Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Thursday, October 29, 2015

Cho Người Tình Lỡ - Vũ Khanh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Cho Người Tình Lỡ/Ca sĩ Vũ Khanh


Wednesday, October 28, 2015

Thêm một niềm vui cuối đời cho tôi - Chị Bảy


Từ ngày bà xả tôi mất, mỗi khi tôi nằm nhà một mình mà tôi nhớ thương bà xả là tôi lật đật khăn gói lên đường đi lang bạt giang hồ khắp thế giới để tìm thư giãn cho tâm hồn. Vì tôi biết stress sẽ mở đường cho ung thư bộc phát. Nhưng năm nay thì khác.

Năm nay tôi về nằm nhà coi như là lâu nhất, từ April 2015, dù cho tôi có nhớ thương bà xả, tôi cắn răng chịu đựng. Tôi không thể đi đâu bây giờ, vì tôi phải ở San Antonio để đăng ký mua bảo hiểm sức khoẻ của hảng USAA mà tôi về hưu.

Hảng USAA ra thông báo, tất cả những người về hưu phải đăng ký mua bảo hiểm sức khoẻ lại vì ảnh hưởng của Obama care, chán thiệt! Thời hạn chót là đầu December 2015, nếu ai không đăng ký lại thì 2016 sẽ bị mất bảo hiểm sức khoẻ. May cho tôi quá, thông báo nầy ra lúc tôi đang ở nhà, nếu tôi đang lang bạt giang hồ không hay biết thì 2016 tôi sẽ không có bảo hiểm sức khoẻ của USAA, dễ sợ quá.

Tôi có bảo hiểm sức khoẻ của chính phủ Medicare Part A và B. Nhưng Medicare chỉ trả có 80%, 20% còn lại thì bảo hiểm của USAA bao chót, ngoài ra bảo hiểm của USAA trả tiền thuốc cho tôi nữa nên tôi khỏi mua Part D của Medicare.

Những người làm IT (information technology) cho USAA về hưu, thỉnh thoảng họ họp mặt đi ăn sáng, đi ăn trưa để có dịp gặp gở coi ai còn ai mất. Biết tôi đang nằm nhà chờ đăng ký mua bảo hiểm sức khoẻ lại, anh HQ12 Trần Văn Ba bồ tèo của tôi cũng làm programmer cho USAA và cũng về hưu như tôi. Anh Ba rủ tôi đi ăn sáng để gặp lại bạn bè xưa cho vui. Tôi nhận lời ngay và đây là lần đầu tôi tham dự.

Tôi nhận lời đi ăn sáng để gặp lại bạn bè xưa. Với hy vọng tôi sẽ dò la coi những người bạn xưa, họ đăng ký mua bảo hiểm sức khoẻ và họ chọn options như thế nào. Bảo hiểm mới có nhiều options làm tôi rối trí. Tôi mà chọn lầm options thì tôi móc tiền túi trả đã luôn! Năm tới những người già đau yếu, uống thuốc nhiều thì móc tiền túi trả đã luôn! Tôi không có bịnh gì nên bị ảnh hưởng ít thôi.

Đây là ông Richard Adams Senior Vice President coi Auto Systems của USAA. Có lúc tôi làm dưới quyền ông. Gặp lại tôi, ông kêu tên tôi làm tôi giật mình vì gần 20 năm qua, bao nhiêu thay đổi mà ông còn nhận ra tôi! Ông cũng không thay đổi nhiều, trừ râu tóc ông bạc khác xưa.

Tôi làm cho Auto Systems được 10 năm, rồi tôi xin ông Richard cho phép tôi rời Auto Systems để tôi xin qua Property Systems để tôi làm trong Development Team vì team nầy đang cần người. Team nầy chuyên viết systems mới cho Property Systems. Ông Richard đồng ý cho tôi rời Auto Systems. Tôi mừng quá sức.

Vô làm trong Development Team của Property Systems, tôi như cây gặp đất tốt. Lương của tôi được tăng như diều gặp gió, và tăng đều đặn mỗi năm. Tôi hên quá! Tôi không bao giờ quên ơn ông Richard. Gặp ông lần nầy, tôi ôm vai kề tai ông tôi nói nhỏ. Tôi nói tôi cám ông đã cho phép tôi rời Auto Systems. Ông cười. Tôi làm cho Property Systems được 10 năm thì tôi về hưu.

Ông Bill Simpson Manager và ông Richard Adams Senior VP.

Ông Bill Simpson nầy vui lắm. Có một sáng Thứ Bảy, hội tennis của USAA sắp tôi đánh đơn với ông để tranh giải luân phiên của hội. Mới 8 giờ sáng mà ông lấy bia ra uống, rồi ông tiếp tục uống trong khi đấu. Đến 10 giờ thì ông gần say. Ông quăng banh lên cao rồi ông nhảy lên để serve. Ông té cái bịt, nằm dài trên sân. Say mà! Tôi lấy cớ mệt quá tôi xin chịu thua, nghĩ chơi vì tôi sợ ông sẽ bị thương!   
    
Kỳ ăn sáng nầy có 11 người tham dự. 

Bồ tèo HQ12 Trần Văn Ba ngồi bên trái bị khuất trong hình tập thể.
Ba cùng tuổi với tôi, khoá 12 Hải Quân VNCH. Ba cười còn ăn khách lắm!

Anh ngồi giữa mặc áo sọc là Frank. Frank là một trong những Schedulers của USAA. Scheduler là người sắp xếp thứ tự chương trình cho computer chạy ban đêm (batch processing). Scheduler cũng là người kiểm soát nhân viên chạy computer (computer operators). Scheduler là người đánh thức programmer trực giữa đêm khuya khi có program bị hư! 

Làm nghề programmer, sợ nhất là 2, 3 giờ sáng, program bị hư và programmer trực phải sửa cho xong trước 6 giờ sáng. Đến 6 giờ sáng mà sửa chưa xong, thì cả hảng rung rinh. Vì Batch Processing chạy chưa xong thì không thể turn on Online Processing. Batch và Online không thể chạy cùng một lúc. Online mà không được turn on thì cả hảng lúc bây giờ trên 10 ngàn nhân viên sẽ ngồi chơi, không làm việc được vì computer hư!  

Khi tôi làm trong Development Team thì tôi không phải trực để sửa program hư nữa, tôi thích lắm.

Gặp tôi lần nầy Frank nói đùa với tôi:

- Mầy dạo nầy ngũ ngon chứ?
- Tao ngũ ngon lắm, nhờ không có mầy!

Cả bàn cười rộ khi nghe tôi đối đáp với Frank.

Cám ơn Ba Trần tạo cơ hội cho tôi gặp lại bạn xưa. Tôi vui lắm. tth   


Friday, October 23, 2015

Em Đi Trên Cỏ Non - Mai Thiên Vân


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Em Về Miệt Xứ, Em Đi Trên Cỏ Non/Ca sĩ Hương Lan, Như Quỳnh, Tâm Đoan, Hạ Vy, Mai Thiên Vân.

Monday, October 19, 2015

Có nên tìm hiểu tường tận HOSPICE? - Chị Bảy


Người di dân Việt Nam sống ở xứ Mỹ, nhưng có một số người không hiểu biết về cái từ Hospice để rồi bỏ lỡ cơ hội ngàn và sau đó cả gia đình khổ trìền miên!

Tôi có một anh bạn thân bị ung thư và bác sĩ chịu thua (Terminally ill). Bác sĩ thương gia đình nên đề nghị để ông ký giấy để đưa anh nầy vô Hospice. Gia đình không hiểu rỏ cái từ Hospice, nên từ chối. Gia đình đưa anh nầy về nhà và gia đình tự đưa anh ra vô bác sĩ để điều trị.

Rồi tới một lúc bịnh cancer của anh trở nặng. Anh đau đớn lăn lộn trên nền nhà, phân và nước tiểu không còn kiểm soát được nữa. Cả gia đình nhìn cảnh nầy đứt ruột đứt gan, mà gia đình không hề biết lổi là tại gia đình vì gia đình không chịu tìm hiểu cái từ Hospice ở xứ Mỹ giàu có nầy, để rồi bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng.

Khi bà xả tôi bị ung thư phổi và lan qua gan vào thời kỳ thứ 4. Bà bác sĩ cho biết bả xả tôi chỉ còn sống khoảng 3 tháng, nếu điều trị thì kéo dài thêm được vài tháng. Bà xả tôi nói với bà bác sĩ rằng bà xả không muốn điều trị. Bà bác sĩ đề nghị để bà ký giấy đưa bà xả tôi vô Hospice.

Vơ chồng tôi đã tìm hiểu cặn kẻ cái từ Hospice từ trước, nên khi bà bác sĩ đề nghị đưa bà xả tôi vô Hopsice, chúng tôi hiểu bà bác sĩ muốn nói cái gì ngay. Bà xả chấp nhận vô Hospice và tôi đồng ý.

Hospice. Hospice là một dạng như nhà nuôi bịnh của tư nhân, họ có quyền cấp thuốc giảm đau cực mạnh như á phiện nước (Liquid Morphine). Liquid Morphine nầy bịnh nhân không thể mua ở Pharmacie, mà bác sĩ gia đình cũng không thể cho toa mua thuốc nầy, ngoại trừ bác sĩ của Hospice mà phải y tá của Hospice mang tới nhà.

Hospice có hai chọn lựa. Bệnh nhân có thể chọn ở trong nhà của Hospice như nhà dưỡng lão, nhưng sang hơn nhà dưỡng lão. Họ có phòng cho người nuôi bịnh ngũ. Họ có phòng cho gia đình tiếp khách. Có nơi họ có phòng cho gia đình nấu ăn. Hospice rất sạch sẽ sang trọng. Nhưng trở ngại là gia đình phải di chuyển từ nhà vô Hospice. Nếu gia đình ngại di chuyển thì xin về nhà.

Hospice tại nhà bịnh nhân. Bịnh nhân có chọn lựa để ở trong nhà và muốn chết trong nhà. Chọn lựa nầy có trở ngại là giường cho bịnh nhân của Hospice hơi lớn nên phòng ngũ của gia đình phải đủ rộng cho giường của Hospice. Hospice sẽ gởi y tá tới nhà lo thuốc men cho bịnh nhân, gởi người làm tới tắm rửa thay áo quần cho bịnh nhân. Gia đình có thể gọi y tá của Hospice bất cứ lúc nào. Nếu muốn gia đình có thể yêu cầu y tá ở luôn trong nhà, nhưng với tôi có người lạ trong nhà thì gia đình mất đi sự riêng tư!

Bịnh nhân nằm trên giường của Hospice đem đến trong nhà, họ tắm khi bịnh nhân nằm trên giường thật tuyệt vời. Họ có tấm lót đặc biệt hút nước nhưng không ướt nệm, họ gội đầu, lật bịnh nhân qua lại để tắm vậy mà không có một giọt nước rớt xuống nền nhà. Họ thay khăn lót giường cũng tuyệt vời luôn, bịnh nhân chỉ cần nằm rồi lăn qua lăn lại là họ thay xong tấm lót giường. Nói chung sự săn sóc của Hospice tại nhà thì tuyệt vời, chuyên nghiệp.
   
Nhiệm vụ của Hospice. Nhiệm vụ của Hospice là không có điều trị. Bổn phận của Hospice là làm sao bịnh nhân không đau đớn và nếu có ra đi thì ra đi êm thấm. Nếu bịnh nhân nằm nhà mà trở bịnh nặng thì người nhà không có quyền gọi 911 để kêu xe cứu thương, mà người nhà phải gọi Hospice trước. Nếu cần Hospice cho bác sĩ của Hospice tới. Và bác sĩ nầy tới không phải điều trị mà cố làm sao cho bịnh nhân không đau đớn quằn quại. Nếu bịnh nhân nằm yên ra đi thì đó là mụch đích của Hospice rồi. Và gia đình cũng mong được vậy thôi.

****************

Trở lại vấn đề bà xả tôi. Khi bà xả tôi yêu cầu Hospice đến nhà, Hospice chở giường và thuốc men tới nhà tôi. Buổi họp đầu tiên tại nhà của vợ chồng tôi với Hospice. Bà y tá của Hospice hỏi bà xả tôi mong muốn gì ở Hospice. Bà xả tôi nói bà xả không sợ chết mà sợ đau. Bà y tá cho biết với ung thư phổi, ung thư gan thì bà bảo đảm bà xả tôi đừng lo vì thuốc giảm đau của họ kiểm soát đau tuyệt vời. Nhưng bà y tá có nói thêm, nếu là ung thư tử cung hay ung thư buồng trứng gì đó, thì bà không dám bảo đảm vì chính bà chứng kiến Liquid Morphine không chế ngự được cái đau của ung thư đó. Bà và bác sĩ cũng không biết tại sao! Vậy là bà xả tôi yên tâm.

Bác sĩ tiên đoán bà xả tôi còn sống 3 tháng. Nhưng 3 tháng đầu bà xả tôi sống khoẻ mạnh, tôi đưa bà xả đi Houston, bạn bè mở tiệc đãi bà xả tôi tưng bừng. Về nhà bà con bạn bè tới thăm tấp nập, tôi lo tiệc tưng bừng ở nhà. Đó đúng là mộng ước của bà xả. Thay vì nằm bẹp để điều trị, bà xả muốn dùng thời gian đó vui chơi với gia đình và bạn bè.

Tiệc nào rồi cũng tàn. Qua tháng thứ 4, bà xả tôi bị sốt nằm vùi. Tôi đau đớn cho ngưng cuộc vui. Tôi dốc hết tình thương lo cho bà xả và tôi hết sức mãn nguyện vì trong 6 tháng săn sóc tôi không hề thấy bà xả rên la vì đau. Bà xả mong muốn lúc lâm chung có thầy và phật tử tụng niệm, tôi thương bà xả quá nên liều mạng hứa đại. Rồi tôi lo sợ rối ren vì nhỡ đêm khuya tôi thức giấc, bà xả không còn thở nữa thì tôi thất hứa với bà xả, làm sao tôi sống quảng đời còn lại của tôi đây!

Vậy mà tôi làm được, sau 6 tháng vô Hospice, bà xả tôi ra đi êm thấm trong lời kinh tiếng mõ của Chư Tăng Ni và nguyên ban hộ niệm của Chùa Bảo Quang San Antonio. Ban hộ niệm sắp sếp có người đọc kinh đi quanh thi thể bà xả tôi suốt đêm. Tôi nghĩ Chư Phật gia hộ cho tôi chứ tôi không tài nào! Mất bà xả lòng tôi tan nát, nhưng bù lại tôi làm đúng như nguyện vọng của nàng nên tôi vui vui!
            
Nói chung chung về Hospice.

Hospice có thể nói là một sự quan tâm của chính phủ, muốn giúp gia đình có người bịnh Teminally Ill cho nhẹ bớt gánh nặng cho gia đình về tinh thần và vật chất, nhất là làm sao cho người bịnh ra đi êm thấm không đau đớn.

Khi một bác sĩ ký giấy gởi một bịnh nhân vô Hospice, thì bác sĩ phải tiên đoán bịnh nhân nầy không sống quá 6 tháng. Nếu một bịnh nhân nằm trong Hospice quá 6 tháng thì bác sĩ có thể bị hảng bảo hiểm gây, vì tốn tiền cho bảo hiểm nhiều quá. Nói chung là khi bịnh nhân vô Hospice thì gia đình chuẩn bị trong vòng 6 tháng là có hậu sự.

Lâu nay tôi bàn bạc với ông bác sĩ gia đình của tôi người Mỹ gốc Pháp, rằng nếu tôi bị terminally ill thì tôi xin ông cho tôi liều thuốc ân huệ dể tôi ra đi lẹ trong êm thấm. Nhưng ông nói Texas cấm ông làm chuyện đó. Ông hứa ông sẽ ký giấy đưa tôi vô Hospice. Nhưng 6 tháng trong Hospice với tôi thì lâu quá. Tôi sống quá đã rồi, làm khổ con cháu thân yêu của tôi dù chỉ một tuần, tôi sẽ không vui. Tôi đang nghĩ tới nhiều cách trong đầu, ai có cách nào xin giúp tôi, tôi mang ơn. Tôi mê nhất là thuốc Cyanide của điệp viên, nếu ai biết cách mua thuốc nầy thì chỉ mánh cho tôi, đừng ra mặt vì tôi không muốn ai bị liên luỵ vì tôi.

Nếu người bịnh được BS đề nghị để BS ký giấy cho vô Hospice, theo tôi đó là dịp may ngàn vàng. Nếu gia đình có tiền muốn điều trị cho tới cùng thì tôi không có ý kiến. Nhưng nếu gia đình thiếu nhân lực và tài chánh, bỏ lỡ cơ hội nầy sẽ là một hối hận về sau. tth

  

Thursday, October 15, 2015

Huế Vẫn Còn Thương - Như Quỳnh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Huế Vẫn Còn Thương/Ca sĩ Như Quỳnh


Sunday, October 11, 2015

Quê Mình - Vân Khánh


Click Vào Đây -  Nhạc phẩm Quê Mình/Ca sĩ Vân Khánh


Saturday, October 10, 2015

Tin vui cho cuối đời tôi - Chị Bảy


Bà Barbara Coombs Lee vừa email cho tôi để thông báo một tin vui. Bà là president của hội Compassion and Choices mà tôi và bà xả là hội viên suốt đời hơn mấy chục năm nay. 

Compassion and Choices chủ trương đời sống con người phải có giá trị (quality life). Hội chủ trương nếu người bịnh mà bác sĩ chịu thua (Terminal Ill), thì người bịnh nầy có quyền xin bác sĩ liều thuốc ân huệ để ra đi nhanh chóng trong êm thấm để tránh thân xác kéo dài trong đau đớn và để tránh làm khổ người thân về tinh thần lẫn vật chất.

Tôi hết sức đồng ý về chủ trương của Compassion and Choices, nên tôi đóng lệ phí $600USD cho tôi và bà xả, để gia nhập hội viên suốt đời. Ngoài ra thỉnh thoảng tôi gởi tiền ủng hộ. 

Rồi bà xả tôi ngã bịnh và bác sĩ chịu thua (Terminal Ill). Lúc bây giờ bà xả nói với tôi:

- Anh, với Compassion and Choices em không chơi nữa!
- Em, anh tôn trọng sự chọn lựa của em và xin em cứ nói.
- Em không muốn điều trị, nhưng em muốn ra đi tự nhiên.
- Anh sẽ làm theo ý muốn của em. Em yên tâm.

Lúc bây giờ tôi thương bà xả quá sức. Bà xả không muốn điều trị vì sợ kéo dài làm khổ chồng con và cơ thể bị tàn phá rồi cũng không đi tới đâu! Nhưng bà xả xin không chơi với Compassion and Choices nữa, tôi thương và hiểu bà xả, có bao nhiêu người đàn bà Á Châu có đủ nghị lực làm chuyện đó? Sau cùng bà xả tôi ra đi tự nhiên theo ước nguyện của nàng.

Lâu nay tôi bàn bạc với bác sĩ gia đình của tôi, ông là người Mỹ gốc Pháp và ông cho tôi biết Texas cấm bác sĩ cho liều thuốc ân huệ cho người bịnh Teminal Ill. Tôi hết sức lo lắng.

Bà Barbara Coombs Lee đem tin vui cho tôi. Theo bà thì ông Thống Đốc tiểu bang California vừa ký luật cho phép bác sĩ cho liều thuốc ân huệ cho bịnh nhân Terminal Ill. Đó là thêm một thành công của tranh đấu trường kỳ của Compassion and Choices. Tôi mừng quá sức. 

Nước Mỹ hiện có 5 tiểu bang có luật cho phép bác sĩ cho liều thuốc ân huệ cho bịnh nhân Terminal Ill. Đó là tiểu bang Oregon, Washington, Vermont, Montana, California. Tiểu bang California và Texas là hai tiểu bang tôi mong chờ. Texas thì chưa có nhưng California thì vừa có. 

California là tiểu bang của con gái tôi đang ở. Khi cần tôi sẽ xin bác sĩ gởi tôi qua California và tôi sẽ ở trong nhà của Hospice, rồi Compassion and Choices phụ giúp tôi bàn bạc với Hospice để cho tôi liều thuốc ân huệ. Tôi muốn qua California để con gái tôi đở bận rộn bay qua lại lo cho tôi. Đó là điều tôi đang lo liệu và mong chờ khi cần. Nhưng đó chưa hẳn là giải pháp tốt nhất mà tôi mong muốn, vì tôi còn vài giải pháp khác trong đầu. Ước muốn của tôi là êm thấm và không làm bận rộn ai hết, dù là con cháu. Hiện tại thì tôi còn khoẻ mạnh như con trâu rừng, tôi sẽ dốc hết thì giờ để vui chơi và làm việc thiện để tìm thư giãn cho tâm hồn, đến lúc nào đó tôi sẽ không chần chờ nuối tiếc. Tôi quyết tâm sẽ là như vậy! tth  
      

Tuesday, October 6, 2015

Máy giặt không dùng nước


Bồ tèo HQ12 Trần Văn Ba forward cho tôi email có đính kèm máy giặt không dùng nước. Cám ơn Ba ơi! tth

Máy giặt công nghệ mới không cần dùng nước vẫn sạch.

Hãng LG vừa mới giới thiệu một mẫu máy giặt Styler mới, cho phép tẩy sạch các vết bẩn trên quần áo mà không cần dùng nước hay xà phòng. Máy giặt mới sử dụng công nghệ khí nóng để đánh tan chất bẩn bằng hơi nước, và những công nghệ bí mật mà LG chưa tiết lộ.

LG Styler là sản phẩm duy nhất được chế tạo cho cả quần áo giặt nước và quần áo giặt khô. Máy giặt có thể giặt sạch và khử mùi trên nhiều chất liệu vải, từ áo sơ mi, áo len, cà vạt, bộ comple và áo khoác đông dày, giữ được độ bền của vải và tiết kiệm được tiền giặt là ( ủi )

Seong-jin Jo, Tổng Giám đốc, đồng thời là Giám đốc điều hành, của Công ty Thiết bị điện tử gia dụng cho biết. Máy giặt kiểu mới được bổ sung thêm tính năng Moving Hanger, dùng để rũ sạch các vết nhăn, mùi, và bụi bẩn. Bạn cũng có thể thêm mùi thơm cho quần áo. Tất cả đặc tính  này được điều khiển bằng một bảng điều khiển nằm ở phía trước máy.

Nếu như đúng như lời của LG quảng cáo thì đây sẽ là chiếc máy giặt với giải pháp thích hợp nhất với môi trường.


Click Vào Đây - Để xem máy giặt LG Styler.