Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Sunday, December 30, 2007

Tin mới nhất về anh Tùng

Xin thông báo các Bạn rõ về tình trạng của anh Tùng :
-Anh Triết vừa gọi điện thoại cho Vương minh Dương để hỏi tin tức của Tùng thì được Dương cho biết anh Tùng đã ra khỏi phòng Emergency , đã chuyển qua phòng khác để tập therapy, Tùng chỉ nói được năm ba tiếng thôi chứ không có nói nhiều được ! . Tóm lại Tùng vẫn còn nằm nhà thương và vẫn còn yếu !
DIEU THIEU

Cau Troi Phat Gia Ho cho ban Tung som hoi phuc. Chan thanh cam ta Hoang Tu va Cong Chua Hoang Gia D da theo doi va thong bao tin tuc nhanh chong Chi Bay

Saturday, December 29, 2007

Báo Tin Khẩn

Các bạn 63D thân mến,
Xin thông báo các bạn biết là anh Nguyễn Văn Tùng đang bị bệnh nặng và còn đang trong nhà thương (?). Tôi được biết qua điện thoại Bà Cụ mẹ vợ, nói là anh Tùng bị đứt mạch máu não, đã tỉnh lại nhưng còn yếu. Tôi không dám xin số điện thoại ở nhà thương. Vậy nếu quí bạn nào cư ngụ gần New Orleans cố gắng dành ít thì giờ đến thăm anh Tùng và biết thêm chi tiết.
Thân chúc các bạn và Gia Đình một năm mới vui vẻ và khỏe mạnh.
Thân mến,
Cẩm V Hoành

Tôi thấy tiện nhất là bạn Vương minh Dương (con Vua Dê) ở tại New Orlean , chắc chắn là rất gần Tùng nên đại diện 63D đến thăm hỏi dùm cái coi , có được không ??
Và sau đó nên thông báo cho anh em biết . Bạn Dương nghe thế nào trả lời ?!! Diêu
(có lẻ tôi gửi email mới được vì không biết lảo Dương có vào BLOG nầy không ??)

Friday, December 28, 2007

Nhớ Bác Tùng , Louisiana,

Chị Bảy đang du Xuân cùng kép độc quá hạnh phúc!! Chúng ta gia đình 63d đang tận hường Giáng Sinh và Năm Mới
đầm ấm,chỉ có Bác Tùng 63d Louisiana ,không biết sức khõe bây giờ ra sao?? Tôi cầu nguyện thật nhiều cho Bác .
Vậy bác Dê Thờ có ý định rủ đám Dê 63 Houston ,làm một cừ chỉ đẹp sang Louisiana thăm Bác Tủng không??
Tôi biết Bac D.Thờ là 1 đấng Chỉ huy giỏi,1 ngươì tình cãm sâu đậm với bạn bè,Bác Dê Thờ kêu,hú.gọi,nhắn nhũ,đốc thúc,các bạn xem thế nào??Tui nghĩ giản dị như một chuyến du ngoạn đó mà!!
Nếu Bác D T. có tin tức của Bác Tùng nên post lên cho các 63d các nơi xa cùng Cầu Nguyện .
Một con Dê đau,cả chuồng không ăn sua đủa, đúng vậy hở Bác D T.??
Chúc các bạn 63d Năm Mới,đầy đủ sức khoẽ,tươi vui,đầm ấm.
Nữ sỉ Hòang Gia,

bonne année

BONNE ANNÉE À TOUT LE MONDE, XIN CHÚC CÁC BẠN 63 DÊ: MỘT NĂM MỚI THẬT NHIÊÙ SỨC KHỎE VÀ TRÀNG ĐÀY HẠNH PHÚC.

BẠCH HƯƠNGEdit Posts

Thursday, December 27, 2007

Quỹ Tương Tế KQ63D


Quỹ Tương Tế KQ63D

Mục đích: Mục đích của Quỹ Tương Tế KQ63D là các anh chị KQ63D tuỳ sức đóng góp, để khi hữu sự, Thủ Quỹ sẽ dùng số tiền đóng góp nầy lo cho anh chị KQ63D như trong gia đình.   

Thủ Quỹ: Anh KQ63D Nguyễn Đức Minh
               1219 High St Alameda Ca 94501
                            5108657703  
Trách vụ của Thủ Quỹ: Thâu tiền quỹ. Chi tiêu và báo cáo chi thu.

Tiền tồn quỹ: $1081.25
Click Vào Đây Để xem báo cáo chi thu.
         

Sunday, December 23, 2007

Merry Christmas & Happy New Year




Merry Christmas & Happy New Year Hoang Gia D

Sorry anh em oi, laptop cua toi bi hu gio chot. Di mua cai moi toanh, load anti-virus vao lap top moi kham pha laptop moi cung hu. Co diem xau ky la nen toi khong mang theo laptop cho nen mat lien lac voi anh em, sorry. Muon computer nguoi quen nen khong co font tieng Viet, anh em thong cam. Se lien lac tiep theo, toi dang Tieu Ngao Giang Ho vung SE Asia tu 3 den 4 thang. Chi bay.

Mừng !mừng !Anh em nhà DÊ mừng cho cặp Dê nầy đã có thừa sức khoẻ và rủng rỉnh tiền bạc để đi du hí đến 3 , 4 tháng !!Còn cặp Dê nào khác xổng chuồng đi như vậy nữa không ?? Bá -cáo nghe coi . !!Chúc mừng chúc mừng .
Dê -Thờ

Saturday, December 22, 2007

CHÚC MỪNG TÒAN GIA 63D KQ

Thân ái cầu chúc quý Anh Chị 63D /KQ và gia đình an vui hạnh phúc trong mùa Giáng Sinh và sang Năm mới khoẻ mạnh ,tài lộc tràn trề ! Thân ái . DIEU Q THIEU

Monday, December 10, 2007

Cám ơn Thầy Lang Dê,

Xin đội ơn 2 vị D.M. Dr.Thiều và Huỳnh (không phải Dr. Md.) Tui đã theo đúng cách chữa trị ,chồng em hiện đã không còn Nái xe năng,chân nào cũng khõe như xi măng,
giờ thì lái xe xì bo mui trần,2 chân đạp thật dọt......!! Bình minh ra đi,hoàng hôn cũng chưa thấy về. Giờ thì em chỉ biết vu vơ: Thôi thế từ đây tui cố đành quên rằng có người cầm bằng như Không có Chồng thôi!!
Thứ 5(12/13/07) Các cụ dê 63 Houston sẽ họp mặt Mừng Giáng Sinh,tui sẽ có cơ hội gặp
các vị Dr. d.m. 63 dê và xin thêm toa thuốc bồi dưỡng cho phu quân em.
Chúc Đại gia đình dê 63 nhiều sức khõe tận hưởng Mùa Giáng Sinh 2007 tuyệt vời.
Phu nhăn Triết lồi,

Thưa Công nương Triết ---Đó thấy chưa ! Có tin ,thì có lành mà !!Thì ra cụ Triết nhà ta bây giờ mạnh khoẻ hẳn ra phải không ?? Chân cẳng ...gì đó cứng như xi măng lận à !..Mứng , mừng cho Công Nương đó !! Nhưng mà tôi nghĩ cụ Triết uống thuốc quá liều lượng rồi , nên mới cứng dử vậy đó và nó khiến cho ổng đi hoang mãi đến tối thui mới bò về đấy !!Bớt thuốc lại 1/2 thôi nghe ! . Vụt tốc bất đạt đó bà chị !! . Dê THỜ

Friday, December 7, 2007

Thăm hỏi quý Công Nương !

Tại hạ có lời thăm hỏi hỏi sức khoẻ đến quý Công Nương 63D và nhất là hỏi thăm đến Nữ Sĩ phu nhân cụ Triết ! Xin hỏi Nữ Sĩ có áp dụng cách điều trị mà tại hạ chỉ cho không ?? và bệnh tình của cụ Triết nhà ta đã hết chưa ?? Nên update tình hình cho anh em nhà Dê biết nha!
Riêng quý Nương Tử khác nên ngó lại trong nhà xem sao nhé . Cẩn thận cái bệnh nầy nó hay lây như bệnh Cúm Gia Cầm vậy đó !Nhớ cho mấy con Dê ..chích ngừa trước đi !!Cẩn bút . Dê Thờ

Wednesday, December 5, 2007

Cone Snail - Cực Kỳ Nguy Hiểm 1

Click Vào Đây Cone Snail cực kỳ nguy hiểm, đi biển nên cẩn thận, xin xem "Cone Snail - Cực Kỳ Nguy Hiểm 2" ở phía dưới để biết thêm chi tiết.

Tuesday, December 4, 2007

Cone Snail - Cực Kỳ Nguy Hiểm 2

Click Vào Đây Cone Snail là loại ốc giống Ốc Hương mình thường ăn, nên dễ bị lầm. Nó có thể sống dưới nước cạn hoặc sâu 30 feet. Nó trông rất đẹp nhưng có chất độc painkiller tên Conotoxin cực kỳ nguy hiểm, mạnh gấp 10 ngàn lần chất morphine. Ốc nầy phóng ra một ống thật nhỏ dài có mũi kim để chích chất độc vào người hoặc cá, chất độc có khả năng làm cá tê liệt trong 1, 2 giây nên không bơi xa được. Chất painkiller Conotoxin nầy đang được nhà khoa học nghiên cứu để dùng làm thuốc tê thay thế morphine vì morphine có chất á phiện làm bệnh nhân ghiền, còn Conotoxin không làm ghiền. Môt người Mỹ trắng bị ốc chích trúng cổ, chết trong 5 phút. Nếu bị ốc chích vào cánh tay, cột phía trên chổ bị chích rồi dùng dao cắt thịt nhiều chổ để hút chất độc ra thì may ra cứu sống!! Anh em nên cẩn thận khi đi biển, nhiều người bị chết đuối, cứ tưởng là bơi dỡ, đâu ai ngờ có loại ốc cực kỳ nguy hiểm nầy!!!

Monday, December 3, 2007

Hình Ảnh Tanzania - Africa

Click Vào Đây Hình ảnh mới nhất Tanzania - Africa (Khi vào đây, click tấm hình thứ nhì Ngorongoro Crater, các bạn nhìn phía trên và sẽ thấy bốn "< < > >", click > bên phải ở trong để xem hình kế, click vào tấm hình dể xem hình lớn và chú thích). Hình nầy của thằng con trai tôi, hảng du lịch mướn nó đi chụp, chương trình dự trù đi chụp trong 3 tháng, nhưng nó phải về sớm 1 tháng vì lúc ấy cháu ngoại trai tôi đau nặng. Thằng con trai tôi tốt nghiệp Mechanical Engineer, đang làng cho NASA, đảm trách thiết trí camera xung quanh Shuttle, nó quit NASA để đi làm Photographer, xếp nó ở NASA kêu trời! Trong hình Tanzania nầy các bạn sẽ thấy con nhỏ Israel, con nhỏ nầy hiện là luật sư cho Liên Hiệp Quốc, gặp nó ở Tanzania, mê nó và đòi quit nghề luật sư để đi theo nó chụp hình. Con nhỏ mua vé máy bay cho nó bay qua Israel cuối tuần nầy để ăn Christmas và ra mắt gia đình và chu du Trung Đông 3 tháng!! Hầu như mỗi nơi nó đí qua, có người đẹp đòi tháp tùng, nó còn ngon hơn ông Hoàng Shihanook! Có con nhỏ Sweden làm kỷ sư, đòi làm đám cưới, tôi kêu trời vì sẽ hết tiền nếu đi thăm cháu nội, nên nó không đi tới. Hiện nó là Professional Photographer, bạn nào mê photography thì vào websites của nó:

1. www.lumika.org
2. www.tommyimages.com (Vào đây click BIO để xem hình nó)

Sunday, December 2, 2007

Saturday, December 1, 2007

Thạch Sanh Lý Thông

Click Vào Đây Thạch Sanh Lý Thông - Hơn 60 năm qua, lúc tôi 5, 6 tuổi, tôi say mê câu chuyện nầy. Hầu như mỗi đêm, khi có dịp là anh em tôi ngồi quay quần thay phiên nhau kể đi kể lại câu chuyện nầy một cách say sưa. Chằng Tinh ăn thịt dân làng, lúc ấy tôi chỉ biết thán phục Thạch Sanh giết được Chằng Tinh, bây giờ xem lại mới biết câu chuyện có ngụ ý dạy đời luật Nhân Quả của Nhà Phật.
Ai có cháu, cho nó coi phim nầy chắc nó mê lắm. tth

Thursday, November 29, 2007

Nử si Hòang gia

cám ơn chị Bảy,tui cũng tập ứng cử cùng với ông Hòang và Thiều tiên sinh cho rậm dám.Tui học post thử để Chị 7 vui hơn vì có học sanh Nử trong vườn Lan dòng dỏi dê
63d,sau đó thăm hỏi sức khõe các bạn thường hơn.
Hôm nay chồng em là anh Triết lồi đã không còn dùng nạn ,đi chậm chậm trong nhà
nhưng khi ra khỏi nhà độ vài thước thì Triết đi như bay A1
,Chồng emlại có một bịnh nan y nưã ,khi về nhà nhìn thấy vợ là ách xì nhảy mủi không ngừng.
Tui chữa mãi không lành,vậy các anh em nào có thuốc hay hoặc phương pháp trị liệu
tốt chóng lành hẳn mách dùm tui ,Tui đã chửa trị gần 40 năm rồi!!!
Vậy gia dình 63d giúp dùm ,tui xin đội ơn nhiều lắm.
Bác sĩ nói là :<> thuốc Tây không khỏi.
Về VN sống với Đào nhí vài tháng thử có thể bớt 50 phần trăm.
Đây là ước vọng cuối đời của tui,không thể nhìn thấy chồng mình được người khác nâng niu,chìu chuộng hơn mình. Nên tui không nở để chồng tui về VN sống .
Hy vọng thật nhiều nơi đại gia dình 63d.

Vợ Triết Lồi,

Congratulations Nữ Sĩ Hoàng Gia Triết Lồi Hân hạnh chào đón Nữ Sĩ Hoàng Gia D đầu tiên xuất hiện nơi chốn giang hồ Blog. Rất mong sẽ có nhiều Nữ Sĩ Hoàng Gia D sẽ nối gót Nữ Sĩ Bền (Triết) hạ Bút Xuống Núi xuất hiện chốn Giang Hồ Blog cho vui. Mong lắm thay!

Về việc Hoàng Tử của Nữ Sĩ hắc xì trong nhà,theo kinh nghiệm nhiều năm làm Quan Thái Giám, bản Quan có chút ý thô thạo như sau:
1. Nếu Hoàng Tử chỉ hắc xì trong nhà, ngoài đường thì nó khoẻ như voi, vậy là nó allergy với Nữ Sĩ, Nữ Sĩ nên mở cửa thả nó đi rong cho nó an vui đoạn cuối của cuộc đời.
2. Cách trị của bệnh nầy, đợi Hoàng Tử ngủ say, lấy "cái mà Hoàng đình Trực 63D xuất cảng" ráy lỗ mũi, bảo đảm Hoàng Tử sẽ hết hẳn. Sỡ dĩ Hoàng Tử hắc xì là vì Hoàng Tử thiếu cái "ý", nếu có cái "ý" lạ thì hiệu nghiệm hơn. Tôi đi guốc trong bụng Hoàng Tử của Nữ Sĩ, điều tôi nói chắc là đúng. tth

Hơn nửa tháng qua , con DÊ nầy bận đi tìm "bông ,lá so đủa "để ăn đổi bửa nên xa vắng nhà , hôm nay về ghé qua Blog 63D mới thấy Nữ Sĩ khấp báo về Phu quân Triết gặp chứng bệnh lạ !Nên tôi cũng vội vàng góp ý xem có giúp đở gì được không nha :
1/Nữ Sĩ nên nhìn lại coi chàng Triết ở nhà thì chống GẬY hay đi bằng cặp NẠN ??Hai cái đó khác nhau xa lơ xa lắc à nghe !Nếu đi Gậy thì Nữ Sĩ còn hên , đích thân Nữ Sĩ chửa cái một là hết chống Gậy liền !
2/Về cái chứng dị ứng khi gặp vợ nhà là bị nhảy mũi , cũng dể trị thôi không khó đâu .Theo cách điều trị của Chị Bảy , là lấy "cái gì "ngoái vô lỗ mũi đó chỉ là cách chửa mẹo thôi , nếu không hiệu nghiệm thì làm cách nầy xem sao nhé .
Nữ sĩ hãy ra ngay ngoài chợ tìm mua cho được cây Chổi Ráng hay chổi chà cũng được mang về dấu kỷ đi !!Khi nào Cụ Triết nhà ta mà có dở chứng nhảy mũi thì Nữ Sĩ hãy nói như vầy :
Chàng ơi , hễ chàng đi ta bà bên ngoài không sao , mà về nhà gặp thiếp là bị dị ứng nhãy mũi thì để thiếp lấy một cọng chổi ráng nầy chọc vào lỗ mũi là Chàng hết ngay hà ! Nếu mà Chàng chưa chịu hết nữa hả thì ...thì Bà đây sẽ dùng cả Cây chổi nầy "đôm "ngay vào mũi là hết dị ứng ngay héng Chàng !Nữ Sĩ thử áp dụng xem sao nhá ! .Cái cách nầy cũng rất phổ thông, Nữ sĩ không tin thì cứ hỏi mấy Mợ Dê khác coi có đúng không nha!Kính . Dê Thờ

Sunday, November 25, 2007

Ai Ra Xứ Huế (Ánh Tuyết)

Click Vào Đây Ai Ra Xứ Huế (Ánh Tuyết)

Tôi đang mơ ước về Huế để tìm lại các hoa khôi em họ của Lê quý Nẫm. Năm 1964 lúc tôi và Nẫm đang học bay Cessna, Nẫm rũ tôi ra Huế ngũ đò, tôi mê quá. Hai đứa lên dụ hai thằng thầy Mỹ, nào là bao tụi nó ngũ đò và có Kiều quạt tay... Hai thằng thầy mê quá, thế là một sáng Thứ Bảy tụi tôi cất cánh hai chiếc Cessa đi Huế, lấy lý do học navigation. Hai thằng thầy bay, tôi và Nẫm ngồi ghế co-pilot. Trời bất dung gian, Trời Huế mưa tầm tả, hai thằng thầy cố đục mây chui xuống đáp, quần trên trời gần nữa giờ sau cùng nó đề nghị về lại Nha Trang! Tôi và Nẫm buồn 5 phút!! Ôi cũng là số Trời, nếu hôm ấy đáp được biết đâu tôi đã là em rễ họ của Lê quý Nẫm. tth

My Heart Will Go On (Celine Dion)

Click Vào Đây My Heart Will Go On (Celine Dion)

Wednesday, November 21, 2007

sign in

Hello Thái,

OK bạn, tôi vào đươc rồi. Bạn có xóa bỏ máy chữ của thằng Mể được không?
Thấy hình thằng Triết chống nạn trong Cánh thép, tôi nhắc lại câu trả lời của bạn, cô Hương cười quá xá, nói rằng bạn Điêu quá( người BẮC KỲ mean là nhanh trí đáy).Xin chia buồn vơí người em bà con của bạn.

Bạch

Ông Hoàng ơi Thừa lệnh của Ông Hoàng, Quan Thái Giám đã delete comment của thằng Mễ. Khi nào Ông Hoàng Signin thì nhớ Signout, sợ tụi nó phá. Cứ nhớ có "In", "Out" thì mới "phê" thì sẽ không bao giờ quên. Viết đến đây tôi chợt nhớ năm 1964 tôi ra trường và được đổi lên Pleiku, người đàn bà Thượng ở Pleiku thường than thở rằng "đàn ông Thượng có đi không có về", "đàn ông Kinh có đi có về nên phê hơn". Cẩn thận nhe Ông Hoàng, có "In" mà không có "out" sẽ bị hiểu lầm là người "Thượng" đó nhe!!

Ông Hoàng nói với Công Chúa Hương giùm tôi, Quan Thái Giám không "hoạn" coi sóc hàng trăm Thứ Phi cho ông Hoàng, không nhanh trí thì có ngày bị "mất chổ đội nón" không oan ức! tth

Saturday, November 17, 2007

Russian Roulette

Mời các bạn click vào đây để xem Criss Angel biểu diễn trò chơi tử thần.

Friday, November 16, 2007

Tập viết tiếng VIỆT

Hello Chị Bảy,

Công trình bạn chỉ tôi viết tiếng Việt đây, OK không?

BẠCH

Good Job, Vậy là tương lai sáng lạng lắm Ông Hoàng ơi, tôi đang ở Dallas, chiều nay tôi thấy một ngôi sao sáng xẹt hướng Xứ Chùa Tháp Cao Miên. Đó là điềm báo Ông Hoàng sẽ về làm vua Xứ Chùa Tháp, khi làm vua nhớ cho tôi làm Quan Thái Giám coi sóc mấy Thứ Phi và nhớ đừng "hoạn" Quan Thái Giám đó nhe. tth

HOP MAT 63D 7/1/07

Than gui cac ban SVSQ63D/KQ,
DSKQ Bac CA so thang 10,07 phat hanh Dem Khong Gian Hoi Ngo 10/07 khong du de gui toi tat ca cac KQ dat mua hang nam, nen khong co DS de gui den cac ban nhu du dinh.
Theo loi yeu cau cua Chi Bay, toi xin post bai viet de cac ban doc.
Click Vào Đây
Dung

Congratulations Cố Đạo ơi, cảm ơn Cố Đạo và Chị Nhã Dung. Chi Bảy

Tuesday, November 13, 2007

Nhện Và Rắng Độc Ai Thắng?

Click Vào Đây Xem con nhện to Tarantula và con rắng độc có hạng trên thế giới coi ai thắng. Tarantula tiết ra chất acid để biến thịt rắng thành chất lỏng rồi uống như canh.

Sunday, November 11, 2007

Criss Angel bị cưa đôi

Mời các bạn click vào links dưới đây xem Criss Angel biểu diễn ảo thuật.
Criss Angel bị cưa
Criss Angel bị đâm thủng
Sau đó các bạn có thể click tiếp trên màn ảnh You Tube để xem tiếp Criss biểu diễn.
HC

Ghê quá Hoành ơi, kỳ trước thằng Diêu post Con Mẹ bị kéo đứt đôi, bò lết dưới đất, thật kỳ lạ. Có Anh Chị nào biết kỷ thuật nào mà họ làm được như vậy xin email hoặc post lên đây cho anh em biết thì hay biết chừng nào. tth

Saturday, November 10, 2007

testing

Hello Thai,

Toi goi thu mot lan thay duoc vao Blog, nhung khi shut off va on lai thi mat di. Chac co gi khong OK?
Please check

BACH

Chi Bay phi cong bay qua khong phan Ong quan

Chi Bay oi , toi di khoi Vietnam kha lau nen khong duoc biet Chi Bay o lai Vietnam bay A1, co nhieu chuyen vui nhu vay. Dang le chuyen nay phai ke cho anh em nghe hom 1 thang 7 o San Jose.
May hom nay tao rang vo web nay cua may ma khong thanh cong. Doc xong chuyen Lam Van Thoi va Minh moi, tao rat la thich. Thu goi cho may may chu, xem co OK khong.Lan toi se thua chuyen voi may mot ky niem ve Minh Moi di hanh quan chung voi tui tao.
BACH DEN

Congratulations Ông Hoàng Shihanook ơi Tao rất mừng khi thấy mầy đã post được, trong tương lai tao với mầy sẽ dùng Blog nầy để lo Quốc Sự Xứ Chùa Tháp Cao Miên. Tao sẽ giúp mầy download font VPS để đánh tiếng Việt có dấu, tiếng Việt mà không có dấu tai hại lắm Ông Hoàng ơi! Có câu chuyện của Hoàng đình Trực 63D như thế nầy, một công điện đánh từ Trung Ương Đảng Hà Nội gởi về các Xả Miền Nam, yêu cầu chuẩn bị hai tấn Lông Lợn để xuất cảng. Vì công điện không có dấu nên Công An và Xả Trưởng Miền Nam hiểu lầm, làm láng cón hết, tội nghiệp phụ nữ thật thà nhà quê Miền Nam bị "xuống tóc" oan ức.

Trong tựa đề mầy viết Chi Bay phi cong bay qua khong phan Ong quan, vì không có dấu, tao đón mò có phải mầy muốn viết "Chị Bảy phi công bay qua không phận Ống quần"??? Trời! Bay trong ống quần thì giết ai? Không lẽ giết mẹ đĩ!

Sau khi điện thoại với mầy tao mới hiểu ý của mầy là "Ông quận" chớ không phải "Ống quần", mầy thấy thiếu dấu tai hại chưa?



Thương lắm Ông Hoàng ơi! tth

Friday, November 9, 2007

Bài Viết Về Lâm văn Thới 63D

Tôi vừa đăng bài viết về Lâm văn Thới Khoá 63D, xin Anh Chị vào website "KQ63D Ái Hửu Và Tương Trợ" ở bên trái trong mục "Truyện Ngắn Hoàng Gia D" mà xem. Rất mong Anh Chị viết bài cho mục Truyện Ngắn, tôi rất mong chờ bài viết về những kỹ niệm của những người bạn xấu số khoá 63D. Khi rời Quân Truờng mỗi người mỗi nơi, dù là bạn cùng khoá nhưng ít khi có dịp gặp lại, ai nấy lo đánh giặc đầu tắt mặt tối.tth

Monday, November 5, 2007

Clean Joke

Three Engineers.

There are 3 engineers in a car: An electrical Engineer, a Chemical Engineer, and a Microsoft Engineer. They all look at each other wondering what could have gone wrong with the car. The Electrical Engineer suggests that it might help to strip down all the electrics of the car, as that might pin point where the problem has arisen. The Chemical Engineer, not knowing much about cars, suggests that maybe the fuel is becoming emulsified and that there is a blockage somewhere. And then the Microsoft Engineer, not knowing much about anything, comes up with a suggestion. "Why don't we all close all the windows, get out, get back in, open the windows again and then it'll work."

Sắc Màu

Vừa nghe bản nhạc , thấy hay hay nên post lên các bạn nghe cho đở buồn.
Sắc Màu do Trần Thu Hà hát.

Sunday, November 4, 2007

Cảnh Giết Bò Ở Mỹ Và Âu Châu

Cảnh giết bò ở Mỹ và Âu Châu giống nhau, tàn ác chưa từng thấy. Tôi chỉ nghe nói ở VN mình dùng súng bắn vào đầu con bò rồi mới làm thịt, không biết có đúng không? Nếu đúng thì dầu sao cũng nhân đạo hơn.Có lẽ bắn con bò chết thì máu bị ứ đọng làm thịt bò mất ngon nên xứ văn minh dùng cách quá tàn nhẫn. Nhìn cảnh giết bò tôi mới hiểu tại sao thế giới nầy con người chẳng bao giờ sống yên trong hoà bình, vì tàn ác quá, quả báo nhãn tiền mà!!!

Báo Động Đỏ Anh Chị nào yếu tim thì đừng coi. Riêng tôi coi xong tôi bị ám ảnh cả đêm, không hù đâu nhé. Ngưòi nào có gan hơn nữa thì copy hoặc đánh mấy chử nầy "Schächten einer Kuh" vào Search Video bên trái để coi cảnh giết bò bên Âu Châu, rỏ và ghê hơn!!

Suy nghĩ cho kỹ, Ai Có Gan Thì Click Vào Đây

Trăn Nuốt Nguyên Con Nai Có Sừng

Click Vào Đây Con Trăn Nuốt nguyên con nai có sừng, sừng nai là chất calcium nên acid trong bao tử nai tiêu hoá dễ dàng!!

Xương Tập Đánh Tiếng Việt

Chị Bảy ơi tôi tập đánh tiếng việt

Congratulations Xương ơi Rất mừng bạn hiền đã bỏ dấu được tiếng Việt, tiếng Việt mà không có dấu nguy hiểm lắm, dễ bị hiểu lầm đỗ nợ!! Chẳng hạn như câu chuyện Lông Lợn của Hoàng Tử D Hoàng Đình Trực, không có dấu nên gây tai hại cả làng!!! tth

Thursday, November 1, 2007

Hello Chi Bay

Chi Bay oi toi thu post lan dau.

Monday, October 29, 2007

Chờ Mong Anh

Mời các bạn Click để nghe lại tiếng hát của Lâm Thúy Vân. HC

Tình Khúc Thứ Nhất (Vũ Thành An)

Mời các bạn nghe lại Tình Khúc Thứ Nhất của Vũ Thành An với tiếng hát của Thanh Hà. HC

New Internet Website

Tôi vừa add new internet website "Nhạc, Phim Bộ, Nấu Ăn, Kịch - Internet1" vào blog. Các Công Chúa Hoàng Gia D muốn học nấu ăn thì vào xem, tôi xem qua món "Cánh gà chiên mước mắm",tôi cảm thấy đói bụng ngay. Cách dạy nấu ăn có vẻ thật tình, có thể mở nhà hàng đó nhe!!! Nhờ bạn Hoành mà tôi biết website nầy - Cám ơn Hoành ơi. tth

Sunday, October 28, 2007

Thursday, October 25, 2007

Nổi Oan Hoàng Hậu - Cải Lương

Cháu ngoại đang đau nặng, tôi bất lực chẳng giúp gì được, chỉ biết rút vào phòng đóng cửa, ôm laptop giải sầu, tình cờ tôi tìm gặp một tuồng cải lương mà đời tôi chưa bao giờ nghe tới. Vào xem thử, tôi chợt nhớ lúc còn học tiểu học - 60 năm qua - Ba tôi thường đưa tôi đến rạp hát Đình Tân Kiểng gần rạp Thành Xương Saigon để xem Cải Lương Hồ Quảng. Ba tôi say mê Cải Lương Hồ Quảng, tôi thì bị bắt theo để làm con tin cho Má tôi không nghi ngờ, Ba tôi quá bay bướm nên mất hết credit.

Phim truyện rỏ ràng, càng đi sâu vào phim lòng tôi càng nặng trỉu vì nham hiểm của lòng người, tôi lại liên tưởng đến ngày tôi xây Chùa Bảo Quang SA, vì bảo vệ tiền công đức để dành dụm cho đủ để xây Chùa mà tôi khổ triền miên cả chục năm, bị chụp lên đầu đủ thứ mủ. Nhưng rồi sự thật bao giờ cũng được giải oan, lúc ấy cuộc đời mình cũng đã bị te tua, cũng không sao, dù bị oan ức te tua mà mình đã làm được chuyện lợi ích chung, lòng mình mãn nguyện là vui rồi.

Phim nầy có 18 phần, xin click vào từng phần mà xem. Khi xem xong một phần, click Return Arrow <---- phía trên góc trái để trở về trang chính.

Click Vào Đây - P1 P2 P3 P4 P5 P6 P7 P8 P9
P10 P11 P12 P13 P14 P15 P16 P17 P18

Monday, October 22, 2007

Sunday, October 21, 2007

Thu blog

Xin thu post trong khoa 63D blog.

Congratulations Kiếm Sĩ tth

Thật Buồn...!!!!

Được tin cháu ngoại ,ngoan ,dể cưng của bạn Huỳnh Thông Thái là Lucas Thái Trần ,gần 4 tuổi
đã vướng phải bệnh ngặt nghèo nên đã lìa xa Cha Mẹ và Ông Bà ngày 16/10/2007.
Tất cả anh em Khoá 63D /KQ rất buồn và xin chia xẻ niềm đau với gia đình Thái . Nguyện cầu cháu Lucas Thái Trần được yên vui và yêu thương bên chư vị Phật . DIEU THIEU

Friday, October 19, 2007

Lucas Thái Trần

Tin Buồn Của Gia Đình Huỳnh thông Thái.

Vợ Chồng tôi vô cùng đau đớn báo tin cùng Anh Chị KQ63D, Cháu ngoại trai của chúng tôi Lucas Thái Trần vừa mất ngày 16 tháng 10,2007 lúc 1:06 A.M. tại Palo Alto CA, ngày 7 tháng 11 nầy cháu được 4 tuổi.

Lúc Lucas 9 tháng, chúng tôi chuẩn bị đưa hai chị em Kira và Lucas đi cruise, trước khi đi chơi mẹ cháu đưa Lucas đi checkup thì BS khám phá ra cục bứu cancer trong bụng, huỷ bỏ đi cruise. Cháu được mổ lần đầu lúc 9 tháng tại bệnh viện Standford Palo Alto, BS mỗ gần 10 tiếng đồng hồ để nạo hết cục bứu trong bụng nhưng còn để lại một ít cancer trong gan vì cancer nằm gần yếu điểm nên không thể cắt bỏ, Bs hy vọng làm chemo sẽ giết phần còn lại trong gan. Cháu khoẻ mạnh trở lại và về San Antonio hai mùa hè liên tiếp sau đó, Lucas rất thích Sea World ở San Antonio.

Lúc cháu 3 tuổi thì cancer tái phát và lan vô tuỷ xương. Cháu được đưa vô bệnh viện con nít ở San Francisco để lấy stem cells của máu để gầy dựng tuỷ xương mới rồi giết bỏ tuỷ xương củ và thay tuỷ xương mới vô. Sau đó cháu được đưa lên NYC để gặp BS chuyên môn đứng đầu nước Mỹ về loại cancer Neuroblastoma của cháu. BS nầy chửa trị ít lâu và vừa rồi thấy Lucas khoẻ vợ chồng tôi định đưa cháu đi Hawaii vì Lucas muốn xem Núi Lửa. Truớc khi đi Hawaii, mẹ Lucas đưa cháu đi khám vì thấy Lucas thỉnh thoảng ôm đầu. BS scan và thấy cancer lan vô đầu, gan và phổi, huỷ bỏ đi Hawaii.

Cha mẹ Lucas xin được "grieve privately" nên không có bạn bè viếng thăm mà chỉ có thân nhân trực tiếp. Cháu Lucas đã được thiêu và tro đã đem về nhà. Xin đa tạ Anh Chị đã quan tâm đọc những giòng chữ xót xa nầy. No Phone Call Please.

Nhờ những chuyến đi thăm Lucas mà lâu nay tôi có thì giờ build tất cả websites cho KQ63D. Tôi post tin buồn nầy ra đây với mục đích tạo tiền lệ, tôi mong rằng sau nầy anh em KQ63D có tin vui cưới gã cho con, hoặc tin buồn, hoặc chia buồn thì post vào Blog nầy để anh em mình mọi vui buồn cùng chia sẽ. Tôi sẵn lòng phụ giúp bất cứ anh chị KQ63D nào muốn post bất cứ cái gì trong phạm vi Ái Hửu, Giải Trí và Tương Trợ. Muốn tôi giúp post thì email cho tôi.

Xin Đa Tạ Tất Cả.

Click Vào Đây Xem thêm hình Lucas

tth

Sunday, October 14, 2007

Anaconda Nuốt Trọng Con Cabybara

Click Vào Đây Xem rắn Anaconda nuốt trọng con Cabybara.

Rắn Nuốt Nguyên Con Hippo

Click Vào Đây Xem rắn nuốt nguyên con hippo nhỏ và bị bắt đè cho nhả ra.

Trâu Nước - Cá Sấu - Sư Tử, Ai Thắng?

Click Vào Đây Vào đây xem trận chiến giữa Trâu Nước, Cá Sấu và Sư Tử để coi ai thắng. Mỗi lần Trâu Nưóc thắng tôi cảm thấy sướng làm sao!

Thursday, October 11, 2007

Phương Diễm Hạnh - Ngày Buồn

Click Vào Đây Phương Diễm Hạnh trong nhạc phẩm Ngày Buồn

Phương Diễm Hạnh & Tâm Đoan - Kiếp Ngèo & Xin Thời Gian Qua Mau

Click Vào Đây Nghe lại liên khúc Kiếp Nghèo & Xin Thời Gian Qua Mau để thả hồn về VN thương nhớ Saigon anh em ơi!!! Chị Bảy đang mơ ngày về Saigon nhưng thương cháu ngoại chưa đi ngay được. tth

Wednesday, October 10, 2007

Ý Lan - Kiếp Nghèo

Click Vào Đây Nghe nhạc phẩm nầy, tôi nhớ Saigon lúc còn đi học, những đêm cuối tuần phóng túng với bạn bè trên phố quanh chợ Saigon, tiếng hát của nhạc phẩm nầy vọng ra từ các cửa tiệm làm cho lòng mình ăn năng, nặng trỉu, thương cho quê hương mình nghèo khổ!!!

Tuesday, October 9, 2007

Bot Fly - Parasite2

Click Vào Đây Vào đây xem những tay "gà mờ" kéo Bot Fly từ trong người ra. Anh em thấy thằng nầy dán băng keo, cách nầy không phải nhà nghề, đúng ra đắp một cục vaseline to bằng ngón tay vào miệng lổ, con dòi cần phải thở nên nó phải lú đầu ra khỏi cục vaseline để thở, vì vaseline trong nên mình thấy con dòi dễ dàng và lấy nhíp kẹp đầu nó lôi ra!!! Thợ Săn 63D Bạch diện Sơn nên xem kỹ video nầy!

Bot Fly - Parasite1

Click Vào Đây Bot Fly là con ruồi đen to gấp đôi con ruồi thường nên nó không dám lại gần người và thú vật vì dễ bị nhận dạng, nó chụp lấy con ruồi thường đang bay hoặc đang đậu để đẻ trứng trên mình con ruồi thường, sau đó con ruồi thường bám vào da người hoặc thú vật để kiếm ăn. Khi con ruồi thường bám vào da người hoặc thú vật, nhiệt độ của người hoặc thú vật làm trứng của Bot Fly nở trong chốc lát và con rưồi thường bị nhột nên phủi rớt con Dòi Bot Fly trên da người hoặc thú vật, tức khắc con dòi nầy khoét da người hoặc thú vật dể chui vào "ăn nhậu" phây phả!!! Anh em nào thích đi săn, cắm trại nên cẩn thận.Xem Tiếp Bot Fly - Parasit2.

Sunday, October 7, 2007

Không Chiến Của KQ Do Thái Phần 2

Click Vào Đây Vào đây xem KQ Do Thái đánh Không Chiến phần hai.tth

Saturday, October 6, 2007

Không Chiến Của KQ Do Thái Phần 1

Click Vào Đây Anh em vào đây xem Phi Công Do Thái đánh không chiến. Phi Công Do Thái được xếp vào hàng số một Thế Giới về Không Chiến. Các Hoàng Tử D chưa đuợc cái hân hạnh đánh Không Chiến, vì địch thủ VC chưa có máy bay ở Miền Nam. Tôi xem phim nầy một cách say sưa. Đây chỉ là phần một, sẽ có phần hai tiếp theo. Chú Ý Phim hơi dài, xin nhẫn nại chờ vài phút cho systems load hình. tth

Thursday, September 27, 2007

Đi Săn Sư Tử Suýt Mất Mạng

Click Vào ĐâyAnh em vào đây xem một chàng thợ săn suýt mất mạng vì Sư Tử. Bạch diện Sơn ơi, nhìn cảnh nầy tao nhớ đến Bùi kim Bảng, Bảng rất ghiền đi săn ở Mỹ (Bảng đã mất mấy năm), riêng tôi từ ngày qua Mỹ tôi tu luôn. tth

Bay F15 với one wing!!!!!!!!

Click Vào Đây Các Hoàng Tử D ơi, các bạn sẽ không tin mắt mình khi xem video nầy. Chỉ có Hoàng Tử Hiền Điên mới có hy vọng làm được như vậy vì không có wing nào mà Hiền Điên vẫn bay và đáp đều đều mỗi đêm!!!tth

Wednesday, September 26, 2007

Vỏ Sĩ Có Thể Dấu Hai Hòn Ngọc Quý

Click Vào Đây để xem Vỏ Sĩ Có Thể Dấu Hai Hòn Ngọc Quý. Lúc còn học Đệ Ngủ, tôi nghe Sư Phụ Chính Hoá của Lò Tây Sơn Nhạn gần Trường Cầu Kho Saigon, nói rằng nếu mình tập luyện đúng mức mình có thể vận khí công rút hai Hòn Ngọc đem dấu bên trong để tránh tổn thương. Tôi càng tập nó càng phồng ra, thế mới chết!!! Thế nên sau nầy tôi bị mang thêm cái tên "Th. Dơm"!!!

Công Chúa Đinh Sinh Long trong nhạc phẩm Hải Ngoại Thương Ca

Click Vào Đây để xem Công Chúa Ngọc Diệp của Hoàng Gia D (Đinh sinh Long) trong nhạc phẩm Hải Ngoại Thương Ca, Hoàng Tử Đinh Sinh Long là người đệm nhạc cho Công Chúa ca. Công Chúa Ngọc Diệp là người thứ ba bên phải (áo đen có bông). Video nầy do Cố Đạo forward cho tôi. Hôm Hội Ngộ San Jose nếu có mặt Đinh sinh Long thì vui biết mấy, tôi gởi bao nhiêu Em Lan đi tìm kiếm, gào thét, khóc than mà Hoàng Tử Long nỡ lòng phớt tỉnh!!!! tth

Tuesday, September 25, 2007

Shaolin Kung Fu Đấu Tae Kwon Do

Click Vao Day để xem Vỏ Tàu Kung Fu đấu với Đaị Hàn Tae Kwon Do. Muốn xem thêm về vỏ Tàu thì đánh Shaolin vào chổ Search Video rồi click search sau đó chọn video mà xem.

Monday, September 24, 2007

Những người trấn cửa cuối cùng của Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH - Hoàng Khởi Phong

 Đầu năm 1975 vì nhu cầu chiến trường, Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù phải chia ra làm hai cánh quân hoạt động cách xa nhau. Đại Tá Phan Văn Huấn và hai Bộ Chỉ Huy Chiến Thuật Số 1 và Số 2 đang hành quân nhảy toán trong khu vực Bắc Tân Uyên, Biên Hòa. Riêng Bộ Chỉ Huy Chiến Thuật Số 3 do Thiếu Tá Phạm Châu Tài chỉ huy tăng phái cho Sư Đoàn 25 Bộ Binh hành quân tại Tây Ninh. Giữa Tháng Tư 1975, lệnh của Bộ Tổng Tham Mưu gọi toàn bộ liên đoàn rút về trấn giữ Sài Gòn, và được trải ra để hoạt động trong một vùng khá rộng chung quanh đô thành Sài Gòn - Chợ Lớn - Gia Định.

 
Ngày 26 Tháng Tư, Đại Tá Phan Văn Huấn - Chỉ Huy Trưởng Liên Đoàn, sau khi nhận lệnh từ Bộ Tổng Tham Mưu, đã ra lệnh cho Thiếu Tá Phạm Châu Tài - Chỉ Huy Trưởng Bộ Chỉ Huy Chiến Thuật Số 3 của Liên Đoàn, đem toàn bộ cánh quân do Thiếu Tá Tài chỉ huy, gồm một ngàn quân thiện chiến về phòng thủ Bộ Tổng Tham Mưu.

Thiếu Tá Phạm Châu Tài chuyển quân xong thì trời đã về chiều. Tại Bộ Tổng Tham Mưu Thiếu Tá Tài được Đại Tá Tòng Chỉ Huy Trưởng Tổng Hành Dinh Bộ Tổng Mưu đón tiếp niềm nở. Kế đó Đại Tá Tòng giao việc phòng thủ Bộ Tổng Tham Mưu lại cho Trung Tá Đức, Chỉ Huy Phó Tổng Hành Dinh phối hợp với quân số tăng phái của Thiếu Tá Phạm Châu Tài. Đó lần duy nhất Thiếu Tá Phạm Châu Tài được tiếp xúc với Đại Tá Tòng, sau đó ông đại tá này biến mất cho tới tận bây giờ.

Trung Tá Đức đưa Thiếu Tá Tài đi quan sát chung quanh bức tường thành bao quanh Bộ Tổng Tham Mưu, và đề nghị toàn bộ đơn vị của Thiếu Tá Tài vào nằm trong vòng thành, để cố thủ bên trong vòng đai của Bộ Tổng Tham Mưu.

Thiếu Tá Phạm Châu Tài khựng lại trước đề nghị cố thủ bên trong vòng đai. Dường như cả hai vị sĩ quan của Bộ Tổng Tham Mưu mà ông tiếp xúc không một ai nắm vững khả năng của lực lượng Biệt Cách Dù, bởi vì cố thủ hay tử thủ gì đó không phải là chiến thuật sở trường của Biệt Cách Dù.

Từ Mậu Thân cho đến Mùa Hè 72, Biệt Cách Dù nổi danh nhất là đánh đêm trong thành phố. Những trận đánh tại Ngã Ba Cây Thị, khi địch đã tràn vào trà trộn trong dân chúng, hay đã lẩn vào trú ẩn trong các căn nhà dân chạy loạn bỏ trống. Trong tình hình đó lối đánh sát phạt của Nhảy Dù, Thủy Quân Lục Chiến và Biệt Động Quân chắc chắn sẽ giải quyết được chiến trường nhưng cũng sẽ làm cho nhà cửa, sinh mạng của dân chúng bị vạ lây không ít.

Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù đã dương danh trong những trận đánh này, tiến chiếm từng ngôi nhà, từng con ngõ, từng khu phố… Nếu bỏ toàn đơn vị của Thiếu Tá Tài vào nằm bẹp trong Bộ Tổng Tham Mưu, thì chẳng khác gì nhốt một con chim vào trong một cái lồng hẹp, sẽ bị dụ vào thế phòng thủ hoàn toàn thụ động, không có chỗ xoay trở.

Thiếu Tá Phạm Châu Tài thẳng thắn trình bày ý niệm phòng thủ của ông là tấn công địch trước, và được Trung Tá Đức đồng ý để Thiếu Tá Tài hoàn toàn tự do bố trí, trải quân của Bộ Chỉ Huy Chiến Thuật Số 3 của Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù.

Ngay từ khi mới ngừng xe ở trước cổng chính của Bộ Tổng Tham Mưu, Thiếu Tá Phạm Châu Tài đã nhìn thấy một điều, ông phải bung quân ra xa. Phải chặn địch ngay trên những con đường chính dẫn về Bộ Tổng Tham Mưu. Lúc đó trời đã nhá nhem tối, Thiếu Tá Tài tạm thời cho quân tập trung vào sân banh của Bộ Tổng Tham Mưu, và đó có lẽ cũng là một đêm hiếm hoi mà binh sĩ của ông tạm có thể coi là có dịp nghỉ ngơi, để lấy lại hơi thở cho chính họ, trước khi phải lao vào trận đánh cuối cùng.

Trong thâm tâm Thiếu Tá Phạm Châu Tài, ông sinh ra ngay tại đất Gia Định này, lớn lên tại Sài Gòn nên ông có thể nhắm mắt cũng biết, để có thể ngăn chặn địch xung phong vào Bộ Tổng Tham Mưu, đơn vị của ông phải bung ra xa. Phải chặn đánh địch xâm nhập ngay từ khi chúng mới ló đầu ra ở Bà Quẹo, Ngã Tư Bảy Hiền, Lăng Cha Cả, Trung Tâm Tiếp Huyết, đường Võ Di Nguy…

Với một địa bàn quá rộng như thế, phải cần quân số của cả Liên Đoàn, nghĩa là ba ngàn người. Thế nhưng toàn thể Liên Đoàn được đưa về Sài Gòn không phải chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là phòng thủ cho Bộ Tổng Tham Mưu. Rất nhiều nơi quan yếu khác cần đến những người lính Biệt Cách Dù, những người lính chuyên về đánh đêm trong thành phố.

Đêm 26 Tháng Tư qua đi trong yên tĩnh, trọn buổi sáng 27, Thiếu Tá Phạm Châu Tài lo bố trí quân tại những địa điểm cần thiết, để có thể chận đánh, tiêu diệt những chiến xa mở đường của địch quân. Sau khi rải quân xong, Thiếu Tá Phạm Châu Tài được lệnh lên trình diện Trung Tướng Nguyễn Văn Minh Tư Lệnh Biệt Khu Thủ Đô.

Từ cổng ngoài của Biệt Khu Thủ Đô, một chiếc xe tuần tiễu Quân Cảnh dẫn đường cho xe của Thiếu Tá Tài đến văn phòng của ông tư lệnh. Trong lúc này Tướng Nguyễn Văn Minh đang bàn thảo với Tướng Đỗ Kiến Nhiễu, chung quanh hai vị tướng này có vài đại tá.

Nhìn thấy Thiếu Tá Tài đi cùng người lính Quân Cảnh, tướng Minh đứng dậy tiến hẳn ra bắt tay rất niềm nở, và nói với Thiếu Tá Tài: “Em về đúng lúc lắm”. Sau một cuộc tiếp xúc ngắn không đầy mười phút, Tướng Minh yêu cầu Thiếu Tá Tài qua thăm phối hợp với Đại Tá Châu Văn Tiên - Tỉnh Trưởng Gia Định. Nhiều năm sau này Thiếu Tá Tài được biết, ngay sau buổi hội kiến ngắn ngủi đó (ngày 27 Tháng Tư), Trung Tướng Tư Lệnh Biệt Khu Thủ Đô biến mất.

Buổi chiều 27 Tháng Tư, Bác Sĩ Ngô Thế Vinh cưỡi Vespa đến thăm Thiếu Tá Phạm Châu Tài tại Bộ Tổng Tham Mưu. Bác Sĩ Ngô Thế Vinh mang từ trong cốp xe ra một cặp rượu cho Thiếu Tá Tài và nói: “Có Hổ Xám về đây tôi thấy ấm lòng”.

Thiếu Tá Tài đưa Bác Sĩ Vinh lên sân thượng của building số 1, một tòa nhà cao sáu tầng nằm đối diện với cổng số 1 của Bộ Tổng Tham Mưu, ở đó Thiếu Tá Tài chỉ tay ra xa, giải thích cho bạn biết những nơi ông đã rải quân chặn địch. Từ nóc tòa nhà cao nhìn ra tứ phía, bạt ngàn tầm mắt là nhà cửa của dân chúng, kể cả những cao ốc khác nằm đó đây trong lòng Sài Gòn, tất cả như co mình lại, lún xuống thấp để chờ những cơn mưa.

Không phải những cơn mưa đầu mùa, mà là những cơn mưa pháo mà Cộng quân đã từng bắn không thương tiếc vào An Lộc, Kon Tum, Bình Long, trên đại lộ kinh hoàng, trên Liên Tỉnh Lộ 7B… Vào lúc này dân khắp nơi đổ xô về Sài Gòn, khiến cho dân số thủ đô của miền Nam gia tăng đến chóng mặt.

Dễ chừng có tới bốn triệu con người trong một thành phố chật hẹp. Trên sân thượng này Thiếu Tá Phạm Châu Tài và Bác Sĩ Ngô Thế Vinh cùng không nói nhiều, chỉ trao đổi với nhau những câu ngắn và gọn, nhưng dường như họ đồng cảm với nhau về những suy nghĩ. Cả hai đều có điều kiện để cao bay xa chạy, thế nhưng cả hai cùng đứng lại.

Bác Sĩ Ngô Thế Vinh khi nói với bạn, không bao giờ dùng tên hay cấp bậc. Với ông, Thiếu Tá Phạm Châu Tài là “Hổ Xám”. Danh hiệu này đã thành từ nhiều năm nay do một sự tình cờ, từ khi Thiếu Tá Phạm Châu Tài còn là các toán A trưởng, hoạt động song song với các toán Lực Lượng Đặc Biệt Mỹ.

Các người bạn Mỹ khi phát âm TÀI không chuẩn, nghe như TAI (TIGER), và danh hiệu HỔ XÁM ra đời từ đó. Hổ Xám không phải là một danh hiệu gọi cho kêu, cho oai. Để có được danh hiệu này, Thiếu Tá Phạm Châu Tài đã cống hiến cho quân đội toàn bộ tuổi trẻ của ông, đã lao mình vào không biết bao nhiêu trận đánh trong suốt mười năm chinh chiến.

Và nếu như HỔ XÁM phải nằm xuống, sẽ có rất nhiều máu của địch quân phải đổ ra. Chính vì vậy mà trong những ngày sau cùng, đã có rất nhiều lần Thiếu Tá Phạm Châu Tài được các người quen có thế lực, có tiền của rủ ra ngoại quốc, song chưa bao giờ ông có ý nghĩ bỏ lại anh em, bỏ lại đồng đội.

Chẳng những thế từ khi cơn bão lửa dấy lên từ bờ sông Thạch Hãn, thổi dọc theo dãy Trường Sơn, thổi xuôi theo Quốc Lộ 1 xuống phía Nam, Hổ Xám Phạm Châu Tài chưa bao giờ có ý nghĩ đầu hàng, ông toàn chỉ nghĩ đến cách nào để chiến đấu với quân địch ở ngay trước mắt. Ông cũng không có thời giờ để nghĩ đến vợ con, ngay cả lúc đã được đưa về trấn cửa Bộ Tổng Tham Mưu, chỉ cách nơi vợ con ông trú ngụ trên đường Trương Minh Giảng gần Đại Học Vạn Hạnh không đầy ba cây số.

Ngày 27 Tháng Tư rồi cũng qua đi, nhìn chung không khí Sài Gòn cực kỳ sôi động. Vì phải đôn đốc binh sĩ dưới quyền, nằm rải rác chung quanh Bộ Tổng Tham Mưu, trong ngày 27 Tháng Tư, có đôi lần Thiếu Tá Phạm Châu Tài ghé ngang cổng Phi Long của phi trường. Ông nhìn thấy những đoàn người tìm cách chạy trốn ra ngoại quốc qua ngả phi trường. Không mấy hứng thú trước cảnh này, Thiếu Tá Phạm Châu Tài quay về với các binh sĩ của ông.

Trong đêm 27 Tháng Tư, ông cảm nhận được bầu không khí thoi thóp không phải chỉ của Sài Gòn mà thôi. Những tiếng động ầm ì từ phi trường Tân Sơn Nhất, những tiếng súng đại bác bắn đi từ Phú Lâm vọng về, thỉnh thoảng những ánh đèn nhấp nháy của những chiếc máy bay đơn lẻ vụt qua trên nền trời tối sẫm.

Sáng ngày 28 Tháng Tư, trong lúc đang thị sát binh sĩ tại những ổ kháng cự, Thiếu Tá Phạm Châu Tài nhận được điện thoại của một sĩ quan Phòng 3 Bộ Tổng Tham Mưu, tự xưng là Đại Úy X (đã quá lâu nên Thiếu Tá Phạm Châu Tài quên mất tên của vị sĩ quan này). Qua điện thoại vị sĩ quan này lớn tiếng:
- Tôi báo động cho thiếu tá biết, thằng Cao Văn Viên đã bỏ đi rồi.

Thiếu Tá Phạm Châu Tài ôn tồn nói với vị sĩ quan này:
- Đại úy không nên dùng những ngôn ngữ đó. Dù sao Đại Tướng Viên cũng là Tổng Tham Mưu Trưởng của toàn thể quân đội, và việc bỏ đi của Đại Tướng Cao Văn Viên thuộc về lịch sử. Để lịch sử sau này sẽ phán đoán việc làm của đại tướng. Tôi sẽ tới Phòng 3 ngay bây giờ, chuyện đâu còn có đó.

Khi Thiếu Tá Phạm Châu Tài quay trở lại Bộ Tổng Tham Mưu, ông không gặp vị sĩ quan đã gọi điện thoại cho ông.

Hầu như Phòng 3 trống trơn, Thiếu Tá Tài không còn tin vào cặp mắt của mình. Xe cộ chạy dọc ngang, các sĩ quan cao cấp có xe Jeep chở đầy đồ đoàn trên xe. Người ta chạy tứ tung, kêu gọi nhau ơi ới. Nhìn ra ngoài cổng chính cũng như cổng phụ của Bộ Tổng Tham Mưu người ta ra vào lũ lượt. Vẫn còn những toán lính Quân Cảnh mang sắc phục hành sự tại hai điếm canh, song hình như họ cũng đứng đó bất lực như Thiếu Tá Phạm Châu Tài.

Trong buổi sáng 28 Tháng Tư tại Bộ Tổng Tham Mưu, văn phòng của Đại Tướng Cao Văn Viên trống trơn. Các phòng, ban của Bộ Tổng Tham Mưu chỉ vài tháng trước nhộn nhịp kẻ ra người vào, quân nhân các cấp ra vào áo quần thẳng tắp, giờ đây sáng ngày 28, Thiếu Tá Phạm Châu Tài thấy cơ quan đầu não của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa vắng lặng như tờ.

Ông chua chát nhận chân được thế nào là một đoàn quân không có tướng cầm đầu. Ông nghiệm lại từ lúc về trình diện tăng phái về trấn cửa cho Bộ Tổng Tham Mưu, được Đại Tá Tòng - Chỉ Huy Trưởng Tổng Hành Dinh, tiếp vào lúc xế chiều của ngày 26 Tháng Tư, tới bây giờ là 10 giờ sáng của ngày 28 Tháng Tư, chưa một lần nào Thiếu Tá Tài nhìn thấy bóng dáng ông Đại Tướng Cao Văn Viên. Không hiểu trong những giờ phút thập tử nhất sinh như thế này, ông đại tướng ở đâu, làm gì. Ngay cả ông Đại Tá Tòng cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Trong sân Bộ Tổng Tham Mưu, quân nhân các cấp người chạy lên, kẻ chạy xuống như là những quân đèn cù. Xe Jeep, xe Dodge phun khói mờ trời đất. Nhiều chiếc xe còn kéo theo cả móc hậu, bên trong đầy đồ đạc, dụng cụ. Ai nấy đều như mê sảng. Trong hoàn cảnh đó, Thiếu Tá Phạm Châu Tài cho dù muốn xin một cái lệnh của cấp trên, cũng sẽ không tìm ra một sĩ quan cao cấp nào để ban hành lệnh.

Khoảng 11 giờ trưa ngày 28 Tháng Tư, Thiếu Tá Phạm Châu Tài gọi điện thoại liên lạc với Đại Tá Phan Văn Huấn, lúc đó đang đóng quân ở Suối Máu - Biên Hòa, để trình bày tình hình ở Bộ Tổng Tham Mưu. Trong khoảng hai, ba tiếng đồng hồ liền Bộ Tổng Tham Mưu như là cảnh tan chợ chiều.

Vào khoảng 3 giờ chiều, Đại Tá Phan Văn Huấn đích thân lái xe từ Suối Máu về gặp Thiếu Tá Phạm Châu Tài, thì tình hình ở Bộ Tổng Tham Mưu đã dịu xuống, những ai muốn TAN HÀNG khi chưa có lệnh TAN HÀNG đã không còn hiện diện tại đơn vị. Hai vị chỉ huy của Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù trao đổi với nhau vài câu ngắn ngủi, rồi chia tay để mỗi người quay về với nhiệm vụ của mình.

Khoảng 4 giờ rưỡi chiều, một nhân viên của Tổng Hành Dinh Bộ Tổng Tham Mưu liên lạc với Thiếu Tá Tài, mời lên gặp Đại Tá Trần Văn Thăng, một sĩ quan thâm niên của Cục An Ninh Quân Đội, không hiểu do lệnh của ai, đã được đưa về thay thế cho Đại Tá Tòng trong chức vụ Chỉ Huy Trưởng Tổng Hành Dinh Bộ Tổng Tham Mưu.

Khi hội kiến xong trở ra, Thiếu Tá Tài nhận thấy Đại Tá Thăng có lẽ là người phúc hậu, một cấp chỉ huy đàng hoàng tử tế, chứ không phải một sĩ quan tác chiến dầy kinh nghiệm. Thật tình mà nói thì Đại Tá Thăng không phù hợp với tình thế dầu sôi lửa bỏng trong lúc này.

Khoảng 5 giờ chiều ngày 28 Tháng Tư, trong lúc Thiếu Tá Phạm Châu Tài đang đứng trên nóc một cao ốc gần Bộ Tổng Tham Mưu, nơi bố trí của một toán Biệt Cách Dù thì thấy một phi đội A37 bay vụt qua trên đầu, Thiếu Tá Tài nghĩ là phi cơ của Không Quân đi oanh tạc ở đâu về. Bốn chiếc A37 bay thật thấp xẹt qua các nóc cao ốc, rồi hướng về phía phi trường Tân Sơn Nhất. Thế rồi Thiếu Tá Tài thấy những cụm lửa, khói bốc lên ở phi trường.

Té ra không phải là máy bay của phe ta mà là phi cơ địch bỏ bom xuống phi trường. Phản ứng đầu tiên của Thiếu Tá Tài là ra lệnh cho binh sĩ của ông phòng thủ trên các cao ốc chĩa hết súng, kể cả súng cá nhân lên trời đề bắn hạ các phi cơ này, nếu chúng quay lại bỏ bom vào Bộ Tổng Tham Mưu là nơi mà ông chịu trách nhiệm phòng thủ.

Tất cả chỉ xảy ra trong vòng vài phút, chỉ một pass bom, song phi đạo chính của phi trường Tân Sơn Nhất đã bị hư hại nặng. Mãi mấy tiếng đồng hồ sau, qua làn sóng của đài phát thanh Việt Cộng, Thiếu Tá Phạm Châu Tài mới biết được mấy chiếc A37 đó là của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa, bị bỏ lại ở ngoài Trung khi các đơn vị ở đó triệt thoái xuống phía Nam. Các phi cơ này do tên phản bội Nguyễn Thành Trung hướng dẫn, bay từ phi trường Phan Rang vào oanh tạc phi trường Tân Sơn Nhất.

Sau khi Đại Tá Thăng nhận nhiệm vụ, lệnh đầu tiên và có lẽ cũng là lệnh duy nhất của ông ban ra trong tư cách Chỉ Huy Trưởng Tổng Hành Dinh là kể từ giờ không một ai được phép RA khỏi Bộ Tổng Tham Mưu, còn người VÀO, thì có lẽ trong giờ thứ 25 này, mấy ai còn nghĩ đến việc quay trở lại một địa điểm sắp làm mồi cho lửa đạn.

Sau khi phi trường bị mấy chiếc A37 bỏ bom bất ngờ, vào khoảng 6 giờ chiều, Tướng Nguyễn Văn Chức từ Bộ Tổng Tham Mưu lái xe Jeep ra ngoài, bị lính Quân Cảnh chặn lại, nhưng ông Chức vẫn muốn lái xe ra ngoài, thấy vậy các binh sĩ Biệt Cách Dù can thiệp, và yêu cầu Tướng Chức quay trở lại. Suốt đêm 28, tiếng súng lớn nhỏ ở khắp nơi vọng về, song tại khu vực phòng thủ của Thiếu Tá Phạm Châu Tài tình hình lắng dịu.

Ngày 29 Tháng Tư, Bộ Tổng Tham Mưu đã có một Tổng Tham Mưu Trưởng khác: Trung Tướng Vĩnh Lộc. Vì Tướng Cao Văn Viên đã chuồn, cho nên không hề có lễ bàn giao giữa hai ông tân và cựu Tổng Tham Mưu Trưởng. Dầu sao thì sự hiện diện của một ông tướng cũng vãn hồi phần nào bộ mặt của Bộ Tổng Tham Mưu, khiến cho cơ quan đầu não này có một chút sinh khí. Thiếu Tá Phạm Châu Tài thấy một số tướng lãnh khác cũng tới cùng với khá nhiều sĩ quan cấp đại tá.

Buổi chiều ngày 29 Tháng Tư, Tướng Vĩnh Lộc và một số tướng lãnh hội họp với nhau ngay tại phòng khánh tiết của Tổng Tham Mưu Trưởng. Buổi họp giống như một buổi tiếp tân nhiều hơn là một cuộc họp trong tình thế cực kỳ khẩn trương. Hầu như không một vị sĩ quan nào ngồi trên ghế, có tới vài chục vị đứng quây quần với nhau thành nhiều nhóm.

Thiếu Tá Phạm Châu Tài được gọi lên tương kiến trong buổi họp kỳ lạ này. Cùng đi với Thiếu Tá Tài là bốn người lính cận vệ, và cả Thiếu Tá Tài ai nấy đều trang bị vũ khí khắp người. Thiếu Tá Tài được giới thiệu như là một người hùng.

Ông ghi nhận được trong buổi họp này ngoài Trung Tướng Vĩnh Lộc, tân Tổng Tham Mưu Trưởng còn có sự hiện diện của Trung Tướng Nguyễn Hữu Có, Chuẩn Tướng Nguyễn Hữu Hạnh, và một chuẩn tướng nữa có bảng tên là Hỷ (không có họ) và sau cùng có chừng mười mấy vị phần lớn là đại tá. Sau khi được các sĩ quan cao cấp bắt tay khích lệ, Thiếu Tá Tài được Trung Tướng Có hỏi thăm về tình trạng đơn vị, và nhắn nhủ:
- Em ráng giữ Bộ Tổng Tham Mưu cho tới sáng ngày mai. Ráng giữ nguyên vẹn cho tới ngày mai. Đã có giải pháp.

Thiếu Tá Phạm Châu Tài ngửng mặt lên nhìn thẳng vào mắt các tướng lãnh trong phòng họp rồi bằng một thái độ quả quyết, một giọng nói tự tin trả lời cho Trung Tướng Nguyễn Hữu Có:
- Tôi xin cam đoan với quý vị tướng lãnh và các vị sĩ quan trong phòng họp này, là trong đêm nay sẽ không có một con kiến, một con ruồi nào lọt được vào Bộ Tổng Tham Mưu chứ đừng nói tới một thằng Việt Cộng.

Kế đó Trung Tướng Có hỏi Thiếu Tá Tài có cần ông giúp đỡ gì không.

Thiếu Tá Tài nhân đó xin rút một biệt đội của ông đang phải nằm án ngữ tại Lục Quân Công Xưởng về, để tăng cường cho quân số phòng thủ Bộ Tổng Tham Mưu, vì cả đơn vị có một ngàn người còn phải chia mất một phần tư lực lượng, bị xé quá mỏng không có được một đại đội làm tuyến phòng thủ cuối cùng trong Bộ Tổng Tham Mưu.

Nghe vậy Trung Tướng Có bốc điện thoại gọi và cho kết quả ngay. Buổi họp cấp kỳ tại Bộ Tổng Tham Mưu diễn ra không lâu, sau khi các sĩ quan cao cấp rời khỏi phòng khánh tiết, cái không khí đìu hiu của buổi sáng lại diễn ra. Tuy nhiên buổi chiều đó biệt đội phòng thủ tại Lục Quân Công Xưởng được trả về cho Thiếu Tá Tài.

Đêm 29 Tháng Tư súng nổ ở nhiều nơi vọng về chỗ đóng quân của Thiếu Tá Tài. Binh sĩ dưới quyền ông chạm súng lẻ tẻ với địch ở nhiều nơi, nhưng các đứa con được bung ra không bị một thiệt hại nhỏ nhoi nào. Thiếu Tá Phạm Châu Tài cảm nhận được một điều là tinh thần chiến đấu cũng như hàng ngũ của đơn vị ông vô cùng vững chãi.

Cho dù trên cái vòm chỉ huy của quân đội, các ngôi sao cứ tuần tự băng trong bóng tối của trận chiến sau cùng. Ông vững lòng với binh sĩ thuộc hạ, không hề có một ổ kháng cự nào bị bỏ ngỏ. Đêm 29 Tháng Tư năm 1975, có thể là một đêm dài vô tận với hầu hết mọi người quân như dân, ai nấy đều co mình lại chờ sáng, thậm chí mắt căng ra không ngủ được, nhưng với Thiếu Tá Phạm Châu Tài thì khác, ngoại trừ những lúc phải đi kiểm soát binh sĩ dưới quyền, ngoại trừ những lúc phải chỉ huy, ông đã ngủ rất ngon trong những giờ trống.

Sở dĩ Thiếu Tá Phạm Châu Tài ngủ ngon, vì ông đã xác định hẳn cho cá nhân mình cũng như toàn đơn vị một ý chí duy nhất: Giữ cho được Bộ Tổng Tham Mưu không phải chỉ một đêm nay, mà là nhiều đêm sau nếu cần, cho tới khi nào có được giải pháp cuối cùng cho miền Nam.

Tờ mờ sáng ngày 30 Tháng Tư 1975, Cộng Quân tiến vào Sài Gòn qua nhiều ngả. Thiếu Tá Phạm Châu Tài thầm nhủ với mình là giờ phút cuối cùng đã điểm. Ông liên lạc với các thuộc cấp, dặn dò họ những khẩu lệnh cuối. Qua các máy truyền tin, ông biết bộ binh của Cộng Sản đã được các xe tăng dẫn đầu bứng các chốt kháng cự một cách nhanh chóng.

Phía trước của Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung, những khóa sinh chưa kịp ra trường đã tiến ra mặt trận, mà mặt trận đâu có xa xôi gì. Bên ngoài vòng đai trung tâm huấn luyện chính là nơi trận chiến cuối cùng đang diễn ra. Thế những những người lính chưa kịp ra lò này đã có một bài thực tập tốt về chống chiến xa.

Hai chiến xa của địch đã bị bắn hạ tại đây, thế nhưng những chiếc khác vẫn cứ thẳng đường tiến về Sài Gòn. Núp theo sau những chiến xa này, là những chiếc xe vận tải chuyển quân, trên đó chất đầy những cán binh Cộng Sản, với quần áo còn có lá cây ngụy trang trên nón.

Cổng trại Phi Long- Lăng Cha Cả, tăng địch bị cháy do súng M72 bắn ở tầm gần

Tới Ngã Tư Bảy Hiền, cánh quân này bắt đầu đụng độ với Bộ Chỉ Huy Chiến Thuật Số 3 của Liên Đoàn 81 Biệt Cách Dù, do Thiếu Tá Phạm Châu Tài chỉ huy, và bị bắn hạ một chiếc dẫn đầu tại Ngã Tư Bảy Hiền. Những chiếc sau vẫn tuần tự tiến tới, thậm chí Cộng quân cũng không hề ngừng lại phản công tại những địa điểm có ổ kháng cự của những người LÍNH cuối cùng.

Cánh quân này lướt qua để tiến về trung tâm thủ đô. Các binh sĩ Biệt Cách Dù vừa đánh vừa rút theo với đà tiến của địch. Hai chiếc tăng khác của Cộng Quân bị bắn hạ ở cổng Phi Long, một chiếc bị bắn hạ ở Lăng Cha Cả. Và bây giờ thì Cộng Quân đã có mặt tại vòng đai của Bộ Tổng Tham Mưu.

Hai chiếc tăng nữa bị hạ ngay gần cổng Bộ Tổng Tham Mưu. Các binh sĩ Biệt Cách cũng đã rút về, tập họp khá đầy đủ chung quanh cấp chỉ huy của họ, và tuyến phòng thủ cuối cùng cũng đã thiết lập xong. Mấy trăm người LÍNH hờm súng về phía trước, mắt căng ra chờ địch quân tiến vào.

Vào khoảng hơn 9 giờ sáng của ngày 30 Tháng Tư 1975, qua tần số của máy truyền tin, Thiếu Tá Phạm Châu Tài nhận được lệnh của một sĩ quan Phòng 3 Bộ Tổng Tham Mưu yêu cầu ngưng bắn. Ông đã khước từ tuân hành lệnh này, và trả lời cho vị sĩ quan này là ông chỉ nhận lệnh trực tiếp với ông Tổng Tham Mưu Trưởng mà thôi. Những người lính Biệt Cách Dù vẫn giữ nguyên vị trí phòng thủ trong vòng đai Bộ Tổng Tham Mưu.

Vào khoảng mười giờ, Thiếu Tá Phạm Châu Tài nghe trên đài phát thanh truyền đi lệnh của Đại Tướng Dương Văn Minh, yêu cầu tất cả quân nhân các cấp của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa buông súng.

Thiếu Tá Tài bỏ phòng tuyến trở vào một văn phòng của Bộ Tổng Tham Mưu, đích thân gọi điện thoại lên Dinh Độc Lập và được Chuẩn Tướng Nguyễn Hữu Hạnh tự nhận là Quyền Tổng Tham Mưu Trưởng Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa. Thiếu Tá Phạm Châu Tài cho biết là bây giờ ông muốn được nói chuyện với Đại Tướng Dương Văn Minh, vị Tổng Tư Lệnh Tối Cao của Quân Đội.

Khoảng chừng 15 phút chờ đợi dài như một thế kỷ, bên kia đâu dây điện thoại mới nghe giọng nói của Đại Tướng Dương Văn Minh cất lên:
- Đại Tướng Dương Văn Minh tôi nghe.
- Thưa đại tướng, tôi là Thiếu Tá Phạm Châu Tài đang chỉ huy Biệt Kích Dù phòng thủ Bộ Tổng Tham Mưu. Chúng tôi được ủy thác phòng thủ tại đây cho tới khi có giải pháp cuối cùng. Cách đây một giờ chúng tôi được lệnh ngưng bắn gọi qua máy siêu tần số, và vừa mới rồi được nghe lệnh của đại tướng trên đài phát thanh kêu gọi ngưng bắn. Chúng tôi xin hỏi lại cho rõ về ngưng bắn là thế nào.

Sau một khắc ngần ngừ, Đại Tướng Minh nói:
- Mình không còn một cái gì để đánh cả. Em chuẩn bị bàn giao cho phía bên kia.
- Thưa đại tướng, thế có nghĩa là đầu hàng vô điều kiện.

Đầu dây bên kia lại một phút im lặng nặng nề trôi qua, Thiếu Tá Tài nói tiếp vào điện thoại:
- Thưa đại tướng, chúng tôi được lệnh là cố thủ tại đây, và từ sáng tới giờ chúng tôi đã ngăn chặn được các mũi tấn công của địch. Chúng tôi đã bắn cháy 6 chiếc tăng của Cộng Sản trong khu vực này, mà không hề hấn gì cả. Thưa đại tướng, chúng ta không thể đầu hàng được. Công lao của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong bao nhiêu năm sẽ…
- Tùy các em.
- Thưa đại tướng, nếu đầu hàng đại tướng có bảo đảm cho sinh mạng của hai ngàn người đang tử thủ tại Bộ Tổng Tham Mưu không.

Lại một phút nặng nề nữa trôi qua. Sau cùng Tướng Minh nói:
- Xe tăng của địch quân sắp tiến vào đây. Tùy các em.
Và rồi điện thoại bị cúp.
Thiếu Tá Phạm Châu Tài buông điện thoại xuống, quay trở lại với phòng tuyến của mình. Ông đã đi qua những hành lang rộng, những văn phòng khang trang của Bộ Tổng Tham Mưu, song ông không bắt gặp một tướng lãnh nào, một sĩ quan cao cấp nào.

Khi nghe câu nói cuối cùng của Đại Tướng Dương Văn Minh cho biết là xe tăng của Cộng quân đang sắp tới Dinh Độc Lập, Thiếu Tá Tài đã định trình bày cho Đại Tướng Minh biết, là nếu cần ông sẽ mang quân về cứu đại tướng, vì không thể đầu hàng vô điều kiện được, mà phải có một giải pháp nào đó cho quân đội, cho những người LÍNH.
Quay trở ra phòng tuyến của mình, Thiếu Tá Phạm Châu Tài thấy toàn thể đơn vị của ông vẫn còn súng lăm lăm trong tay, mắt hướng ra ngoài chờ địch quân tiến tới.

Đúng vào lúc đó thì tiếng Đại Tướng Dương Văn Minh lại vang lên trên làn sóng phát thanh. Bây giờ không phải là lệnh ngưng chiến tại chỗ, chờ bên kia tới BÀN GIAO, mà lệnh ĐẦU HÀNG VÔ ĐIỀU KIỆN.
Các cánh quân Cộng Sản từ xa vẫn tiếp tục xít chặt vòng vây quanh Bộ Tổng Tham Mưu, nhưng dường như súng thì đã ngưng nổ, và tất cả chìm trong một sự im lặng ngột ngạt.

Khoảng 15 phút sau dân chúng cư ngụ ở gần Bộ Tổng Tham Mưu kêu gọi rối rít:
- Các ông ơi, đừng đánh nhau nữa. Hòa bình rồi. Đi về nhà đi thôi.
Dân chúng ùa tới mang rất nhiều quần áo dân sự, đặc biệt là những áo thun, đưa cho các binh sĩ Biệt Cách Dù:
- Thôi đừng mặc quân phục nữa, thay đồ đi.

Thiếu Tá Phạm Châu Tài tập họp binh sĩ dưới quyền lần chót. Ông không còn ra lệnh cho thuộc hạ nữa, mà nói với những người anh em không may mắn của ông một lần cuối cùng:
- Chúng ta là Biệt Cách Dù, không có vụ đầu hàng. Thôi tan hàng, và lặn cho kỹ. Không có vụ đầu hàng…. Biệt Cách Dù không thể đầu hàng…

Hoàng Khởi Phong

Sunday, September 23, 2007

Cung Lê San Jose - Vỏ Sĩ VN Lừng Danh

Click Vào Đây để xem Cung Lê, một vỏ sĩ VN đã làm khiếp đảm nhiều đối phương. Cung Lê ở San Jose và đã được mời đóng phim. Anh em muốn coi thêm về Cung Lê thì đánh "Cung Le" vào chổ Search Video rồi click search sau đó chọn video mà xem.

Như lâu nay anh em đã thấy, tôi post video không có hình mà tôi chỉ linked rồi amh em phải Click vào để xem. Mỗi lần post có hình, hình sẽ chiếm rất nhiều space, chúng ta không có nhiều space vì là free mà. Linked là cách nối liền chịa chỉ của website nào đó vào website của mình, bằng cách nầy hình được chứa trong space của ai đó, mình vào xem ké mà khỏi tốn kém chứa đựng hình.
Xin nói thêm Bất lợi của Linked là, nếu chủ của video delete nó đi thì người xem ké cũng hỏng cẳng. Linked video là cách xem ké nhưng hợp pháp vì những website chủ video muốn thu hút người xem càng nhiều càng tốt để họ làm ăn chuyện khác, chẳng hạn như quảng cáo. tth

Saturday, September 22, 2007

Nhận xét và Đề nghị

Bạn Thái *****Tôi có nhận xét và ý kiến đề nghị như sau :
Bạn hãy tạo ra một khung như là instant messengers(readers)-để khi click vào chổ đó thì nó sẽ hiện ra ai đang có mặt trên trang blog . nếu người (đăng ký )register thì nó hiện tên , còn không đăng ký thì nó đếm số và cho là guests cũng được !.(như bây giờ bạn đang có đếm số tổng cộng đó 647?)Làm cái mục nầy thay vô chổ cái đồng hồ coi bộ hay hơn đó
Tôi hổng có rành về computer nhưng cũng thành thật đưa ý kiến của mình như vậy mong quý huynh đừng cho là tôi nhiều ..."chiện "quá nghe !

ẢO THUẬT ....

Thưa quý anh chị 63D . Phải công nhận bạn Thái bỏ công sức tạo trang Blog nầy hay và hấp dẩn thiệt !!Các anh chị có Thử mới tin !Hãy vào mục SEARCH Video đánh chữ MAGICIAN rồi Search , quý anh chị coi thấy không .......hết hồn là không ăn tiền !!Cái cảnh nằm trên Băng gổ đó ........Xin mời xem và cho ý kiến . D TH

Xin Anh Em Click Vào Đây
để xem công tìm tòi của Hoàng Tử Diêu.

Friday, September 21, 2007

Ánh Tuyết - Hướng Về Hà Nội

Click Vào Đây để nghe Ánh Tuyết trong nhạc phẩm Hướng Về Hà Nội. Sáng nay Anh Bảy thủ thỉ với tôi rằng Ánh Tuyết ca nhạc phẩm Hướng Về Hà Nội hay quá!! Có lẽ Anh Bảy đang mơ Chị Bảy nào ở Hà Nội chăng? Cũng chẳng sao, gần hết đoạn cuối của cuộc đời, khó khăn với nhau làm gì! Tôi post nhạc phẩm Hướng Về Hà Nội ra đây, rất mong các Công Chúa Hoàng Gia D sẽ củng Anh Bảy hướng về Hà Nội cho vui. Chị Bảy

Thursday, September 20, 2007

12 girls band

Click chổ nầy để xem 12 girl band .Mời mấy Cụ 63 Dê và Quý Nương Tử vào xem và nghe mấy Á muối biểu diển . Đây cũng là lần đầu tui nhờ nhà thông Thái chỉ dẩn .Coi như test xem sao ."Cái lầy "chư vị Nam Phụ Lảo Ấu gì coi cũng được cả . Trong tương lai hể cái nào mà tui mời riêng ..mí Cụ thì quý Nương đừng có liếc tới dùm nhá . Trân trọng cẩn báo trước . Nào Kính mời .....!!!DIEU THIEU

Wednesday, September 19, 2007

KQ63D Ái Hửu Và Giải Trí Hân Hạnh Ra Mắt Hoàng Gia D


Palo Alto 9/11/2007


Hoàng Tử và Công Chúa Hoàng Gia D,


Tôi vừa build xong Blog Website, trong tương lai Blog nầy sẽ là phương tiện trao dổi tin tức và phim ảnh của Hoàng Gia D trong tinh thần Ái Hửu Và Giải Trí. Tôi cũng vừa build xong website "KQ63D Ái Hửu Và Tương Trợ", Anh Chị có thể vào Websites "KQ63D Ái Hửu Và Tương Trợ" hoặc "KQ63D Hội Ngộ San Jose" từ Blog nầy, xin nhìn bên trái và click vào đó. Trong Blog nầy có phần "comments", xin Anh Chi click vao "comments" để góp ý kiến của Quý Anh Chị, rất mong ý kiến của Anh Chị để tôi thực hiện được hoàn hảo hơn.tth

Tuesday, September 18, 2007

Sự thật về cái chết của hai ông Diệm, Nhu - Thằng Bờm


SỰ THẬT VỀ CÁI CHẾT CỦA HAI ÔNG DIỆM-NHU




*QP Võ Văn Sáu



       Nhằm soi sáng về cái chết của 2 ông Diệm-Nhu vào buổi sáng ngày 2-11-1963. Trước hết, chúng tôi cho trích 1 doan ngan bài viết “Tâm Sự Người Lính Già” của tác giả Thằng Bờm đăng trên tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong số 355 tháng 11-1990.
TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH GIÀ
KHÓC CHO CHA
   
     63 tuổi đời, 36 vết thẹo kéo dài từ đầu đến chân, có cái đỏ hỏn, có cái lõm sâu, có cái nhăn nhúm chằng chịt… Vừa vuốt ve những vết thương, ông vừa ket luận:        -Mày thấy đó ! Sau hơn 28 năm cầm súng đánh nhau với giặc, bỗng dưng tao bị mất nước.
     -Trong suốt 63 năm, cuộc đời tao đã 5 lần phải bật… khóc. Một con người ngang dọc như tao mà cũng biết khóc cũng là lạ. Lần thứ nhất khóc cho cha, thứ nhì khóc cho một mối tình, thứ ba khóc cho một lãnh tụ, thứ tư khóc cho một người lính, và lần thứ năm là mới hôm qua đây thôi, tao phải khóc cho thân phận nổi trôi của tao, của người tỵ nạn trên đất Úc.
KHÓC CHO MỘT LÃNH TỤ:
Những giờ phút cuối cùng của TT Ngô Đình Diệm.
     Trong các vết thương, không vết thương nào đau dai dẳng như vết thương lòng. Tao nhức nhối, tao khổ sở, tao căm hờn đến suốt mấy năm trời, Nó chỉ thật sự chấm dứt vào sáng ngày 2-11-1963khi tao tận mắt chứng kiến cái chết của cổ TT Ngô Đình Diệm. Cái chết bi thảm oan nghiệt của một lãnh tụ, và tao một lần nữa đã không thể cầm được nước mắt. Tao đã khóc ! Đúng ra, đời tao, tao cóc coi ai là lãnh tụ. Tánh tao là phè, ngang ngược đã quen, thế nên trong đời, ngoài việc thờ phượng Đức Phật và thờ bố, tao đếch có coi ai ra gì. Với tao, ai cũng thế thôi, cũng có bằng đó cái đầu, bằng đó cái tay và bằng đó cái chân, chứ nào có nhiều hơn tao cái gì ?
     Tao nghĩ tao đi lính là để trả thù nhà, đền nợ nước, chứ có phải vì ông kẹ, ông lãnh tụ nào đâu. Ngay cả khi ông Diệm về chấp chính, lòng tao cứ thản nhiên, không mảy may xúc động. Ông không về thì ông khác về. Ông không làm thủ tướng thì ông khác làm thủ tướng. Trong suốt 9 năm dưới triều đại uy nghi của ông, tao chớ có bao giờ đứng lên ngoác mồm ra hát bài… suy tôn Ngô Tổng thống “Ai bao năm vì sông núi quên thân mình. Cứu đất nước thề tranh đấu cho tự do...” Nhìn lại trong dòng sử Việt, thiếu gì người vì sông núi quên thân mình, thiếu gì người vì nước mà tranh đấu cho tự do, chứ đâu phải chỉ có mình ông Diệm mà phải đem ông ấy ra suy tôn. Chưa hết, nào là “Ngô tổng thống muôn năm.” Sao lạimuôn năm? Muôn năm có nghĩa là hơn một ngàn nămCon người ta sống thọ lắm chỉ được trăm năm.  Rán gân cổ lên mà tung hô chúc tụng thì cũng không cướp quyền tạo hoá đượcNếu định ám chỉ là danh thơm của ông sẽ lưu truyền đến muôn năm thì cũng đúng là nói phét. Ông đã chết đâu, ông đã làm xong việc đâu mà biết ông thơm hay thối để dựa vào đó mà bốc hay chửi. Ôi, hát với hò cái kiểu như vậy chẳng khác gì hại ông, cho ông uống viên thuốc độc bọc đường. Cũng chỉ vì cho là như thế nên thế giới giữa tao và ông Tổng thống nó nhạt nhẽo, nó xa lắc xa lơ. Tao chưa bao giờ được nhìn con người thật của ông, ngoại trừ một lần thoáng thấy ông xa xa, tay đang cầm ba-toong, đầu đội mũ nỉ, mặc com lê xám đang đi kinh lý tại thị xã Đông Hà.
    Đầu năm 1963. Chán đời. Tao đâm đơn xin sang ngành thiết giáp và được cử đi học khoá chuyên môn về binh chủng này. Mãn khoá, lãnh Sự vụ lệnh về một đơn vị thiết vận xa tại Bến Cát, Bình Dương, thuộc quyền sở hữu của SĐ5 mà Tư lệnh là Đại tá Nguyễn Văn Thiệu. So với ông Tư lệnh này thì đường binh nghiệp của tao có điều… rùng rợn. Khi tao là Trung sĩ thì ông đang là dân. Khi tao lên Thượng sĩ thì ông ra trường Thiếu úy. Và bây giờ ông là Đại tá thì tao vẫn là… Thượng sĩ. Đấy, đời kỳ quái như vậy bố ai mà hiểu được.
     Trưa 1.11.1963, chi đoàn thiết giáp của tao được lệnh xếp hàng về Sài Gòn, nói là để tăng cường bảo vệ thủ đô. Qua một lần kinh nghiệm, tao biết lại giở trò với nhau đây. Thua keo nầy nữa thì có hy vọng từ Thượng sĩ lên một phát trở thành… Binh sĩ. Chẳng sao. Đã từ lâu tao không còn thiết tha gì với cái lon nữa rồi, nó bạc bẽo quá, nhớ nó làm chi cho tủi.
     Đến Sài Gòn, chi đội được chia ra làm 2 toán. Toán thứ nhất hợp lực với quân bạn đánh dinh Gia Long. Toán thứ nhì, có tao, làm vòng đai an ninh cho Bộ Tổng Tham Mưu, nơi đặt bản doanh của quân đảo chánh. Thế là đêm đó mặc cho thiên hạ bắn nhau chí choé ở bên ngoài, tao ghếch súng ngồi dựa lưng vào thành xe tăng ngẫm nghĩ chuyện đời. Thấy đời chán bỏ mẹ, đánh đấm cho lắm thì cũng là quân ta bắn quân mình.
     Đảo chánh thắng thì mấy cha nội chóp bu thành người hùng cách mạng để có ghế mới, lon mới, địa vị phe phẩy, tiền bạc rủng rỉnh và oai quyền hét ra lửa. Thua thì các đấng dông cha nó ra ngoại quốc, để bổng chốc thành chính khách lưu vong. Chỉ khổ cho mấy thằng lính, chẳng được cái đếch gì mà lại lãnh trọn đòn thù thay cho xếp.
     Khi trời vừa sáng tỏ thì đồng hồ chỉ 6 giờ 15 phút. Lời hiệu triệu phát ra từ một chiếc máy transitor vang lên đều đặn: “Quân đội đã đứng lên làm cách mạng để lật đổ chế độ độc tài gia đình trị Ngô Đình Diệm và hiện đang làm chủ tình hình mọi nơi trên toàn lãnh thổ cũng như tại Dinh Gia Long, cứ điểm cuối cùng của nhà Ngô, đã hoàn toàn lọt vào tay quân cách mạng. Trung tướng Nguyễn Khánh, Tư lệnh QĐ2 kiêm Tư lệnh Vùng 2 Chiến thuật, vừa đánh điện ủng hộ Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng.”
     Tao chợt nghe tiếng nói vu vơ của một thằng lính: - Thế ông Diệm đâu ?
     Một giọng khác văng vẳng: - Hãy cầu nguyện cho ông ta !
     Vừa lúc ấy toán của tao được lệnh di chuyển. Khẩu lệnh cho biết đây là cuộc hành quân phối hợp. Ai cũng ngỡ là đi tăng viện cho một chốt nào đó. Khi lọt ra khỏi cỗng chính Tổng Tham Mưu, tao thấy lực lượng gồm có 3 chiếc jeep đi đầu. Chiếc tiên phong có tướng Mai Hữu Xuân và 3 cận vệ. Chiếc thứ nhì gồm đại tá Dương Ngọc Lắm cùng hai đại úy Nguyễn Văn Nhung, Dương Hiếu Nghĩa. Chiếc thứ ba chở 4 người, trong đó có đại úy Phan Hoà Hiệp. Tiếp theo sau là 2 xe M113, tao thủ thế ở chiếc thứ nhì. Và cuối cùng là 2 GMC chở đầy nhóc lính tráng, vũ khí trang bị đầy đủ. Nửa giờ sau xe chạy vào Chợ Lớn, khi gần tới một ngôi nhà thờ, đoàn xe đi chậm lại, lính từ 2 GMC nhảy túa xuống, nhanh như cắt toả ra đứng thế thủ, mỗi người một gốc cây. Khoảng chục người khác cũng lăm lăm đứng gác chung quanh các cửa hông nhà thờ. Xe của tướng Mai Hữu Xuân chạy lòng vòng rồi de đít lại, đậu xa tít mãi bên kia đường. Hai xe jeep chở các quan lớn lượn quanh một vòng rồi tiến vào sân chính diện ngôi nhà thờ. Hai chiếc M113 cũng dọt lẹ theo. Sau cái phất tay của đại tá Lắm thì đoàn xe ngừng lại. Đại tá Lắm bước xuống, rồi đại uý Nhung, Nghĩa, Hiệp cũng hăm hở bước xuống. Lúc ấy tao chợt thấy đại tá Lắm đưa mắt nhìn vào thiết vận xa của tao, rồi đưa tay ngoắc một cái, tao cũng chẳng hiểu ông ta ngoắc để làm gì. Do phản ứng tự nhiên, tao nhanh nhẹn nhảy xuống xe chạy lại. Còn cách ông Lắm hai bước, tao giật mình đánh thót một cái vì thấy trên bậc thềm trước nhà thờ có 4 người bước ra. Người đi đầu đúng là Tổng thống Ngô Đình Diệm, sau ông là ông Nhu, còn 2 người kia tao không biết. Ông Lắm bước tới mấy bước, đứng nghiêm trước mặt ông Diệm, tay phải đưa lên chào. Vì đang ở tư thế gần nhất nên tao nghe rõ mồn một cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa 2 người :
     Đại tá Lắm: - Thừa lệnh Trung tướng Chủ tịch Hội đồng Quân nhân Cách mạng chúng tôi đến đón Cụ và ông Cố vấn.
     Ông Diệm : - Ông Minh và ông Đôn đâu hè ?
     Đại tá Lắm: - Thưa Cụ, hai ông đang làm việc ở Tổng Tham Mưu.
     Ông Diệm : - Thôi được. Thế tôi và ông Cố vấn cùng đi xe kia với ông.
     Đại tá Lắm quay người lại chỉ vào xe M113 của tao: - Thưa Cụ, xin mời Cụ lên xe này cho.
     Thật ra cho mãi lúc tới nhà thờ cha Tam và khi tận mắt nhìn thấy ông Diệm tao mới biết công tác của đoàn xe là đi đón ông Diệm và cho đến lúc này tao bàng hoàng, không thể nghĩ được rằng một ông Tổng thống, dù là Tổng thống bị đảo chánh, lại được người ta đón bằng một chiếc xe tăng… Ngày xưa hành quân bắt được Việt cộng, khi giải về hậu cứ thì cứ tốt nhất cũng tông nó lên chiếc GMC chứ không chơi cái trò đút vào xe bọc thép. Khi nghe ông Lắm nói xong, bấy giờ tao thấy nét mặt ông Diệm rất bình thản, đôi mắt ông bỗng ngước lên nhìn quanh mọi người, nhìn tới ông Lắm cúi đầu xuống, nhìn tới tao, tao cũng cúi mặt xuống. Chao ôi ! Gần 30 năm rồi, đến hôm nay tao vẫn còn nhớ như in cái nhìn ấy, cái nhìn trong ánh mắt rất hiền từ, rất bao dung, rất nhẫn nhục, và tao nhớ ngày xưa mẹ tao cũng có cái nhìn như thế khi tiễn tao lên đường nhập ngũ. Nhìn xong ông Diệm vẫn im lặng. Riêng ông Nhu khẽ nhíu mày, lên tiếng:
     -Không thể đón Tổng thống bằng chiếc xe như vậy. Để tôi liên lạc với ông Đôn, ông Đính coi xem.
     Đại tá Lắm khẻ nhún vai: - Tôi không biết. Đây là lệnh của Trung tướng Chủ tịch.
     Hướng về ông Diệm, đại tá Lắm giơ tay lên chào trong tư thế nghiêm rồi quay người bước ra. Đại úy Nhung bước lên mấy bước, không chào hỏi gì cả, tay chỉ về thiết vận xa, miệng oang oang: - Xin mời hai ông lên xe ngay cho.
     Mặt ông Nhu đỏ bừng, giọng nói rất quyết liệt: - Không được. Để tôi hỏi lại ông Minh, ông Đôn. Tôi đi xe nào cũng được, nhưng còn Tổng thống ?
     -Ở đây không còn Tổng thống nào cả, các ông là tù binh. Chúng tôi được lệnh bắt các ông.
     Đại úy Nhung vừa nói xong thì có 2 quân nhân đến sau lưng Tổng thống Diệm, một người cầm tay phải, một người cầm tay trái đẩy ông về phía trước. Bất giác ông Nhu quay người lại, hai tay ông đưa lên nắm vai 2 quân nhân kéo về phía sau, ông nói như quát: - Để yên ! Không được nhục mạ Tổng thống !
     Hổn độn xảy ra trong chớp nhoáng, tao đứng đực người ra vì không biết phải làm sao. Đại úy Nhung luýnh quýnh rút súng ngắn bên hông ra, mũi súng chĩa thẳng vào người ông Nhu rồi đưa qua đưa lại chĩa vào ông Diệm, xong lại chĩa vào ông Nhu. Đột nhiên, bằng một cử chỉ rất nhanh, tao thấy ông Diệm bước lên 2 bước, đứng chắn trước mặt ông Nhu, đôi mắt ông nhìn thẳng vào người đại úy Nhung, giọng ông cất lên rất gọn, rất đanh thép: -Bỏ súng xuống !
     Đại úy Nhung run run khẩu súng trong tay chợt thõng xuống, ngưng trong giây lát, rồi được đút vào bao. Ông Diệm quay đầu xuống nói với ông Nhu: - Lính nó không biết gì… Đừng chấp… Ta đi thôi.
     Ông Nhu vượt qua ông Diệm, bước đi trước, ông Diệm đi sau, đi qua nữa là 2 người lạ mặt (sau này mới biết đó là tùy viên Đỗ Thọ và linh mục Jean). Đại úy Nghĩa chạy nhanh đến trước M113, miệng nói lớn : - Hạ bửng xuống! Hạ bửng xuống !
     Cửa sau xe kêu rè rè và từ từ mở xuống. Trong hầm xe đồ đạc lỉnh kỉnh, nào bi đông nước, nào ca sắt muỗng sắt. Tùy viên Đổ  Thọ chạy lại đưa ông Diệm chiếc cặp đen. Tay trái ông Diệm vừa sờ vào chiếc cặp thì đại úy Nhung chạy tới giật mạnh một cái, chiếc cặp da nằm gọn trong tay đại úy Nhung. Đại úy Dương Hiếu Nghĩa đẩy nhẹ Đỗ Thọ sang một bên rồi chỉ vào nền nhà thờ: - Anh này lên trên kia.
     Lúc ấy tao vẫn đứng ngoài, vẫn nhìn trâng tráo, vẫn đứng yên như phỗng đá. Giây phúy ấy tao chẳng hiểu tao nghĩ gì, có cảm giác gì, chỉ thấy nó có cái gì lạ lùng quá, khó hiểu quá. Năm bảy người lính đang vây quanh ông Diệm ông Nhu để phụ đưa 2 ông vào lòng xe. Đại úy Nhung trợn mắt, nhìn ngang nhìn ngửa, bỗng thấy tao hình như tư thế không giống ai, ông ta la lên: - Ủa, thằng này đứng làm gì đây ?
    Tao chạy vội vào phía sau xe M113. Vừa lúc đó tao nghe thấy tiếng nói rất rõ của một hạ sĩ xạ thủ đại liên: - Dạ dạ, Tổng thống cứ bước lên, đã có con đỡ bên hông rồi… Ê mày, nhẹ nhẹ thôi, coi chừng làm đau Tổng thống.
     Cánh cửa xe M113 từ từ đóng lại, tao tự nhiên thấy người mình nặng như chì, leo lên xe 2 lần đều trượt xuống. Lần thứ 3 mới hì hục lên được. Đứng bên cạnh tao lúc đó là 2 anh hạ sĩ xạ thủ đại liên. Tao vừa thở hào hển vừa nói :
     -Này mày, sao không để 2 ông ấy đi xe jeep cho tiện, đút vào đây làm chi cho cực ?
     Anh hạ sĩ ghé vào tai tao, giọng nói lạnh như tiền: Ông ngu bỏ mẹ đi ấy. Nếu người ta muốn “đón” thì đi bằng xe jeep. Còn muốn “giết” thì còn gì kín đáo hơn là hầm chiếc xe này.
    Nghe xong tao bất giác lạnh từ xương sống lên tới đầu. Giết ? Sao lại giết? Có gì mà đến nỗi phải giết ? Đối phương đã đầu hàng, đã xin chịu thua, nhất là đã chỉ chỗ cho mình đến mà đưa người ta đi. Vậy thì cách chức, đuổi cổ người ra khỏi ngước đã là nhục lắm rồi, cớ chi mà phải giết ? Nghĩ tới đó tao thấy kinh hoàng, thấy hoảng hốt, thấy rõ ràng rằng đi đón người theo cái cung cách ấy thì đúng là đem đi “làm thịt”. Đồng thời, một cảm giác khác làm tao tê điếng, run rẩy cả người khi nhớ ra rằng tao đang “ngồi” trên đầu một vị Tổng thống. Quả thực tao chỉ muốn co giò nhảy mẹ nó xuống đất, rồi muốn ra sao thì ra.
     Chiếc M113 rú lên từng hồi, rồi rầm rộ rời nhà thờ cha Tam, chạy đến đường Đồng Khánh. Khi tới đường Nguyễn Trãi thì tao thấy đoàn xe đâu mất hết. Ngoài chiếc M113 của tao chở Tổng thống Diệm và ông Nhu, chỉ còn một chiếc xe jeep chạy đầu. Xe này tao biết chắc như bắp là xe của tướng Mai Hữu Xuân lúc đi, nhưng bây giờ thì ông ta biến đi đâu mất, trên xe ngồi đứng 5, 6 người, súng ống chỉa lên trời, lựu đạn đeo lủng lẳng xem đến là hùng dũng. Hết đường Nguyễn Trãi, xe tiến vào đường Võ Tánh và ngừng ngay trước trụ sở Tổng Nha Cảnh sát Quốc Gia. Hôm ấy Tổng Nha CSQG không còn một bóng dáng cảnh sát. Đâu đó chung quanh các ngả đường, trước trụ sở toàn là anh em binh sĩ của Sư Đoàn 5, súng lăm lăm cầm tay canh gác rất cẩn mật. Từ trong một xe jeep khác chạy ra, trên xe có một đại tá, ông ta chỉ tay lên chiếc xe của tao rồi ra lệnh:’    
     -Xuống ! Xuống hết ! Tất cả ở ngoài đứng chờ lệnh, chỉ có chiếc xe này được chạy vào với một tài xế và… anh kia.
     Theo tay chỉ thì anh kia là anh chàng hạ sĩ xạ thủ đại liên. Bảy người trên xe nhảy xuống cùng với tao. Anh em bên chiếc xe jeep chạy đầu chung số phận… là ở bên ngoài ngắm cảnh.
     Đúng ra, lúc này tao cứ ngỡ đến đây là hết. Giết hay giam ông Diệm thì chắc hẳn là nơi này. Tao định bụng chờ một tiếng đồng hồ mà không có lệnh lạc gì thì dù về nhà ngủ một phát cho quên cái sự đời. Mà nào ngờ, 20 phút sau, chiếc M113 lại lù lù chạy ra, tới cửa nó chạy chậm lại để chúng tao đu lên. Rồi a lê hấp xe rú lên vọt chạy như ma đuổi. Xe chạy ngược lại đường Võ Tánh rồi quẹo phải, đến đường Cộng Hoà. Tao nhìn chàng hạ sĩ, thấy mắt nó dại đi, mặt tái mét, mười ngón tay như muốn co rúm lại. Tao thì thầm bên tai nó :
     -Ông Diệm ông Nhu đâu ?
     -Ở dưới.
     -Sao rồi ?
     -Ông Nhu bị tra tấn khủng khiếp rồi bị xiết cổ chết bằng dây điện.
     -Còn ông Diệm ?
     -Ông bị đè cổ ra trói thúc ké rồi ném vào thùng xe.
     -Chết hay sống ?
     -Không biết.
     -Người ta là ai ?
     -Không biết.
     Xe tao cùng chiếc xe jeep chạy qua đường Pétrus Ký thì tới ngã rẽ Hồng Thập Tự, bên kia là Lý Thái Tổ, đường Hùng Vương, bên trái là Nguyễn Hoàng, thì gặp lại đoàn xe của đại tá Lắm, đại úy Nhung, Hiệp, Nghĩa, gồm 2 xe jeep và một M113, hai GMC, chở đầy nhóc binh sĩ. Mới thoáng qua thì cuộc gặp gỡ tưởng là vô tình, nhưng tao đoán trước là có bố trí sẵn. Thế là đội hình mau chóng được xếp lại. Xe đại tá Lắm đi đầu, kế là xe tao, sau đó xe của đại úy Nhung… Tao quay đầu lại thì thấy mấy chiếc kia hình như đang bị khựng lại vì bị dân chúng ùa ra hoan hô. Tuy nhiên, ba chiến xe dẫn đầu cứ chạy. Qua ngả tư Cao Thắng, Hồng Thập Tự, khoảng bên hông bệnh viện Từ Dũ thì tạm ngừng lại vì bên kia chạy ngược chiều là đoàn xe nhiều chiếc của tướng Mai Hữu Xuân. Lúc đó có một số đồng bào thấy lạ nên đổ xô đến. Tướng Xuân xuống xe đứng bên này đường. Ông nhìn về xe đại úy Nhung, ra tay trái 3 lần đưa lên 2 ngón tay, rồi đưa tay phải qua khỏi đầu, ngón tay trỏ được duỗi ra co vào đến 4 lần (giống như bóp cò súng). Lúc ấy tao chẳng hiểu ông Tướng chơi cái trò gì, chỉ thấy đại úy Nhung gật đầu rồi đưa tay lên chào. Đoàn xe của tướng Xuân chạy đi thì 3 chiếc xe bên này cũng lăn bánh. Mới chạy được một quảng ngắn thì phải ngừng vì có đoàn xe lửa sắp chạy qua.
    Trong giây phút chờ đợi, đột nhiên đại úy Nhung từ trên xe jeep bên hông xe M113 nhảy sang xe tao. Miệng hét :
    -Xuống ! Xuống !
     Tao cóc đoán được chuyện gì. Bảo xuống thì tao nhảy xuống. Mấy thằng khác cũng xuống theo. Chân vừa chạm đất, tao bỗng nghe nhiều tiếng súng nổ. Âm thanh không chát chúa, chỉ nghe văng vẳng, vì không phải nổ ở bên ngoài mà nổ ở trong lòng chiếc thiết vận xa. Tao biết chuyện gì đã xảy ra. Tao ngửa cổ nhìn lên trời, trời cao xanh thăm thẳm. Tao cắn chặt môi cố ngăn những giọt nước mắt không chảy ra để thấy tâm hồn như bị chẻ đôi, để thấy cõi lòng như đang trải qua cơn giông bão tang thương thê thảm nhất cuộc đời.
     Người lính già châm điếu thuốc thứ mười, qua làn khói mờ mịt, trông dáng dấp, khuôn mặt và tư thế ngồi của ông như bức tượng “Thương Tiếc” ngày nào trước nghĩa trang quân đội. Ông tâm sự với Thằng Bờm giọng đều đều như kể chuyện :
     -Mày đã đọc nhiều sách báo viết về những giây phút cuối cùng của ông Diệm. Tao cũng có đọc một số, đọc để thấy thiên hạ bị lừa đến một nửa. Thật ra các tác giả không ai lừa người đọc, vì chính họ cũng bị lừa, và họ chỉ biết sự thật có phân nửa, để rồi mọi người chỉ biết một cách đại khái rằng ông Diệm ông Nhu bị bắt ở nhà thờ cha Tam và trên đường giải về Bộ Tổng Tham Mưu thì bị đại úy Nhung bắn ở đường Hồng Thập Tự. Nhưng nếu mọi người tinh ý một chút, một chút thôi, thì sẽ có ngay một dấu hỏivì qua tấm hình do phóng viên ngoại quốc chụp được khi ông Diệm Nhu bị bắn chết thì hai ông BỊ TRÓI giật cánh khuỷu và trên đầu ngoài những vết đạn lỗ chỗ, thì trên người còn đầy những vết dao đâm. Như thế thì hai ông BỊ TRÓI ở đâu ? Bị ĐÂM ở đâu ? Nếu không phải là cái thời gian 20 phút ở trụ sở Tổng Nha Cảnh sát Quốc Gia thì còn ở chỗ nào nữa ?
     Tiếc thay chỉ không quá 8 người biết được rằng  trên đường về, chiếc xe định mệnh chở một vị Tổng thống còn được lệnh ghé qua bộ chỉ huy cảnh sát ấy ! Và hỡi ơi, nếu thực đúng như lời anh chàng hạ sĩ xạ thủ đại liên, thì cả 2 ông Diệm Nhu đã bị thanh toán tại nơi này, thì đại úy Nhung cũng BỊ LỪA, ông ta chẳng qua chỉ là con vật tế thần cho các xếp lớn dùng mẹo đổ vấy lên ông cái tội đã dám bắn một Tổng thống, nhằm giấu đi cái bản mặt và đôi tay đẫm máu của họ. Ôi, đời đễu giả thật !
         
 
Thằng Bờm