Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Friday, May 23, 2014

Đi San Francisco thăm Đại Tá KQ Phan Quang Phúc - Chị Bảy


Tôi đi Cruise Ship tham quan kênh đào Panama về, tàu cặp bến Lauderdale Florida. Tôi bay từ Lauderdale Florida về Orange County California. Vì tàu cruise ship cặp bến, hằng ngàn du khách đi máy bay tăng bất thường làm bao nhiêu chuyến bay xáo trộn. Tôi đã có boarding pass để lên máy bay đi Orange County, vậy mà khi tôi gởi hành lý, hảng máy bay cho tôi biết chuyến bay của tôi thay đổi và trể. Thay vì tôi đến Orange County lúc 14 giờ, tôi đến Orange County lúc 22 giờ.

Đi tàu thuỷ 15 ngày tôi mệt mỏi bây giờ ngồi chờ máy bay cả ngày, tôi thật chán ngán. Tôi gọi KQ63D Hiền bồ tèo của tôi ở Orange County, bảo Hiền tôi về trể lắm đừng đón tôi nữa, để tôi đi taxi và ở hotel. Hiền không chịu, nhất định đón tôi đưa về nhà nó ngủ.

Tôi về nhà Hiền gần nữa đêm, trời! chị Hiền nấu cơm chờ tôi. Chị cho tôi ăn cơm canh rau với cá chiên, ngon quá, người tôi tỉnh hẳn. Rồi chị bảo tôi đưa áo quần dơ trên tàu cho chị giặt. Chị Hiền đối xử với tôi lúc nào cũng vậy, chị nấu ăn vừa lẹ vừa ngon. Ngày xưa bà xả tôi thường phục tài nấu ăn của chị. Hôm nay chị đã làm ấm lòng tôi. Cám ơn chị Hiền ơi.

Tôi mời anh chị Hiền và vài bồ tèo của tôi đi ăn cơm tối cho vui.
 
Từ trái qua: anh KQ Hùng cựu Phi Đoàn Trưởng 518, chị Điềm, anh Điềm cựu Phi Đoàn Trưởng 520, KQ63D Hiền.
 
Từ trái: KQ63D Thuỹ, chị Thuỹ, chị Hiền, Thái, KQ62B Ẫn.
 
Một buổi sáng, tôi đang ngồi ăn trưa với Hiền và anh Hùng ở nhà hàng. Tôi điện thoại thăm Đại Tá Phúc cựu Tư Lệnh Phó Sư Đoàn 2 Không Quân Nha Trang. Trời! Nghe tiếng tôi ông Phúc khóc và cho tôi biết con gái lớn của ông khoảng 51 tuổi, bị suyễn và chết năm rồi. Cháu gái nầy có chồng con và rất hiếu thảo. Tôi rã rời! Tôi hứa sẽ lái xe lên thăm ông Phúc. Tội nghiệp! Ông Phúc nói với giọng rất yếu: "Nếu anh lên mà em yếu quá thì anh tha lổi cho em miễn tiếp anh nhé". Nghe câu nói nầy tôi quá lo cho sức khoẻ ông Phúc, và tôi nói với ông Phúc tôi ghé thăm 5 phút là tôi vui rồi.    
 
Tôi lái xe từ Orange County lên San Francisco thăm ông Phúc. Tôi rủ Hiền và anh Hùng đi với tôi, hai người nầy cũng muốn thăm ông Phúc. Riêng tôi, tôi rất thương ông Phúc, ông là người em bà con với tôi.
 
Từ Orange County lên San Francisco khoảng 500 miles (800km), vì thường bị kẹt xe khi đi ngang Los Angeles và khi vô San Francisco, nên tôi mất gần 9 tiếng lái xe, tính luôn giờ ăn trưa và ngừng cho Hiền hút thuốc. Năm rồi sau lần lên thăm ông Phúc, tôi tự hứa sẽ không lái xe lên San Francisco thăm ông Phúc nữa vì xa quá mà tôi thì già rồi! Nhưng ông Phúc đang có chuyện buồn, tôi nhất định phải đi.      

Sáng sớm chị Hiền cho uống cà phê, ăn xôi lạp xưởng ở nhà. Nhưng khi tôi đón anh Hùng lên xe, tôi ghé tiệm cho anh Hùng ăn sáng uống cà phê.   
Hiền điên và Chị Bảy uống thêm cà phê với anh Hùng và sắp lên đường đi San Francisco.
 
Trên đường đi San Francisco, tôi ghé Rest Area ăn trưa và cho Hiền hút thuốc.
Chúng tôi ăn trưa với xôi lạp xưởng của chị Hiền gói theo. Xôi lạp xưởng chị Hiền làm ngon thấu trời!
 
Lâu lắm tôi mới chụp hình với người cao hơn tôi, anh Hùng lai Tây nên tôi phải chịu thua!

Tôi hẹn với ông Phúc rồi, vậy mà khi tôi gần đến, tôi gọi thì ông Phúc nói ngày mai anh đến hả. Tôi giật mình và cho ông biết trong vòng 30 phút tôi tới. Ông nói tại ông vừa ngũ dậy nên không nhớ gì hết. Ông nói sẽ thay áo quần chờ tôi. Tội nghiệp ông Phúc, trong người ông đủ thứ bệnh và hiện tại ông không ăn được gì hết. Ông Phúc năm nay trên 80 rồi!

Mấy năm trước mỗi lần tôi lên thăm, ông Phúc ra nhà hàng ăn cơm với tôi và đứng chụp hình, nhưng lần nầy ông đứng chụp hình không nổi. Ông trông gầy yếu quá sức. Ông đang bị suyễn nặng và thiếu hồng huyết cầu nặng. Ông hiện không ăn uống được. Có lúc đang nói chuyện, tôi thấy ông khó thở tôi sợ ông chịu không nổi, làm tôi lo quá. Có lẽ đây là lần chót tôi gặp ông Phúc. Con đường nầy rồi sẽ tới phiên tôi!   
 
Anh Hùng rất mừng gặp lại ông Phúc. 
Có lúc ông Phúc là Phi Đoàn Trưởng của anh Hùng 1963 ở Pleiku.
Click vào hình để xem hình lớn.
 
Hiền theo tôi lên thăm ông Phúc cũng vài lần rồi. Những lần trước chúng tôi ra nhà hàng ăn cơm với ông Phúc, lần nầy thì tôi chịu thua! 

Chúng tôi thăm ông Phúc chừng 15 phút thì chúng tôi xin ra về để ông nghĩ.
  
Thăm Thầy D Bắc Cali. Tôi bàn với Hiền và anh Hùng trước. Thăm ông Phúc xong, chúng tôi sẽ ghé San Jose thăm bạn bè hai đêm. Tôi gọi Thầy D Nguyễn Tiến Xương, báo tin tôi với Hiền, anh Hùng sẽ ngũ nhà Xương một đêm. Trời! Tôi đâu biết Xuơng có vợ chồng con trai ở chung, nên Xương chỉ có một phòng trống cho ba đứa tôi. Tội nghiệp Xương thương chúng tôi nên không từ chối chổ ngũ. Hiền trải nệm nằm trên thảm, tôi và anh Hùng ngũ chung giường.

Tôi ngũ chung giường với anh Hùng và tôi suýt bị đứt gân máu. Chúng tôi đắp chung mền, mà đi ngũ anh Hùng có tật không mặc áo quần gì hết, Tây mà! Đêm khuya tôi nghe anh Hùng trở mình, tôi xây mặt chổ khác, úp mặt vô gối cầu nguyện. Anh Hùng mà quay qua ôm tôi, chắc là tôi đứt gân máu! 
.
Từ trái: chị Xương chị Dũng.
Hai nàng dâu trong Chuồng D, đang chuẩn bị cho tiệc tối nay. Tối nay Xương có mời một số bạn bè đến ăn cơm cho chúng tôi gặp. 
 
Bửa cơm tối tại nhà Xương.
Từ trái: anh KQ Hùng, KQ63D Bắc, Đại Tá phi công Nguyễn Hồng Tuyền, KQ63D Dũng. 
 
Từ trái: KQ63D Minh, KQ63D Hiền, KQ62C Lộc, KQ Hùng.
 
Từ trái: KQ63D Dũng, KQ63D Ẫn, KQ63D Xương, KQ63G Hiệp, KQ63A Tứ.  
 
Từ trái: Minh, Hiền, Thái, Lộc, Hùng.
 
Từ trái: Chị Xương, chị Tuyền, chị Minh, chị Dũng, chị Bắc, chị Tứ.
 
Từ trái: chị Minh, chị Tuyền, chị Dũng.
 
Từ trái: chị Bắc, chị Tứ, chị Xương, chị Minh.
 
Hiền điên có tí rượu vô, đi ca hát quậy các bà!
 
Trận tennis để đời. Trong nhà Xương, chúng tôi có thách đố trận tennis giữa Thái - Hiền VS Xương - Ẫn. Cậu 2 Ẫn có vẽ chắc ăn lắm. Thế là chúng hứa đánh một trận 3 sets, ai thua trả cơm trưa và cà phê 100%.
 
Chúng tôi dậy sớm, ăn sáng uống cà phê, chuẩn bị ra sân.
 
Từ trái: Ẫn, Thái, Xương, Hiền.
 
Anh Hùng là nhân chứng lịch sử trận tennis để đời nầy.
 
Chúng tôi đánh 3 sets. Ai thắng 2 sets thì coi như vô địch.
 
Set đầu mới vô tôi và Hiền dẫn 4 - 0. Anh Hùng ngạc nhiên, kêu trời! Rồi tôi và Hiền thua một game 4 -1. Anh Hùng lo sợ tôi và Hiền ỷ y có thể thua luôn. Nhưng chúng tôi đi luôn, Thái - Hiền thắng set đầu 6 -1.
 
Set thứ nhì ngang ngữa 2 -2. Rồi Thái - Hiền đi luôn thắng 6 -2. 
 
Trên xe lúc chúng tôi ra nhà hàng Paloma để ăn trưa, tội nghiệp cậu 2 Ẫn than, rằng nếu để tôi đứng với cậu 2 Ẫn thì chưa chắc cậu 2 thua. Vậy là cậu 2 coi tôi hơn Xương! làm tôi nở mũi! Cám ơn cậu 2!  
 
Từ trái: anh Đan Hoài Bữu cùng phi đoàn khu trục 514 với tôi ngày xưa, Thái, Ẫn, Lộc, Hùng, Bắc, Chính, chị Chính, chị Lộc.   
 
Ẫn và Xương thua độ bữa ăn trưa nầy.
 
Tôi thấy bạn bè quen thân vui vẽ, ai cũng kéo ghế ngồi vào bàn, sau cùng tôi đếm 18 người trong bàn. Tội nghiệp cậu 2 Ẫn, năm 1975 ở tù trên 10 năm và mới qua sau nầy, tôi nhìn mặt cậu 2 Ẫn (áo xanh bên trái), cậu 2 như sắp cắn lưỡi nên tôi cho Hiền hay tôi sẽ lãnh bữa ăn nầy. Tôi nói lớn cho mọi người trong bàn nghe:
 
- Hôm nay trong bàn nầy có anh chị KQ Nguyễn Phú Chính đang làm mai mối cho tôi (chị Chính mặc áo tím và tôi đứng vịn vai hai người trong hình), nên bữa ăn nầy cho tôi mời tất cả để coi như là ra mắt hai họ và đãi ông bà mai. Cô dâu sẽ được trình diện vào dịp khác.
 
Trong bàn chỉ có Hiền điên, anh Hùng là biết chuyện. Tất cà còn lại tưởng thiệt. Riêng cậu 2 Ẫn thở phào nhẹ nhõm. 
 
Thắng trận tennis nầy làm tôi nhớ đến năm nào cũng tại San Jose, tôi và Hiền điên thắng Triết và ông Hoàng Sihanook Bạch ở Canada một chầu ăn và cà phê 100%. Thắng ông Hoàng xứ chùa tháp, tôi sướng làm sao, nhất là lúc ông Hoàng móc bóp trả tiền cơm và cà phê 100%, tôi ngồi nhịp đùi cười mĩm chi, vì ông Hoàng là đại gia ở Canada!
 
Đi thăm chị Thanh Huệ và Charlie. Ăn trưa ở Paloma xong, chúng tôi kéo nhau đi thăm chị Thanh Huệ và Charlie. Charlie không khoẻ lắm vậy mà ngồi tiếp chúng tôi suốt buổi. 
 
Phía sau nhà chị Thanh Huệ.
Từ trái: Thái, Dũng, Charlie, chị Dũng, Ẫn, chị Minh, chị Thanh Huệ, Hiền, Minh.
 
Đaị tá phi công khu trục kỳ cựu Nguyễn Hồng Tuyền mời chúng tôi cơm tối. Charlie thích ăn beef steak nên anh Tuyền đưa ra nhà hàng Ý gần nhà Charlie.
Từ trái vô và vòng qua phải: Hiền, ĐT Tuyền, anh chị Dũng, anh chị Minh, Charlie và chị Thanh Huệ, chị Tuyền.
 
Thái, Hiền đang ăn sáng tại nhà anh chị Minh.
 
Đêm thứ nhì ở San Jose, anh chị Minh mời tôi và Hiền về ngũ nhà anh chị, còn anh Hùng thì về ngũ ở nhà con trai của anh. Sáng sớm chị Minh nấu xôi bắp muối mè đãi chúng tôi, ăn ngon thấu trời đất! Chị còn làm cho chúng tôi ba dĩa xôi bắp đem theo ăn dọc đường về Orange County. 
 
Nói chung chung về chuyến đi San Francisco thăm ông Phúc lần nầy
 
Lúc 6 giờ sáng tôi phải lái xe gần 500 miles (800km) đi thăm ông Phúc, vậy mà 2 giờ sáng tôi thức giấc rồi tôi mở đèn viết blog luôn cho tới lúc ra xe đi thăm ông Phúc. Tôi kéo vali ra xe, người tôi lâng lâng vì thiếu ngũ. Tôi cứ tưởng tôi còn ở tuổi 35, nhưng lần nầy thì tôi giật mình và lo lo.
 
Tôi lo vì sau khi đi thăm ông Phúc về tôi sẽ lái xe từ Orange County về San Antonio Texas. Đoạn đường nầy gần 2000 miles (3200km). Tôi dự trù lái 1000 miles thì tôi mướn hotel ngũ đêm, rồi sáng hôm sau đi tiếp. Tôi lái xe Texas - Cali và Cali - Texas vài lần rồi, nhưng lần nầy tôi lo vì sức khoẻ của tôi hình như không còn như xưa! Hơn nữa Hiền điên hứa đi xe qua Texas với tôi, nhưng giờ chót nó không đi vì có em vợ từ VN qua chơi!
 
Rồi chị Hiền khuyên tôi gởi xe về Texas, chứ đừng lái. Nhờ chuyến lái xe đi San Franciso nầy mà tôi thức tỉnh, nghe lời chị Hiền. Sau cùng tôi quyết định gởi xe về Texas với giá $690USD. Tôi thì bay về Texas. Tội nghiệp chị Hiền, khi biết tôi gởi xe, chị mừng quá và kêu lên: "Cám ơn Trời Phật". Tối Thứ Sáu họ đến nhà con gái Thy ở San Diego lấy xe, chiều Thứ Hai họ giao xe tận nhà tôi ở San Antonio.
 
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ đem xe qua Cali nữa. Vì tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại ông Phúc, vậy thì tôi đâu cần đem xe qua Cali làm gì! Thân đã tàn sức đã tận, mà tâm hồn lúc nào cũng lâng lâng cái trẻ trung, khổ quá! Thật ra không phải tôi ỹ sức, mà tôi vì ân nghĩa.
 
Ân nghĩa của tôi với ông Phúc làm sao tôi quên được. Tôi còn nhớ rỏ vào một tối Thứ Bảy 1967 tại nhà ông Phúc trong căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất. Tôi bước vô nhà ông Phúc, thấy tôi ông Phúc kêu lên:
 
- Người về từ cỏi chết.
 
Tôi cười và ông Phúc mời tôi ngồi. Ông Phúc nói tiếp:
 
- Hồi sáng em ngồi trong phòng hành quân của ông Tư Lệnh Không Quân, em mở máy nghe máy bay khu trục đánh giặc. Em nghe một chiếc A1 bị bắn rớt ở Đức Huệ. Em hỏi tên phi công, khi em nghe tên Huỳnh Thông Thái em rã rời. Rồi trực thăng Mỹ báo về không tìm được phi công, em tưởng anh chết. Tại sao vậy?
 
- Tôi bị bắn tắt máy và tôi đáp bụng trong rừng tràm. Tôi chạy ra xa khỏi máy bay và tôi trốn trong rừng tràm dưới sình lầy. Khi trực thăng Mỹ tới, tôi không dám đứng dậy ngay vì sợ bị địch bắn, nên trực thăng không tìm thấy tôi. Tôi không đem theo radio cứu cấp và súng trái sáng nên tôi cũng không liên lạc được!             
 
- Rồi làm sao trực thăng tìm anh?
 
- Anh xạ thủ Mỹ đen quăng xuống rừng trái khói đỏ, thấy khói đỏ địch quân bỏ chạy tránh xa trái khói đỏ, vì họ tưởng sắp bỏ bom. Tôi chạy lại đứng ngay trái khói đỏ và trực thăng rà xuống vớt tôi về.
 
- Bây giờ anh tính sao?
 
- Tính cái gì chú 5? (Tôi gọi ông Phúc theo thứ trong nhà)
 
- Anh tính bỏ khu trục không?
 
- Bỏ được không chú 5?
 
- Anh để em lo.
 
Tôi cười. Ngồi chơi với ông Phúc không lâu thì tôi xin về.
 
Trời! Lúc bây giờ phi đoàn tôi máy bay rớt liên miên. Ông Phi Đoàn Trưởng của tôi vừa rớt máy bay chết vài tuần, thì anh Trưởng Phòng Hành Quân Phi Đoàn tôi bị rớt máy bay chết, rồi anh phi công ở chung phòng với tôi trong lầu Bắc Tiến bị rớt máy bay chết, một tuần sau thì tới phiên tôi. Tôi và bồ tèo Thẫm tiên đoán thế nào cũng tới phiên mình, mà tới phiên tôi thật, nhưng tôi chưa chết!
 
Tôi chưa chết, không có nghĩa là tôi không chết. Biết điều nầy, nên khi nghe ông Phúc nói bỏ khu trục, tôi nghĩ tới Yến, vị hôn thê mà tôi mới làm đám hỏi xong. Tôi bớt lo sợ cho Yến.
 
Chừng vài tuần sau thì ông Phúc đưa tôi ra khỏi phi đoàn khu trục ở Biên Hoà, về phi đoàn không ảnh và trắc giác ở Tân Sơn Nhất.
 
Ba tôi cho tôi cái nhà ở đầu đường Nguyễn Minh Chiếu (Nguyễn Trọng Tuyễn bây giờ), gần căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất. Được về gần nhà, vợ chồng tôi sống hạnh phúc trên 40 năm là nhờ ông Phúc.     
 
Cho tới bây giờ tôi còn thắc mắc, không biết đấng linh thiên nào đã xui khiến ông Phúc lúc ấy mở máy nghe máy bay khu trục đánh giặc để rồi ông cảm thương tôi. Dù thế nào, việc làm và tình thương của ông Phúc dành cho tôi, tôi sẽ mang ơn nầy xuống tuyền đài. Lần nầy tôi lên thăm ông Phúc, thấy ông làm tôi nhớ tới bà xả tôi lúc tháng ngày chót của bà xả. Đành rằng con đường nầy rồi ai cũng phải qua và đó là lẽ thường của cuộc đời, nhưng tôi thương ông Phúc quá sức, tôi buồn rã rượi! tth
  
 

No comments:

Post a Comment