Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Monday, July 9, 2012

Lang thang Miền Nam và Trung Cali - Chị Bảy



Ngày July 15, 2012 tôi mới đi nghĩ hè với hai cháu ngoại. Vậy mà cuối tháng June tôi đã tới San Diego. Trong khi chờ đợi cho tới ngày July 15, tôi lang thang miền Nam và Trung California.

Lang thang Miền Nam Cali vùng San Diego. Qua Cali kỳ nầy, tôi có Marie cô em út của tôi đi theo, nên Marie liên lạc được các người em của anh KQ Điềm Phi Đoàn Trưởng một Phi Đoàn A37 ở Cần Thơ ngày xưa. Ngày xưa gia đình anh Điềm ở gần nhà tôi ở Sàigòn, nên tôi quen thân với gia đình anh Điềm từ trên xuống dưới.

Các em của anh Điềm đang ở San Diego vui mừng quá sức khi liên lạc được với tôi và Marie. Họ mời tôi và Marie ra nhà hàng ăn tối rồi kéo nhau về nhà Cô Đức em gái của anh Điềm để nhắc chuyện xưa. Chúng tôi cùng đồng ý là ngày xưa chúng tôi sống gần nhà nhau ở Sàigòn và quá thân tình với nhau, vậy mà chúng tôi không có tí tình cảm riêng tư nào nảy nở vì chúng tôi quá gà chết cù lần!
Từ trái vô: Em rễ anh Điềm chồng của Đức, "già" Phúc em trai anh Điềm, "già" Thái
Thư em gái anh Điềm, Marie em gái tôi, Đức em gái anh Điềm.


Tôi đồng ý lúc ấy tôi quá cù lần. Lúc ấy tôi bắt đầu là trai tơ trổ mã và các cô trong xóm gọi tôi là Alain Delon tên tài tử bảnh trai của Pháp. Vậy mà tối ngày tôi cứ chạy qua sân banh trường Petrus Ký gần nhà để đá banh chứ không hề để ý đến các cô trong xóm. Có lần tôi đi đá banh về, tôi mặc quần sà lỏn và không có under wear! rồi nó lắc lư thế nào mà một cô con nhà giàu và ba cô rất quyền thế lúc ấy, ra đường chận tôi lại và nắm tay tôi dắt lên lầu để giới thiệu phòng ngũ của cô. Được người đẹp nắm tay, tôi cảm thấy khoan khoái lạ lạ. Cô dẫn tôi lên phòng đứng nhìn xuống đường qua cửa sổ và chờ hoài, sau cùng cô thấy tôi cù lần quá sức nên cô dẫn tôi xuống nhà và tống ra đường. Tôi tỉnh bơ chưa biết tiếc rẻ. Tôi kể chuyện nầy cho các em của anh Điềm nghe, họ cười đã luôn và họ xác nhận lúc ấy tôi hiền đến độ cù lần!

Lang thang Miền Trung Cali. Tôi lái xe đi Orange County để chơi tennis với Hiền Điên. Hai đứa tôi đang chơi tennis thì KQ Võ Quang Thẫm và KQ Dương Ngọc Ẫn gọi, họ bảo đến nhà hàng ăn trưa, có anh em khoá KQ62B họp mặt. Tôi hỏi Ẫn tôi và Hiền mặc đồ tennis được không? Ẫn cho biết đây chỉ là bửa ăn trưa, mặc đồ tennis không thành vấn đề. Trời! Khi tôi và Hiền đến, mặc dù không có ai mặc "suit and tie" nhưng ai ai cũng áo quần chỉnh tề! Rồi trên sân khấu có MC KQ Đặng Văn Âu và có trưng cờ Quốc Gia. Tôi và Hiền đồng ý rằng chúng tôi ăn mặc đồ tennis không nên vô. Tôi và Hiền ngồi phía ngoài phòng họp và kêu thức ăn, dự trù ăn xong rồi về nhà chứ không vô. Anh KQ Vinh trong ban tổ chức thấy tôi và Hiền, anh nhất định lôi chúng tôi vô phòng họp.

Tôi và Hiền vào phòng họp và ngồi bàn dưới cùng. Vậy mà MC KQ62B Đặng Văn Âu cũng thấy tôi, anh giới thiệu tôi với mọi người. Trời! Tôi cảm thấy tôi bất lịch sự quá sức, và tôi tin rằng có rất nhiều bà không hiểu và trách tôi và Hiền một cách nặng nề về cách ăn mặc!

Rồi trước khi tiệc bắt đầu, KQ Âu mời mọi người đứng dậy chào cờ. Hiền bảo tôi: "Họ quay phim chào cờ, tao với mầy phải chạy ra ngoài vì ăn mặc thế nầy mà đứng chào cờ thì chỉ có nước từ chết tới bị thương!" Tôi và Hiền bước ra ngoài phòng họp không chào cờ. Chào cờ xong, tôi và Hiền trở vào ngồi bàn trong phòng họp. Tiệc bắt đầu, KQ62B Nguyễn Đình Lộc Phi Đoàn Trưởng một Phi Đoàn F5 tới giành trả tiền hai phần ăn cho tôi và Hiền. Lộc là "honey!" của tôi và Hiền.

Quới Nhơn cứu người hiền. Giữa buổi tiệc, KQ Âu mời tôi lên kể chuyện vui. Ăn mặc thế nầy mà lên sân khấu đứng kể chuyện vui thì tôi không giống ai hết! Tuy nhiên tôi vẫn lên sân khấu để lấy cơ hội giải thích và xin lỗi với mọi người về cách ăn mặc của hai đứa tôi. Giải thích và xin lỗi xong, lòng tôi bớt nặng trĩu.
Tôi và KQ62B Nguyễn Đình Lộc
Hiền và Lộc

Hiền Điên buồn rã rượi! Hiền ghi tên cho tôi dự tennis tournament của KQ ở Orange County. Sáng hôm ấy ra sân bắt thăm. Hiền đứng cặp với Thầy D Mai Văn Chớ. Tôi đứng với một anh tên Tài. Hiền và Chớ bị thua luôn hai trận liên tiếp nên bị loại. Tôi và Tài thắng trận đầu 6-3 và thua trận thứ hai 1-6 nên tôi cũng bị loại. Tuy nhiên tôi thắng trận đầu nên tôi vui vì có vài bà xồn xồn đến khen tôi, tôi thích lắm. Trong khi đó Hiền Điên buồn rã rượi, gương mặt như đưa đám ma, trông thảm não!
 
Tôi đứng giửa cạnh anh Hoàng Nghĩa nón xanh áo đen.
Hiền ngồi bìa bên phải.


Lang thang thêm Miền Trung Cali. Trần Hữu Thế là kỹ sư làm cho Air VN ngày xưa. Ngày Thế tốt nghiệp kỹ sư ở New Zealand mới về nước, tôi là người cầm thư của nhà cách mạng Nguyễn Thế Truyền tìm cách trao cho Thủ Tướng Trần Văn Hương để xin cho Thế làm ở Air VN. Thế là bồ tèo của tôi từ nhõ. Thế hiện ở thành phố San Gabriel thuộc LA County. Thế rủ tôi lên nhà chơi vài ngày. Đêm đầu gặp nhau, hai đứa tôi thức tới 3 giờ sáng để nhắc chuyện xưa.

Nhà của Hoàng em gái Thế.
Chồng Hoàng là dược sĩ, hai vợ chồng có 3 nhà thuốc tây nhưng phát tài là nhờ Hoàng làm điạ ốc.
Ngôi nhà nầy trên 10 ngàn SQF, có thang máy, nhà rộng lớn quá sức. Tôi bước vô khá nhiều ngôi nhà lớn của Mỹ và của VN, nhưng ngôi nhà nầy vượt xa các ngôi nhà kia về đẹp và to lớn. Hoàng cho tôi biết Hoàng còn nợ nhà băng 300 ngàn cho ngôi nhà nầy, số tiền ấy không đáng kể so với ngôi nhà nầy, vậy mà chi phí tất cả cho ngôi nhà là 15 ngàn USD mỗi tháng! Hoàng còn lảm chủ nhiều khu thương mại.

Từ trái qua: Hoàng và chồng Dũng, Thế và tôi. 

Cây hơi thở của quỷ. Đi quanh trong vườn nhà Hoàng, tôi giật mình khi thấy cây hơi thở của quỷ. Tôi cho Hoàng biết cây nầy có trái, và hột trong trái có chất cực kỳ nguy hiểm vì nó xoá trí nhớ con người. Kẻ gian dùng hột trong trái của cây nầy xay ra bột và thổi vào mặt người lương thiện để sai khiến, bảo gì làm nấy, khi tỉnh lại thì trong nhà mất hết. Hoàng cho tôi biết cây nầy không có trái. Tôi không hiểu có phải Mỹ biết trái của cây nầy quá nguy hiểm, nên nhà bác học Mỹ huỹ diệt tính thụ phấn của bông của cây nầy để cây không thể có trái. Hoặc có thể phải có hai cây đực và cái trồng gần nhau, bông mới thụ phấn được.

Khi tôi về nhà Thy con gái tôi ở San Diego, tôi cho Thy coi hình cây hơi thở của quỷ. Thy nói nhà nó ở Palo Alto cũng có cây nầy, khi nó biết cây nầy độc hại thì nó chặt bỏ hết. Thy cũng nói cây nầy ở nhà nó không có trái! Nhà nầy Thy còn giữ, nếu có dịp lên Palo Alto lại, tôi sẽ để ý tìm cây hơi thở của quỷ coi cây nầy có trái không.

Cây thơi thở của quỷ trong vườn nhà Hoàng.
Click Vào Đây - Để xem thêm về cây hơi thở của quỷ. 
  
Click Vào Đây - Để xem thêm hình nhà Hoàng

Một kỷ niệm khó quên với Trần Hữu Thế. Lúc xưa nhà cách mạng Nguyễn Thế Truyền có vợ là Công Chúa Xứ Bĩ. Cụ Truyền nổi tiếng ở Hà Nội lúc Cụ tát tai vua đất Bắc là Tổng Đốc Vi Văn Định. Ba Má Thế nuôi cụ Nguyễn Thế Truyền. Cụ Truyền ở trong căn nhà gỗ trước căn phố nhà Thế. Mỗi ngày Ba Má Thế lo cơm nước cho Cụ. Một lần Má Thế đưa lon xịt muỗi to lớn bảo cô người làm xịt muỗi trong căn nhà gỗ cho Cụ. Cụ Truyền ngũ trên gác. Cô người làm ở nhà quê lên chưa thấy lon xịt muỗi bao giờ. Cô người làm cầm lon xịt muỗi to lớn, xịt một hơi hết luôn lon xịt muỗi, báo hại Cụ Truyền leo xuống gác chạy ra không kịp, Cụ tè luôn trong quần! Má Thế sợ thất kinh.

Cụ Truyền rất thương tôi. Năm 1961 liên danh Hoa Sen Hồ Nhật Tân - Nguyễn Thế Truyền ra tranh cử Tổng Thống với liên danh Ngô Đình Diệm - Nguyễn Ngọc Thơ. Tôi và Thế trong ban tổ chức tranh cử. Hai đứa tôi có thẻ ra vào Quốc Hội để kiểm soát bầu cử.

Sáng hôm ấy tôi và Thế phân phối  thanh niên đi gác thùng phiếu. Chúng tôi tập họp hằng trăm thanh niên và dặn dò, nếu ai tráo đổi thùng phiếu thì lập biên bản ngay. Sáng sớm chúng tôi dùng hằng chục chiếc xe lam ba bánh để thả thanh niên xuống để giữ các thùng phiếu khắp nơi trong Sàigòn Chợ Lớn. Khoảng 10 giờ sáng chúng tôi trở lại các thùng phiếu, các thanh niên của chúng tôi mất hết. Rồi có vài thanh niên trốn thoát đến khóc và báo cho chúng tôi, rằng có người đến tráo thùng phiếu và họ làm biên bản nên bị bắt hết rồi.

Tôi và Thế chạy lên trường Tôn Thọ Tường ở đường Trần Hưng Đạo để thăm các thùng phiếu ỏ đó. Hai đứa tôi đang đứng trên lầu trường Tôn Thọ Tường thì có ông Thầy Giáo lớn tuổi đến nói nhõ: "Hai con ơi! Mật vụ đang chờ hai con xuống cầu thang để họ bắt!". Tôi và Thế leo cửa sổ và tuột máng xối xuống đường Trần Hưng Đạo, chạy về nhà báo cho Cụ Truyền. Cụ Truyền bảo tôi và Thế đừng về nhà, mà tìm chổ trốn để chờ Cụ gọi cho Đức Cha Ngô Đình Thục.

Tôi và Thế ngũ ở vườn cao su. Ngã tư Bảy Hiền ngày xưa không có nhà cửa, mà có vài vuờn cao su với những mô đất to lớn để chống Pháp. Tôi và Thế ngũ trong vườn cao su nầy để chờ Cụ Truyền gọi cho Đức Cha Ngô Đình Thục. Sau đó Cụ báo cho chúng tôi mọi sự yên rồi, chúng tôi có thể về nhà. Khi tôi về nhà thì tôi gặp Thầy D Hồ Vĩnh Thuỹ, Thuỹ ở gần nhà tôi. Thuỹ kêu trời: "Mầy và thằng Thế làm cái gì mà mật vụ đầy xóm hết!". Tôi làm thinh. Ba Má tôi mua nhà ở Sàigòn và mướn người làm lo cơm nước cho anh em tôi ở đi học. Ba Má tôi ở Long An thỉnh thoảng mới lên thăm chúng tôi, nên tôi như con ngựa không cương!

Rồi có người khuyên tôi nên đi lính. Vì hồ sơ tôi dầy cộm trong Tổng Nha Cảnh Sát. Người đó cho tôi biết chỉ có con đường duy nhất cho tôi được yên thân là đi lính. Nên tôi ghi tên đi Không Quân. Ba Thế làm lớn ở Bộ Giáo Đục, nên ông lo cho Thế đi du học ở New Zealand.

Cụ Nguyễn Thế Truyền mất ngày 19 tháng 9, 1969. Cụ dặn dò chúng tôi quàn quan tài cụ trong đền thờ Phan Chu Trinh bên Gia Định và chôn Cụ cạnh mộ Phan Chu Trinh trước câu lạc bộ Không Quân Huỳnh Hữu Bạc ở Tân Sơn Nhất. Khi Cụ Truyền bắt đầu yếu, Cụ nói với tôi, Cụ sẽ giới thiệu tôi với Ông Nguyễn Ngọc Huy để Ông Ba Huy hướng dẫn tôi. Tôi từ chối và nói tôi thương Cụ thôi chứ tôi không thích làm chính trị. 

Mộ Cụ Truyền chỉ là ngôi mộ đất. Khi chôn Cụ Truyền cạnh mộ Phan Chu Trinh, lúc ấy tôi không thấy ai đặt vấn đề xây mộ đá cho Cụ Truyền.

Khi Cụ Phan Khắc Sữu bị Ông Diệm bắt cùng với Cụ Phan Quang Đán và bị đày ra Côn Đảo. Cụ Truyền biên thư bảo tôi và Thế mang đưa các toà đại sứ Pháp, Anh... để xin can thiệp để thả các ông nầy ra.

Cụ Sữu bị Ông Diệm bắt và đày ra Côn Đảo có vài tháng thì Ông Diệm bị đảo chánh và bị giết. Khi Ông Diệm chết thì Cụ Sữu được thả về Sàigòn. Sau đó không lâu Cụ Sữu làm Quốc Trưởng. Sau khi Cụ Truyền mất, lúc ấy Cụ Sửu hết làm Quốc Trưởng, có lần tôi gặp Cụ Sữu tôi nhắc lại chuyện vận động của Cụ Truyền với các toà đại sứ để xin thả cho Cụ Sữu, rồi tôi xin Cụ Sữu vận động xây mộ đá cho Cụ Truyền, nhưng tôi không thấy Cụ Sữu đã động gì đến mộ Cụ Truyền!! tth

No comments:

Post a Comment