Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Friday, January 31, 2020

"Chuyện thực đời người: Chuyện kỳ diệu của Đào" - Bích Hằng Nguyễn.


Không Quân Lê Phước Khương là bồ tèo của tôi từ 1964. Năm 1964 - 1965, tôi và Khương "vào sinh ra tử" không biết bao nhiêu lần trong chiến trường Quân Đoàn 2. Mỗi chuyến bay hành quân của tôi và Khương, máy bay của hai đứa tôi thường xuyên bị địch bắn lủng lỗ, nhưng chúng tôi chưa bao giờ khai báo để lảnh huy chương. Vì điều đó không quan trọng với hai đứa tôi.

Điều quan trọng với hai đứa tôi là, thà địch bắn chúng tôi chết, chứ chúng tôi không thể giết lầm dân lành. Chúng tôi phải bay xuống thấp, tận mắt nhìn thấy địch cầm súng nên chúng tôi thường xuyên bị địch bắn. Không biết có phải tâm nguyện thương dân lành của hai đứa tôi, mà đấng linh thiên nào đó nhìn thấy và đã nhiều lần cứu vớt hai đứa tôi. Hai đứa tôi đã lên bàn thờ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần như vậy, như có đấng linh thiên nào đó dẫn hai đứa tôi leo xuống bàn thờ! Click Vào Đây - Để xem đấng linh thiên dẫn hai đứa tôi leo xuống bàn thờ. Ôi! Nhân quả trước mắt!

Hôm nay Khương gởi email cho tôi, có kèm theo bài viết "Chuyện thực đời người: Chuyện kỳ diệu của Đào" của Bích Hằng Nguyễn. Trời! Lời văn không trau chuốt thi vị hoá, vậy mà làm lòng tôi xúc động, nước mắt ràn rụa. Cảnh nghèo khó cùng cực của người dân quê Việt Nam thương yêu, cộng với những trái tim "Bồ Tát" làm tôi giật mình và xúc động. Ôi! Sao trên đời nầy có những trái tim "Bồ Tát" ngoài sức tưởng tượng của tôi. Họ là những tấm gương sáng, mà tôi đang nguyện noi theo trong quảng đời còn lại của tôi. Dù rằng việc làm của tôi so với họ như một giọt nước ngọt rơi trong biển mặn.
Cám ơn Khương ơi.
tth


Chuyện thực đời người: Chuyện kỳ diệu của Đào


Kể cả bạn bè thân thiết cũng ít người biết rằng tôi có 1 cô con gái nuôi, đơn giản là vì tôi chưa nuôi Đào ngày nào nhưng Đào gọi tôi là mẹ – mẹ nuôi, và tôi hạnh phúc vì điều đó.

Tôi gặp Đào vào một ngày giữa năm 2008, em đến văn phòng gặp tôi để đăng ký phẫu thuật răng hàm mặt miễn phí với đoàn bàc sĩ Surgicorps đến từ Mỹ, một duyên hội ngộ khi tôi gửi thông điệp này lên mạng AIT Alumni VN (Hội Cựu Sinh Viên AIT tại VN), một người bạn nào đó bên Pháp báo tin cho người nhà tại VN là một người bạn của Đào để rồi đưa em đến gặp tôi.


Tôi sửng sốt khi gặp Đào lần đầu với khuôn mặt bị cháy 1 nửa và 1 bàn tay không còn nữa, nhưng em không hề ngần ngại với khuôn mặt ấy mà rất tự tin, luôn nhìn thẳng vào tôi khi nói chuyện. Tôi hỏi chuyện Đào mà trong lòng tràn đầy thương cảm xót xa.

Đào sinh ra trong một gia đình nghèo đông con tại Bình Định. Vùng nông thôn Việt Nam thường có tục lệ đốt than hơ nóng cho các bà mẹ sau sinh mà họ tin rằng sẽ tốt cho sản phụ và trẻ sơ sinh, Đào cũng được hơ than bằng cách đó. Khi chưa đầy tháng, mẹ em cho em nằm võng bên dưới đốt 1 chậu than hồng, hôm đó chỉ trong 1 khoảng khắc mẹ em bỏ con ra ngoài sân lấy nước thì nghe tiếng kêu xé ruột trong nhà, bà không thể ngờ đứa con gái út bé bỏng của mình mới 28 ngày tuổi chưa hề biết lẫy lại có thể lật ra khỏi võng và nằm trên chậu than hồng như có một bàn tay siêu hình gây ra vì lúc đó trong nhà không có một ai cả.


Đứa trẻ giãy giụa trong than, cháy hết 1 bên thân thể, cháy cụt hết các ngón tay trái và 1 bên mặt, em được đưa đến bệnh viện cấp cứu, do bị hoại tử nên phải cắt cánh tay trái đến gần khủy. Chỉ sau một thời gian chữa chạy, bệnh viện cũng bó tay, trả em về nhà nằm chờ chết. Nhưng em không chết, em cứ thế lay lắt vượt qua cái chết để được sống.

Lớn lên với nỗi đau thể xác đã hóa thành sẹo khắp gương mặt và 1 phần thân thể em, mắt và miệng bị co rúm lại đến nỗi em không thể há mồm, cánh tay không thể duỗi ra, thế nhưng đến năm 7 tuổi em mới nhận thức được sự khác biệt của mình qua ánh mắt khinh bỉ, qua sự trêu chọc, nhạo báng của bạn bè, và cứ thế em sống trong tủi nhục cho đến năm 22 tuổi.



Hôm đó qua đài phát thanh em được biết có 1 đoàn bác sĩ Mỹ đến Việt Nam phẫu thuật sứt môi, hở hàm ếch miễn phí ở Quy Nhơn và em lập tức lên đường dù đã hết hạn đăng ký. Vị trưởng đòan, bác sĩ phẫu thuật, Dr. Frank Walchak và Carolyn vợ ông, y tá phòng mổ đến từ Spokane, ngay từ lần đầu gặp em, ánh mắt khẩn khoản cầu xin của em đã chạm vào lòng trắc ẩn của họ và như hai vị thần hộ mệnh, họ đã nhận ra sứ mệnh của mình.


Frank biết không chỉ 1 lần phẫu thuật, em cần phải phẫu thuật nhiều lần để cải thiện khuôn mặt ấy và họ đã quyết định tìm mọi cách đưa em sang Mỹ. Sau 2 năm nỗ lực xin visa và làm các thủ tục chuẩn bị cho Đào, hai vợ chồng vị bác sĩ nhân hậu và bao dung ấy đã đưa được em sang Mỹ.


Chín tháng ở với họ và trải qua nhiều cuộc phẫu thuật đau đớn, khuôn mặt em được cải thiện đáng kể, ở đó em luôn được coi như cô con gái út trong gia đình với 2 người chị gái đầy yêu thương.


Em được học tiếng Anh, học lái xe và trượt tuyết dù chỉ có 1 tay, họ yêu em và luôn coi em như một người bình thường. Em nhút nhát vì mọi thứ đều lạ lẫm vô cùng vì đây là lần đầu tiên em bước chân ra khỏi lũy tre làng chứ chưa nói đến chuyện ra khỏi biên giới.

Những tâm hồn cao đẹp đã hội tụ tại đây để mang đến cho đời những điều kỳ diệu. Nhưng dù sao thì cũng đến ngày em phải về nước và đối mặt với cuộc sống của chính mình.


Khi tôi gặp Đào, cô ấy đã trải qua 7 lần phẫu thuật, khuôn mặt tuy đã cải thiện hơn trước nhưng thực sự những vết sẹo vẫn còn chằng chịt, mắt và miệng vẫn bị kéo lệch 1 bên. Sau khi từ Mỹ trở về Đào đã quyết tâm từ Bình Định ra thành phố HCM xin việc và học thêm tiếng Anh và kế toán vào buổi tối. Lúc đó công việc của em thực sự rất khó khăn và khắc nghiệt. Không chỉ lo cho bản thân mình, Đào vẫn phải đi bán vé số tại bến Bạch Đằng, mỗi đêm được khoảng 50 ngàn đồng để gửi về nuôi cha mẹ mình ở quê.


Ngay buổi sáng đầu tiên khi đoàn Surgicorps vừa hạ cánh, trong lúc chờ check in tại khách sạn Majestic họ đã tranh thủ sơ khám cho Đào và 1 số bệnh nhân khác, bất kể mệt mỏi do lệch múi giờ và chưa ăn uống gì. Buổi chiều hôm đó họ bắt tay vào làm việc ngay, Đào là trường hợp được thử máu buổi chiều đó và được họ quyết định phẫu thuật ngay ngày hôm sau vì họ muốn có 1 tuần điều trị hậu phẫu cho em trước khi họ về nước. Buổi tối Đào gọi điện cho tôi giọng rất hoang mang, em nói em không thể phẫu thuật ngay ngày mai vì bà chủ không cho phép nghỉ. Thực sự em rất khó khăn để lựa chọn hoặc mất việc hoặc được phẫu thuật, mà em thì cần rất nhiều lần phẫu thuật nữa để cải thiện gương mặt, mỗi dịp như thế này là cơ hội vàng cho em. Tôi chỉ nói với em hãy xin phép và trình bày cặn kẽ với bà chủ, nếu không được và sau này bà chủ vẫn đuổi việc thì gọi cho cô, hãy tin rằng cô sẽ giúp con.

Năm đó công ty tôi cũng đăng ký cho em Toàn, một nhân viên nam là trưởng phòng vé máy bay, được phẫu thuật vá 1 bên cánh mũi, dị tật bẩm sinh do mẹ em bị cúm khi mang thai. Tôi vào thăm các em ngay sau khi phẫu thuật xong và tặng quà cho tất cả các bệnh nhân trong dịp đó. Thật cảm động khi được thấy các bác sĩ Mỹ trong phòng hậu phẫu bồng bế từng em nhỏ dỗ dành, cho quà bánh để các em khỏi lo lắng và đau đớn. Toàn cảm động nói với tôi, khi con mở mắt ra người đầu tiên con nhìn thấy là chị Đào đang ngồi bên con, chị ấy đã pha nước chanh và đợi con tỉnh dậy để cho con uống, dù chị ấy cũng mới chỉ phẫu thuật trước con không lâu. Câu chuyện ấy tôi không bao giờ quên, tôi biết đằng sau khuôn mặt khiếm khuyết của Đào là một tấm lòng nhân hậu.

Một tuần sau Đào gọi điện cho tôi nói như khóc: “ Cô ơi con bị đuổi việc rồi cô ạ”, không chút đắn đo tôi nói “Ngay khi con bình phục hãy đến công ty gặp cô” dù lúc đó tôi cũng không biết Đào có thể làm được việc gì không? Việc nhận Đào vào công ty tất nhiên do quyết định của tôi thì không ai ngăn cản nhưng nhìn ánh mắt một số nhân viên tôi biết Đào sẽ không dễ dàng gì khi làm việc ở đây, nhưng rất may Đào đã có Toàn luôn bảo vệ và thân thiết từ khi hai bạn cùng nằm phẫu thuật trong bệnh viện.

Thật đáng ngạc nhiên, tuy chưa được học hành đến nơi đến chốn, nhưng Đào rất thông minh và chăm chỉ, bất kể việc gì được giao em đều hoàn thành tốt nhất, kể cả phần mềm kế toán mới nhất em cũng nắm bắt rất nhanh chóng. Hàng ngày em vẫn chạy xe máy bằng 1 tay, làm mọi việc bằng 1 tay nhưng không khiến em ngại ngùng bất kể việc gì. Em âm thầm làm việc mà không hề kêu ca, khi tôi phát hiện em bị chèn ép và hỏi han thì em đều nói “Không sao, mẹ cứ để tự con giải quyết”. Em cũng xin được gọi tôi là mẹ từ ngày ấy, em nói “Vì mẹ đã sinh ra con lần thứ hai”. 

Em đã trở thành một nhân viên văn phòng như thế đấy!


Dịp đó ông bà Frank & Carolyn Walchak đi phẫu thuật từ thiện tại Trung cộng biết tin Đào có được công việc tốt tại EVIVA, họ lập tức bay sang Việt Nam để làm một việc là cám ơn tôi. “Trời ơi, tin được không???” hôm đó ông bà mời Đào đến ở chung phòng trong khách sạn và mời tôi đến, nhìn cách ông bà ôm Đào, giới thiệu với tất cả mọi người đây là con gái của chúng tôi một cách tự hào mà không hề bối rối trước những ánh nhìn tò mò lạ lẫm, tôi thấy cảm động vô cùng. Tôi nói với họ “Người mà cần được cám ơn hôm nay chính là ông bà, từ một đất nước xa xôi ông bà đến đây, yêu thương, cưu mang một cô gái nghèo tàn tật của chúng tôi, thì không lẽ gì tôi là một người Việt nam lại không làm được điều đó.” Nhưng ông bà ấy cứ khăng khăng nói rằng tôi mới là người đã thay đổi hoàn toàn chất lượng cuộc sống và công việc của Đào. 

Thật tuyệt vời khi trong cuộc đời của mình có thể được gặp được những con người như thế.

Tôi luôn kể những câu chuyện về sức mạnh tinh thần sẽ mang đến những điều kỳ diệu để khuyến khích và động viên Đào hãy ước mơ một hạnh phúc như những người khác và đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình. Tôi biết Đào đã cố gắng hết sức nhưng chưa chắc em đã tin những câu chuyện tôi kể, em nói rằng không bao giờ em dám mơ có một gia đình như bao người khác.


Thế rồi vào một ngày mùa Hè hai năm sau đó, Đào bẽn lẽn kể cho tôi câu chuyện có một vị bác sĩ nha khoa trong đoàn Rotaplast của ông bà Walchak, đã từng gặp Đào lần đầu từ khi em còn là một cô bé ở quê nghèo Bình Định, lâu nay anh ấy vẫn thường động viên, chuyện trò với em qua mạng, nay anh ấy đến Đà nẵng và muốn hẹn hò với em. Đào hỏi tôi có nên đi không và lo lắng không biết mình có bị lợi dụng không? Lúc đó tôi thật lòng nói với Đào “Con không có gì để bị lợi dụng cả, nếu anh ấy muốn đến với con thì đó chỉ có thể là một tấm lòng yêu thương và nhân ái vô cùng, con hãy đón nhận bằng cả tấm lòng, đó chính là món quà của trời đất trao tặng cho con.”


Đào ngồi cạnh Văn Nữ Quỳnh Trâm, cô đạo diễn bộ phim tài liệu về lạm dụng tình dục “Bước Qua Bóng Tối”

Quả thực Dr. Michael French là một người như thế, anh chàng đến ra mắt tôi tại văn phòng EVIVA và sau đó là một bữa tối thân mật tại nhà tôi với sự chứng kiến của hai vợ chồng tôi, anh chàng ôm lấy Đào với sự chân thành hiếm có, nói rằng Đào là cô gái đẹp nhất và anh luôn tự hào khi đi cùng Đào. Tôi hiểu ra rằng chuyện cổ tích luôn có thể xảy ra giữa đời thường, Đào đã sống với tấm lòng chân thành, hiếu thảo, nhân hậu và sự nỗ lực không ngừng, em xứng đáng được hưởng hạnh phúc như những câu chuyện cổ tích mà em được đọc hồi nhỏ.


Bây giờ Đào đã thành mẹ của 2 thiên thần đáng yêu là Michelle 6 tuổi và Mitchell 4 tuổi, gia đình em đang sống ở Murphys, California, Hoa Kỳ. Thật đáng kinh ngạc khi em sang Mỹ chỉ vài năm đã có thể vừa hoàn thành chương trình học tại Columbia College với kết quả xuất sắc, vừa nuôi dạy 2 con nhỏ rất chu đáo, vừa hàng ngày tự lái xe đi học và đi làm kế toán tại phòng khám Nha Khoa của chồng (Safari Smiles Dental) tại Sonora. Hàng năm gia đình em đều trở về Việt Nam thăm gia đình và đến các trại trẻ mồ côi, khuyết tật khám răng, tặng quà cho các em nhỏ như một lời tri ân đến cuộc đời.


Một sự tình cờ, hình như mọi sự tình cờ thực ra đều có nguyên do của nó, trên một chuyến bay ra Hà Nội vào tháng Tư năm 2017 tôi ngồi cạnh Văn Nữ Quỳnh Trâm, cô đạo diễn bộ phim tài liệu về lạm dụng tình dục “Bước Qua Bóng Tối”, một bộ phim được giải vàng liên hoan truyền hình toàn quốc năm 2017. Tôi đã kể câu chuyện về Đào cho Trâm nghe như một sự chia sẻ về sự kỳ diệu trong cuộc sống, Trâm xin tôi được để cô ấy làm phim về Đào, thế nhưng phải mất 6 tháng sau, tôi và cô ấy mới thuyết phục được Đào đồng ý đưa câu chuyện của mình lên phim. Tôi nói với Đào “Câu chuyện của con có thể truyền cảm hứng và giúp đỡ được những người có hoàn cảnh như con, hãy truyền cho họ niềm tin vào cuộc sống như con đã từng sống, ai cũng có quyền được hạnh phúc nếu biết rằng hạnh phúc chính ở trong tay mình”.

Tôi luôn tự hào về Đào và thường hay kể câu chuyện này mỗi khi cần truyền cảm hứng sống cho ai đó.

*****
MỜI CÁC BẠN XEM BỘ PHIM TÀI LIỆU “ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA ĐÀO”. MỘT BỘ PHIM CỦA VĂN NỮ QUỲNH TRÂM – NGUYỄN YẾN TRINH VÀ ĐỒNG ĐỘI.

https://vtv.vn/video/phim-tai-lieu-dieu-ky-dieu-cua-dao-346686.htm?fbclid=IwAR3NgJLxxvqMU9Cln2Wzpx1eLNjKjroqVBSm8Nua1eCzFNHiz9m8kDNgrwo
Bich Hang Nguyen

Saturday, January 25, 2020

Đêm Giao Thừa Nghe Bài Vọng Cổ - Đình Phước, Quế Trân


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Đêm Giao Thừa Nghe Bài Vọng Cổ/Ca sĩ Đình Phước, Quế Trân

Thursday, January 23, 2020

Wednesday, January 22, 2020

Chúc Mừng Năm Mới Canh Tý 2020

Năm Mới Canh Tý 2020


Kính chúc quý anh chị KQ63D và gia đình,
cùng thân bằng quyến thuộc và bạn hữu xa gần,
Năm Mới Canh Tý sức khoẻ, may mắn, thịnh vượng.

Huỳnh Thông Thái
  

Monday, January 20, 2020

5G một cách mạng internet - Chị Bảy tóm dịch


5G (5th Generation Internet).

Hầu hết mỗi người chúng ta đều có smartphone, có cái trị giá hằng trăm dollars, có cái cả ngàn dollars. Những smartphones nầy sẽ mất giá trị vào cuối 2020. Vì sao? Vì June 2020 5G sẽ ra đời.

Lâu nay chúng ta thấy vận tốc của 2G tiến triển (evolution) lên 3G, 4G và sự tiến triển nầy từng bước nhỏ rất từ từ. Tháng June 2020 5G sẽ ra đời. Từ 4G lên 5G không còn là sự tiến triển từng bước nữa, mà là một sự nhảy vọt (revolution) nên được coi như là cuộc cách mạng internet.

5G nhanh gấp 100 lần những gì chúng ta đang xài ngày hôm nay. Hôm nay nếu chúng ta download một video mất hằng phút, nhưng với 5G chúng ta chỉ cần một phần nhỏ của một giây. Sự nhanh vượt bực của 5G nầy, cần thiết cho những chiếc xe không người lái đang chạy thử trong vài thành phố ở Mỹ, cần thiết cho bác sĩ mỗ bịnh nhân qua mạng, cần thiết cho những cuộc hội họp qua mạng, và cũng tối cần cho những vũ khí trong tương lai.

Smartphone nào có thể xài 5G? Muốn xài 5G thì trong smartphone phải có một chip 5G nhỏ cở đầu ngón tay út. Chính vì vậy những smartphone củ, không có chip 5G trở nên vô dụng cho 5G. Nói tóm lại, muốn xài 5G thì phải có 5G smartphone.

Hai ví dụ cho 5G:

Để đownload một movie 467.8 MB để xem online:

5G mất 3.7 giây.
4G mất 2 phút.
3G mất 45 phút.

Để download danh sách nhạc 72 MB dài cả giờ:

5G mất 0.6 giây.
4G mất 20 giây.
3G mất 7 phút.

Click Vào Đây - Để xem video nguyên thuỷ của bài viết nầy bằng tiếng Anh.

Sunday, January 19, 2020

Anh Cho Em Mùa Xuân - Đình Phước


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Anh Cho Em Mùa Xuân/Ca sĩ Đình Phước

Friday, January 17, 2020

Thăm Huế Ngày Xuân - Vân Khánh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Thăm Huế Ngày Xuân/Ca sĩ Vân Khánh

Wednesday, January 8, 2020

Trăng Tàn Trên Hè Phố - Tố My


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Trăng Tàn Trên Hè Phố/Ca sĩ Tố My

Saturday, January 4, 2020

Tham quan Hạ Long, Hà Nội, Sapa - Chị Bảy


Tham quan Hạ Long.

Đây là lần thứ ba tôi tới Hạ Long. Lần đầu năm 2007 tôi tới với bà xả, tôi bao tàu riêng cho gia đình bà xả để tham quan vịnh và ăn trưa trên tàu. Sau lần đi nầy, về Mỹ thì bà xả tôi bị bịnh và mất. Lần thứ hai tôi tới tham quan bến tàu Tuần Châu rồi đi. Lần thứ ba nầy tôi đi tàu tham quan vịnh và ăn trưa trên tàu chung với đoàn, lần nầy tôi đi cho có đi vì tham quan vịnh Hạ Long một lần là quá đủ rồi.

Tôi ngồi chờ lên máy bay của hảng Bamboo ở Tân Sơn Nhất.

Tôi đi máy bay của hảng Bamboo từ Tân Sơn Nhất ra phi trường Vân Đồn ở Quảng Ninh.

Bamboo là hảng máy bay mới của Việt Nam. Lần đầu tiên tôi đi máy bay của Bamboo và tôi rất có cảm tình. Từ nhân viên dưới đất đến nhân viên trên máy bay, họ hành xử rất lễ phép chuyên nghiệp.
Phi trường Vân Đồn ở Quảng Ninh là phi trường mới khánh thành, đẹp và sạch sẻ. Vì là phi trường mới khánh thành, nên du khách chưa nhộn nhịp.

Phi trường Vân Đồn ở Quảng Ninh.

Từ phi trường Vân Đồn về Hạ Long có đường cao tốc mới khánh thành, dài 60km.

Tôi xuống máy bay ở phi trường Vân Đồn. Tôi gọi Grab (một loại như Uber ở Mỹ), nhưng vì quá xa thành phố nên Grab không kết nối được xe Grab nào trong mạng. Tuy nhiên qua mạng, tôi thấy có taxi nổi lên với giá 650K. Với giá nầy thì hơi đắt, nhưng không còn chọn lựa, tôi phải đi thôi. Tôi hơi lo sợ nên tôi hỏi anh bảo vệ phi trường:

- Taxi ở đây có tin được không anh?
- Chú đi đâu?
- Tôi về khách sạn Mường Thanh Luxury ở Bảy Cháy Hạ Long.
- Có chuyến xe bus chót không lấy tìền, đi Hạ Long đang chờ khách.

Rồi anh bảo vệ phi trường chỉ tôi chiếc xe bus. Tôi kéo vali ra xe bus. Anh tài xế xe bus thấy tôi nên anh chờ tôi, mà tôi không biết. Tôi tà tà chưa lên xe vội. Tôi chụp vài tấm hình. Khi tôi lên xe thì tôi mới biết cả xe đang chờ tôi. Tôi xin lỗi cả xe. 

Chiếc xe bus 20 chổ đi từ phi trường Vân Đồn đến Hạ Long miễn phí.
Tôi tà tà chụp tấm hình nầy trong khi cả xe chờ tôi lên mà tôi không biết!

Khách đi máy bay, hầu như ai cũng có xe đón. Chỉ có một số khách rất ít cở 8 người mới biết có xe bus đi Hạ Long miễn phí. Vì đây là chương trình dụ khách cho phi trường mới Vân Đồn của Quảng Ninh. 

Tôi ngồi trên xe bus khoanh tay dựa ngữa, nhịp đùi ngắm cảnh. Tình cờ tôi thấy có bảng chỉ đi Hạ Long thì rẻ phải, nhưng xe cứ chạy thẳng, tôi giật mình. Tôi đi hỏi anh tài xế, xe nầy có đi ngang Hotel Mường Thanh Luxury không. Anh tài xế nói có. Tôi mừng húm. Cả xe nhìn tôi cười. Tôi giải thích "tôi lên xe mà không hề biết xe đi đâu"! Có cô nhìn tôi cười thật trữ tình!

Khi tôi thấy Hotel Mường Thanh Luxury ở phía trước và có vài công an đang đứng gần đó. Tài xế không ngừng xe trước cửa Mường Thanh, mà anh quẹo vô miếng đất trống cho tôi xuống. Anh tài xế nói "con thấy có công an nên không dám ngừng xe trước cửa Mường Thanh. Con xin lỗi chú". Tôi nói tôi đi bộ chút xíu, có sao đâu. Tôi cho anh tài xế 150K. Anh tài xế cười toe toét. Tôi cảm thấy hên quá sức. Như là bà xả tôi ở cỏi trên, đang theo dõi phù hộ cho tôi!

Khách sạn 5 sao Mường Thanh ở Bảy Cháy Hạ Long. 

Phòng lễ tân của Mường Thanh.
Hôm nay là Dec 22, 2019, nên phòng lễ tân có Christmas Tree.

Phòng ngũ của Mường Thanh.

Đối diện Hotel Mường Thanh là khu vui chơi của Sunworld.


Chung cư cao cấp mới xây xong, chưa có người ở, dọc theo đường Hạ Long nhiều quá sức.

Buổi chiều đầu tiên tôi đến Hạ Long, tôi kêu taxi đi mua chả mực và đi ăn cơm chiều. Chả mực là đặc sản nổi tiếng ở Hạ Long. Trên đường đi mua chả mực, tôi nói với anh taxi rằng sau khi rời Hạ Long, tôi về Hà Nội và lên Sapa 4 ngày rồi mới về Sàigòn. Anh taxi không cho tôi mua chả mực, vì tôi đi cả tuần mới về Sàigòn thì chả mực sẽ bị hư, không ăn được. Anh nói chả mực phải để ngăn đá trong tủ lạnh, nếu muốn để lâu. May quá, nhờ anh taxi, nếu không thì tôi mua chả mực rồi về nhà vứt hết. Chả mực đâu có rẻ, trên 500K một ký mà!

Không mua chả mực, tôi bảo anh taxi thả tôi xuống nhà hàng để tôi ăn tối. Ăn tối xong, tôi thả bộ trên đường Hạ Long để về khách sạn Mường Thanh ở Bảy Cháy. Dọc theo con đường Hạ Long rộng lớn nầy, ôi thôi! chung cư cao cấp vừa xây xong, trông rất đẹp và nhiều quá sức (nhìn hình ở trên), nhưng chưa có người ở. Tôi không hiểu, người ở đâu mà ở cho hết những chung cư cao cấp nầy!   

Đường Hạ Long rộng lớn và quá đẹp. Giữa đường có lối đi bộ rộng lớn, có trồng cây hai bên (xem hính ở trên). Dọc theo đường Hạ Long và sát chung cư cao cấp, có phố đi bộ lót gạch rộng lớn, dành cho người đi bộ. Tôi nghĩ nếu họ dời chợ đêm về phố đi bộ nầy thì tuyệt vời. 

Sáng sớm ngày thứ nhì tôi đến Hạ Long, tôi ăn sáng trong khách sạn chờ xe đến đón đi tàu tham quan vịnh Hạ Long.

Xe đưa đoàn xuống tàu để đi tham quan vịnh Hạ Long.

Tàu Huy Lộc đưa du khách tham quan vịnh Hạ Long và cho du khách ăn trưa trên tàu trong 6 giờ với giá 900 ngàn/1người.

Vịnh Hạ Long.

Tới giờ ăn trưa trên tàu. Tôi ngồi chung bàn với ông bà nầy có đứa cháu nội. 

Tham quan Hà Nội. 

Đây là lần thứ năm tôi tới Hà Nội. Lần đầu năm 2007 tôi đến Hà Nội với bà xả để tham quan. Những lần sau tôi đến Hà Nội vì quá cảnh, tour cho đoàn đáp máy bay ở Hà Nội và ngũ qua đêm để sáng hôm sau đi tour.

Lần nầy tôi đáp máy bay ở phi trường Vân Đồn ở Quảng Ninh. Tôi ở Hạ Long hai đêm. Trưa ngày thứ ba ở Hạ Long, xe Limousine đến khách sạn đón tôi đi Hà Nội.

Từ Hạ Long đi Hà Nội có đường cao tốc mới khánh thành, rất đẹp, dài 155km, mất 2 giờ lái xe. Tôi phải ngũ đêm Christmas Eve 2019 ở Hà Nội để sáng sớm ngày Christmas Dec 25, 2019 tôi đi Sapa bằng xe giường nằm.

Đường cao tốc mới khánh thành đi từ Hạ Long, qua Hải Dương để về Hà Nội.
Hai bên đường cao tốc nầy có đồi núi rất đẹp.



Về Hà Nội tôi ở khách sạn cạnh Hồ Hoàn Kiếm. Về đến khách sạn, trời xế chiều, tôi vội rửa mặt và kêu cyclo đi tham quan 36 phố phường Hà Nội. Tôi phải tranh thủ vì cạnh Hồ Hoàn Kiếm có nhà thờ lớn. Tối nay là Christmas Eve, đường quanh bờ hồ cạnh nhà thờ sẽ bị đóng cửa, vì người đi lễ nhà thờ sẽ đông lắm.  

Năm 2007 tôi đi cyclo tham quan 36 phố phường Hà Nội với bà xả rồi. Nhưng lần nầy tôi muốn đi lại, vì có thể đây là lần chót tôi đến Hà Nội. Ngày xưa tôi đi cyclo với bà xả thăm phố cổ Hà Nội, họ lấy tôi 30 ngàn VND một giờ, sau khi đi một giờ tôi cho họ 100 ngàn VND. Họ mừng lắm và nói với nhau "người Miền Nam sao bình dân dễ thương quá"!

Năm 2019 tôi trở lại Hà Nội đi cyclo tham quan 36 phố phường Hà Nội. Lần nầy tôi muốn đi trong hai giờ. Họ lấy tôi 600 ngàn VND. Đi xong tôi bảo ông cyclo thả tôi xuống tiệm ăn Chả Cá Lã Vọng để tôi ăn tối. Tiệm ăn nầy tôi đã ăn với bà xả tôi năm 2007. Tôi xuống Cyclo, ông Cyclo xin tôi thêm 100 ngàn VND. Tôi trả ông tổng cộng 700 ngàn VND cho 2 giờ cyclo. 

Hồ Hoàn Kiếm.

Đền Ngọc Sơn ở Hồ Hoàn Kiếm.

Đền thờ Vua Lê Thái Tổ ngó ra Hồ Hoàn Kiếm. 

Nhà thờ lớn ngó ra Hồ Hoàn Kiếm.
Tối nay là Christmas Eve và nhà thờ nầy sẽ đầy nghẹt người đến dự lễ, nên đường phố quanh nhà thờ sẽ bị cấm xe chạy. Đây là lần đầu tiên tôi đến Hà Nội đúng ngày Christmas và tôi hơi ngạc nhiên, vì Christmas ở Hà Nội, đường phố, nhà thờ, không được trang trí rình rang mà rất đơn sơ!    

Khu phố cổ Hà Nội.

Khu phố cổ Hà Nội.

Cửa Ô Quang Chưởng.

Cửa Ô Quang Chưởng.
Ngày xưa khu phố cổ có bốn cổng được gọi là bốn Cửa Ô, gồm có Ô Phúc Lâm, Ô Quang Chưởng, Ô Trừng Thanh, Ô Mỹ Lộc. Hiện chỉ còn Ô Quang Chưởng thôi. 

Tiệm Chả Cá Lã Vọng nổi tiếng trong khu phố cổ Hà Nội.
Tiệm nầy tôi đã đến ăn với bà xả năm 2007.

Tiệm nầy trên gác nhỏ. Đường lên gác hẹp thẳng đứng rất khó đi. Năm 2007 tôi đã đến ăn ở đây, 12 năm sau tôi trở lại, tiệm vẫn như củ không thay đổi!

Ông cyclo thả tôi xuống sớm, tiệm chưa mở cửa, nhưng chủ tiệm vẫn cho tôi vô!

Tiệm Chả Cá Lã Vọng trên gác nhỏ.
Thức ăn gồm có một chảo mỡ với vài mìếng cá và một dĩa rau. Khách bỏ rau vô chảo mỡ xào với cá rồi ăn với bún. Thức ăn nầy thật sự không hấp dẫn với tôi. Tôi đến đây vì sự cổ kính của tiệm ăn thôi. Có phải vì muốn giữ cổ kính mà chủ tiệm giữ nguyên trong 12 năm qua, tôi trở lại không có gì thay đổi từ thức ăn cho tới bàn ghế và lối đi lên gác!  

Đền Ngọc Sơn Hồ Hoàn Kiếm về đêm.

Từ tiệm ăn Chả Cá Lã Vọng trong khu phố cổ về khách sạn tôi ở rất gần. Khu phố cổ và khách sạn tôi ở cách nhau Hổ Hoàn Kiếm. Nên ăn tối xong, tôi tà tà thả bộ theo nữa bờ hồ để về khách sạn.

Đền Ngọc Sơn Hồ Hoàn Kiếm về đêm.

Khách sạn tôi ở tại Hà Nội.

Tham quan Sapa. 

Đây là lần thứ ba tôi đến Sapa. Lần đầu năm 2011, sau khi tôi để tang bà xả một năm, tôi buồn lang thang về Việt Nam và tôi lên Sapa bốn ngày ở một mình. Tôi mua tour đi hết các bản của người dân tộc và thắng cảnh ở Sapa. Lần thứ nhì năm 2012 tôi đi tour vùng Tây Bắc với anh chị KQ63A Lê Tấn Phát, trong tour nầy có ghé Sapa vài ngày. Lần thứ ba nầy tôi đến Sapa vì tôi nghe Sapa có cáp treo Fansipan và có Cầu Kính Lai Châu. Cầu Kính nằm trên đỉnh đèo Ô Quy Hồ thuộc tỉnh Lai Châu, cách thị trấn Sapa 18km, cách cáp treo Fansipan 7km đi về phía Lai Châu.  

Xe giường nằm Sao Việt từ Hà Nội đi Sapa bằng đường cao tốc.

Bên trong xe giường nằm Sao Việt đi Sapa rất mới, đẹp, tiện nghi. Mỗi giường có TV riêng, có ear phone, có lổ điện sạt pin cho phone, có WIFI,  

Ngày xưa đi Sapa, tôi sợ nhất đoạn đường xe lửa từ Hà Nội lên Lào Cai. Tôi đi xe lửa nầy hai lần, vào năm 2011 và 2012, và tôi sợ thất kinh. Xe lửa có phòng riêng có giường hai tầng cho bốn người. Phòng và giường thì tương đối sạch sẻ, nhưng xe lửa quá củ. Nằm trên giường ngũ say vì quá mệt, sáng dậy đầu tôi muốn rớt ra khỏi cổ vì xe lửa củ lắc qua lắc lại quá sức!   

Bây giờ có đường cao tốc từ Hà Nội lên Lào Cai, rồi từ Lào Cai đi Sapa qua đoạn đường củ 35km khó đi, đoạn đường nầy mất 1 giờ lái xe. Xe giường nằm Sao Việt mới toanh, chạy trên cao tốc, từ Hà Nội lên Sapa mất 6 giờ lái xe, tính luôn giờ nghĩ ăn trưa. Đi xe giường nằm chạy trên cao tốc, tôi rất thoải mái, không thấy mệt. Tôi thích nhất là xe có WIFI. Tôi cấm điện sạt pin cho Iphone, rồi tôi mở GPS theo dõi đường đi qua Iphone. Tôi nắm vững từng thành phố, từng con sông mà xe đi qua, tôi thích lắm.   

Chợ Sapa.
Xe Sao Việt thả khách xuống trước chợ Sapa. Rồi có xe trung chuyển đưa khách về khách sạn. 

Hotel De La Coupole Mgallery ở Sapa.

Tôi đã ở khá nhiều khách sạn 5 sao khắp nơi trên thế giới. Khách sạn De La Coupole ở Sapa làm tôi giật mình, vì khách sạn nầy từ design bên ngoài cho đến trang trí bên trong, họ trang trí theo kiểu của người Pháp, tỉ mỉ đẹp tuyệt vời, khó có nơi nào sánh kịp. 

Phòng lễ tân của De La Coupole Mgallery.

Nhìn kỹ đầu giường, họ trang trí hai cái đèn và bức tranh ở giữa tỉ mỉ dễ thương. Dưới hai cái đèn lớn, có hai cái đèn nhỏ dài như ngón tay, đó là đèn đọc sách, kéo lên thì đèn nầy cháy sáng. 

Họ trang trí hai tượng người phụ nữ hai bên TV tỉ mỉ dễ thương.

Họ chọn thảm cho hành lang thật tuyệt vời. 

Ở phòng ăn, họ tỉ mỉ trang trí hình người nộm quá dễ thương.

Nhìn trên trần nhà, họ tỉ mỉ trang trí mấy chiếc dù.

 Ở đầu phòng ăn.

Bên ngoài phòng ăn.

Họ để nguyên tổ ong mật cho du khách ăn sáng. 
Sáng nào tôi cũng vớt một miếng. Ăn ong mật luôn sáp và uống cà phê thì tuyệt vời.  

Đi xe lửa điện và cáp treo lên đỉnh Fansipan.

Đi xe lửa điện và cáp treo lên đỉnh Fansipan là mục đích chính của tôi trong chuyến đi nầy. Theo chương trình, tôi lên Sapa ở bốn ngày. Ngày đầu tôi đến Sapa thì trời đã xế chiều, tôi chỉ tắm rửa ăn cơm tối và ra phố chụp vài tấm hình rồi đi ngũ sớm để chuẩn bị cho ngày hôm sau. Ngày thứ nhì hôm sau tôi dự trù thuê taxi đi tham quan các bản của người dân tộc, nhưng tôi coi lại thời tiết trong mạng, thì thời tiết ngày thứ nhì hôm sau nắng tốt, ngoài ra các ngày khác thì mưa và lạnh. Thế là tôi thay đổi chương trình.

Tôi thay đổi chương trình, sáng sớm ngày thứ nhì trời nắng tốt nên tôi dành ngày nầy để đi xe lửa điện và cáp treo lên đỉnh Fansipan vì đây là mục đích chính của chuyến đi nầy mà.

Tôi nhờ anh lễ tân của khách sạn chỉ dẫn tôi đi xe lửa điện và cáp treo lên đỉnh Fansipan. Anh lễ tân đưa tôi ra nhà ga mua vé đi xe lửa điện và cáp treo. Nhà ga nầy nằm sát với khách sạn tôi đang ở. Từ khách sạn, anh lễ tân đưa tôi theo lối đi riêng trong khách sạn, thông qua với nhà ga. 

Xe lửa điện và cáp treo lên đỉnh Fansipan được khánh thành tháng February 2016, đã biến ước mơ của nhiều người thành sự thật, để chinh phục "nóc nhà Đông Dương" chưa bao giờ lại quá dễ dàng như vậy! 

Vé xe lửa điện và cáp treo lên đỉnh Fansipan giá 900 ngàn VND/1người. Vé nầy gồm ba chặn đi và ba chặn về. Chặn đầu đi xe lửa điện lên Ga Mường Hoa. Chặn thứ hai đi cáp treo từ Ga Mường Hoa lên Ga Đỗ Quyên. Chặn thứ ba đi xe lửa điện từ Ga Đỗ Quyên lên Ga Trúc Mây để lên đình Fansipan.

Ga Mường Hoa. 

Ga Mường Hoa.

Xe lửa điện đưa du khách lên Ga Mường Hoa. 

Vườn bông Ga Mường Hoa.

Vũ Điệu Trên Mây

Gia Mường Hoa ở độ cao 1600m so với mặt biển. Tôi xuống xe lửa điện ở nhà Ga Mường Hoa. Tôi đi lang thang ngắm cảnh. Tôi hỏi một nhân viên trong vườn hoa, rằng Ga Mường Hoa có gì để tham quan. Người nầy chỉ tôi vườn hoa và nói thêm rằng khoảng 9:30 có chương trình múa. Tôi nghe qua và không quan tâm lắm, vì tôi tưởng chương trình múa sơ sài thôi. Tôi đi lang thang ngắm cảnh chờ đến 9:30 để xem chương trình múa. Chương trình múa bắt đầu, tôi giật mình.

Chương trình múa quá đẹp, chuyên nghiệp, làm tôi giật mình. Tôi cảm thấy may mắn, như là bà xả tôi ở cỏi trên đã đưa đẩy cho tôi xem "Vũ Điệu Trên Mây" nầy. 

"Vũ Điệu Trên Mây". Trai gái trong đoàn vũ, được vũ sư chuyên nghiệp nổi tiếng của Việt Nam huấn luyện. Họ trẻ đẹp, dễ thương, chuyên nghiệp. "Vũ Điệu Trên Mây" làm cho tôi như bị lạc vô cảnh tiên trong mây. Rồi tiếng chuông chùa ngân lên với lời cảnh tỉnh khuyên răn của các vị sư áo vàng đứng trước chùa vang lên trầm buồn, làm lòng tôi như mê như tỉnh. Trong khi đó các người trẻ đang vui chơi múa hát, như thức tỉnh, họ vội vã lột bỏ bộ đồ đầy bụi trần, thay vào bộ đồ trắng tinh khiết. Ôi! Sao mà dễ thương quá. Tôi cảm thấy hên quá. Tôi cám ơn Ông Trời cho tôi một ngày nắng tốt, mùa nầy ở đỉnh Fansipan mà có được ngày nắng tốt, là tôi phải có đấng linh thiên phù hộ. Thật là đáng công cho tôi đến đây. Tôi phải cám ơn bà xả tôi "anh cám ơn em"!  

Trước màn "Vũ Điệu Trên Mây" có màn cho du khách tham gia đẩy cây và nhảy sào.

Add caption
Vũ Điệu Trên Mây. 

Quý Thầy trong chùa nầy, đóng góp trong màn "Vũ Điệu Trên Mây".

Xem "Vũ Điệu Trên Mây Xong", tôi đi cáp treo lên Ga Đỗ Quyên. 

Tôi đi cáp treo từ Ga Mường Hoa lên Ga Đỗ Uyên. 

Tôi sợ hú hồn!

Cáp treo đang ở cao độ gần 2000m cao, thình lình cáp treo ngừng chạy, treo lơ lửng giữa trời cao vút, du khách nhìn nhau sợ hãi. Rồi có tiếng thông báo qua loa trong cáp treo, rằng "vì an toàn, chúng tôi cần ngưng chạy để kiểm soát trong hai phút". Hai phút trôi qua, cáp treo vẫn chưa chạy! Du khách cả cáp treo nhìn nhau lo sợ. Tôi lên tiếng trấn an mấy người trẻ trong cáp treo rằng "nhìn mặt tôi thấy các người là người phúc hậu cả, yên tâm không sao đâu"! Cả cáp treo cười. Riêng hai cô Hàn Quốc, tôi phải dịch ra tiếng Anh. Hai cô Hàn Quốc cười vui lắm.

Rồi cáp treo chạy tiếp, ai cũng thấy tôi nói đúng và nhìn tôi cười. Một lúc sau, cáp treo lại ngừng và lại có tiếng thông báo "vì an toàn, chúng tôi cần ngưng chạy để kiểm soát trong hai phút". Hai cô Hàn Quốc lại nhìn tôi đầy sợ hãi và tôi trấn an bằng tiếng Anh: "Believe me, I can tell you all are good people and we all will be ok"! (Tin tôi đi, tôi có thể nói rằng tất cả các người là người tốt và chúng ta sẽ an toàn)! Hai cô Hàn Quốc lại cười vui vẽ. 

Rồi cáp treo chạy tiếp và lại ngừng lần thức ba. Lại có thông báo lần thứ ba và tôi lại trấn an lần thứ ba. 

Rồi cáp treo lại chạy tiếp và đi luôn tới Ga Đỗ Quyên, ba lần hú hồn! 

Có lẽ với cao độ 2000m trở lên, cáp treo sẽ gặp khó khăn, nên từ Ga Đỗ Quyên 2000m lên Ga Trúc Mây 3143m, họ không dám cho đi cáp treo mà cho đi xe lửa điện.    

Ga Đỗ Uyên ở cao độ 2000m so với mặt biển.

Ga Đỗ Quyên có Chùa Hạ.
Hoa Đỗ Quyên nở rộ vào đầu Mùa Xuân.
Du khách sẽ được sống trong không gian rực rỡ của hoa đỗ quyên. Rừng Hoàng Liên được ca ngợi là “vương quốc hoa đỗ quyên” với khoảng 40 loài mang nhiều màu sắc, hình dáng. Vạt rừng có tuyến cáp treo Fansipan đi qua chính là điểm hội tụ nhiều gốc đỗ quyên cổ thụ đẹp nhất của Hoàng Liên Sơn.
Từ giữa tháng 3, những bông đỗ quyên đầu tiên đã bung nở. Sắc đỗ quyên trắng như tiệp vào màu mây, kiêu kỳ, tinh khiết. Tháng 4 về, đỗ quyên vàng tươi, phớt hồng, đỏ thắm gối nhau đua nở, trải dài từ độ cao gần 2.000 mét lên tới đỉnh Fansipan.

Từ Ga Đỗ Quyên tôi đi xe lửa điện để lên Ga Trúc Mây.

Ga Trúc Mây.

 
Đỉnh Fansipan cao 3143m.

Đứng trên đỉnh Fansipan nhìn xuống tôi thấy có ngôi chùa Kim Sơn Bảo Thắng Tự với đại tượng Phật A Di Đà. Tôi muốn tham quan chùa nầy, và tôi phải đi bộ xuống núi để đến chùa, thật là không đơn giản. Đi bộ xuống núi với dốc đá chúi thẳng, đầu gối tôi muốn rớt ra!  May mà chùa cách đỉnh Fansipan không xa lắm.

Kim Sơn Bảo Thắng Tự.
Điểm đến mà du khách sẽ mong đợi được chiêm ngưỡng nhất khi tới tham quan quần thể tâm linh trên đỉnh Fansipan chính là Kim Sơn Bảo Thắng Tự. Nhìn từ xa, công trình linh thiêng này mang kiến trúc của một ngôi chùa cổ nằm cheo leo trên đỉnh núi, dáng chùa tiệp với màu xanh của đại ngàn, khi ẩn hiện giữa màn sương, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh.  

Bên trong Kim Sơn Bảo Thắng Tự.

Ngay trục chính của Kim Sơn Bảo Thắng Tự là Bảo Tháp 11 tầng. 

Đaị tượng Phật A Di Đà cao 13m5.
Đứng từ Ga Mường Hoa hoặc Ga Trúc Mây ở đỉnh Fansipan, du khách có thể nhìn thấy tượng Phật nầy, thu hút du khách đến viếng chùa Kim Sơn Bảo Thắng Tự. Dù từ Ga nào, du khách muốn đi đến chùa nầy thì phải đi bộ! Du khách đến chùa nếu từ Ga Mường Hoa thì phải leo lên núi, từ Ga Trúc Mây thì phải đi xuống núi. Dù leo lên hay đi xuống, lối nào cũng gian nan vì dốc đá chúi thẳng!

Tiệm massage Chiều Sương.
Tôi lên đỉnh Fansipan về thì xế chiều, lợi dụng ngày hôm nay nắng tốt, tôi đi tham quan phố Sapa. Tham quan phố xong, tôi vô Chiều Sương tắm nước thuốc người Dao Đỏ và sau đó người Dao Đỏ massage tôi. Tôi cảm thấy thư giãn sau một ngày leo núi! Đi massage xong, tôi đi ăn lẩu cá tầm rồi về khách sạn ngũ. 

Ngày thứ 3 tôi tới Sapa, tôi ăn sáng trong khách sạn.
Tin thời tiết ngày hôm nay mưa và lạnh. Tôi dự trù thuê taxi đi tham quan các bản của người dân tộc và tham quan Đèo Ô Quy Hồ và Cầu Kính Rồng Mây.

Tham quan bản người dân tộc Hmong.

Ngày thứ ba tôi ở Sapa. Ngày hôm nay mưa và lạnh. Tôi thuê taxi đi tham quan với giá 800 ngàn VND nguyên ngày. Tôi đang tham quan bản của dân tộc Hmong. 

Đường vô bản sình lầy, mây mù mưa ướt nhầy nhụa và lạnh buốt da.   

Tôi vô tham quan bản chút xíu thì tôi đi ra, vì mưa ướt sình lầy. Hơn nữa năm 2011 tôi đã tham quan hết các bản ở đây.

Các trẻ người Hmong đi học. 
Chúng nói với nhau bằng tiếng Hmong, dù rằng trường học dạy chúng tiếng Kinh và chúng nói rành tiếng Kinh.

Tham quan đèo Ô Quy Hồ.

Hai cô bán vé tham quan đèo Ô Quy Hồ.

Đèo Ô Quy Hồ còn có tên là Đèo Mây.
Đèo Ô Quy Hồ cao 2035m quanh năm nằm trong mây. Đèo nầy nối liền Sapa và Lai Châu. Từ Sapa mát lạnh, du khách xuống đèo Ô Quy Hồ thì gặp ngay trời nóng bức của Lai Châu.

Đèo Ô Quy Hồ hôm nay mưa và lạnh.

Đường xuống Suối Tiên dóc thẳng đứng, tôi không dám xuống!

Cây Sồi 1000 năm tuổi, dễ sợ quá!

Tham quan Cầu Kính Rồng Mây.  

Cầu Kính Rồng Mây nằm trên đèo Ô Quy Hồ dài 60m, cao 2200m so với mặt biển, cách thị trấn Sapa 18km, cách cáp treo Fansipan 7km đi về phía Lai Châu. Cầu Kính Rồng Mây được khánh thành ngày 16 tháng 11, 2019.

Nơi bán vé Cầu Kính Rồng Mây.

Quầy bán vé.

Thang máy đưa du khách từ dưới đất lên Cầu Kính Rồng Mây.

Cầu Kính Rồng Mây ngày nắng tốt.
Du khách phải mang vớ chống trơn trợt.
  
Cầu kính Rồng Mây ngày nắng tốt. 

Dù nắng hay mưa, du khách phải mang vớ chống trơn trợt bao bên ngoài giày, trước khi bước lên mặt kính.

Cầu Kính Rồng Mây.

Vì mây mù nên du khách đứng trên kính không nhìn thấy độ sâu của vực thẳm, nên không sợ lắm!
Tham quan Cầu Kính Rồng Mây xong, tôi mời anh taxi đi ăn lẩu cá hồi. Ăn xong tôi cho taxi đưa tôi về khách sạn. Cả ngày tôi lội mưa, sình, về đến khách sạn tôi tắm rửa xong, tôi lăn ra ngũ như chết.  

Tôi ăn bửa ăn sáng chót trong khách sạn, rồi ra xe giường nằm đi từ Sapa về thẳng phi trường Nội Bài Hà Nội để bay về Sàigòn.

Chợ Sapa.
Ngày tôi rời Sapa để về Sàigòn, Sapa mây mưa mịt mù và lạnh.

Nói chung chung về chuyến đi Hạ Long, Hà Nội, Sapa. 

Cả ba nơi nầy tôi đã đến ít nhất vài lần, nên không xa lạ với tôi. Chuyến đi nầy Cô em BS Huỳnh Thị Kim Chi chủ bịnh viện ở Bình Dương, lo giùm cho tôi từ máy bay, hotel và tàu du ngoạn ở Hạ Long, xe di chuyển và hotel ở Hà Nội, Sapa. Đặc biệt BS Chi tặng tôi phòng ngũ ở Hạ Long và Sapa. Hai phòng ngũ nầy quá sang trọng, tôi vui lắm. Có lẽ đây là chuyến đi chót của tôi trong những vùng nầy. 

Mục đích chính của tôi trong chuyến đi nầy là lên đỉnh Fansipan. Ngày hôm ấy nắng tốt, tôi hên quá sức và tôi lên đỉnh quá tuyệt vời! tth