Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Monday, March 21, 2011

Sau ba tháng lang bạt giang hồ - Chị Bảy

Tháng 11, 2010 tôi cúng giáp năm cho bà xả và xả tang tại Chùa Việtnam Houston. Sau đó tôi qua San Diego để vui chơi với hai cháu ngoại. Tôi đang ở San Diego thì chú Mỹ em ruột tôi ở Germany gọi tôi,và Mỹ rủ tôi về Bình Dương ViệtNam dự đám cưới cháu Hương Trà.

Cách đây khá lâu, mẹ cháu Hương Trà là bác sĩ Huỳnh Thị Kim Chi chủ bệnh viện sản khoa ở Bình Dương có dẫn cháu Hương Trà đến San Antonio thăm vợ chồng tôi. Rồi năm 2007 vợ chồng tôi có về Bình Dương thăm BS Chi và chồng là BS Khôi. BS Chi là em chú bác ruột với tôi. Sau hai lần gặp lại đó, tình ruột thịt của anh em chúng tôi được hâm nóng trỡ lại sau mấy chục năm xa cách nguội lạnh. Chính nhờ sự hâm nóng nầy, khi Mỹ rủ tôi đi đám cưới cháu gái Hương Trà là người con cưng duy nhất của Chi, tôi nhận lời ngay, mặc dù Chi ngại xa xôi chưa mời tôi đám cưới.

Ngày đám cưới gần kề nên tôi vội vã mua vé máy về ViệtNam trong hai tuần. Khi tôi về tới ViệtNam chú Mỹ đón tôi ở phi trường và đưa tôi về hotel La Lan 1 đường Thủ Khoa Huân góc Nguyễn Du gần chợ Saigon, hotel nầy tôi đã đặt sẵn qua internet. Tôi gọi Chi báo tôi sẽ đi ăn đám cưới lậu, vì gia chủ không mời mà tôi cứ đi, Chi rất cãm động và lật đật mang thiệp đến hotel mời tôi. Gặp tôi Chi hỏi:

- Anh 10 về ViệtNam chuyến nầy dự định ở chơi bao lâu?
- Anh sẽ thả nỗi như lục bình trôi sông, lềnh bềnh theo dòng nước chưa biết ngày về.

Chi biết tôi mới mất bà xả và tôi đang buồn, nên Chi không nói tiếp và nhìn tôi với cặp mắt thương hại.

Về tới ViệtNam chuyến đi đầu tiên của tôi là bao xe lên chùa cô nhi viện ở Long Thành. Tôi biết cô nhi viện nầy là do em Minh Hạnh ở Mỹ giới thiệu cho tôi. Tôi mang mấy bịt kẹo to lớn từ Mỹ về, vậy mà không thấm vào đâu, các em mỗi đứa chỉ được vài cục, vì các em đông quá, trên 100 đứa. Tôi mua 3 bao gạo đem lên chùa và tôi cúng tiền mặt. Chùa hết sức sạch sẽ khang trang. Tôi thấy các em mồ côi ăn mặc đồng phục, cắp sách đi học về, tôi thấy vui vui và thán phục sư cô trù trì. Các em mồ côi có đứa ra đại học, đi làm ra tiền, chúng nó đóng góp xây nhà vãng lai có máy lạnh trong khuông viên chùa cho khách Việt Kiều ở để thâu tiền cho chùa.
Tôi ngồi với các em mồ côi. Các em ngồi trật tự chờ được phát kẹo tôi mang về từ Mỹ. 

Một cháu gái về từ Bĩ đang phát kẹo giùm tôi.

Tôi đứng với Sư Cô Trù Trì


Tôi ở Lan Lan 1 được một tuần. Mấy ngày đầu tôi buồn rã rời, rồi có một đêm tôi đọc emails qua Iphone, tình cơ tôi đọc một câu chuyện buồn ’’Người Lính Ấy Của Tôi’’ kèm theo trong email của Thầy D Trần ngọc Thạnh. Câu chuyện một cô gái son trẻ Đà Lạt yêu một anh chàng sinh viên sĩ quan năm thứ ba trường Võ Bị Đà Lạt. Khi ra trường chàng đi Sĩ Quan Nhãy Dù, mặc cho sự lo sợ cản ngăn của cha mẹ nàng. Trời! Câu chuyện sao mà dễ thương, tình tiết giống tôi ngày xưa! Click Vào Đây để đọc câu chuyện ’’Người Lính Ấy Của Tôi’’. Đọc câu chuyện nầy tôi khóc tức tuởi một mình trong hotel giữa đêm khuya. Tôi về đây với mục đích lang bạt giang hồ để tìm nguôi nguây cho tâm hồn, vậy mà tôi về mới có mấy ngày thì khóc tức tưởi như thế nầy. Trời! Tìm nguôi nguây kiểu gì vậy? Thế là tôi thay đổi hotel, với hy vọng thay đổi không khí. Tôi đổi sang hotel Thành Long Tân đường Trương Định góc Nguyển An Ninh cạnh cửa Đông chợ Saigon, ở đây vui hơn vì tối tối tôi bước ra chợ Saigon ăn hột vịt lộn, ăn cháo...

’’Đang buồn ngũ gặp chiếu manh“, anh chị KQ63A Lê tấn Phát bồ tèo của tôi về từ Mỹ, anh chị rủ tôi đi Hàn Quốc. Đang buồn được rủ đi chơi tôi mừng quá, thế là chiều hôm ấy tôi ra ViệtTravel để mua tour đi Hàn Quốc. Tôi là người sau cùng mua tour nầy, vì chiều hôm ấy họ khoá sổ. Mua tour đi Hàn Quốc mà tôi quên rằng thời tiết đang Mùa Đông bên đó. Đến ngày trước khi đi, tour guide dặn dò đem đồ lạnh, lúc ấy tôi mới giật mình. Đi Hàn Quốc rất vui nhưng lạnh thấu trời, âm 17C, nước đá đầy trên biển. May mà tôi và anh chị Phát có mang đủ đồ ấm, vậy mà có lần tụi tôi tưởng bõ mạng trên một đảo vì gió và lạnh kinh hồn, chân cẳng cứng ngắt đi đứng khó khăn! Nhờ có những lò lữa dọc đường đi, nên thỉnh thoảng chúng tôi dừng lại để hơ lửa và thoát nạn.
Thái và anh chị Phát ở Hàn Quốc

Tôi đến một chùa Hàn Quốc đóng $50 dollars để lập sớ cầu siêu cho bà xả trong một năm. Hình trên tôi cầm sớ, sớ với tên Huỳnh thị Yến sẽ được treo như hình dưới trong một năm. Tôi thấy có tên ViệtNam chổ treo sớ nầy.

Tôi đi Hàn Quốc về được mấy ngày, đến ngày giổ ông cố nội tôi ở Thủ Thừa Long An, tôi bao xe 15 chổ để chở các em bà con ở Saigon, Long An về quê ăn giổ. Gặp lại các em bà con tôi vui lắm. Con heo Mọi 40 ký tôi đặt quay cho đám giổ ngon thấu trời. Da heo dòn, thịt không mỡ, nước ướp thịt ngon tuyệt vời.
Hình chụp taị nhà của ông cố nội tôi. Ba tôi là trưởng nam, nên ông nội giao ba tôi giữ nhà nầy. Rồi ông nội tôi mất, ba tôi lại phải giữ nhà ông nội tôi cách nhà ông cố vài trăm thước trong chung một khu vườn 6 mẩu. Anh em tôi lớn lên trong hai cái nhà nầy. Năm 1975 hai nhà nầy bị tịch thu. Nhà ông nội tôi bị đập phá không còn một viên gạch. Nhà ông cố thì họ đem 200 thương phế binh nuôi trong nầy, và nhà bị đập phá 80%. Anh 7 của tôi là trưởng nam, anh kiện thưa đòi nhà và bị tù 3 lần, mỗi lần vài năm. Sau cùng họ trả nhà trong cảnh tan nát 80%, nhưng những thương phế binh cất nhà riêng trong khuông vườn chưa chịu đi, con đang tranh tụng với anh 7. Hình từ trái qua: Viễn em cô cậu, Loan em cô cậu, chị 7, anh 7, Thái, Sương em cô cậu, Mỹ em ruột. Người đứng giửa thọt tay túi quần là 5 Chiếu em cô cậu vợ Đaị Tá KQ Tuấn Sư Đoàn 5 KQ, bên trái 5 Chiếu là 6 Ngôn em cô cậu, cô mặc áo tràng màu đà bịt tóc là Diệu em chú bác và cũng là em thứ 19 của Đại Tá KQ Lê ngọc Duệ ở Chợ Gạo Mỹ Tho.
Phần còn lại của nhà ông cố sau khi bị đập phá.

Mộ ông bà cố tôi.

Sau đám giổ, tôi bao xe chở Mỹ và các em bà con đi Chợ Gạo Mỹ Tho thăm gia đình anh cố Đại Tá KQ Lê ngọc Duệ. Về Chợ Gạo, chị em anh Duệ bắt cá Tai Tượng chiên xù đải chúng tôi. Chị 12 em anh Duệ làm kẹo chuối ngon thấu trời, ngon bức kẹo chuối bán trong tiệm. Lần nào tôi về Chợ Gạo chị em anh Duệ cũng tiếp đải tôi như bát nước đầy. Nào dừa tươi, mức chùm ruột, bánh tét, kẹo chuối, mang về. Cơm nước thì thức ăn ê hề. Lần nầy về Chợ Gạo, cậu 18 em trai anh Duệ đưa tôi sang tham quan cái nhà thờ to lớn như lâu đài bên Anh Quốc, nhà thờ lớn nầy bên cạnh nhà thờ khá lớn mà chị em anh Duệ đang ở. Nhà thờ lớn nầy hiện công an đang chiếm và nuôi bò trong nhà. Đứng bên trong cái nhà đồ xộ tuyệt đẹp, nhìn những đống cứt bò cao ngút và nặc mùi hôi thúi, lòng tôi se thắt. Trời đất ơi! Thời đại cực kỳ văn minh nầy, sao lại có những bộ óc con người có thể làm được những việc đầy lạc hậu như vậy?
5 Chiếu vợ Đ/tá KQ Tuấn TMPHQ Sư Đoàn 5 KQ đang chiên xù cá Tai Tượng tại nhà của gia đình anh KQ Duệ
Ngôi nhà thờ của gia đình anh KQ Duệ đẹp thấu trời, phía sau có hai nhà khách với nhiều phòng ngũ cho nam nữ riêng biệt, giửa hai nhà khách là hồ nước to lớn bằng bê tông. Vậy mà công an chiếm đoạt ngôi nhà nầy để nuôi bò bên trong nhà!!
Từ trái qua: Hiếu, 6 Sương, 5 Chiếu, Mỹ, Thái, 17 Liên và 18 Phụng em anh Duệ. Anh Duệ thứ 11.

Gần Tết, BS Chi mời tôi và chú Mỹ dự tiệc tất niên của bệnh viện ở Bình Dương. Bệnh viện có trên dưới 30 bác sĩ và nhân viên đông lắm. Trong tiệc tất niên, BS Chi làm mai cho tôi bốn cô chưa hề lập gia đình, một cô Bác Sĩ mỗ sản khoa của bệnh viện, một cô Dược Sĩ, hai cô Kế Toán. BS Chi dặn dò tôi chọn một trong bốn cô nếu tôi thích. Tội nghiệp! BS Chi hết sức quan tâm lo cho sự đơn chiếc của tôi. Tôi sẽ nói về việc làm mai nầy trong bài viết kế tiếp.

Sau tiệc tất niên của bệnh viện, tôi và chú Mỹ dự tiệc cưới cháu Hương Trà ở Hotel New World Saigon, rồi sáng hôm sau tôi và Mỹ dự lễ đưa dâu ở Bình Dương. Cháu Hương Trà là con cưng duy nhất của BS Chi, cháu đang học y khoa bên Canada. Sau đám cưới một ngày, cháu Trà phải đi Canada ngay để học. Chú rể người Bình Dương, đang chuẩn bị sang Canada để đoàn tụ với vợ. Về ViệtNam chuyến nầy, may mà có Chi nên mấy ngày tết tôi đỡ buồn. Chi và Khôi đưa tôi và Mỹ về Thủ Thừa Long An để cúng ông bà tổ tiên của chúng tôi ngày mồng một Tết. Sáng mồng hai Tết, Chi và Khôi đưa tôi và Mỹ ra resort ở Phan Rang, Phan Thiết ăn Tết cho tới mồng bốn chúng tôi về lại Bình Dương.
Từ trái qua: Thái, Khôi, Chi, Mỹ trên bải biển Ninh Chử Phan Rang

Gần Tết KQ Lê Phước Khương mời tôi đến nhà ăn tất niên. Tôi và Khương đã từng ’’vào sanh ra tử’’ bay hành quân trên vùng trời Quân Đoàn 2 vào năm 1964, 1965. Năm 1975 Khương kẹt lại và ỡ tù. Ra tù nhờ có quới nhơn phù hộ, Khương làm ăn khá nên Khương không đi qua Mỹ diện H.O. Ăn cơm tất niên ở nhà Khương tôi may mắn gặp lại vài bạn KQ ngày xưa như KQ Bùi Kim Điền. Điền cũng đã từng bay hành quân với tôi ờ Quân Đoàn 2. Điền không thay đỗi nhiều, vẫn phong độ như ngày xưa.
Tiệc tất niên tại nhà Khương. Từ trái qua: Thái, Điền và vợ chồng Khương đứng.

Thầy D Vương văn Ngọ năm 1975 cũng kẹt lại và đi tù. Ngọ không qua Mỹ. Ngọ mời tôi tới nhà ăn cơm với tình bạn Thầy D. Nhà Ngọ khang trang dễ thương.
Cơm tại nhà Thầy D Ngọ. Thái chụp hình với vợ chồng Ngọ

Chị Bảy gặp nạn! Hôm ấy còn mấy ngày nữa Tết, tôi thay áo quần diện chuẩn bị đi chợ hoa ỏ đường Nguyễn Huệ. Tôi mặc quần kaki sáu túi mà con trai Thông mua cho tôi. Tôi về Saigon được mấy tuần rồi, lần nào đi chơi, tôi không bỏ bóp ở túi sau của quần, mà tôi cất bóp ở túi quần bên hông, và tôi cẩn thận cài kim tây phía ngoài! Nhưng lần nầy tôi mặc quần sáu túi, tôi cảm thấy rất an toàn, vì quần nhiều túi làm sao nó biết tôi cất bóp trong túi nào. Người Saigon dặn dò tôi:

- Cái gì sau lưng anh không phải của anh.

Kỳ nầy tôi mặc quần sáu túi, tôi cất bóp trong cái túi ở đầu gối bên phải, vậy là cái bóp không nằm sau lưng tôi, mà nằm trước mặt tôi, thế là chắc ăn rồi! Tôi hí hửng kêu taxi đi từ hotel ra đường Hàm Nghi. Tôi đi taxi ra tiệm massage ở đường Hàm Nghi, vì có lần một cô đang massage cho tôi ở đây than khóc, cô cho biết tay cô đau nhức không chịu được, nhưng vì chén cơm nên cô phải tiếp tục làm. Tôi nhớ tới toa thuốc đau khớp xương tay của bà xả Thầy D Triết, nên tôi in toa thuốc nầy trong website và mang ra cho cô. Trao toa thuốc cho cô, tôi thả bộ từ Hàm Nghi dọc theo lề đường Lê Lợi lên Nguyễn Huệ để xem chợ hoa. Nhưng chợ hoa ngày mai mới khai trương, tôi lại thả bộ trên lề đường Lê Lợi trỡ lại chợ Saigon để ăn hột vịt lộn. Trên lề đường Lê Lợi, khúc nầy không đèn tối âm u, tôi thấy một bà hành khất thật già để ngửa cái nón lá và bà ngồi yên không có một lời xin xỏ. Tôi dừng lại móc bóp lấy tiền bỏ vô nón lá, rồi tôi tiếp tục đi về chợ Saigon. Người Saigon cho tôi biết lúc tôi móc bóp là lúc kẻ gian bắt đầu theo tôi, vì nó đã biết tôi cất cái bóp ở túi nào trong quần. Tôi đi bộ dọc theo cửa Đông chợ Saigon, và tôi đi băng qua đường Nguyễn An Ninh ngay cửa Đông. Một chiếc xe gắn máy chạy trên đường Nguyễn An Ninh cứ ủi ủi vô chân bên trái của tôi, tôi lấy hai tay đẩy chiếc xe gắn máy ra và kêu lên vừa đủ nghe: ’’ Đi gì kỳ vậy...đi gì kỳ vậy...đi gì kỳ vậy?’’. Tôi thắc mắc tại sao anh lái xe gắn máy không dám nhìn tôi, có lẽ anh sợ tôi nhìn mặt, tôi bắt đầu nghi ngờ nên khi anh vừa chạy xe qua tôi, tôi rờ cái bóp thì cái bóp đâu mất rồi. Tụi nó cả bọn, đứa tấn công bên trái rồi đứa khác lấy bóp bên phải! Như người mất hồn, tôi đứng giữa đường rờ hoài khắp người, nhưng tôi chẳng thấy cái bóp đâu!!

Trong bóp có một ngàn dollars và sáu triệu VN. Số tiền nầy không làm tôi bận tâm, vì tôi còn nhiều tiền tôi gởi rải rác cho anh em tôi cất, tôi lo sợ nhất là các Credit Cards và ATM Cards. Tôi gọi anh KQ63A Lê Tấn Phát đang ở nhà người chị ở Thủ Đức. Mới đầu anh Phát tưởng tôi giởn, nhưng sau đó anh lật đật lấy xe gắn máy về Sagion với tôi ngay. Anh Phát đưa tôi đến đồn công an để khai báo. Rồi hai đứa tôi vô tiệm cà phê nữa đêm, vì tiệm cà phê có WI-FI. Tôi cần WI-FI cho Iphone của tôi, để tôi dùng Iphone vô internet cancel Credit Cards và ATM Cards. May mắn cho tôi, tôi cancel các cards kịp thời. Anh Phát cho tôi muợn một triệu VN để tôi đi taxi về hotel. Trên taxi anh tài xế nghe tôi mất bóp, anh an ủi tôi:

- Ông đừng buồn! Tôi là dân địa phương thổ địa ở đây, vậy mà có lần tôi mệt quá dừng xe lại ngủ chốc lát lấy sức. Tôi quay kiếng xe xuống tí tí để thở, vậy mà nó thò tay vô rọc túi lấy mất cái bóp của tôi!

Nghe anh tài xế taxi nói, tôi lắc đầu chịu thua.

******
Qua Tết tôi lên Đà Lạt thăm gia đình bà xả. Đây là lần đầu tiên tôi về Đà Lạt thiếu vắng bà xả. Tôi không muốn về Đà Lạt trước Tết, vì tôi tin chắc tôi sẽ không đem niềm vui cho bất cứ gia đình nào trong mấy ngày Tết. Tôi đi xe đò lên Đà Lạt với anh chị KQ63A Lê tấn Phát. Chúng tôi ngắm cảnh hai bên đường để so sánh cảnh ngày xưa, tôi và anh Phát bàn tán vui lắm. Vì tôi mất hết số điện thoại của gia đình bà xả để trong bóp, nên tôi lên Đà Lạt không báo trước. Tôi bước vô nhà người anh của bà xả, cã nhà ngạc nhiên xững sờ, nhưng nhờ có anh chị Phát nên ai cũng cố cầm được nước mắt. Khi anh chị Phát về hotel cạnh đó, anh chị em bà xả quay quần bên tôi nhắc chuyện bà xả, người nào cũng nước mắt lưng tròng. Lần nào cũng vậy, mỗi lần tôi về Đà Lạt anh chi em và cháu bà xả quấn quít thương yêu. Tôi mời gia đình ra tiệm ăn, rồi mỗi gia đình thay phiên nhau đải cơm ỡ nhà, lần nào cũng có anh chị Phát tham dự nên tôi đở nhớ bà xả. Chiều Thứ Bảy tôi mời hết gia đình cùng anh chị Phát ra XQ ăn thức ăn Huế và nghe nhạc. Khung cảnh XQ lúc nào cũng làm tâm hồn tôi thư giản, nhất là lúc tiếng đàn tỳ bà lẫn với giọng ngâm thơ của các cô gái Huế trong bộ khăn đống áo dài thướt tha dễ thương.

Lên Đà Lạt được một tuần, tôi và anh chị Phát đi xe đò trỡ về Saigon. Lần nầy tôi không về Saigon ở hotel mà tôi lên thẳng Bình Dương ở hotel. Tôi ở Bình Dương vì Chú Mỹ em ruột tôi ở Germany về ở Bình Dương để tránh né Mùa Đông bên Germany, chú có mua nhà ở Bình Dương. Ngoài ra tôi có BS Chi, Bs Khôi em chú bác với tôi ở Bình Dương.

Chị Bảy gặp nạn lần thứ 2. Sau khi tôi dự đám cưới cháu Hương Trà, tôi đinh ninh tôi sẽ không bao giờ dùng bộ đồ vest nữa, nên tôi cuốn bộ đồ vest nhét vô vali để về Mỹ bỏ giặt. Lên Đà Lạt tôi được biết ngày 12 tháng 3, 2011, em gái kế bà xả cưới vợ cho Tin người con trai thứ hai. Tôi hên quá sức vì tôi mới đổi vé máy bay về Mỹ sớm hơn hai tuần, vào ngày 14 tháng 3, 2011. Vậy là tôi có duyên dự đám cưới cháu Tin, tôi lấy bộ đồ vest giao cho hotel bỏ giặt. Cô giặt đồ cho hotel thật là nhà quê, thay vì bỏ tiêm giặt cô tự giặt bộ đồ vest để lấy tiền. Bộ đồ vest phải giặt khô, nhưng cô giặt bằng nước nên nó nhăn như bánh phồng nướng, vô phương cứu chửa. Cô khóc khi giao tôi bộ đồ vest và xin đền. Tôi nói: ‘’Cô nghèo làm sao cô đền nỗi bộ đồ vest nầy!". Tôi bào cô đem bộ độ vest vứt đi, và đừng lo nghĩ gì nữa. Thế là chuyến về ViệtNam nầy tôi bị mất bóp, mất bộ đồ vest! Tôi tự an ủi “của thay người” nên tôi không hề buồn.

******
Ngày 9 tháng 3, 2011 tôi đi Phú Quốc bằng máy bay đến ngày 11 tháng 3, 2011 tôi về lại Bình Dương. Tôi ở Sàigon Phú Quốc resort hết sức khang trang. Nước biển trong xanh tắm quá đả, thức ăn hải sản bán đầy đường trong phố đêm, tươi ngon và rẽ. Có tàu chở tôi đi tham quan các đảo nhỏ quanh đảo Phú Quốc. Nói là đảo nhỏ thật ra các đảo nầy khá lớn, tàu chạy khá lâu mới hết chiều dài một đảo nhỏ. Vài đảo nhỏ có cả làng người đánh cả sinh sống trên đó. Tôi ngạc nhiên vì có quá nhiều đảo nhỏ quanh đảo Phú Quốc.

Vé máy bay của tôi về lại Mỹ ngày 30 tháng 3, 2011, nhưng vì tôi bị mất bóp tôi nên mất hết hứng thú ở ViệtNam, tôi đổi vé về ngày 14 tháng 3, 2011 và tôi bị American Airline phạt $250 US Dollars. Ngày 14 tháng 3, 2011 tôi về Mỹ. tth


Ngày chót ở Bình Dương trước khi về Mỹ, tôi đải cơm trên tàu Dìn Ký trên sông Bình Dương để cám ơn vợ chồng Chi lo cho tôi những ngày tôi ở Bình Dương như bát nước đầy. Từ trái vô: Thái, Mỹ, Chi, Khôi.

1 comment:

  1. If you and your skills are the product, then using nesting methods to make your place among the competition should come naturally - it's not bragging, it's marketing. My advice is to let love happen.Hold Out. Encourage people to meet in small and large groups. [URL=http://lopolikumino.com ]sphygmomanometers[/URL] If an old 'friend' hits you up on Facebook for coffee, go. In addition, with competitive prices of our selling products, we will be able to surpass tight competition.

    ReplyDelete