Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Thursday, November 27, 2008

Chương trình lễ an táng KQ63D Khưu văn Phát

KQ Lưu huy Cảnh ở Virginia, điện thoại cho tôi biết chương trình lễ an táng KQ63D Khưu văn Phát như sau:

Fairfax Memorial Funeral
9902 Braddock Rd
Fairfax, VA 22032
(703) 425-9702

Thứ Bảy 11/29/2008 11:00 - 18:00 Lễ phũ Quốc Kỳ và thăm viếng
Chủ Nhật 11/30/2008 11:00 - 18:00 Thăm viếng
Thứ Hai 1/12/2008 10:00 Lễ tại nhà thờ Các Thánh Tữ Đạo, sau đó di quan và hạ huyệt
vào lúc 12:00.


Tin giờ chót: Trong khi tôi và chị Nhã Dung đang lo tìm địa chỉ nhà quàn để gởi hoa, tôi đang ở San Diego, không có mang theo điện thoại nhà của Công, thì sáng sớm hôm nay 11/28/2008 Phan tấn Công ở Virginia gọi, như cá gặp nước, tôi mừng quá. Công cũng đã nói chuyện với anh chị Dũng sáng nay, Công sẽ mua hoa phúng điếu.

Công sẽ cùng với KQ63D Nguyễn kim Năm, Nguyễn mai Thọ đại điện KQ63D đến dự tang lễ. Sáng Thứ Hai Công sẽ xin nghĩ buổi sáng để dự lễ an táng, hy vọng sẽ có Năm và Thọ cùng đi. Thật là một niềm an ủi lớn cho KQ63D, có được anh em ở Virginia cư xử bằng tình ruột thịt, lo hết sức chu toàn. Cám ơn các Thầy D Virginia.

Thương nhớ KQ63D Khưu văn Phát

Năm 1963 lúc mới vô Quân Trường KQ ở Nha Trang, tôi và Khưu văn Phát ngũ cùng barrack, bản tính Phát thật thà, ít nói. Đêm đêm sau khi điểm danh, tôi để ý thấy Phát lấy giấy ra viết thư cho người yêu. Tôi lúc bây giờ chưa có người yêu, nên thích quậy phá, tôi rình đọc thư của Phát. Tôi biết người yêu của Phát tên Thị Bông, từ đó tôi gọi Phát bằng tên Khưu thị Bông, Phát chỉ cười không phản đối. Rồi cách đây gần mười năm, trong đêm Đai Hội KQ ở Houston, tôi gặp Phát đi với bà xả Bạch Mai, tôi gọi Phát “Khưu thị Bông” rất nhỏ vừa đủ cho Phát nghe thôi. Phát kêu chi Bạch Mai khoe “Anh Thái còn nhớ kêu anh Khưu thị Bông”, chị Bạch Mai có vẽ rành tên Thị Bông nên chị cười vui vẽ, làm tôi giật mình!

Rồi cách đây vài năm, Phát về Houston dự Đại Hội KQ một mình, ăn xong, Phát không nghe nhạc, ra ngoài ngồi ngắm trăng, ngắm nước như người đang yêu! Nguyễn kim Hườn kêu tôi chỉ, tôi đến hạch tội Phát: “Tụi mình gần xuống lỗ rồi, mầy còn mơ mộng thương yêu gì đó?”. Phát chỉ cười. Đêm hôm đó về phòng ngũ trong hotel của Đại Hội, tôi và Hườn tâm sự tới gần sáng, hai đứa nói lén bản tính ít nói, thật thà dễ thương của Phát.

Thương tiếc người bạn hiền Khưu văn Phát, thật đau lòng cho tôi, khi tôi vừa update danh sách ai còn, ai mất. Rồi đây tên Khưu văn Phát sẽ được đọc lên trong phần Vinh Danh người quá vãng trong Hội Ngộ 2009, nếu chẳng may tên anh nằm trong danh sách tôi đọc, tôi sẽ đọc “Khưu thị Bông”, tôi tin rằng anh sẽ cười nơi chín suối như anh đã cười trước đây./.

tth

Tb. Rất mong Quý Thầy D nào có kỹ niệm về Khưu văn Phát, xin vui lòng post vào đây để lưu niệm lâu dài. Nếu post gây khó khăn, anh chị viết rồi email cho tôi, tôi post giùm cho, tôi cũng có thể bỏ đấu tiếng Việt giùm nếu chưa có dấu và anh chị cho phép.

Wednesday, November 26, 2008

Vĩnh biệt KQ63D Khưu văn Phát

Vĩnh Biệt KQ63D Khưu văn Phát

Phát thương mến, xin bạn thanh thản ra đi, dọn đường cho anh em KQ63D, rồi đây anh em sẽ tuần tự gặp bạn ở thế giới khác, chắc là sẽ vui hơn.

Toàn thể KQ63D thành kính phân ưu cùng tang quyến, nguyện cầu hương linh anh sớm siêu thoát.

****

Tôi vừa được điện thoại của Thiều quang Diêu, báo tin KQ63D Khưu văn Phát cựu Phi Đoàn Trưởng Phi Đoàn 215, cựu Tổng Hội Trưởng Không Lực VNCH, vừa mất sáng nay vào lúc 9 sáng Nov 26, 2008 tai Virginia, anh hưởng thọ 67 tuổi.

Tôi liên lạc với anh chị Dũng nhưng anh đi làm, chị Nhã Dung sẽ bàn lại với anh Dũng và sẽ dùng tiền quỷ để gởi vòng hoa phúng điếu của KQ63D. Tôi sẽ loan tin tiếp theo về vụ nầy. Cám ơn anh chị Dũng.

Tôi cũng liên lạc với anh Phan tấn Công ở Virginia, anh Công hứa sẽ cố gắng đại diện KQ63D dự đám tang, và sẽ gởi hình ảnh đám tang để post vô blog nầy. Cám ơn anh Công.

Con rễ tôi có việc làm mới ở San Diego, tôi đang thăm cháu ngoại ở San Diego, Thứ Bảy Nov 29, 2008 tôi sẽ lên Orange County gặp Quý Thầy D Nam Cali tại nhà Thầy D Hiền Điên, dùng bửa cơm thân mật do chị Hiền trổ tài Hiền Nội, nhân dịp nầy anh Hiền sẽ bàn ngày Hội Ngộ 2009. tth

Sunday, November 23, 2008

Tin KQ63D Khưu văn Phát

Tôi nhận được email của Vũ ngô Dũng và Chị Nhã Dung, báo tin tình trạng sức khoẻ Khưu văn Phát, tôi post nguyên văn email vào đây với tâm trạng nao nao buồn! Cám ơn Cố Đạo và Chị Nhã Dung.
Kính cầu nguyện Anh Phát qua cơn khó khăn nầy, cầu chúc chị Bạch Mai mọi may mắn và sức khoẻ. tth

Sat, 22 Nov 2008 19:45:03 +0000

Than gui Chi Bach Mai,
Chung toi duoc anh Dao Hieu Thao bao tin anh Phat phai nhap vien.
Tu hom duoc tin anh dau, co dien thoai, dien thu nhung khong duoc hoi am. Roi thi ban biu sinh ke, van con di cay chi a. Khong hy vong chi co thi gio doc email nay, khong biet lien lac cach nao khac hon vi anh Phat khong muon tiep ai ca.Cau mong anh qua khoi moi kho khan voi loi thanh tam cau nguyen.
Xin chi giu gin suc khoe.
Vu ngo Dung - Nha Dung


Sunday, November 23, 2008 10:29 AM

Thua Anh Dung,
Cam on Anh da hoi tham tinh trang suc khoe cua anh Phat. Toi dua anh Phat vao benh vien hom thu ba, hon me nam o ICU 4 ngay, tinh lai nhung dang o trong tinh trang rat nguy kich. Chua biet dien tien trong mot hai ngay sap den, toi rang danh may phut viet hoi am de Anh ro vi suot ngay toi phai tuc truc ben giuong benh nen kho co the lien lac voi moi nguoi.
Toi se chuyen loi va rang hoi xem anh Phat co doi y de cac bang huu KQ co the den tham va gap anh ay lan cuoi.

Bach-Mai

Saturday, November 22, 2008

Pas de Deux Acrobatic - Biểu Diễn Ngoạn Mục

Click Vào Đây - Xem biểu diễn ngoạn mục, tôi post video nầy theo yêu cầu của Thầy D Thiều Tiên Sinh, ai muốn xem thêm về biểu diễn nầy, key "Pas de Deux Acrobatic" vào Search Video ở column bên trái của blog nầy rồi click Search. tth

Sunday, November 16, 2008

Nữa Đời Hương Phấn - Cải Lương Như Quỳnh, Mạnh Quỳnh

Sau mùa bầu cử, xem thần tượng tân nhạc Như Quỳnh hát cải lương giải sầu Quý Thầy D ơi! Cũng hay và cảm động lắm. Thành phần nghệ sĩ gồm có: Như Quỳnh, Mạnh Quỳnh, Hoài Linh, Hương Lan, Hương Thuỷ, Chí Tài. Gồm có 6 tập, click từng tập mà xem:

T1, T2, T3, T4, T5, T6

Friday, November 14, 2008

Chiếc Lá Thu Phai - Quang Dũng

Click Vào Đây - Nhạc phẩm Chiếc Lá Thu Phai/Ca sĩ Quang Dũng

Tuesday, November 11, 2008

Why is a civilian force needed?

Đọc bài nầy, "lo quá đáng" của tôi lại tăng thêm, Quý Thầy D ơi! Nhất là đoạn ông muốn "lập lực lượng nhân dân (Obama said in July. "We've got to have a civilian national security force that's just as powerful, just as strong, just as well-funded)." Mời Quý Thầy D đọc:

Republican Congressman Warns of Obama Dictatorship

A Republican congressman from Georgia said Monday he fears that President-elect Obama will establish a Gestapo-like security force to impose a Marxist or fascist dictatorship.
AP
Monday, November 10, 2008
0
x
in order to recommend a story, you must login or register.
132 Comments Add Comment

WASHINGTON -- A Republican congressman from Georgia said Monday he fears that President-elect Obama will establish a Gestapo-like security force to impose a Marxist or fascist dictatorship.
"It may sound a bit crazy and off base, but the thing is, he's the one who proposed this national security force," Rep. Paul Broun said of Obama in an interview Monday with The Associated Press. "I'm just trying to bring attention to the fact that we may -- may not, I hope not -- but we may have a problem with that type of philosophy of radical socialism or Marxism."
Broun cited a July speech by Obama that has circulated on the Internet in which the then-Democratic presidential candidate called for a civilian force to take some of the national security burden off the military.
"That's exactly what Hitler did in Nazi Germany and it's exactly what the Soviet Union did," Broun said. "When he's proposing to have a national security force that's answering to him, that is as strong as the U.S. military, he's showing me signs of being Marxist."
Obama's comments about a national security force came during a speech in Colorado about building a new civil service corps. Among other things, he called for expanding the nation's foreign service and doubling the size of the Peace Corps "to renew our diplomacy."
"We cannot continue to rely only on our military in order to achieve the national security objectives that we've set," Obama said in July. "We've got to have a civilian national security force that's just as powerful, just as strong, just as well-funded."
Broun said he also believes Obama likely will move to ban gun ownership if he does build a national police force.
Obama has said he respects the Second Amendment right to bear arms and favors "common sense" gun laws. Gun rights advocates interpret that as meaning he'll at least enact curbs on ownership of assault weapons and concealed weapons. As an Illinois state lawmaker, Obama supported a ban on semiautomatic weapons and tighter restrictions on firearms generally.
"We can't be lulled into complacency," Broun said. "You have to remember that Adolf Hitler was elected in a democratic Germany. I'm not comparing him to Adolf Hitler. What I'm saying is there is the potential."
Obama's transition office did not respond immediately to Broun's remarks.

Monday, November 10, 2008

Đại Hôi KQ 25 tại Houston Texas









Hình 1: Ngồi từ trái qua phải: Tuấn Dzụt, Thành D (Phượng Ly), Châu và Chị Bảy đứng.
Hình 2: Anh chị Nguyễn tam Thanh, khách mời của tôi trong tiệc Tiền Hội Ngộ, anh Thanh là Thầy D có hạng đã từng vượt biên giới Mễ với tôi ở Texas để ăn dê nướng và đòi ăn "ngọc dương". Thầy D Đức vô trễ và Thầy D triết và Công Chúa đi liền chân nên không có trong hình!
Đại Hội KQ thứ 25 tại Houston Texas được tổ chức hai đêm 11/7 và 11/8, tôi về dự Đại Hội một mình vì bà xả đang nuôi cháu ngoại ở Cali. Đêm tiền Đại Hội tôi gặp lẽ tẻ vài Thầy D, gồm có Thầy D và Công Chúa Lê quốc Đức, Thầy D và Công Chúa Triết, Thầy D Châu, Thầy D Tuấn Dzụt. Đêm chánh thì chỉ có mình tôi đại diện Hoàng Gia D, ngay cả Thầy D Triết muốn đi cũng không đi được vì Công Chúa không cho phép, báo hại tôi phải solo và ngũ hotel!

Thầy D đi lẽ tẻ, tôi không hăng hái nên chỉ chụp vài tấm post lên đây cho đỡ buồn.

Wednesday, November 5, 2008

Ôn Cố Tri Tân


Mấy tháng nay mùa bầu cử Tổng Thống xứ Mỹ diễn tiến dồn dập, tôi về hưu nhưng nhờ Trời Phật thương nên tôi có được cuộc sống thoải mái, không phải bận tâm về tiền bạc. Nhờ vậy tôi thường gởi tiền ủng hộ cho liên danh đảng Cộng Hoà, tôi chỉ có thể gởi mỗi lần 100 hoặc 50 theo khả năng tôi thôi, vậy mà họ kêu gọi liên tục làm tôi liên tưởng đến hồi tôi còn nhỏ, ở dưới quê, tôi thường bắt chim Cưởng nuôi, chim con hả họng đòi ăn liên tục, tôi phải dan nắng đập Cào Cào, Châu Chấu cho nó ăn, bị nắng cháy phồng cả lưng. Con chim Cộng Hoà tôi tưng tiu phụ nuôi mấy tháng nay vì tôi không muốn nhìn thấy một biến đổi nào thêm cho quảng đời còn lại của tôi, biến đổi 1975 đã quá đủ cho tôi rồi! Bây giờ nó không còn nữa, tôi không biết phải lo liệu sao đây? Tôi lo quá đáng chăng? Câu hỏi nầy làm tôi nhớ lại trước 1975 như sau:

Năm 1967 tôi về Phi Đoàn 716 bay U6 đi Trắc Giác, phi vụ Trắc Giác là phi vụ tình báo đặc biệt, tôi được phép tắt máy vô tuyến, không cần báo cáo vị trí thường xuyên như khi tôi bay Khu Trục. Nhờ vậy, khi làm việc xong tôi thường đáp ở các Quận, các Tỉnh, la cà chơi với ông Quận Trưởng, Tỉnh Trưởng, nhất là vùng Bảo Lộc, Sông Bé, Bù Đăng, Bù Đốp. Các ông Quận Trưởng, Tỉnh Trưởng cần máy bay về thăm nhà, hoặc đưa vợ con lên thăm. Tôi thì thích lên Quận, Tỉnh để săn nai, xin đất làm nông trại, chuẩn bị cho về hưu. Sư liên hệ của tôi với các ông Quận Trưởng thân thiện đến độ, có lúc máy bay thả tôi xuống Quận Bù Đăng để ở lại đêm đi săn nai, ông Quận Trưởng theo máy bay về Saigon thăm gia đình, ông nói nữa đùa nữa thật: “Tôi giao Quận cho anh, tôi và VC đã ký đình chiến, không ai tấn công ai, anh cứ đi săn thoải mái”. Mỗi lần lên Bù Đăng săn nai, tôi thường rủ theo người em cô cậu, Đ/T TMPHQ Sư Đoàn 5 KQ, hai đứa tôi vui chơi thoải mái, có lần trong vòng hai tiếng đồng hồ tôi bắn 12 con nai, tôi phải gọi máy bay lên chở nai về Phi Đoàn.

Vào đầu Năm 1975, chiến tranh VN tới hồi khốc liệt, có đêm ngũ lại Bù Đăng, tôi nghe tiếng xe tăng VC di chuyển rần rần từ Cao Miên về hướng Bảo Lộc, Long Khánh. Tôi hỏi ông Quận Trưởng tại sao mình không oanh kích, ông cho biết ông báo cáo lên Tỉnh, Quân Đoàn và Saigon, chẳng có ai làm gì hết!

Nhờ câu nói của ông Quận Trưởng, nên tôi chuẩn bị cho gia đình tôi bỏ xứ VN rất sớm. Tôi nhờ một Dược Sĩ chí thân, giới thiệu tôi với một Bác Sĩ có viện bào chế thuốc tây ở Saigon, tôi muốn làm đại diện đi bán thuốc Tây ở các Tỉnh. Bs phỏng vấn và hỏi tôi lý do, tôi cho biết tôi muốn kiếm thêm tiền, dành dụm để chuẩn bị trốn ra nước ngoài tỵ nạn Cộng Sản. Ông Bs nói: “Tôi sẵn sàng cho anh làm Trình Dược Viên, nhưng tôi nghĩ anh lo quá đáng”. Tôi không trả lời, chỉ cười và cám ơn.

Hai đứa con tôi sanh ở Grall, nên tôi ra Quận Nhất để sao lục khai sanh và xin dịch ra tiếng Mỹ. Bà lo coi về sao lục khai sanh hỏi tôi dịch ra tiếng Mỹ chi vậy, tôi cho biết tôi chuẩn bị chạy ra nước ngoài tỵ nạn Cộng Sản. Bà cười khỉnh và nói: “Chồng tôi là Trung Tá mà tôi chưa lo, ông lo quá đáng.” Tuy nhiên bà vẫn dịch khai sanh cho con tôi.

Về nhà tôi cho bà xả đi học may và nấu ăn, chuẩn bị cho nghề mới mà vợ chồng tôi sẽ phải đương đầu để xoay xở nuôi con, tại một xứ nào đó mà tôi cũng chưa biết. Mới đầu tôi và thằng Ds chí thân có nghĩ đến xứ Brasil vì nghe nói Brasil đất đai mênh mông. Thật ra lúc bây giờ tôi không bao giờ nghĩ đến chạy qua xứ Mỹ, vì lúc trước qua Mỹ học bay, tôi thường nghe các bà có chồng Mỹ than “Dân xứ Mỹ toàn mua nợ, trả nợ suốt đời!”.

Vào giữa Tháng Tư 1975, tôi có linh cảm thời điểm đã cận kề, tôi bắt bồ với anh PDT C7, hai đứa tôi đưa vợ con vô văn phòng của anh ẩn náo gần chúng tôi cho chắc ăn. Lúc bây giờ bạn bè Phi Đoàn 716 cho tôi là “gà chết”, lo quá đáng!

* *
*

Về hưu rảnh rổi, vì lo quá đáng, tôi theo dỏi diễn tiến bầu cử suốt ngày qua TV và Internet, có những dữ kiện hình ảnh rành rành, có thể dùng để đánh gục đối phương hết gỡ, mà đảng Cộng Hoà không làm! Tôi đâm ra thắc mắc như ngày xưa tôi thắc mắc với ông Quận Trưởng. Rồi tôi đọc trong Internet, ông chủ chốt “sweep boat” đã hạ ông John Kerry ngày xưa, có một video đầy chứng cớ hình ảnh, ông hứa sẽ cho video nầy lên TV, nhưng rồi cũng chẳng thấy đâu. Tại sao vậy? Tấn công mạnh quá, sợ nội loạn chăng? Nếu đó là lý do thì tôi đồng ý hoàn toàn, xứ dân chủ văn minh mà, thà thua cuộc để giữ đất nước toàn vẹn, còn hơn là thắng cuộc để rồi đất nước loạn lạc, kẽ thù ngoại xâm thừa nước đục thả câu, thì tai hại không lường được! Sau cùng, tôi cầu nguyện Trời Phật, những gì tôi đã và đang lo sợ mấy tháng nay sẽ là lo quá đáng thật sự, chứ khộng phải lo quá đáng của trước 1975./. tth

Monday, November 3, 2008

Người Con Dâu Của Nước Mỹ - Lưu Hồng Phúc


Sáng nay chuẩn bị đưa bà xả ra phi trường đi thăm cháu ngoại, tôi cố nán lại mở email coi có gì lạ, lại thêm một câu chuyện tình làm hoe mắt người đọc của KQ63A Lộc Đại Hàn gởi cho tôi. Anh chàng Lộc nầy lạ thật, chắc tại anh ăn Kim Chi của Đại Hàn cay quá, nên chuyện nào anh gởi cho tôi cũng làm nước mắt tôi ràn rụa, không biết có phải vì mùi cay của Kim Chi hay là tại tôi "Ông Già Dịch" đa tình! Cám ơn Lộc ơi. Tôi tin rằng vong linh của người chết đã sắp xếp cuộc gặp gỡ kỳ lạ nầy. tth 

Sau đây là câu chuyện: 

Người Con Dâu Của Nước - Mỹ Lưu Hồng Phúc 

Tác giả, theo bài viết, là quả phụ của một sĩ quan VNCH. Bài viết về nước Mỹ đầu tiên của Lưu Hồng Phúc kể về một mối tình Việt-Mỹ thời chiến tranh Việt Nam. Hơn ba mươi năm sau, nhờ bức tường đá đen ghi danh 58,000 tử sĩ trong chiến tranh Việt Nam, ông bà nội người Mỹ tìm thấy nàng dâu và đứa cháu nội chưa từng biết mặt. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết. *** 

Tháng tư thường cho tôi nhiều nỗi buồn và nhớ. Buồn vì từ đó ta làm thân mất nước không nhà và nhớ vì trước đó có quá nhiều kỷ niệm không bao giờ còn tìm lại được. Giữa lúc lòng tôi đang chơi vơi thì chị bạn rủ theo đoàn nguời về thủ đô Hoa thịnh Đốn để coi hoa Anh Đào nở và nhất là đi thăm bức tường đá đen, ghi lại tên tuổi của hơn năm mươi tám tử sĩ Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ, đã bỏ mình để bảo vệ tự do của miền Nam xưa. Với tôi đó là một dịp may đến thật tình cờ. Tôi vẫn thường nghe nói về vườn hoa Anh Đào mà vương quốc Nhật tặng cho nhân dân Mỹ khi xưa ở thủ đô, đang khoe sắc mỗi độ xuân về. Thật như thỏa tấm lòng vì cả hai, được nhìn những cành hoa mà cả một thời tuổi trẻ ước mơ và đến tận nơi bức tường đá đen để tìm tên một người đã là điều tôi mong muốn từ lâu. Thế nên tôi thu xếp hành trang vôi vã đi ngay. 

Hơn hai mươi bốn giờ ngồi trên xe theo nhóm người du ngoạn đã đưa tôi từ miền Texas xa xôi về tới thủ đô. Con đương Ohio chạy dọc theo bờ sông Potomac hoa Anh đào đã nở rực rỡ một màu hồng phơn phớt trắng. Hơi lạnh đầy trong không khí của một mùa đông dài còn sót lại, vương qua mùa xuân, đọng trên những cánh hoa dọc theo con đường Constitution dẫn đến bức tường đá đen nằm kia, trầm mặc u buồn. 

Tháng Tư, hoa đã nở từ lâu. Xác hoa rơi lả tả làm hồng cả một khỏang không gian quanh những con đường chạy dọc theo công viên. Hoa Anh Đào thật đây rồi, những cánh hoa mà tươi xinh ngày xưa tôi chỉ được nhìn thấy trong phim ảnh rồi thầm cảm mến những kiếm sĩ của xứ Phù tang, cô đơn vung đường gươm, để hoa rơi trong tuyết lạnh, thì hôm nay đang rực rỡ khoe sắc trước mắt tôi đây. Tôi tách ra khỏi nhóm người đi bộ một mình dưới những tàn cây. Tôi vẫn thích đưọc đi một mình để nhớ về những ngày tháng đã dần qua. Ngày xưa chưa mất miền Nam gia đình tôi đã có một cuộc sống ấm êm hạnh phúc. Chồng tôi, một người lính trận, mỗi lần về phép thường hay cùng đi với một quân nhân Mỹ, cố vấn trong đơn vị. Hai người cùng làm việc, cùng chung sở thích và ý nguyện nên rất thân nhau. Thuở ấy tôi không biết nhiều về đất Mỹ như bây giờ nhưng qua lời anh diễn tả, cũng đủ hiểu rằng người lính Mỹ ấy đến từ một vùng quê xa xôi miền trung bắc Hoa Kỳ. Ngoài cái vẻ bên ngoài rất tài tử, râu ria xồm xoàm vì những ngày tháng lăn lóc trong chiến trận chưa kịp cắt tiả thì Mike Wright thật nhân hậu và hiền lành. Tôi cũng ngạc nhiên với tấm lòng rộng lượng hồn nhiên của nguời Mỹ. Họ đã mang biết bao nhiêu tài sản, cả sinh mạng khi đến giúp đất nước tôi, hòa nhập vào đời sống người dân bản xứ, tươi vui trong cuộc sống. Bởi thế , anh chàng râu tia xồm xoàm Mike chiếm được cảm tình của gia đình, nhất là bà chị lớn chưa chồng của chúng tôi ngay. 

Chuyện tình của một người lính viễn chinh từ một đất nước xa xôi với người con gái Việt Nam còn nguyên nền nếp gia phong diễn ra thật êm đềm hạnh phúc với một đám cưới đậm chất phương Đông. Chị tôi khăn đóng , áo dài bên cạnh anh Mike cũng áo dài khăn đóng. Trông họ cũng thật vừa đôi. Từ đó tôi không còn cô đơn trông ngóng hằng đêm mà có cả chị tôi là kẻ đồng tình, đồng cảnh. Chúng tôi đã có những ngày đợi chờ trong lo lắng, đã có những ngày đoàn viên trong hạnh phúc. Những tháng tươi vui của một thời son trẻ tưởng như không bao giờ dứt cho đến một ngày kia. 

Tôi không quên được cái ngày người chỉ huy hậu cứ tiểu đoàn đích thân đến báo cho tôi biết là chồng tôi và đơn vị của chàng không về nữa. Cả người cố vấn Mỹ dễ thương đang là anh rể của tôi cũng cùng chung số phận. Một đơn vị oai hùng, thiện chiến, tưởng như là không bao giờ thua trận đã nằm lại đâu đó trên vùng đất Hạ Lào của mùa hè khói lửa. Tôi và người chị, ngày ấy thực sự bị cuốn vào những cơn ác mộng, nhất là khi chị tôi biết được rằng mình vừa khó ở, chưa thông báo cho Mike biết về đứa con vừa thành hình trong bụng chị. 

Về sau khi miền Nam lọt vào tay phương Bắc là một quãng đời địa ngục trần gian đến với chúng tôi. Nhất là chị với đứa con lai đã hứng chịu trăm đắng ngàn cay bởi vì sự dè bỉu, khinh khi cũng như phân biệt đối xử của người cai trị mới. Chị tôi bị hành hạ, bị lăng nhục , bị đe dọa đưa vào cái trại gọi là phục hồi nhân phẩm mà thực hcất là tước đoạt hết nhân phẩm con người. Chịu đựng bao nhiêu đắng cay khổ sở nhưng chị tôi vẫn cắn răng làm việc nuôi dạy con khôn lớn nên nguời. Có một điều làm tôi lạ lùng là tình yêu của chị dành cho anh hơn hẳn những thường tình. Chị luôn nhắc tới anh với những lời yêu thương trang trọng, với sự bùi ngùi thương tiếc của một người góa phụ tưởng nhớ thương chồng. Chị không đòi hỏi gì ở anh cũng như đất nước anh. Khi chương trình tái định cư những người con lai bắt đầu tôi cũng tưởng chị vui suớng lắm. Nhưng không,chị từ chối ra đi chỉ bởi vì còn nặng lòng với mảnh đất được sinh ra và đứa cháu tôi cũng vui vẻ vâng theo lời mẹ. 

Tôi không giống, và cũng không chịu đựng được như chị. Tôi chọn ra đi để đưa các con tôi về với tự do. Khi con thuyền mong manh đưa chúng tôi ra biển, tôi đã thầm cầu nguyện ơn trên cho chúng tôi vượt sóng đươc bình an. Tôi đã chọn tự do hay là chết và chân thành cầu xin đó là một sự chọn lựa đúng đắn và may mắn nhất trong đời.. ..Cứ mải suy nghĩ và đi theo con đường hoa, tôi đến trước bức tường đá đen tự bao giờ. 

Con đường dần xuống thấp để những dòng tên trắng hiện ra. Một cặp vợ chồng người Mỹ trắng đã già lắm, run rẩy dắt tay nhau bước lên bực thang. Mắt người đàn bà còn ướt đỏ. Tôi đóan rằng bà ta vừa mới khóc. Gặp nhau trên bực thang đầu tiên, tôi vui vẻ chào hai người rồi hỏi lớn. -Ông bà từ đâu tới. -Chúng tôi từ Ohio, còn cô. - Thưa ông bà tôi từ Texas. Người đàn ông râu dài nhưng cắt tỉa gọn gàng, dáng vẻ hiền từ thân thiện. Ông ta mỉm cưởi hỏi lại. -Tôi muốn hỏi cô người nước nào. Phi,Tàu, Nhật hay Thái lan. -Thưa ông tôi là người Việt Nam. Bỗng nhiên tôi thấy gương bặt người đàn bà dường như đổi sắc. Hình như một sự giận dữ bất ngờ chợt làm bà ta vùng vằng cố bước lên bậc thang ngắn tiến về phía trước. Tôi ngạc nhiên nhìn ông già chờ đợi một lời giải thích về cử chỉ bất thường của bà. Chắc có một điều gì không ổn vì tôi biết đa số người Mỹ thường lịch sự, ít ai bày tỏ ngay những điều khó chịu trong lòng. Như đóan được ý nghĩ của tôi ông buồn rầu giải thích. -Cô đừng buồn với thái độ của vợ tôi. Bà ấy đang buồn rầu. Chúng tôi mất đứa con trai duy nhất ở Việt Nam, nên mỗi khi thấy người Việt Nam vợ tôi lại xúc động, không ngăn được cảm xúc nên có những cử chỉ bất thường.Tôi nhìn bà già đã ngồi xuống chiếc ghế đá bên lối đi, đang run rẩy cố chống hai tay lên đùi, mắt vô hồn nhìn vào quãng không gian phía trước. Nếu tôi mất con cho một cái xứ xở xa lạ nào chắc gì tôi còn giữ được bình tĩnh như bà. Lòng tôi rạt rào niềm thương xót để nói với ông rằng tôi thông cảm tâm tình của những bà mẹ mất con cho một dân tộc họ không hề mảy may biết tới. Trong lúc xúc động tôi cũng nói với ông là chính tôi và gia đình tôi cũng mất mát rất nhiều trong cuộc chiến phi lý đó. Và đau đớn hơn thế nữa, chúng tôi đã mất cả quê hương, tổ quốc. Ông già Mỹ luôn luôn lập đi lập lại rằng tôi biết chúng tôi biết, rồi xin phép tôi chạy đến săn sóc cho bà đã ngồi xuồng ghế đá cách đó không xa lắm. 

Ông nói lớn, chào từ giã khi tôi đi lần xuống phía dưới để dò tìm những hàng chữ mang tên người anh rể ngoại chủng năm xưa đã nằm xuống ở Việt Nam Tôi biết vần W sẽ nằm ở hàng cuối cùng nhưng cũng mất một lúc lâu mới tìm thấy cái tên Mikes Wright, tên người anh rể tôi năm kia, khiêm nhừơng giữa tên của bao nhiêu người. Nhỏ bé và đơn giản trong một không gian bao la, nhưng thật hào hùng độ lượng như cuộc đời anh và đất nước đang cưu mang chúng tôi đây. Tôi lặng chìm trong những giấc mơ xưa về một gia đình hạnh phúc mà nhớ đến chồng tôi. Tên của Mikes người ta còn nhớ chứ tên của chồng tôi kẻ thù đã xóa đi. Ngay cả miếng đất nhỏ bé mà chồng tôi an nghỉ người ta cũng đang toan tính cướp mất của anh. Tôi nhớ đến nghĩa trang quân đội Biên Hòa. Nhớ đến giây phút vật vã khóc lóc nhìn anh được gắn lon giữa hai hàng nến . Nhớ đến những khuôn mặt lầm lỳ, chai sạn vì gió bụi của những nguời lính bồng súng chào chồng tôi lần cuối khi đưa chàng về với đất mẹ năm xưa. 

Giữa lúc lặng yên tưởng nhớ thì mấy bà bạn tôi xuất hiện. Các bà gọi la tên tôi ơi ới, trách tôi xé lẻ tìm vui một mình. Cả bọn trầm trồ, chỉ trỏ reo vui với những cái tên lạ, nói cười vui vẻ như không cần biết gì về những niềm đau. Ôi nhân thế thường mau quên để sống, chỉ có mình tôi hay đi ngược thời gian về những dòng sông cũ. Chúng tôi lại rủ nhau đi thăm viện bảo tàng không gian gần đó. Một đoàn người vừa đi vừa cười, vừa hỏi thăm đường rộn vui lên góc phố. Ở đây người ta quen mắt với những cái lố lăng của du khách từ khắp mọi miền trên thế giới nên chẳng thấy phiền hà. 

Đến trưa lúc sắp ra về tôi lại gặp cặp vợ chồng người Mỹ ban sáng. Lạ một điều là tôi thấy ông già có nét gì rất quen. Lần này bà có vẻ vui hơn, mỉm cười khi tôi chào gặp lại. Chắc ông đã giải thích cho bà biết rằng ai cũng có những nỗi buồn, những mất mát khác nhau chứ không phải riêng bà. Chúng tôi đứng ngoài hành lang nói chuyện. Ông bà cho tôi biết sẽ về lại Ohio chiều mai, một nông trại xa xôi nằm sát biên giới tiểu bang Indiana. Ông nói thế nhưng tôi chẳng hình dung được gì ngoài những con số mà tôi đoán rằng đất đai chắc là rộng lớn. Tôi cũng cho ông biết chúng tôi còn ở đây thêm vài ngày, đi thăm một vài nơi nữa rồi chào từ giã theo dòng người thăm viếng. 

Buổi sáng hôm sau tôi có thói quen thức dậy thật sớm trong lúc mọi người còn say trong giấc ngủ. Tôi mở cửa bước ra ngoài, đi bộ theo con đường Ohio dọc theo bờ sông, rồi tình cờ bước dần về phía bức tường đá đen. Trời còn sớm quá nhưng tôi thấy dưới chân bức tường thấp thoáng bóng ngươi. Bước tới gần hơn tôi bất ngờ nhận ra ông bà già Mỹ hôm qua đang ở đó tự bao giờ. Bà ngôi hẳn xuống đưa tay sờ lên những hàng tên như vuốt ve một vật gì quý giá. Gặp lại nhau tôi lên tiếng. -Chào ông bà. Ông bà ra đây sớm quá. Tôi cứ tưởng chỉ mình tôi đi bộ trong khu này.. Ông ôn tồn giải thích. -Chiều nay chúng tôi trở về lại Ohio rồi nên thu xếp thời gian thăm lại nơi đây lần nữa. Bà vẫn không nói, đưa tay sờ lên phiến đá. Tôi chắc bà thương yêu người con và đau đớn lắm khi nhìn lên hàng chữ có tên con mình. Mắt tôi tò mò nhìn theo và ngạc nhiên thấy tay bà đang đặt trên hàng chữ của vần W. Như có một linh tính báo trước chuyện lạ lùng tôi buột miệng hỏi ông. - - Con trai của ông bà tên là gì nhỉ. Anh ấy mất ở Việt nam năm nào? - - Con trai tôi tên là Mikes Wright, Tử trận ở Việt năm năm 1972. Tên nó đây, ngay đây này. Vừa nói ông vừa chỉ về phía tay bà đang xoa xoa che khuất cái tên mà trước đây tôi đã đặt tay vào. Chính đó là tên anh rể của tôi. Cha của đứa cháu mồ côi mà chị tôi yêu quý như báu vật của cuộc đời mình. 

Tôi đứng lặng người nhìn ông rồi lại nhìn bà. Sao cuộc đời lại có sự tình cờ kỳ diệu đến thế này. Để chắc chắn mình không nằm mơ tôi hỏi lại những chi tiết rất chung chung mà tôi còn nhớ về anh. - Anh Mikes của ông bà rất nhiều râu và vui tính lắm phải không. -Cô nói gì tôi không hiểu. Dĩ nhiên ngày ấy Mkes còn trẻ lắm nên râu ria mọc là thường. Tôi nhìn lại ông và mơ hồ thấy nét quen thuộc mà tôi chợt khám phá ra hôm qua là ông trông rất giống Mike ở cái cằm vuông vức và bộ râu rậm dài. Ông già bùi ngùi nói tiếp. -Vợ tôi buồn một điều là đáng lẽ ra Mikes đã hết hạn phục vụ ở Việt nam trở về Mỹ nhưng vì yêu thương một người con gái bản xứ nên tình nguyện phục vụ thêm một thời hạn nữa và cái thời hạn đó không bao giờ chấm dứt. - Thế ông bà có biết tin tức gì về người con gái ấy không. -Mikes có gởi cho chúng tôi một tấm hình, thông báo là đã thành hôn. Lâu quá rồi nhưng chúng tôi còn giữ tấm hình ấy trong tập ảnh gia đình ở Ohio. Chỉ có thế mà thôi. Tôi muốn nói với ông chính tôi là em người con gái Việt Nam ấy nhưng sợ rằng mình nhận lầm, vì biết đâu có một anh Mike nào khác nữa nên chỉ nói với ông. -Hơn ba mươi năm trước đây tôi cũng có một người anh rể tên là Mike Wright, quê quán ở miền trung bắc Mỹ. Tôi chỉ biết thế không biết có phải là anh Mike con của ông bà không. Tôi từ Texas lên đây chơi nhưng chính là để nhìn thấy tên anh Mike Wright một lần trên tấm bia đá này. Ông mở mắt nhìn tôi kinh ngạc rồi kéo bà lên, nói với bà tin tức quan trọng đó. Ông luống cuống, mời tôi ngồi xuống tấm ghế đá trong khi bà cứ há miệng ra thẫn thờ chờ đợi. Rồi ông dồn dập hỏi. -Tôi chắc là đúng rồi. Đấy cô coi có cái tên Mikes Wright nào khác đâu. Thế chị cô bây giờ ở đâu. Tôi muốn hỏi thăm tin tức về Mikes trong những ngày cuối cùng. -Thưa ông bà, chị tôi vẫn còn ở Việt Nam. Chắc rằng chị tôi cũng chẵng biết gì hơn ông bà. Như chính tôi đây chẳng biết gì hơn tin tức cuối cùng của chồng tôi và Mikes. Đầu tiên người ta chỉ thông báo cho chúng tôi là hai người đã mất tich sau một đợt tấn công của địch và cả tuần lễ sau mới tìm thấy xác mang về. -Thế thì đúng như cô nói, chắc đúng là Mikes rồi. Khi chúng tôi đến nhận xác Mikes thì đã không mở ra được nữa vì những điều kiện vệ sinh. -Nhưng tôi có một tin quan trọng về anh Mike, không biết ông bà có muốn nghe không. -Tin gì vậy, thưa cô. Chúng tôi không còn gì trên đời này ngoài hình ảnh của Mikes và những gì liên quan đến đứa con yêu thương của chúng tôi. - Chị tôi có một người con với anh Mikes. Chính anh Mikes cũng không biết vì lúc vừa mới có thai, chưa kịp thông báo thì anh Mikes và chồng tôi đã không về nữa. Ông bà liên tục kêu lên những lời thống thiết, không rõ là lời đau khổ hay mừng vui. -Chúa ơi, thật thế sao. Chúa ơi. Chúa ơi. -Thật thế thưa ông bà. Cháu giống Mike lắm. Nếu ông bà thấy cháu là nhận ra ngay thôi. -Thế bây giờ cháu ở đâu thưa cô. -Cháu vẫn còn ở Viêt nam. Vì thương mẹ nên cháu không về Mỹ theo chính sách trở về quê cha của những đứa con lai. 

Tôi và ông bà Wright cùng bước đi như trong cơn mơ vì sự gặp gỡ bất ngờ. Tôi cho ông bà địa chỉ, số điện thoại của tôi và nhận lại của ông bà ở Ohio để tiện bề liên lạc. Những thông tin ban đầu mặc dù đã chính xác, nhưng tôi muốn biết chắc tấm ảnh ngày xưa có phải là của chi hay không. Chiều hôm đó ông bà Wright về lại Ohio. Tôi đoán ông bà vui vẻ lắm. Mất một đứa con cho cái xứ Việt Nam xa xôi nhưng ông bà sẽ được nhận lại một đứa cháu ngoan ngoãn và đứa con dâu còn giữ đúng truyền thống Việt Nam. Tôi biết chị tôi là một người đàn bà Việt Nam hiền thục. 

Tôi đã đoán không sai vì ba hôm sau khi tôi còn ở khách sạn thì tiếng điện thoại lại reo. Lần này ông bà Wrigh theo xe trở lên, mang cả gia đình đứa con gái gồm con rể và hai đứa cháu. Họ lái một chiếc xe van lớn mang theo cả tấm ảnh ngày xưa. Gặp nhau tại công viên ông bà đưa tôi tấm ảnh và giải thích. - Vội quá nên chúng tôi không book được vé máy bay. Vả lại Nathalie, em gái của Mikes và chồng con nó ở gần đó cũng muốn đi nên chúng tôi lái xe cho tiện. Tấm ảnh chụp cách đây hơn ba mươi năm giờ đã ố vàng. Màu sắc phai theo thời gian nhưng vẫn còn sắc nét. Tôi cầm tấm ảnh như đưa tay chạm vào một phần quá khứ xa xăm. Trong ảnh, chị tôi người con dâu đất Mỹ, e ấp đứng bên người chồng râu tia xồm xoàm, đang đưa cánh tay khỏe mạnh ôm vòng lấy người con gái như ôm ấp chính cuộc đời cô. -Đúng là chị tôi rồi. -Ông bà Wriht mừng vui như mở hội.Bà như trẻ trung hẳn lên. Bao nhiêu bệnh tật gần như tan biến. Mấy người đi theo cũng lộ nét mừng vui hớn hở. Bà hỏi tôi những chuyến bay về Việt Nam với những dự định đi thăm viếng đứa cháu, con của người con tưởng như đã mất, bỗng dưng còn để lại trong cuộc đời này. Tôi thưa với ông bà rằng tôi đã nói chuyện với chị tôi qua điện thoại. Chi cũng rất vui mừng về sự gặp gỡ này. Chị sẵn sàng cho cháu về quê nội cũng như chính chị sẵn sàng về làm dâu ông bà, chăm sóc cho ông bà trong lúc tuổi già đúng như truyền thống của người Việt nam. Tôi đã biết tình yêu của chị dành cho Mike nên không ngạc nhiên với quyết định này. Ông bà chăm chú nghe tôi giải thích phong tục Việt nam là người vợ phải làm dâu phụng dưỡng cha mẹ chồng. Ông kêu Chúa ôi liên tục sau mỗi câu nói làm tôi có cảm tưởng như đang kể cho ông bà nghe về chuyện phong thần, nhưng tôi biết bây giờ đối với ông bà, đất trời là cả một mùa xuân. 

Sau đó một thời gian dài, tôi lại bận bịu vì phải lo lắng dẫn ông bà Wrigt về lại Việt Nam. Bận bịu nhưng lòng tôi sung sướng. Tôi không dấu được xúc động khi nhìn thấy ông bà lần đầu tiên gặp lại đứa cháu nội sau hơn ba mươi năm thương nhớ người con đã khuất. Ông bà cứ kêu lên những lời vui mừng vang một góc sân và làm ngạc nhiên những nguời hàng xóm Việt Nam vốn không thiếu sự tò mò. -Oh my God, He just looks like his father. Oh my god. Bây giờ chị tôi, một người con gái Việt nam về làm dâu muộn màng trên đất Mỹ đang thay cha mẹ chồng cai quản một nông trại trồng bắp ở Ohio với đứa con duy nhất của một cuộc tình nở vội trong cuộc chiến Việt Nam. 

LƯU HỒNG PHÚC