Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Thursday, May 15, 2014

Tham quan kênh đào Panama - Chị Bảy


Tham quan kênh đào Panama.
Tôi từ Việt Nam về Mỹ để dự đám cưới cháu Thiên con trai út của anh chị BS Thanh bồ tèo của tôi ở Houston TX. Trước đám cưới chị Thanh gọi rủ tôi đi Cruise Ship tham quan kênh đào Panama. Tôi từ chối vì ngày ấy tôi kẹt sinh nhật Aiden, cháu ngoại trai 4 tuổi của tôi. Nhưng con gái Thy cho tôi biết, Thy đã mua thêm nhà mới, và nhà đang ở đã để bảng bán, đồ đạc trong nhà đang ở thì đã vô thùng chuẩn bị dọn qua nhà mới, nên phòng tôi không có giường, ghế! Thế là tôi ghi tên đi cruise ship với anh chị Thanh vào giờ chót trong ngày đám cưới.

Tham quan kênh đào Panama. Cruise Ship tham quan kênh đào Panama kéo dài 15 ngày và có hai lối đi, lối đi thứ nhất khởi hành từ Los Angeles đi về hướng Nam bọc theo xứ Mexico, qua kênh Panama rồi theo hướng Bắc đi lên Florida, lối đi nầy gọi là Eastbound (đi về hướng Đông). Lối đi thứ hai, khởi hành từ Florida và đi ngược lại lối đi thứ nhất, lối đi nầy gọi là Westbound (đi về hướng Tây). Tôi tham quan Panama Canal - Eastbound.

Tham quan Panama Canal – Eastbound.  Tôi bay từ San Antonio Texas qua San Diego California để thăm gia đình con gái Thy một ngày rồi tôi lái xe lên Orange County ở nhà KQ62C Thẫm để sáng hôm sau xuống tàu ở Los Angeles để tham quan kênh đào Panama.
Đây là lối đi tham quan kênh đào Panama - Eastbound.
Tàu khởi hành từ Los Angeles USA đi hướng Nam, ghé Cabo San Lucas xứ Mexico một ngày,
ghé San Juan Del Sur xứ Nicaragua một ngày, ghé Puntarenas xứ Costa Rica một ngày,
đi qua kênh đào Panama, ghé Cartagena xứ Columbia một ngày, ghé đảo Aruba một ngày, 
tàu theo hướng Bắc để về Lauderdale Florida USA chấm dứt chuyến tham quan.  
 
Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 1. Du khách tập họp ở cảng Los Angeles để xuống Cruise Ship từ lúc 12:30 - 15:00 để tàu khởi hành lúc 16:00.
 
Tập họp ở cảng Los Angeles chuẩn bị xuống tàu.
Từ trái anh chị KQ Bích, anh chị BS Thanh, anh chị KQ Thành.
 
Từ trái chị Bích, Thái, anh chị BS Thanh, anh chị KQ Thành.
  
Du khách lần lượt xuống tàu.
 
Cảng Los Angeles to lớn mênh mông ngoài sức tưởng tượng của tôi.
 
Phòng dành cho hai người, nhưng tôi đi một mình nên tôi phải trả thêm 1100USD.
 
Tôi là người ghi tên đi tàu sau cùng nên phòng tôi nằm cuối tàu,
bước ra phòng tôi là cuối tàu. Ở cuối tàu có hành lang dài, buồn buồn tôi ra
hành lang nầy đứng ngắm trời, ngắm trăng, ngắm biển một mình nhớ ai...vui...thúi ruột!
 
Sau khi du khách xuống tàu dầy đủ, giờ đầu tiên tàu phải làm
là thực tập di tản cứu cấp khi tàu gặp nạn. Nhân viên tàu đang chỉ
 dẫn cách mang phao và thổi phao.
 
Chiều chiều trước giờ ăn, ban nhạc chơi đàn Vĩ Cầm, Dương Cầm,
Contrebasse (đại hồ cầm?) cho du khách thư giãn tâm hồn trước khi vào phòng ăn.
 
 Cơm tối đầu tiên trên tàu, du khách phải ăn mặc Formal,
long dress.
Từ trái chị Hùng, chị KQ Bích, chị Hà, chị KQ63A Kiễm, chị Thanh
chị KQ63A Nghiêm, chị KQ Trung, chị Lưu, chị ruột của Kiễm, chị KQ Thành.
 
Cơm tối đầu tiên trên tàu, du khách phải ăn mặc Formal,
Suit và Tie hoặc Sport Jacket.
Từ trái anh Hà, anh Bích, anh Hùng, anh Lưu, anh Nghiêm, anh Thanh, anh rể của Kiễm,
anh Trung, anh Kiễm, Thái.
 
Thái, Kiễm đêm đầu tiên trên tàu. 
 
Bửa cơm tối đầu tiên trên tàu.
 
Ngày đầu tiên trên tàu, may mà có anh chị Thanh bồ tèo của tôi, và mấy anh chị tôi quen biết nên tôi vui vui. Trời Phật thương nên tôi ngũ rất dễ, nằm xuống giường là tôi ngũ như chết, nhờ vậy nên suốt 15 đêm trên tàu ngũ một mình, tôi vẫn sống qua đêm không khó.
 
Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 2, 3. Tàu chạy trên biển Thái Bình Dương theo hướng Nam dọc theo bờ biễn xứ  Mexico. Sinh hoạt hằng ngày của du khách trên tàu, là ăn sáng ăn trưa ăn chiều ăn tối...và có thể ăn bất cứ lúc nào, tụ tập nói chuyện trên trời dưới đất, rồi cờ bạc. Casino chỉ cho cờ bạc lúc tàu chạy trên biển, khi tàu cặp bến thì Casino đóng cửa. 
 
Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 4. Tàu cặp bến Cabo San Lucas, một thành phố của xứ Mexico.
 
 
Tàu sắp cặp bến thành phố Cabo San Lucas.
 
Tàu cặp bến thành phố Cabo San Lucas từ 7:00 - 16:00. Đây là một thành phố nhỏ của Mễ, nên không có cảng cho tàu Cruise Ship, du khách phải xuống tàu nhỏ để lên bờ. Chúng tôi vừa lên bờ, thì ôi thôi các chủ xe mời mọc rần rần. Chúng tôi bao xe đi tham quan phố Cabo San Lucas trong ngày. 
 
Du khách lên bờ Cabo San Lucas.
 
Anh chị Bích đang thương lượng với chủ xe.
 
 Bến tàu Cabo San Lucas.
 
 Một quán ăn ở bến tàu Cabo San Lucas.
Chân cẳng con người giả treo lòng thòng, đấy là kiểu của người Mễ. Có nơi họ trưng bày của quý của các ông giả, đó là chuyện bình thường!
 
Ba chàng phi công VNCH đỗ bộ lên xứ Mễ.
Từ trái Nghiêm, Thái, Kiễm.
 
Pharmacy bán Viagra, Cialis... tràn ngập, nhưng không ai dám mua vì sợ hàng Trung Quốc! 
 
Bãi biển Cabo San Lucas.
Từ trái Kiễm, Nghiêm, Thanh, Thái, Toàn (anh Toàn bạn anh Thanh).
 
Chúng tôi ra biển uống nước dừa.
Chúng tôi uống nước dừa xong, rồi họ nạo cơm dừa, nặn chanh, bỏ ớt, bỏ muối đưa chúng tôi ăn, cũng ngon và lạ, lần đầu trong đời tôi thấy! 
 
Xe bán dừa nạo độc đáo.
 
Đường phố Cabo San Lucas.
 
Tham quan phố xong, chúng tôi đi ăn Taco cá, khá ngon.
Chúng tôi ăn Taco cá cho biết, chứ thức dưới tàu ê hề. Ăn xong chúng tôi cho xe đưa về tàu.
 
Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 5, 6, 7. Tàu rời thành phố Cabo San Lucas, một thành phố của xứ Mexico, chạy trên biển Thái Bình Dương theo hướng Nam dọc theo bờ biễn xứ Mexico và xứ Nicaragua.
 
Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 8. Tàu cặp bến thành phố San Juan Del Sur của xứ Nicaragua. Xứ Nicaragua là xứ theo cộng sản, thành phố San Juan Del Sur nghèo xơ xác. Nơi du khách tới nườm nượp, vậy mà họ chỉ có một nhà vệ sinh với một bồn cầu cho Nam, một bồn cầu cho Nữ. Du khách sắp hàng dài, nín tè xanh mặt để chờ tới phiên mình. Bồn cầu dội nước bằng tay, du khách đang tè thì có người lao công bưng xô nước đi vô dội bồn cầu, trông thua Việt Nam xa quá!

Đường vô phố San Juan Del Sur cằn cổi như sa mạc.
 
Du khách sắp hàng dài, nín tè xanh mặt để chờ tới phiên mình.
 
Chúng tôi mua tour tham quan Cabo San Lucas từ cruise ship.
Tour cho du khách đi ghe máy để tham quan các đảo trong hồ.
 
Các đảo trong hồ.
 
Ông già Thanh đang mơ gì đó?
 
Đi ghe máy tham quan các đảo, vừa lên bờ. 
 
Tham quan bảo tàng viện.
 
 
Vũ múa bên đường với hy vọng du khách cho tiền.  
  
Ngũ Long Công Chúa.
 Từ trái: chị Thành, chị Hà, chị Hùng, chị Thanh, chị Lưu.
 
Vì mua tour tham quan phố của cruise ship nên họ có cho ăn trưa trong phố.  
 
Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 9. Tàu cặp bến thành phố Puntarenas của xứ Costa Rica. Xứ Costa Rica là một xứ Trung Mỹ, giáp ranh xứ Nicaragua và Panama. Costa Rica là một xứ thanh bình không có quân đội. Người Mỹ lúc về hưu, rất thích sống ở Costa Rica vì thanh bình, sạch sẻ và vật giá rẻ. 

Vừa lên bờ thành phố Puntarenas xứ Costa Rica, trái cây khá nhiều.
 
Anh Bích bàn với chị Thanh vấn đề thuê xe tham quan thành phố Puntarenas.
 
Chúng tôi bao xe đi tham quan phố, họ đưa chúng tôi đến tiệm bán trái cây.
 Vừa mua trái cây xong, chúng tôi xực liền trong tiệm, ngon thấu trời!  
Từ phải qua: chị Thanh, chị Bích đang gọt xoài, sa bô chê.
 
Trái Sa Bô Chê (Lồng Mức) bự, rất ngọt và ngon.
 
 
 
Từ trái qua: Thành, Bích, chị Thành, chị Thanh, anh chị Toàn, chị Bích, Thái.
Trời! Chúng tôi ăn gần hết kệ trái cây!
  
Xe đưa chúng tôi đến sông xem cá sấu.
 
Chị Thanh đang xực dừa nạo.
 
Anh Thanh, chị Bích đang xực dừa nạo.
 
Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 10. Tàu chạy trên biển Thái Bình Dương dọc theo bờ biển xứ Panama hướng về kênh đào Panama.

Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 11. Qua kênh đào Panama.  
 
Tàu đậu chờ qua kênh đào Panama.
Tàu cruise ship có hẹn trước nên không phải chờ đợi.
   
Ba chàng "ngự lâm pháo thủ": Thanh, Thái, Bích sắp qua kênh đào.
 
Sắp qua kênh đào Panama, du khách nôn nao.
 
Kênh đào Panama. Đây là con kênh đào dài 48 miles (77km) nối liền Thái Bình Dương và Đại Tây Dương, nằm trong xứ Panama. Thay vì đi từ Thái Bình Dương xuống Nam Mỹ qua Cape Horn để qua Đại Tây Dương, nhờ kênh đào Panama mà cắt ngắn được 8000 miles (12875 km). 
 
Để giảm thiểu công trình đào kênh, đập nước Gatun được xây để tạo dựng một hồ nước nhân tạo Gatun để tàu chạy trong hồ nầy qua kênh đào, hồ nầy được bao quanh bởi núi cao. Nước cung cấp cho hồ Gatun là nước mưa, nên sinh mạng kênh đào Panama cũng bị ảnh hưởng bởi mưa, tuy nhiên vùng nầy mưa nhiều.   
 
Hồ Gatun phải có đủ chiều sâu cho tàu lớn. Muốn có chiều sâu nầy, thay vì đào sâu xuống, họ cho nước vô hồ để nâng mặt nước trong hồ lên 26m (85ft) cao hơn mặt biển. Nước trong hồ là vấn đề sinh tử cho kênh đào Panama, biết điều nầy nên đập nước Madden được xây để chận nước sông Chagres trên hồ Gatun để tạo ra hồ Madden, dự trử nước cho hồ Gatun.
 
Nước trong hồ Gatun cao hơn mực nước trên mặt biển 85ft. Vậy vai trò chánh của kênh đào Panama là làm sao đưa tàu từ mặt biển Thái Bình Dương lên mặt nước trong hồ Gatun cao hơn 85ft, rồi đưa tàu từ hồ Gatun ra biển Đại Tây Dương thấp hơn 85ft. Đó là đi về hướng Đông, nếu đi về hướng Tây thì nhiệm vụ kênh đào Panama ngược lại.
 
Nếu so sánh dùng hồ Gatun với mực nước cao hơn mặt biển 85ft (26m) với đào con kênh rộng 119ft (33.5m) sâu 85ft (26m) dài 48 miles (77km), thì dùng hồ Gatun là một ý nghĩ (design) tuyệt vời của các kỷ sư Mỹ lúc bây giờ. Nên nhớ kênh đào Panama khởi đầu là người Pháp làm vào năm 1881, nhưng design của kỷ sư người Pháp không tuyệt vời, cộng với bệnh sốt rét làm chết 20000 nhân công nên người Pháp bỏ dỡ công trình kênh đào Panama vào năm 1894. Người Mỹ mua lại công trình nầy của người Pháp vào năm 1904 và hoàn tất công trình vào August 15, 1914. Người Mỹ xịt muỗi, dùng mùng, cửa lưới nên bệnh sốt rét gần như chấm dứt, tuy nhiên số nhân công chết cho công trình khi hoàn tất là 5600 người do bệnh và tai nạn. 
 
Nước trong hồ Gatun là sinh mạng của kênh đào Panama, thiếu nước trong hồ Gatun thì kênh đào Panama đóng cửa. Biết điều nầy nên nhiệm vụ của kênh đào Panama là, mỗi lần nâng tàu từ biển lên hồ cao hơn 85ft và hạ tàu từ hồ ra biển thấp hơn 85ft, phải làm sao giảm thiểu tối đa đừng để nước trong hồ thất thoát ra biển nhiều.
 
Mực nước trong hồ Gatun cao hơn mặt biển 26m (85ft) nên mỗi lần mở cổng cho tàu rời hồ ra biển, lượng nước hồ thất thoát 101,000m3 (26 triệu 700 ngàn gallons).   
   
Để giảm thiểu tối đa lượng nước trong hồ thất thoát ra biển, kỷ sư Mỹ design 3 cửa mà họ gọi là Locks, Gatun Locks, Pedro Miguel lock, Miraflores locks.    
 
1. Gatun Locks: Lock nầy có 3 ngăn với chiều dài tổng cộng 1.2mi (1.9km). Tàu từ biển Thái Bình Dương vô ngăn thứ nhất, lúc bây giờ mực nước trong ngăn thứ nhất nầy bằng mực nước biển.
 
Cổng đầu của ngăn thứ nhất từ từ mở và cruise ship từ từ vô ngăn thứ nhất.
Mực nước trong ngăn thứ nhất nầy bằng mực nước biển.
 
Cổng đầu của ngăn thứ nhất từ từ mở và cruise ship từ từ vô ngăn thứ nhất.
Mực nước trong ngăn thứ nhất nầy bằng mực nước biển.
 
Cổng đầu của ngăn thứ nhất từ từ mở và cruise ship từ từ vô ngăn thứ nhất.
Mực nước trong ngăn thứ nhất nầy bằng mực nước biển.
  
Khi tàu vừa đến cổng ngăn thứ nhất, thì lập tức mỗi bên có 3 chiếc xe như xe tăng móc dây cáp vô tàu. Rồi 6 chiếc xe tăng nầy chạy hai bên theo tàu và căng dây cáp hai bên để giữ tàu chạy ngay chính giữa, vì sợ thành tàu va chạm vô bờ cement.  
 
Tàu đang chờ bơm nước vô cho bằng mực nước hồ.
 
Khi tàu vô ngăn thứ nhất xong thì cổng vừa mở cho tàu vô sẽ được đóng kín lại. Nước sẽ được bơm vô ngăn thứ nhất để cho tàu nổi lên 85ft (26m) bằng với mực nước trong hồ. Khi mực nước trong ngăn thứ nhất bằng mực nước trong hồ, cổng nối liền ngăn thứ nhất với ngăn thứ hai sẽ được mở để tàu chạy qua ngăn thứ hai dễ dàng vì lúc bây giờ mực nước trong ngăn thứ hai bằng mực nước ngăn thứ nhất và mực nước hồ.  
 
Nhìn phía trước của hình trên sẽ thấy mực nước ngăn thứ hai bằng mực nước hồ. Vậy thì tại sao không cho tàu chạy từ ngăn thứ nhất ra hồ mà phải dùng ngăn thứ hai? Vì để tránh bớt thất thoát nước hồ ra biển và để có thì giờ bơm nước ngăn thứ nhất ra, chuẩn bị cho tàu kế tiếp vô.
 
Thời gian bơm nước cho 1 ngăn trong lock khoảng 8 phút cho 101000m3 (2 triệu 700 ngàn US gallons) nước. Đó là bơm nước vô để nâng tàu lên, khi hạ tàu xuống thì thời gian và lượng nước bơm ra cũng bằng lúc bơm vô. Mỗi ngăn có 3 lổ dẫn nước rộng khổng lồ nằm trong vách cement và 3 bồn dự trử nước hồ (water saving basins) hình chử nhật dài bằng chiều dài của ngăn, nằm về một phía bên ngoài của ngăn. 
 
 
Cổng thứ hai từ từ mở để tàu chạy từ ngăn thứ nhất qua ngăn thứ hai.
Khí tàu vô ngăn thứ hai xong thì cổng thứ hai được đóng lại. Lúc bây cả hai cổng của ngăn thứ nhất đã được đóng kín và mực nước trong ngăn thứ nhất nầy còn bằng mực nước hồ. Họ bắt đầu bơm nước ngọt trong ngăn thứ nhất vào bồn dự trử (water saving basins) để cho mực nước trong ngăn thứ nhất xuống bằng mực nước biển, chuẩn bị cho tàu kế tiếp chạy vô. Cách nầy sự thất thoát nước ngọt được giảm thiểu tối đa. 
 

Cổng chót từ từ mở và tàu từ chạy vô hồ.
 
Tàu đang chạy trong hồ Gatun dài 15mi (24.2km).
 
Pedro Miguel lock. Lock nầy dài 0.87mi (1.4 km) và chỉ có một ngăn, nối hồ Gatun với hồ nhân tạo Miraflores. Hồ Miraflores dài 1.1mi (1.7km) và mực nước cao hơn mực nước biển 54ft (16.5m). 
 
Nhiệm vụ của Pedro Miguel lock là đưa tàu từ hồ Gatun có mực nước cao 85ft xuống hồ Miraflores có mực nước cao 54ft so với mặt biển. Như vậy Pedro Miguel lock sẽ đưa tàu đi xuống 31ft (9.5m). Vì mực nước của hồ Gatun và hồ Miraflores chỉ có 31ft cách biệt, hơn nữa nước trong hai hồ cùng là nước ngọt và không sợ nước ngọt thất thoát ra biển nên nhiệm vụ của Pedro Miguel lock thật là đơn giản.
 
Miraflores locks. Locks nầy dài 1.1mi (1.7km), đây cũng là chiều dài của hồ Miraflores. Lock Miraflores và lock Pedro Miguel rất gần nhau. Lock Miraflores có nhiệm vụ hạ tàu từ hồ Miraflores 54ft cao hơn mặt biển đi ra biển Đại Tây Dương.
 
 
Tàu vô ngăn thứ nhất của Lock Miraflores xong, cổng được đóng lại.
Mực nước trong ngăn đầu của Lock Miraflores và mực nước trong hồ Miraflores bằng nhau 54ft cao so mới mặt biển. 
 
Tàu bắt đầu chạy qua ngăn thứ hai, lúc bây giờ mực nước ngăn thứ nhất và ngăn thứ hai bằng nhau ở 54ft cao so với mặt biển.
 
Tàu vô ngăn thứ hai xong, cổng bắt đầu đóng lại.
Lock Miraflores chỉ có hai ngăn nên họ dùng cổng đôi để chống đở sức ép của nước từ trong hồ ra.
 
Cổng đôi đã được đóng kín.
Nước trong ngăn thứ hai đã được bơm ra, hạ thấp mực nước bằng mặt biển để tàu ra biển.
 
Tàu vừa rời ngăn thứ hai để ra Đại Tây Dương và cổng đang đóng lại.
 
Tàu rời kênh đào Panama, ra Đại Tây Dương.
 
Vừa rồi là chuyến tham quan kênh đào Panama đi về hướng Đông. Nếu đi về hướng Tây thì nhiệm vụ của kênh đào Panama ngược lại. Locks Miraflores sẽ nâng tàu từ Đại Tây Dương lên 54ft để tàu vào hồ Miraflores và Locks Gutan sẽ hạ tàu từ hồ Gutan xuống 85ft để tàu vào Thái Bình Dương.   
 
Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 12. Tàu cặp bến thành phố Cartagena xứ Columbia.
 
Thành phố Cartagena xứ Columbia là thành phố đầy những cao ốc sang trọng. Đây là thành phố sang nhất trong vùng Trung Mỹ mà tôi vừa đi qua, điều nầy không làm tôi ngạc nhiên vì Columbia nổi tiếng là xứ buôn á phiện!  
 
Thành phố Cartagena xứ Columbia nhìn từ biển vô. 
 
Chúng tôi bao xe tham quan phố Cartagena trong ngày.
Ông Già Thanh đang chỉ con mẹ Columbia nào đó? 
 
Tour guide đang hướng dẫn du khách. 
 
Chàng Columbia nào chụp hình với lừa sao mà giống Chị Bảy quá!
 
Phố Cartagena bao quanh bởi biển, ngày xưa thường bị hải tặc cướp phá nên thành luỹ được xây dựng để chống hải tặc.  
 
Ông Già Thanh đang nắm tay quyết chống hải tặc bảo vệ Columbia, trông oai ra phết!
Mấy con mẹ Columbia mà thấy hình nầy, chắc là Ông Già Thanh được thưởng, phê mệt nghĩ!
 
Tài xế cho tham quan tiệm ngọc thạch. 
 
Café Columbia nổi tiếng.
 
Khu bán hàng lưu niệm cho du khách.
 
 Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 13. Tàu cặp bến Aruba. Aruba một cái đảo thuộc Hoà Lan, rộng 69.08 sq mi (178.91 km2), dân số năm 2013 là 102911 người. Aruba là nơi du lịch của giới trẻ. 
 
Chúng tôi bao xe tham quan Aruba.
 
Đảo Aruba thiếu mưa nên cây xương rồng mọc khắp nơi như sa mạc.
 
Nhà thờ trơ trọi nghèo nàn.
 
Khu nhà giàu nhưng thiếu cây cảnh vì không có mưa!
 
Đèn hải đăng là một di tích lịch sử của Aruba!
 
Chúng tôi uống nước dừa chổ đèn hải đăng.
Nơi đây gió rất mạnh.
 
Biển Aruba khá đẹp và sạch.
 
Phố Aruba.
 
Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 14, 15. Tàu chạy trong Đại Tây Dương hướng về Florida.
Tham quan kênh đào Panama ngày thứ 16. Tàu cặp cảng Lauderdale Florida lúc 7 giờ sáng chấm dứt tour. 
 
Nói chung chung về tham quan kênh đào Panama.
 
Tôi thán phục kỹ sư Mỹ lúc bấy giờ đã design kênh đào quá tuyệt vời. Kênh đào Panama làm việc 24/24 quanh năm. Chiếc cruise ship mà tôi đi, họ trả $350000USD để qua kênh đào. Tàu chở container khoảng $250000USD. Yachts hoặc tàu nhỏ khoảng $2500USD. Mỗi ngày có 50 tàu qua kênh. Tàu đi qua kênh đào Panama mất từ 8 - 10 giờ. 
 
Tàu muốn qua kênh đào Panama họ thường lấy hẹn trước cả tuần, có tàu lấy hẹn trước cả năm. Nếu tàu đến kênh mà không có hẹn trước, thường mất vài ngày để lấy hẹn.
 
Chuyến đi nầy chủ đích là tham quan kênh đào Panama. Những phố Trung Mỹ mà chúng tôi ghé qua, nghèo nàn ngoại trừ Columbia.
 
Nằm trong cruise ship 15 ngày hơi nhiều cho tôi. Nếu ai đi đủ cặp thì có lẽ đở hơn. tth  
 
Sơ đồ tóm lược nguyên tắc kênh đào Panama:  
 

Cách nâng tàu lên:Pound lock sequence.svgCách hạ tàu xuống:
1–2.Tàu vô lock.8–9.Tàu vô lock.
3.Cổng đầu được đóng lại.10.Cổng đầu được đóng lại .
4–5.Nước được bơm vô để nâng tàu lên.11–12.Nước được bơm ra để hạ tàu xuống.
6.Cổng thứ hai được mở.13.
 
Cổng thứ hai được mở.
7.Tàu rời lock.14.Tàu rời lock.
 
Click Vào ĐâyĐể xem thêm hình. Click vào hình để xem hình lớn. 
 
 
 

Wednesday, May 14, 2014

Chuyện Hợp Tan - Hà Thanh Xuân


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Chuyện Hợp Tan/Ca sĩ Hà Thanh Xuân

Monday, May 12, 2014

Mười Năm, Hai Mươi Năm Tình Củ - Thu Phương, Thế Sơn



Click Vào Đây - Nhạc phẩm Mười Năm, Hai Mươi Năm Tình Củ/Ca sĩ Thu Phương, Thế Sơn

Saturday, May 10, 2014

MÀU THỜI GIAN TÍM NGẮT - Thanh Huệ


Mới đây May 5, 2014 trong chuyến lái xe lên San Francisco thăm Đại Tá Phi Công Phan Quang Phúc, cựu Tư Lệnh Phó Sư Đoàn 2 Không Quân Nha Trang, tôi ở lại San Jose hai đêm và tôi có ghé thăm Charlie và chị Thanh Huệ. Ngày xưa chị Thanh Huệ là vợ của Thầy D Đoàn Toại.

Còn vài tháng nữa là đến ngày 30 tháng 4, 1975, Đoàn Toại bay A1 và bị bắn rớt chết ở Đức Huệ (tôi cũng bị bắn rớt A1 ở Đức Huệ). Chị Thanh Huệ trở thành goá phụ son trẻ với ba đứa con trai thơ dại! Rồi ngày 30 tháng 4, 1975 đến, chị Thanh Huệ dắt ba đứa con thơ chạy qua Mỹ. Trên đất Mỹ đời chị trôi nổi gặp nhiều phong ba, héo hon. Nhưng Trời Phật gia hộ cho chị, chị gặp Charlie. Chàng FBI Charlie thương yêu chị Thanh Huệ và đùm bọc ba đứa con dại của chị như bát nước đầy. Đời chị xanh tươi trở lại như cây héo gặp nước. Chị Thanh Huệ và Charlie sống hạnh phúc hằng chục năm, bạn bè ai cũng trầm trồ mừng cho chị. Rồi tin Charlie bị ung thư làm tan nát lòng chị Thanh Huệ, và làm mắt tôi hoe lệ! Vì con đường nầy tôi vừa đi qua!

Chị Thanh Huệ vừa gởi tôi bài chị viết "MÀU THỜI GIAN TÍM NGẮT". Tôi xin post ra đây với hy vọng xoa dịu được phần nào nỗi đau của chị. Tôi cầu Chư Phật gia hộ cho chị và Charlie được mọi sự may mắn trong tháng ngày tới. tth

Sau đây là bài viết của chị Thanh Huệ:



Thanh Huệ và Charlie.
Hình chụp May 2013.


MÀU THI GIAN TÍM NGT
Tôn Nữ Thanh Huệ
 
“…có biết đâu niềm vui…đã nằm trong thiên tai…”

Khi C cầm tay tôi và nói cho tôi biết là C đang mang cơn bệnh thiệt là ngặt nghèo. Ngoài Trời đang nắng mà lòng tôi bổng chuyển thành một cơn mưa phũ phàng. Nước mắt tôi nhỏ xuống trên tay chàng, tôi không biết nói gì hơn là gục đầu xuống bàn và để thế giới tôi quay cuồng trong cơn lốc vũ trụ đau thương. Mấy chục năm qua tưởng số phận “giang truân” của mình được nằm yên, vì C là chiếc bình phong vững vàng ngăn chặn phong ba bão táp, sóng gió mịt mờ cho cuộc đời tôi. Tay chèo của C rất vững mạnh để đưa đẩy con thuyền tôi qua những giòng sông đầy biến động, đẩy đi những rác rưởi của cuộc sống trôi nổi, bấp bênh không định hướng, để cho tôi được đến bến bờ bình yên, nơi đó tôi có được những ngày thật vui với bầu trời không có nhiều đám mây đen đe dọa, cho những trận bão tố cuồng phong sẽ đến… Tôi và các con thật sự an lành, được vun xới chăm sóc trong tình thương và được vươn lên trên mọi khía cạnh của cuộc đời, tôi  được trở lại đời sống bình thường của những người “có đôi có cặp”. Để các con tôi còn được dịp gọi tên papa, dẫu là step-papa và một mái ấm gia đình.

Chiến tranh đã cướp mất người chồng người cha yêu quý đầu tiên của tôi và các con tôi. Chàng là một phi công của Phi đoàn 514 Phượng Hoàng. Vừa đậu xong mảnh Tú Tài II, chưa kịp cởi tấm áo thư sinh, đã phải theo tiếng gọi lên đường của người trai, chọn quân chủng “Không Quân” làm lý tưởng cho cuộc đời mình. Ra trường với đôi cánh bay trên ngực áo, oai hùng trong chiếc áo bay với chiếc khăn choàng tím, vòng súng hiên ngang, với trách nhiệm BẢO QUỐC TRẤN KHÔNG. Cũng vì đã biết thân phận của kiếp người trong thời chinh chiến, chàng đã không có ý định lấy vợ sớm, sợ những điều không may có thể xảy ra, để vợ con mình trở thành góa phụ, cô nhi. Chiến trường nóng bỏng với những phi vụ ngày đêm sự sống chết của mình và các bạn bè như đường tơ kẻ tóc. Mỗi lần chàng bước lên chiếc Skyraider -chiếc máy bay có đôi cánh xếp lại- thời đệ nhị thế chiến, đóng mạnh cánh cửa “cockpit” xuống, là mỗi lần chàng đóng vai tráng sĩ Kinh Kha đang qua bờ sông Dịch sang Tần…Ra đi đâu biết có ngày về? và...“lo khi mình không về, thì thương người vợ nhỏ bé bóng chiều quê…” Nhưng, duyên nợ ba sinh đã đưa đẩy tôi thành người yêu và người vợ của chàng, để sau mỗi lần bay bổng chàng vẫn có được tổ ấm để trở về, dầu cho buổi cơm chiều chỉ là tô canh cải nấu tôm, hay miếng cá thu kho mặn, đùa giỡn bồng ẵm ba thằng nhóc, cứ lần lượt chào đời. Tưởng cuộc đời cũng êm đềm theo năm tháng, nhưng Định Mệnh đau thương đã đến một chiều, sau khi dặn dò vợ con: “ráng sau chuyến bay anh sẽ về cho em và các con đi chợ”. Hình ảnh những buổi chiều bên góc chợ Biên Hòa, người phi công vội vàng thay áo -giữ con cho vợ đi mua sắm thức ăn- với ba thằng con trai bên chiếc vespa, đó là niềm hạnh phúc nhỏ bé của chúng tôi. Tôi nhìn theo dáng chàng bước ra cửa -với chiếc áo bay mà tôi thường hãnh diện với bạn bè bà con rằng mình có ông chồng pilot- mặt chàng thản nhiên, nhưng có một nét vội vàng, trên bàn có bó hoa Tím đẹp như màu hoa sim mà chàng đã cho tôi chiều nay. Tôi nghe được tiếng động cơ của hai chiếc AD6 sẵn sàng lên đường, tung mây lướt gió vào chốn sơn khê, và có lẽ đã xa khuất trong ngàn mây trắng xoá…Tôi trở lại với ý định nấu cho chàng một buổi cơm chiều thật lạ, chắc là món cá nục kho khô của người Huế ăn với cháo trắng nấu nhuyễn mà chàng vẫn thích khi nhớ Huế. Mấy giờ trôi qua như mọi buổi chiều khác ở phi trường BH, cơm chiều của mấy bà hàng xóm ở chung cư toả ra thơm mùi sả ớt,  hoà với tiếng cười nói lao xao của mấy đứa con của họ. Tôi chợt nghe được tiếng động cơ buồn bã của một chiếc AD6 trở về, lẻ loi vòng quanh trên nền trời BH như điệp khúc buồn. Tôi bồng ba con thơ ra đợi chàng đầu ngõ…và để rồi tôi sẽ không bao giờ gặp lại chàng. Phi vụ của chàng giúp quân bạn giải cứu Đức Huệ đã gãy cánh trong vùng lửa đạn mịt mờ chiều hôm đó. Trận chiến ĐỨC HUỆ tàn nhẫn đã cướp người cha người chồng của mấy mẹ con tôi…Đức là Mất, mà mất Huệ, thì đúng là một định mệnh oan nghiệt đã được viết sẵn cho “khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên”. Tôi và các con bổng nhiên được vinh thăng thành “một quả phụ” ngơ ngác với ba đứa con trong cuộc đời con lại…, vành khăn trắng nào đã quấn vội lên mái tóc xanh của bốn mẹ con tôi. Những đứa con chàng, đứa nhỏ nhất chưa đầy một năm.

Sau mấy chục năm lặn ngụp trong đau thương, khi lên thác khi xuống ghềnh, mà tôi cứ để định mệnh đưa tôi đâu thì cứ đi đến đó, lắm lúc tôi không hình dung được Thiên Đàng hay Địa Ngục... Bổng nhiên tôi gặp C, một người Mỹ -nhưng tầm hồn Việt Nam- chàng có nụ cười thiệt nhân hậu, chúng tôi quen biết nhau ở nhà Bank tôi làm, C là một khách hàng quen thuộc. Sau hai năm trời quen biết, chàng đã từ bỏ một chức vụ quan trọng ở Washington DC để trở lại Cali và sau đó tôi đã trở thành người vợ thứ hai của chàng.

Từ đó C thực sự đóng vai trò thật quan trọng trong đời tôi, C không những là một người chồng tốt mà là một người bạn rất thân, tôi có thể kể lại những sóng gió đời tôi, những kỷ niệm vui buồn của thời trước khi gặp chàng, và C luôn luôn kính trọng ngày tháng cũ của tôi và ngược lại. Với giọng Huế nói tiếng Anh của tôi nặng trịch như rứa, mà C vẫn cho đó là người nói tiếng Anh “dễ thương” nhất thế giới. Tuy ngôn ngữ bất đồng và thiệt là khó khăn khi tôi chỉ muốn nói tiếng nói của quê mình. Riết rồi cũng quen và đâu lại vào đó. Chúng tôi dọn về căn nhà cũ của C, nơi thành phố mà tôi đã “fall in love” từ khi mới đặt chân tới đất MỸ -quê hương thứ hai- của tôi. Cái thành phố nhỏ bé này đây đã gợi lại trong tôi thành phố “đi lên đi xuống” với những ngọn đồi chập chùng gió núi, có đi dạo phố thì cũng chỉ chừng mười phút đã trở về chốn cũ, thỉnh thoảng hương vị của café thơm ngát từ một tiệm Starbucks cuối phố bay theo gió, tôi có cảm tưởng như mình đang đi giữa vùng trời Pleiku, ghé lại quán café bên đường để uống một ly café nhỏ với cô bạn làm cùng sở.

 Các con tôi tới tuổi trưởng thành muốn ra ở riêng, tôi cố niú kéo giữ các con lại. Nhưng C đã giải thích phải để chúng khôn lớn, bôn ba học khôn với đời. C khuyên tôi nên nghỉ ở nhà sớm hơn dự định, vì C nói là tôi đã vất vả nuôi con đến lúc này, lúc nên có thì giờ cho chính mình. Quyết định của chàng thật đúng, tôi nhận lời và xin nghỉ việc sau đó. Từ nay không phải dậy sớm, lo sửa soạn trang điểm, ăn vội vàng buổi sáng để đến sở làm, mà tôi được có nhiều thì giờ để làm những việc mà mình đã mơ ước. Thứ nhất là tôi muốn có một vườn rau đủ loại sau nhà, như những gia đình VN bình thường hay có. Tôi tự tay “cuốc” một mảnh đất nhỏ bên hông nhà, để ươm thành một vườn rau. Người Á đông mình nhất là người Việt đi mô cũng mang theo một mảnh vườn đi theo, dẫu là vài bụi sả xanh mượt, bụi rau răm, húng lùi, dáp cá, rau thơm Huế. Để mỗi sớm mai được chạy ra sau vườn cắt đủ các loại rau, chốc nữa sẽ bào bắp cải trắng làm gỏi… Món rau “organic” mà ăn ghém với các loại canh bún thiệt ngon lành biết mấy. Tôi có thì giờ để viết lách, lúc tìm những hộp màu nước để chấm phá lại những tảng màu Tím, như mơ về một chân Trời Tím của buổi hoàng hôn. Tôi có dịp được xách vali theo chồng làm việc khắp nơi đã được thấy các tiểu bang của Hoa Kỳ. Từ miền Bắc lạnh của tiểu bang Dakota, Fargo quanh năm tuyết phủ đầy trời cận kế biên giới Canada, từ Alaska với những tảng băng tuyết xanh rêu đông lại từ ngàn năm qua, đến miền Nam Mỹ nắng cháy, nhiều sa mac bụi đỏ mờ dấu chân ngựa hoang, tôi chiêm ngưỡng những đền đài thành tích của quê hương thứ hai này mà không biết chán. Những buổi hội ngộ QHĐK, tôi được gặp gỡ lại những khuôn mặt bạn bè cũ thời áo trắng ngày xưa, đã nhiều lần tan trường trên con đường Phượng đỏ, cạnh giòng sông Hương. Cũng như tôi được gặp lại các nàng dâu “KQ” của hội “AHKQ” với đồng phục màu áo xanh da trời gợi lại một thời chinh chiến -nơi đó chúng tôi đã nằm nghe tiếng đạn pháo kích hằng đêm khi các ông chồng còn bay bổng trấn giữ quê hương. C hòa hợp với mọi người, nhất là những người bạn KQ quen biết với ĐT ngày trước. Hầu hết các bạn bè đều thương mến, C ăn được rau: dáp cá, dưa leo chấm ruốc, ăn được cơm hến, bún bò, bún riêu và không quên cắn một miếng ớt đỏ cho thành người rể Huế. Điều đó là một sự vui mừng cho tôi, khiến như giữa tôi và C cũng như bạn bè không thấy một sự ngăn cách nào. C khuyến khích và tình nguyện làm tài xế cho tôi trong những ngày hội ngộ bạn bè, riết rồi có lúc tôi không nghĩ rằng mình đã kết hôn với người Mỹ. Tôi vốn ham thích hát hò, múa may từ thuở nhỏ nên tôi được tham gia với nhiều chương trình văn nghệ, nhiều chủ đề gợi nhớ lại thời xưa…May mắn thay C lại thích nghe nhạc Việt, và khi tôi giải thích ý nghĩa của bài hát chàng thích thú học hát tiếng Việt, điệu rhumba, cha cha, C rất rành về âm nhạc nên thỉnh thoảng chàng “sửa lưng” tôi hát không đúng điệu, ton. C hát “Mưa trên phố Huế” đúng giọng thiệt là dễ thương nhất là đoạn “…mà chiều mưa…phố…buồn…” chữ phố buồn phải có giọng nằng nặng của người Huế mới thắm thía. QHĐK tập cho C hò Huế: “Đi mô cho thiếp theo cùng, đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp theo……Lên non anh cũng lên theo, em xuống thuyền thì anh cũng đeo theo mạn thuyền” Bài hát thích nhất của C vẫn là bài “Còn một chút gì để nhớ…anh khách lạ, đi lên đi xuống may mà có em…”

Chúng tôi có đủ một đời sống khiêm nhường bình yên với số lương của chàng. Các bạn tôi đều nói: “Mi có phước lúc về già, tau mừng cho mi…” Mỗi sớm mai thức giấc, tôi nhâm nhi được tách nước trà sau vườn cây -để nhớ nhung, mường tượng lại cảnh uống nước trà của ba má tôi ngày xưa- chỉ thiếu một khóm hoa mộc, hoa tường vi để còn nhón nhén thả vào bình nước trà mới pha.

 “Cám ơn Trời mỗi sớm mai thức dậy. Có thêm một ngày nữa để yêu thương”

Nhưng chiều nay…định mệnh hình như đang muốn thăm viếng tôi một lần nữa, bệnh của C đang tới hồi thật nguy hiểm, theo lời b/s thì vẫn còn có thể “còn nước còn tát”. Tôi không muốn tin vào chuyện C ngã bệnh là sự thật, vóc dáng C cao lớn, sức mạnh tràn đầy nhưng mà lại mắc một căn bệnh ngặt nghèo như vậy sao?. Chỉ hai chữ “Cancer” thì có lẽ trong chúng ta ai cũng không muốn nhìn thấy, như một lời tuyên án của quan toà, chưa biết ngày nào thi hành mà thôi. Tôi chỉ xin chàng cho tôi được khóc hết buổi chiều với chàng hôm nay… Chúng tôi nắm tay nhau ngồi yên lặng bên cửa sổ. Tôi an ủi chàng: “Mình vẫn còn diễm phúc hơn nhiều người khác, để còn nắm được tay nhau, nói được những câu mà mình chưa được nói. Còn có thì giờ để chăm sóc nhau, để lo chuyện ăn uống, thuốc men, biết đâu Trời và Y Học tiến bộ còn cho mình nhiều cơ hội may mắn hơn?”.

Chúng tôi vẫn có diễm phúc là được có nhiều thời gian, để thương yêu che chở cho nhau. Để lắng nghe sự yêu thương của người đối diện, của các con cái, bạn bè thân thuộc. Bác sĩ của C thân thiết nắm tay C: “Tôi sẽ đóng vai QB của đội banh” và chúng ta sẽ cùng nhau chiến thắng trận đấu này. Lời nói an ủi đầy hy vọng của vị b/s chữa bệnh cho C một niềm tin tưởng. Linh tính cho tôi biết rằng, đội banh của C & b/s Michael Sherman sẽ chiến thắng. Lắm lúc tôi tự hỏi, căn bệnh này phát xuất từ đâu? C không bao giờ cho tôi biết những tress mà chàng gặp phải hàng ngày. Tôi càng hỏi han là tại sao mình không biết sớm, để giục chàng đi khám b/s? Giờ này tất cả hình như muộn màng, tôi chỉ biết quỳ xuống dâng lời cầu nguyện lên Thượng Đế, mà tình thương của Ngài đã dành hết cho thế gian nhân loại. Ngài sẽ truyền sự thương yêu đó xuống bàn tay các b/s, y-tá, đang cứu chữa, để trị bệnh cho C. Những gì sẽ xảy đến trong ngày mai, tôi hoàn toàn tin tưởng vào Thượng Đế cao xa mà gần gũi.

Bầu Trời im lặng hằng đêm, có những vì sao lấp lánh, tôi ngồi yên lặng tĩnh tâm để xin phép Thượng Đế ban cho C thêm một đặc ân.

Bạn bè bà con thân thuộc đã gọi điện thoại chia xẻ sự lo lắng, không hết lời cầu nguyện cho C chóng qua khỏi, dù họ cách nửa quả địa cầu, tôi chỉ biết cảm ơn, và nghẹn ngào không nói được lời gì. Vì biết nói gì bây giờ, ngoài viễn ảnh của ngày mai. Tôi không muốn nghĩ ngày mai nếu có điều gì……..

Tôi khóc trên điện thoại với những người bạn thân thiết của tôi, một hai người bạn là b/s họ đã khuyên nhủ tôi những điều rất thiết thực để mở đầu cuộc hành trình…chữa bệnh cho chồng. Thứ nhất là tôi phải can đảm, đừng khóc lóc, buồn tủi số phận mà tiếp tay “nuôi dưỡng” bệnh của chàng.

Tin C bị bệnh là một ngạc nhiên của các bạn bè, vì C là người rất khoẻ mạnh, tươi vui yêu đời.  Chúng tôi dựa hoàn toàn vào Lời Cầu Nguyện Thượng Đế hằng ngày, hằng đêm của chính mình và của tất cả bạn bè trên khắp thế giới. Những lời nguyện cầu đó chắc đã động đến lòng Trời, tôi trở nên can đảm lạ thường. Tôi sáng suốt trong mọi quyết định thay chàng, tôi an ủi vỗ về C hàng ngày, và tôi cố giữ cho mình một nụ cười “You will be ok and I love you” tôi dọn buổi ăn sáng cho C bằng tô cháo oatmeal trộn sữa Almond, anh VHA/ML đã gửi cho toa thuốc La Sa. Em gái tôi cũng đã gửi qua một giỏ lá “bo cong anh”, C thật là người có phước được các bạn bè chăm sóc thăm hỏi đều đều. Hàng ngày tôi cũng lắng nghe được cả ngàn tiếng cầu nguyện cho sức khoẻ của C khắp nơi… Nhờ đó mà tôi có thêm nghị lực, xăng tay áo lên giúp chồng…

Tôi xông pha chiến đấu như một chiến sĩ xuất binh ra trận, không những chiến đấu giúp C chống với bệnh, mà còn chiến đấu cho riêng tôi. Dẫu biết rằng “Sinh, Lão, Bệnh, Tử” là định luật của tạo hóa, nhưng không mấy ai “ready” khi tới lượt mình. Mới ngày nào chúng tôi cùng nhau dệt biết bao mộng ước, những mộng ước khi về già, về hưu, chúng tôi hứa hẹn sẽ chăm sóc thương yêu nhau như những câu chuyện tình yêu của người già. Chưa kịp lên khuôn thì định mệnh đứng bên hiên nhà, C với căn bệnh hiểm nghèo, rồi sẽ đi về đâu? Mọi sinh hoạt bình thường sẽ phải thay đổi theo bịnh trạng của C, sự sống còn của C là trên hết. Bạn bè khuyên nhủ, điện thoại tới tấp lo lắng giùm cho C. Tôi thầm cám ơn trong đời tôi vẫn có nhiều người bạn thật tốt. Không những an ủi mà họ còn nấu cho những buổi ăn mang đến tận nhà.

Sau những lần chạy chemo, C gầy ốm xanh xao, biếng ăn. Khuôn mặt chàng hiện lên nhiều vết lở như lời b/s nói. Nước da tái xanh. Chemo đã chạy khắp người chàng để giết các tế bào ung thư, nhưng cũng làm chàng rã rời mệt mỏi. Tôi đưa tay xoa phía gan của chàng, hình như thấy nó nằm yên không chuyển động. Thỉnh thoảng C ngủ được những giấc ngủ dài bình yên. Tôi bổng trở nên một con người thích đọc những lời cầu nguyện cho C nghe. Những mẫu chuyện ngắn bằng Anh ngữ, khuyến khích dìu dắt nhau trong đoạn đường đang gặp phải khổ đau. Thượng Đế như gần gũi với tôi hơn.

Ngoài việc chạy chemo, người bạn KQ của tôi đã gửi lên những bó lá Kale, tôi xay thành nước cho C uống. Theo lối ăn kiêng, với đợt chemo lần thứ tám b/s báo tin tốt cho C “là đã qua một giai đoạn cực kỳ nguy hiểm”. Nhưng cuộc chiến đấu với bệnh của C vẫn còn trường kỳ, chúng tôi vẫn là những bộ hành chỉ được dừng chân nghỉ tạm bên đường và sẽ tiếp tục cuộc hành trình … Xin Thượng Đế tiếp tục ban Phước Lành “blessing” cho C đủ sức khỏe, nghị lực thêm chút nữa, để chống chỏi, và cho tôi đủ kiên nhẫn thương yêu để tiếp tay với chàng. Tôi mong ước cho bệnh tình của C mỗi ngày mỗi nhẹ nhàng hơn, và tôi biết ơn hết lời cầu nguyện của các bạn gần xa…

Cuộc đời của mỗi người trong chúng ta trôi nổi qua những giòng sông trong đục không ngừng. Lúc thì gặp bến bờ trong xanh thanh thản, lúc sóng gió phũ phàng, nhưng đã cho đời là một giòng sông thì mình cứ yên lặng để được sinh tồn. Rồi tất cả đều tuôn về Biển cả. Thượng Đế rất công minh và nhiệm mầu, khi một cánh cửa đã đóng thì Ngài sẽ mở cho một cánh cửa khác. Thời gian giúp C trị bệnh, tôi học được tính kiên nhẫn, quên cái TÔI quan trọng trong mình, tôi có thể ngồi chờ đợi trong phòng b/s hằng giờ không coi đồng hồ không nôn nóng và tôi thương mến đời hơn ngày trước, tôi cầu nguyện cho những bệnh nhân cancer khắp thế gian -vì bây giờ tôi mới hiểu được họ đang đi qua một giòng sông cuồn cuộn sóng. Tôi tháo bớt những sợi dây xích quàng ngang đời tôi, về những thói quen tật xấu, về những điều không có gì quan trọng, tôi học được sự tha thứ cho chính mình. Rồi ngày kia Trời lại sáng và đời sống sẽ nở thêm những ĐOÁ HOA VÔ THƯỜNG mà vô tình mình chưa hề thấy…..có tiếng hát của ai vấn vương đâu đây:

“…Hỡi Trời Xanh có chăng định mệnh, mà đời tôi sao quá lênh đênh…”

TÔN NỮ THANH HUỆ

cuối Hè 2013. 
    

Mắt Huế Xưa - Vân Khánh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Mắt Huế Xưa/Ca sĩ Vân Khánh

Thursday, May 1, 2014

Đò Dọc - Hoàng Lan, Mỹ Huyền


CLick Vào Đây - Nhạc phẩm Đò Dọc/Ca sĩ Hoàng Lan, Mỹ Huyền