Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Friday, July 4, 2008

Mấy Thầy D đi Yellow Stone




Phái đoàn D đi Yellow Stone. Hình ở nhà Anh Chị Phát ngày chót chụp với Anh Lé, Anh Danh và Nguyên. Hình cụng ly ở nhà Anh Chị Phát lúc Anh Lé chưa tới; Bryce Canyon; nhà hàng con Anh Thành chụp với Anh Chị Thành. Click vào hình để xem hình lớn.














Mấy Thầy D đi Yellow Stone Tour

Ngày 16 tháng 6, 2008 Thầy D Triết Lồi, Chị Bảy bay từ Texas lên Las Vegas ở nhà Phát Trĩ. Ngày 17 tháng 6, 2008 Thầy D Đức Cào bay từ Georgia lên Las Vegas ở Caesars Palace Casino.

Ngày 18 tháng 6, 2008, Thầy D tập họp ở parking Tropicana Casino để chờ xe bus của Yellow Stone tour lên từ Orange County. Phái đoàn D gồm có 9 người, Quận Công và Quận Chúa Phát Trĩ, Anh Chị Triết, Anh Chị Đức, Anh Chị Bảy và Chị Năm (chị Bà Triết).

Thầy D suýt bị tù oan: Khoảng 1:00 PM ngày 18 tháng 6, vì xe không đủ chổ cho 7 người, Phát Trĩ thả Triết và Chị Bảy xuống parking Tropicana Casino trước, rồi về nhà chở mấy bà đi ăn phở. Triết và tôi ngồi chờ xe Bus của tour, thấy Đức Cào tới, hai đứa ra phụ Đức kéo vali vô trong Casino cho mát. Vừa kéo vali vô phía trong Casino thì một bà Tàu chạy theo tôi và Triết la inh ỏi, thì ra hai đứa tôi kéo vali của bà Tàu mà chúng tôi tưởng của Đức! Gặp tôi, Đức hỏi vali tụi tôi đâu, tôi nói trên xe Phát Trĩ, vậy mà chúng tôi kéo vali không phải của Đức, Đức nhìn thấy không nói gì hết, khổ thiệt! Tôi vổ vai bà Tàu giải thích, bà thông cảm và làm quen mượn cell phone của tôi, tôi mừng húm, nhưng tôi cố lắng nghe coi bà có dùng phone của tôi gọi Cảnh Sát không, thì ra bà gọi con ra đón, chắc bà đi tour mới về! Nếu bà Tàu kêu Cảnh Sát, tụi tôi phải huỷ bỏ tour vì trễ giờ. Tôi nói với Triết, nếu hai đứa tôi kéo vali của Mỹ đen ở Miami hay New York, bảo đảm Mỹ đen sẽ đập hai đứa không còn cái răng ăn cơm, mà còn ở tù oan!

Rời Las Vegas khoảng 4:00 PM đến St George thì xế chiều, tour ngũ đêm ở St George như chương trình.

Ngày thứ nhì, sáng sớm tour đưa chúng tôi xem Zion, Red Canyon, Bryce Canyon, Bryce Canyon đẹp tôi chưa từng thấy, như cảnh Thiên Đàng. Tour cho 45 phút để xem Bryce Canyon, đứng trên xem chưa đủ thời giờ, vậy mà Đức Cào mê quá, leo xuống đáy Canyon rộng mênh mông, 800 feet sâu, mặc cho mọi người cản ngăn. Chắc là Đức Cào muốn tìm Tiên Nữ trong Thâm Cung!

Tới giờ xe bus chạy, Chị Đức chạy quanh gọi thất thanh xuống đáy Canyon để tìm Đức, chẳng thấy bóng dáng Đức đâu! Chị Đức chạy vào restroom rửa mặt, bước lên xe bus, mặt mày chị hốc hác thểu não như cảnh lạc chồng ngày 29 tháng 4, 1975! Tour guide không chịu chờ nữa vì phải đưa phái đoàn đi ăn trưa cách đó 3 miles. Chị Đức xuống xe bus ở lại chờ chồng, tôi lo sợ Chị sẽ biến thành Hòn Vọng Phu, may quá Đức lên và hai người quá giang xe du khách để nhập với phái đoàn ở chổ ăn trưa. Nếu không có ăn trưa cách đó 3 miles, chắc là Chị Đức xô Đức xuống vực thẳm chôn sống cho hả dạ!

Đêm thứ nhì ngũ lại Salt Lake City, quê hương của Thầy D Nguyễn tái Hiệp và Anh Thành Cóc. Về đến Hotel Red Lion ở Salt Lake City thì hơn 8 giời tối, Anh Chi Hiệp đến hotel đón chúng tôi đưa đến nhà hàng con Anh Thành Cóc, Anh Chi Hiệp nhiệt tình đải chúng tôi rất thịnh soạn. Chúng tôi có gọi Anh Thành nhưng Anh bận dọn nhà không đến được.

Ngày thứ ba, tour rời Salt Lake City đến Yellow Stone xế trưa, ngũ lại Cabin ở Yellow Stone hai đêm. Yellow Stone cao độ trên 7000, 8000 feet, nhiệt độ ngày ấm 70+ F, tối lạnh 34+ F.

Tôi mơ mộng nhiều về Yellow Stone, đến nơi tôi thất vọng, vì ngoài cảnh và cao độ đẹp thiên nhiên, Hot Springs, Geysers and active volcanoes rất tầm thường nếu so với Japan và New Zealand mà tôi đã đi qua, bù lại đi chung với mấy Thầy D vui làm sao, nhất là cảnh đêm tối rủ nhau đi ăn xuyên qua rừng cây lạnh buốt, tối đánh bài trong cabin.

Ngày thứ năm, tour rời Yellow Stone về lại Salt Lake City ngũ đêm, Anh Chị Hiệp có nhã ý mời chúng tôi cơm lần nữa, nhưng kỳ nầy Anh Chị Thành Cóc nhất định mời chúng tôi về nhà hàng thứ hai của con gái. Anh Chị Thành lúc nào cũng vậy, chết sống với bạn bè, Anh và Anh Chị Hiệp đến hotel đón chúng tôi về nhà hàng, Chị Thành thì đến nhà hàng trước, lo sắp xếp bàn ghế, thức ăn. Anh Chị Thành tiếp đón chúng tôi hết sức chu đáo, thịnh soạn và nhiệt tình. Mỗi lần gặp lại Anh Thành, tôi nhớ lại lúc nghèo ở Phi Đoàn 514, biệt phái Saigon, Tết đến Anh Thành dắt nguyên biệt đội khu trục vô chúc Tết Tướng Râu, Ông Râu bảo Bà Mai lì xì mỗi đưa 500, mừng húm! Hình ảnh đẹp đó trong lúc anh em nghèo, tôi không bao giờ quên.


Ngày thứ sáu, tour rời Salt Lake City trở lại Las Vegas vào xế trưa, tour cho phái đoàn ở Circus Circus Casino một đêm.


Ngày thứ bảy, 9 giờ sáng chúng tôi check out Circus Circus, tất cả 7 người về nhà Anh Chị Phát, tour tiếp tục đưa phái đoàn còn lại về Orange County.

Về nhà Anh Chị Phát trưa ngày 24 tháng 6, đến chiều thì Thầy D Hiền Điên và Công Chúa từ Orange County lên nhà Phát nhập bọn. Tụi tôi đánh tennis sáng chiều mệt rả rời.



Năm cặp Phát, Hiền, Triết, Đức, Thái và Chị Năm, đưa $600.00 cho Đức và Triết đi cờ bạc kinh tài, Đức là hạng thợ về vụ nầy, chúng tôi rất tin tưởng. Đi từ trưa đến chiều, gần đến giờ coi show mà không thấy hai lính cảm tử quân trở về, tôi tưởng lính đã bị thương! May quá hai lính đã trở về trong chiến thắng nhỏ, mỗi người được chia $10.00 tiền lời, không thua là hay rồi! Chúng tôi coi show "Le Reve" ở Wynn Casino, Show biểu diễn dưới nước và trên Trời tuyệt đẹp, rất lạ mắt.


Ngày Thứ Sáu 27 tháng 6, Thầy D Anh Lé và Công Chúa lên Las Vegas từ Orange County và ở Casino Hotel, chiều Anh Lé và Công Chúa đến nhà Phát dự tiệc, tối hôm đó Phát có mời Anh Đặng thành Danh (khoá 58) và Anh Nguyên PD112.
Ngày Thứ Bảy 28 tháng 6, Thầy D Triết và tôi theo xe Hiền Điên về nhà Anh Chị Hiền chơi mấy ngày. Ngày Chủ Nhật 29 tháng 6 Anh Lé rời Las Vegas về nhà, tối Thứ Hai 30 tháng 6, Anh Chị Anh đải phái đoàn Mì Quảng ngon số một, hơn tất cả nhà hàng tôi đã ăn.

Ngày July 1, vợ chồng tôi rời Orange County về Palo Alto CA để thăm con và cháu ngoại, OB Triết thì về nhà Bà Toại ở Danville CA ngày July 2. Khi OB Triết đến, Bà Toại mời Anh Chị Xương Xì, vợ chồng tôi, đến ăn bún bò, cám ơn Chị Toại, Chị có tin buồn nhưng vẫn tiếp đón bạn bè.

Nhận xét chung của chuyến đi: Quý Thầy D có sẵn tình ruột thịt từ 1963, nên đi chơi chung dễ thông cảm, vui chơi hết sức thoải mái. Cái vui nhất của tuổi “chuối chín” là Thầy D nào cũng bị Công Chúa than vãn là “quên đầu”, “quên đuôi” mà không bao giờ chịu nhận mình quên! Người say té dập mày, dập mặt mà có bao giờ nhận mình say đâu! Các Công Chúa đừng ngạc nhiên, ngày nào đó Hoàng Tữ D về nhà, Công Chúa ra mỡ cửa, Hoàng Tữ thấy Công Chúa không nhận ra và hỏi “ai trong nhà tôi đây?”. Sợ chưa các Công Chúa? Nếu sợ thì đừng trách móc gì nữa, vì càng trách móc, cảnh đó càng đến sớm! ./.

Chị Bảy

No comments:

Post a Comment