Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Wednesday, May 29, 2013

Tham quan Thái Lan - Chị Bảy


Mỗi lần về Việt Nam, tôi chỉ được phép tạm trú ở Việt Nam 3 tháng. Sau 3 tháng, tôi có hai chọn lựa, hoặc là tôi đến văn phòng ở đường Nguyễn Du để gia hạn thêm 3 tháng và tôi phải trả $20USD, hoặc là tôi ra khỏi Việt Nam rồi vô lại thì tôi được ở thêm 3 tháng.

Đến văn phòng đường Nguyễn Du chờ đợi cả buổi sáng để gia hạn giấy tạm trú là một cực hình. Vừa rồi gần hết hạn giấy tạm trú, tôi đi Myanmar nên tôi được gia hạn thêm 3 tháng, lần nầy thì tôi đi Thái Lan. Tôi gần về Mỹ rồi nhưng tôi không còn chọn lựa nào khác vì giấy tạm trú của tôi sắp hết hạn!

Tham quan Thái Lan.

Thời tiết Thái Lan. Thái Lan có hai mùa, mùa nóng và mùa quá nóng. Mùa quá nóng vào khoảng giữa tháng April đúng vào lúc Tết của Thái Lan vào 4 ngày 12-15 April. Vì lúc nầy quá nóng nên Thái Lan có lễ tạt nước vào những ngày Tết. Mặc dù tôi đến Thái Lan vào giữa tháng May, nhưng dư âm của mùa quá nóng vẫn còn, và đây là lần đầu tiên tôi đến Thái Lan vào mùa quá nóng.

Năm 1974 tôi đã đến Thái Lan. Lúc ấy tôi là xạ thủ súng dài trong phái đoàn đại diện Việt Nam Cộng Hoà sang Pháp bắn thi giải quân đội cho toàn thế giới. Trên đường đi Pháp, phái đoàn xạ thủ bay từ Sàigòn qua  Bangkok Thái Lan và ở lại hai ngày một một đêm, để lấy chuyến bay chuyển tiếp từ Bangkok đi Paris. Trên đường về Việt Nam, phái đoàn xạ thủ bay từ Paris về Bangkok và ở lại hai ngày một đêm. Nên tôi có dịp tham quan Bangkok từ dạo ấy.

Sau 1975 tôi có dịp đến Bangkok vài lần. Có lần tôi mua tour của Globus từ Mỹ đi thủ đô năm nước Á Châu, Tokyo Nhựt, Bắc Kinh Trung Quốc, Hồng Kông, Tân Gia Ba và Bangkok Thái Lan, và lần nầy tôi đi với bà xả và anh chị BS Thanh. Chuyến đi nầy chúng tôi có quá nhiều kỹ niệm vui, nhất là ở Nhựt Bổn và Thái Lan, về Mỹ mấy năm sau mà chúng tôi vẫn nhắc đến cười đã luôn.

Lần nầy tôi đi Thái Lan bất đắc dĩ và tôi quyết định giờ chót. Trong hotel, tôi lấy passport và đi xuống lầu để đi mua tour. Tôi gặp anh Minh chủ hotel ở phòng khách, rồi tôi rủ anh đi Thái Lan và anh nhận lời, tôi mừng quá sức. Hai đứa tôi là người sau cùng mua tour trong chuyến nầy vì tour vừa khoá sổ và cũng vừa hết chổ.

Ngày tôi và anh Minh đến công ty du lịch để họp về chuyến du lịch Thái lan, tôi đãi anh Minh cơm tối. Sau khi họp với công ty du lịch ở gần chợ An Đông, tôi mời anh Minh ra đường Nguyễn Tri Phương gần đó, ăn tôm càng nướng và cua gạch, để cám ơn anh đi du lịch với tôi cho tôi đở đơn độc.

Trời! Hai đứa tôi ăn tôm càng nướng và cua gạch và tôi bị tiêu chảy te tua! Khi tôi bẻ đầu con tôm càng nướng, tôi thấy nước của gạch tôm chảy ròng ròng, và thịt con tôm thì trong xanh như chưa chín, vậy mà tôi vẫn ăn, mặc dù anh Minh cản tôi đừng ăn gạch tôm sống!

Ăn gạch tôm sống tôi bị đau bụng! Về nhà, sáng hôm sau tôi đi cầu toàn nhớt đàm và hơi, tôi sợ thất kinh, vì tôi nghĩ tôi ăn trúng ký sinh sinh trùng sống (Parasites). Parsites thì có nhiều loại, có loại sinh sản rồi bò vô phổi, vô óc, vô thịt, vô mắt...mà mắt tôi thì đang bị bịnh chưa hết hẳn.

Tôi lật đật uống thuốc trụ sinh mang về từ Mỹ để giết Parasites. Ngày đầu, tôi uống hai viên trụ sinh Cipro 500mg với một viên Imodium, và thuốc nầy chỉ cầm cho tôi hết bịnh được một ngày, rồi sáng hôm sau tôi bị bịnh trở lại. Ngày thứ nhì, tôi uống thêm hai viên Cipro và một viên Imodium và lần nầy thì thuốc cũng chỉ cầm cho tôi hết bịnh được một ngày. Ngày thứ ba, tôi uống thêm hai viên Cipro và một viên Imodium, và lần nầy thì thuốc cũng chỉ cầm cho tôi hết bịnh được một ngày. Tôi có linh cãm, tôi có vấn đề không nhỏ.

Trong ba ngày qua, tôi uống sáu viên Cirpo mà tôi chưa hết bịnh! Tiêu chảy thường thì tôi uống 2 viên Cipro 500mg và một viên Imodium trong một ngày là tôi hết bịnh, vậy mà lần nầy 3 ngày rồi! Tôi lo sợ quá, thứ nhất là ngày mai tôi phải lên đường đi Thái Lan vì tôi không bỏ tour được nữa! thứ hai là ngày mai giấy tạm trú của tôi tới ngày hết hạn.

Thuốc trụ sinh Cipro 500mg chưa giết được Parasites làm tôi sợ quá. Tôi vô Internet tìm hiểu về thuốc Cipro 500mg. Tôi được biết rằng thuốc nầy uống trong 5 ngày. Vậy là tôi chỉ còn hai ngày nữa, nếu sau 5 ngày, tôi không hết bịnh thì tôi chỉ còn nước cắn lưỡi! Hơn nữa tôi chỉ còn 6 viên Cipro cho 3 ngày nữa thôi!

Đi Thái Lan lần nầy trong người tôi đang mang theo hai thứ bịnh, bịnh đau mắt chưa hết và còn nhỏ thuốc, lại thêm bịnh đau bụng! Sang Thái Lan, tôi vẫn còn đi cầu toàn đàm và hơi. Tôi tiếp tục uống thuốc Cipro 500mg cho ngày thứ tư, và lần nầy thuốc cũng chỉ cầm cho tôi hết bịnh trong một ngày, đủ để cho tôi đi tham quan Thái Lan trong một ngày, rồi sáng hôm nay tôi bị bịnh trở lại.

Ngày thứ 5 là liều thuốc chót của Cipro để giết Parasites. Ngày thứ năm nầy là ngày quyết định sinh tử giữa hai bên, tôi và Parasites, phải có một bên chết! Tôi cầu nguyện xong, rồi tôi uống thêm 2 viên Cipro và một viên Imodium, và lần nầy kết quả khả quan. Vậy là đúng như trong Internet nói, thuốc Cipro uống trong 5 ngày, và ngày thứ năm nầy thì tôi hết đau bụng, và tôi đi cầu thì phân trở lại bình thường. Tôi mừng quá sức.

Tham quan Thái Lan ngày thứ 1. 

Đúng 7 giờ sáng, đoàn du khách của chúng tôi gồm 32 người tập họp ở phi trường Tân Sơn Nhất, để làm thủ tục đi Thái Lan trong chuyến bay cất cánh lúc 9:45 sáng.

Đúng 9:45 sáng, máy bay của hảng Air Asia cất cánh từ Tân Sơn Nhất đưa đoàn du lịch của chúng tôi đến phi trường nội địa Don Muang của Thái Lan. Từ Tân Sơn Nhất đi Don Muang mất 1:15 phút bay.

Xe bus của tour đón đoàn ở phi trường Don Muang, rồi xe đưa đoàn đi tham quan ngay!

Thái, Minh ở phi trường Tân Sơn Nhất chờ chuyến bay đi Thái Lan.
 
Anh Minh vừa xuống máy bay, sắp lên xe bus của tour.
 
Thái vừa xuống máy bay, sắp lên xe bus của tour.
 
Có người trong đoàn mang bụng đói đi tham quan! Trên máy bay, hảng du lịch làm sơ sót thế nào mà có người thì được tiếp viên phi hành cho một ổ bánh mì thịt để ăn trưa, có người thì không có gì hết vì hảng du lịch chưa mua lunch cho những người nầy. Riêng tôi và anh Minh thì may mắn có được ổ bánh mì thịt để cầm hơi cho tới 17:00 tour mới cho về hotel.

Tôi đang bị đau bụng mà tôi ăn bánh mì thịt làm tôi lo sợ. Tôi đói quá, nên tôi liều mạng ăn hết ổ bámh mì thịt kẹp với đủ thứ đồ chua và rau sống. Nhưng may quá, thuốc trụ sinh Cipro cầm cự cho tôi tới sáng hôm sau. Nhờ vậy mà tôi có sức đi tham quan ngày thứ 1.

Trong ngày đầu, tour đưa đoàn đi tham cung điện mùa hè. Và cung điện Ananta Samakhom - Bảo tàng hoàng gia nổi bật với kiến trúc mang phong cách châu Âu, được vua Rama V bắt tay xây dựng vào năm 1907 và hoàn tất năm 1915 thời vua Rama VI, Ananta Samakhom là một công trình được xây dựng theo kiến trúc của Ý.

Cung điện mùa hè.

Cung điện Ananta Samakhom.
 
Sau khi tham quan hai cung điện, tour cho đoàn check-in hotel. Về đến hotel, tour cho đoàn tự túc ăn uống tối hôm ấy.

Được tự túc, tôi và anh Minh đi ăn tối bằng taxi. Chúng tôi kêu taxi và bảo đưa chúng tôi tới nhà hàng ngon. Taxi đưa chúng tôi đến nhà hàng Thái Lan khá ngon.

Đi taxi ở Bangkok rất rẻ. 1 USD = 30 Baht. Mỗi lần khách bước lên taxi, tài xế taxi bẻ đồng hồ thì 35 Baht nỗi lên rồi sau đó tiền trong đồng hồ nhảy rất ít và chậm. Nên tài xế taxi ở Bangkok rất thích đi đường ngắn vì họ vớt lần đầu 35 Baht, ngon hơn là đi xa mà tiền lên quá ít và chậm. Điều nầy ngược chiều với taxi ở Sàigòn, vì ở Sàigòn đi taxi đường ngắn, có khi bị tài xế chưởi hoặc không muốn  đi!

Chính tôi đã là nạn nhân đi taxi đường ngắn ở Sàigòn, bị tài xế chưởi. Hôm ấy tôi và một cô giáo sư trẻ bước lên taxi để đến siêu thị. Chúng tôi biết tên siêu thị nhưng không biết siêu thị ở đâu! Lên taxi, cô giáo sư nói tên siêu thị, tài xế taxi đưa chúng tôi đến siêu thị cách đó chừng 6 cái ngã tư. Tài xế tưởng tôi là người ngoại quốc, và tưởng cô giáo sư là gái gọi. Tài xế chưởi cô giáo sư, đi có một chút xíu mà cũng bày đặt đi taxi. Cô giáo sư phân trần rằng, em đâu có biết siêu thị ở đâu. Tôi thì làm thinh như người ngoại quốc nên không hiểu gì hết! Khổ thiệt! Từ đó mỗi lần tôi lên taxi đi đường ngắn, tôi lên tiếng trước tôi sẽ đi đường ngắn nhưng tôi cho tiền gấp đôi, và tôi được yên thân!     

Tôi và anh Minh đi taxi kiếm nhà hàng để ăn tối. May quá taxi đưa chúng tôi đến nhà hàng khá ngon.
 
Ăn tối xong, tôi và anh Minh đi taxi trở về hotel. Về đến hotel, chúng tôi đi bộ dạo phố quanh hotel cho biết sự tình. 

Tham quan Thái Lan ngày thứ 2.

Đoàn ăn sáng trong hotel ở Bangkok rồi tour đưa đoàn đi Pattaya. Pattaya là một thành phố vùng biển, cách Bangkok 130KM về phí Đông Nam. Pattaya là một thành phố thuộc vùng phi trường U-Tapao.

U-Tapao là một phi trường của Hải Quân Thái Lan. Năm 1965 Mỹ dùng phi trường U-Tapao cho chiến tranh Viêt Nam. Nói tới phi trường U-Tapao thì đa số Không Quân VNCH đều biết, vì nơi đây tiếp nhận máy bay của Không Quân VNCH lúc căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất tan hàng lúc 9 giờ sáng ngày 29 tháng 4, 1975. Tôi có kỹ niệm khó quên với phi trường U-Tapao, vì sáng ngày 30 tháng 4, 1975 sau khi rời phi trường Côn Đảo, máy bay tôi đáp ở U-Tapao rồi Mỹ đưa gia đình tôi đi Guam ngay chiều hôm ấy. Sau chiến tranh Việt Nam, Mỹ trả phi trường U-Tapao lại cho Thái Lan.

Đến Pattaya, tour cho đoàn đi tham quan Công viên Sriracha Tiger Zoo. Nơi đây đoàn được xem "show" Heo, Sá Sấu, Cọp.

Heo làm toán. Theo sự giải thích của tour guide thì ở lỗ tai của con heo được gắn một "chip" điện tử, chip điện tử nầy liên hệ với bảng số mà người điều khiển muốn con heo đến lấy. Khi người điều khiển nói 2 + 1 thì con heo đến cắn bảng số 3 mang đi.

Heo đang làm toán.

Show Cá Sấu. Người biểu diễn đúc đầu vô miệng Cá Sấu.

Người biểu diễn đúc đầu vô miệng Cá Sấu.


Show Cọp. Cọp đi dây, Cọp nhảy qua vòng lửa.

Cọp đi dây.
 
Cọp nhảy qua vòng lửa.
 
Sau khi tham quan Công viên Sriracha Tiger Zoo, tour cho đoàn check-in hotel ở Pattaya. Đoàn ở lại Pattaya hai đêm. Đêm đầu tour cho đoàn ăn buffet trong nhà hàng xoay nổi tiếng 56 tầng cao nhất ở Pattaya.

Từ trái: vợ chồng chị Lan & anh Lợi, Thái, Minh ăn tối trong nhà hàng xoay 56 tầng. 
 
Đêm đầu tiên ở Pattaya, sau khi tour cho ăn tối ở nhà hàng xoay, chúng tôi đi xem sexy show. Ở Thái Lan mua bán sex không phạm luật!
 
Ngày xưa tất cả sexy show và mọi sự ăn chơi đều ở thủ đô Bangkok. Lúc bây giờ ở Bangkok có khu Đèn Đỏ (Red Light). Ôi thôi! nơi đây các cô gái non choẹt đứng trần truồng trong lòng kính sát bên đường để chào mời du khách. Tôi và bà xả nhìn cảnh nầy rất đau lòng. Rồi thế giới than vản, nên chính quyền Thái Lan dời mọi sự ăn chơi về Pattaya.
 
Ngày nay Pattaya là nơi tập trung mọi sự ăn chơi của Thái Lan. Nhưng ở Pattaya tôi không thấy khu Đèn Đỏ như ở Bangkok ngày xưa, cũng hay! Các sexy show thì được diễn trong hội trường hoành tráng nhưng không hay bằng ở Bangkok ngày xưa. Các sexy show bây giờ họ chủ yếu về lượng nhưng không có phẩm. Du khách ra vô nườm nượp đông như kiến. Trong sexy show, có show của các cô gái người Nga. Các cô gái Nga nầy lớn tuổi, không đẹp, có vẽ gầy yếu, chẳng có gì hấp dẫn!
 
Nói chung chung những show ở Pattaya thua xa những nước khác nhất là ở Âu Châu. Vì họ nhắm vào lượng mà không để ý về phẩm. Họ cứ cho du khách ra vào nườm nượp liên tục. Nhiều khi khách vào mà không có ghế cho khách ngồi. Các diễn viên trên sân khấu thì diễn liên tục như cái máy thiếu thần sắc, nên người xem có cãm giác như được trả nợ!

Tham quan Thái Lan ngày thứ 3.

Đoàn ăn sáng trong hotel ở Pattaya, sau đó tour đưa đoàn đi tham quan đảo Coral. Tôi và anh Minh không đi đảo, vì chị Minh đi đảo nầy rồi và cho biết đây là đảo san hô, chẳng có gì để xem, hơn nữa mắt tôi bị đau chưa hết hẳn, tôi sợ nước biển dơ vô mắt tôi.

Không theo đoàn đi đảo Coral, tôi và anh Minh kêu xe Tut Tut đi tham quan chợ Pattaya. Ở Pattaya rất khó kiếm taxi vì ở đây họ dùng xe Tut Tut, là loại xe giống như xe Lam ba bánh của Sàigòn trước 1975. Chúng tôi từ hotel kêu xe Tut Tut đi ra chợ thì không có gì trở ngại, nhưng khi trở về, mấy tài xế xe Tut Tut đọc địa chỉ bằng tiếng Anh của hotel trong thiệp của hotel không được. Tôi và anh Minh lần quần mãi ở chợ, sau cùng chúng tôi gọi hotel rồi cho tài xế nói chuyện với hotel, lúc bây giờ tài xế mới biết đường chở chúng tôi về hotel.

Anh Minh trên xe Tut Tut.
 
Thái trên xe Tut Tut.

Đi tham quan chợ Pattaya là một cực hình, vì thời tiết nóng quá sức. Tôi và anh Minh đi bộ quanh chợ, len lỏi trong bóng mát, vậy mà áo chúng tôi ướt vắt ra nước vì mồ hôi. Nói chung là dù ở Bangkok hay ở Pattaya, mỗi lần tôi ra khỏi hotel, và đi bộ trên đường một khoảng ngắn, dù ngoài nắng hay trong bóng mát, áo tôi ướt như tắm vì mồ hôi. Sức nóng nầy hơn ở Việt Nam nhiều, và làm tôi muốn khùng luôn!

Anh Minh mua trái Măng Cụt.
 
Chợ Pattaya.

Tôi và anh Minh tham quan chợ xong rồi về hotel nằm chờ tour đưa đoàn về từ đảo Coral. Khoảng trưa thì đoàn đi đảo về đến hotel, rồi chúng tôi tháp tùng đoàn đi ăn trưa. Ăn trưa xong tour đưa đoàn đi tham quan làng dân tộc Nonooch. Nơi đây đoàn tham quan vườn lan Nonooch, xem ca múa nhạc mang đậm bản sắc Thái Lan như Boxing Thái, đám cưới truyền thống và xem biểu diễn của các chú voi.

Vũ múa dân tộc Thái Lan.
 
Du khách trả tiền để được voi nâng lên rồi để xuống.
 
Voi nắm đuôi nhau di chuyển như trong rừng.
 
Voi đạp xe đạp.
 
Voi chơi basketball rất chính xác.
 
Tham quan núi Phật Khao Chee Chan. Lúc chiến tranh Việt Nam bắt đầu, Thái Lan dùng mìn nổ bắn núi Khao Chee Chan để lấy đá tân trang phi trường U-Tapao cho Mỹ mướn. Năm 1976 chiến tranh Việt Nam chấm dứt, nên mọi sự lấy đá được ngưng. Lúc bây giờ núi Khao Chee Chan đã bị cắt xén một phần lớn, và núi có một bên thẳng băng rất tiện lợi cho khắc hình Phật.
 
Thái Tử khắc hình Đức Phật trên núi để tặng vua cha Rama 9. Những đường nét vẽ chính xác, mềm mại khắc họa chân dung Đức Phật nổi bật ngay chính giữa vách núi giữa trời và đất. Đây là một trong những điểm đến linh thiêng thu hút được nhiều du khách. Họ dùng kỷ thuật tia Laser của Mỹ để khắc lên đá hình Đức Phật 130m cao, 70m rộng. Rồi họ cẩn vàng lá 24K vào đường khắc bởi tia laser. Tổng số vàng lá khoảng 900kg.         
Thái
Hình Đức Phật được khắc và cẩn vàng trên vách núi.
Click vào hình để xem hình lớn.
 
Anh Minh
Hình Đức Phật được khắc và cẩn vàng trên vách núi.
 
Tham quan chợ nổi
 
Ngày xưa, gần Bangkok có chợ nổi thiên nhiên, mà tôi và bà xả đã tham quan. Nơi đây đầy những xuồng của người dân quê bơi lanh quanh theo bờ của chợ để bán đủ thứ thức ăn. Tôi và bà xả say mê ăn uống ở đây, vì thức ăn sạch, ngon và rẻ.
 
Ngày nay chợ nổi ở Pattaya là chợ nổi nhân tạo. Họ đào những con kênh quanh chợ, rồi bơm nước vô làm dòng sông nhân tạo. Những chiếc xuồng bán thức ăn, không có bơi quanh bờ mà đậu một chổ và số xuống nầy quá ít oi,  chỉ có vài ba chiếc! Thức ăn bán trên xuồng thì ít và không hấp dẫn.
 
Anh Minh trước chợ nổi.
 
Thái trước chợ nổi.
 
Bên trong chợ nổi.
 
Xuồng bán thức ăn ở chợ nổi.
 
Tham quan Thái Lan ngày thứ 4.

Đoàn ăn sáng trong hotel, rồi tour đưa đoàn rời Pattaya để về Bangkok. Về đến Bangkok tour đưa đoàn đi ăn ở nhà hàng Royal Dragon Hong Kong. Sau đó tour cho đoàn đến những nơi bán đá quý, bán tổ yến và da cá sấu.

Đến chiều tour cho đoàn xem show rắn Hổ Mang và viếng chùa Phật bằng vàng.

Anh chàng nầy đang thôi miên con rắn Hổ Mang rồi bất thần ngậm miệng con rắn.

Anh chàng đang ngậm miệng con rắn.

Đang lấy nọc độc con rắn ra dĩa.

Sư Trù Trì đang rải nước làm phép cho du khách.

Phật bằng vàng.
 
Tham quan cá Bông Lau dưới sông.
 
 Du khách đi thuyền xem cá dưới sông trước cửa chùa. Nơi đây cá Bông Lau nhiều quá sức, nhưng người Thái không dám bắt cá ăn vì họ cho đây là cá của chùa linh thiêng.

Cá đang ăn bánh mì của du khách quăng xuống sông.
 
Xem show BêĐê. Ăn cơm chiều xong, tour cho đoàn đi xem show BêĐê. Đây là show của các chàng trai đổi hệ sang gái. Các cô gái nầy trông cũng khá đẹp, nhưng không đẹp lộng lẫy như tôi thấy hình trong Internet, nên làm tôi thất vọng! Ai muốn chụp hình với các cô gái nầy thì phải trả tiền.

Du khách muốn chụp hình với các cô gái BêĐê thì phải cẩn thận. Vì du khách ôm vai các cô chụp hình thì giá phải chăng như giao hẹn lúc đầu. Nhưng các cô gái khôn khéo lã lơi tìm cách kéo tay các du khách có máu D để bóp thử hai trái bưởi giả, lúc bây giờ giá tiền chụp hình tăng gấp đôi! Nếu du khách nào muốn thám hiểm rờ núi hàm rồng có gắng súng đại bác thì giá tiền chụp hình bị tăng gấp ba! Nghề móc tiền của các cô BêĐê thật siêu đẳng!

Show BêĐê. 
 
Tham quan Thái Lan ngày thứ 5.

Tham quan Safari World. Nơi đây du khách ngồi trong xe bus to lớn của tour, rồi xe chạy quanh trong vườn đầy thú hoang dã như Nai, Cọp, Sư Tử....cho du khách tham quan.
 
Sau đó tour cho đoàn xem show Cá Heo, show Hải Cẩu, show Cow Boy. Trời! Sức nóng kinh khủng, ở trong vườn đầy kín cây xanh và ngồi trong hội trường có mái che, có nhiều quạt máy cực lớn vừa quạt vừa phun hơi nước, mà tôi có cãm giác như da thịt tôi bị nướng sắp chín. Tôi mệt lờ đờ muốn mữa và tôi không còn sức để chụp hình! Tôi và anh Minh lật đật đi ra kiếm nước uống vì tôi sợ bị "Heat Stroke"!  
 
Đường vào show Cá Heo, show Hải Cẩu, show Cow Boy, đầy rợp cây xanh, vậy mà sức nóng kinh khủng làm tôi sợ bị "Heat Stroke". Dễ sợ quá!
 
Đêm chót ở Bangkok. 
 
Đêm chót ở Bangkok, tôi và anh Minh và hai người nữa trong đoàn mua vé đi ăn buffet trên toà nhà xoay tròn 84 tầng, cao nhất ở Bangkok. Đứng trên toà nhà nầy, tôi có thể thấy toàn thể Bangkok, vì nó quay 360 độ. 
 
Ăn buffet trong nhà hàng ở tầng 83 xong, tôi và anh Minh đi bộ lên tầng 84. Nhà hàng và hotel 83 tầng thì đứng yên, không quay. Khi chúng tôi đi bộ lên tầng 84, tầng nầy lộ thiên không có nóc, và được quay tròn quanh nhà hàng và hotel, nên du khách có thể nhìn toàn bộ Bangkok. Đứng trên tầng 84 nầy, không có nóc nên gió lồng lộng, tôi có cãm giác lạ lạ vì tôi chưa bao giờ đứng lộ thiên ở cao độ nầy.
 
Bangkok được chụp từ tầng 84.
 
Tham quan Thái Lan ngày thứ 6.
 
Đoàn ăn sáng trong hotel, rồi tour đưa đoàn ra phi trường để về lại Sàigòn. Đoàn có 32 du khách, vậy mà hảng du lịch làm ăn quá bê bối, để rồi khi bay trở về Sàigòn, du khách bị chia ra làm hai toán, bay hai chuyến bay khác nhau và cách nhau vài giờ. Trong toán của tôi, khi trở về thì không có tour guide vì tour guide đi với toán sau. Trong mấy chục năm đi tour du lịch, tôi chưa thấy hảng du lịch nào ham tiền mà làm ăn tắc trách như vậy!  
 
Nói chung chung về chuyến quan tham Thái Lan kỳ nầy.
 
Internet ở Thái Lan thua Việt Nam. Ở Việt Nam, internet hầu như có khắp nơi và nhất là Wi-Fi cũng có khắp nơi và free. Thái Lan là một nước lâu nay không có chiến tranh, nhưng nếu so với Việt Nam về Wi-Fi thì Thái Lan thua Việt Nam quá xa. Toàn nước Thái Lan không có "free" Wi-Fi như ở Việt Nam. Trong hotel, nhà hàng, quán cà phê...ai muốn xài Wi-Fi thì phải trả tiền tính theo giờ. Còn điện thoại, nếu đem điện thoại từ Việt Nam qua Thái Lan, khi ai từ Việt Nam gọi thì điện thoại vẫn reo nhưng đó là "Roaming".
 
"Roaming". Khi sóng của hảng điện thoại mà mình đang xài nằm ngoài vùng mình đang đứng, thì "Roaming" nhảy vô để tìm hảng điện thoại có sóng trong vùng mình đang đứng rồi kết nối cho mình để sự liên lạc không bị mất. Điều nầy rất cần thiết cho việc xử dụng điện thoại trong trường hợp khẩn cấp. Nhưng "Roaming" rất đắt tiền. Ai muốn xài điện thoại ở Thái Lan thì mua "Sim" của Thái, rẻ hơn nhiều.
 
Internet Roaming cũng rất đắt tiền, trừ trường hợp có Wi-Fi free cho Internet. Một gia đình người Canada đi du lịch ở Mexico, rồi đứa con 11 tuổi lấy điện thoại của bố để chơi game. Lúc bây nó đang xài Roaming mà nó không biết. Khi gia đình về nhà, hảng điện thoại gởi bill $22000USD cho 700 megabytes chơi game. Đứa nhỏ nhìn bill $22000 nó khóc ròng, ba nó thì kêu trời, cắn lưỡi! Sau khi gia đình khiếu nại kiện thưa tùm lum, hảng điện thoại chịu giảm xuống còn $500USD.   
 
Roaming không phải tự nhiên là có. Phải có sự thoả thuận trước của hảng điện thoại mình đang xài và hảng điện thoại mà Roaming tìm thấy trong vùng. Nếu không có sự thoả thuận trước, thì Roaming không kết nối sóng được. Vì khi xài Roaming thì hảng điện thoại trong vùng mà Roaming kết nối sẽ tính tiền rồi gởi "bill" về hảng điện thoại mà mình đang xài. Hảng điện thoại mà mình đang xài có nhiệm vụ thâu tiền. Trong trường hợp mua Sim trả tiền trước như ở Việt Nam, thì hảng điện thoại trong vùng mà Roaming kết nối, sẽ trừ tiền của cuộc gọi ngay trong Sim. 
 
Người xữ dụng có thể tắt Roaming trong điện thoại của mình để tránh trả tiền quá đắt cho Roaming. Riêng tôi thì tôi không tắt Roaming trong điện thoại Iphone của tôi, vì mỗi lần Roaming kết nối thì tôi biết trước đó là Roaming cho điện thoại hoặc Internet, và system còn cho tôi biết tôi sẽ phải trả thêm tiền cho Roaming, mỗi lần như vậy nếu tôi không thấy cần thiết thì tôi tắt điện thoại, không nghe điện thoại hoặc không xài Internet.
 
Tắt Roaming trong điện thoại có bất tiện. Vì nhiều khi có những cú điện thoại khẩn cấp mà người thân gọi, mình cần phải nghe bằng mọi giá. Hơn nữa, nếu mình lái xe ra ngoại ô vắng vẻ hoặc vùng rừng núi, rồi bị bể bánh xe hoặc gặp cướp bóc. Lúc bây giờ mình cần điện thoại, mà không biết mở Roaming hoặc mở Roaming không kịp thì rất nguy hiểm!   
 
Nói chung chung về Internet thì Thái Lan chưa mở rộng. Nếu cho rằng Thái Lan kiểm soát chặc chẻ Internet để lành mạnh hoá giới trẻ, điều nầy tôi không đồng ý, vì ăn chơi đĩ điếm ở Thái Lan có hạng trên thế giới. Theo tôi, muốn cho người dân theo kịp đà văn minh của thế giới thì phải mở rộng Internet. Người già cũng như giới trẻ muốn liên lạc, tìm hiểu, học hỏi, thì Internet là một phương tiện nhanh và hửu hiệu nhất bây giờ.
  
Hảng du lịch mà tôi đi tour lần nầy làm tôi thất vọng! Đoàn đến thủ đô Bangkok, mà tour không cho xe chạy quanh thủ đô giới thiệu những toà nhà lịch sử để du khách có cái nhìn bao quát về thủ đô của một nước! Tôi đi Thái Lan nhiều lần rồi, lần nầy tôi đi Thái Lan bất đắc dĩ, nên vấn đề tham quan Thái Lan không quan trọng với tôi. Nhưng tôi tội nghiệp cho những người trong đoàn đi tham quan Thái Lan lần đầu. Hảng du lịch mà tôi đi lần nầy, họ chú trọng về lượng, họ lấy giá rất rẻ để có được nhiều du khách, rồi họ làm việc đập nhẹp!
 
Tiền nào của nấy! Của rẻ là của hôi! Điều nầy đúng cho tôi trong chuyến đi nầy. Lâu nay tôi đi tour ở VN khá nhiều, và tôi rất hài lòng nhưng lần nầy thì không! tth
 
Click Vào Đây - Để xem thêm hình. Click vào hình để xem hình lớn.
 

Friday, May 24, 2013

Có Một Ngày Như Thế - Vũ Khanh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Có Một Ngày Như Thế/Ca sĩ Vũ Khanh

Thursday, May 23, 2013

Chiều Tây Đô - Mỹ Huyền, Tuấn Vũ


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Chiều Tây Đô/Ca sĩ Mỹ Huyền, Tuấn Vũ

Sunday, May 19, 2013

Trương Chi - Ánh Tuyết


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Trương Chi/Ca sĩ Ánh Tuyết

Tuesday, May 14, 2013

Định mệnh an bài tất cả? - Chị Bảy

 
Định mệnh an bài tất cả cho một đời người? Có người cho rằng cuộc đời mình là do định mệnh an bài, mình không tính toán cưỡng lại được! Tôi thì không nghĩ như vậy.

Suốt cuộc đời tôi lúc nào tôi cũng áp dụng câu "tận nhân lực tri thiên mệnh", có nghĩa là làm hết sức mình và chấp nhận định mệnh.

Đời tôi, tôi chưa buông xuôi một việc gì, mà tôi phấn đấu cho tới cùng, rồi tôi chấp nhận định mệnh. Tôi còn nhớ rỏ, cái đêm lâm chung của bà xả tôi! Trước đó bà xả dặn dò tôi, bằng mọi cách tôi phải rước Chư Tăng tụng niệm lúc bà xả lâm chung. Thương bà xả quá nên tôi hứa như vậy, nhưng rồi tôi lo rối ren, vì làm sao tôi biết chắc giờ lâm chung mà rước Chư Tăng!

Tôi lo rối ren nhưng tôi không buông xuôi cho định mệnh, mà tôi tranh đấu. Đêm hôm ấy, đâu có ai biết chắc giờ lâm chung của bà xả tôi sắp đến. Lúc ấy Chư Tăng và Phật Tử đang tụng niệm cho bà xả. Sau một thời kinh, vị Tăng trù trì Chùa Bão Quang San Antonio khăn gói chuẩn bị ra về và giao lại cho Phật Tử tự lo.

Tôi có linh cảm bà xả tôi sắp lâm chung mà giờ đây vị Tăng lại sắp ra về! Tôi không buông xuôi cho định mệnh, mà tôi tranh đấu bằng cách, tôi đến trước mặt vị Tăng trù trì, tôi không dám vô phép cản ngăn vị Tăng đừng về mà tôi chỉ âu sầu thưa với vị Tăng rằng "Con sợ bà xả con không chịu nỗi đêm nay". Chỉ một câu nói tranh đấu đơn giản vậy thôi, vậy mà định mệnh đã giữ chân vị Tăng lại để rồi 10 phút sau, bà xả tôi ra đi nhẹ nhàng trong lời kinh tiếng mõ của Chư Tăng và Phật Tử như ước nguyện của nàng.

Tôi muốn nói gì ở đây? Tôi muốn nói đến một việc mà lúc nào tôi cũng tranh đấu chuẩn bị cho đời tôi, đó là mình có nên buông xuôi cho định mệnh hay là nên tranh đấu chuẩn bị cho cuối đời mình?

Tôi thì lúc nào cũng chủ trương tiên đoán lo liệu cho cuối đời mình, đừng để trễ quá rồi trách định mệnh ác nghiệt, bất công!

Tự xử! Nếu ngày nào đó tôi biết sức khoẻ tôi sắp đến đoạn cuối của cuộc đời (Terminally ill), tôi sẽ không để trễ quá, tôi sẽ tự xử trước! Đó là con đường tôi sẽ đi. Tôi cuối đầu cầu Chư Phật gia hộ cho tôi sáng suốt để nhận biết được lúc nào là đoạn cuối của đời tôi, trước khi quá trễ. Lý do cho việc làm nầy là tôi không muốn ai khổ vì tôi, nhất là con cháu thương yêu của tôi. Tôi sống quá đã cho đời tôi rồi, và tôi muốn con cháu tôi sống quá đã cho cuộc đời chúng, đừng bận bịu vì tôi. Thế thôi!

Ai không đồng ý với tôi thì đọc câu chuyện dưới đây "Một người đàn bà can đảm và đáng kính trọng".  

Tôi cám ơn KQ Lê Phước Khương, bồ tèo của tôi, đã forward bài nầy cho tôi. tth

Một người đàn bà can đảm và đáng kính trọng.

Thức khuya mới biết đêm dài...








Một ngày đẹp trời, tự dưng người chồng chung sống cùng mình gần một phần tư thế kỷ bỗng nhìn mình và nói, “Chị mới qua Mỹ mà lái xe giỏi quá há!” thì mình cảm thấy như thế nào đây?

Tôi đã sửng sốt. Ngỡ rằng anh nói đùa.
Nhưng đó là sự thật.
Sáu năm qua, kể từ ngày chồng tôi ngã bệnh, vừa là “dementia” - một dạng của bệnh mất trí nhớ Alzheimer, vừa là “Parkinson” dạng cứng đờ người, lại vừa có nước trong não, tôi đã bỏ hẳn việc đi làm để ở nhà chăm sóc cho anh.
Thế nhưng
Ðiều đau khổ nhất là khi mình làm tất cả mọi chuyện, không còn nghĩ gì được đến bản thân, mà chồng lại không biết mình là ai hết.

***
Cách đây 6 năm, sau khi bị ung thư bàng quang, rồi lại được mổ khi có bướu trong cột sống, ngay dưới thắt lưng, chồng tôi vẫn là một người yêu thích thể thao, nhất là football. Anh thuộc tên tất cả các đội bóng, tên từng cầu thủ, tên những huấn luyện viên, không một trận football nào anh bỏ qua.
Ðùng một cái.
Anh không còn ham thích bất cứ thứ gì nữa. Không football, không sách báo, không phim ảnh, không tivi. Anh cứ lái xe đi mà không biết đi đâu. Anh không ăn, không uống. Khi đó tôi vẫn đi làm, anh ở nhà nghỉ hưu non sau thời gian thất nghiệp. Tôi đưa anh đi bác sĩ. Anh bị trầm cảm, bác sĩ bảo vậy, và chuyển sang cho bác sĩ tâm lý.
Hơn một năm trời đi bác sĩ tâm lý, sức khỏe anh không tiến triển.
Cho đến ngày sinh nhật anh cách đây 6 năm, anh bị ói, tôi chở anh vào cấp cứu. Sau hai ngày ở bệnh viện ra, trên đường về nhà, anh nhìn tôi và nói, “Chị mới qua Mỹ mà lái xe giỏi quá há!” Tôi sửng sốt, ngỡ rằng anh nói đùa.
Nhưng khi anh cứ kêu tôi bằng “chị ba” và tỏ ra không hề biết tôi là ai, tôi lờ mờ hiểu ra mọi thứ. Thế giới gần như sụp đổ dưới chân tôi.
Bác sĩ chụp hình, làm các xét nghiệm, cho biết trong đầu anh có nước. Anh lại được chẩn đoán bị chứng mất trí “dementia” - một dạng của bệnh mất trí nhớ Alzheimer.
Anh không còn biết tự chủ trong vấn đề đi vệ sinh, tiểu tiện nữa. Có những ngày tôi đi làm về, mùi nước tiểu, mùi phân nồng nặc khắp nhà. Từ trên giường, ra đến sofa, phân anh trây trét đầy hết. Tôi phải đi lau, đi dọn.
Rồi anh lại mắc thêm chứng bệnh “Parkinson” dạng “freezing,” cả người anh đông cứng lại khi bị ai chạm vào. Lúc đó, anh không di chuyển, không xê dịch được, mình phải lôi, phải kéo không khác gì một bao gạo. Anh không thể tự giữ thăng bằng cho mình. Không thể ngồi vững, không thể đi. Lúc ngã ra, anh không thể xoay trở để tự ngồi dậy.
Bác sĩ nói bệnh anh không thể chữa trị.
Tôi đưa anh về nhà để tự mình chăm sóc cho anh.

***
Ba tháng sau đó, bất kể mưa nắng, tôi tập đi cho anh, từ trong nhà, ra đến ngoài sân. Anh có thể bước đi được, tuy không nhiều. Nhưng sợ nhất vẫn là những khi anh ngã. Bởi, anh như một bao gạo, không thể điều khiển được não của mình, để có thể lay chuyển, nương theo sự giúp đỡ của người khác. Anh không thể vịn vào tôi để từ từ đứng lên. Tôi kê chiếc ghế bên này, kê thêm ghế bên kia. Ðỡ anh tựa đằng này. Nâng anh phía đằng kia. Bằng mọi cách phải nâng được anh đứng lên. Tôi sợ lắm, những lúc như thế.
Có những khi đang tắm cho anh, anh đi tiêu ngay lúc đó, tôi phải đưa tay hứng để bỏ vào bồn cầu, còn hơn là lênh láng trong bồn tắm.
Có những lúc vừa tắm xong, đang lau mình cho anh, anh tiểu thẳng vào mặt tôi.
Tôi không còn nước mắt để khóc nữa, dù có những lúc tôi rất muốn khóc. Từ ngày anh bệnh, tôi bỏ hết mọi thú vui của mình, không shopping, không bạn bè, không phim ảnh. Tôi thấy mình như một con điên. Nỗi buồn chán vây kín chung quanh. Những lúc bận rộn với anh, với việc dọn dẹp, tôi không có thời gian suy nghĩ.
Nhưng khi dứt việc, tôi chui vào một góc, khóc cho phận mình.
Có lúc lái xe trên đường, tôi muốn lao xe đâm đầu vào đâu đó để kết thúc cuộc đời.
Bởi lẽ
Mờ mịt quá, tương lai trước mắt tôi.
Tôi không có bạn để tâm sự những u uất.
Tôi không có con để san sẻ những buồn đau.
Có lúc tôi muốn gào lên, muốn hét lên. Như một cách giải tỏa những uất ức nhọc nhằn đó, bác sĩ khuyên tôi nên làm vậy, nếu không tim tôi sẽ vỡ.
Nhưng khi tôi la lên, thì cả người anh lại đông cứng, không thể nào lay chuyển, mắt anh nhìn tôi như hỏi, “Chuyện gì vậy?”
Tôi lại phải dịu dàng, “Anh ngồi xuống đi, em đỡ anh đây, anh không té đâu,” “Anh ráng xoay qua đây thì em mới tắm cho anh được”... Chăm sóc một đứa bé bị bệnh, chăm sóc một người lớn bị ung thư, có lẽ còn dễ hơn rất nhiều so với chăm sóc một người bệnh mất trí nhớ cộng thêm Parkinson như anh. Bởi lẽ, họ hiểu mình nói gì, họ biết mình đau gì. Và hơn hết, họ còn điều khiển được trí não mình
Còn anh, anh không biết gì hết. Anh không nói gì hết. Anh chỉ cười những khi tôi dịu giọng. Và anh “khóa chặt” người mỗi khi sợ hãi.

***
Có những người bạn Mỹ đề nghị họ đến trông chừng anh chừng vài tiếng để tôi có thể ra ngoài đi chơi cho khuây khỏa. Nhưng tôi không thiết. Bởi lẽ, đi ra ngoài nhìn người ta vui vẻ, hạnh phúc, trở về nhà đối diện với thực tại, tôi chỉ càng cảm thấy chán chường hơn.
Tôi cũng từng muốn đưa anh đi đây đi đó, nhưng những kinh nghiệm đau thương từng xảy ra khiến tôi phải chùng bước.
Tôi vẫn nhớ khi anh chưa bệnh nặng như bây giờ, tôi chở anh đi Las Vegas coi chương trình Paris By Night 100. Sau đó, tôi đưa anh đến ngồi chơi ở một máy kéo, chỉ anh cách nhấn nút. Rồi anh ói. Cả người anh dính đầy chất bẩn. Tôi đưa anh vào nhà vệ sinh để chùi rửa. Thế nhưng khi đó tôi không biết mình phải làm thế nào khi một bên là nhà vệ sinh nam, một bên nhà vệ sinh nữ. Tôi không thể vào bên nam, tôi cũng không thể đưa anh qua bên nữ. Tôi dặn anh đứng yên một chỗ, tôi chạy vào lấy giấy ra lau cho anh.
Thế nhưng tôi vừa quay đi, anh cũng đi theo. Người lao công la lên bảo anh phải đi ra. Tôi giải thích, nói anh đứng yên, nhưng anh có hiểu gì đâu.
Không còn cách nào khác, tôi đưa anh ra xe để về khách sạn tắm rửa cho anh. Tuy nhiên cả người anh đông cứng lại, không nhúc nhích. Tôi phải lôi anh đi. Cố mà lôi anh đi. Người ta nhìn vào tôi, lạ lẫm. Ðến thang máy, tôi phải chờ người ta đi hết, rồi mới đến tôi và anh bước vào, vì thật sự là hôi lắm.
Một chuyến đi như vậy, có thể nào là vui không?
Tôi vẫn nhớ lần đám cưới cháu anh. Tôi muốn đưa anh đi cùng để anh vui. Tôi cũng muốn mình được mặc áo dài trong ngày hôm đó. Và tôi may một chiếc áo dài thật đẹp.
Sáng ra, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho anh, tắm rửa, mặc tã, thay đồ vest, và mang anh ra xe ngồi trước khi tôi trở vào chuẩn bị thay quần áo cho mình. Bởi lẽ, anh không thể ngồi lên xe một cách bình thường dễ dàng như mọi người. Anh vịn cửa xe, nhưng để nhấc được chân trái lên xe mà tôi phải vừa nói, vừa giúp nhấc chân anh lên. Rồi anh chỉ có thể ghé một phần tư mông ngồi vào ghế. Anh không thể tự mình nhích vào trong để kéo chân phải lên tiếp. Lúc đầu tôi không biết cách, tôi đi qua ghế người lái để lôi anh vào, nhưng mà anh nặng hơn tôi rất nhiều. Tôi không lôi nổi. Tôi phải dùng nhiều cách mới có thể để anh ngồi gọn vào trong trước khi cánh cửa xe đóng lại.
Tôi cũng thay được chiếc áo dài mà tôi mơ ước để chở anh đến nhà nhóm họ.
Anh gặp mọi người, anh vui. Anh cười. Người ta thấy anh cười, họ cũng vui theo.
Trước khi từ nhà cháu đến nhà hàng dự tiệc, tôi biết mình cần chuẩn bị trước việc thay tã cho anh. Khi đưa anh vào nhà vệ sinh rồi, tôi mới nhận ra rằng chiếc áo dài của mình bây giờ không còn phải để diện làm đẹp nữa mà nó trở nên vướng víu cho tôi trong việc chăm sóc anh.
Tôi phải cởi hết quần áo mình ra, rồi mới cởi hết đồ anh ra thì mới có thể lau rửa cho anh được.
Rồi lại đưa anh ra xe. Trời mưa lất phất. Anh đâu thể như người khác có thể ngồi nhanh vào trong. Anh ướt. Tôi cũng ướt. Tôi chợt nhận ra, mình làm đẹp để làm gì đây?

***
Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện bỏ cuộc trong việc chăm sóc anh, dù tôi biết mình không có hy vọng gì hết. Nhưng thật sự tôi cảm thấy mệt mỏi lắm. Tôi sẽ vẫn tiếp tục lo cho anh, đến ngày tôi không còn có thể làm được nữa.
Tôi sắp bước vào tuổi 60, tôi có còn gì đâu, một mai khi anh không còn nữa.
Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng. Nhưng cơn mưa đời tôi không biết khi nào mới tạnh đây?


(Ghi lại theo lời tâm sự của chị Nga Nguyễn, cư dân thành phố San Diego, miền Nam California)

Thursday, May 9, 2013

Trộm Nhìn Nhau - Như Quỳnh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Trộm Nhìn Nhau/Ca sĩ Như Quỳnh

Bịnh viện tư chuyên khoa về mắt ở Sàigòn - Chị Bảy


Sau khi tôi điều trị bịnh mắt với bác sĩ ở Nha Trang gần 3 tuần, mắt tôi vẫn chưa hết! Tôi chi phí cho ông bác sĩ mắt ở Nha Trang tổng cộng 4 triệu 100 ngàn cho tìền khám tiền thuốc chích. Và gần 1 triệu tiền mua thuốc uống ở nhà thuốc tây Nha Trang, vậy mà mắt tôi vẫn chưa hết!

Ở Nha Trang tôi về Sàigòn được 5 ngày thì mắt tôi bớt được vài ngày rồi bị đỏ trở lại. Tôi thật tình chán ngán ông bác sĩ và ông dược sĩ trẻ ở Nha Trang! Rồi tôi đi khám ở bệnh viện tư chuyên khoa về mắt gần hotel tôi ở.

Bệnh viện tư chuyên khoa về mắt ở số 100 Lê Thị Riêng Q1 Sàigòn làm lòng tôi vui vui. Vì bệnh viện rất sạch sẻ, lối làm việc của họ không thua gì bên Mỹ. Đầu tiên bịnh nhân vô lấy số thứ tự, rồi theo số thứ tự mà bịnh nhân đến ghi tên khám. Chổ ghi tên khám, họ dùng toàn computer, nên họ theo dõi hồ sơ bịnh nhân rất chính xác. Trước khi gặp bác sĩ để khám, bịnh nhân đến lần đầu thì phải vô phòng đo thị lực. Đo thị lực xong thì bịnh nhân ngồi chờ y tá gọi để vô phòng khám. Mỗi bác sĩ khám có một cô y tá riêng và các cô y tá trẻ nầy rất lễ phép, họ dùng những từ "xin mời ông...xin mời bà..." nghe rất có cãm tình. Có khoảng 4 phòng cho 4 bác sĩ khám. Có một phòng cho bác sĩ mỗ dùng tia laser. Bệnh viện có luôn phòng bán thuốc với giá rẻ, nên bịnh nhân khỏi lo dược sĩ đưa lộn thuốc và khỏi lo dược sĩ bán thuốc với giá cắt cổ, như tôi đã gặp ở Nha Trang!  

Lần đầu đi khám, tôi gặp ông bác sĩ trẻ măng. Bác sĩ trẻ nầy cho toa tôi mua thuốc nhỏ và thuốc uống. Tiền khám là 100 ngàn VND, tiền đo thị lực là 30 ngàn VND, tiền mua thuốc nhõ và thuốc uống 170 ngàn VND. Vị chi là 300 ngàn. Nhìn số tiền nầy lòng tôi vui vui, không phải tôi vui cho tôi mà tôi vui cho người nghèo ở Việt Nam. Nếu mà lấy tiền như ông bác sĩ ở Nha Trang, thì dân nghèo ở Việt Nam mù hết! Mỗi lần khám và chích thuốc, bác sĩ Nha Trang lấy từ 750 ngàn VND tới 1 triệu 500 ngàn VND, đó là chưa tính tiền thuốc uống! Dân nghèo ở Việt Nam nghe tôi kể, họ kêu trời!

Tôi nghĩ xấu oan cho bác sĩ trẻ măng. Lần đầu tôi được khám bởi bác sĩ trẻ măng. Khi về hotel thì tôi thấy ông bác sĩ trẻ nầy cho tôi thuốc nhỏ trụ sinh làm tôi giật mình, vì tôi nói tôi nghĩ mắt tôi bị nấm, virus! Thuốc trụ sinh đâu có giết được nấm, virus! Nhưng tôi vẫn nhõ thuốc trụ sinh, rồi sáng hôm sau tôi soi gương thấy mắt tôi không bớt. Tôi bực tức bác sĩ trẻ măng. Tôi trở lại tái khám, lần nầy tôi xin đổi bác sĩ và họ cho tôi gặp bà bác sĩ Thuỹ khoảng trên 40 tuổi.

Tôi thán phục bác sĩ Nguyễn Thị Thanh Thuỹ trong bệnh viện nầy. Tôi than phiền với bác sĩ Thuỹ rằng, tôi bị nấm, virus mà bác sĩ trẻ cho thuốc nhỏ trụ sinh nên đêm qua mắt tôi không bớt! Bác sĩ Thuỹ dùng máy coi mắt tôi rồi nhỏ nhẹ giải thích:

- Tôi không nghĩ mắt chú bị nấm, virus.

Rồi tôi đưa lọ thuốc nhỏ của ông bác sĩ Nha Trang và nói:

- Thuốc nhỏ nầy hiệu lực cho mắt tôi nhưng vì tôi hết thuốc nên mắt tôi bị trở lại.
- Thuốc nhỏ đó chỉ làm cho mắt chú bớt tạm thời chứ không trị hết bịnh được.
- Thế thì tại sao thuốc nhỏ trụ sinh không hiệu lực để trị mắt tôi?
- Thuốc nhỏ trụ sinh của chúng tôi mới và mạnh nhất bây giờ. Thuốc trụ sinh chú đã nhỏ không đủ mạnh. Chú nhẫn nại nhỏ thuốc của chúng tôi khoảng 5 ngày thì sẽ thấy bớt nhiều lắm.

Nghe bác sĩ Thuỹ nói thuốc trụ sinh tôi nhõ không đủ mạnh làm tôi giật mình và tôi đồng ý với bác sĩ Thuỹ ngay. Vì tôi nhớ tới thuốc trụ sinh trị bịnh tiêu chảy, tôi đã khổ nhiều lần với bịnh tiêu chảy ở Việt Nam vì thuốc trụ sinh trị tiêu chảy không đủ mạnh! Ở Việt Nam mua thuốc trụ sinh tự do, nên bịnh nhẹ bịnh nặng gì họ cũng xài thuốc trụ sinh, và họ thường dùng thuốc không đủ liều, mới vừa thấy bịnh bớt là họ ngưng thuốc cho đở tốn tiền, nên vi trùng lờn thuốc. Đối với vi trùng lờn thuốc nầy thì phải dùng thuốc mới và mạnh. Tôi đồng ý với bác sĩ Thuỹ, và tôi hối hận đã nghĩ xấu oan cho bác sĩ trẻ măng!

Mắt tôi hiện gần như bình thường. Sau bốn ngày nhỏ thuốc của bệnh viện mắt, mắt tôi gần như bình thường, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục nhỏ thuốc cho đủ 15 ngày theo lời dặn của bác sĩ. Nếu tôi ngưng nhỏ thuốc nữa chừng, vi trùng sẽ sống trở lại và lờn với thuốc mới nầy thì mắt tôi khó mà lành hẳn. Tôi hy vọng kỳ nầy mắt tôi sẽ hết hẳn. Tôi cũng sắp về Mỹ nên tôi không lo lắm. tth
 

Monday, May 6, 2013

Như Giọt Sầu Rơi - Hồ Hoàng Yến


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Như Giọt Sầu Rơi/Ca sĩ Hồ Hoàng Yến

Sunday, May 5, 2013

Gỏ Cửa - Như Quỳnh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Gỏ Cửa/Ca sĩ Như Quỳnh

Thursday, May 2, 2013

Một kinh nghiệm cuối đời - Chị Bảy


Trong chuyến đi tour với gia đình chị Thanh vừa rồi, tôi bị bịnh đau mắt te tua. Tour của chúng tôi có tất cả 7 ngày. Hôm ấy là ngày chót của tour, chúng tôi đang ngũ ở Hội An để sáng hôm sau trở về Nha Trang. Tôi ngũ một mình trong hotel ở Hội An và theo thói quen tôi thức dậy khoảng 4 giờ sáng. Thức dậy tôi cãm thấy mắt trái tôi bị đau rát và khó chịu. Tôi mở đèn và soi gương, mắt trái tôi bị đỏ ngầu và đổ ghèn. Tôi lật đật đi tắm rửa, chuẩn bị vali và đi ăn sáng để đi về.

Ăn sáng xong, tôi nhờ ông chủ hotel chở tôi đi mua thuốc nhỏ mắt. Thấy tôi có thuốc nhỏ mắt, chị Thanh cũng than mắt chị bị xốn khó chịu và mượn chai thuốc của tôi để nhỏ mắt chị.

Thuốc nhỏ mắt không có hiệu lực. Tôi nhỏ thuốc mà mắt tôi đỏ hơn và bắt đầu sưng. Đúng lúc nầy, anh bác sĩ Thanh gọi từ Mỹ để thăm chị Thanh. Anh Thanh bảo tôi tìm mua thuốc trụ sinh để nhỏ mắt cho chắc ăn. Tôi bảo tour guide cho xe ghé nhà thuốc tây cho tôi mua thuốc trụ sinh nhỏ mắt.

Thuốc trụ sinh nhỏ mắt không có hiệu lực. Nhỏ thuốc trụ sinh, mà mắt tôi cứ đỏ hơn và sưng dần, tôi có linh tính tôi đang gặp vấn đề!

Về đến Nha Trang mắt tôi vẫn không bớt. Em gái chị Thanh giới thiệu tôi hai ông bác sĩ mắt giỏi ở Nha Trang. Tôi đến phòng mạch hai ông bác sĩ nầy, thì cả hai phòng mạch đều có giấy dán ngoài cửa "Hôm nay bác sĩ bận đi công tác". "Hôm nay" là ngày nào? Vì mấy ngày sau tôi đến và cái bảng vẫn như củ, làm đau lòng tôi quá sức.

"Hôm nay bác sĩ bận đi công tác". Câu nầy làm tôi nhớ tới chuyện tôi nghe từ lúc tôi còn nhõ rằng, một nhà hàng treo bảng "Ngày mai ăn cơm khỏi trả tiền!" Rồi khách kéo tới ăn và "ngày mai" không bao giờ đến! Tại sao bác sĩ dán bảng mờ ảo thiếu trách nhiệm nghề nghiệp như vậy? Sợ mất khách? Tội nghiệp bịnh nhân đang đau nặng, mà phải đến canh bác sĩ mỗi ngày để rồi không biết chắc ngày nào bác sĩ về! Trời! Lương tâm của một bác sĩ được trường y khoa đào tạo như vậy sao?    

Trong con đường cùng, tôi phải đến một bác sĩ mắt quân đội do một người xa lạ giới thiệu.

Tôi gặp ông bác sĩ quân đội. Ông coi mắt tôi rồi nói, ông sẽ chích thuốc vô hai mí mắt dưới lông mày và chích thuốc vô hai mông của tôi, trong hai ngày là khỏi, thật ra thì tôi phải gặp ông bác sĩ bốn lần trong hơn 10 ngày, mắt tôi mới bớt. Ông cho giá tiền chích thuốc là 450 ngàn VND, 750 ngàn VND. Ông nói tiền càng nhiều thì thuốc càng tốt! Đó là tiền chích thuốc, còn tiền mua thuốc thì tôi đi mua. Sau cùng tôi trả 750 ngàn VND tiền chích thuốc cộng với 70 ngàn VND cho hai lọ thuốc nhỏ. Tôi phải trả tiền trước thì ông bác sĩ mới chích.

Trời! Tôi chưa thấy cảnh bác sĩ ra giá như thế nầy. Tại sao bác sĩ không chích thuốc đủ liều để cho bịnh nhân hết hẳn một lần, mà kéo dài từ liều thuốc nhẹ để rồi bịnh nhân không hết bịnh mà bị lờn thuốc thì làm sao!

Sự ra giá của bác sĩ, mới đầu tôi cãm thấy rất khó chịu. Tôi định lên tiếng tranh luận với ông bác sĩ, nhưng tôi nhớ tới "Bữa Cơm Của Khỗng Tữ" nên tôi dằn lòng. Khỗng Tữ dạy tôi rằng, phải là người trong cuộc mới thấu hiểu một vấn đề tường tận được, chứ mắt thấy tai nghe không chưa đủ. Cuối đời tôi, nhờ tôi đọc "Bữa Cơm Của Khỗng Tử" mà tôi hết sức đắn đo để phán quyết một vấn đề gì. Nhờ vậy mà tôi tránh được sóng gió, và có được sự an nhàn. Ai muốn đọc "Bữa Cơm Của Khỗng Tữ" thì Click Vào Đây.   

Nhờ nhớ tới "Bừa Cơm Của Khỗng Tử" mà tôi dằn lòng để dò nghe tiếng nói của người trong cuộc. Sau mấy lần đến khám bịnh với ông bác sĩ "ra giá' nầy, ông bác sĩ tâm sự với tôi rằng, thuốc của ông là thuốc nhập cảng của nước ngoài. Có người đến chích thuốc rồi than không có tiền, nên ông phải lấy tiền trước. Còn tiền thuốc chích cũng có nhiều hạng tuỳ theo thuốc nhẹ, mạnh. Thuốc càng mạnh thì càng nhiều tiền! Nếu không có tiền nhiều thì chích liều thuốc nhẹ hơn, rồi nhờ vào sức đề kháng của cơ thể phụ vô, như vậy còn tốt hơn là không chích gì hết!

Nghe lời giải thích của ông bác sĩ, người trong cuộc, nên tôi thông cãm ông bác sĩ. Nhưng tim tôi đau nhói, vì tôi nghĩ đến những người nghèo ở Việt Nam. Đa số người nghèo Việt Nam không có mua bảo hiểm sức khoẻ, và nếu họ bị đau bịnh nặng thì gia đình bị vỡ nợ. Nếu không muốn vỡ nợ thì họ bó tay ngồi nhìn người thân chết dần trong đau đớn. Dễ sợ và đau lòng quá!

Thuốc chích và thuốc uống của ông bác sĩ không hiệu lực. Lần đầu sau khi ông chích thuốc và tôi uống thuốc ông cho toa. Ngày hôm sau mắt trái tôi vẫn đỏ và sưng, mắt tốt bên phải thì bắt đầu đỏ và đổ ghèn. Vậy là mắt tốt bên phải bắt đầu bị lây! Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ. Ông hẹn tôi tới gặp ông.

Lần thứ hai nầy ông lại chích thuốc vào mí mắt và mông tôi. Ông cho thuốc nhỏ thì như củ, nhưng thuốc uống thì ông thêm thuốc chống nấm, Virus.

Thuốc chống nấm, Virus có hiệu lực. Khi tôi uống thuốc chống nấm, Virus thì tôi thấy mắt bớt đỏ và bớt sưng. Nhưng tôi vẫn nghi ngờ khả năng của bác sĩ. Rồi tôi nhận được email của bồ tèo tôi, anh bs Thanh từ Mỹ và anh bảo tôi về Mỹ để trị. Tôi lật đật cuốn gói bay về Sàigòn để trị, nếu không xong thì tôi về Mỹ.

Tôi đi máy bay về đến Sàigòn, thì chị Thanh điện từ Nha Trang cho biết, mắt chị cũng bị bịnh. Chị đổ thừa nhỏ chai thuốc của tôi nên chị bị lây. Tôi lo rối ren. Nhưng sáng hôm sau thì mắt tôi bớt sưng và bớt đỏ nhiều lắm. Nhưng tôi đã lỡ hẹn với ông bác sĩ ở Sàigòn, nên tôi vẫn đến gặp ông bác sĩ Sàigòn.

Bác sĩ Sàigòn bảo tôi bỏ hết thuốc nhỏ và uống ở Nha Trang và chỉ nhỏ hai chai thuốc của ông thôi. Nghe lời bác sĩ Sàigòn, nên tôi chỉ nhỏ mắt hai chai thuốc của ông.

Thuốc nhỏ mắt của bác sĩ Sàigòn không có hiệu lực. Tôi nhỏ thuốc của bác sĩ Sàigòn từ sáng đến 4 giờ chiều thì hai mắt tôi sưng húp trở lại. Tôi sợ quá, ngưng nhỏ thuốc của bác sĩ Sàigòn và trở lại uống và nhỏ thuốc của bác sĩ Nha Trang. Trời! Tôi đang trị bịnh theo vòng tròn như con gà mở cửa mả! Khổ thiệt.

Tôi vào internet tìm về bịnh đau mắt do nấm, Virus. Trời! nấm, Virus không sợ thuốc trụ sinh, trụ sinh không giết được nấm, Virus, điều nầy đúng vì thuốc của bác sĩ Sàigòn chỉ là thuốc nhỏ trụ sinh thôi! nên không trị được bịnh của tôi!

Nói tới nấm, Virus, tôi chợt nhớ tới phòng ngũ ở Hội An. Tôi ngũ chỉ có một đêm trong phòng ngũ ở Hội An mà mắt tôi bị nấm, Virus, sưng vù. Chị Thanh cũng vậy! Tại sao vậy? Tôi nhớ tới cái mùng mà hotel giăng lên trên giường để làm điệu cho cổ kính!

Có bao giờ hotel giặt cái mùng nầy? Có lẽ không bao giờ, vì có ai xài đến đâu. Hơn nữa mở mùng ra rồi xếp mùng lại, ngàn trùng khó khăn! Như vậy bụi, nấm móc meo, Virus tích trử tràn ngập trong mùng nầy! Rồi quạt của máy lạnh thổi, nấm móc meo Virus trong mùng rớt vào mắt, người nào xui xẻo thì ráng chịu! Khổ quá! Hotel không nghĩ đến điều nầy. Nhìn hình phía dưới để xem cái mùng mà tôi nói ở đây.

 
Trở lại Nha Trang. Nhỏ và uống thuốc của bác sĩ Nha Trang, mắt tôi bớt nhiều lắm, nên tôi trở lại Nha Trang để tiếp tục khám ông bác sĩ nầy. Hơn nữa, hotel ở Nha Trang tôi mướn tháng và tôi trả tiền nguyên tháng rồi.
 
Nha Trang làm tôi thất vọng. Tôi trở lại Nha Trang thì gần đến ngày 30 tháng 4. Mấy ngày nầy vào dịp lễ, Nha Trang ồn ào, xô bồ, người và xe chen chút trên đường. Nhà hàng thì khách chờ đợi, chen lấn! Tuổi của tôi, cần nơi có không khí trong lành và yên tịnh. Nha Trang có không khí trong lành, nhưng không có yên tịnh. Nha Trang làm tôi thất vọng.
 
Trở về Sàigòn. Thất vọng Nha Trang, tôi mua vé xe lửa về Sàigòn đúng vào ngày 30/4 trong chuyến xe lửa tăng cường cho ngày lễ, nhờ chuyến xe lửa tăng cường nầy mà tôi mua được vé về Sàigòn trong ngày lễ 30/4 để tránh Nha Trang ồn ào. Trời! Tôi lại di tản trong ngày 30/4. Cái ngày nầy sao không chịu buông tha cho đời tôi! Khổ thiệt! Chính ngày 30/4 nầy 2009 làm tan nát tim tôi, ai muốn biết tại sao thì Click Vào Đây.
 
Nói chung chung về kinh nghiệm cuối đời nầy:
 
Tôi sẽ không nói thêm ở đây về nguyên do gây bịnh đau mắt của tôi vì sự hiểu biết của tôi về vấn đề nầy rất mù mờ. 
 
Điều mà tôi muốn nói đến là sự phản ứng của ông bác sĩ điều trị mắt cho tôi. Đó là khi ông bác sĩ điều trị mắt cho tôi ngày đầu không bớt, qua ngày hôm sau mắt tôi bị nặng hơn và lây qua con mắt tốt, và tôi gọi cho ông bác sĩ biết bịnh trạng mắt tôi tệ hơn. Phản ứng của ông là gặp tôi ngay, và ông có cho thêm thuốc mới để trị nấm và Virus, chính thuốc nầy đã cứu mắt tôi. Tôi thán phục sự phản ứng của ông bác sĩ.
 
Nói về vấn đề tiền bạc:
 
Sau ba lần khám bịnh, mỗi lần ông bác sĩ lấy tôi 750 ngàn VND tiền chích thuốc và 70 ngàn VND cho hai chai thuốc nhỏ mắt. Vị chi là 820000 x 3 = 2 triệu 6 trăm ngàn VND.
 
Lần thứ tư thì tiền chích thuốc bị tăng gấp đôi. Vì tôi không muốn ông bác sĩ kéo dài trị bịnh mắt cho tôi, nên tôi nói tôi phải rời Nha Trang để về Mỹ. Nếu mắt tôi còn bị bịnh, tôi sợ Mỹ sẽ không cho tôi lên máy bay vì sợ lây người khác. Tôi yêu cầu ông bác sĩ trị cho tôi hết bịnh mắt trong vòng 7 ngày còn lại ở Việt Nam của tôi. Ông bác sĩ tăng tiền thuốc chích từ 750 ngàn VND lên 1 triệu 400 ngàn VND, vì ông sẽ dùng thuốc mạnh hơn và tốt hơn! Tôi không nắm vững vấn đề nầy nên tôi xin miễn bàn vì sợ nói bậy gây nhân quả. Tuy nhiên thuốc chích lần chót ở mắt và ở mông đau hơn ba lần đầu, nên tôi nghĩ chắc thuốc mạnh hơn nên làm tôi đau hơn. Vị chi cho lần thứ tư là 1 triệu 500 ngàn VND, tính luôn tiền thuốc nhỏ mắt.
 
Tổng cộng sau bốn lần khám bịnh là 2,600,000.00 + 1,500,000.00 = 4 triệu 1 trăm ngàn VND.     
 
Nói về anh dược sĩ trẻ bán thuốc uống cho tôi. Bác sĩ cho toa tôi mua 5 thứ thuốc uống, trong đó có thuốc trụ sinh về mắt, vậy mà anh Dược Sĩ lấy lộn thuốc trụ sinh về đường hô hấp cho tôi uống. Tôi uống gần hết thuốc, thì ông bác sĩ khám phá ra Dược Sĩ đưa lộn thuốc.
 
Đừng ngạc nhiên khi Dược Sĩ đưa lộn thuốc ở Việt Nam. Tôi không cần biết Dược Sĩ thiệt hay Dược Sĩ giả, chuyện đó là trách nhiệm của Bộ Y Tế Việt Nam. Chuyện Dược Sĩ đưa lộn thuốc là thường xảy ra ở Việt Nam, nên mỗi lần tái khám, Bác Sĩ yêu cầu bịnh nhân mang vỏ thuốc uống đến để Bác Sĩ kiểm chứng lại! Trời ơi! Đưa lộn thuốc thì chết bịnh nhân chứ có chết người bán đâu! Bộ Y Tế Việt Nam cũng không cần quan tâm làm gì! Khổ thiệt!
 
Nhưng chưa hết về anh Dược Sĩ trẻ. Bác sĩ cho toa tôi mua 16 viên thuốc trụ sinh 800mg để trị nấm virus. Anh Dược Sĩ gian ác lấy cho tôi 64 viên thuốc trụ sinh 200mg loại nầy và dặn tôi thay vì uống mỗi lần 2 viên 800mg thì uống 8 viên 200mg, thì lượng thuốc cũng vậy thôi. Nghe lượng thuốc thì có lý, nhưng sau nầy tôi khám phá ra tiền thuốc không có lý chút nào hết. Vì 1 viên 800mg có 4 ngàn VND, vị chi là 16 x 4000 = 64000 VND, vậy mà anh Dược Sĩ gian ác lấy tôi 8 ngàn VND 1 viên 200mg, vị chi là 64 x 8000 = 512 ngàn VND. Trời! từ 64 ngàn so với 512 ngàn là sự khác biệt một trời một vực. 
 
Sở dĩ tôi khám phá ra sự gian ác của anh Dược Sĩ trẻ vì lần sau tôi mua nhà thuốc tây khác. Tôi định đến chất vấn với anh Dược Sĩ trẻ, nhưng tôi dằn lòng để nhân quả dạy những người như vậy, chứ tôi thấy không đáng cho tôi chuốc lấy phiền não.
 
Điều mà làm tôi đau lòng là tôi nghĩ đến người dân nghèo ở Việt Nam. Năm mười triệu đối với tôi như một bửa nhậu vui chơi với bạn bè, tôi có thể chấp nhận mọi sự gian ác để đổi lấy sự bình an cho tâm hồn. Nhưng đối với dân nghèo ở Việt Nam, mỗi tháng lương của họ hai, ba triệu, năm mười triệu đối với họ to lớn lắm chứ, làm sao họ chịu nỗi những sự gian ác như thế nầy. Vậy mà Bộ Y Tế Việt Nam không nghĩ tới kiểm soát chặt chẻ giá thuốc tây ở Việt Nam. Ai muốn bán giá nào cũng được, cứ đổ hết nỗi khổ lên đầu dân nghèo Việt Nam!
 
Tình trạng mắt của chị Thanh. Còn hai ngày nữa là chị Thanh rời Nha Trang để vô Sàigòn về Mỹ, mắt chị bị đỏ và sưng húp. Chị Thanh đến khám mắt cùng bác sĩ với tôi. Chị Thanh nói với ông bác sĩ rằng chị phải về Sàigòn gấp và yêu cầu bác sĩ trị mắt chị cho hết trong một lần. Ông bác sĩ chích thuốc liều mạnh cho chị Thanh với giá 1 triệu 500 ngàn, nên khi chị Thanh về đến Sàigòn, tôi thấy mắt chị khá hơn mắt tôi. Và sau đó chị về đến Mỹ thì chị an tâm rồi. Khi chị Thanh đi khám bịnh, em gái chị Thanh tài khôn, khoe với mẹ vợ ông bác sĩ rằng tôi là Việt Kiều goá vợ. Nên bà mẹ vợ nầy đòi làm mai tôi cho hai đứa cháu của bà mới trên 20 tuổi, làm tôi sợ suýt đứt gân máu!    
 
Nhận xét của tôi về ngày 30 tháng 4 ở Nha Trang và Sàigòn. Sau 1975, đây là lần đầu tiên tôi về Việt Nam đúng vào ngày 30/4. Ở Nha Trang trong ngày 30/4, du khách đông nghẹt, họ đến Nha Trang để tắm biển, để ra đảo Hòn Tre (Vinpearl) vui chơi. Thành phố Nha Trang thì không có tổ chức ăn mừng rần rộ gì cả. Về Sàigòn thì tôi thấy Sảigòn vắng người, vắng xe như chiều 30 Tết, vì dân Sàigòn đi chơi xa trong mấy ngày lễ nầy. Và Sàigòn cũng không có tổ chức ăn mừng rần rộ gì cả.
 
Miền Nam không tổ chức ăn mừng ngày 30/4 rần rộ, làm tôi ngạc nhiên. Nhưng làm tôi nhớ tới nội chiến Bắc, Nam của nước Mỹ từ 1861 - 1865. Trong bốn năm nội chiến nầy có 750 ngàn binh sĩ tử trận, còn dân chúng thì chưa kể. Sau cùng Miền Bắc chiến thắng, và đặc biệt tất cả binh sĩ của Miền Nam thua trận không hề bị trừng phạt và Miền Bắc cũng không có tổ chức ăn mừng rần rộ. Nhờ vậy mà vết thương ruột thịt của người Mỹ mới có cơ hội lành lặn lâu bền! tth 

Wednesday, May 1, 2013

Làm Thơ Tình Em Đọc - Lâm Nhật Tiến


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Làm Thơ Tình Em Đọc/Ca sĩ Lâm Nhật Tiến

Tuesday, April 30, 2013

LK Gửi Về Anh, Nó Và Tôi, Giờ Nầy Anh Ở Đâu, Có Những Người Anh


Click Vào Đây - LK Gửi Về Anh, Nó Và Tôi, Giờ Nầy Anh Ở Đâu, Có Những Người Anh

Monday, April 29, 2013

Người Di Tản Buồn, Sàigòn Ơi! Vĩnh Biệt - Y Phương, Anh Khoa


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Người Di Tản Buồn, Sàigòn Ơi! Vĩnh Biệt/Ca sĩ Y Phương, Anh Khoa

Sunday, April 28, 2013

Phượng Buồn, Kỹ Niệm Nào Buồn - Như Quỳnh, Mạnh Quỳnh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Phượng Buồn, Kỹ Niệm Nào Buồn/Ca sĩ Như Quỳnh, Mạnh Quỳnh

Friday, April 26, 2013

Lặng Lẽ Tình Tôi - Vũ Khanh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Lặng Lẽ Tình Tôi/Ca sĩ Vũ Khanh