Wednesday, March 28, 2012
Em Có Còn Yêu Anh - Nguyễn Hồng Nhung, Lâm Nhật Tiến
Click Vào Đây - Nhạc phẩm Em Có Còn Yêu Anh/Ca sĩ Nguyễn Hồng Nhung, Lâm Nhật Tiến
Tuesday, March 27, 2012
Tham quan Nha Trang - Chị Bảy
Chuyến về ViệtNam vừa rồi, tôi ở tám tháng, còn khoảng 10 ngày nữa là tôi trở lại Mỹ, thì bồ tèo của tôi là anh chị BS Thanh ở Houston về ViệtNam. Chị Thanh còn mẹ ở Nha Trang, nên khi về đến Sàigòn thì ngày hôm sau anh chị Thanh đi Nha Trang ngay. Anh chị Thanh rủ tôi về Nha Trang. Nha Trang tôi tham quan nhiều lần rồi, nhưng mấy khi tôi gặp "ông già" Thanh bồ tèo của tôi ở ViệtNam. Tôi và anh Thanh gọi nhau bằng "ông già" theo kiểu Sàigòn lúc tôi còn nhõ. Lúc còn nhõ, tôi và bạn bè ở Sàigòn gọi nhau "già" (già Thái) để như ta đây người lớn!
Tôi nhận lời anh chị Thanh đi Nha Trang. Ngày 5 tháng 3, 2012 tôi lên chuyến xe lữa đêm để đi Nha Trang một mình. Xe lữa khởi hành lúc 8giờ tối thì 5 giờ sáng đến Nha Trang. Đây là loại xe lữa giường nằm, xe lữa nầy chạy rất êm nên tôi ngũ thẳng giấc, chả bù xe lữa giường nằm lúc trước tôi đi Hà Nội - Sapa lắc lư làm đầu tôi suýt rớt ra khỏi cổ.
Ga xe lữa đường Nguyễn Thông Sàigòn
Giường trên xe lữa
Mỗi toa xe lữa có một bảo vệ ngồi gác suốt đêm
Gần 8 giờ tối, xe lữa sắp chạy thì có người mỡ cửa phòng tôi. Một cô gái trên 40 tuổi, sáng sủa dễ thương bước vô phòng tôi. Tôi nói:
- Chào cô.
- Chào chú. Con tìm giường số 10.
- Giường số 10 tầng dưới bên cạnh tôi.
- Cám ơn chú.
Xe lữa bắt đầu chạy, cô lên giường nằm. Vậy là trong phòng chỉ có tôi và cô. Cô hỏi:
- Chú tên gì?
- Tôi tên Thái. Còn cô?
- Con tên Yến.
Tôi giật mình. Yến là tên bà xả tôi. Cô nầy lại có nét hao hao giống bà xả tôi, trông hiền dễ thương quá! Trời! Cái gì vậy? Còn mấy ngày nữa là tôi về Mỹ, tôi muốn yên. Tôi làm thinh không nói gì về việc nầy.
- Chú đi một mình?
- Vâng, tôi đi một mình. Còn cô, cô đi một mình?
- Dạ, con đi một mình. Bà xả chú đâu?
- Bà xả tôi mất hai nằm rồi!
- Tội nghiệp chú quá! Chú đi Nha trang chi vậy?
- Tôi có bạn ở Mỹ mới về Nha Trang thăm mẹ, họ rủ tôi ra chơi.
- Chú cũng ở Mỹ về?
- Vâng!
- Chú nằm dài hết cái giường luôn! Chú cao dữ vậy? Chú đứng dậy đo với con coi!
Tôi đứng dậy đo với cô, cô đứng tới vai tôi! Cô nói:
- Chú cao và trông hiền. May quá, có chú trong phòng với con. Nếu con nằm một mình trong phòng với người có tướng dễ sợ chắc con lo lắm.
Cô nhìn tôi cười thân thiện. Tôi thấy hành lý của cô rất đơn giản, một túi đeo lưng và một túi nhõ bằng vãi ôm tay. Tôi thấy cô tâng tiu ôm túi nhõ bằng vãi trong tay như một bảo vật, mà cô như muốn che giấu tôi! Tôi cũng không quan tâm thắc mắc làm gì. Cô hỏi:
- Chú chôn bà xả bên Mỹ?
- Bà xả muốn thiêu, nên tôi thiêu bà xả chứ không chôn.
- Chú thờ tro bà xả ở đâu?
- Đúng lễ 49 ngày, Hoà Thượng Viện Chủ cho tôi rải tro bà xả trong chùa bên Mỹ sau lưng tượng Phật Bà.
- Rải tro trong chùa, tốt lắm phải không chú?
- Đúng vậy. Chùa là "đất thánh già lam" mà! Hoà Thượng thương tôi mới cho tôi là người duy nhất được rải tro bà xả trong chùa thôi. Tôi vui mừng lắm.
Cô đang nằm trên giường đột nhiên cô ngồi dậy nhìn tôi như muốn nói việc gì rất quan trọng. Cô kêu lên rất khẻ:
- Chú ơi!
- Cái gì cô!
- Con có cái nầy muốn nói với chú!
- Cô cứ nói.
- Cái túi vãi con đang tâng tiu ôm đây, trong đó là hủ tro cốt của mẹ con. Nãy giờ con không dám nói vì con lo chú sợ!
- Cô yên tâm, ngày xưa tôi là lính mà, tôi không sợ đâu!
- Ngày xưa chú làm lính gì?
- Tôi là phi công lái máy bay.
- Hèn gì chú cao và bảnh trai quá!
Hủ tro cốt trong túi xanh
Tôi mĩm cười. Cô lấy hủ tro cốt cho tôi xem. Cô nói:
- Con thương mẹ lắm chú ơi! Ba con mất lâu rồi. Con là con một của mẹ. Mẹ con là con gái của chủ tiệm thuốc Bắc ở Thành Nha Trang. Mẹ con ngày xưa là khoa khôi Nha Trang đó! Con nói với mẹ, con và mẹ đi du lịch Nha Trang rồi ngày mai là đúng 100 ngày con thuê tàu rải tro cốt mẹ ở biển gần Cầu Đá.
- Cô có làm lễ 100 ngày chưa?
- Sao chú rành vậy? Con làm lễ 100 ngày ở chùa trước khi đi.
- Ngày mai có thầy làm lễ rải tro cốt không?
- Dạ không! Con thuê tàu ra biển với mấy dì con ở Nha Trang, cùng niệm Phật rồi rải tro cốt thôi!
Nghe cô nói rải tro cốt mà không có thầy làm lễ, tôi giật mình, nhưng tôi làm thinh vì tôi nghĩ họ đã sắp sếp hết rồi, tôi không dám bàn! Tôi nghĩ đây là một cái duyên hình như mẹ cô cho tôi gặp cô. Ngày mai cô đi rải tro cốt mẹ, cô là con nhà Phật mà hình như cô không rành lễ nghi nhà Phật.
Như để nhắc khéo cô. Tôi kể cho cô nghe chuyện có thật tôi và con gái tôi, dự định rải tro cốt bà xả tôi ở công viên gần nhà con gái tôi ở San Diego. Cha con tôi vừa bàn xong thì ngay tối hôm ấy lúc 4 giờ sáng, ngay chổ tôi để hủ tro cốt bà xả trong phòng tôi, có tiếng đập mạnh vào vách làm tôi thức giấc. Tôi nằm trằn trọc tự nhiên tôi nhớ tới tượng Mẹ Hiền Quan Thế Âm Bồ Tát ở chùa ViệtNam ở Houston. Nơi đây, hằng năm tôi và bà xả về dự lễ Hội Quan Âm. Tôi giật mình, và nghĩ tại sao tôi không rải tro cốt bà xả cạnh Phật Bà vì với bà xả Phật Bà là tất cả. Sáng hôm sau tôi gọi con gái, cha con tôi đồng ý và tôi gọi ngay Hoà Thượng Viện Chủ. Hoà Thượng đồng ý cho tôi rải tro cốt bà xả trong hòn non bộ có vườn trúc sau lưng tượng Phật Bà, cha con tôi mừng quá sức.
Cô chăm chú ngồi nghe tôi kể chuyện. Nghe xong, cô có vẽ ưu tư và làm thinh. Tôi nghĩ tôi nên theo cô đi rải tro cốt, biết đâu tôi sẽ giúp cô được vài việc cho đúng lễ nghi. Tôi nói:
- Nếu cô cho phép, ngày mai tôi xin theo cô đi rải tro cốt để đưa mẹ cô đến nơi an nghĩ cuối cùng. Không gặp thì thôi, nhưng đã gặp thì phải đưa đến nơi đến chốn phải không cô?
- Cám ơn chú, nếu chú đi thì con mời chú và con vui lắm. Để con gọi cho mấy dì con biết liền.
Cô gọi cho mấy dì ở Nha Trang, khoe tôi Việt Kiều ở Mỹ về, và tôi dễ thương lắm, muốn đi theo rải cốt mẹ cô. Cô cho tôi biết mấy dì cô mừng lắm.
Chúng tôi trò chuyện một hồi thì cô có điện thoại từ Sàigòn. Cô cho tôi biết chồng cô gọi. Tôi mừng thầm, vậy là cô có chồng, dễ quyết định cho tôi quá. Tôi hỏi:
- Sao chồng cô không đi rải tro?
- Chồng con phải đi làm.
- Cô có con?
- Dạ, được một đứa con trai dễ thương lắm!
- Mừng cho cô.
- Cám ơn chú.
Chúng tôi trò chuyện tới khuya rồi ngũ thẳng cẳng tới 4 giờ sáng. Loa xe lữa báo thức, tôi hỏi:
- Cô ngũ được không?
- Dạ được. Còn chú?
- Tôi ngũ như chết.
Chúng tôi xuống xe lữa và đón taxi về nhà các dì của cô. Mấy dì của cô có tiệm buôn bán lớn ở Nha Trang nên nhà cửa rất rộng lớn khang trang. Họ gặp tôi vui vẽ lắm. Đến nhà các dì cô, chúng tôi neo taxi chờ ở ngoài mà không vô vì cử mang tro cốt vô nhà!
Vong linh mẹ cô thật linh thiêng. Khi cô gọi ông chủ tàu mà cô dặn trước từ Sàigòn, cô cho ông chủ tàu biết hôm nay ông có nhiệm vụ chở gia đình cô từ Cầu Đá ra biển để rải tro cốt mẹ cô. Ông chủ tàu gây liền vì khi cô đặt tàu cô không nói đi rải tro cốt, nên ông tưởng chở gia đình đi tham quan. Ông chủ tàu cho biết nếu đi rải tro cốt thì ông không đi. Rồi ông chủ tàu giới thiệu chủ chiếc thuyền nhõ, để chủ thuyền đưa gia đình và tro cốt ra Chùa Từ Tôn ở Hòn Đõ. Nghe tin nầy tôi mừng cho cô quá sức. Chư Phật và vong linh mẹ cô đã dẫn cô đi đúng đường.
Hòn Đõ
Chùa Từ Tôn Hòn Đõ
Đúng là có Chư Phật gia hộ cho cô và vong linh mẹ cô. Thầy trong chùa Từ Tôn Hòn Đõ không dễ gì gặp. Muốn gặp phải hẹn trước vì Thầy đi làm phật sự xa thường xuyên. Vậy mà hôm ấy chúng tôi vô chùa Từ Tôn không hẹn, lại gặp luôn cả hai thầy. Nhưng chỉ có thầy trẻ làm lễ. Thầy chánh trông rất già yếu. Thầy làm lễ rải tro cốt rất long trọng ở Chánh Điện, rồi Thầy ra làm lễ ở bàn thờ Phật Địa Tạng và Phật Bà. Sau cùng Thầy dẫn gia đình ra rải tro cốt dưới biển chổ các khe đá trong khuôn viên chùa.
Lễ rải tro cốt ở Chánh Điện Chùa Từ Tôn
Lễ rải tro cốt trong khuôn viên Chùa Từ Tôn Hòn Đõ
Thầy đải cơm trưa món bánh tráng cuốn mì xào với rau sống.
Cô Yến và gia đình kêu taxi đi chung, và họ đưa tôi về hotel trước. Cô Yến mời tôi ăn cơm tối với gia đình, tôi từ chối viện lẽ kẹt bạn đang chờ.
Trên taxi có đủ mấy dì của cô, cô Yến nhắc lại chuyện tôi kể bà xả nhắc tôi rải tro cốt trong chùa và cô nói chính câu chuyện nầy đã giúp cô quyết định rải tro cốt mẹ trong chùa. Và sau cùng cô hết sức mãn nguyện vì tro cốt mẹ cô được rải trong chùa với đầy đủ lễ nghi. Cô nói chắc có đấng linh thiêng nào đó cho cô gặp tôi, nên mọi chuyện quá tốt đẹp. Tôi cười!
Hai ngày sau lúc sáng sớm, tôi và anh chị Thanh đang ngồi trước hotel chuẩn bị đi tắm biển. Cô Yến chạy xe ngang và kêu tôi. Cô mời tôi đến ở chung cư của dì cô gần hotel của tôi, có máy lạnh và đang bỏ trống, cô bảo tôi ở hotel chi cho tốn tiền. Tôi từ chối. Rồi cô mời tôi đi ăn tối. Tôi cũng từ chối viện lẽ kẹt bạn. May mà cô có chồng con, nếu không biết đâu tôi vương vấn giờ chót ở Nha Trang!
***********
Diamond Bay. Ngày xưa tôi đóng quân ở Nha Trang gần hai năm, vậy mà tôi chưa hề biết Diamond Bay. Diamond Bay nằm trên đường từ Nha Trang đi Cam Ranh. Từ Nha Trang đi phi trường Cam Ranh mất 30 phút lái xe. Từ Nha Trang đi Diamond Bay mất 10 phút thôi, 1/3 đường đi Cam Ranh. Diamond Bay là nơi thi hoa hậu thế giới Năm 2008. Diamond Bay có resort và sân golf .
Bải biển Diamond Bay đẹp tuyệt vời. Bải biển không rộng lớn như Nha Trang, nhõ nhưng ấm cúng, nước trong xanh, cát trắng, sóng nhẹ hơn bảỉ biển Nha Trang nhiều. Đây là nơi lý tưởng cho gia đình họp mặt sáng đi chiều về, hoặc ở luôn trong resort. Gia đình có thể mang thức ăn theo, có bàn ăn sạch sẽ và ghế bố nằm mát rượi riêng tư ấm cúng. Vé mỗi người vô Diamond Bay là 30 ngàn VND, chính nhờ phải mua vé nên Diamond Bay có được sự yên tịnh riêng tư và sạch sẽ. Nếu ngày nào đó tôi về dưỡng già ở Nha Trang, Diamond Bay sẽ là nơi tôi nằm mỗi ngày.
Bãi biển Diamond Bay
Điểm chót bên trái của bải biển Diamond Bay
Điểm chót bên phải của bải biển Diamond Bay. Sau lưng tôi là nguyên bải biển Diamond Bay.
Chổ ăn và nằm sạch sẽ riêng tư yên tịnh.
Gìà Thái và già Thanh đang tìm thư giản!
Nha Trang ít xe nên một buổi sáng tôi thuê xe gắn máy, tôi chạy dọc từ Cầu Đá xuống qua Hòn Chồng khá xa cho tới hết bờ biễn Nha Trang, tình cờ tôi gặp một chợ cá nhóm lúc sáng sớm. Trời! Cá, Sò, Mực còn sống tươi rói. Nếu ở Nha Trang muốn nhậu hải sản ra đây mua thì tuyệt vời! tth
Chợ cá họp sáng sớm trên đoạn chót bải biển Nha Trang qua khỏi Hòn Chồng khá xa.
Saturday, March 24, 2012
Tuesday, March 20, 2012
Trăng Mờ Bên Suối - Ngọc Hạ
Click Vào Đây - Nhạc phẩm Trăng Mờ Bên Suối/Ca sĩ Ngọc Hạ
Ai cần cười thì click vào link dưới đây, bảo đảm không cười không lấy tiền.
Click Vào Đây - Hài kịch Xe Ôm/Nghệ sĩ Hoài Linh, Chí Tài
Trỡ về mái nhà kỹ niệm sau tám tháng lang bạt giang hồ - Chị Bảy
Sau tám tháng lang bạt giang hồ, ngày 15 tháng 3, 2012 lúc 3:30 sáng tôi có mặt ỡ phi trường Tân Sơn Nhất đế lên chuyến bay lúc 5:55 sáng để trỡ về mái nhà kỹ niệm ỡ
Hành khách ai cũng muốn
đi ngay trong chuyến bay của Eva Airline, nên tranh cải tùm lum. Trong số người
được chọn đi chuyến bay của Eva có tôi và một anh Nhật Bản. Khi chúng tôi chạy
sang khu của Air VietNam
để nhân viên của United Airline mượn computer của Air VietNam checkin chuyến bay của Eva Airline thì Eva Airline không nhận chúng tôi vì máy bay có
ghế trống nhưng trọng lượng thì overload. Anh Nhật Bản chưởi náo loạn vì anh muốn đi ngay, còn tôi thì
tỉnh bơ vì họ làm sao cũng được.
United Airline cho tôi
hai chọn lựa, một là ngồi chờ suốt ngày đến tối thì tôi có chuyến bay hoặc họ kêu
taxi đưa tôi về StarCity Hotel gần phi trường nghĩ rồi sáng mai đi tiếp. Tôi chọn
về hotel nghĩ và sáng mai đi tiếp.
Taxi đưa tôi về StarCity
Hotel đường Nguyễn Văn Trổi (Công Lý củ) gần Lăng Cha Cả. Đây là 4 sao hotel,
airline cho tôi 3 bửa ăn trong hotel. Trời! Tôi ỡ ViệtNam tám tháng nên tôi cãm
thấy quá đủ, ỡ lại thêm một ngày tôi có cãm tưởng như tôi ăn no tới lỗ mũi! Nên
tôi checkin hotel và nằm vùi, không bước ra khỏi hotel cho đến ba giờ sáng hôm
sau tôi lên taxi ra phi trường trỡ lại.
Trên chuyến bay United Airline Hong Kong –
Chicago, tôi có một kỹ niệm khó quên. Ngồi chờ ỡ Hong Kong để đi Chicago, có ba gia đình ViệtNam làm quen với
tôi, họ cho tôi biết họ không nói được tiếng Anh và họ nhờ tôi giúp đở khi đến
Chicago. Tôi vui vẽ nhận lời và họ mừng lắm.
Khi đến Chicago , tôi dẫn ba gia đình
sắp hàng chổ sở di trú để trình passport và giấy tờ di trú. Rất may là ba gia đình
nầy có đầy đủ giấy tờ định cư nên họ có thề đứng cùng hàng với công dân Mỹ như
tôi.
Gia đình thứ nhất gồm
hai vợ chồng khoảng 45 tuổi và cô con gái 14 tuổi. Họ có thẻ xanh, mới qua Mỹ được
một tháng theo diện bà chị bảo trợ, rồi vì nhớ nhà nên họ về ViệtNam thăm cha mẹ
hai tháng. Nghe sơ qua sự tình của gia đình nầy, tôi nghĩ tới “bà chị” bảo trợ của họ,
chắc “bà chị” cắn lưỡi đứt từng khúc, vì lo vé máy bay cho ba người từ ViệtNam
qua Mỹ đủ để mệt cầm hơi. Rồi mới qua được một tháng họ lại đòi về thăm nhà, vậy
là “bà chị” lại phải lo thêm ba vé máy bay khứ hồi Mỹ - ViệtNam. Tôi hỏi:
-
Các em làm
gì ỡ ViệtNam?- Dạ, làm ruộng.
- Tại sao mới qua Mỹ lại về ViệtNam chi vậy?
- Nhớ nhà quá chú ơi! Con gái con nhớ ông nội, nên nó khóc hoài. Hơn nữa ỡ nhà bà chị khó quá, nên nó đòi về. Tụi con tính về ViêtNam ỡ luôn, nhưng bà chị kêu qua lại. Và ba má con cũng bắt tụi con qua lại! Con còn đứa con gái 16 tuổi đang ỡ bên Mỹ với bà chị, nó không muốn về ViệtNam.
Tôi hết ý! Tôi làm thông
dịch cho họ trã lời những câu hỏi của sở di trú và sỡ di trú bắt họ lăn tay.
Xong, tôi bảo họ đứng qua một bên chờ tôi để tôi đưa họ đến cổng máy bay đi chặng
đường chót.
Gia đình thứ hai gồm
hai vợ chồng khoảng 5o tuổi với cô con gái 18 tuổi và cậu con trai 12 tưổi. Gia
đình nầy mới qua Mỹ lần đầu qua diện anh em bảo trợ. Họ chưa có thẻ xanh. Tôi làm thông dịch cho
họ trã lời những câu hỏi của sở di trú. Sở di trú hỏi:
-
Passport đâu?Họ đưa 4 passports ViệtNam. Sở di trú ngạc nhiên và hỏi tiếp:
- Còn giấy tờ gì nữa không?
Họ đưa ra 4 bao thư to lớn màu vàng, trong đó có đầy đủ giấy tờ bảo trợ. Sỡ di trú bắt họ lăn tay. Xong, sở di trú cho người dẫn gia đình nầy đi làm thủ tục nhập cảnh theo diện đoàn tụ.
Gia đình thứ ba gồm một
chị cu ki khoảng 50 tuổi, mặt mày sáng sủa lúc nào cũng cười duyên như dân sành
điệu. Chị có thẻ xanh. Tôi làm thông dịch cho chị trã lời những câu hỏi của sở
di trú. Sở di trú hỏi:
-
Chị qua Mỹ lâu chưa?- Hai năm!
- Chị biết tiếng Anh?
- Không?
- Chị về ViệtNam mấy lần?
- Nhiều lần!
Sỡ di trú bắt chị lăn tay và bảo chị đến một góc cột to lớn đứng chờ ỡ đó, sẽ có người đến dẫn chị đi. Tôi nghĩ chị nầy có vấn đề! Nhưng khi tôi đến cống máy bay thì tôi gặp lại chị. Chị lại cười duyên và khoe với tôi: “Nó dẫn tôi đi, bắt tôi đứng một hồi rồi nó cho tôi đi, không có vấn đề gì hết!”. Tôi hết ý! Tôi nghĩ chị là dân chơi thứ thiệt!
Vậy là chị dân chơi thứ
thiệt bị sở di trú dẫn đi rồi, không biết lý do. Gia đình 4 người mới qua Mỹ lần
đầu cũng được sở di trú dẫn đi để lo thủ tục định cư. Còn lại gia đình 3 người mới qua Mỹ
một tháng rồi về ViệtNam chơi hai tháng!
Tôi đưa gia đình 3 người
đến cổng máy bay để đi chặng đường chót. Họ đi cổng C, còn tôi đi cổng E. Chicago rộng
thênh thang, chúng tôi phải đi xe lữa điện, điều nầy làm họ lo sợ nhất, may mà
tôi có 5 giờ chờ đợi nên tôi dư giờ để giúp họ.
***********
Trên chuyến bay từ Chicago về San
Antonio tôi nghĩ đến hai gia đình có con nhõ mà tôi mới
giúp họ. Họ làm tôi liên tưởng đến Năm 1975.
Tháng Sáu Năm 1975, tôi
dẫn bà xả và hai con nhõ bay từ trại tị nạn Camp Pendleton San Diego California đi
San Antonio Texas . Lúc chúng tôi đang đi trong phi trường rộng lớn
mênh mông, tiếng nói của xướng ngôn viên hàng không rộn rã ồn ào. Lúc bây giờ bà
xả và hai con tôi chưa biết tiếng Anh. Bà xả ngơ ngác nhìn tôi hỏi:
-
Làm sao
anh biết đường đi hay vậy?
Tâm trạng của hai đứa tôi lúc bây giờ như người mất hồn, vì chúng tôi vừa bỏ quê hương, bỏ cha bỏ mẹ, mà không bao giờ nghĩ sẽ có cơ hội trỡ lại. Tôi nhìn bà xả thương
quá sức, và tôi chỉ cười ôm vai bà xả, không trã lời!
Hôm nay ngồi trong
chuyến bay đi San Antonio ,
lần nầy thì chỉ có một mình tôi, tôi nhớ thương bà xả quá sức. Trời! Tám tháng đi
tìm nguôi nguây, nguôi nguây đâu chẳng thấy, mà giờ đây nước mắt tôi ràn rụa vì
nhớ thương! Có phải bà xả cho tôi gặp hai gia đình vừa rồi, để nhắc nhỡ tôi
chuyện xưa? Cũng hay!
***********
Tôi về đến nhà thì gần 10 giờ tối. Mỡ cửa vô nhà, tôi hết sức ngạc nhiên vì trong nhà tôi sạch trơn. Mới đây cô em gái út của tôi về ViệtNam cho tôi biết, trong nhà tôi đồ đạc nằm la liệt từ trong ra ngoài, không có chổ chen chân vì cậu con trai của tôi tám tháng qua múa gậy vườn hoang. Cậu con trai ỡ và đi làm trên Austin Texas, chỉ thỉnh thoảng về nhà tôi chơi cuối tuần vậy mà nó bày đồ đạc đầy nhà. Nghe tôi về nó biết sợ nên dọn dẹp sạch sẽ. Cuối tuần nó về gặp tôi và kể công dọn dẹp nhà sạch sẽ với tôi. Tôi cười ruồi!
Bước vô phòng ngũ của tôi, tôi giật mình. Vì trên giường tôi, một đống mails cao ngút phủ kín giường tôi! Đa số là junk mail nên tôi chỉ xé và bỏ vô thùng rác, vậy mà tôi mất hai buổi sáng để xem qua hết đống mails nầy.
Sau tám tháng đóng cửa, nhà và xe tôi vẫn còn nguyên. Tuy nhiên battery của xe tôi thì chết tiệt. Tôi phải nhờ anh hàng xóm câu bình điện cho tôi mỡ máy xe để tôi đem xe đi tiệm thay battery mới. Battery của laptop của tôi cũng chết tiệt. Nói chung, tôi cãm thấy vui vui, vì nhà đóng cửa tám tháng mà không có vấn đề. Tôi cãm thấy may mắn có được những người láng giềng tốt. tth
Tôi về đến nhà thì gần 10 giờ tối. Mỡ cửa vô nhà, tôi hết sức ngạc nhiên vì trong nhà tôi sạch trơn. Mới đây cô em gái út của tôi về ViệtNam cho tôi biết, trong nhà tôi đồ đạc nằm la liệt từ trong ra ngoài, không có chổ chen chân vì cậu con trai của tôi tám tháng qua múa gậy vườn hoang. Cậu con trai ỡ và đi làm trên Austin Texas, chỉ thỉnh thoảng về nhà tôi chơi cuối tuần vậy mà nó bày đồ đạc đầy nhà. Nghe tôi về nó biết sợ nên dọn dẹp sạch sẽ. Cuối tuần nó về gặp tôi và kể công dọn dẹp nhà sạch sẽ với tôi. Tôi cười ruồi!
Bước vô phòng ngũ của tôi, tôi giật mình. Vì trên giường tôi, một đống mails cao ngút phủ kín giường tôi! Đa số là junk mail nên tôi chỉ xé và bỏ vô thùng rác, vậy mà tôi mất hai buổi sáng để xem qua hết đống mails nầy.
Sau tám tháng đóng cửa, nhà và xe tôi vẫn còn nguyên. Tuy nhiên battery của xe tôi thì chết tiệt. Tôi phải nhờ anh hàng xóm câu bình điện cho tôi mỡ máy xe để tôi đem xe đi tiệm thay battery mới. Battery của laptop của tôi cũng chết tiệt. Nói chung, tôi cãm thấy vui vui, vì nhà đóng cửa tám tháng mà không có vấn đề. Tôi cãm thấy may mắn có được những người láng giềng tốt. tth
Monday, March 19, 2012
Sunday, March 18, 2012
Những loài chim có bộ lông quý hiếm
Những loài chim có bộ lông quý hiếm.
Cám ơn bồ tèo KQ Khương Sàigòn forward cho tôi những hình nầy. tth
Click Vào Đây - Để xem thêm hình chim có bộ lông quý hiếm
Saturday, March 17, 2012
Thầy D đại diện KQ63D dâng hoa cho tang lễ Thân Mẫu Bạch Diễn Sơn
Thầy D Lương Ngọc Anh với vòng hoa màu tím của KQ63D
Thầy D Võ Huỳnh Ánh đang dâng hương.
Từ trái chị Anh, Anh, Thạch, Chớ, Hiền
Từ trái: anh chị Sơn, Thạch, anh chị Hiền, anh chị Anh, Chớ, Thạnh
Monday, March 12, 2012
Cáo Phó của gia đình KQ63D Bạch Diễn Sơn
CÁO PHÓ
Gia đinh chúng tôi vô cùng đau đớn báo tin cùng quý thân bằng quyến thuộc và bạn hữu xa gần, Me, Bà Cố, Chị, Em của chúng tôi là:
Bà quả phụ Bạch Văn Mỵ
Nhũ danh Đặng Thục Minh
Pháp danh Diệu Lạc
Đã tạ thế vào lúc 15 giờ 00 , ngày 07 tháng 3 năm 2012
Nhằm ngày 15 tháng 2 năm Nhâm Thìn
Hưởng thọ 90 tuổi
Lễ Nhập Quan và Phát Tang
sẽ cữ hành vào lúc 13 giờ 00 chiều thứ Năm ngày 15 tháng 3 năm 2012 tại nhà quàn:
Peek Funeral Home,Phòng số 2
7801 Bolsa Avenue
Westminster,CA 92683
7801 Bolsa Avenue
Westminster,
714-893-3525
Lịch trình thăm viếng:
Thứ Năm 15 tháng 3 năm 2012 - Từ 3 giờ chiều đến 8 giờ tối.
Thứ Sáu 16 tháng 3 năm 2012 - Từ 10 giờ sáng đến 8 giờ tối.
Thứ Bảy 17 thang 3 năm 2012 - Từ 09 giờ sáng đến 11giơ trưa.
Lễ Động Quan và Hạ Huyệt:
Vào lúc 11g30 trưa ngày Thứ Bảy 17 tháng 3 năm 2012. Linh cửu sẽ được an táng tại nghiã trang.
Peek Family
7801 Bolsa Avenue
714-893-3525
Tang Gia Ðồng Khấp Báo
Dưỡng Tử Lê Bá Nhân và gia đình (USA )
Truởng Nam Bạch Diễn Sơn và gia đình. (USA )
Thứ Nam Bạch Mạnh Hùng và gia đình . (USA )
Thứ Nam Bạch Mạnh Dũng và gia đình (Germany )
Thứ Nam Bạch Thiện Tuờng và gia đình (Germany )
Truởng Nữ Bạch Thúy Diễm và gia đình (USA )
Thứ Nữ Bạch Thu Hằng và gia đình. (Canada )
Thứ Nữ Bạch Kim Dung và gia đình (USA )
Thứ Nữ Bạch Kiều Hạnh và gia đình (USA )
Thứ Nam Bạch Quang Huy và gia đình (USA )
Cáo phó nầy thay thế Thiệp tang
xin miễn phúng điếu.
Sunday, March 11, 2012
Thành kính phân ưu cùng KQ63D Bạch Diễn Sơn và tang quyến
Vô cùng đau xót được tin thân mẫu của KQ63D Bạch Diễn Sơn
Cụ Bà Đăng Thục Minh
Pháp danh Diệu Lạc
vừa qua đời ngày 7 tháng 3, 2012 tại Westminster California
hưởng thọ 90 tuổi
Tôi thành kính phân ưu cùng KQ63D Bạch Diễn Sơn và tang quyến,
nguyện cầu Chư Phật gia hộ cho hương linh Cụ Bà sớm phiêu diêu nơi Tây Phương Cực Lạc.
KQ63D Huỳnh Thông Thái
Tuesday, March 6, 2012
Monday, March 5, 2012
Cá Chìa Vôi - Chị Bảy
KQ63A Lê Tấn Phát có giới thiệu tôi Cá Chìa Vôi lâu rồi. Có lần tôi qua Nhà Bè nhưng tìm không ra nhà hàng. Tôi phải email hỏi lại Phát từ bên Mỹ, lần nầy Phát chỉ tôi cặn kẽ hơn. Sẵn dịp bồ tèo của tôi anh chị BS Thanh ỡ Mỹ mới về, tôi đưa anh chị Thanh qua Nhà Bè ăn cá Chìa Vôi.
Cá Chìa Vôi là loài cá sống ỡ nước lờ lợ giữa nước biển và nước sông, nên chỉ ỡ Nhà Bà mới có. Ăn cá Chìa Vôi ngon thấu trời. Con cá còn đang bơi, nên thịt tươi, dai và ngọt. Thịt cá nầy dai mềm khác thịt các loài cá khác. Gan cá Chìa Vôi khi nấu chín không cứng mà mềm nhão nhão, nhưng ăn rất ngon.
Con cá nặng 1kg5, giá 1 triệu rưởi/1ký. Họ làm cho tôi hai món, món gỏi cá và món cháo cá. Chúng tôi ăn con cá với vài con sò nướng mỡ hành là no tức bụng. Từ Sàigòn ra Nhà Bè tìm nhà hàng Tư Tàu bán cá Chìa Vôi không đơn giản, xa xôi nhưng đáng công vì cá ngon lắm. tth
Anh chị BS Thanh bồ tèo của tôi mới về từ Mỹ
Cá Chìa Vôi đang vùng vẫy đành đạch trên mâm.
Friday, March 2, 2012
Mơ Một Tình Yêu - Như Quỳnh, Minh Tuyết
Click Vào Đây - Nhạc phẩm Mơ Một Tình Yêu/Ca sĩ Như Quỳnh, Minh Tuyết
Monday, February 27, 2012
Tham quan Châu Đốc, Hà Tiên, Rạch Giá, Long Xuyên - Chị Bảy
Lâu nay tôi có ý định đi tham quan Miền Tây ViệtNam, nhưng chưa đi thì có mấy người em của tôi về từ Mỹ và Đức nên thừa dịp nầy tôi tổ chức đi tham quan vài tỉnh Miền Tây để anh em ruột thịt có dịp chung vui. Đoàn tham quan của tôi gồm có 9 người. Tôi bao xe 16 chổ để đi tham quan Châu Đốc, Hà Tiên, Rạch Giá, Long Xuyên.
Tham quan Châu Đốc.
Châu Đốc không xa lạ với tôi, vì ngày xưa tôi bay U6 trong những phi vụ Trắc Giác và Tâm Lý Chiến hằng tuần, tôi thường đáp ỡ phi trường Châu Đốc để vô phố ăn trưa. Ăn trưa xong, tôi thường la cà trong chợ Châu Đốc.
Có lần tôi chở một Trung Tá người Mỹ cố vấn cho Bộ Tư Lệnh Không Quân đi Châu Đốc. Trung Tá Mỹ muốn theo tôi để quan sát phi vụ hành quân và dân tình Châu Đốc. Bay hành quân xong, tôi đáp ỡ phi trường Châu Đốc và đi phố la cà trong chợ. Trung Tá Mỹ đi theo tôi vô chợ. Đột nhiên Trung Tá hỏi tôi:
- Tại sao người Việt Nam ỡ đây ghét tôi dữ vậy? Họ lõ mắt nhìn tôi, không nói không cười!
- Ông hiểu lầm rồi! Ỡ xứ ông không quen biết, gặp nhau cười chào hỏi, nói chuyện là chuyện thường. Ỡ xứ tôi không quen biết, gặp nhau nhìn nhau thân thiện và im lặng. Nếu người phụ nữ không quen biết gặp ông mà cưòi chào hỏi, bà ta sẽ sợ người đời hiểu lầm bà ta không đứng đắn. Ngược lại nếu không quen biết mà ông cười chào hỏi người phụ nữ, họ sẽ nghĩ ông mê họ!
Trung Tá cười và gật gật đầu, như ông được tôi giải toả sự hiễu lầm.
**********
Sáng sớm ngày đầu tiên, tài xế lái xe đi đón anh em tôi ỡ rải rác bốn chổ. Lúc 6:00 giờ sáng, xe đến hotel đón tôi, rồi tôi cho xe đi đón bốn người em ỡ đường Nguyễn Đình Chiểu và rời Sàigòn. Xe trực chỉ Thủ Thừa Long An để đón vợ chồng anh cả tôi, sau đó về Long An đón thêm hai cô em.
Đón xong 9 người, tôi cho xe trực chỉ Mỹ Tho để ăn sáng. Đây là quán cà phê bên gia đình của vợ anh cả tôi, không có bán thức ăn, nhưng bà chị gọi dặn trước mua cơm tắm để sẳn cho phái đoàn. Cơm tắm và cà phê ngon ra phết. Ăn sáng xong, tôi cho xe trực chỉ Châu Đốc.
Trên đường đi Châu Đốc, xe phải qua Cầu Mỹ Thuận, Phà Vàm Cống và thành phố Long Xuyên.
Cầu Mỹ Thuận do xứ Úc làm, hiện đại và rất đẹp. Ngày xưa qua Phà Mỹ Thuận bị kẹt xe và mất thì giờ. Bây giờ Phà Mỹ Thuận được thay thế bởi Cầu Mỹ Thuận, nên cãnh chờ đợi ỡ Mỹ Thuận không còn nữa.
Cầu Mỹ Thuận
Vừa qua Sa Đéc trước khi qua Phà Vàm Cống, anh tài xế ghé vô chợ Út Thẳng ỡ Lai Vung Sa Đéc. Chợ Út Thẳng tràn ngập đủ thứ trái cây, tôi mua lôm chôm tróc và ngọt, sầu riêng hột lép và ngon thấu trời.
Chợ Út Thẳng
Phà Vàm Cống. Trước khi đến Long Xuyên xe phải qua Phà Vàm Cống. Vì chúng tôi đi nhằm ngày Thứ Tư nên phà không kẹt xe. Nếu nhằm ngày Thứ Bảy, Chủ Nhật thì kẹt xe khùng luôn. Để thay thế Phà Vàm Cống, Cầu Vàm Cống đã được khởi công và đang xây. Xe đi ngang thành phố Long Xuyên, nhưng tôi cho xe đi thẳng về Châu Đốc, không ghé Long Xuyên. Xe về đền Châu Đốc thì xế trưa.
Phà Vàm Cống
Chúng tôi ăn trưa ỡ Châu Đốc, và đi chợ mua sắm.
Chợ Châu Đốc
Ăn trưa và đi chợ ỡ Châu Đốc xong, tôi cho xe trực chỉ Núi Sam để chúng tôi viếng Miếu Bà Chúa Xứ. Núi Sam là một ngọn núi trong Thất Sơn (Bảy Núi), cách thị xả Châu Đốc không xa.
Thất Sơn không xa lạ với tôi. Ngày xưa trung tâm huấn luyện Chi Lăng ỡ Thất Sơn Châu Đốc có đơn vị huấn luyện của Phòng 7 ỡ đây. Tôi bay Trắc Giác cho Phòng 7, nên tôi thường chở nhân viên Phòng 7 đi Chi Lăng. Mỗi lần đáp máy bay ỡ Chi Lăng Thất Sơn tôi buồn thúi ruột, vì không có chợ búa để ăn uống!
Miếu Bà Chúa Xứ toạ lạc nơi chân núi Sam. Cách đây khoảng 200 năm, tượng Bà (sau được gọi tôn là Bà Chúa Xứ) được dân địa phương phát hiện và khiêng xuống từ đỉnh núi Sam bằng 9 cô gái đồng trinh, theo như lời dạy của Bà qua miệng "cô đồng", nên người dân đã lập miếu để tôn thờ.
Miếu Bà Chúa Xứ linh thiêng nỗi tiếng ỡ Miền Nam. Hầu như người nào có cửa hàng làm ăn là phải đến cúng Bà Chúa Xứ mỗi năm một lần. Tôi có cô cháu dâu, gọi bà xả tôi bằng Cô ruột. Cô nầy có quán cà phê ỡ ĐàLạt. Có lần tôi về ĐàLạt, tôi thấy cô cháu dâu đang chuẩn bị tháp tùng đoàn thương gia thuê xe đi cúng Bà Chúa Xứ. Họ đi từ ĐàLạt suốt đêm, đến nơi cúng xong là về liền.
Cô cháu dâu cho tôi biết, không ai dám bõ lỡ cơ hội Vía Bà Chúa Xứ, nếu muốn làm ăn thịnh vuợng. Lễ Vía Bà được tổ chức vào những ngày 23 tháng 4 đến 27 tháng 4 âm lịch. Tới ngày Vía Bà có đến 2 triệu lượt người đến lễ bái. Ôi thôi! Heo quay và người đông như kiến, khó khăn lắm mới tới lượt mình được vào lễ. Xe kẹt dài 2, 3 cây số. Hotel thì phải đặt trước nếu không thì vô phương mướn được phòng vì có người ỡ lại 2, 3 đêm. Ỡ đây có tục lệ cho thuê heo quay, khi cúng xong thì trã heo quay lại. Như vậy cũng hay, nếu không thì lấy heo đâu cho đủ và đở bớt tội giết heo!
Chúng tôi vào lễ Bà Chúa Xứ dễ dàng. Vì chúng tôi đến không nhằm những ngày Vía Bà, và cũng không nhằm cuối tuần. Anh em chúng tôi vào lễ Bà Chúa Xứ xong, tôi cho xe trực chỉ Hà Tiên và dự trù ngũ lại Hà Tiên một đêm.
Miếu Bà Chúa Xứ
Từ Thất Sơn về Hà Tiên, tài xế lái xe dọc theo biên giới ViệtNam - Campuchia. Xe chạy dọc theo bờ sông, bên kia sông là Campuchia. Tài xế cố tình cho xe đi qua thành phố Ba Chúc Huyện Tri Tôn Tỉnh An Giang, nơi mà trong vòng hai tuần từ 18 tháng 4 tới ngày 30 tháng 4, 1978, thường dân Ba Chúc quanh vùng Núi Tượng và Núi Dài bị quân Khmer đỏ của Pôn Pốt thảm sát đến 3 ngàn 157 người. Trong đêm tối, tài xế dừng xe trước một ngôi chùa ỡ Ba Chúc. Trong ngôi chùa nầy có thờ hàng ngàn sọ người bị Pôn Pốt thảm sát!
*********
Sơ lược chiến tranh Việt Nam - Campuchia, ViệtNam - Trung Quốc.
Ngày 13 tháng 12 năm 1978, được sự trang bị và hậu thuẫn của Trung Quốc, Khmer Đỏ đã huy động 10 trong 19 sư đoàn (khoảng 50.000 đến 60.000 quân) tấn công xâm lược Việt Nam trên toàn tuyến biên giới. Ba sư đoàn đánh vào Bến Sỏi với mục tiêu chiếm thị xả Tây Ninh, 2 sư đoàn đánh vào Hồng Ngự (Đồng Tháp), 2 sư đoàn đánh khu vực Thất Sơn (An Giang), 1 sư đoàn đánh Trà Phô, Trà Tiến (Kiên Giang). Tại những vùng chiếm đóng, Khmer Đỏ đã thực hiện sách lược diệt chủng đối với người Viêt, như đã làm với người Khmer.
Ngày 23 tháng 12 năm 1978, sau khi được tăng viện, với 80.000 quân, quân đội Việt Nam đã tiến hành phản công trên toàn bộ mặt trận, đẩy lùi quân Khmer Đỏ. Ngày 7 tháng 1, 1979 quân ViệtNam tiến vào thủ đô Phnom Penh từ Neak Luong.
Ngày 8 tháng 1, 1979, Hội đồng Nhân dân Cách mạng Campuchia do Heng Somrin làm chủ tịch đã được thành lập với sự hậu thuẫn của Việt Nam.
Giương Nam Kích Bắc! Trung Quốc xúi Khmer Đỏ Pôn Pốt tấn công ViệtNam ỡ phía Nam, để rồi trong lúc đó ngày 17 tháng 2, 1979 Trung Quốc xua quân tấn công các tỉnh Miền Bắc ViệtNam.
Ngày 18 tháng 2, 1979 Liên Xô viện dẫn hiệp định ký với Việt Nam, thúc giục Trung Quốc "ngừng trước khi quá muộn" và đòi Trung Quốc rút quân lập tức và toàn bộ. Trong thời gian xảy ra cuộc chiến, Liên Sô đã lên án cuộc tấn công của Trung Quốc là "hành động man rợ bất chấp đạo lý của kẻ cướp", đòi Trung Quốc lập tức chấm dứt "cuộc chiến tranh xâm lược", và cảnh báo Trung Quốc về lòng trung thành của Liên Xô đối với hiệp ước quân sự Xô-Việt. Liên Xô cũng viện trợ gấp vũ khí cho Việt Nam qua cảng Hải Phòng, đồng thời dùng máy bay vận tải chuyển một số sư đoàn chủ lực của Việt Nam từ Campuchia về.
Ngày 23 tháng 2, 1979 Đặng Tiểu Bình tuyên bố sẽ rút quân trong vòng 10 ngày hoặc hơn. Đây được xem là thông điệp nhằm ngăn Liên Xô can thiệp quân sự.
Ngày 7 tháng 3, 1979 Việt Nam tuyên bố rằng để thể hiện "thiện chí hòa bình", Việt Nam sẽ cho phép Trung Quốc rút quân.
Cuộc chiến kết thúc khi Trung Quốc bị Việt Nam đẩy lui, hoàn thành rút quân vào ngày 18 tháng 3 năm 1979, sau khi chiếm được các thị xã Lạng Sơn, Lào Cai, Cao Bằng, và một số thị trấn vùng biên giới. Việt Nam tuyên bố chiến thắng do đã đẩy lui được quân nam chinh Trung Quốc.
Không biết bao giờ ViệtNam được sống yên bên cạnh Trung Quốc? Có lẽ không bao giờ, vì Tây Tạng là xứ của Phật, nghèo nàn chỉ có núi cao và lạnh, dân Tây Tạng chỉ biết tu hành, vậy mà Trung Quốc còn xâm chiếm thì sá gì ViệtNam. Khổ thiệt!
*********
Tham quan Hà Tiên.
Tôi có một kỹ niệm khó quên với Hà Tiên. Hôm ấy một anh phi công trong phi đoàn của tôi, lái chiếc máy bay U6, sau khi hành quân anh đáp xuống phi trường Hà Tiên để lang thang. Nhưng xui cho anh, khi đáp anh làm gãy bánh đuôi!
Lúc bây giờ Trung Tá Tuấn là Phi Đoàn Trưởng. Trung Tá Tuấn bảo tôi chở kỹ thuật xuống Hà Tiên để sửa chửa bánh đuôi. Bà xả ông Tuấn là em cô cậu ruột với tôi, thế là tôi dụ ông Tuấn xuống Hà Tiên đi bắn chim.
Trung Tá Tuấn là người rất nghiêm nghị kỹ luật quân đội hàng đầu, nhưng ông rất mê đi săn. Nhiều lần tôi đưa ông đi săn nai ỡ Bù Đăng, Bảo Lộc, Phan Thiết. Lần nầy tôi rủ đi Hà Tiên bắn chim, ông Tuấn đồng ý ngay. Thế là hai đứa tôi mặc áo bay, lưng đeo súng lục, tay sách súng dài 22ly có ống nhắm để bắn chim.
Tôi đáp xuống phi trường Hà Tiên thì xế trưa. Anh kỹ thuật thay bánh đuôi cho chiếc máy bay của anh bạn tôi, rồi anh bạn cất cánh chở anh kỹ thuật về lại Sàigòn. Còn tôi và ông Tuấn ra phố Hà Tiên ngũ để sáng sớm hôm sau đi bắn chim.
Trời! Hai đứa tôi mặc áo bay, súng ống tùm lum, bước vô hotel! Quản lý hotel sững sờ lõ mắt nhìn hai đứa tôi, nhưng không dám hỏi. Hai đứa tôi checkin hotel và để súng dài lại trong phòng, rồi đi ăn tối. Anh quản lý hotel chạy tới chạy lui như gà mắc đẻ, nhưng anh không dám hỏi.
Sáng sớm hôm sau hai đứa tôi trã phòng, ăn sáng rồi đi bắn chim và về luôn. Chim lúc ấy không có nhiều, có lẽ không đúng mùa chim! Lúc nắng lên thì chim trốn trong bóng mát, nên chúng tôi cất cánh máy bay về lại Sàigòn.
**********
Xe đến Hà Tiên khoảng 8 giờ tối. Chúng tôi checkin hotel, tắm rửa rồi kéo nhau đi ăn tối. Nhà hàng vừa chay vừa mặn ỡ Hà Tiên rất khó kiếm. Nên chúng tôi ăn tối tạm ỡ quán cơm bình dân.
Lúc 7 giờ sáng tôi cho tài xế đưa đoàn đi tham quan khu du lịch Núi Cấm. Núi Cấm là nơi du lịch nổi tiếng của tỉnh An Giang, vì núi có dáng vẻ hùng vĩ, khí hậu mát mẻ, phong cảnh đẹp và cây cối luôn xanh tươi. Trên núi có các danh lam và danh thắng, như: Chùa Phật Lớn, Chùa Vạn Linh, Chùa Di Lặc, Hồ Thuỷ Liêm. Cả ba chùa nằm cạnh Hồ Thuỷ Liêm to lớn, nên cãnh của ba chùa rất đẹp.
Khu du lịch Núi Cấm
Chùa Phật Lớn. Chùa Phật Lớn được xây dựng bởi tiền của Phật Tữ đóng góp. Đứng ỡ Chùa Phật Lớn, tôi thấy cả Chùa Di Lặc và Chùa Vạn Linh. Vì ba chùa cách nhau không xa.
Chùa Phật Lớn
Chùa Vạn Linh. Chùa được xây dựng bởi tiền của Việt Kiều, và đang xây chưa xong. Chùa nầy cùng bờ hồ Thuỷ Liêm với Chùa Phật Lớn, nên hai chùa rất gần nhau, đi bộ từ chùa nầy qua chùa kia dễ dàng.
Chùa Vạn Linh
Chùa Di Lặc. Chùa nằm bên kia bờ hổ Thuỷ Liêm, nên cách khá xa Chùa Phật Lớn và Chùa Vạn
Linh.
Chùa Di Lặc
Tham quan khu du lịch Núi Cấm xong, tài xế đưa đoàn tham quan Thạch Động Hà Tiên.
Thạch Động Hà Tiên. Tôi nghe danh thạch động nầy từ trước 1975. Hôm nay nhìn thấy tôi vỡ mộng. Nói tới thạch động là tôi hình dung tới thạch nhũ và thạch động phải nằm dưới mặt đất. Đằng nầy Thạch Động Hà Tiên nằm trên mặt đất và không có thạch nhũ mà toàn là đá xanh. Nếu gọi Thạch Động Hà Tiên là Hang Núi Hà Tiên thì đúng hơn!
Thạch Động Hà Tiên
Trước khi rời Hà Tiên, tài xế đưa đoàn tham quan Chùa Tam Bảo, Đền Mạc Cửu.
Chùa Tam Bảo. Chùa Tam Bảo to lớn và nỗi tiếng ỡ Hà Tiên.
Chùa Tam Bảo
Đền Mạc Cửu.
Mạc Cửu gốc người Quảng Đông Trung Hoa. Ông bất mãn với triều Đại Thanh nên trốn về Hà Tiên ViệtNam lập nghiệp. Vốn có óc tổ chức, Mạc Cửu chiêu tập dân xiêu tán người Hoa, Việt mở phố xá, xây thành lũy, đẩy mạnh khai hoang lập ra bảy thôn trải dài ven biển từ Kompongsom (Chân Lạp) về tận Cà Mau.
Với chủ trương để cho dân khai hoang tự do, không thu tô thuế, chỉ đứng ra tổ chức mua sản phẩm để bán lại cho khách buôn. Chính điều này đã quy tụ dân cư đến ngày càng đông. Ghe thuyền các nơi, kể cả nước ngoài đến mua bán tấp nập.
Khi chúa Nguyễn đã lập xong phủ Gia Định. Người Việt và người Hoa đang định cư yên ổn. Nhận thấy muốn tồn tại phải có thế lực đủ mạnh để bảo vệ, che chở cho lãnh địa mà ông đã tốn công gây dựng. Sau khi cân nhắc, năm 1708 Mạc Cửu cùng thuộc hạ là Lý Xá, Trương Cầu đem lễ vật đến xin thần phục.
Tháng 8 mùa thu năm 1708, chúa Nguyễn Phúc Chu chuẩn ban cho Mạc Cửu làm Tổng binh trấn Hà Tiên và phong tước là Cửu Ngọc hầu. Ông mất năm 1735 thọ 78 tuổi.
Đền Mạc Cửu
Tham quan Rạch Giá.
Từ Hà Tiên về Rạch Giá rất gần, khoảng 2 giờ lái xe nên tôi cho xe thã nỗi từ từ đi. Tôi cho xe ngừng dọc đường uống dừa tươi và nằm võng nghĩ ngơi. Bên vệ đường về Rạch Giá, có nhiều người ngồi bán cua, sò huyết, hến. Thấy hãi sãn là tôi mê, tôi cho xe ngừng tôi mua cua, sò huyết và hến. Mỹ em trai tôi có anh bạn ỡ Rạch Giá, chúng tôi đem cua, xò huyết và hến về nhà anh bạn nầy làm mồi nhậu.
Trên đường từ Hà Tiên về Rạch Giá, tôi cho xe ngừng để uống nước dừa, nằm võng thã nỗi cho thư giản tâm hồn.
Lúc 7 giờ sáng tôi cho xe đón tất cả để ra biển ngắm mặt trời lên. Biển Rạch Giá là vùng đất bồi bởi phù sa, nên bải biển đen vì sình dơ và bờ biển đầy rác.
Biển Rạch Giá.
Từ trái qua: Điểm (USA) em cô cậu ruột với tôi, Sương (Long An) chị của Điểm, (Điểm và Sương là em vợ của cố Đại Tá Tuấn TMPHQ SD5KQ), anh chị Trinh (Germany) bạn của Mỹ hiện ỡ Rạch Giá, chị Thuỷ vợ anh 7, Trúc vợ Mỹ, Marie (USA) em gái tôi, Bích Liên (Gelgium) bạn của Mỹ & Trúc, anh 7 (Thủ Thừa) anh cả của tôi, Thái (USA), Mỹ (Germany) em trai tôi.
Tháng 1, 1999 Rạch Giá có chương trình "quai đê lấn biển xây đô thị". Hotel của chúng tôi ỡ gần ngã tư hai con đường lớn Tôn Đức Thắng - Lạc Hồng, đẹp nhất nhì phố biển Rạch Giá. Đây là khu đất lấn biển. Họ đã "dời non lấp biển" tạo quỷ đất lên 420ha, bố trí chổ ỡ cho 64 ngàn dân. Để có được khu đô thị mới như hiện tại, họ đã phải vận chuyển một số lượng lớn đá từ các quả núi ở huyện Hòn Đất và 8 máy làm việc ròng rã suốt 2 năm hút đất từ lòng biển thổi vào lên tới 12 triệu m3.
Ngắm biển xong, chúng tôi ăn sáng ỡ nhà hàng ngay trên bờ biển. Ăn sáng xong, tôi cho xe trực chỉ Long Xuyên. Theo dự trù chúng tôi sẽ ngũ lại Long Xuyên một đêm, nhưng có người cho Long Xuyên không có gì để chơi, nên tôi cho xe dừng lại Long Xuyên ăn trưa rồi trực chỉ Sàigòn.
Ăn sáng trên bờ biển Rạch Giá.
Bên trái từ ngoài vô: Thái, Mỹ, chị Trinh
Bên phải từ ngoài vô: Anh & chị 7, Trúc, Marie, Bích Liên
Ăn sáng trên bờ biển Rạch Giá. Bàn ăn chay.
Từ phải qua: Điểm, Sương, tài xế Huỳnh
Sau khi ghé Long An và Thủ Thừa để thả Điểm, Sương, anh chị 7, xe về đến Sàigòn chấm dứt chuyến đi khoảng 4 giờ chiều. tth
Click Vào Đây - Để xem thêm hình. Click vào hình để xem hình lớn.
Subscribe to:
Posts (Atom)