Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Sunday, February 1, 2009

Cảm nghĩ một chuyến xuôi Nam

Cảm nghĩ một chuyến xuôi Nam.

Các bạn 63D thân mến,
Trước hết cám ơn Huỳnh T Thái về nghĩa cữ quá đẹp, đã không quản ngại thời tiết khắc nghiệt của mùa đông Bắc Mỹ, đến Minnesota đại diện cho các bạn khóa 63D chia buồn cùng gia đình anh Ánh và tiển đưa chị Ánh lần cuối. Xin ngã mũ chào bạn Thái.
Hôm nay tôi vẫn chưa được hồi phục hoàn toàn sau một cơn cảm lạnh vì thời tiết thay đổi bất thường trên đường lái xe từ Houston về Michigan. Tuy nhiên cũng cố gắng ghi lại những gì xảy ra trong chuyến đi dài gần 4,000 miles vừa rồi. Vả lại, vừa đọc bài viết “Cười ra nước mắt” của Chị Bảy, cảm thấy vui vui, nên cũng cố gắng ghi lên vài hàng để góp vui cùng các bạn.
Vợ chồng tôi khởi hành từ Detroit 9g sáng ngày Thứ Hai 12 (Jan), đến Charleston (W. Virginia) nghỉ đêm, sáng 13 (Jan) tiếp tục hướng North Carolina, ghé Cary thăm ông bà BS Phạm Gia Lữ và một vài bạn cùng phi đoàn 518.Vợ chồng tôi ngủ lại 2 đêm ở nhà anh Lữ. Sáng 15 (Thurs), tiếp tục đi về Atlanta. Chúng tôi ở lại đây 2 đêm và 1 ngày để thăm 1 vài người cùng phi đoàn 116 và 518. Ở đây, vợ chồng tôi gặp lại anh Nguyễn Thiện Ân (Hiệp Sĩ Mù). Mừng gặp lại anh, tuy sức khỏe không được dồi dào nhưng rất lạc quan và yêu đời. Mặc dù chị Ân bận rộn với việc làm, nhưng anh chị nhất định mời vợ chồng tôi và các bạn dùng cơm tối do chị nấu cho bằng được. Thật khó quên sự đối xử của anh chị Ân!
Sáng 17 (Sat), chúng tôi lên đường hướng về New Orleans. Mục tiêu chính là ghé thăm một Hoàng Tử kém may mắn Nguyễn Văn Tùng. Vì không gọi điện thoại được Tùng, nên vợ chồng tôi đánh liều may rủi ghé đại. GPS dẫn đường đến đúng địa chỉ, bấm chuông mãi chăng thấy động tịnh gì, chúng tôi hơi thất vọng. Lòng vòng trước nhà một lúc, gặp một bà Mễ hàng xóm, hỏi thăm thì bà bảo là đúng nhà của Tùng, ngoài ra bà ta không biết gì thêm. Tôi trở lại thử bấm chuông một lần nữa, cũng chẳng may mắn hơn. Chợt bà xã tôi nhận ra có tiếng chó trong nhà, như vậy có người ở nhà (giống cái tinh hơn giống đực), Tôi cố bấm chuông và đấm cửa mạnh liên tục. Bổng cửa mở, một thằng Mễ to đồ sộ dẫn chúng tôi vào. Đây rồi, Hoàng Tử Tùng đang ngồi trên ghế xích đu (không phải xe lăn), một mắt che trông như hải tặc Carribean (hỏi ra mới biết mắt trái bị double vision nên phải làm thế).
Gặp lại chúng tôi, Tùng nhận ra ngay và mừng lắm. Tùng nói rất nhiều nhưng chúng tôi không hiểu bao nhiêu, đôi khi bà xã hiểu được Tùng vài tiếng rồi thông dịch lại tôi nghe (rõ là giống cái hơn giống đực trên mọi giác quan). Khi chúng tôi bí, thì quay qua hỏi thằng Mễ, nhưng chỉ vô ích thôi, vì hắn chẳng hiểu được tiếng Mỹ nào ngoài Yes, No. Chúng tôi đành dùng ngôn ngữ tay chân để đàm thoại với nhau vậy. Trải qua bao nhiêu khó khăn để tìm số điện thoại người nhà của Tùng, thằng Mễ vất vã lắm mới tìm được số phone của con gái Tùng, cháu Chi. Đến đây thì mọi việc được dễ dàng hơn. Sau khi giải quyết công việc nhà, vợ chồng cháu Chi có đến để tiếp chúng tôi, đồng thời có vợ chồng anh Toàn (trực thăng) đến. Tôi có gọi Vương Minh Dương (Dê Chúa), nhưng vợ chồng Dương đang bận trả “tiền điện” ở Casino Biloxi, nên không đến được. Tối hôm đó Tùng nhất định giử vợ chồng tôi ngủ lại nhà Tùng, mặc dủ chúng tôi đã book hotel rồi. Cuối cùng phải cancel hotel để ngủ lại với Tùng. Tùng vui ra mặt.
Sáng hôm sau, 18 (Sun), chúng tôi có xin chụp một tấm hình chung với Tùng nhưng Tùng nhất định từ chối, đành chịu. Chúng tôi từ giả Tùng đề đến thăm một người bạn ở thành phố Buras (phía đông nam New Orleans 60 miles), nơi bị bình địa bởi 2 trận bão vừa qua. Nhìn thấy cảnh tượng mà thảm thương. Chúng tôi ngủ lại một đêm ở đây. Sáng hôm sau 19 (Mon), trên đường rời Buras đi Houston. Dương và bà xã sau khi trả tiền điện xong, gọi mời vợ chồng tôi ăn sáng. Ở phở Bình ra khoảng 10g, chúng tôi trực chỉ Houston, cũng là trạm chót của chuyến đi.
Trên đường đi từ New Orleans đến Houston, tôi có gọi chị Bảy và rủ Chị Anh Bảy đến Houston để họp mặt cho vui. Chị Bảy đồng ý sẽ đến ngày thứ Ba, vui quá. Chị Bảy còn cho vợ chồng tôi một favor nữa là nơi tá túc, nhà Chú Mười, Thiều Tiên Sinh, thế là quí quá vô cùng vừa vui và vừa save money nữa. Một lúc sau, khoảng 1g trưa, chúng tôi được điện thoại của chị Vỏ Huỳnh Ánh mách cho các tiệm ăn ngon ở Bellair, cuộc đàm thoại kéo dài khoảng ½ giờ. Điện thoại ngưng được vài phút, thì chị gọi lại dặn dò bà xã điều gì một lần nữa, giống như chị săn sóc em vậy. Đây cũng lần đàm thoại cuối cùng giữa chị Ánh và nhà tôi. Không bao giờ còn tái diễn! Vì tối hôm đó chị bị tai nạn và ra di vĩnh viễn.
Chúng tôi đến nhà Thiều Tiên Sinh khoảng 4:30g chiều. GPS dẫn đường vào nhà Diêu mà trong bụng tôi hơi lo ngại, không biết GPS có chỉ đúng không, vì phải đi qua những cánh đồng hiu quạnh mênh mông không có nhà cửa gì cả. Chẳng lẽ Diêu là chủ trại nuôi bò? Nhưng cũng phải rán mà tin tưởng ở high tech, vì chúng tôi không có bản đồ địa phương. Nhưng cuối cùng cũng đến được nhà Diêu. Mừng quá! Cám ơn High Tech.
Tối hôm đó anh chị Đức (Tả Quân Lê Văn Duyệt) mời đến nhà anh chị dùng cơm tối. Lúc đến nhà Đức ban đêm, chúng tôi thấy có người khuân vác đồ đạc ra vào tấp nập, nhìn kỹ thì đúng địa chỉ nhà Đức kia mà. Diêu nói đùa:” hay là Đức biết tụi mình sắp tới, nên dọn nhà trốn mình?”. Vòng ra góc đường phía mặt tiền, bổng thấy Đức Tả Quân đứng sẳn tự hồi nào. Chiều hôm đó, Diêu và vợ chồng tôi được anh chị Đức đãi một bửa ăn thịnh soạn giống như nhà hàng vậy. Cám ơn anh chị Đức nhiều.
No nê, chúng tôi về nhả Thiều Tiên Sinh ngủ. Sáng hôm sau, thứ ba (19), vợ chồng tôi nhờ Thiều Tiên Sinh hướng dẫn đi vòng vòng để xem dân cho biết sự tình. Chợt thấy có mấy căn nhà build sẵn, chúng tôi vào xem thử, bà xã thấy căn nhà thì thích ngay. Cô hướng dẫn của builder đưa qua căn nhà khác, bả cũng lại thích luôn. Tôi tự nhủ, không nên cho bả xem thêm căn nào nữa, nhỡ căn nào bả cũng thích thì làm sao đây?
Đến chiều thì các Hoàng Tử và Công Chúa Hoàng Gia D gặp nhau ở nhà hàng Thuận Kiều ? không biết có đúng không quí vị? Lại thêm một bửa ăn thịnh soạn nữa cùng với sự tiếp đón nồng hậu của các bạn (như trong hình của chị Bảy). Vợ chồng tôi cám ơn các bạn lần nữa.
Sau bửa ăn, anh chị Triết lồi mời về nhà uống café và tán gẩu. Tối hôm đó Chị Anh Bảy cùng về nhà Thiều Tiên Sinh ngủ, thế là có thêm người để tán dóc.
Tôi lái xe, Diêu ngồi kế bên. Chị Bảy lái Lexus xịn theo sau. Đến một khoảng đường vắng teo, đồng không mông quạnh, không đèn đuốc gì cả. Tôi và Diêu bàn nhau là tụi mình dừng xe lại, kiếm vật gì giống như vũ khí, chỉa vào cổ anh Bảy, bảo xuống xe, đưa chìa khóa xe đây cha. Bạn bè là một chuyện, còn vấn đề tiền của là chuyện khác, thông cảm. Chúng tôi cười vang dậy, chị Bảy đâu có biết. Chú Mười rất có óc hài hước. Không gần Chú nhiều trước kia, nay gần Chú mới thấy Chú có óc hài hước, vui tính và bộc trực.
Sáng hôm sau 20 (Wed), chị Bảy đải hủ tiếu khô Nam Vang, rất ngon, có cả vợ chồng Triết lồi nữa. Ăn sáng xong, Chị Bảy còn phải tìm mua cho chị Ánh cái mũ, nhưng không thành vì không có màu thích hợp. Tuy nhiên bên Minnesota đã lo xong. Thế là chị Bảy đủ thì giờ để về nhà lo việc mua vé máy bay qua Minnesota về việc của chị Ánh.
Chiều hôm đó vợ chồng tôi từ giả Diêu để di đô về nhà anh chị Minh Chè và được anh chị mời ăn cơm Thái, có cả chị Phạm Đ. Cường.
Sáng 21 (Thurs), ăn sáng với anh Minh, vợ chồng tôi có nhờ Kiếm Sĩ hướng dẫn để xem lại mấy căn nhà hôm trước và cho biết ý kiến thêm. Kiếm Sĩ rất sốt sắng mặc dù mới vừa ra khỏi phòng nha sĩ. Kiếm Sĩ đã giúp chúng tôi tận tình. Cám ơn KS nhiều.
Chiều lại, anh chị Minh có mời anh Thành D…, anh chị Thuyên, anh chị Cường Tô dùng cơm tối. Không khí thật ấm cúng và thân mật. Cám ơn anh chị Minh rất nhiều.
Sáng hôm sau, 23 (Fri), chúng tôi từ giả anh chị Minh và Houston để trở về Michigan.
Trên đường về, chúng tôi nghỉ đêm ở Little Rock (Arkansas), trời bắt đầu trở lạnh và gió lớn, báo hiệu thời tiết bắt đầu xấu.
Sáng 24 (Sat), chúng tôi vội vàng rời hotel sớm để tránh trận bão tuyết sẽ đến như đài Weather Channel báo.
Từ Little Rock, chúng tôi xuyên qua Memphis (Tennessee), xuyên qua một phần của Missouri, rồi đến Illinois và dừng chân lại Indiana để nghỉ đêm. Tuyết bắt đầu rơi lai rai.
Sáng 25 (Sun), chúng tôi lên đường để thẳng tiến Michigan, leg cuối cùng của cuộc hành trình dài gần 4,000 miles. Đến nhà 4g chiều. Mọi sự êm xuôi, vừa thoát khỏi trận bão tuyết dọc đường. Nhưng tối hôm đó tôi bắt đầu cảm thấy ho và đau cổ. Thế là ngày hôm sau bị cơn cảm lạnh bắt đầu hoành hành, kéo dài 1 tuần. Hôm nay hơi hồi tỉnh nên cố ghi lại một vài cảm nghỉ về chuyến xuôi nam của vợ chồng tôi. Một chuyến đi đầy thích thú và nhiều quyến luyến. Hy vọng mọi chuyện êm xuôi, chúng tôi sẽ gặp lại các bạn ở Houston một ngày không xa.
Thân mến,
CVH

No comments:

Post a Comment