Từ ngày tôi đọc truyện Bữa Cơm Của Khỗng Tữ, tôi hết sức dè dặt khi tôi phán đoán việc gì. Có lần tôi lái xe hơi trên đường, rồi chiếc xe hơi trước tôi chạy quá chậm so với tốc độ cho phép, lúc bây giờ tôi kềm chế không nóng giận. Tôi tống ga qua mặt chiếc xe chạy chậm trước tôi và tôi liếc mắt nhìn thấy tài xế xe là một bà Mỹ già gầy yếu tóc bạc phơ! Lúc bây giờ lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi không làm buồn lòng người tài xế già nua kia và tôi thầm cám ơn Khỗng Tữ.
Chiều nay tôi đọc bài dưới đây, tôi lại nhớ tới lời dạy của Khỗng Tữ, rằng muốn phê phán việc gì thì mình phải là người trong cuộc. Vì có những sự việc mắt thấy tai nghe, cũng chưa chắc đúng, mà phải là người trong cuộc mới biết chính xác đúng hay sai. Đọc xong bài đưới đây, tôi vương vấn thương cảm cho cô gái suốt buổi chiều!
Tôi cám ơn anh Trần Văn Ba HQ12 đã forward bài nầy cho tôi. tth
Ai muốn đọc truyện Bữa Cơm Của Khỗng Tữ thì Click Vào Đây.
Kiểm soát được cái miệng của mình chính là một loại mỹ đức
Cổ nhân thường nói: “Bệnh từ cái miệng mà ra, họa cũng từ cái miệng mà ra”, bởi vậy một người có trí tuệ chính là phải biết kiểm soát được cái miệng của mình, đó cũng là một đức tính tốt đẹp cần tu dưỡng.
Kiểm soát được lời ăn tiếng nói của mình chính là một loại mỹ đức. (Ảnh: Internet)
Một ngày nọ, tôi đi qua một cửa hàng mua sắm, người không đông lắm, có một nhóm người tập trung ở quầy tính tiền. Tôi tiến về phía trước, nhìn thấy một cô gái trẻ ăn mặc chỉnh tề đứng đầu tiên, cô gái quét thẻ nhiều lần, thế nhưng chiếc máy dường như lần nào cũng “cự tuyệt” cô gái.
Có vẻ như đó là một thẻ phúc lợi”, người đàn ông phía sau tôi lẩm bẩm: “Trẻ, khỏe mạnh như thế, mà lại dựa vào phúc lợi để sống, tại sao không going như người trẻ khác tìm việc làm đi?”
Cô gái trẻ quay đầu lại theo tiếng nói, ánh mắt cô như muốn tìm xem đó là ai. “Đúng, chính là tôi nói đó”, người đàn ông phía sau tôi chỉ tay vào chính mình.
Cô gái trẻ đỏ bừng mặt, nước mắt cứ thể chảy xuống, cô ném cái thẻ đi, rồi chạy nhanh ra khỏi cửa hàng, và rất nhanh chóng biến mất trong cái nhìn soi mói của mọi người.
Vài phút sau, một thanh niên bước vào cửa hàng, cậu đi vào cửa hàng hỏi cô thu ngân rằng có biết cô gái kia đâu không, thu ngân cửa hàng nói rằng cô ấy đã quăng thẻ rồi chạy đi rồi.
“Tôi là bạn của cô ấy, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”, cậu thanh niên lo lắng hỏi.
Người đàn ông phía sau tôi nói: “Tôi không may nói ra những lời ngủ xuẩn, mỉa mai cô ấy dùng thẻ phúc lợi, đáng lẽ tôi không nên nói ra, thật xin lỗi!”
“Ôi, hỏng bét rồi. Hoàn cảnh cô ấy rất đáng thương, anh trai cô đã bị giết chết ở Afghanistan hai năm trước, để lại đằng sau ba đứa em. Cô ấy chỉ 21 tuổi mà phải lo cuộc sống cho 3 đứa em. Thật không ngờ, hôm nay lại xảy ra việc thế này”, người thanh niên lo lắng không yên.
“Đây là những món hàng cô bé kia mua sao?”, người đàn ông phía sau tôi hỏi thu ngân.
“Đúng ạ, nhưng tiếc là thẻ của cô ấy không sử dụng được”, thu ngân nói.
Không nên đánh giá bất kỳ người nào, cho dù người đó là người bạn xem thường nhất. (Ảnh: Internet)
“Cậu chắc chắn biết cô gái đó ở đâu chứ?”, người đàn ông hỏi cậu thanh niên trẻ, rồi ông chen lên phía trước, lấy ra thẻ tín dụng của mình đưa cho thu ngân: “Lấy thẻ của tôi tính tiền đi”.
Thu ngân nhận lấy thẻ, và bắt đầu tính tiền những mặt hàng cô gái đã mua.
“Đợi một chút”, người đàn ông quay người lấy một hộp sữa bò bỏ vào trong túi đồ của cô gái.
“Chúng ta nên giúp đỡ ba đứa bé kia nhiều hơn một chút chứ”, một người phụ nữ đi tới, đem một con gà bỏ vào túi của cô gái, sau đó mọi người lặng lẽ lấy đồ của mình bỏ vào túi đồ của cô gái.
“Chú, cảm ơn chú! Chú là một người tốt”, chàng thanh niên nói.
Dù cho chính mắt bạn nhìn thấy, nhưng có lẽ chân tướng sự việc có thể không phải là như vậy. Như lời một triết gia người Hy Lạp từng nói: “Mỹ đức lớn nhất mà nhân loại cần phải học chính là khống chế được cái miệng của chính mình”.
Hoàng Sâm, dịch từ Soundofhope
No comments:
Post a Comment