Click Vào Đây - Nhạc phẩm LK Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ, Tâm Sự Với Anh/Ca sĩ Lê Minh Trung, Lan Vy
Tuesday, August 5, 2025
Saturday, August 2, 2025
Đời Là Vô Thường - Huỳnh Thông Thái
- Một vài góc nhìn về "vô thường":
- Sinh, lão, bệnh, tử là chu trình tự nhiên mà không ai tránh được.
- Tình cảm, vật chất, địa vị đều có thể mất đi bất cú lúc nào.
- Niềm vui hay nỗi buồn hôm nay có thề không còn ngày mai.
Năm 1963, tôi gia nhập Không Quân Việt Nam Cộng Hoà. Năm 1964 tôi tốt nghiệp phi công quan sát do Mỹ huấn luyện ở Nha Trang. Năm 1965 tôi đi Mỹ học lái máy bay khu trục và cuối 1966 tôi về nước. Năm 1967 tôi lập gia đình và tôi tạo dựng nhà cửa, đất nông trại, xe hơi...Rồi một đêm sau ngày 30 tháng 4, 1975, tôi thức giấc thấy mình nằm trong trại tỵ nạn ở San Diego California. Tôi bỏ quê hương, bỏ cha bỏ mẹ...bỏ tất cả, chỉ võn vẹn còn chiếc áo bay dính trên người cùng người vợ yêu thương với hai đứa con nhỏ!
Tháng Sáu 1975, tôi rời trại tỵ nạn Camp Pendleton ở San Diego California, dẫn vợ và hai con nhỏ, đến San Antonio Texas để định cư. Sponor của gia đình tôi là Ông Bà Thiếu Tá Không Quân Mỹ, mà tôi quen từ năm 1965.
Năm 1965 tôi là Thiếu Uý phi công quan sát độc thân, được sang Mỹ học lái máy bay khu trục A1. Lúc bấy giờ Ông Thiếu Tá đã về hưu. Mỗi cuối tuần, Ông Bà vô căn cứ Không Quân, đón sĩ quan nước ngoài đưa về nhà thờ Tin Lành dự lễ, sau đó đưa về nhà ăn cơm. Việc làm của Ông Bà, được coi như làm công công đức cho nhà thờ.
Thiếu uý phi công quan sát Nguyễn Đức Hiền cùng khoá với tôi. Hai đứa tôi là bồ tèo từ quân trường Nha Trang năm 1963. Hai đứa tôi được Ông Bà Thiếu Tá chiếu cố. Ông Bà coi chúng tôi như con. Chúng tôi gọi Ông Bà Mommy và Daddy. Cuối tuần được Ông Bà đón đưa, tôi và Hiền vui lắm. Đây là cơ hội cho hai đứa tôi thực tập tiếng Anh.
Gia đình tôi về nhà Ông Bà Thiếu Tá được vài tuần thì tôi xin được việc làm và tôi xin ra riêng.
Tôi xin được việc làm lao công (janitor), lau chùi nhà máy làm bánh HEB Bakery Warehouse. Nhà máy làm bánh nầy to lớn gấp ba lần chợ Sàigòn, cung cấp đủ thứ bánh cho các tiệm HEB khắp Texas.
Khoảng 5:30 tôi rời nhà đi học đại học về Computer Programmer đến 11:00 giờ, tôi vô thư viện học bài đến 12:00 giờ. Tôi bắt đầu làm cho HEB từ 12:30 đến 22:00. Sáng tôi đi, con tôi còn ngũ, chiều về thì con tôi đã ngũ rồi. Tôi làm luôn ngày Thứ Bảy, nên một tuần tôi chỉ gặp con ngày Chũ Nhật.
Lúc bây giờ bà xả tôi chưa biết tiếng Mỹ và ở nhà lo cho con. Tôi chịu đựng hơn ba năm thì tôi tốt nghiệp Computer Programmer. Tôi học computer programmer rất giỏi. Có lần ông thầy người Mỹ gốc Đức, dạy Language COBOL nói với cả lớp, rằng "ai muốn debug về program thì gặp Thái, tôi không có thì giờ". Cả lớp nhìn tôi nễ phục. Năm 1978, tôi và 3 thằng Mỹ trắng đại diện San Antonio College đi Dallas dự thi toàn vùng Đông Nam nước Mỹ, viết program dùng Language COBOL. Nhờ vậy, khi ra trường tôi xin làm Computer Programmer cho hãng USAA không khó. USAA là hãng bào hiễm cho quân đội Mỹ trên toàn thế giới. Khi tôi về hưu, USAA cho tôi lương hưu và bảo hiểm sức khoẻ tới chết.
Khi còn đi làm, mỗi lần nghĩ hè, tôi đưa bà xả đi chơi khắp các Châu trừ Châu Phi. Nhưng mỗi lần đi, chỉ được hai tuần. Rồi hai đứa tôi về hưu, tôi dự định đưa bà xả đi chơi mỗi lần ba bốn tháng. Lần đầu đi chơi dự trù ba tháng, mới được hai tháng thì bà xả tôi ngã bịnh ở Đà Lạt. Về Mỹ bác sĩ khám phá ra, bà xả tôi bị ung thư phổi thời kỳ chót. Sáu tháng sau, thì bà xả mất!
Thời gian qua mau! Bà xả tôi mất đã 16 năm! Và bây giờ tôi đã U90!
"Sinh, lão, bệnh, tử là chu trình tự nhiên mà không ai tránh được". Biết vậy, giờ đây tôi đang lo liệu cho tôi. Tôi đã bán nhà.
Nhà nầy tôi mua 1978, khi tôi nghĩ làm HEB Bakery Warehouse để làm Computer Programmer cho USAA, tôi có dư tiền để down payment mua cái nhà nầy. Cái nhà nầy là nhà may mắn. Vì tôi mua cái nhà nầy trước khi tôi tốt nghiệp Computer Programmer. Cuối 1978 khi tôi tốt nghiệp Computer Programmer, ông thầy dạy Assembly Language, gặp tôi và nói, ông có job cho tôi ở Houston viết Assembly Language. Assembly là ngôn ngữ không dùng tiếng Anh như COBOL, mà dùng codes gần với máy nên rất khó viết. Ông thấy tôi cũng giỏi Assembly nên ông muốn giúp tôi. Nhưng tôi nói, tôi mới mua nhà nên tôi không đi Houston được. Thật là phúc đức cho tôi! Nhờ cái nhà nầy giữ chân tôi lại, nên tôi mới xin được việc làm ở USAA.
Chuẫn bị bán nhà, tôi giật mình vì tôi thấy được "vô thường" tận mắt. Tôi có tật là, đã mua đồ dùng trong nhà, thì tôi luôn luôn mua đồ tốt nhất trong tiệm. Một bộ sofa bằng da và gỗ oak giá $7000 và tiệm bán sale $4000. Tôi mua không suy nghĩ. Bàn ăn 8 ghế, bằng gỗ quý, giá cao nhất trong tiệm $3000, tôi cũng mua. Rồi giường tủ cho 5 phòng ngũ trong nhà...Giờ đây, chuẫn bị bán nhà, tôi kêu hai con cho đồ đạc trong nhà. Hai đứa con lắc đầu, không lấy gì hết.
Hãng làm vũ khí đánh Iraq, làm cái cốc bằng sành có quai to lớn, cẩn xe tăng, máy bay, hoả tiễn... tất cả vũ khí đánh Iraq đều có trên cái cốc. Và những vũ khí nầy làm bằng vàng 24 kara. Người bạn làm hãng vũ khí nầy, mua tặng tôi cái cốc. Tôi nâng niu quý trọng cái cốc. Vậy mà giờ đây hai con tôi không thèm lấy. Tiếc quá, tôi lấy cái cốc và dí vào tay con trai, ép nó lấy. Rồi tôi ngồi ngẫn ngơ nghĩ đến "vô thường" mà quý Thầy thường nói trong chùa!
Tôi ngồi ngẫn ngơ, nghĩ đến những bậc cha mẹ, khó khăn với con cái trong nhà từ đồ dùng đến tiền bạc... Những bậc cha mẹ nầy, họ cảm thấy thế nào khi họ bước vào tuổi xế chiều như tôi!
Sau cùng, tôi bán nhà và cho hết đồ đạc trong nhà. Nhà tôi đăng bảng bán, chưa đầy 1 tuần, thì có người mua. Mua nhà mà có đầy đủ đồ dùng, sofa, giường tủ, bàn ăn, tủ lạnh, máy giặt, máy sấy, máy hút bụi, cái dĩa, cái chén...đủ hết, thì người mua còn chờ gì nữa! Nhưng người bán như tôi, dù cho hết đồ đạc trong nhà, tôi cũng không bận tâm làm gì. "Đời là vô thường" mà!.
Năm 1975 tôi đã buông bỏ hết để trở về tay trắng một lần rồi. Giờ đây tôi không có nhà và không có xe. Chiếc xe Lexus LS460 của tôi và tôi đã sang tên cho cháu ngoại của tôi rồi. Quyết định bán nhà, cho xe, tôi suy nghĩ cũng khá lâu!
Tôi cảm thấy tôi đã quyết định đúng. Vì mười mấy năm nay, có năm tôi về Sàigòn 9 tháng, có năm 12 tháng, mà nhà tôi ở Mỹ vẫn mở máy lạnh vào Mùa Hè, mở máy sưởi vào Mùa Đông và tôi phải trả tiền bảo hiểm nhà, thuế nhà, tiền điện, tiền nước, tiền rác. Tôi phải trả tiền bảo hiểm xe hơi, tiền thuế xe, mỗi năm! Giờ thì khác rồi!
Giờ thì tôi cảm thấy đã tới lúc buông bỏ tất cả, để chuẫn bị tâm trí "thanh thản quảng gánh ra đi"! Về vật chất, cuối đời ra đi có ai mang theo được gì đâu! "Đời là vô thường" mà!
Huỳnh Thông Thái
Friday, August 1, 2025
Sunday, July 27, 2025
Wednesday, July 23, 2025
3 NGÓN
3NGÓN
Điệp vụ
“Bố Già”, trung tá Stefan Banach chỉ huy trưởng tiểu đoàn 3 Lực Lượng Lính Rừng 75, thuộc trung đội 72 trinh sát. Đứng khoanh tay bên khung cửa sổ có tấm bạt đã cuốn lên, lòi miếng ny lông vàng đục, đầy bụi. Mồ hôi chảy dài trên cái cổ đỏ như da gà đá, ướt một mảng trên chiếc áo thun trắng, thấm vòng xuống lưng quần lính rằn ri của ông. Chiếc máy lạnh chạy rè rè vẫn không xua nổi cái nóng hầm hập trong căn trại bằng vải bạt của ban chỉ huy, trung đội 72 trinh sát.
Jimmy vén cửa, bước vô.
– Lấy chai whiskey, 2 vỏ đạn, trong cái thùng dưới bàn.
Bố già bước tới, ngồi xuống chiếc ghế da đã sờn góc lòi lớp bố trắng. Kéo hộc, lấy cái bao thư màu vàng, đóng dấu “Tối Mật”, Jimmy rót đầy rượu vô 2 vỏ đạn. Bố già lôi tờ giấy trong bao thư.
– Lần này thì con trai đi làm điệp viên 007.
– … Chung với Halle Berry hay Angelina Jolie?
– Tao hy vọng cả hai!
Jimmy cười.
– Bên bộ chỉ huy Liên Quân cho biết. Chỉ trong 2 tuần, các toán tuần tiểu của Canada và Anh đã bị một tay sát thủ bắn tỉa quất mất 4 mạng. 1 thiếu úy, 1 hạ sĩ quan, 2 lính thuộc Lực Lượng Đặc Nhiệm …
Bố già rót rượu vô 2 đuôi đạn.
– …Vì lính rừng ăn dầm nằm dề ở Gundogan, nên họ đã yêu cầu chúng ta, trung đội 72 trinh sát, truy tìm tung tích của sát thủ … “Ship” nó về chầu Ala!
– Sát thủ có dấu vết cá nhân gì không bố?
“Bố Già” đưa 2 tay lên trời.
– Có!… Quân báo tình nghi, đây là một thợ săn chuyên nghiệp, nhưng không tên tuổi, lý lịch, không biết đực hay cái! Một tay nội gián trong đám Taliban đã cho tin … Mẹ! không biết đúng hay không.
Bố già nói nhỏ.
– … Sát thủ có bàn tay trái 3 ngón, ngón áp út và ngón út bị mìn cắt đứt! Đó là vết tích nhân dạng duy nhất!…
Bố già chỉ tay.
– Và con trai phải một mình, ra ngoài đó … Dưới nhãn hiệu. Mahir “Thợ mài dao kéo”, vợ chết vì bom đạn chiến tranh, không con, ở một mình tại căn lều gỗ trong núi đá, gần làng Gundogan …
Ông vỗ vai Jimmy,
– Con trai vạch lông từng đứa Rệp ở Gundogan, tìm cho ra tay sát thủ.
Bố già rót hai vỏ đạn rượu, ông đưa cho Jimmy 1 cái.
– … Và dĩ nhiên là cho tay bắn tỉa đó về chầu Ala cấp kỳ … Như trong phim 007 “Licence to kill”, chụp hình nhân dạng mang về đây cúng tụi Liên Quân!…
Ông chỉ vô chiếc xe thùng gỗ có 2 bánh và tay đẩy, trên mặt là một máy mài quay tay cũ mèm, lon đựng nước đầy sét, một tấm gỗ dọc thùng xe, treo tòng teng mấy cây dao làm bếp, dao chặt củi, kéo sắt.
– Đây, đồ nghề của điệp viên Jimmy!
– Có đồ chơi không bố?
– … Anh phóng dao vèo vèo như phim kiếm hiệp của Tàu … Dao kéo trên thùng không phải là vũ khí à?… Để chắc ăn. Cho anh khẩu Beretta M9, lận lưng.
Ông đưa cho Jimmy cái đồng hồ đeo tay GPS.
– Cục này dùng chụp hình, liên lạc, gọi cấp cứu bốc xác trước khi chết! … Con trai! Cạn ly!
Truy tìm
Mới tháng 2 mà trời đã nóng hừng hực. Dọc con đường trải đá vòng ngọn đồi trọc, là một vườn ô liu dài, lá héo vàng. Cuối vườn ô liu, từ trong căn lều gỗ. Jimmy hiện nguyên hình cha Ả Rập nghèo. Đầu quấn khăn xanh dương bạc trắng, áo chùng sọc xanh, mang đôi dép da đã khô cứng như những miếng sắt chéo lên nhau. Anh đẩy xe thùng băng qua đường, xuống thẳng phố chính.
Tuần này là ngày lễ Ramadan, nên khi đi ngang nhà thờ Hồi Giáo, nghe ỉ ê tiếng đọc kinh Koran. Jimmy để xe bên kia đường, bước vô ngồi chung với những tín đồ đang làm lễ. Chừng 10 phút lễ tan.
Jimmy đứng dựa tường trước cửa nhà thờ, làm điếu thuốc nhựa thẩu, hít một hơi dài, ém khói, nhắm mắt, mùi thuốc thơm nhẹ. Anh lim dim, quan sát đám lính Taliban và những tín đồ mới bước ra.
Jimmy đẩy xe băng qua bên kia đường. Để xe xuống khoảng bóng mát nhỏ của cây Ô liu già mọc bên lề, trước tiệm thịt dê. Jimmy lấy dao chặt thịt, tay quay máy mài. Bắt đầu mài. Những tia lửa nhỏ bắn ra như cây pháo bông nhỏ.
– Tôi muốn mài 1 dao xắt thịt, 1 chặt xương.
Jimmy ngưng mài, ngước nhìn.
– Chào cô! $10 cho 2 dao.
Cô gái chừng 25 tuổi, tóc nâu đen ngang vai, 2 tay mang găng đen cao tới chỏ. lấy trong bao vải 2 cái dao lớn, để trên thùng.
Jimmy bắt đầu mài.
– Dao lớn quá… Chắc nhà cô bán thịt?
Jimmy hỏi.
– Anh tôi là thợ săn, nên thường bắn được dê núi, chồn, cáo, thỏ… Tôi bán thịt gần máy bơm nước.
Cô chỉ tay.
– Phía trên kia
5 phút sau. Jimmy bấm GPS
“Báo cáo. Đã có tin về một thợ săn chuyên nghiệp trong vùng, có thể là sát thủ. Đang theo dõi”
– Nhà cô ở đâu? Tôi muốn tới mua thịt dê núi tươi!
– Ông đến ngã tư, quẹo bên phải, qua nhà thờ, nghĩa địa…
Cô gái chỉ tay về hướng núi đá.
– Qua khỏi vườn ô liu, ở sau vườn là căn lều gỗ.
– Vậy thì cũng gần lều của tôi, tôi ở cuối đường, bên phải vườn ô liu.
3 giờ chiều, Jimmy đẩy xe về. 7 giờ tối, anh tìm tới nhà cô gái.
Theo dõi
Jimmy khom người, băng qua những cây ô liu, tới bụi gai rừng dài chạy sát tới lều, anh áp sát người vô vách, đứng yên 1 phút, nhìn qua khe vách gỗ
Một căn phòng lớn, trên trần treo chiếc đèn hơi ga bằng sắt đen. Cô gái đang đứng, tay cầm dao lớn cắt từng miếng thịt, bỏ vô bao giấy, chắc là cô chuẩn bị thịt để bán ngày mai.
Trên vách gỗ, treo một dọc những đầu dê núi có sừng dài, mấy bộ da dê đã thuộc sẵn, bên kia là một hàng bắp khô, phía dưới là táo, nho đã phơi khô. Căn phòng có vẻ khang trang, sạch sẽ.
Cửa trước mở ra. Jimmy nằm sát xuống, anh nhìn qua khe vách dưới thấp. Một người đàn ông mặc đồ săn bằng vải Ka ki, đeo khẩu súng trường, có gắn kính nhìn xa, đầu đội nón lông dê, mang đôi giày lính Mỹ, tóc râu xồm xoàm, tay cầm 2 con chồn xám. Bước vô. Ông treo khẩu súng trường trên vách. Jimmy nhìn kỹ. Đó là khẩu CKC, loại súng trường của quân đội Liên Xô, từ trước Thế Chiến 2. Đội quân bắn tỉa của họ đã sử dụng súng CKC suốt thời gian chống Đức.
Người đàn ông để 2 con chồn trên bàn. Cô gái và ông ta nói chuyện bằng những dấu hiệu của người câm. Vậy là… Ông ta câm! Cô gái dọn bàn, đem ra tô súp và miếng thịt dê nướng. Ông ta ngồi ăn.
“Báo cáo: Đã quan sát nhà người thợ săn. Rất tình nghi”
Tiếp xúc
6 giờ sáng. Khu đồi trồng ô liu đầy sương mù và lạnh tê tái. Jimmy co ro trong chiếc áo khoác kaki, đang đứng trước căn lều gỗ của cô gái. Anh gõ cửa.
– Cộc! Cộc!
Một lần.
– Cộc! Cộc!
Hai.
– Cộc! Cộc!
Ba.
Cánh cửa mở tung. Người đàn ông, râu tóc bờm xờm nhảy ra, chĩa khẩu súng trường ngay giữa mặt Jimmy. Anh đưa hai tay lên, mặt xanh lè, run run, nói:
– Alsalam ealaykum! Alsalam ealaykum! (Chào! Chào!)
Cô gái bước ra.
– Anh tới đây làm gì? Theo dõi chúng tôi phải không?
Người đàn ông đưa súng lên, muốn bắn.
2 tay Jimmy che mặt, nhắm mắt, nghiêng đầu xuống.
– Không! Không! Tôi tới… Mua thịt dê!
Cô gái ra dấu với người đàn ông. Jimmy hé mắt nhìn.
– Được! Anh vô nhà!
Jimmy từng bước vô nhà. Người đàn ông bước lui. Súng vẫn chĩa giữa mặt Jimmy. Anh đổ mồ hôi lạnh. Chỉ tay vô mấy phiến đá ngang bậc cửa.
– Cô ơi! Làm ơn nói với ông ta… Coi chừng vấp mấy phiến đá dưới chân!… Súng… Súng nổ!
– Ngồi!
Jimmy ngồi xuống chiếc ghế dài, ngay bàn. Người đàn ông đứng chận cửa, vẫn chĩa khẩu CKC vô đầu anh.
– Anh mua bao nhiêu thịt dê?
– 4 ký!
Cô gái vô trong, lấy ra bao thịt dê.
– 20$
Jimmy trả tiền.
Cô gái ra dấu, người đàn ông đưa đầu súng xuống đất.
– Alsalam ealaykum!
Jimmy vừa nói vừa bước lẹ ra khỏi cửa.
“Đã tiếp xúc, người thợ săn bị câm. Ông ta xài khẩu CKC, có ống kính nhìn xa. để đi săn. Rất khả nghi. Tiếp tục theo dõi.”
“6 giờ sáng mai, toán tuần tiểu vòng đai của Liên Quân sẽ tuần tra và trinh sát khu núi đá. Sát thủ có thể sẽ hành động. Theo sát. Triệt hạ khẩn. Bố già.”
Tấn công
Sáng sớm hôm sau. Khu vườn ô liu đầy sương mù, tầm nhìn chỉ vài ba mét. Jimmy dậy từ 5 giờ, mặt áo khoác ka ki, lấy 2 con dao làm bếp, phóng thử vô cây ô liu bên lều… Cũng không tệ, xài được, nhưng dao không đủ sức nặng, nên khoảng sát thương chỉ trong vòng 5m. Jimmy bỏ túi áo, lận khẩu Beretta vô lưng, anh kiểm tra GPS.
Jimmy lom khom chạy tới, núp trong hốc đá, gần lều của cô gái. Tới 6 giờ sáng. Thoáng qua làn sương mù, Jimmy thấy người đàn ông mở cửa. Ông ta mặc bộ đồng phục ka ki đen của Taliban, vai đeo khẩu CKC, gắn kính nhìn xa, lưng đeo túi xách nhỏ, theo sau là cô gái. Cô đội nón len, bịt mặt, mặc bộ đồ rằn ri của lính Mỹ, 2 tay mang găng tay đen dài tới chỏ. Cả hai đi về hướng con đường trải đá, chạy dưới chân dãy núi phía Đông thị trấn Gundogan. Qua hết con đường, là tiền đồn của Liên Quân. Jimmy giữ khoảng cách an toàn khá xa vì sương mù đã tan, trời đã bắt đầu sáng. Ông già và cô gái leo lên dốc, họ biến mất trong dãy hốc đá. Jimmy hoàn toàn mất dấu. Anh không biết họ đã vô hốc đá nào. Từ vách núi đá, Jimmy có thể nhìn thấy con đường trải đá phía dưới, nơi toán tuần tiểu vòng đai của Liên Quân sắp đi ngang..
Jimmy bắt đầu trườn tới sát hốc đá, anh cuộn người, nằm im trong bụi gai rừng lắng nghe.
– Bộp!
Một cánh tay choàng lấy cổ Jimmy siết chặt, đẩy cằm anh lên. Lưỡi dao lớn, bén ngót kéo ngang, Jimmy thụp đầu xuống lưỡi dao tuột đi, cắt một đường xéo qua cằm, Jimmy nghe rát rạt, phun máu. Anh đưa 2 tay lên, quỳ thụp xuống, vòng 2 tay ra sau, ôm chặt lưng người lạ, cong người, đạp 2 chân vô vách đá, đẩy mạnh. Cả hai rớt trên tảng đá núi.
– Hự!
Tiếng kêu lớn.
Jimmy chụp tay vô cánh tay cầm dao, cùi chỏ bên kia đưa lên, dộng mạnh vô ngực người lạ, vòng tay của ông ta lỏng ra, anh xoay người nhanh ra sau, bẻ ngược cánh tay cầm dao.
– Aaaahhhh!
Tiếng rú lớn.
Jimmy giật cái dao, cắt ngang một phát.
– Ực!… Ực…
Tiếng la tắt đài. Anh vùng ra. Người đàn ông nằm dưới đất, co giật, tay chụp cái cổ họng đỏ lòm, toang hoác vì cú cắt của Jimmy.
Jimmy nghe tiếng xe Humvee quen thuộc vẳng lên từ dưới con đường trải đá. Anh nhìn xuống. Toán tuần tiểu Liên Quân đang di chuyển.
Jimmy lục túi.
– Mẹ!
Khẩu Beretta văng mất khi anh chống cự với người đàn ông. Jimmy lấy 2 cái dao bếp, cắn ngang miệng, tay cầm dao chặt xương của ông ta, trườn nhanh vô hốc đá.
Tiếng xe Humvee kêu rì rì…
Trong hốc đá mù mờ anh thấy một bóng đen, nằm trên phiến đá dài, ôm khẩu súng trường, nòng kê trên 2 thanh gỗ bắt chéo, chĩa thẳng ra ngoài. Jimmy biết chắc đây là tay sát thủ bắn tỉa mà anh đang truy tìm, nhưng khoảng cách từ vách hang tới đó trên 10m… Làm sao tấn công?
– Crack! Klik!
Jimmy nghe tiếng lên đạn… Như vậy anh ta sẽ bắn!
– Đùng!
Jimmy phóng nhanh tới, lộn mấy vòng, anh vùng dậy.
Hai ánh chớp bay thẳng vô mặt tên bắn tỉa.
– Ah!
Bóng đen giật người, té ra sau, nhưng còn sức chồm tới, chụp khẩu súng chĩa thẳng vô Jimmy.
– Đùng!
Viên đạn sướt qua đầu, tóc khét lẹt, rát rạt, máu chảy dài xuống mặt. Jimmy thụp người, phóng mạnh chiếc dao chặt xương.
– Bụp!
Tiếng khẩu súng rớt xuống đá. Tay sát thủ nằm ngay đơ, 2 chân co giựt.
Yên lặng.
Jimmy đứng dậy, chồm lên phiến đá, lấy khẩu súng, kéo xác tay sát thủ ra ngoài.
Anh dựng khẩu CKC vô vách đá, cởi cái nón len. Một mái tóc dài, nâu đen xõa ra ngang vai, anh ngạc nhiên, tần ngần kéo cái mạng đen bịt mặt.
Đúng là cô gái bán thịt dê!
Jimmy đưa GPS, chụp hình khuôn mặt cô với những vết máu bầm tím, rỉ quanh cái dao chặt xương cắm xéo từ mũi tới gò má.
Jimmy ngồi xuống, nhìn cô gái. Anh đưa tay cởi chậm chiếc găng tay đen trên cánh tay trái của cô.
Một cánh tay con gái thon thả, xanh xao, lớp lông măng xoắn dài cho tới cổ tay…
Friday, July 18, 2025
Chuyện Giàn Thiên Lý 2 | Trình bày: Huỳnh Phi Tiễn & Hoàng Thục Linh | Tác giả: Anh Bằng
Click Vào Đây - Nhạc phẩm Chuyện Giàn Thiên Lý 2/Ca sĩ Huỳnh Phi Tiễn & Hoàng Thục Linh
Tuesday, July 15, 2025
Người Lính Mỹ Gặp Lại Người Yêu Việt Sau 55 Năm Đầy Nước Mắt.
Xem video nầy, mắt tôi hoen lệ, dễ thương quá! Nhìn hình cặp nầy lúc trẻ cũng như lúc già, gương mặt họ có nét giống nhau, tôi thấy ngay họ hạp nhãn nhau và có nét phúc hậu nên có hồi kết quá đẹp. Tôi tin rằng cứ chân thành với nhau, rồi có đấng linh thiên nào đó nhìn thấy và sẽ được phù hộ. tth
Click Vào Đây - Người Lính Mỹ Gặp Lại Người Yêu Việt Sau 55 Năm Đầy Nước Mắt.
Monday, July 14, 2025
LỜI MẸ TÌNH QUÊ - Bạch Trà | Hành trang đã có trong lời mẹ ru
Click Vào Đây - Nhạc phẩm LỜI MẸ TÌNH QUÊ - Bạch Trà | Hành trang đã có trong lời mẹ ru
Wednesday, July 9, 2025
Saturday, July 5, 2025
Cánh cửa đã khép - Đinh Lâm Thanh * bidi nhihophi
Cánh cửa đã khép