Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Thursday, April 4, 2024

MẮC CẠN - Ngọc Thảo


Anh lấy ba xấp tờ 500 đồng ném lên bàn: “Cầm đi về nhà, khi nào cần anh sẽ gọi cho em. Nói thật với bạn, với số tiền này tôi có thể ngủ với một người mẫu hàng đầu, nhưng không sao cả. Ta thích tính cách của ngươi, dù sao trong đầu ngươi cũng có chút kiến ​​thức. Tôi cúi đầu đau đớn. Nếu không nghĩ đến cảnh mẹ nằm đó chờ chết, tôi đã nhặt một đống tiền ném vào mặt ông và hét lên: “Đồ khốn”.

Anh ta ghé sát vào tai tôi, giọng độc địa nói: “Lúc gặp em, anh tưởng em sẽ khác, nhưng không ngờ lại như vậy. Thôi, về nhà đi…”

Tôi gặp anh vào ngày sinh nhật của Thanh, một doanh nhân trẻ đang phát triển, được vây quanh bởi hàng chục phụ nữ và trẻ em gái.
– “Anh ta sát nhân lắm, không thể yêu ai trong một tuần mà nhiều người sẵn sàng chết”.
– “Chắc là vì tiền của anh ấy.” Tôi nói...
Thanh laughed:
– “Anh sai rồi, nhiều cô con gái của đàn ông to lớn, giàu có cũng mặc anh như áo sơ mi”.
Thanh dẫn tôi đến chào:
– “Đây là Quy, bạn tôi, còn đây là Liên…”
- "Người yêu?" Thành chưa kịp nói hết câu đã bị anh ngắt lời.
– “Không, chúng tôi chỉ là bạn thân thôi!”

Tôi bắt tay anh và cũng muốn Thanh hiểu rõ mối quan hệ của chúng tôi. Tôi biết Thành có tình cảm với tôi... Nhưng với Thành, tôi không có cảm giác đó...
– “Ồ không sao đâu, việc chuyển từ bạn bè thành đối tác là chuyện bình thường mà”. Anh ấy đã nhún vai...
– “Không, bạn nghĩ sai rồi, một khi đã là bạn thì chúng ta chỉ là bạn suốt đời thôi. Vì quá thân thiết nên họ không thể trở thành vợ chồng được." Tôi nói rồi quay đi.
– “Đen như bột ớt, mua ở đâu thế?” Anh nhìn tôi bước đi rồi hỏi Thanh.
- “Sinh viên luật năm cuối, con nhà ngoan, giỏi và…” - “Ôi, đừng bao giờ dùng từ đức hạnh với phụ nữ, họ sẽ lừa bạn bị hói đấy.”

Tôi ghét nghe giọng điệu của anh ta, giọng nói của một người có rất nhiều tiền và của cải, mọi thứ đều được đo bằng giá trị kinh tế. Khi nhạc nổi lên, anh ấy bước về phía tôi và đưa tay ra:
– “Tôi có thể đưa cho bạn bản sao này được không?”
– “Tôi không biết nhảy” tôi nói cộc lốc.
- "Cái gì?" Anh ta cười khinh bỉ: “Anh là học sinh cuối cấp, không biết nhảy nên chắc chắn nhảy rất giỏi.”
– “Ừ, tôi nhảy giỏi và hát rất hay.”
- "Tốt đấy." Anh hét lớn: “Tắt nhạc và cắm micro, hôm nay có ca sĩ giỏi xuất hiện muốn thể hiện tài năng, các bạn hãy vỗ tay đi…”
Mọi người trong phòng đều hoan hô lời nói của anh. Thành dúi mic vào tay tôi:
- "Cùng hát nào".

Tôi cứng ngắc cầm lấy micro. Khi tôi bắt gặp ánh mắt khiêu khích của anh ấy, cơ thể tôi như bốc cháy. Cả phòng im lặng khi nghe tôi hát bài (Mừng tuổi của mẹ). Con hát bằng cả tấm lòng, cả bầu trời là mẹ.
Khi tôi sinh ra, tôi chưa bao giờ biết mặt cha mình. Mẹ một mình nuôi tôi từ lúc tóc còn xanh, da còn căng, đến nay tóc bạc, da nhăn nheo. Nhưng tôi vẫn chưa làm được gì để báo đáp mẹ, tôi chỉ biết vùi đầu vào sách để không làm mẹ thất vọng…

Tôi thấy anh trầm ngâm, ánh mắt có chút buồn và xa xăm. Khi tôi hát xong trong tiếng vỗ tay của mọi người, anh ấy nói với tôi:
– “Không ngờ cô ấy hát có hồn đến vậy”.
– “Nếu đứa trẻ nào hát về mẹ thì hát hay, vì mọi thứ đều có thể là dối trá, nhưng tình mẫu tử thì không”.
Tôi nói với anh một cách lịch sự, đôi mắt anh tối sầm, như thể tôi đã chạm vào nỗi đau khủng khiếp nào đó của anh, khiến tôi chợt im lặng.

Bữa tiệc kết thúc, anh đưa cho tôi danh thiếp và nói:
– "Đây là địa chỉ của tôi. Nếu bạn cần gì thì cứ đến. Nếu tôi giúp được gì, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ bạn... Tôi biết các bạn sinh viên vẫn đang cần giúp đỡ..."
Lại bắt đầu với giọng điệu khó chịu đó, tôi quay lại, vò nát tấm danh thiếp rồi bỏ vào túi…

Ba ngày sau mẹ tôi phải nhập viện... Bà bị hở van tim và cần phải phẫu thuật ngay.
– “Nó tốn bao nhiêu tiền vậy bác sĩ?”
- “150 triệu đấy nhóc.”
Tai tôi ù đi khi nghe số tiền lớn đó, phải làm sao bây giờ? Mẹ không thể chết, mẹ là điểm tựa, là mục đích sống của tôi, tôi không thể mất mẹ. Trong nhà không còn đồ đạc gì có giá trị. Bán nhà rồi, khi về mẹ sẽ ở đâu? Tìm một nơi để thờ cha và tổ tiên. Tôi bối rối quá, tôi không có người thân, bạn bè chỉ là sinh viên nghèo, lấy đâu ra tiền… “Tôi cần tiền!”
Điều đó cứ vang vọng trong đầu tôi như những mũi kim chích. Tôi nhớ có lần bạn bè bảo nhau: “M là bà chủ nhà hàng. Hai vợ chồng rất giàu nên mua được một chiếc xe tay ga, một chiếc điện thoại di động và một căn nhà”. Nhưng làm thế nào tôi có thể làm điều đó?

Nhìn mẹ nằm bất tỉnh trên giường bệnh, tôi càng hoảng sợ hơn. Tại sao ngày xưa Thúy Kiều dám bán mình để chuộc cha mà mình lại không thể bán mình để cứu mẹ? Hay đi cướp? Chúa ơi, tôi không có can đảm...
Trở về nhà, tôi ngồi xuống giường, trút sạch túi xách, đếm số tiền lẻ cuối cùng, trong đầu tôi chợt lóe lên khi nhìn thấy danh thiếp của anh ấy...
Lúc đó đã gần 10 giờ đêm, tôi vội vã đạp xe đi tìm nhà anh. Cửa mở, anh có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, người nồng nặc mùi rượu.
– “Xin lỗi…” Tôi ngập ngừng
– “Ngồi xuống đi, cậu đang làm gì ở đây thế?” Anh hỏi và đưa cho tôi lon nước.
- "Bạn có thích tôi không?" Thu hết can đảm, tôi đi thẳng vào vấn đề.
– “Sao thế, tôi có nghe nhầm không? Cô ấy thành thật một cách đau đớn. Bạn cần tiền phải không? Bao nhiêu?"
– “Tôi cần tiền để…”
– “Không cần giải thích đâu, phụ nữ các bạn có rất nhiều lý do, mua điện thoại, mua quần áo, trang điểm, lúc nào cũng cần tiền”.
- "Tôi không…."
– “Đã bảo là không cần giải thích, cần bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.”
- “150 triệu, tôi chấp nhận bán tôi cho anh.”
– “Cái gì… Cậu đắt thế à? Nhưng không sao, ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã thích em rồi…”
Anh cúi xuống hôn lên môi tôi, lưỡi tôi tê dại. Mùi đàn ông, mùi rượu, mùi thuốc lá... Làm thân thể tôi mềm nhũn, nhưng tủi nhục khiến nước mắt tôi rơi... Anh dừng lại khi nhìn thấy nước mắt của tôi, buông tôi ra và đứng dậy. nói chuyện:
– “Xin lỗi, tôi hơi say…”
Anh mở tủ đưa tiền cho tôi:
– “Em về nhà đi, khi nào em cần anh sẽ gọi cho em.”
Tôi cầm tiền rồi lao ra khỏi nhà anh ta. Bây giờ tôi có thể thoải mái khóc, tôi sẽ trở thành một món đồ chơi trong tay anh, một thời gian sau anh sẽ chán và bỏ rơi tôi...
Tôi phải nhờ bệnh viện giấu số tiền cần phải trả cho mẹ tôi. Nếu cô ấy biết chuyện này, có lẽ cô ấy sẽ không thể chịu đựng được khi bắt đầu hồi phục. Lòng tôi luôn bồn chồn.

Đã gần một tháng trôi qua mà tôi vẫn không thấy anh đến tìm tôi. Tôi muốn hỏi về anh ấy nhưng không biết hỏi ai. Thanh đang đi thực tập ở Tây Nguyên. Đôi khi tôi chợt nhớ đến anh, tôi nhớ đến nụ hôn nóng bỏng của anh và đỏ mặt…
Ngày mai mẹ tôi sẽ có thể về nhà. Nếu anh ấy đến tìm tôi lúc tôi vắng học, nếu anh ấy gặp mẹ tôi thì tôi sẽ chết. Thế là tôi quyết định đến nhà anh để giao nộp mạng sống của mình...
– “Thầy bị ốm cả tháng nay rồi. Mẹ anh ấy qua đời ở Mỹ nên anh ấy bị trầm cảm, không chịu ăn uống gì cả.” Mở cửa cho tôi, người giúp việc nói.
Tôi hiểu tại sao anh ấy vẫn chưa đến tìm tôi. Tôi thận trọng gõ cửa – – – “Mời vào…”
Tôi đẩy cửa ra và giật mình trước vẻ ngoài hốc hác của anh. Anh ấy nhìn tôi không chút ngạc nhiên, có lẽ anh ấy biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến…
– “Xin chia buồn, tôi được tin mẹ anh vừa qua đời”.
Anh gật đầu:
– “Vậy từ nay con không còn mẹ nữa, sẽ không còn ai để con oán hận…”
Nhìn vẻ ngạc nhiên trong mắt tôi, anh nói:
– ”Mẹ tôi đã bỏ rơi tôi để bỏ trốn theo người đàn ông khác. Cha tôi không chịu nổi, lâm bệnh rồi qua đời. Tôi ỷ lại vào các cô chú để lớn lên... Tôi ghét phụ nữ, ghét mẹ và hứa sẽ không tha thứ cho bà. Cách đây vài tháng, mẹ tôi về nước, để lại cho tôi một tài khoản lớn trong ngân hàng và xin tôi tha thứ. Nhưng tôi không chịu tha thứ cho mẹ tôi... Tôi không biết mẹ bị ung thư giai đoạn cuối, tôi đã mất kiên nhẫn với bà... Giờ tôi đau lòng quá, ôi tại sao tôi lại kể những chuyện này với bạn? Bạn?"
Tôi nắm lấy tay anh:
– “Tôi đã từng trải qua cảm giác mất mẹ nên tôi hiểu nỗi đau của các bạn. Nếu không có tiền của anh, mẹ tôi đã qua đời rồi. Cô ấy bị hở van tim và cần tiền để phẫu thuật nên…”
– “Vậy sao cậu không nói cho tôi biết? Bây giờ bạn ổn hơn chưa? – “Anh không cho em thời gian để nói đâu, ngày mai mẹ em sẽ xuất viện…”
Đêm đó anh ấy yêu cầu tôi ở lại. Tôi ngồi đọc báo, tựa lưng vào giường. Sáng ra tôi ngủ quên, trườn vào vòng tay anh... Mở mắt ra, tôi thấy anh đang chống tay nhìn tôi... Tôi xấu hổ, thậm chí còn không kịp ngồi dậy. bị anh kéo xuống:
– “Nhìn em ngủ ngây thơ quá. Không có gì phải sợ cả... Bạn là người đầu tiên ngủ trên giường của tôi.”
– “Đừng nói dối, tôi đã có hàng chục cô rồi…” Tôi đỏ mặt cố bào chữa.
– “Tôi chỉ đưa họ đi nhà hàng hoặc khách sạn… Theo tôi, ra ngoài thì không tính, nhưng nếu họ vào phòng tôi và ngủ trên giường của tôi… Người đó chắc chắn là vợ tôi.”
– “Tôi đã bán mình cho anh rồi. Giờ anh coi tôi là vợ hay là người hầu cũng được…”
– “Đừng, đừng nói thế, xin đừng yêu tôi chỉ vì tiền của tôi…”
Anh cúi xuống ôm lấy mặt tôi bằng cả hai tay, thì thầm:
– “Anh yêu em ngay từ lần đầu gặp em, yêu em từ khi nghe em hát…”
Nụ hôn của anh khiến cuộc đời tôi mắc kẹt trong anh. Tôi không thể nói dối, tôi đã yêu!

Ngoc Thao

No comments:

Post a Comment