Đứa bé
ngày xưa giờ là Trung tá Kimberly M. Mitchell.
Vào mùa
hè rực lửa năm 1972, một em bé 4 tháng tuổi nằm trên xác mẹ trên Đại lộ Kinh
hoàng; Tôi đang bò lên bụng mẹ tìm vú mẹ để bú nhưng mẹ tôi đã chết rồi. Một
quân nhân chạy ngang qua, bế cháu lên, đội nón lá, chạy qua cầu Mỹ Chánh và
giao cho một Thiếu úy Thủy quân lục chiến đang hành quân.
Nhiều
năm trôi qua, đứa bé mồ côi mẹ giờ đã lên cấp Trung tá trong Quân đội Hoa Kỳ và
Thiếu úy Thủy quân lục chiến sang Mỹ với tư cách HO hiện đang cư trú tại bang
New Mexico. Hai người mới gặp nhau sau 41 năm không có tin tức gì. Thứ
Ba tuần trước, ngày 2/4/2013, nhân dịp sang California dự đám cưới, Thiếu úy
Thủy quân lục chiến này đã kể cho phóng viên Viễn Đông một câu chuyện cảm động,
gay cấn ngay tại khách sạn nơi anh đang tạm trú.
Thiếu
Úy Thủy Quân Lục Chiến tên là Trần Khắc Bảo. Năm 1972, ông độc thân, phục
vụ tại Công ty Vận tải của Sư đoàn Thủy quân lục chiến, biệt phái về Phòng 4 Sư
đoàn với chức vụ sĩ quan phụ trách vận tải. Sáng ngày 1/5/1972, Thiếu úy
Bảo được cấp trên và một số đồng đội ra lệnh mở chiến dịch giúp di dời Tiểu
đoàn 7 Thủy quân lục chiến ra khỏi vùng mới thất thủ của tỉnh Quảng Trị vì quân
số quá lớn. của binh lính. bị lạc và không thể tìm thấy người chỉ huy của
họ. Ngoài ra, ông còn xin lệnh giúp sơ tán các Quân nhân, Dân thường, Sĩ
quan, quan chức Chính phủ khác đang tìm đường chạy trốn về phía nam sông Mỹ
Chánh, nơi quân đội Việt Nam Cộng hòa vẫn đang trấn giữ; anh đã được cấp
trên chấp thuận.
Khi đơn
vị của ông đến cầu Mỹ Chánh (Quảng Trị), đây là tuyến phòng thủ cuối cùng của
Việt Nam Cộng hòa nhằm ngăn chặn quân Bắc Việt tràn vào miền Nam. Anh chỉ
huy 20 xe GMC nhanh chóng thực hiện công tác sơ tán suốt cả ngày. Khoảng
4, 5 giờ chiều, ông Trần Khắc Bảo nhìn thấy qua cầu một người cầm chiếc nón lá
xòe đi ngang qua với vẻ mặt rất mệt mỏi. Anh muốn chạy tới giúp người này
nhưng Tiểu đoàn trưởng, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 5 TQLC phụ trách canh gác ở
đó đã hét lớn:
“Tôi đã
khai thác cầu, nó có thể nổ và sẵn sàng bị phá hủy khi tôi thấy xe tăng Việt
Cộng xuất hiện, đừng chạy qua, bạn sẽ bị bỏ lại đó và không thể quay lại!”
Anh cố
nài nỉ:
"Đại
bàng chờ ta, để ta cứu người cuối cùng này."
Và anh
ta chạy đến đưa người đàn ông này qua cầu. Thấy người này không thể đi
lại, cảm thấy lạc lõng nhưng vẫn cố giữ chiếc nón lá, Thiếu úy Bảo nói đùa:
“Con
không đi được, vậy con nên mang theo vàng bạc châu báu gì nữa thưa cha?”
Người
cầm nón lá nói:
“Tôi là
chiến sĩ Quân trang tiểu khu Quảng Trị. Trên đường về đây tôi chứng kiến cảnh
tượng rất thương tâm. Mẹ anh ấy đã mất không biết khi nào và anh ấy đang bò
trên bụng mẹ tìm vú. để bú. Tôi không cầm được nữa nên nhặt nó lên, bỏ vào nón
lá rồi mang về đây cho Thiếu úy. Hãy cố gắng cứu nó vì tôi kiệt sức rồi, không
thể đi xa hơn nữa và không có cách nào để giúp đứa bé này."
Nói
xong đưa chiếc nón lá kèm theo đứa bé cho Thiếu úy Bảo.
Dừng
lại một lúc, ông Bảo nói với chúng tôi:
“Tôi là
người lính Việt Nam Cộng hòa, tôi được rèn luyện và thấm nhuần tinh thần Tổ
quốc - Danh dự - Trách nhiệm nên lúc đó tôi nghĩ trách nhiệm của mình là chăm
lo cho nhân dân nên tôi đã gánh vác trách nhiệm đó. bé và nói với mọi người. Sĩ
quan quân đội: 'Được rồi, để tôi chăm sóc anh ấy, còn cậu, cậu cũng hãy giữ gìn
sức khỏe, hãy đến GMC để chúng tôi đưa cậu về vùng an toàn.'”
Sau đó,
sĩ quan Thủy quân lục chiến ôm cháu bé leo lên xe Jeep lái về Phong Điền cách
đó khoảng 20 km. Trên đường đi, anh Bảo cảm thấy rất bối rối vì đứa bé
khóc không thành tiếng vì đói khát và anh vẫn còn là một thanh niên (lúc đó mới
24 tuổi) chưa có kinh nghiệm nên hỏi tài xế: Bây giờ phải làm sao? LÀM? Người
tài xế tên Tài trả lời:
“Thầy
ơi, cho nó bú mẹ đi! Cô giáo không có sữa nên lấy lon nước nhúng ngón tay
vào nước rồi đưa vào miệng bé để cho bé bú.
Anh Bảo
làm theo lời dặn và đứa bé ngừng khóc, nằm yên cho đến khi được anh đưa về
Phòng xã hội của Lữ đoàn Thủy quân lục chiến. Tại đây, gặp Thiếu tá Nhiêu,
Tư lệnh Quân đoàn 4 Thủy quân lục chiến, ông giao đứa bé cho Thiếu tá Nhiêu và
nói:
“Thiếu
tá, tôi nhặt được một đứa bé từ phía trước, xin hãy đưa nó cho Thiếu tá.”
Người
đàn ông này nhìn ông Bảo, mỉm cười nói:
“Anh đi
đánh giặc thì con cái anh ngã đè lên người anh!”
Ông Bảo
làm rõ:
"Không
phải! Tôi nhặt nó lên ở phía trước; anh ấy đang nằm trên xác mẹ anh ấy." Thiếu
tá Nhiều nói:
“Được
rồi, đưa đứa bé đến Ban Xã hội để họ chăm sóc.” Sau đó, ông Bảo giao đứa
bé cho một nữ quân nhân phụ trách công tác xã hội. Người phụ nữ này nói
với anh:
“Nếu
Thiếu úy giao nhiệm vụ thì Thiếu úy phải chịu trách nhiệm. Vì đứa trẻ này
đang ở tiền tuyến nên Thiếu úy phải cho nó biết tên và họ của Thiếu úy để sau
này nó biết lai lịch và tìm ra ”.
Lúc đó
ông còn độc thân nhưng trong thâm tâm ông nghĩ sau này lấy chồng, nếu có con
gái ông sẽ đặt tên là Bích, nếu con trai ông sẽ đặt tên là Bảo, nên sau khi
nghe nữ quân nhân nói, Nói đến đây, ông Bảo liền đặt tên cho đứa bé là Trần Thị
Ngọc Bích.
Sau đó
ông trở về đơn vị và chiến tranh ngày càng khốc liệt cho đến tháng 3/1975, đơn
vị của ông bị mất cùng với Lữ đoàn 2 Thủy quân lục chiến ở Huế và ông Bảo bị
bắt làm tù binh. Mãi đến năm 1981 ông mới được thả ra. Tháng 9 năm
1994, ông được phép định cư tại thành phố Albuqueque, bang New Mexico...
BÉ MỒI
MỒI ĐÃ MAY MẮN
Bé Trần
Thị Ngọc Bích được Phòng Công tác xã hội Bộ phận Thủy quân lục chiến đưa về Cô
nhi viện Thánh Tâm ở Đà Nẵng và giao cho dì Phước chăm sóc. Số hồ sơ của
tôi là 899.
Một
ngày nọ, một trung sĩ Không quân Mỹ phục vụ tại sân bay Đà Nẵng tên là James
Mitchell đến trại trẻ mồ côi và xin nhận một trong những đứa trẻ ở đây làm con
nuôi. Trần Thị Ngọc Bích may mắn lọt vào mắt xanh của ông James Mitchell
và trở thành thành viên của gia đình này kể từ đó.
Sau khi
rời Không quân, ông James Mitchell trở lại Hoa Kỳ vào cuối năm 1972. Ông quyết
định mang theo đứa con nuôi Trần Thị Ngọc Bích, lúc đó mới 6 tháng tuổi.
Ông bà
Mitchell đặt cho cô cái tên Mỹ là Kimberly Mitchell. Tôi sống trong trang
trại của gia đình ở Solon Springs, Wisconsin. Kimberly Mitchell lớn lên ở
đây và được bố mẹ nuôi yêu quý, coi cô như con đẻ. Tôi có thể đến trường,
tham gia thể thao và tham gia các đoàn thể thanh niên. Lớn lên, tôi đi học
và phụ giúp bố mẹ chăn bò, làm phô mai. Cái tên Trần Thị Ngọc Bích cũng bị
lãng quên từ đó, và Kimberly Mitchell cho biết mỗi khi nghe ai đó nói gì về
Việt Nam, cô thường thắc mắc, Việt Nam ở đâu?
Khi trở
nên khôn ngoan hơn, Kimberly Mitchell nhận ra rằng cô không phải là người Mỹ
như cha mẹ mình, không phải con lai, không phải người Trung Quốc. Cô không
biết mình đến từ nước nào và cứ hỏi câu đó nhưng không ai có thể trả lời được.
Một
ngày nọ, Kimberly Mitchell mạnh dạn hỏi cha mình:
“Tôi
muốn biết tôi là ai, tôi đến từ đâu? Tại sao bạn lại là con của chúng tôi?
Cha
nuôi của cô, James giải thích với cô:
“Tôi là
người Việt Nam, bố mẹ tôi bảo tôi đến từ trại trẻ mồ côi ở Đà Nẵng, Việt Nam. Nếu
muốn tìm lại cội nguồn của mình, bạn có thể quay lại Đà Nẵng và có thể tìm lại
cội nguồn của gia đình mình”.
Kể từ
khi Kimberly học lớp ba, cha nuôi của cô đã muốn Kimberly gia nhập Lực lượng
Không quân khi cô được chọn tham dự một buổi hội thảo về
Nghệ
thuật lãnh đạo dành cho sinh viên xuất sắc. Nhưng rồi số phận đã sắp đặt,
cô theo Hải quân. Trong thời gian đi học, Kimberly Mitchell phải nghỉ học
một năm vì cha nuôi của cô qua đời năm 1991 trong một vụ tai nạn tại trang trại
của gia đình. Sau đó cô trở lại trường và tiếp tục học. Năm 1996, bà
tốt nghiệp ngành Kỹ thuật Hàng hải và phục vụ trong Hải quân Hoa Kỳ và hiện
mang quân hàm Trung tá, Phó Giám đốc Văn phòng Hỗ trợ Quân sự và Gia đình tại
Lầu Năm Góc.
Trung
tá Kimberly Mitchell
Năm
2011, Kimberly Mitchell trở về quê hương với tư cách là nữ Trung tá Hải quân,
Quân đội Hoa Kỳ với mong muốn được gặp lại người thân. Đến trại trẻ mồ côi
Thánh Tâm ở Đà Nẵng, cô may mắn được gặp sơ Mary, người đã nhận cô vào năm 1972
từ một nữ quân nhân thuộc Ban Xã hội Sư đoàn Thủy quân lục chiến. Khoảnh
khắc đó thật cảm động nhưng Kimberly chỉ được chị Mary kể lại:
“Khi họ
đưa tôi đến đây, tôi mới được 4 tháng tuổi và họ đặt tên là Trần Thị Ngọc Bích. Người
ta nói mẹ tôi chết trên Đại lộ Khủng bố, tôi được một người lính Việt Nam Cộng
hòa cứu, đưa về đây giao cho trại trẻ mồ côi rồi mất tích, vì lúc đó chiến
tranh rất tàn khốc”.
Kimberly
không biết gì hơn và cô ấy quay trở lại Mỹ. Sau khi biết mình là người
Việt, thỉnh thoảng cô lại viết câu chuyện của mình lên trang web của mình.
GẶP LẠI
Mr.
Tran Khac Bao on the reunion day.
Ông
Trần Khắc Bảo cho chúng tôi xem một số hình ảnh, một số báo Việt Nam và một số
báo Anh đăng hình ảnh buổi gặp gỡ giữa gia đình ông và bà Trần Thị Ngọc Bích
rồi cho biết:
“Sau
khi ra tù Việt Cộng, tôi cũng ra sức tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với bé Trần
Thị Ngọc Bích, trong đó có người lính ngày xưa nhưng tất cả đều không còn dấu
vết. Một hôm tình cờ tôi đọc được bài viết của tác giả Trúc Giang trên tờ
Việt Báo Hải Ngoại số 66 xuất bản ở New Jersey. Tác giả kể lại câu chuyện
về một cậu bé ở trại trẻ mồ côi Đà Nẵng tên Trần sang Mỹ. Thị Ngọc Bích. Đọc
xong tôi rất xúc động và vui mừng, vì có lẽ 80, 90% cô Ngọc Bích là do tôi đã
cứu và đặt tên cho cô”.
Sau đó,
anh nhờ người bạn tên Đào Thị Lê làm việc ở New York Life, có chồng là người Mỹ
và có chị gái cũng làm việc trong Hải quân Mỹ, liên lạc để tìm Mitchell. Và
chính bà Đào Thị Lê là người đầu tiên nói chuyện trực tiếp với Trần Thị Ngọc
Bích đang công tác tại Lầu Năm Góc.
Theo
ông, có lẽ bà Mitchell nửa tin nửa ngờ, không biết câu chuyện này có thật hay
là “thấy người ta đến chiếm gia” như cha bà thường nói. Nhưng sau khi nói
chuyện với ông Trần Khắc Bảo, Mitchell đã quyết định tổ chức một cuộc hội ngộ
trước truyền thông. Bà đã xin phép đơn vị và mời 7 đài truyền hình cùng
một số phóng viên từ Washington, DC cũng như nhiều nơi khác đến tham dự.
Cuộc
đoàn tụ, theo ông Bảo, hoàn toàn do bà Kimberly Mitchell quyết định, địa điểm
là trụ sở của Hiệp hội Cộng đồng người Việt toàn quốc New Mexico vào thứ Sáu,
ngày 29/8/2012. Bà đến sân bay vào tối thứ Năm, ngày 28/8. Gia đình anh Bảo đề
nghị đón cô ở sân bay nhưng cô nói với bà Đào Thị Lệ rằng cô không muốn gia
đình đón ở sân bay hay đưa về khách sạn. Cô muốn trải qua khoảnh khắc cảm
động và ý nghĩa này trước mặt mọi người, đặc biệt là trước giới truyền thông,
đồng thời cô muốn anh Bảo mặc bộ quân phục Thủy quân lục chiến giống như khi
anh tiếp cô và đưa cô đến Phòng Xã hội Nhà sư. Thủy quân lục chiến 41 năm
trước
KHOẢNH
KHẮC CẢM XÚC
Gia
đình ông Trần Khắc Bảo gồm có vợ và con gái ông đều có mặt. Khi Chủ tịch
Cộng Đồng Người Việt Toàn Quốc hỏi bà Kimberly Mitchell:
"Bạn
đang tìm kiếm ai ở đây?"
Cố ấy
đã trả lời:
“Tôi
muốn tìm anh Trần Khắc Bảo.”
Ông Chủ
tịch quay sang ông Bảo đang mặc quân phục giới thiệu:
“This
is Mr. Tran Khac Bao.”
Ngay
lập tức, Kimberly Mitchell Trần Thị Ngọc Bích tiến đến ôm lấy ông Bảo và cả hai
cùng khóc nức nở.
Giây
phút xúc động trôi qua, bà Kimberly hỏi ông Trần Ngọc Bảo:
“Anh là
người đã cứu mạng tôi, hôm nay tôi có mặt ở đây; Tôi cảm ơn bạn, và bây
giờ bạn muốn gì ở tôi?
Mr.
Tran Khac Bao said:
“Thật
ra bây giờ tôi chỉ muốn bạn nói với tôi một từ bằng tiếng Việt, hãy gọi tôi là
Tía”. Vì các con đều gọi tôi là Tia nên tôi xem em như con của mình, tôi
chỉ mong điều đó thôi”.
Và
Kimberly Mitchell gọi là “Tia”.
Anh ấy
đã nói với chúng tôi:
“Lúc đó
tôi thực sự hài lòng.”
Trả lời
câu hỏi của chúng tôi, ông Trần Khắc Bảo cho biết, bà Kimberly chưa kết hôn và
hứa sẽ thường xuyên liên lạc với gia đình ông. Anh ấy nhắc nhở cô Kimberly
rằng cô không phải là một đứa trẻ bị bỏ rơi. Cô được những người lính có
trách nhiệm của Việt Nam Cộng hòa cứu trong bụng người mẹ đã chết và chính anh
đặt tên cho cô là Trần Thị Ngọc Bích. Anh cũng hy vọng trong tương lai cô
có thể trở về Quảng Trị và có thể tìm được tung tích của cha hoặc người thân. Ông
Trần Khắc Bảo cũng cho biết, ông đã mất liên lạc với quân Quân Cu từ lúc giao
cháu bé cho đến nay.
Trong
buổi hội ngộ, trả lời câu hỏi của phóng viên Mỹ, nữ trung tá Kimberly Mitchell
cho biết cô có hai điều may mắn. Điều may mắn đầu tiên là cô đã được tìm
thấy và đưa vào trại trẻ mồ côi. Điều may mắn thứ hai là ông bà James
Mitchell bước vào trại trẻ mồ côi và nói với các Sơ rằng ông muốn nhận đứa bé
này làm con nuôi”.
Câu
chuyện sau 41 năm kết thúc tốt đẹp, bà Trần Thị Ngọc Bích thực sự là viên ngọc
quý trên Đại Lộ Kinh Hoàng như người đã cứu mạng bà hằng mong ước, vì bà đã
mang lại vinh quang cho dân tộc Việt Nam khi cố gắng học tập. luyện tập để
trở thành một nhà lãnh đạo xuất sắc trong Lực lượng Vũ trang Hoa Kỳ, một trong
những lực lượng quân sự hùng mạnh nhất thế giới.
Người
chiến sĩ LLVT và Sĩ quan Thủy quân lục chiến Trần Khắc Bảo thể hiện tinh thần
của người lính Quân đội Việt Nam Cộng hòa, luôn đặt Tổ quốc - Danh dự và Trách
nhiệm lên hàng đầu.
THANH
PHONG
Hay quá
ReplyDelete