Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Tuesday, October 31, 2017

Bác Sĩ Nguyễn Ngọc Khôi - Chị Bảy.


Thái và Khương đang ăn sáng ở Nguyễn Huệ và nhắc chuyện xưa.

Sau ba tuần cảm cúm làm tôi te tua, và hai lần đi bác sĩ nhưng không hết. Tôi lo quá nên đi khám với BS Khôi ở bệnh viện Hoà Hão. BS Khôi là chồng của cô em BS Huỳnh Thị Kim Chi chủ bệnh viện sản khoa ở Bình Dương. Tội nghiệp BS Khôi đang khám cho bịnh nhân, thấy tôi đang chuẩn bị đi chụp hình phổi, BS nói lớn và nhiều lần "anh 10 coi chừng cái bóp". Tôi thương BS Khôi lo cho tôi, nhưng tôi buồn cho đất nước tôi. Trên thế giới nầy, đây là lần đầu tôi nghe móc túi trong bịnh viện!

BS Khôi cho tôi đi chụp hình phổi. Phổi tôi tốt tuyệt vời. Tiền chụp hình phổi là $70000VND ($3USD), làm tôi giật mình vì rẻ quá! Sau 1975 đây là lần đầu tôi chụp hình phổi ở VN. Tôi vui vui, vì tôi nghĩ đến người VN nghèo khó, có rẻ như vầy người nghèo mới có cơ hội sống.

BS Khôi cho toa tôi mua thuốc để trị viêm họng. Thuốc ở Việt Nam khá mắc, nếu không có bảo hiểm sức khoẻ tôi sợ người nghèo không mua thuốc nổi. Riêng tôi lần nầy, tôi trả trên 800 ngàn VND ($37USD) tiền thuốc. Trong đó có 30 viên thuốc trụ sinh với giá $600 ngàn VND. Vì dược sĩ của Pharmacy Huyện Sĩ đường Nguyễn Trãi biết tôi là Việt Kiều nên cô đưa cho tôi toàn thuốc tốt nhập cảng. Thuốc nầy nếu so với ở Mỹ vẫn rẻ hơn nhiều. Nhưng ở Mỹ tôi có bảo hiểm trả cho tôi 100%.

Bệnh viêm họng ở Sàigòn, hầu như khó ai tránh khỏi. Vì đường xá đầy bụi và không khí thì ô nhiễm. Hơn nữa vi trùng ở VN hầu như đã lờn với thuốc trụ sinh vì ở VN mua thuốc trụ sinh tự do!

Xứ Mỹ cấm bán thuốc trụ sinh tự do. Ngay cả bác sĩ muốn cho toa thuốc trụ sinh, luật pháp Mỹ cũng giới hạn. Một lần tôi bị tiêu chảy ở Mỹ, tôi đến gặp ông BS gia đình người Mỹ gốc Pháp. Tôi xin ông thuốc trụ sinh, nhưng ông nói ông không có quyền cho thuốc trụ sinh để trị tiêu chảy ở Mỹ. Ông trị tiêu chảy của tôi theo kiểu của Mỹ, không dùng thuốc trụ sinh. Nhưng khi tôi về VN thì ông có quyền cho tôi thuốc trụ sinh trị tiêu chảy để mang theo phòng hờ! Vì cả xứ Mỹ đều biết các xứ nghèo lạm dụng thuốc trụ sinh, nên vi trùng lờn thuốc trụ sinh hết rồi! Vi trùng mà lờn thuốc trụ sinh, thì mạng của bịnh nhân như chỉ mành treo chuông! 

Muốn uống thuốc trụ sinh ở VN thì phải xài thuốc mới đắc tiền, vì thuốc củ thì vi trùng đã lờn rồi, không giết nó được nữa! BS Khôi cho tôi thuốc trụ sinh uống trong 15 ngày, mỗi ngày hai viên 300mg. Tôi sẽ uống hết 30 viên thuốc trụ sinh nầy, vì nếu tôi ngưng nữa chừng, con vi trùng sống lại và lờn thuốc thì tôi tàn cuộc đời. Bệnh viêm họng của tôi lâu rồi, mà ông BS gia đình ở Mỹ nói tôi bị suyễn và ông cho tôi thuốc hít để trị suyễn. Có lẽ từ đây tôi phải mang khẩu trang ở Sàigòn, để cứu cuống phổi của tôi.

Thuốc trụ sinh mà BS Khôi cho toa, là loại thuốc làm tại Ấn Độ. Trên thế giới nầy, Ấn Độ là xứ đông dân, nghèo và dơ có hạng. Dân Ấn Độ nghèo và lạm dụng thuốc trụ sinh, nên vi trùng viêm họng ở Ấn Độ được ví là vi trùng lực sĩ điền kinh mạnh nhất thế giới. Ấn Độ chế thuốc mới và mạnh để giết vi trùng viêm họng lực sĩ mạnh nhất thế giới của họ, thì với vi trùng viêm họng đàn em của Việt Nam, thuốc của Ấn Độ sẽ dư sức giết sạch. Đó là mơ ước của tôi. Tôi hy vọng mơ ước nầy sẽ thành sự thật! 

Ngày đầu uống thuốc của BS Khôi cho toa, cảm thấy cổ họng hết nghèn nghẹn khó thở, tôi biết ngay là tôi uống trúng thuốc mới và mạnh. Tôi uống thuốc của BS Khôi cho toa được 8 ngày rồi, cổ họng của tôi bây giờ êm re mát rượi như cổ họng của tôi thời trai trẻ. Tôi không ngờ bịnh ho kinh niên của tôi, đã được trị hết. Tôi cám ơn đấng linh thiên đã đưa đẩy tôi đi khám với BS Khôi. Tôi phải cám ơn BS Chi bà xả của BS Khôi, biết tôi về Sàigòn mà chưa liên lạc, rồi không biết BS Chi lấy số điện thoại mới của tôi từ đâu, BS Chi gọi tôi làm tôi giật mình. Nhờ vậy hôm ấy BS Chi đưa điện thoại cho tôi nói chyện với BS Khôi. Từ đó tôi mới đi khám bịnh với BS Khôi và BS Khôi trị hết bịnh ho kinh niên của tôi. Tôi đang yêu đời và mừng quá sức. Tôi rủ bồ tèo đã 53 năm KQ Lê Phước Khương đi ăn sáng.

Mỗi lần tôi về Sàigòn là tôi phải gặp bồ tèo KQ Lê Phước Khương đang sống ở Việt Nam. Năm 1975 Khương bị kẹt lại và gỡ trên 10 cuốn lịch trong tù. Khương được đi HO nhưng Khương không đi vì có quới nhơn phù hộ nên làm ăn khá.

Năm 1964 - 1965 tôi và Khương có quá nhiều kỹ niệm trong chiến trường Quân Đoàn 2. Sau 1975, 32 năm sau tôi mới gặp lại Khương. Tôi mừng quá. tth


Friday, October 27, 2017

Chuyện Hẹn Hò - Vân Khánh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Chuyện Hẹn Hò/Ca sĩ Vân Khánh


Sunday, October 22, 2017

Tham quan Chiang Mai, Chiang Rai xứ Thái Lan


Tôi nghe danh Chiang Mai xứ Thái Lan từ lâu. Nào là các cô gái Chiang Mai da trắng, má đỏ môi hồng như gái Đà Lạt Việt Nam. Tôi có dịp gặp cô gái Chiang Mai ở Mỹ vài lần, trắng đẹp thật. Tôi có ý định tham quan Chiang Mai từ lâu, nhưng tour đi Chiang Mai lúc trước rất tốn kém nên các hãng du lịch giới hạn tối đa vì tìm du khách khó khăn. Bây giờ tour đi Chiang Mai thì khác rồi.

Ngày xưa tour đi Chiang Mai từ Sàigòn, máy bay phải quá cảnh qua Bangkok, tốn kém nhiều. Riêng tôi, nghe tới Bangkok tôi ngán như ăn cơm nếp mắc mưa, vì tôi đến Bangkok quá nhiều lần. Ngày xưa 1974 khi tôi trong đoàn xạ thủ súng dài, đại diện VNCH đi Pháp bắn thi, tôi đã ở Bangkok mấy ngày. Sau 1975 tôi đến Bangkok ít nhất 5 lần nữa.

Bây giờ đi Chiang Mai từ Sàigòn, máy bay không quá cảnh qua Bangkok nữa. Trong chuyến bay nội địa, máy bay cất cánh từ Sàigòn đưa du khách ra Đồng Hới, rồi từ Đồng Hới máy bay đưa du khách đến thẳng Chiang Mai. Bay theo lộ trình nầy, bớt được nhiều tiền nên thu hút được du khách.

Tour ngày thứ 1.

Tour đi Chiang Mai của tôi năm ngày bốn đêm. Ngày đầu đoàn tụ họp lúc 10 giờ sáng ở phi trường Tân Sơn Nhất, đoàn chờ hoài không thấy hãng hàng không Jetstar cho check-in. Chờ mãi sau cùng hãng hàng không cho biết vì bão đang vô Đồng Hới nên chuyến bay huỷ bỏ. Tôi hết ý, vì bão thì phải biết trước ít nhất mấy ngày, tại sao giờ chót mới thông báo!

Chuyến bay huỷ bỏ. Tôi lật đật gọi khách sạn để lấy lại phòng mà tôi đang ở.  May quá phòng nầy chưa có ai ở. Tôi xách vali kêu taxi về lại khách sạn. Tôi tốn hơn hơn 200 ngàn tiền taxi và bao nhiêu thì giờ, mà chẳng tới đâu!

Lần dầu tiên tôi đi hãng hàng không Jetstar, tôi thật chán ngán, vì nhân viên phi trường vừa dốt mà phách lối, bất lịch sự, vô lễ với khách hàng với tour guide. Họ không hề có nụ cười với ai! Tôi cố để ý quan sát, đây không phải bản tính của một cá nhân, mà hầu như nguyên tập thể. Chắc họ không được huấn luyện giáo dục. Tour guide là người đại diện của hãng du lịch, các hãng hàng không khắp thế giới mà tôi đi qua, họ quý trọng tour guide vì tour guide đem nguồn lợi tức to lớn cho hãng hàng không, vậy mà nhân viên phi trường của Jetstar không biết điều nầy, họ đối xử với tour guide làm tôi giật mình.

Tour ngày thứ 2.

Đoàn lại tụ họp ở phi trường Tân Sơn Nhất lần thứ hai lúc 6 giờ sáng. Lần nầy chúng tôi may mắn được check-in trong chuyến bay cất cánh lúc 8 giờ sáng. Cô trưởng toán của Jetstar bảo anh tour guide cho đoàn sắp hàng ở một quầy, rồi cô nào đó đến bảo anh tour guide cho đoàn sắp hàng ở quầy khác. Anh tour guide tức giận gây. Tôi cố để ý theo dõi, họ bắt anh tour guide chạy qua lại hai quầy cách nhau khá xa, làm tôi chóng mặt. Hình như họ chờ đợi ở tour guide thủ tục "đầu tiên" (tiền đâu!)! Nghĩ đến lòng tôi chán ngán! Ôi! Vĩnh biệt Jetstar.

Đoàn của tôi chỉ có 24 người, vậy mà từ 6:00 - 8:00 nhận viên hãng hàng không Jetstar check-in chưa xong. Sau cùng nhân viên ở cổng lên máy bay, gọi tên từng người trong đoàn hối lên tàu. Nhận viên trong quầy thì tà tà trì trệ, nhân viên ở cổng thì hối thúc. Tôi hết ý Jetstar!

Từ Sàigòn đi Đồng Hới mất 1giờ20 phút bay.

 
Phi trường Đồng Hới. 
Đây là lần đầu tôi đến phi trường Đồng Hới. Các cô gái Đồng Hới dễ thương, nói lẹ như chim, tôi đứng ngớ ngẫn vì nghe tiếng được tiếng không!

Đoàn vừa xuống phi trường Đồng Hới, thì chúng tôi chuẩn bị check-in để lên cùng chiếc máy bay mà chúng tôi đến từ Sàigòn để đi Chiang Mai. Hành lý thì hãng hàng không chuyển thẳng cho chúng tôi. Tôi không hiểu tại sao họ không để hành khách đi Chiang Mai, ngồi luôn trên máy bay mà phải xuống rồi lên liền chi vậy! Từ Đồng Hới đi Chiang Mai mất 1giớ10 phút bay.   
 
Chiang Mai. Chiang Mai (phát âm chiềng mai) được ví như đoá hoa hồng của Miến Bắc Thái Lan. Chiang Mai nằm phía Bắc Bangkok, cách Bangkok 435 miles (700km) và là thành phố lớn nhất ở phía Bắc. Khu đô thị Chiang Mai có dân số 1 triệu người, nhiều hơn phân nữa tổng số dân số toàn tỉnh Chiang Mai.   

Phi trường Chiang Mai.

Trên bus của tour ở Thái Lan.
Tour guide VN Quỳnh áo vàng, và hai tour guide nữ của Thái Lan ngồi.

Theo chương trình tour nguyên thuỷ thì khi ngày đầu đoàn đến Chiang Mai, tour đưa đoàn đi tham quan rồi check-in hotel, ngũ lại Chiang Mai đêm đầu. Nhưng vì đoàn mất ngày đầu vì bão, nên khi đoàn đến Chiang Mai, tour cho đoàn ăn trưa rồi tour cho xe đưa đoàn đi Chiang Rai ngay. Vậy là tour bỏ qua Chiang Mai ngày đầu, để đi Chiang Rai tiếp tục theo chương trình tour nguyên thuỷ. Rồi ngày chót, thay vì về Đồng Hới sớm, tour cho đoàn cất cánh về Đồng Hới lúc 18:00 giờ, để tour đưa đoàn đi tham quan Chiang Mai những gì mà đoàn chưa tham quan.

Đến Chiang Mai, tour đưa đoàn vô nhà hàng ở Chiang Mai ăn trưa ngay.

Tour đưa đoàn vô nhà hàng ở Chiang Mai ăn trưa, rồi tour cho xe đưa đoàn đi Chiang Rai.

Chiang Rai. Chiang Rai là tỉnh cực Bắc Thái Lan, phía Bắc giáp ranh với Myanmar, phía Nam và Tây Nam giáp ranh với Lào. Chiang Rai cách Chiang Mai 95 miles (153km) chênh chếch về phía Bắc Đông Bắc. Chiang Rai có cao độ 580m (1900ft) so với mặt biển. Chiang Rai có vùng giáp ranh với Myanmar và Lào được gọi là Tam Giác Vàng, nơi đây buôn bán nha phiến nổi tiếng từ xưa nay.

Trên đường đi Chiang Rai, tour cho xe dừng ở suối nước nóng cho đoàn ngâm chân dưới nước nóng thư giãn.

Người địa phương luộc trứng bằng nước nóng của suối để bán cho du khách.

Ngày đầu đến Chiang Rai tour cho đoàn check-in hotel và ăn tối trong hotel. Sau một ngày hành trình bay từ Sàigòn, đến Đồng Hới, đến Chiang Mai rồi đi xe 153km đến Chiang Rai, du khách mệt rả rời.

Tour ngày thứ 3.

Sáng sớm du khách ăn sáng trong hotel xong, tour đưa đoàn đi tham quan Chùa Wat Rong Khun (còn được gọi là Chùa Trắng). Đây là ngôi chùa đặc biệt bởi nó được xây dựng hoàn toàn bằng một màu trắng sáng với thuỷ tinh và thạch cao để tượng trưng cho sự tinh khiết của Phật Giáo. 

Chùa Trắng.

Đây là hình ông Kiến Trúc Sư, người bỏ tiền ra sáng lập ngôi Chùa Trắng. Nhưng theo chương trình thì ông sẽ chết trước rất lâu trước khi ngôi chùa hoàn tất vì chùa dự trù sẽ được hoàn tất trong 40-50 năm nữa. Ông chủ trương, phần còn lại dành cho thế hệ sau hoàn tất.

Chùa Trắng.

Nhà vệ sinh của Chùa Trắng được phết vàng nước, rất sạch sẻ,

Đây là hình ông Kiến Trúc Sư, người bỏ tiền ra sáng lập ngôi Chùa Trắng. 
Nhìn kiến trúc của Chùa Trắng, tôi lo ngại cho ông Kiến Trúc Sư nầy. Vì Chùa Trắng được kiến trúc hoàn toàn bằng thạch cao sơn trắng và một ít thuỷ tinh trắng. Thạch cao sơn trắng, nói theo đường dài thì làm sao bảo trì cho nổi. Chùa chưa hoàn tất hoàn toàn, mà tôi đã thấy có nhiều chổ thâm đen theo thời gian! 

Ngôi chùa mà tôi xây ở San Antonio Texas, có tượng Phật Bà bằng thạch cao khá lớn dựng ngoài trời. Tôi cẩn thận đến nhờ hãng sơn xe hơi của người Việt Nam, và anh chủ tiệm sơn cho sơn màu trắng với loại sơn thượng hạng của xe hơi. Nhưng không lâu sau đó, sơn phai mờ và bắt đầu hư. Anh chủ tiệm sơn người Việt Nam cho sơn lại cũng với loại sơn hão hạng, nhưng lần nầy anh cho che lều trùm kín tượng Phật Bà để anh hấp nóng tượng như anh hấp nóng xe hơi khi sơn xong. Nhờ vậy tượng còn trắng đẹp đến ngày hôm nay. Anh chủ tiệm nầy trẻ, gia đình anh là Phật Tữ thuần thành, nên anh không lấy tiền sơn và hấp. Tôi mừng quá sức.

Tham quan Chùa Trắng xong, tour cho đoàn tham quan công viên Singha.

Công viên Singha.

Tham quan công viên Singha xong, tour cho xe đưa đoàn đi tham quan đồi trà. 

Đồi trà, đây là nơi tôi thích nhất trong chuyến đi nầy, vì nơi đây khung cảnh hữu tình tuyệt vời, làm tôi nhớ tới phim Xóm Vắng của Quỳnh Dao mà tôi với bà xả xem say mê! 

Tần Hán đang chờ Lưu Tuyết Hoa trong phim Xóm Vắng!

Đồi trà đẹp tuyệt vời.

Cảnh hái lá trà bằng máy.

Khi máy cắt lá trà đầy túi, họ ngừng cắt để thay túi không vô và mang túi đầy lá trà đến cho nhóm người lựa lá trà. Họ lựa giữ lá trà non và bỏ lá trà già đi.

Họ đang đổ túi đầy lá trà ra để lựa.

Họ kéo máy cắt lá trà theo từng luống trà. 

Họ kéo máy cắt lá trà từ đầu luống tới cuối luống mất khoảng 3 phút, cực kỳ nhanh nếu so với hái bằng tay như ngày xưa! Máy cắt có cái hay, là máy cắt luôn những lá trà già và những lá già sẽ bị vứt đi, nhưng những chổ lá già bị cắt nầy, lần sau sẽ mọc lên lá non, những lá trà non là những lá mà chủ đồi trà mong đợi. 

Nhóm lựa lá trà.
Cả một đồi trà mênh mông rộng lớn, họ chỉ cần một số ít nhân công, đó là nhờ họ hái lá trà bằng máy.

Núi hồ trong đồi trà, "nước non hữu tình".

Tham quan đồi trà xong, tour cho xe đưa đoàn vô làng người cổ dài. 

Người làng nầy họ cứ nong vòng bằng đồng vô cổ, tăng dần theo thời gian để cho cổ càng dài càng đẹp! Tôi mua túi mà tôi đang đeo của cô nầy. Túi nầy cô đan bằng tay, trông thấy thương quá, nên cô nói giá nào tôi cũng mua.  
  
Tham quan làng người cổ dài xong. tour cho đoàn ăn cơm trưa ở Chiang Rai.

Tham quan làng người cổ dài xong, tour đưa doàn đi ăn cơm trưa, cạnh bờ sông của vùng Tam Giác Vàng.

Khu Tam Giác Vàng, nhìn bên kia sông đó là xứ Lào.

 Khu Tam Giác Vàng, nhìn bên kia sông đó là xứ Myanmar.

Nhìn kỹ sẽ thấy chử GoldenTriangle (Tam Giác Vàng). 
Đứng tại đây (Chiang Rai của Thái Lan) du khách sẽ thấy xứ Myanmar và xứ Lào, chia cách nhau bởi sông Mekong.

Khu Tam Giác Vàng ngày xưa nổi tiếng về buôn bán ma tuý, vùng trồng ma tuý nhiều nhất thuộc Myanmar. Ngày nay ma tuý giảm nhiều lắm. Riêng Thái Lan vẫn còn vùng trồng ma tuý, do chính phủ tài trợ để lấy ma tuý làm thuốc mê (morphine). 

Ăn trưa xong, tour cho đoàn xuống tàu, để tour cho tàu chạy trên sông Mekong.

Ăn trưa xong, tour cho đoàn xuống tàu, để tour cho tàu chạy trên sông Mekong, có khúc sông thuộc Thái Lan, có khúc sông thuộc Myanmar, có khúc sông thuộc Lào. Mục đích của tour cho du khách có cảm giác về Tam Giác Vàng. 

Tour cho tàu cặp bến thuộc xứ Lào. 

Sau khi tàu chạy trên khúc sông Tam Giác Vàng, tour cho tàu cặp bến của Lào cho du khách mua sắm. 

Bên Lào vật giá rẻ hơn Thái Lan. Người Lào rất dễ thương. Có một bà mua áo quần bên Lào, nhưng bà nầy nói tiếng Lào không được. Ông chủ tiệm kêu hai cậu thanh niên người Lào gốc Việt đến bán hàng. Hai cậu nầy giới thiệu "con là người Việt Nam". Giá cái áo là 250 tiền Lào, nhưng bà VN trả giá 200. Tôi nghe thằng nhỏ nói "người Việt Nam" con bán bà 200! Nghe dễ thương quá.

Sau khi đi tàu tham quan Tam Giác Vàng, tour cho đoàn ăn cơm tối cạnh bờ sông. Sau đó tour đưa đoàn về hotel ngũ đêm thứ hai ở Chiang Rai.

Tour ngày thứ 4.

Đoàn ăn sáng trong khách sạn xong, tour cho xe đưa đoàn về lại Chiang Mai.  

Về đến Chiang Mai tour cho đoàn tham quan Chùa Wat Chadi Luang Worawihan. Đây là ngôi chùa lâu đời nhất ở Chiang Mai.


Tham quan Chùa Wat Chadi Luang Worawihan xong, tour cho đoàn tham quan Chùa Phra That Doi Suthep. 

Ông Thầy đang làm phép cho đoàn Tây Ban Nha.
Tôi nghe ông Thầy hỏi các người ở đâu tới và họ trả lời "Spain". 
Ông Thầy bảo họ ngồi xuống để ông làm phép. Họ có vẽ kính cẩn dễ thương.

Chùa Phra That Doi Suthep. 

Đêm chót ở Chiang Mai cũng là đêm cuối cùng của tour ở Thái Lan, tour cho đoàn ăn đặc sản Thái Lan, ăn bóc bằng tay và có vũ dân tộc.
   
Nhà hàng đêm cuối ở Thái Lan.

Cô Linh trái, cô Thảo phải.
Sẽ có câu chuyện về cô Linh phía dưới.

Ngồi xếp bằng hai chân trên sàn mà hai người da trắng nầy ngồi giỏi hơn tôi. 

Tôi ngồi xếp bằng hai chân, bị tức bụng quá nên tôi nằm ngữa hoài. Nhà hàng kê nệm cao cho tôi ngồi.

Anh chàng da trắng làm ngạc nhiên người bạn gái cũng da trắng. Anh đưa nàng lên sân khấu. Anh quỳ xuống và lấy nhẫn đính hôn ra xin cầu hôn nàng, nàng chấp nhận. Du khách vỗ tay chúc mừng. 

Vũ dân tộc trong nhà hàng. Các cô Thái trắng đẹp quá.

Tour ngày thứ 5.

Đoàn ăn sáng trong khách sạn xong, tour cho xe đưa đoàn tham quan vườn hoa Hoàng Gia Royal Flora Garden.

Vườn hoa Hoàng Gia.

Đây là cô Linh Huỳnh (cùng họ với tôi).
Cô Linh tốt nghiệp đại học về Marketing. Cô đang làm cho hảng gà chiên (fried chicken). Cô mới lấy chồng nhưng chưa có con. Tôi hỏi chồng cô đâu, sao không đi chơi cùng. Cô trả lời chồng phải kiếm tiền cho cô đi chơi với bạn gái (cô Thảo).

Cô Linh biết tôi là phi công của VNCH, cô mừng lắm. Cô xin tôi chụp hình chung. Đứng chụp hình với tôi mà cô cứ nói nhiều lần "chụp hình với phi công", dễ thương làm sao.

Cô Linh tâm sự với tôi về Ông Ngoại của cô. Ông Ngoại của cô là Bác Sĩ Quân Y của VNCH. Năm 1961, Ông Ngoại của cô đi xe jeep với một ông Tướng VNCH trên đèo Hãi Vân. Ông Tướng lái xe, Ông Ngoại cô ngồi ghế trước. Toán bắn lén (sniper) trên đèo Hãi Vân, lầm Ông Ngoại cô với Ông Tướng, họ bắn vô đầu Ông Ngoại cô. Bà Ngoại cô ngồi ghế sau, chồm tới ôm đầu Ông Ngoại và óc của Ông ngoại văng ra tay Bà Ngoại. Lúc ấy Bà Ngoại đang mang thai Mẹ cô. Câu chuyện quá thương tâm làm mắt tôi hoen lệ. Tôi thương cảm cho gia đình cô quá sức.

Viết ra đây với tất cả thương cảm quý mến của tôi với cô Linh và gia đình cô. Tôi cầu chúc gia đình cô mọi sự sự may mắn, sức khoẻ và thịnh vượng. Riêng cô Linh, tôi cầu nguyện đấng linh thiên gia hộ cho cô và chồng, và tôi cầu chúc hai người thành đạt mọi mặt. 

Tôi cám ơn cô Linh đã dành cảm tình cho Phi Công VNCH. Tôi rất hân hạnh được gặp cô. tth     

Tham quan vườn hoa Hoàng Gia xong, tour cho xe đưa đoàn tham quan trại rắn.    


Tham quan trại rắn xong, tour cho xe đưa đoàn đi mua sắm. Sau đó tour cho xe đưa đoàn lên phi trường để đáp chuyến bay về Đồng Hới lúc 18:00 giờ.

Đoàn về đến Đồng Hới, vừa làm thủ tục nhập cảnh VN xong thì đoàn check-in ngay chuyến bay về Sàigòn. Đoàn về đến Sàigòn khoảng 22:00, chấm dứt tour.

Nói chung chung về chuyến tham quan Chiang Mai, Chiang Rai.

Tôi từ Mỹ về đến Việt Nam, thì tôi bị cảm cúm ngay, vì có dịch cảm cúm đang hoành hành ở Việt Nam. Năm nay tôi về Mỹ mà tôi không có chích ngừa cảm cúm, nên lần nầy cảm cúm làm tôi te tua.

Tôi nhờ bồ tèo KQ Lê Phước Khương ở Việt Nam chở tôi đi bác sĩ. Ông Bác Sĩ cho tôi thuốc uống bảy ngày. Tôi uống hết thuốc bảy ngày mà bịnh chưa hết hẳn. Rồi tôi thấy Vietravel có tour đi Chiang Mai thế là tôi đăng ký tour đi Chiang Mai.

Trước khi đi tour, tôi cẩn thận đến Pharmacy mua thêm ba ngày thuốc cảm cúm, do Dược Sĩ cho toa. Nhưng thuốc nầy cũng chưa cứu được tôi. Suốt năm ngày tour, tôi ho muốn đứt hơi. Rồi sau tour, bây giờ tôi vẫn còn ho. Chưa bao giờ tôi bị ho dữ dằng như vậy. Hôm nay ho có phần thuyên giảm, tôi cầu mong vậy! 

Chích ngừa. Tôi già quá rồi, nên sức đề kháng trong cơ thể tôi đâu còn mạnh nữa. Từ nay trở đi, tôi tự hứa, khi về Mỹ tôi sẽ chích ngừa bất cứ thứ gì mà người Mỹ có. Trước đây tôi ghét chich ngừa, bây giờ thì khác rồi, tôi không dám ỷ sức mình nữa. Đúng là "có thấy quan tài mới đổ lệ!", "anh hùng thấm mệt rồi!". tth