Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Thursday, October 2, 2025

Đạo Và Đời - Ngọc Hương

Suốt đời tôi, tôi luôn lấy ân nghĩa làm đầu. Đọc bài nầy của bà Ngọc Hương, tôi cảm thấu nỗi lòng của bà. Tôi vội vàng post bài của bà ra đây, với hy vọng bà Ngô Thị Thanh Tâm đọc được nỗi lòng của bà.

Cuối đời tôi, tôi có được cái may mắn là tôi đã đưa nguyên gia đình tôi về dự đám tang một bà người Mỹ mà tôi mang ơn suốt đời. Click Vào Đây - Và đọc đoạn cuối, nếu ai muốn biết người tôi mang ơn nặng đến thế nào. tth  


 Đạo Và Đời.


Câu chuyện dưới đây đã thật sự xảy ra cho mình, và cũng làm thay đổi cách nhìn của mình về đạo và đời, về giàu và nghèo.

Vì thi rớt trường công, má ghi danh cho mình vào học ở Trường Nữ Trung Học Nguyễn Bá Tòng, trên đường Bùi Chu, Sài Gòn. Đây là trường Công Giáo do Cha và các Sơ điều hành, nhưng vẫn nhận học sinh thuộc mọi tôn giáo, thầy cô giáo cũng thế. Mình vào lớp 6P12, niên khóa 1974-1975.

Nhà trường có quy định: nếu học sinh nào nằm trong “top 10” suốt 10 tháng thì sẽ được miễn học phí năm sau. Mình lấy đó làm động lực, chăm chỉ học. Và rồi, vào tháng Tư năm đó mình đứng đầu lớp – cũng tròn tháng thứ mười trong “top 10”. Mình vui mừng khôn xiết, tin chắc rằng năm tới sẽ được miễn học phí, bớt gánh nặng cho má.

Nhưng vài ngày sau, Sơ giám thị bước vào lớp, gọi tên mình đứng lên. Ngơ ngác, mình nghe Sơ bảo:
– “Em đã trễ tiền học phí tháng này.”

Mình chợt nhớ tháng đó má đã đóng học phí cho các anh chị, đến lượt mình thì… cạn túi. Cúi đầu, mình bối rối:
– “Dạ, xin sơ cho em khất thêm vài ngày.”

Sơ nghiêm giọng:
– “Em đã khất nhiều lần rồi. Thôi, đi theo tôi.”

Mình lúng túng bước ra khỏi bàn trong ánh nhìn của gần 50 cặp mắt dõi theo. Ra đến cửa lớp, Sơ chỉ vào bức tường, lạnh lùng bảo:
– “Em quỳ xuống đây.”

Mình nhìn Sơ van lơn nhưng Sơ đã quay gót đi. Nhìn tà áo chùng đen xa dần cuối hành lang, mình gục đầu vào tường, nước mắt trào ra trong tủi nhục và xấu hổ.

Bỗng có một bàn tay khẽ đặt lên vai mình. Ngẩng lên, mình thấy Ngô Thị Thanh Tâm – bạn cùng lớp, ngồi mấy dãy bàn phía sau. Tâm cao ráo, tóc ngắn ngang cổ, đôi mắt nhỏ nhưng đều và sáng. Chưa kịp hỏi, Tâm đã dúi vào tay mình một xấp tiền, khẽ thì thầm:
– “Hương đi xuống nộp đi.”

Mình sững sờ, chưa kịp phản ứng thì Tâm đã quay vào lớp. Lau vội nước mắt, mình run run cầm tiền bước xuống văn phòng.

Sơ đang ngồi sau bàn làm việc. Nghe tiếng động, Sơ nhướng mắt nhìn lên, thấy mình, sơ nhìn đồng hồ rồi cau mày:
– “Ai cho phép em đứng lên? Xuống đây làm gì?”

Mình đặt tiền xuống bàn, khoanh tay lí nhí đáp:
– “Dạ, thưa Sơ, em xuống nộp học phí ạ”

Gương mặt đang gắt gỏng của Sơ bỗng dịu lại, thoáng ngạc nhiên:
– “Vậy à.”

Sơ đếm tiền, ghi vào sổ, rồi gượng cười:
– “Tháng sau nhớ đóng đúng hạn nhé. Em về lớp đi.”

Mình lững thững lê bước trở về, lòng ngổn ngang nhiều cung bậc cảm xúc. Mình cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương và mình bỗng nghiệm ra: “chiếc áo dòng chưa hẳn là biểu tượng của tình thương và bác ái!”…. Và từ đó, mình cảm thấy dị ứng mỗi lần vô tình nghe câu “em hiền như ma-sơ!”.

Giờ ra chơi hôm ấy, Tâm đã đứng chờ sẵn bên bàn. Nắm tay bạn, mình nghẹn ngào cảm ơn, hứa sẽ hoàn lại tiền. Nhưng Tâm mỉm cười lắc đầu:
– “Bồ không cần trả. Đây là tiền riêng của Tâm, bồ đừng lo.”

Mình ngạc nhiên lắm – làm sao một đứa trẻ 11, 12 tuổi như mình lại có tiền dư dả đến thế? Trong mắt mình, Tâm giàu có đến mức khó tin, nhưng cái giàu lớn nhất chính là tấm lòng rộng lượng và nhân hậu!.

Về nhà, mình kể cho má nghe. Má ôm mình, vỗ về:
– “Tội nghiệp con gái má…
Mà này, sao con có người bạn tốt quá vậy. Để má thu xếp trả lại cho bạn.”

Mình lắc đầu:
– “Tâm nói không cần đâu má.”

Má trầm ngâm, như nói với chính mình:
– “Mang ơn chứ không mang nợ!”

Rồi má nhắc nhở:
-“Con nên nhớ, của nợ là của lo, còn của cho là của nợ nhe con!”

Vài ngày sau, mình mang tiền trả lại. Tâm khẽ khoát tay:
– “Bồ giữ đi.”

Mình thật thà lập lại lời má, Tâm ngần ngừ rồi mới nhận.

Từ đó, hai đứa thân nhau hơn. Mình mới nhận ra, con người Thanh Tâm giống như tên của bạn. Bạn có tâm hồn trong sáng, thanh cao, bao dung. Bạn giàu thật nhưng rất khiêm nhường và không tỏ ra kênh kiệu, chảnh choẹ. Ngược lại, bạn rất giàu lòng bác ái. Mình thấy hổ thẹn vì đã từng nghĩ sai về bạn, vì trước đây mình từng nghĩ Tâm con nhà giàu chắc rất kiêu căng.

Tụi mình bàn năm sau sẽ xin học cùng chung lớp 7…Tình bạn hai đứa mới vừa chớm nở thì biến cố 30 tháng 4 ập đến! Trường đóng cửa, học sinh đi tứ tán. Má dọn cả nhà về quê ngoại. Mình mất liên lạc với Tâm từ đó. Giấc mơ được miễn học phí cũng tan theo mây khói…

Viết riêng cho bạn Ngô Thị Thanh Tâm:

“Thanh Tâm ơi,

Đã hơn nửa thế kỷ trôi qua, nhưng hình ảnh buổi trưa hôm ấy – khi bạn lặng lẽ đặt xấp tiền vào tay mình – vẫn còn in đậm trong ký ức như mới vừa hôm qua. Cử chỉ nhỏ bé của bạn đã cứu mình thoát khỏi một nỗi tủi nhục, hơn thế nữa, đã mở ra cho mình một cái nhìn khác về tình người, về đạo và đời, về sự giàu và nghèo.

Có thể bạn không nhớ, nhưng mình thì chưa bao giờ quên cử chỉ cao quý của bạn mà mình đã khắc cốt ghi tâm. Tấm lòng quảng đại của bạn đã trở thành một món nợ ân tình mà mình mang theo suốt cả cuộc đời. Chính bạn đã dạy cho mình hiểu rằng: sự giàu có thật sự không nằm ở của cải, mà ở tấm lòng biết thương yêu, chia sẻ.

Đã bao lần mình muốn tìm lại bạn, nhưng dòng đời cuốn trôi, mỗi đứa rẽ một phương. Giờ đây, chỉ biết gửi gắm tâm tình vào trang giấy, cầu mong ở nơi nào đó bạn đang sống một cuộc đời thật bình an, ấm áp và hạnh phúc.

Dù không gặp lại, bạn vẫn luôn hiện hữu trong lời cầu nguyện và trong ký ức yêu thương của mình, và tấm lòng bác ái của bạn đã để lại trong trái tim mình một dấu ấn không phai nhòa suốt hơn 50 năm qua.

"Ngọc Hương”

Wednesday, October 1, 2025

Đò Chiều - Phan Ý Linh

 Click Vào Đây - Nhạc phẩm Đò Chiều/Ca sĩ Phan Ý Linh

Saturday, September 27, 2025

Tham quan Hồ Tà Đùng tỉnh Dak Nông - Huỳnh Thông Thái

Hồ Tà Đùng thuộc tỉnh Dak Nông, cách thành phố Dak Nông 50 km hướng Đông Bắc. Hồ Tà Đùng cách Huyện Di Linh 70km và đi theo QL28.

Hồ Tà Đùng không phải hồ tự nhiên. Hồ Tà Đùng được hình thành sau khi thuỷ điện Đồng Nai 3 và Đồng Nai 4 chặn dòng sông Đồng Nai xây dựng vào năm 2000. Từ khoảng 2004-2012 khi thủy điện Đồng Nai 3 và 4 tích nước, hồ Tà Đùng mới chính thức hình thành.

Tỉnh Dak Nông trước 1975 là tỉnh Quảng Đức (Gia Nghĩa). Trước 1975 tôi thỉnh thoảng đáp máy bay U6 ở căn cứ Mỹ ở Quảng Đức trong phi vụ trắc giác. Quảng Đức cách biên giới Campuchia khoảng 40km.

Cô em chú bác là Bác Sĩ Huỳnh Thị Kim Chi chủ hai bịnh viện ở Bình Dương, rủ tôi đi tham quan hồ Tà Đùng. BS Chi nói, muốn đến hồ Tà Đùng thì xe phải đi qua Huyện Đồng Xoài, Huyện Bù Đăng, rồi đến Dak Nông, nghe đi ngang Huyện Bù Đăng tôi mê quá.

Trước 1975 tôi thường đáp máy bay U6 ở Huyện Bù Đăng trong phi vụ trắc giác và tâm lý chiến. Từ Huyện Bù Đăng đi xe về Sàigòn thì xe phải đi qua Huyện Đồng Xoài, lúc bây giờ con đường nầy không an ninh. Nên ông Quận Trưởng Bù Đăng thường đi nhờ máy bay tôi lái để về Sàigòn thăm gia đình. Chúng tôi thân nhau từ đó. 

Tôi thường xuyên nhờ bạn lái máy bay thả tôi xuống Huyện Bù Đăng, để tôi ở lại đêm đi săn nai. Rọi đèn ban đêm ở Bù Đăng, mắt nai nhiều như sao trên trời. Trong vòng 1 giờ, tôi có thể bắn 4 con nai, rồi nghĩ.

Rồi đầu năm 1975, tôi lên Bù Đăng ở lại đêm để đi săn nai. Đêm hôm đó, tôi đi săn xong thì trời khá khuya và quận đã gài mìn xung quanh xong, nên tôi phải ngũ trên quốc lộ giữa rừng cạnh khu nhà dân. Khoảng quá nữa đêm, tôi thức giấc và nghe tiếng xe tăng VC chạy rần rần suốt đêm, từ Campuchia đi ngang Bù Đăng để vào Bảo Lộc. Sáng hôm sau, tôi hỏi ông Quận Trưởng:

- Xe tăng VC chạy vô Bảo Lộc rần rần suốt đêm mà sao anh không báo về Sàigòn?

- Tôi có báo mà không có ai làm gì hết!

Nghe ông Quận Trưởng nói, tôi sợ thất kinh. Tôi về Sàigòn, đi dịch khai sinh hai con ra tiếng Anh, làm thẻ bài đeo cổ hai con và cho vợ đi học may, học nấu ăn. Tôi chuẫn bị chạy! Đó là kỷ niệm, tôi không bao giờ quên Bù Đăng. Và cũng là lý do hôm nay tôi đi tham quan hổ Tà Đùng để thăm viếng Bù Đăng luôn.

Quãng đường nầy ngày xưa hai bên là rừng, rất gần trung tâm Huyện Bù Đăng và là nơi tôi ngũ sau khi đi săn nai, bây giờ đầy nhà phố.

Từ Huyện Đồng Xoài đi trên QL14 khoảng 50 km hướng Đông Bắc thì đến Huyện Bù Đăng (Đức Phong). 

Phái đoàn vừa xuống xe để vô khách sạn.

Đường vô lobby khách sạn.

Bên đường vô lobby.

Bên đường vô lobby.

Bên đường vô lobby.

Cây cà phê, bên đường vô lobby.

Đây là lobby của khách sạn ở hồ Tà Đùng và họ gọi khách sạn nầy là Homestay!

Thái
Khách sạn nầy dạng như Cabin.

Từ ngoài vô: BS Khôi và vợ là BS Chi, chị Vân bạn BS Chi, con trai DS Quang,
đang chờ check-in Homestay.

Hồ Tà Đùng chụp từ khách sạn.

Nhìn kỹ đây là một thung lũng to lớn mênh mông, được bao quanh bởi núi rất cao. Hồ Tà Đùng hình thành do chặn dòng sông Đồng Nai để xây thuỷ điện Đồng Nai 3 và 4. Hồ có diện tích mặt nước 3600 ha. Dung tích của hồ khoảng 4 tỷ m3 nước. Hồ có hơn 40 đảo lớn nhỏ nổi trên mặt hồ như vịnh Hạ Long. Hồ có độ sâu trung bình 10 tới 12 thước. Những chổ gần đập và lòng sông củ, có thể sâu lên tới vài chục thước.

Hình nầy được chụp từ khách sạn rất xa, nên thấy từng vũng nước nhỏ. Khi tôi đi tàu trong hồ, thì những vũng nước nầy rộng mênh mông và sâu, tàu lớn chở khoảng 25 người, chạy hoài không hết và nhìn phong cảnh chung quanh tuyệt đẹp.
 
BS Chi.
Hình chụp từ khách sạn, sau lưng BS Chi là hồ Tà Đùng.

Phái đoàn ăn cơm tối ở khách sạn.
Từ tôi đi theo chiều kim đồng hồ: Thái, Bs Khai (đứng), Bs Chi, Bs Khôi (chồng Bs Chi), Ngạc (rể Bs Chi), Chị Vân (vợ Bs Khai), Ds Quang và hai con trai, An (tài xế của Bs Chi).

Bs Chi
Ngày thứ nhì ở hồ Tà Đùng, trời se lạnh.

Bs Khôi & Bs Chi, ngày thứ nhì ở hồ Tà Đùng.

Thái, ngày thứ nhì ở hồ Tà Đùng, trời se lạnh.

Sáng ngày thứ nhì, phái đoàn đi xe ra hồ Tà Đùng. 

Bs Chi và chị Vân mua vé đi tàu trong hồ Tà Đùng. 

Phái đoàn xuống tàu đi tham quan hồ Tà Đùng.

Bs Chi & Bs Khôi.

Bs Khai

Tài công nhổ neo.
   
Tàu ra khơi.

Ra khơi vượt biên.
Click Vào Đây - Đêm Chôn Dầu Vượt Biển.

Bs Khôi.

Đầu Mùa Thu, trời se lạnh, ngồi trên tàu lướt trên mặt hồ Tà Đùng trong không khí
trong lành, tôi cảm thấy thư giãn tuyệt vời!

Hồ có diện tích mặt nước 3600 mẫu ta. Đây là một phần nhỏ của hồ, tàu đưa du khách lướt trên mặt nước trong một giờ, nên du khách chỉ thấy một phần nhỏ của hồ.
Nhìn vào bờ hồ, du khách thỉnh thoảng thấy vài làng chài nhỏ. Người dân chài sống ở đây, họ nuôi
cá lăng. Họ bắt cá nhỏ trong hồ, cho cá lăng ăn. 

Dân chài sống ở đây, nếu họ có con nhỏ cần đi học, thì sẽ có thuyền cao tốc đưa đón các em lên bờ đi học. Nghe tài công thuyết minh, tôi cảm phục chính quyền địa phương.

Sáng ngày thứ nhì, đoàn đi tàu tham quan hồ Tà Đùng, xong
đoàn ra phố Dak Nông ăn trưa, trước khi về lại Sàigòn.

Nhà hàng ở Dak Nông.

Phái đoàn ăn trưa ở Dak Nông.
Từ trái vô: Ds Quang và hai con, Thái, Bs Khai, Bs Khôi, Ngạc,

Từ phải vô: Bs Khôi, Bs Chi, hai con Ds Quang đứng, Bs Khai, Thái.

Nói chung chung về chuyến tham quan hồ Tà Đùng. 

Trước 1975 tôi thỉnh thoảng đáp máy bay ở Quảng Đức (Dak Nông), nhưng lúc bây giờ chưa có hồ Tà Đùng.

Ngày xưa trái sầu riêng chỉ có ở Lái Thiêu, Thủ Dầu Một. Bây giờ thì trái sầu riêng được trồng khắp Miền Nam, từ Cái Mơn, Cái Bè, Mỹ Tho, Bến Tre, Cai lậy, Vĩnh Long, Cần Thơ, Lái Thiêu, Đồng Nai, Lâm Đồng, Di Linh, Gia Lai,... và bây giờ ở Dak Nông họ trồng sầu riêng khắp nơi. Chuyến đi nầy trúng mùa sầu riêng, tôi thấy họ bán sầu riêng rất nhiều hai bên đường. Tôi mua sầu riêng loại giống Thái Lan rẻ rề, 35 ngàn/1ký, cho đoàn ăn vui lắm. Tôi đem theo mứt dừa cho đoàn ăn, có người than sợ tiểu đường, nhưng khi tôi mua sầu riêng, ai nấy ăn sầu riêng thẳng tay. Tôi nói sầu riêng trị tiểu đường, ai cũng cười!
Bs Chi mua 100kg sầu riêng đem về, lẫn lộn sầu riêng 6Ri, và Thái Lan. Thấy sầu riêng rẻ, tôi mê quá, nhưng khách sạn tôi ở, treo bảng khắp nơi, rằng ai đem sầu riêng vô phòng sẽ bị phạt 4 triệu VND! 
 
Gần khách sạn tôi ở, có tiệm bán trái cây cao cấp, nhập cảng từ nưóc ngoài, ôi đủ thứ! Tôi mê nhất trái chà là tươi nhập từ Dubai giá trên 300K một ký và sầu riêng nhập từ Mã Lai có hai loại giá 255K và 335K 1 ký. Thỉnh thoảng tôi mua một trái sầu riêng nhập từ Mã Lai khoảng 3 ký, đem vô nhà hàng, ăn cơm xong, tôi xin nhà hàng cho tôi ăn sầu riêng tráng miệng, nhà hàng đồng ý và tôi vui lắm. Sầu riêng Mã Lai, ăn vô ngon "tê người", rất đáng đồng tiền! Nhưng cái khổ cho tôi, là tôi phải ăn hết trái sầu riêng một lần, vì tôi không thể mang về phòng! Tôi cũng sợ tiểu đường, nhưng tôi bị nhẹ thôi! Vậy là mỗi lần ăn sầu riêng Mã Lai, tôi phải mời bạn đi nhà hàng ăn cơm để bạn ăn sầu riêng phụ tôi!./.       

Tuesday, September 23, 2025

Về Với Xứ Thanh - Ngọc Liên, Ngọc Ký

 Click Vào Đây - Nhạc phẩm Về Với Xứ Thanh/Ca sĩ Ngọc Liên, Ngọc Ký

Thursday, September 18, 2025

Người Đi Xây Hồ Kẻ Gỗ - A Páo & Lê Thu Uyên

 Click Vào Đây - Nhạc phẩm Người Đi Xây Hồ Kẻ Gỗ/Ca sĩ A Páo & Lê Thu Uyên

Sunday, September 14, 2025

HAI QUÊ - Phương Tuệ Trinh

 Click Vào Đây - Nhạc phẩm HAI QUÊ/Ca sĩ Phương Tuệ Trinh

Tuesday, September 9, 2025

Chuyện Tình không Đoạn Kết. Sỏi Ngọc

 Chuyện Tình Không Đoạn Kết






Nhìn các con tôi được sanh ra và lớn lên ở đất nước thứ hai đã xong đại học, cả ngày bôn ba, ban ngày đi làm, chiều về làm cơm nước lo gia đình con cái, tối lại lấy thêm course để kiến thức được luôn cập nhật, làm tôi chạnh nghĩ đến cuộc đời mình đã từng như thế trong suốt mấy chục năm qua.

Mới đó, một chớp mắt đã 40 năm ở xứ người mà tôi cảm thấy thân quen hơn quê hương thứ nhất nơi chôn nhau cắt rốn; 40 năm chưa một lần tôi quay trở về thăm nơi ấy, vì ba tôi, chú tôi, những người anh và các bạn tôi một thời sống ở chính nơi mình được sanh ra, đã bị bắt bớ, tù đầy mà không biết vì tội tình gì! Nay kẻ chết, người thành phế nhân…

Tuy nhiên, nền văn hóa Việt và truyền thống đạo đức đẹp đẽ Á Đông vẫn mãi chảy trong huyết quản của tôi.

Một cuộc tình không đoạn kết mãi mãi ghi dấu ấn trong trái tim tôi, đã chôn vùi tận sâu trong lòng, hôm nay bỗng hiện về:

Tôi bắt đầu làm ngân hàng Montreal ở tuổi 26 khi vừa ra trường 1990.

Tôi nhớ ngày đầu tiên, họ dắt tôi vòng quanh xuống basement của một tòa nhà hai tầng thật to và bề thế, lối vào là một sảnh rộng, sàn làm bằng ceramic trắng bóng loáng, soi thấy cả bóng dáng người. Bên trái sảnh là một giàn sáu cô tellers tiếp khách, rút và bỏ tiền vào công, cuối gian phòng cô thư ký ngồi cho bất kỳ câu hỏi nào của khách.

Công việc của tôi là xếp những tấm séc của khách hàng theo thứ tự của số tài khoản, thuở ấy, chưa có máy móc nên tất cả phải xếp bằng tay, chỉ ngồi xếp chi phiếu theo thứ tự thôi, cần đến ba người vì cả ngàn tấm, kế đến phải dò trên hồ sơ nhận từ head office mỗi sáng, chi phiếu nào bắt buộc hai chữ ký vì tài khoản hai người đứng tên, hoặc account nào bị vấn đề, phải đem tấm séc đó so sánh với chữ ký trên hồ sơ chính lần đầu mở tài khoản…

Những công việc này kéo dài hết hơn nửa ngày; sau đó chúng tôi mới ngồi vào máy bấm những tài khoản để rút tiền từ những tờ chi phiếu đó. Việc này tuy là thấp nhất, nhưng đòi hỏi rất nhiều sự tập trung chú ý, vì nếu bấm vào máy lộn một con số thì Nợ và Có sẽ không cân bằng, phải mất rất nhiều thì giờ để coi lại từng cái check với từng con số đã bấm vào máy.

Nhóm chúng tôi gồm 6 người, ba người xếp chi phiếu, hai người bấm máy, một người chạy việc phụ bên ngoài như coi hồ sơ, dò chữ ký… và xoay tua vào mỗi hai ngày.

Tôi học việc rất nhanh, hòa đồng với mọi người; làm được hai năm thì tôi nghỉ một năm sanh con, rồi trở lại làm việc. Vì công việc đã quá quen đến thuộc lòng, tôi định bụng sẽ thi lên một chức vụ mới.

Giờ cơm trưa được một tiếng, cả đám ngồi quây lại với nhau ăn uống, đứa nào cũng đem bánh mì sandwiches với trứng hay jam, chỉ mỗi mình tôi thường đem bún với thịt và rau để ăn cho nhẹ bụng, khi hâm lên mùi thịt xào hành tỏi bay khắp bếp. Từ đó ai cũng để ý đến tôi, và cũng chỉ có mỗi mình tôi là người Á Châu làm việc trong ngân hàng giữa những người tóc vàng và nâu. Chúng tôi nói chuyện với nhau thật rôm rả, ai cũng kể hoàn cảnh gia đình mình ra sao, rồi chia ăn thử đồ ăn của nhau, nhất là món ăn của tôi ai cũng muốn thử!

Thói quen của những người Tây phương là chỉ rửa bát vào cuối ngày, khi bồn đầy chén dĩa, chứ không như người Á Đông, rửa ngay và úp chén cho sạch sẽ. Bữa trưa hôm đó, chén bát bày bừa, tôi thấy khó chịu nên tự ý đi rửa để có cái sạch cho tốp sau vào ăn, từ một giờ đến hai giờ trưa thường là những cấp bậc cao như cố vấn, chuyên viên, giám đốc… Phần lớn hôm nào cũng chỉ một mình tôi đứng rửa bát và xếp vào tủ thật ngăn nắp vì như đã nói ở trên tôi làm việc rất nhanh vì thạo việc nên không cần nhiều thì giờ lắm.

Hôm nay vì chén bát hơi nhiều, tôi rửa mãi vẫn chưa hết, cho đến hơn một giờ, tôi nghe tiếng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên sau lưng:

-Cô LiLy siêng năng quá!

Tôi quay lại bắt gặp Martin, giám đốc phân khoa cố vấn, tôi niềm nở chào :

-Chào anh, anh khỏe chứ?

Martin đứng bên cạnh tôi, tay cầm hộp cơm đem từ nhà, định hâm lại:

-Mình làm cùng một nhà băng, mà chẳng bao giờ có thì giờ nói chuyện với nhau, lâu lâu gặp nhau ngoài cửa hoặc vào những buổi họp, tôi chỉ biết nhóm các cô làm việc rất tốt, cho chúng tôi một hậu thuẫn rất đắc lực, nhờ nhóm làm việc cẩn thận nên khách tôi rất hài lòng, gởi lời khen đến các cô đấy.

-Anh đã quá khen thôi; chúng tôi chỉ làm việc theo yêu cầu của khách hàng, khi làm việc phải rất thận trọng, kỹ lưỡng, cũng muốn ngân hàng mãi giữ vị trí số một của Montreal chứ…. Vả lại công việc này tôi đã làm được ba năm nay rồi, nên rất rành, đến thuộc luôn những tên của khách “xộp”.

-Hôm nay tôi mới có cơ hội gặp cô để nói tiếng cám ơn… và đến cả nhóm cô luôn.

-Chúng tôi thường xuyên làm việc dưới basement nên chỉ biết các vị giám đốc, cố vấn … trên list tên của sở, chưa bao giờ được gặp trực tiếp và nói chuyện như vậy…. Hôm nay vì phải rửa đống chén này nên mới có dịp gặp anh!

-Oh mà sao không có ai giúp… em rửa hết vậy? họ ăn xong là bỏ đi hết như vậy sao?…thật bậy quá!

Anh ta lục lọi xung quanh chỗ tôi đứng, lôi ra một cặp găng khác, đeo vào tay và cùng giúp rửa với tôi. Tôi vội vàng xô nhẹ anh ta ra, nói:

-Anh hãy đi ăn cơm trưa đi, không đói hay sao mà đứng rửa chén chứ?… Coi chừng xỉu vì cái bụng rỗng đấy!

Chàng cười vui, để lộ hàm răng trắng đều:

-Tôi cũng muốn được hàn huyên với em một chút đó mà, chén không còn nhiều nữa, hai người rửa sẽ mau hết thôi.

Lần đó tôi mới biết người ta thường nói đàn ông tây phương ga-lăng quả là không sai. Martin vừa rửa chén, rồi lau và xếp vào tủ rất nhanh và thành thạo, còn khoe thành tích :

-Hồi tôi học trung học, đã từng đi làm ở những restaurant rồi nhé, từng khiêng đồ ăn, lấy menu, và rửa bát rất rành, đừng chê tôi đấy!

-Tôi đâu có dám chê, mà ngược lại, phục anh quá, thấy anh rửa là biết người có kinh nghiệm rồi, không có anh giúp thì chắc tôi phải đứng đây thêm nửa tiếng nữa đấy…Lại trễ giờ làm việc!

-Hôm nay nhóm em có nhiều công việc không?

-Cũng không nhiều lắm, chúng tôi rất quen và thạo việc nên cũng không bận lắm.

-…Ah mà em đã làm công việc này bao lâu rồi nhỉ? Nếu hơn hai năm rồi thì nên đổi việc đi!…Có thích công việc đầu tư không? …Nói chuyện với khách, cố vấn họ đầu tư vào loại nào…Em hãy gởi resume cho tôi, phân khoa chúng tôi đang cần người đó!

Chàng như đọc được ý định của tôi.

-Chắc chắn là tôi thích đổi việc rồi, mà …có nhiều người thi vào công việc này không?

-Khoảng vài người thôi, em cũng rất có cơ hội mà, đừng sợ nhé, hãy tự tin chứ!

Tôi nhìn thẳng vào cặp mắt Martin, giữa bóng tối của gian bếp, cặp mắt trong xanh lơ của anh ta thật sáng và đầy cảm tình, cho tôi thêm sự tự tin, chàng lập lại :

-Đừng lo, làm việc với tôi em sẽ tràn đầy năng lượng mỗi ngày…

***

Martin đã hỏi về cách làm việc của tôi rất nhiều qua giám đốc trực tiếp, nghiên cứu resume, nói chuyện với bà giám đốc nhân sự, ai cũng nói tôi rất chăm chỉ, có trách nhiệm và vui vẻ hòa đồng với mọi người.

Chức vụ đó có 4 người thi vào, tôi thật sự rất lo vì ngoài trình độ học vấn không kể đến, họ cùng là người bản xứ, cùng suy nghĩ và tiếng nói với nhau, lẽ nào lại chọn tôi? một người gốc Á, tỵ nạn ở nước họ chưa được bao lâu!… Thôi kệ cứ thi đại cho có kinh nghiệm.

Niềm vui vỡ òa khi một tuần sau đó tôi nhận được email người trúng tuyển vào chỗ trống đó là tôi! Các bạn dưới basement ôm hôn tôi và chúc con đường sự nghiệp của tôi được thăng tiến, nhiều may mắn. Tôi biết mình sẽ xa nhóm bạn cũ, nên trưa nào ăn cơm xong, tôi cũng đứng rửa bát cho mọi người, đến nỗi anh bạn Mario khuôn mặt rầu rĩ nói:

-Sau này cô sẽ bận làm việc lắm, sẽ không có thì giờ xuống dưới đây ăn cơm với tụi này đâu, cô sẽ phải ăn cơm với khách, với các giám đốc …nên bây giờ cứ rửa bát để nhớ đến chúng tôi đi!

Suzy cũng buồn buồn nói lời chia tay dí dỏm với tôi:

-Không biết sau này nhà bank có tìm được ai dễ thương giống Lily không nữa, vừa giỏi việc làm lại siêng năng rửa bát giúp tụi mình…

-Sẽ không còn người nào giống vậy nữa đâu!

Tôi ôm hôn từng người, từ giã họ để rời lên lầu hai làm việc, hứa sẽ xuống thăm mọi người khi có dịp.

***

Martin là giám đốc trực tiếp của tôi, chàng dành cho tôi một phòng làm việc ngay đối diện với phòng chàng, phòng tuy không rộng lắm, nhưng hai bên tường toàn bằng kiếng nên buổi sáng ánh nắng ấm áp chan hòa tràn vào cả phòng, tôi có thể thấy được những người khách đến từ sảnh chính dưới nhà.

Ngay khi bước vào phòng làm việc mới của tôi, đập vào mắt là một bức tranh vẽ bằng mực tàu núi non, có đồng cỏ và ruộng bậc thang, những đường nét đậm lạt cho thấy được không gian đa chiều và có cảm giác nhẹ nhàng thư thái. Tôi được biết bức tranh này do chính tay Martin đã chọn và nhờ người treo lên, tôi trang trí thêm cây trầu bà leo trên đầu tủ sách, hy vọng nó mang đến sự bình an và may mắn trong công việc.

Mỗi sáng, tôi phải xem trên list những khách hàng bỏ tiền vào trương mục của họ, một số tiền trên 10 ngàn đô, xuất xứ từ đâu, với mục đích gì; bấm vào tài khoản của người ấy, xem tất cả mọi dịch vụ của họ có đầy đủ chưa, nếu thiếu dịch vụ nào thì phải phone đến lấy hẹn với khách để mời chào họ, ngoài ra phải có đầu óc nhạy bén nhận biết người này nghề nghiệp gì, hoàn cảnh gia đình ra sao để giúp đỡ họ sâu sát hơn, tạo cho họ một niềm tin vào đội ngũ chúng tôi, lôi cuốn thêm gia đình, bạn bè…

Dưới sự chỉ huy đầy kinh nghiệm của Martin, nhóm chúng tôi gồm bốn người, giám đốc, cố vấn đầu tư, cố vấn cho vay tiền, và một người cho dữ liệu vào máy, chúng tôi làm việc phối hợp nhịp nhàng, lấy hẹn với khách, trình bày đầy đủ mọi chi tiết dịch vụ…nhóm chúng tôi là nhóm đầu tiên của ngân hàng nhận thêm một lượng khách lớn với khối tài sản khá cao.

Sau ba tháng cùng làm việc, sáng nào vào phòng dù sớm hay trễ, tôi cũng thấy ly cafe nóng hổi được pha sẵn với hai gói đường và sữa nhỏ bên cạnh. Lúc đầu tôi tưởng cả nhóm ai cũng được ông giám đốc để mắt lo cho, nhưng khi nói chuyện với họ thì mới biết chỉ có mình tôi được chàng « tốt bụng » thôi.

Có lúc đang bận rộn dán mắt vào màn hình xem từng trương mục của mỗi người khách trên một list dài, chợt khi ngước mặt lên, tôi thấy từ bên kia phòng đối diện, Martin đang ngồi nhìn tôi chăm chăm với một nụ cười đầy ẩn ý, mắc cỡ, cúi xuống, gục đầu vào máy mà trong lòng tự hỏi « tại sao ông ấy lại nhìn mình hoài thế kia! »

Buổi trưa mọi người đi ăn, tôi ngồi nán lại cho xong một hồ sơ, tôi nghe tiếng chân nhẹ của ai đó bước vào phòng, thì thầm :

-Tôi … mua đĩa bún với thịt này ở nhà hàng Việt gần đây, em ăn thử xem gu của họ có ngon như của em làm không nhé…Hãy ngừng tay nghỉ ngơi đi, đừng làm quá sức, còn nhiều ngày ở phía trước mà!

Khi tôi quay đầu nhìn ra, Martin đã để đĩa cơm ở góc bàn, khép cánh cửa phòng nhẹ lại để cho tôi biết ngừng công việc và ăn cơm.

Trong một tuần lễ, mỗi nhân viên phải ở lại một ngày trễ vào buổi chiều đến 8 giờ tối, Martin luôn tìm cách ở lại với tôi để cho tôi quá giang về nhà, nhất là khi trời mùa đông lạnh tuyết và trời tối nhanh.

Chàng rất hiểu hoàn cảnh tôi có hai con nhỏ, nhà trẻ đóng cửa vào giữa mùa hè, tuần gần cuối tháng bảy đến nửa đầu tháng tám, những nhân viên làm thâm niên thường hay lấy hè vào lúc này để được nghỉ hè cùng gia đình. Theo quy định ngân hàng chỉ cho phép hai người nghỉ cùng một thời gian thôi, nhưng chàng dùng « uy quyền » giám đốc cho phép tôi lấy ba tuần liên tiếp nghỉ ở nhà trông con vào thời gian nhà trẻ đóng cửa này; có lúc chàng còn nói với tôi :

-Có tôi ở đây, em hãy hưởng mọi đặc ân mà tôi có thể cho phép được… Đừng ngại!

Tôi chớp mắt tỏ lòng cảm ơn:

-Tôi thật may mắn gặp anh, anh đã nhận tôi vào chức vụ này, tạo điều kiện cho tôi học hỏi thêm, quen biết với nhiều người trong giới ngân hàng, những vị chức cao, cấp liên bang, tôi rất biết ơn!

-Đừng nói thế, nếu không có tôi, em cũng sẽ biết họ thôi, làm ở nhà bank em phải đi họp với họ mà… Làm việc với em, tôi rất thích, tôi cũng được học ở em rất nhiều thứ, mà điều quan trọng nhất là tính cẩn thận và sự khiêm tốn; đừng nói là em mang ơn tôi nhé, mà ngược lại đấy thôi.

Mỗi lần nói chuyện với tôi, chàng nhìn thẳng với đôi mắt trong xanh lơ, tôi có thể nhìn thấy tận đáy tình cảm của chàng dành cho tôi, như một thứ duyên lành câm nín không có dụng ý nào khác, giúp tôi bằng mọi cách, đem lại cho tôi nhiều lợi lộc là niềm hạnh phúc của chàng.

Những buổi tối cho tôi quá giang về, chàng kể về vợ và con trai, trạc bằng con tôi, vợ chàng là người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập, ít hiểu nhau vì hai người lập gia đình hơi vội. Trước đó chàng có yêu một cô gái người Nhật, nhưng gia đình cô gái ấy không chấp nhận, cô phải vâng lời cha mẹ, lập gia đình với một người cùng xứ; mối tình đầu tan vỡ đã làm chàng suy sụp và hạnh phúc không trọn vẹn khi lấy người sau này do tình cờ gặp nhau trong một quán bar.

Tôi rất thương cảm những lời tâm sự chân tình của giám đốc, dốc lòng làm việc và trả ơn bằng những kết quả thât khả quan.

Luôn nhủ thầm là người phụ nữ Á Đông, dù xã hội có thay đổi nhưng thấm nhuần sự giáo dục của gia đình, tôi vẫn giữ gìn phẩm hạnh, tôn trọng giá trị gia đình như một cốt lõi đạo đức.

Tôi nhớ nhất vào ngày Giáng Sinh năm 2000, ngân hàng chỉ mời nhân viên thôi, không mời người phối ngẫu tham dự như những năm trước, để tất cả được nhảy nhót, vui chơi hết mình với nhau. Tổ chức ở một nhà hàng lớn sang trọng vùng Laurentide cách Montreal một tiếng rưỡi, khi xe chúng tôi chỉ còn cách nhà hàng chừng một cây số, hai bên đường được trang trí bằng những dây đèn vàng đỏ lấp lánh, hòa với những hạt tuyết trắng lấp lánh trên những hàng thông, có tiếng nhạc réo rắt, tạo thành một cảnh quang vô cùng ngoạn mục như đường vào thiên thai.

Bữa đó là ngày thứ sáu, chúng tôi làm xong lúc 4 :00 chiều, phụ nữ thay quần áo dạ hội, đàn ông mặc tuxedo, đi xe cùng nhau thẳng đến đó; tôi nhớ như in, chàng đã uống khá nhiều như muốn bỏ hết mọi chuyện buồn gia đình sau lưng, muốn vui chơi với các bạn trong công sở hết mình.

Khi tiếng nhạc valse nổi lên, chàng đã nghiêm trang ra trước mặt tôi, hạ người xuống thấp với một tay để sau lưng và một tay đưa ra phía tôi một cách rất lịch sự, mời tôi nhảy bản valse đầu tiên.

Tôi rụt rè và hơi chùn bước, ánh mắt chàng lấp lánh, trong xanh như vì sao đêm, chàng thì thầm bên tai :

-Hãy nhảy với anh… sẽ chẳng còn cơ hội nào khác nữa đâu!

Trái tim tôi thôi thúc, tôi nhận lời, để bàn tay mình vào bàn tay ấm áp của chàng, chàng siết nhẹ lấy tay tôi, kéo ra sàn, chúng tôi không nói với nhau một lời nào, chỉ say sưa đắm đuối nhảy với tất cả trái tim, phút giây ấy như chỉ có hai chúng tôi, gia đình và con cái không còn tồn tại trong đầu óc nữa; qua đó tôi hiểu chàng đã giành cho tôi một thứ tình cảm rất sâu đậm mà không thổ lộ được!

***

Những ngày tháng tiếp nối theo, năm này sang năm khác, thoáng một chốc bốn năm, chúng tôi vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ và đầy nhiệt huyết, chỉ tiêu của nhóm bao giờ cũng đạt hàng đầu, làm chàng thật vui và hãnh diện là đội tiên phong, lập nhiều công trạng nhất cho ngân hàng, cả nhóm tôi đều được hưởng những « bổng lộc » đặc biệt của nhà bank, dưới sự lèo lái tích cực của chàng; mỗi lần được thưởng bonus, chúng tôi lại kéo nhau đi ăn ở một nhà hàng khác nhau, nổi tiếng, để cả nhóm có thể nếm được những món ngon vật lạ của các nước trên thế giới.

Có những lúc làm việc căng thẳng, tôi nhìn sang phòng thấy chàng gục đầu xuống bàn, hai tay ôm lấy thái dương, mặt nhăn nhó, tôi text cho chàng :

-Anh hãy đi khám bệnh xem có bị gì không nhé, độ này thấy anh có vẻ mệt mỏi lắm!

-Chắc làm việc nhiều quá thôi, anh bị migraine từ nhiều năm nay rồi, khó ngủ nữa.

Tôi tiếp tục làm việc trên máy đến giữa trưa, bỗng nghe một tiếng « rầm » như ai bị té xuống đất! Hốt hoảng, vội đứng lên nhìn qua phòng đối diện, giám đốc mặt nhăn nhó, hai tay ôm lấy đầu, mồ hôi vã ra như tắm, chàng gục xuống bàn quằn quại, sắp té xuống đất, xô đẩy lọ đựng viết, bình hoa rớt xuống sàn nhà vỡ toang, rên rỉ :

-Nhức đầu quá! … tôi…tôi…

Tôi vội chạy bay qua phòng chàng, lo lắng gọi khẽ :

-Martin! Martin… anh có sao không? Có cần gọi ambulance không?

-Ôi nhức quá!… nhức…

***

Ba ngày sau, khi bước vào nhà thương, mùi ether nồng nặc, chúng tôi được chỉ lên lầu ba, phòng 304B, tầng này dành riêng cho những người bị bệnh thần kinh, óc não…Tôi thấy những người bệnh mặc những chiếc áo màu xanh lơ dài xuống dưới tận chân, đầu tóc rối bù, những cặp mắt vô thần, đôi môi xám ngoét, tay bị chích bởi những dây nhợ chằng chịt, kéo lê theo những bình nước biển, yên lặng di chuyển qua lại ở hành lang, họ có vẻ từ trong giường mới ra cho đỡ mỏi vì đã nằm lâu quá.

Vừa bước vào phòng giám đốc Martin, đầu chàng quấn băng trắng muốt, đôi mắt khép chặt, bàn tay phải bị chích một chai nước thuốc, vợ chàng ngồi ở ghế bên cạnh, trên bàn bình hoa glaïeul tươi đẹp làm át đi mùi khó chịu của nhà thương, nàng đang cắt cam để sẵn trên bàn, nàng ra dấu cho chúng tôi đi ra ngoài để cho chồng nàng tiếp tục được ngủ yên lặng.

Ra đến ngoài, Clara, vợ của Martin òa khóc nức nở, giọng run run kể cho chúng tôi nghe :

-Bác sĩ báo… báo… Martin bị cancer não, khối u đã lấn chiếm rất to, khó có thể cắt đi được, đôi mắt đã …mù 70% vì bị khối u chắn ngang tầm nhìn, mạng sống của anh ấy có thể tính theo ngày thôi! Hôm nay các bác sĩ đã mổ, chàng đang trong trạng thái bị say thuốc mê… Tôi không biết sẽ sống như thế nào đây… nếu…

Chúng tôi bàng hoàng ôm lấy Clara, đau xót, tôi không giữ được nước mắt, thấy cả người run lên bần bật, muốn té xuống đất, một con dao vô hình đâm thẳng vào tâm hồn, tôi đau cùng một nỗi đau với nàng, chàng còn quá trẻ để …giã từ cuộc sống này! Tại sao chuyện lại xảy ra nhanh như thế? Chàng đã hại ai? Đã làm gì sai để bị trừng phạt như thế chứ? Tại sao những chuyện không may lại xảy đến với người tốt vậy chứ! Trái tim tôi như nổ vỡ, tung ra khỏi lồng ngực!

Tin dữ này được Clara báo cho giám đốc phòng nhân sự, cả ngân hàng ai cũng chết lặng vì Martin là một giám đốc rất nhiệt tình, sôi nổi và làm việc rất hăng hái, đem nhiều tiền và lợi ích cho nhà bank.

Từ ngày không thấy bóng dáng chàng ở phòng đối diện, tôi như người mộng du, đôi mắt luôn hướng về nơi ấy; căn phòng thật trống trải, chiếc ghế da cao đầu được xếp quay vào bên trong, lưng quay về phía phòng tôi, có cảm giác như chàng vẫn ngồi ở đó, nhưng bóng lưng ấy sẽ không còn bao giờ quay lại nhìn tôi mỉm cười, đưa ngón tay cái lên động viên tôi nữa, sẽ chẳng còn ai như anh, chẳng còn cái cười nửa miệng, ánh mắt như nói với tôi vạn điều…

Tôi đem trả lại tượng Phật Bà Quan Âm nhỏ mà chàng đã mua tặng tôi khi chúng tôi cùng nhau đi gặp một người khách hàng người Hoa, ông ta có một tiệm tạp hóa bán những đồ lưu niệm dưới phố Tàu, đặt trên đầu tủ sách của chàng, để ngài phù hộ cho chàng sớm tai qua nạn khỏi, về làm việc lại với đội tôi.

Tôi nhớ khi chàng trao tặng tôi chiếc tượng Phật, chàng nói :

-Tôi mong sao em có thật nhiều may mắn trong cuộc sống, mong em đạt được mọi ước muốn, hạnh phúc! Phụ nữ cần nhất là hạnh phúc; làm gì được để đem lại hạnh phúc cho em, tôi cũng muốn làm, cho dù có khó khăn bao nhiêu…

Tôi đã rất xúc động, biết mình đã có gia đình, con cái, tôi không muốn đi quá giới hạn cho phép, cũng không muốn gây thêm sự hy vọng viển vông cho chàng, tôi chỉ biết nhìn chàng với cặp mắt đầy vẻ biết ơn và quay đi thật nhanh.

Tượng Phật Quan Âm mãi nằm ở ngăn đầu tiên trong tủ sách của tôi, tôi đều tâm sự với Ngài mỗi khi không tìm ra cách giải quyết với một khách hàng khó tính, hôm nay tôi đem trả lại phòng của Martin, mong Ngài sẽ giúp đem lại cho chúng tôi một Martin khỏe mạnh vui tươi hăng hái như xưa!

Điều ước này chắc có lẽ đã quá phù phiếm! Tôi không có phép màu để có thể níu giữ được sinh mệnh chàng!

Cho dù hình hài chàng không còn tồn tại nữa, nhưng trong tâm hồn và trái tim tôi mãi vẫn âm thầm để một ngăn trống cho hình bóng người!

Chờ đợi người về một kiếp mai!

Mơ màng tới câu « tình đừng phai »

Trần gian phũ phàng, buồn theo năm tháng

Tình duyên đành lỡ làng! 
 
(chờ một kiếp mai- Xuân Tiên- Ngọc Bích)

(Montreal, Juil’25)
Sỏi Ngọc 

Dưới là hình của Lady Lê Ngọc Huyền ( Sỏi Ngọc ) mới chụp với hoa Oải Hương = Lavander màu tim tím vào mùa Hè năm nay 2025 tại Montreal :


./.


Friday, September 5, 2025

THƠ TÌNH CUỐI MÙA THU - Phạm Thuỳ Dung

 Click Vào Đây - Nhạc phẩm THƠ TÌNH CUỐI MÙA THU/Ca sĩ Phạm Thuỳ Dung

Monday, September 1, 2025

Viêm Dây Thần Kinh (Nerve Inflammation) - Huỳnh Thông Thái

Tôi hiện tại tuổi U90. Tôi vừa trải nghiệm một căn bịnh mà tôi chưa bao giờ thấy hoặc nghe nói. Tôi xin chia sẻ với quý vị:

Tháng July 2025 vừa qua, tôi đang ở San Antonio Texas. Đúng 7 giờ sáng hôm ấy, tôi lái xe từ San Antonio Texas đi Houston Texas. Khoảng 10 giờ sáng thì tôi đến nhà phi công F5 Trịnh Thành Châu ở Houston. Châu là bạn cùng khoá Không Quân với tôi. Chúng tôi có hẹn trước, nên Châu quy tụ anh em Không Quân khoá 63D tụ họp ở nhà hàng ăn cơm trưa cho vui.

Chúng tôi và gồm các chị, tụ họp được trên 10 người. Tôi đãi cơm trưa trong nhà hàng xong. Tôi mời tất cả đi ăn chè. Chúng tôi vui đùa đến 10 giờ tối và tôi về nhà Châu ngũ.

Trời! Đêm hôm đó, mông trái của tôi bị đau nhức kỳ lạ. Tôi tưởng bị đau trong bắp thịt mông trái. Tôi xoa bóp mông trái, nhưng cơn đau không thuyên giảm. Cơn đau nầy không liên tục, có lúc đau dữ dằn rồi ngưng khá lâu, rồi đau lại. Tôi biết ngay, không phải đau bắp thịt, vì tôi xoa bóp bắp thịt thì bắp thịt không đau. Tôi nghi ngờ là bị đau dây thần kinh và tôi thắc mắc.

Tôi thắc mắc, vì tôi ngồi lái xe 3 tiếng đồng hồ và ngồi ăn uống vui chơi 12 tiếng, vị chi là tôi ngồi 15 tiếng. Đó là chuyện bình thường, mà sao dây thần kinh của tôi bị đau dữ vậy. Tôi thường xuyên đi máy bay từ Mỹ về Việt Nam và tôi ngồi trung bình ít nhất 30 tiếng mà. Tôi nghĩ không ra, và tôi tiếp tục vui chơi ở Houston 4 ngày liền, trong cơn đau nhức, có lúc tôi ngồi dậy để xuống giường rất khó khăn.

Khi tôi về lại San Antonio, đêm hôm đó tôi nằm rên trong nhà một mình. Thình lình, cô em chú bác BS Huỳnh Thị Kim Chi, chủ hai bịnh viện ở Bình Dương, gọi thăm tôi. BS Chi đang ở Canada. Tôi than với BS Chi, rằng tôi bị đau trong mông kỳ lạ quá. Rồi, hình như bà xả tôi linh thiên cúu tôi, xui khiến BS Chi gọi thăm tôi. Và BS Chi nhận ra căn bịnh của tôi.

BS Chi nhận ra căn bịnh của tôi và nói, rằng Thọ là người anh thứ 5 của Chi cũng đang ở Canada. Thọ mới đây, cũng bị đau nhức rên la như tôi. BS Chi mua nghệ viên cho Thọ uống và Thọ hết đau rồi.

Chi và chồng là BS Khôi, gởi tôi tên thuốc nghệ vìên Turmeric. Nghệ viên nầy chuyên trị viêm dây thần kinh (nerve inflammation).

 

Tôi lật đật chạy ra tiệm Walmart mua thuốc nghệ viên. Mua nghệ viên xong, tôi uống liền 1 viên và đêm hôm đó tôi thấy bớt đau. Sáng hôm sau, tôi uống thêm 1 viên nữa và cơn đau chấm dứt hẳn. Trời! Tôi không hề biết nghệ trị viêm dây thần kinh hay như thuốc tiên! 


Rồi tôi mua hai lọ nghệ viên đem về Việt Nam, mỗi lọ 100 viên. Trong khách sạn ở Việt Nam, mỗi ngày tôi uống một viên nghệ để phòng ngừa. 

Cách đây hai ngày, tôi ngồi trên giường trong khách sạn và tôi đang ôm laptop trên đùi. Thình lình trong đùi trái của tôi bị đau như ai đâm dao vô đùi. Tôi phải buông laptop xuống giường và tôi xoa bóp đùi trái. Tôi lo sợ.

Tôi lo sợ và suy nghĩ, nếu tôi đang bơi trong sóng biển, rồi tôi bị viêm dây thần kinh thì tôi làm sao! Với tuổi nầy, đi tắm biển mà bị viêm dây thần kinh, tôi nghĩ "thuỹ táng" là cầm chắc trong tay. Cũng hay! Vì không phải bận rộn tốn kém không cần thiết cho ma chay!

Hôm nay tôi đi ăn trưa và tôi suy nghĩ, tại sao mình không ăn cà ri và khỏi uống nghệ. Tôi vô mạng tìm nhà hàng bán cà ri ở quận 1. Tôi thấy một nhà hàng Nhật trên đường Lê Thành Tôn cách khách sạn tôi ở 2 phút đi bộ. Tôi đến nhà hàng Nhật nầy.

Tôi đến nhà hàng Nhật và tôi giật mình.Vì cuốn menu của nhà hàng nầy to và dầy như cuốn album hình. Trong đó mấy chục món ăn toàn cà ri! Thì ra Nhật biết nghệ trị viêm dây thần kinh từ xa xưa mà tôi chưa hề nghe ai nói! Chắc có lẽ phải tuổi xế chiều như tôi thì mới biết được bịnh "hiếm" nầy!! Vậy là người có đức sống lâu mới biết được bịnh viêm dây thần kinh! Cũng vui!

Tôi ăn cà ri tôm trong nhà hàng Nhật, và thường xuyên ăn cà ri ếch,  cà ri lươn, cà ri gà trong nhà hàng Việt Nam, được mấy tuần rồi, và tôi chưa thấy bịnh viêm dây thần kinh trở lại! Tôi mừng thầm! ./.

tth


Wednesday, August 27, 2025

HAI QUÊ - Hồ Phương Liên

 Click Vào Đây - Nhạc phẩm HAI QUÊ/Ca sĩ Hồ Phương Liên 

Saturday, August 23, 2025

Người Có Ngón Tay Áp Út Dài Hơn Ngón Trỏ – Báo Hiệu 4 Biến Cố Lớn Trong Đời.


Click Vào Video  để xem  "Người Có Ngón Tay Áp Út Dài Hơn Ngón Trỏ – Báo Hiệu 4 Biến Cố Lớn Trong Đời."




Ngón tay áp út của tôi dài hơn ngón trỏ nửa lóng tay. Click Vào Đây - Để xem cuộc đời của tôi. tth 


Monday, August 18, 2025

Saturday, August 16, 2025

BÈO DẠT MÂY TRÔI | SIM NÔNG

 Click Vào Đây - Nhạc phẩm BÈO DẠT MÂY TRÔI/Ca sĩ SIM NÔNG

Thursday, August 14, 2025

24 Giờ Phép - Diễm Thùy

 Click Vào Đây - Nhạc phẩm 24 Giờ Phép/Ca sĩ Diễm Thùy 

Monday, August 11, 2025

Thăm chim cánh cụt ở Nam Cực

March 14th, 2025.

Thăm chim cánh cụt ở Nam Cực. 

Một trong những ước mơ từ lâu của tôi là được đặt chân tới nơi tận cùng của quả địa cầu là Nam Cực để thăm vương quốc của những chú chim Cánh Cụt trông rất dễ thương. Lần này tôi đã thực hiện được giấc mơ ấy khiến tôi thấy vô cùng hạnh phúc. Đi Nam Mỹ, đặc biệt là nơi nổi tiếng lạnh nhất, khô nhất, nhiều gió và băng đá nhất là một hành trình tốn kém không những về tài chánh mà nó còn đòi hỏi người đi phải có sức khoẻ chịu đựng sự giá rét và quen thuộc với sóng gió đại dương. Ngoài việc đi bằng máy bay, hành khách còn phải đi tàu, nhất là tàu nhỏ để vào bờ mà sóng và gió lớn vô cùng.

Chim Cánh Cụt Vua.
  

Ðến Nam Cực, bạn chỉ có thể đến vào mùa hè, từ tháng 11 đến tháng 3 mà thôi. Suốt thời gian này ngày rất dài, có mặt trời, nhiệt độ vừa phải, có lúc mưa và động vật hoang dã hoạt động mạnh. Các tháng còn lại, toàn bộ các hoạt động của con người hay phố thị đều đóng cửa vì độ lạnh xuống dưới -76 độ F (-60 độ C). Cảnh vật thì tối đen vì không có mặt trời, đây là nơi lạnh nhất trái đất mà.

Sức chịu lạnh của tôi dở, nhưng vì sự đam mê “bay bổng” của tôi quá cao, lại ưa thích những chú chim Cánh Cụt quá đỗi, nên tôi mong chờ chuyến đi này rất lâu. Nếu bạn đã từng xem những đoạn youtube nói về các con chim Cánh Cụt Vua đứng san sát vào nhau thành tường lũy cùng chống lại sức gió và giá rét thì bạn sẽ yêu chúng biết dường nào. Đời sống gia đình của loài chim hoang dã này rất lý thú. Nhất là câu chuyện sau khi con mái đẻ chỉ một trứng, nở con, con trống nuôi và ủ con dưới bụng mấy tháng có khi cả năm để chờ con mái về. Con mái theo đoàn đi săn cá, chúng ăn cá và mực chứa đầy trong bụng. Khi con mái về, đi kêu la chim chíp, tìm chồng tìm con, thế mà chúng vẫn nhận ra nhau trong hàng ngàn con đang đứng chờ vợ. Con trống cẩn thận đẩy đứa con dưới bụng mình qua cho con mái rất nhanh (vì chỉ vài phút ngoài khí lạnh đứa con có thể chết ngay lập tức), sau đó con mái bắt đầu nuôi con bằng thức ăn chứa trong bụng hay qua yết hầu của nó. Con trống lúc ấy mới bắt đầu đi săn tìm thức ăn cho mình. Có những chuyện thương tâm là trên đường đi tìm thực phẩm, cha mẹ chúng có thể bị những con thú khác ăn mất và không trở về nữa. Vì băng giá, cá thường di chuyển đến những nơi ấm và xa hơn, nên có khi lúc cha mẹ trở về, lũ chim con đã chết đói. Chim con lớn lên khoảng 6 tháng bắt đầu tập bơi và đi săn mồi để sinh tồn.

CHIM CÁNH CỤT ĐẠI ĐẾ


Có đoạn youtube nói về những con chim con mới 6 tháng tuổi tụ họp nhau, đông đến cả ngàn con. Chúng cùng nhau đi diễn hành trên băng tảng và lần lượt nhảy xuống nước từ vực cao 50 feet để bơi những phút bơi đầu đời là những thước phim ly kỳ, vô cùng thú vị.

Chúng cùng đi săn, lặn xuống nước hay làm gì cũng đi thành đoàn. Con lớn trông chừng con bé vì lúc nào chúng cũng có kẻ thù rình rập ăn thịt chim con. Sự đoàn kết và sống hợp đoàn để tránh lạnh và thú dữ của loài chim này đáng để con người noi theo.

Người dẫn đoàn kể tôi nghe câu chuyện về đời sống của loài chim này rất hay. Bà đã phải học mấy năm đại học chuyên về giống chim này ở Argentina để rành rẽ về chúng. Bà kể ở giống chim này, con trống chung tình hơn con mái. Con mái đi săn trở về mà tìm không ra con trống là chúng đi tìm một con trống khác ngay. Lớp lông dầy của chúng giúp chúng chống lạnh rất hữu hiệu. Ngoài ra chúng còn sở hữu một lớp mỡ rất dầy. Mỗi năm chúng thay lông một lần vào mùa hè, vì đó là lúc chúng thấy nóng nực nhất.

Chim Cánh Cụt Con

Nam Cực là vương quốc của chim Cánh Cụt, bạn có thể tìm thấy chúng ở nhiều nơi. Chúng có nhiều chủng loại và kích cỡ cũng như hình thù khác nhau. Cao lớn và nặng ký nhất là Emperor Penguins(Tạm dịch là Chim Cánh Cụt Đại Đế) cao từ 3.6 cho tới 4.3 ft, nặng khoảng 51 lbs. King Penguins(Chim Cánh Cụt Vua) thì thon gọn hơn cao khoảng 33 -37 inches nặng khoảng 21-40lbs. Vương quốc của Emperor Penguin ở Snow Hill Island, nơi này có khoảng 10 ngàn con. Chúng thường ở rải rác trên các tảng băng trôi trên biển hay bất cứ đâu ở một bãi biển nào đó ở Nam Cực. Những người dẫn tour thường quảng cáo cho bạn biết nơi nào có chúng. King Penguins thì bạn có thể xem chúng ở King Penguin Park ở Tierra del Fuego đảo Punta Arenas. Giá rất đắt vì đi xa và mất nhiều thì giờ.

Còn các chủng loại khác thì kích cỡ nhỏ hơn và các đường nét trên người chúng khác nhau, rất dễ nhận ra. Bạn có thể đi xem ở nhiều nơi như loại Magellanic Penguin ở đảo Puerto Madryn, loại Gentoo Penguin ở Falkland Islands(Stanley), Magdalena Penguin ở Punta Arenas Island.

Chim Cánh Cụt Gentoo

Có đến đây, nhìn chúng đi, chúng đứng hay vui chơi, vẫy vùng trong làn nước đại dương bạn mới thấy thú vị làm sao. Dưới nước chúng xoay tròn như cái trục, tung nước lên trời, lặn bắt, đuổi nhau, giỡn đùa như những đứa bé chơi nghịch với nhau khiến tôi xem mà không chán mắt.

Ngoài ra vùng đất hoang dã này còn có nhiều sinh vật khác mà bạn có thể đi xem như cá heo, cá voi, hải cẩu. Tôi còn thấy có các con chim Ưng Harris, Thần Ưng Andes hay loại Guanaco sống chung với chim Cánh Cụt. Loại này nhìn giống con lạc đà mà người ta dùng lông của nó làm khăn hay áo rất ấm và mịn

him 

Cánh Cụt Magellanic

Xin nói thêm về chuyến đi xem chim Cánh Cụt này.

Muốn thực hiện chuyến đi, bạn có thể đi bằng hai cách theo Land Tour có người hướng dẫn hay đi Cruise (Du Thuyền). Chuyến đi thường bao gồm các nước Nam Mỹ như Argentina, Chile, và các đảo phụ thuộc gần vùng Nam Cực như Uruguay, Ushuaia, Puerto Montt, hay Punta Arenas. Điều bắt buộc là bạn phải đi máy bay tới các nước Nam Mỹ như Argentina hay Chile rồi sau đó đi du thuyền tới các vùng có thắng cảnh rất đẹp và nơi ở của chim Cánh Cụt. Land Tour rất mắc nhưng bạn được xem rất nhiều. Đi du thuyền thì ít tiền hơn, thong thả và ăn uống nghỉ ngơi thoải mái, nhưng có những nơi cần nhiều thời gian để xem mà du thuyền chỉ ghé có 1 ngày không đủ cho bạn đi xem những cảnh đẹp nổi tiếng.

Chim Ưng Harris

Nếu bạn chọn đi du thuyền theo kiểu tiết kiệm, bạn có thể vào trang web Vacations To Go và chọn ngày tháng, địa điểm đi và tàu mình muốn đi, bạn sẽ tìm được nhiều chuyến đi rất rẻ với giá đã giảm rất nhiều. Chuyến đi càng gần ngày khởi hành, giá càng xuống thấp. Bạn nhắm chuyến nào bạn muốn đi và theo dõi thường xuyên, bạn sẽ tìm được chuyến đi mình thích, tuy cận ngày lên đường, nhưng giá rẻ vô cùng. Tuy nhiên mua vé máy bay cận ngày thì hơi gay đó. Ngoài ra đi du thuyền bạn phải mua các chuyến đi phụ (Excursion) khi ghé nơi đến, giá Excursion của du thuyền rất mắc. Mua Excursion của du thuyền thì mắc nhưng chắc ăn. Bạn mua vé du thuyền trễ, giá rẻ nhưng các Excursion bị người ta đặt hết rồi. Bạn có thể mua Excursion khi đến bến. Có rất nhiều các hãng độc lập bán ở bến, giá rất rẻ nhưng họ chỉ nhận tiền mặt. Tốt nhất là mang đô la Mỹ theo, vì họ chỉ nhận đô la Mỹ. Tỷ như đi xem chim Cánh Cụt ở du thuyền bán từ 300 đến 500 đô, ở ngoài tôi mua chỉ có 150 đô thôi. Đi xem thành phố, du thuyền bán gần trăm đô, ngoài bán 25 đô. Thành ra bạn tiết kiệm được số tiền lớn.
Được viếng thăm những phố biển và cảnh đẹp rất lạ và ít thấy của vùng Nam Cực. Những sông, suối, ao hồ nước xanh biêng biếc, ngọn núi lửa trong công viên Tierra Del Fuego ở Ushuaia, là những thắng cảnh ngoạn mục.

Có một điều cuối cùng tôi muốn nhắc nhở các bạn chưa từng đi du thuyền không nên đi chuyến này bằng du thuyền vì sóng ở đây rất cao, tàu lắc đều đều cả ngày, rất dễ bị say sóng. Bạn nào đã từng đi tàu rồi thì không sợ, vì đã quen sóng biển mà chuyến đi này rất xa, rất dài mà ngày nào cũng bị say sóng thì chuyến đi bỗng thành một cực hình, chỉ muốn quay về.

Guanaco.

./.