Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Friday, June 29, 2012

Chiều Đồng Quê - Hạ Vy

Click Vào Đây - Nhạc phẩm Chiều Đồng Quê/Ca sĩ Hạ Vy

Thursday, June 28, 2012

Yêu Em Một Nửa - Vũ Khanh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Yêu Em Một Nửa/Ca sĩ Vũ Khanh

Wednesday, June 27, 2012

Huế Buồn - Như Quỳnh

Click Vào Đây - Nhạc phẩm Huế Buồn/Ca sĩ Như Quỳnh

Sunday, June 24, 2012

Nhịp Cầu Tri Âm - Mỹ Huyền, Tuấn Vũ


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Nhịp Cầu Tri Âm/Ca sĩ Mỹ Huyền, Tuấn Vũ

Saturday, June 23, 2012

Khúc Hát Thanh Xuân - Thanh Lan, Ngọc Hạ


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Khúc Hát Thanh Xuân/Ca sĩ Thanh Lan, Ngọc Hạ

Thursday, June 21, 2012

Ánh nắng mặt trời giúp phòng ngừa ung thư


Anh bạn HQK12 Trần Văn Ba forward một email cho tôi có kèm theo bài viết nói về ánh nắng mặt trời giúp phòng ngừa ung thư. Tôi kiểm chứng lại và thấy bài nghiên cứu của hai bác sĩ người Việt Nam có lý. Tiếc quá, tôi đọc bài nầy hơi trễ vì bà xả tôi sợ đen nên rất sợ ánh nắng mặt trời và bà xả tôi mất vì ung thư! Tôi xin post bài nầy ra đây với hy vọng sẽ có người không bị trễ như tôi. tth  

Sau đây là bài viết:


MỘT HY VỌNG MỚI CHO NHỮNG NGƯỜI BỊ BỆNH UNG THƯ:
ÁP DỤNG PHƯƠNG PHÁP ĐIỀU TRỊ BẰNG SINH TỐ D.
 
 
Chu Tất Tiến.

Trong tuyển tập nghiên cứu về bệnh Ung Thư (Critical Reviews in Oncology Hematology) được ấn hành bởi Elsevier, nhà xuất bản lớn nhất thế giới về khoa học và y khoa, có một chương nói về cách điều trị và phòng ngừa ung thư của hai Giáo Sư Y Khoa người Việt Nam: Bác Sĩ Lương Vinh Quốc Khanh và Bác Sĩ Nguyễn Thị Hoàng Lan.

Bác sĩ Lương Vinh Quốc Khanh là Hội Viên (Fellow) của 6 trường Đại Học về Chuyên Khoa Y Khoa và 1 trường Đại Học Y Khoa Anh Quốc. Ông là Giáo Sư Thỉnh Giảng của Đại Học Y Khoa UCLA, Giáo Sư của trường USC, Keck School of Medicine, Los Angeles.

Bác sĩ Nguyễn Thị Hoàng Lan là Hội Viên của 3 trường Đại Học Chuyên Khoa Y Khoa và là Giáo Sư trường USC, Keck School of Medicine, Los Angeles.

Nhân một cơ hội được đọc chương về Cách Dùng Sinh Tố D để trị Bệnh Ung Thư nói trên, người viết đã làm một cuộc phỏng vấn ngắn ngủi với Giáo Sư Bác Sĩ Lương Vinh Quốc Khanh.

-H: Xin bác sĩ cho biết nguyên nhân nào dẫn tới việc nghiên cứu về Sinh Tố D để trị và ngăn ngừa bệnh ung thư.

-Đ: Tôi đã nghiên cứu về sự liên hệ của sinh tố D và bệnh ung thư từ 20 năm nay. Tôi đã từng hợp tác nghiên cứu với một giáo sư nổi tiếng về Sinh tố D của Mỹ. Lý do dẫn tôi tới việc nghiên cứu này là một khám phá tình cờ. Trong lúc điều trị cho những người Việt Nam bị bệnh ung thư, tôi nhận thấy những bệnh nhân này có một đặc điểm chung là cùng thiếu Sinh tố D. Trước đó, tôi đã chia xẻ điều khám phá này với các vị thầy cũng như đồng nghiệp của tôi nhưng rất ít người đồng ý với ý kiến của tôi, có khi còn cho ý kiến ngược lại. Tôi nhớ khi tôi còn ở Đại Học UCLA và bắt đầu nghiên cứu về sự liên hệ giữa sinh tố D và căn bệnh quái ác này, ông thầy tôi gọi điện thoại cho tôi, chê trách là tôi không hiểu gì về sinh tố D cả. Ông thầy cho rằng người dân ở California không bao giờ thiếu Sinh tố D. Nhưng kêt quả thực tế do tôi khám phá là các người bệnh ung thư ở California đều thiêu sinh tố D. Mãi sau này, ông thầy tôi mới xin lỗi vì không bao giò ông nghĩ là các bệnh nhân ung thư đều thiếu sinh tố D.

-H: Điều đáng mừng là sinh tố D có thể mua tại bất cứ dược phòng nào, phải không?

-Đ: Thật ra không phải cứ là sinh tố D thì có thể mua tự do tại các dược phòng. Có nhiều loại sinh tố D. Loại sinh tố D dùng để chữa bệnh ung thư phải có toa bác sĩ mới mua được. Loại cần toa bác sĩ này tốt gấp 10 lần các loại thông thường. Mấy loại mua ngoài chợ không có giá trị. Bản thân tôi khi chữa trị cho người mắc bệnh ung thư, đều dùng loại cần toa bác sĩ. Yếu tố này, thoạt đầu, cũng không được các đồng nghiệp khác đồng ý. Ngay chính ông thầy tôi cũng phản ứng khi được biết tôi chuyên dùng loại sinh tố D cần toa bác sĩ. Ông Thầy tôi cũng thắc mắc hỏi tại sao tôi chỉ cho toa mua loại này, sao không cho họ xài loại bán ngoài chợ. Các khảo cứu sau này cho thấy chỉ có loại sinh tố D cần toa bác sĩ, vì chỉ có loại ấy mới bám vào tế bào và tác dụng trên tế bào ung thư.

-H: Khi tôi còn đi học, tôi được nghe nói là các yếu tố tiền sinh tố D nằm dưới da, có đúng không?

-Đ: Đúng thế, các yếu tố tiền sinh tố D3 nằm dưới da. Nhờ tia ultra violet của mặt trời, các yếu tố này biến thành 25-sinh tố D3. Các chất 25-sinh tố D3 này vào tới thận biến thành 1,25-sinh tố D3. Chính 1,25-sinh tố D3 này mới có tác dụng trên cơ thể. Chất tiền 24,25-sinh tố D3, nếu không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời thì không thể biến thành 1,25-sinh tố D3. Nhưng cũng có trường hợp luôn ở dưới ánh nắng mặt trời nhưng vẫn thiếu sinh tố D3. khỏang 1/3 đến phân nửa dân số sinh sống ở Sub-Sahara Phi Châu và Trung Đông được xem là thiếu sinh tố D. Như những người da đen, họ thường thiếu sinh tố D vì da họ đen quá làm cản tác dụng biến tiền sinh tố D thành sinh tố D3. Mũ che nắng, Sunblock cũng cản tia tử ngoại (UV) nữa. Da của người lớn tuổi cũng cản tia tử ngoại. Tế bào da của người lớn tuổi cũng không phát triển, thì người lớn tuổi cũng sẻ thiếu sinh tố D.

-H: Còn yếu tố nào làm thiếu sinh tố D không?

-Đ: Người Việt Nam thường bị viêm gan, các tế bài gan giảm đi, thi việc thay đổi từ 25-sinh tố D sang 1,25-sinh tố D3 cũng giảm đi. Đau thận cũng làm giảm thiểu sự biến hóa 1,25-sinh tố D3. Một điều cần lưu ý là có nhiều người phơi nắng rất nhiều cũng thắc mắc tại sao tôi thiếu sinh tố D. Phơi nắng nhiều quá, thì lại làm một lớp da ngoài bị cháy đi, biến thành lớp cản không tiếp nhận tia hồng ngọai tuyến (UV) nữa. Do đó việc đem người bệnh ung thư đi phơi nắng cũng gặp môt trở ngại là không biết độ nắng là bao nhiêu thì tốt.

-H: Bác sĩ có thể nói thêm về quan hệ giữa sinh tố D và bệnh ung thư như thế nào được không?

-Đ: Sinh tố D liên quan đến ánh nắng mặt trời. Vùng nào nhiều ánh nắng mặt trời thì ít ung thư. Vì thế những vùng càng xa xích đạo bao nhiêu thì càng thiếu sinh tố D, như vùng cực bắc âu thì thiếu sinh tố D rất nhiều, Người ta thấy có một liên hệ mật thiết giữa sinh tố D và bệnh ung thư, những người thiếu sinh tố D thì có tỷ lệ bị ung thư cao hơn người có nhiều sinh tố D. Như ở Norway, có nhiều county, những county ở cực Bắc thì tỷ lệ ung thư cao hơn vùng county phía nam, nơi mà người ta giầu sinh tố D hơn người cực bắc. Ngoài ra, còn có ảnh hưởng của thời tiết: Mùa đông ít ánh nắng mặt trời, nên số người bị ung thư tăng lên rất nhiều, Mùa hè thì giảm đi. Điều quan trọng là nếu dùng sinh tố D trong việc điều trị thì hy vọng khỏi bệnh càng cao.

-H: Cám ơn bác sĩ. Mong rằng đây là một khám phá mới đem lại nhiều hy vọng cho những người mắc phải cơn bệnh của Thần Chết này.

Wednesday, June 20, 2012

Tuesday, June 19, 2012

Rước Tình Về Với Quê Hương - Ngọc Huyền, Sơn Ca


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Rước Tình Về Với Quê Hương/Ca sĩ Ngọc Huyền, Sơn Ca

Monday, June 18, 2012

Ru Tình - Hồng Nhung


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Ru Tình/Ca sĩ Hồng Nhung

Friday, June 15, 2012

Lá Đỗ Muôn Chiều - Vũ Khanh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Lá Đỗ Muôn Chiều/Ca sĩ Vũ Khanh

Thursday, June 14, 2012

Hướng Về Hà Nội - Ánh Tuyết


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Hướng Về Hà Nội/Ca sĩ Ánh Tuyết

Tuesday, June 12, 2012

Phim Ván Bài Lật Ngửa - Đạo diễn Lê Hoàng Hoa


Tình cờ tôi lục lọi trong internet gặp phim Ván Bài Lật Ngửa. Đây là lần đầu tôi biết phim Ván Bài Lật Ngửa. Phim nầy gây sự chú ý cho tôi ngay từ đầu, vì tài tử chính trong phim là Nguyễn Chánh Tín. Tín là em của KQ Nguyễn Chánh Hồng, bạn cùng Phi Đoàn 114 với tôi ở Pleiku Năm 1964. Năm 1967 Hồng về cùng Phi Đoàn 716 ở Tân Sơn Nhất với tôi cho tới giờ chót.  

Hồng có hai người em trai mà tôi biết là Sữ và Tín. Tôi có dịp gặp Sữ vài lần khi Hồng gởi tôi chở Sữ bay đi Vũng Tàu. Còn Tín thì tôi nghe tên chứ chưa lần nào gặp.  

Tôi dự định xem sơ qua phim Ván Bài Lật Ngửa để biết mặt Nguyễn Chánh Tín rồi thôi. Càng xem phim tôi càng sa lầy say mê. Vì tài diễn xuất và diện mạo bảnh trai của Tín. Hơn nữa cốt truyện phim làm tôi nhớ rất rõ lại từng giai đoạn thời gian. Cái thời Vua Thành Thái, Vua Bảo Đại, Thủ Tướng rồi Tổng Thống Ngô Đình Diệm là cái thời niên thiếu của tôi.

Cháu nội Vua Thành Thái học cùng lớp với tôi, nên tôi có đến nhà nó chơi và gặp Vua Thành Thái vài lần. Vua Thành Thái có biệt thự ở Vũng Tàu. Nhà bạn tôi ở đường Nguyễn Trãi ngay góc đường Nguyễn Biễu. Gia đình nó ở trong một căn phố tầm thường. Nó có xe hơi như xe Jeep nhõ loại có bánh bằng căm và xe không mui. Vua Thành Thái vì chống Pháp bị tù ở Côn Đảo được thả về và bị hư một con mắt. Khi Ông đứng trước nhà, mấy Ông Cyclo đứng ngoài nhà ngó Ông, rồi Ông đi ra lấy gậy đập mấy Ông Cyclo. Vua Thành Thái nỗi tiếng là người văn minh, nói tiếng Pháp, cắt tóc ngắn, lái xe hơi, lái ca nô, làm quen với văn minh Tây Phương. Ông cho Thứ Phi bị cấm cung đi xe hơi với ông nên có câu ca dao nói về Vua Thành Thái: 
         "Kim Long có gái mỹ miều
          Trẫm thương, Trẫm nhớ, Trẫm liều, Trẫm đi"
Vua Thành Thái là vị vua đầu tiên "dân chúng quên cả nhìn mặt vua, lúc này không bị tội phạm tất". Ông chịu chơi như vậy mà còn đập mấy Ông Cyclo. Vậy thì mấy Ông Vua xưa nữa dễ sợ cỡ nào! Mấy Vua, Quan VN ngày xưa khó quá làm con dân VN lú hết. Cũng như cha mẹ VN trong nhà đập con làm con nó khờ. Phải chi Vua, Quan VN ngày xưa biết thương yêu dân cho bình đẳng thì dân đất nước mình tiến bộ cỡ nào! Tiếc quá!

Năm 1955 với sự hỗ trợ của Mỹ, Vua Bảo Đại cử Ông Ngô Đình Diệm làm Thủ Tướng, nhưng chính phủ Pháp chống đối quyết liệt. Pháp dùng các thành phần thân Pháp, Bình Xuyên và các giáo phái Cao Đài, Hoà Hão gây khó khăn cho Ông Diệm. 

Ngày 28 tháng 4 năm 1955, lực lượng Công An Xung Phong của Bình Xuyên bất thần tấn công Tổng Nha Cảnh Sát, Bộ Tổng Tham Mưu ở đường Trần Hưng Đạo, nã súng cối vào Dinh Độc Lập. Ông Diệm ra lệnh cho Đại Tá Dương Văn Minh phản công. 

Lúc bây giờ bộ chỉ huy của Công An Xung Phong của Bình Xuyên đóng trong khuôn viên trường Petrus Ký. Khuôn viên trường Petrus Ký lúc ấy chưa có trường Đại Đọc Khoa Học, chưa có trường Đại Học Sư Phạm, chưa có cư xá Cảnh Sát, nên khuôn viên nầy khá rộng lớn.

Nhà tôi ở đường Trần Bình Trọng khúc ngó qua sân banh trường Petrus Ký và nhà in Caravelle của Pháp trong khuôn viên trường Petrus Ký (Sau đó là Sỡ Học Liệu) nên tôi theo coi trận đánh giửa quân của Ông Diệm và quân Bình Xuyên suốt ngày. Pháp kéo cờ Pháp lên trước nhà in Caravelle nên quân của Ông Diệm không bao vây khúc nầy. Nhờ vậy tôi núp gần nhà in Caravelle để coi trận đánh. Trận đánh chỉ kéo dài từ sáng đến mờ tối thì Bình Xuyên thua. Pháp mỡ cửa sau của nhà in Caravelle cho quân Bình Xuyên vô nhà in, rồi Pháp mỡ cổng trước của nhà in cho quân Bình Xuyên rút lui qua xóm tôi để rút về Cầu Chử Y. Từ khu Chợ Quán lên Cầu Chử Y có hai nhánh, nhánh bên phải là đi về lò heo Chánh Hưng, nhánh bên trái là đi vào đất của Bình Xuyên. Nhánh bên trái nầy, cảnh sát của Ông Diệm bất khả xâm phạm, nên quân ăn cướp bị cảnh sát rượt, chạy về nhánh nầy thì được an toàn.

Một kỹ niệm khó quên của tôi với quân Bình Xuyên. Tôi theo dõi quân Bình Xuyên từ trong nhà in Caravelle. Khi quân Bình Xuyên rút qua xóm tôi, tôi đi theo quan sát. Lúc bây giờ trời đã tối hẳn. Họ đi xuyên qua ngõ hẻm trong xóm tôi song song với đường Trần Bình Trọng hướng về nhà thờ Chợ Quán để về Cầu Chử Y. Tôi đang theo họ trong hẻm dưới ánh sáng mờ ảo của đêm tối, bất chợt tôi thấy một ông nằm trong hẻm rên khe khẽ. Tôi lại gần quan sát thì biết ông lính bị quả lựu đạn làm lủng lỗ chằng chịch ở lưng. Tôi biết ngay ông là lính Bình Xuyên bị bỏ lại. Tuy nhiên tôi vẫn hỏi:

- Ông là lính nào để tôi đưa ông vô nhà thương?
- Tôi là lính Quốc Gia.
- Ông phải nói thật! Tôi đưa ông vô nhà thương Quốc Gia thì ông kẹt lắm!
- Tôi là lính Bình Xuyên! 
- Ông nằm chờ tôi để tôi kêu tụi Tây bên nhà in đưa ông vô nhà thương Grall của Tây.  

Tôi chạy đi kêu Thầy D Hồ Vĩnh Thuỹ. Thuỹ và tôi ở gần nhà. Hai đứa tôi chạy đi kêu giáo sư Cát trong xóm. Ông Cát là giáo sư Anh Văn du học bên Anh về. Ông Cát nói tiếng Anh, Pháp như gió. Ông Cát và hai đứa tôi đứng trước nhà in Caravelle bên nây đường, rồi Ông Cát gọi lớn kêu tụi Tây. Tây mang băng ca qua đưa ông lính Bình Xuyên vô nhà thương Grall. Tôi hết sức mừng cho ông lính Bình Xuyên, vì vô nhà thương Grall ông có cơ hội sống sót rất lớn!

****************

Sau khi dẹp hết các giáo phái và các phe thân Pháp đối lập, ngày 4 tháng 10 năm 1955 Thủ Tướng Ngô Đình Diệm cho trưng cầu dân ý truất phế Quốc Trưởng Bão Đại và đưa Thủ Tướng Ngô Đình Diệm lên làm Quốc Trưởng./. tth

Chú thích: Nguyễn Chánh Tín trong vai Nguyễn Thành Luân tức Đại Tá Phạm Ngọc Thão. 

Sau đây là phim Ván Bài Lật Ngửa. Phim có 8 tập, click vào từng tập mà xem. 

T1  T2  T3  T4  T5  T6  T7  T8

       

Monday, June 11, 2012

Kinh Chiều - Trung Hậu, Đông Quân


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Kinh Chiều/Ca sĩ Trung Hậu, Đông Quân

Saturday, June 9, 2012

Thần Giao Cách Cảm? - Chị Bảy



Năm 1975 vừa định cư ở San Antonio, một số Phật Tữ ít oi lập ra Hội Phật Giáo San Antonio để cố níu kéo đạo Phật của cha ông. Tôi cũng tham gia trong số Phật Tữ ít oi đó. Lúc đầu chúng tôi mượn phòng họp của Apartment để lễ Phật. Nhưng phòng họp nầy không được yên tịnh trang nghiêm, nên chúng tôi mướn nhà thờ Tin Lành để lễ Phật.

Nhà thờ Tin Lảnh rất rộng rãi khang trang, chúng tôi thích lắm. Sáng Thứ Bảy chúng tôi thỉnh tượng Phật ra làm lễ. Lễ xong chúng tôi thỉnh tượng Phật vào kho cất, để sáng Chủ Nhật người Mỹ làm lễ Chúa. Nhà thờ có bếp nấu ăn rất rộng sạch sẽ. Sau mỗi lễ chùa chúng tôi đều có ăn cơm chay vui lắm. Nhưng làm lễ Phật trong nhà thờ Tin Lành được vài năm thì chúng tôi bị nhà thờ đuổi vì tội nấu cơm chay trong nhà thờ!

Bị nhà thờ đuổi, tôi đại diện anh em đi tìm mua nhà để sửa thành chùa. Cái buổi ban đầu đầy ngơ ngác ấy, chúng tôi lo đầu tắt mặt tối, vừa đi học ở Đại Học vừa đi làm full time để kiếm tiền nuôi vợ con và giúp gia đình bên nhà. Chúng tôi nghèo xơ xác. Vậy mà chúng tôi cũng gồng, mỗi người bỏ vô vài ngàn cúng chùa. Với số tiền nầy đủ cho tôi mướn luật sư và "down payment" để mua cái nhà sàn cũ kỹ trong khu bình dân. Phần tiền còn lại của cái nhà khoản 20 ngàn USD thì luật sư làm giấy nợ mượn nhà băng và chúng tôi nay lưng ra ký hứa trả góp.

Ngôi nhà sàn tôi mua rộng khoảng 1500 SQF, có hai phòng ngũ nhõ xíu và một phòng khách cũng nhõ xíu, một nhà bếp. Một phòng ngũ tôi cho sửa sang cho Thầy Trù Trì ngũ. Còn phòng ngũ thứ hai tôi cho phá vách sát nhập với phòng khách để làm Chánh Điện. Chánh Điện nầy ngồi được khoảng 15 người, được dành cho các cụ và các bà. Các ông thì chúng tôi che lều xếp ghế cho ngồi ngoài sân phía trước ngó vô làm lễ. Cũng xong!

Được ngôi chùa nghèo xơ xác, vậy mà các cụ vui quá sức. Có Cụ nói: "Ông Thái ơi! Nhìn thấy ngôi Chùa rồi có chết tôi cũng vui!" Câu nói dễ thương làm sao và nung đúc tinh thần hăng say cho chúng tôi. Trong cái buổi ban đầu ấy, các cụ ông, cụ bà, có miệng cũng như câm. Ở nhà thì con cháu nói tiếng Mỹ, ra đường ai cũng nói tiếng Mỹ, chỉ có trong chùa là nói tiếng Việt. Nên các cụ lấy ngôi chùa làm niềm vui, để họp mặt tâm sự đủ thứ chuyện cho đỡ nhớ nhà. Nhìn các bà cụ tôi nhớ Má tôi quá sức. Vì tôi mới bỏ Má tôi ra đi, không bao giờ nghĩ sẽ có cơ hội trở lại! Mà thật! Ba Má tôi mất hết mà lúc ấy tôi chưa dám về! 

Lúc tôi còn nhõ Má tôi thường bảo tôi chèo xuồng đưa Má tôi đi chùa. Ông Cố nội tôi lập ra ngôi chùa Thiên Phước cho cả làng. Phước là tên của Ông Cố tôi. Chùa cách nhà Ông Cố tôi một con sông. Ông Cố chết, Ba tôi là trưởng nam nên Ông Nội giao Ba tôi giữ nhà Ông Cố. Có thể đi chùa bằng đường bộ, nhưng Má tôi thích đi xuồng băng qua sông gần hơn. Nhìn các bà cụ trong chùa ở Mỹ làm tôi liên tưởng đến lúc tôi đi chùa với Má tôi, đây là động lực chính thúc đẩy tôi xả thân làm việc chùa.

Từ cái chùa nghèo xơ xác trong cái nhà sàn, tôi mơ ước một ngôi chùa rộng lớn khang trang. Hoà Thượng Thích Nguyên Hạnh Viện Chủ Chùa ViệtNam Houston khuyến khích tôi mua đất xây chùa. Hoà Thượng nói đúng ý tôi nên tôi hăng hái mua được một mẫu đất trống trong khu trung tâm an ninh yên tịnh. Tôi phải bán ngôi chùa củ để có đủ tiền xây chùa mới. Chùa mới rất khang trang, Chánh Điện có thể ngồi 200 người. Một hội trường phía sau có thể chứa 400 người, đây cũng là phòng ăn có nhà bếp rộng lớn. Chùa có cổng Tam Quan với sáu cột tròn mái ngói cong và bước lên năm cấp theo đúng kiểu Chùa.  

Chùa mới chưa xây xong, tôi lo đi mượn tiền không lời của Phật Tữ để mua những lô đất xung quanh chùa, để trừ hậu hoạ. Vì tôi rất lo sợ người Mỹ ở sát chùa, chùa làm ồn ào, họ thưa gởi thì phiền lắm. Sau cùng tôi mua hết các lô đất ba phía quanh chùa. Phía trước chùa bên kia đường, có gần ba mẫu đất tôi cũng đốc thúc một BS Phật Tữ cho mượn tiền mua luôn. Vi chi chùa có được gần sáu mẫu đất vuông vứt trên dóc cao rất đẹp.
  
Tôi khổ triền miên vì làm việc chùa! Hoà Thượng Thích Tịnh Từ Viện Chủ Tu Viện Kim Sơn bên Cali, có lần về San Antonio. Gặp Hoà Thượng tôi khoe, tôi sắp mua đất xây chùa, Hoà Thượng nói, xây chùa khổ lắm, con làm không nỗi đâu! Tôi nhìn Hoà Thượng thắc mắc trong âm thầm, có gì đâu mà không nỗi, rồi tôi cứ làm. Để rồi tôi khổ triền miên!

Taị sao tôi làm việc chùa mà tôi khổ triền miên cả chục năm? Khi Hoà Thượng Thích Tịnh Từ nói làm chùa khổ lắm, tôi tưởng khổ vì tài chánh, vì sức lực mà tôi không nghĩ đến khổ vì lòng người. Mà còn nữa, tôi có nghe nói xây chùa Ma Quỷ sẽ phá dữ lắm! Chưa hết, còn một chuyện bí mật mà tôi dấu kín lâu nay.

Đây là chuyện bật mí! Ngôi chùa nghèo xơ xác của chúng tôi trong căn nhà sàn ấy, mỗi lần thức ăn và trái cây được dọn lên bàn thờ Phật, chưa đốt nhang cúng Phật thì ôi thôi! chuột tràn ngập trên bàn thờ ăn phá. Bất kể có người đứng kế bên chúng cũng không sợ! Nhà sàn trong khu bình dân mà! Tôi bàn với vài ông lớn tuổi trong chùa về vấn đề chuột. Ai cũng lắc đầu không có ý kiến! Họ hiểu luật Nhân Quả hơn tôi? Tôi lên bàn thờ Phật đốt nhang giải thích việc tôi sẽ làm. Rồi tôi mua thuốc chuột rải xung quanh chùa cho chuột ăn. Sau đó ngôi chùa nghèo xơ xác của chúng tôi không còn một con chuột và bàn thờ Phật tự nhiên được trang nghiêm sạch sẽ. Không một ai thắc mắc tại sao chuột mất hết. Họ không muốn dính vô sự việc đầy nhân quả ấy? Tôi cũng làm thinh không nói gì!

Rồi mới đây tôi xem phim Hàn Quốc "Xuân Hạ Thu Đông....rồi Xuân". Trong phim chú tiểu nhõ xíu, ham vui bắt cá, ếch, rắn, cột đá rồi thả xuống nước cho bơi. Chú tiểu bị Sư Phụ thấy và la rầy, bắt đi gỡ đá để thả chúng. Sau cùng con ếch được thả còn sống, con cá và con rắn bị chết thê thảm. Hai con vật nhõ bé không đáng kể ấy chết đi, vậy mà tạo nên cái nghiệp nhân quả làm te tua cuộc đời chú tiểu. Ngay cả lúc chú tiểu ở tù ra, oan hồn con rắn lộn kiếp theo chú tiểu suốt cuộc đời còn lại.

Nhìn chú tiểu trong phim tôi liên tưởng tới tôi. Oan hồn các con chuột theo phá tôi nên tôi mới khổ vì làm việc chùa? Nếu đúng vậy thì lúc ấy tôi phải làm sao? Để chuột tràn ngập trên bàn thờ Phật, hổn láo ăn trước Phật, làm ô uế chổ thờ Phật mà tôi vui được sao?

Mới hôm qua đây, Hoà Thượng Thích Nguyên Hạnh đã nói trong lễ phát tang cho Bà Cụ Bùi Thị Kiễm 100 tuổi ở San Antonio. Hoà Thượng nói, nếu Hoà Thượng có phải làm chó mèo để cho Mẹ Hoà Thượng được lên Tây Phương Cực Lạc, Hoà Thượng cũng vui. Tôi cũng vậy, nếu tôi bị khổ vì giết mấy con chuột để cho bàn thờ Phật được trang nghiêm sạch sẽ, thì tôi vui vẽ chấp nhận không than oán! Hơn thế nữa, tôi nhờ mấy chục năm làm việc chùa, mà bà xả tôi được Chư Phật tiếp dẫn về Tây Phương Cực Lạc. Điều nầy tôi hết sức mãn nguyện rồi. Riêng thân tôi, tôi không mơ ước gì nữa!

Bà cụ Bùi Thị Kiễm cựu Hội Trưởng Hội Phật Giáo San Antonio. Lúc tôi mua đất xây chùa mới thì sóng gió trong chùa nỗi lên. Hoà Thượng Nguyên Hạnh về họp và đề cử Bà Cụ Kiễm làm Hội Trưởng Hội Phật Giáo, để nhờ cái đức của người lớn tuổi để cho tôi xây chùa cho xong. Cụ nhận lời buổi sáng trong buổi họp. Đến tối thì Cụ gọi tôi xin từ chức và con gái lớn của Cụ gọi hỏi tội tôi:

- Anh làm gì mà người ta gọi xỉa xói mẹ tôi?

- Tôi làm gì đâu! Hoà Thượng yêu cầu Bà Cụ làm Hội Trưởng đề nhờ tuổi tác và đức của Cụ để tôi xây chùa cho xong. Nếu chị không bằng lòng thì không sao. Đây là việc chung mà.

Một lúc sao, không biết chị nói chuyện với ai, chị gọi lại tôi và xin lỗi. Chị cho biết Bà Cụ sẽ làm Hội Trưởng và xin tôi yên tâm!

Bà Cụ Kiễm làm Hội Trưởng Hội Phật Giáo San Antonio cả chục năm. Từ ngày tôi hết làm việc chùa, Cụ cũng xin thôi làm Hội Trưởng. Cụ năm nay đúng 100 tuổi Tây. Lúc bà xả tôi bịnh nặng, Cụ đã trên 90, vậy mà Cụ cũng bắt cháu chở đến thăm vợ tôi. Rồi đám tang vợ tôi Cụ cũng có mặt. Lúc nào Cụ cũng dặn dò tôi đi đâu thì đi, nhưng khi nghe Cụ mất thì tôi phải về lo chung sự cho Cụ.

Vừa rồi tôi đang ở nhà con gái ở San Diego, tôi dự trù chuyến nầy qua ở với con sáu tháng. Mới ở với con hơn một tháng, tự mhiên tôi bồn chồn muốn về. Rồi tôi lấy lý do về khám mắt cho con gái đừng buồn. Tôi về nhà được vài ngày thì chị con gái lớn của Cụ báo tin Cụ mất và yêu cầu tôi lo chung sự cho Cụ.

Có bốn Bà Cụ trong Chùa, không kiêng cữ dù rằng lúc các Cụ còn khoẻ mạnh, các Cụ dặn dò tôi đi đâu thì đi nhưng khi các Cụ mất tôi phải về lo chung sự cho các Cụ. Tôi hứa nhưng lo sợ thất hứa! Vậy mà Chư Phật gia hộ tôi, Cụ nào mất tôi cũng về sát ngày! Dạo nầy tôi đi như chim, vậy mà cả bốn Cụ xong hết rồi! tôi không thất hứa một Cụ nào, và lần nào tôi cũng về trước chỉ có vài ngày. Trời! Cái gì vậy? Thần Giao Cách Cảm? ./. tth 

Cụ Bà Bùi Thị Kiểm 100 tuổi.

Hoà Thượng Thích Nguyên Hạnh trong lễ động quan Cụ Kiểm.

Thầy Thích Trung Nghiêm về cúng Cụ Kiểm.
Tôi mời Thầy ra nhà hàng ăn chay. 



   

Wednesday, June 6, 2012

Ở Đâu Cũng Có Em - Vũ Khanh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Ở Đâu Cũng Có Em/Ca sĩ Vũ Khanh

Tôi đi khám mắt - Chị Bảy


Tôi đi khám mắt với bà BS Hughes. Khi tôi đi mua kiếng đeo mắt, BS đo kiếng nói trong mắt tôi có cataract nhõ, ông khuyên tôi nên cho mỗ cataract trước khi mua kiếng. Tôi đi khám mắt với BS Hughes với ý định cho bà mỗ cataract cho tôi.

Mắt tôi còn tốt tuyệt vời! BS Hughes nhõ màu vô mắt tôi và khám đủ thứ, mất thời gian cả giờ, sau cùng bà nói mắt tôi tốt tuyệt vời. Còn cataract của mắt tôi thì nhõ lắm, 10 năm nữa cũng không ăn thua gì, khỏi mỗ! Bà nói bà sẽ cho toa để tôi mua kiếng mới sẽ thấy tốt hơn nhiều.

Tài nghệ mỗi bác sĩ mỗi khác. Khi tôi đi mua kiếng, BS đo kiếng nói mắt tôi và kiếng củ không thay đổi nhiều, và ông cho là cataract gây trỡ ngại cho mắt tôi. Nhưng BS Hughes thì nói khác.  Chỉ cần giữa hai người, BS đo kiếng và BS Hughes tôi đã thấy sự hiểu biết nghề nghiệp của họ khác biệt một trời một vực. Khổ thiệt! 

Sau cùng kiếng mới mà BS Hughes cho toa, mắt tôi thấy tuyệt vời, đủ chứng minh BS Hughes quá tài ba. Hơn nữa máy móc đo mắt của bà quá tôi tân, khác với nơi khác, làm tôi giật mình. BS nhà giàu có khác!

Tôi vui quá sức vì mắt tôi khỏi bị mỗ. Tôi cầm toa BS Hughes đi mua kiếng, cô bán kiếng trình bày cho tôi xem những loại kiếng tốt nhất. Tôi đang vui nên cái gì cô bán kiếng khen là tôi chơi luôn. Kiếng tôi chọn có đặc tính "transitions", đặc tính nầy tôi chưa thấy bao giờ. Khi tôi đeo kiếng trong nhà để đọc computer thì kiếng trong khe, nhưng khi tôi bước ra ngoài nắng thì kiếng nầy đổi màu xám xanh như kính mát. Điều nầy rất lợi khi tôi chơi tennis. Sau cùng cô bán kiếng tính tiền gần $500.00, tôi giật mình vì mắc gần gắp đôi kiếng củ của tôi. Nhưng cô nói tiệm đang có chương trình khuyến mãi, mua một tặng một, và tôi có quyền chọn hai gọng kiếng kiểu khác nhau, nên tôi chơi luôn. Vậy là tôi có một lúc hai cặp kiếng loại hảo hạng với hai kiểu gọng khác nhau, và hy vọng loại kiếng nầy sẽ giúp tôi có thể nhìn thấu lòng người!

Trước khi cho BS mỗ bất cứ bộ phận quan trọng nào trong cơ thể mình, tôi đề nghị nên lấy ý kiến của ít nhất hai bác sỉ giỏi. Trong trường hợp của tôi, may mà tôi gặp BS Hughes có lương tâm, bà nói ra sự thật và tôi khỏi bị mỗ. Gặp BS khác ham tiền, có dịp là họ đè mắt tôi ra mỗ để lấy tiền thôi! Vừa rồi tôi qua Cali, tôi đang chơi tennis với một anh bạn VN và anh bị điện thoại reo liên miên. Tôi hỏi cái gì vậy, anh nói má anh già gần chết rồi, vậy mà BS nhà thương cứ đòi mỗ. Anh có người anh cũng BS không cho mỗ, vậy mà điện thoại cứ reo để bàn chuyện mỗ. Dễ sợ quá! tth  

Tuesday, June 5, 2012

Phương pháp chữa trị rắn cắn độc đáo - Chị Bảy


Tôi đọc phương pháp chữa trị rắn cắn độc đáo nầy nhiều lần rồi, nhưng hôm nay tôi đọc lại từ email của một Thầy D kiêm nhà tướng số Huỳnh Liên! Nhà tướng số Huỳnh Liên mà tin tưởng thì hậu vận của phương pháp chữa trị nầy phải hưng thịnh lắm. Tự nhiên tôi có ý nghĩ đi làm nghề thầy thuốc rắn.

Muốn làm nghề thầy thuốc rắn chữa trị theo kiểu nầy, tôi phải có một nữ phụ tá ướt át! Điều nầy chắc không khó vì ở VN các cô đang cần việc làm nhiều lắm! Trước khi tôi ra tay bước vô nghề thầy thuốc rắn đi cứu nhân độ thế không lấy tiền, tôi xin post phương pháp nầy ra đây với hy vọng giúp người và tìm "nữ phụ tá thầy thuốc rắn" tương lai!

Chính người viết bài đã bị rắn hổ cắn và dùng phương pháp chữa trị nầy được cứu thoát! Tôi xin post phương pháp nầy ra đây với mọi sự dè dặt. Tôi nghĩ trong con đường cùng, chúng ta dùng phương pháp nầy trong cấp bách rồi đưa bệnh nhân đưa đến nhà thương ngay, chứ đừng chắc ăn ngồi nhà nhịp đùi đọc báo rồi trách thầy thuốc rắn, tội nghiệp tui lắm! tth


Sau đây là phương pháp chữa trị rắn cắn độc đáo

-Người biết phương pháp chữa trị nầy nhờ có thời gian làm việc chung với những người lính Thượng ở tỉnh Bình Long. Những anh lính nầy nói cho biết lý do tại sao người Thượng đi rừng lúc nào cũng có người đàn bà đi theo bên cạnh (để cứu cấp khi lỡ bị rắn cắn).

- Khi rủi ro bị rắn cắn (bất cứ loại rắn nào), nhờ người đàn bà dùng miếng bông gòn quẹt vào cửa mình, (không đựoc dùng khi đàn bà đang có kinh nguyệt), rồi đắp lên chỗ rắn cắn sẽ hết nọc độc ngay tức khắc. (Nếu không có bông gòn thì lấy ngón tay quẹt). Chất nhờn trong cửa mình người đàn bà làm tan biến ngay nọc độc của rắn, hay bất cứ nọc độc nào như rết, bò cạp, ong ong... đót phải.

-Chính bản thân moi, mùa nắng năm 1984, trong lúc làm cỏ mía, bị rắn hổ cắn, thằng con trai tôi chạy đến nhà bà chị dâu cho hay (vì chạy về nhà vợ tôi đường xa gấp đôi): “Bác ơi ba con vừa bị rắn hổ cắn, ba con biểu chạy đến bác, bác biết làm thuốc cứu ba con” (bà chị đâu đã được tôi mách trước đây khi chị cũng bị rắn cắn. Khu ruộng nhà tôi có rất nhiều rắn hổ), bà chị dâu vội lấy miếng bông gòn lớn cỡ ngón tay quẹt và đưa cho con tôi cầm về và đấp ngay vào vết rắn cắn. Nhờ phương pháp chữa trị nầy mà khoảng 5 phút sau tôi tỉnh táo như không có việc gì xảy ra.

Ở địa phương tôi (xã Phước Lưu, Quận Gò Dầu Hạ (Hiếu Thiện), tỉnh Tây Ninh), nhiều người bị rắn hổ cắn nhưng được cứu sống nhờ tôi đã phổ biến cho biết phương pháp nầy.
NÊN PHỔ BIẾN CHO NHIỀU NGƯỜI CÙNG BIẾT ÐỂ TRÁNH CHẾT OAN KHI BỊ RẮN ÐỘC CẮN, TỘI NGHIỆP.  RẤT HAY QUÝ VỊ ƠI,
Chính ở Nam California nầy, vợ tôi cũng đã giúp cho một em bé lối xóm bị ong ong đót sưng hết bàn tay, thoa vào hết ngay tức khắc. Và chị Huế (bạn của vợ tôi) cũng dùng phương pháp nầy trị cho thằng con trai của chị (dược sĩ Tú) bị con nhện đen cắn sưng cả bàn chân, cũng hết ngay tức khắc.
Hay lắm quý vị ơi, xin quý vị đừng coi thường phương pháp chữa trị rắn cắn đặc biệt nay !

    

Monday, June 4, 2012

5 Nỗi Hối Hận Của Người Sắp Qua Đời - Bronnie Ware


Bà Bronnie Ware người Úc là một nhạc sĩ cũng từng là một y tá điều trị người sắp chết. Bài viết của bà mang tựa đề "5 Nỗi Hối Hận Của Người Sắp Qua Đời", cho thấy những điều người ta tiếc nuối khi biết mình sắp chết. Đây là những bệnh nhân biết mình không qua được, không muốn chữa trị mà về nhà chờ ngày ra đi vĩnh viễn.

Cô nói họ trưởng thành rất nhiều khi họ phải đối mặt với cái chết của mình. Khi cô hỏi họ có gì tiếc nuối không, một số câu trả lời cứ trở lại mãi. Sau đâu là 5 câu thường nghe nhất.   

Click Vào Đây - Để xem 5 câu thường nghe về sự tiếc nuối của người sắp qua đời.

Khi Click Vào Đây, một screen sẽ nỗi lên với ba chọn lựa: "Open, Save, Save as" thì Click Open. Có thể một screen mới sẽ nỗi lên với hai chọn lựa: "Allow, Don't allow" thì Click Allow. Sau cùng một screen nỗi lên với ba chọn lựa: "OK, Cancel, Read only' thì Click Read only.
 

Friday, June 1, 2012

Trở về mái nhà kỷ niệm - Chị Bảy



Tôi qua thăm gia đình con gái ở San Diego đã hơn một tháng. Mấy tuần đầu tôi cảm thấy tâm hồn tôi hết sức thư giãn. Rồi mỗi ngày tôi nhìn con gái giặt giũ áo quần cho tôi, thăm hỏi lo cho tôi từng bửa ăn, làm tôi giật mình.

Tôi giật mình vì lúc nào tôi cũng quyết tâm không làm phiền con cháu cho dù tôi có già yếu. Tôi chưa già yếu mà! Con gái tôi bù đầu với hai đứa con nhỏ, lo cho chúng ăn uống, đưa đón chúng đi học mà trường tư của đứa bé trai rất xa nhà. Con gái tôi rất mê vườn hoa kiểng sau nhà, vậy mà mỗi sáng nó phải nhờ tôi tưới vì nó không có thì giờ!

Con gái tôi không có thì giờ để lo cho vườn hoa kiểng mà nó yêu thích! Vậy mà nó phải chia sẻ thì giờ để lo cho tôi. Vô lý quá, tình trạng nầy không thể kéo dài được, tôi tìm cách thối thoát.

Một dịp may cho tôi thối thoát. Tôi đi khám mắt để mua kiếng đeo mắt mới, Bác Sĩ đo mắt cho tôi biết mắt tôi có cataract nhỏ, và ông khuyên tôi nên đi khám Bác Sĩ mỗ cataract trước khi mua kiếng. Được dịp nầy tôi bàn với con gái để tôi thối thoát về lại San Antonio. Tội nghiệp! Con gái bảo tôi mỗ mắt ở San Diego để có nó lo cho tôi. Ý kiến nầy của con gái làm tôi thương nó quá sức nhưng làm tôi thêm giật mình, vì như vậy nó sẽ bận rộn cho tôi gấp bội. Tôi viện lẽ sợ Bác Sĩ và nhà thương ở San Diego nằm ngoài network và bảo hiểm không trả tiền! Thế là tôi về lại San Antonio.

Về San Antonio tôi vô internet và dò hỏi bạn bè để tìm Bác Sĩ mỗ mắt giỏi. Thật ra cataract mắt tôi còn nhỏ chưa cần mỗ vội, tôi còn chơi tennis được mà, nhưng trước sau gì cũng mỗ nên tôi quyết định mỗ cho rồi. Cháu BS Hoàn con của anh chị Phó Đức Hân người bạn ở San Antonio giới thiệu tôi bà BS Jane Hughes giảng sư về mắt của trường Đại Học Y Khoa San Antonio. Vô internet đọc background của bà BS nầy, tôi mê quá sức. Bà được bầu là BS mắt giỏi nhất Mỹ Châu!

Khi tôi gọi văn phòng BS Hughes thì tôi được biết BS Hughes không nhận bảo hiểm Medicare của Chính Phủ. Tôi có hai bảo hiểm Medicare của chính phủ cho người già 65 tuổi trở lên và Humana PPO của hảng USAA tôi về hưu. Medicare là bảo hiểm Primary, nên tôi lo quá và đi tìm BS mắt khác.

Thật ra ở San Antonio có thiếu gì BS mỗ mắt nhận bảo hiểm Medicare, nhưng tìm BS giỏi là vấn đề khác. Tôi gọi BS Thanh bồ tèo tôi ở Houston để cầu cứu tìm BS mắt giỏi khác. Cháu BS Thiên con anh Thanh giới thiệu tôi ông BS người Ấn Độ ở Houston và ông nầy nhận Medicare. Tôi gọi văn phòng BS Ấn Độ để lấy hẹn khám mắt xong. Nhưng tôi than với anh Thanh, tôi vẫn tiếc rẻ bà BS Hughes vì bà giỏi quá sức. Anh Thanh khuyên tôi gọi văn phòng BS Hughes coi giá mỗ cataract bao nhiêu, rồi tính.

Tôi gọi văn phòng BS Hughes và được biết tiền khám mắt lần đầu là $213.00, tiền mỗ cataract là $2,200.00. Tôi phải trả số tiền nầy trước, rồi văn phòng BS sẽ giúp tôi giấy tờ để claim với bảo hiểm Medicare và Humana để lấy tiền lại sau. 

Vấn đề đặt ra là nếu BS Hughes nhận Medicare thì tôi lợi hơn nhiều. Vì khi BS Hughes claim với Medicare, thì chính phủ cho Medicare có quyền writeoff, chẳng hạn như BS Hughes tính trọn gói tiền công mỗ là $2,200.00, Medicare có thể writeoff còn lại $654.75, rồi Medicare trả 80% của $654.75 và Humana bao chót 20% còn lại, như vậy tôi không phải trả gì hết. Đàng nầy tôi phải trả trước $2,200.00 rồi lấy lại $654.75 của Mediare và Humana. Như vậy tôi không được hưởng lợi phần writeoff và tôi phải móc tiền túi ra trả $1545.25.

Chính phủ cho phép Medicare có quyền writeoff gần 80%, mới nghe qua tưởng như vậy quá lợi cho bịnh nhân. Nhưng thật ra chương trình ObamaCare của Tổng Thống Obama quá đáng, bắt chẹt BS giỏi rồi rốt cuộc BS giỏi không thèm tham gia chương trình Medicare. Sau cùng chỉ có người có tiền đi BS giỏi, bịnh nhân nghèo thì đi BS tầm thường! Như vậy người nghèo cũng chưa chắc lợi, vì thà trả ít tiền cho BS giỏi để được hết bịnh còn hơn đi bác sĩ tầm thường để rồi "tiền mất tật mang!". Tôi có bà chị bạn VN gần nhà đi mỗ mắt, gặp bác sĩ gà mờ dùng tia laser sao mà tối về nhà chị không thấy gì hết, chị suýt bị mù! Mặc dù BS đưa chị vô bịnh viện cứu chửa kịp thời, nhưng mắt chị không được 100% bình thường! 

Nghe đâu chính phủ Obama đự định cắt giảm Medicare thêm $500 tỷ USD! Như vậy người già đã khổ lại khổ thêm! Theo BS Thanh thì bây giờ tình trạng BS từ chối nhận Medicare nhiều lắm! Đây là hậu quả của ObamaCare? Khổ thiệt!

Tôi ngồi suy tính về BS Hughes. Nếu tôi xuống Houston để mỗ cataract với BS Ấn Độ và ở nhà anh chị Thanh. Việc mỗ mắt đâu phải đi một lần. Đi khám trước rồi lấy hẹn ngày mỗ. Khi mỗ đâu có mỗ hai con mắt một lần, phải để dành một con mắt để thấy đường đi. Khi con mắt mỗ thứ nhất lành hẳn rồi mới mỗ con mắt thứ hai. Rồi mỗi lần sau khi mỗ, tôi phải lui tới để tái khám. Nói chung tôi phải lui tới Houston ở nhà anh chị Thanh ít nhất cả chục lần! Phiền quá!  

Tôi sợ làm phiền con gái mà tôi lại đi làm phiền bạn bè. Tôi tính toán kiểu gì vậy? Hơn nữa lui tới Houston cả chục lần, mỗi lần 400 miles đi về, vị chi là trên 4 ngàn miles. Tiền xăng cho 4 ngàn miles cũng mấy trăm dollars cộng với tiền ăn nhậu mỗi lần đi, vị chi cũng hơn bạc ngàn.

Sau khi suy tính, tôi quyết định gặp BS Hughes để khám mắt và lập chương trình mỗ cataract ở San Antonio. Ở San Antonio, tôi có anh 9 và em gái út của tôi. Hơn nữa dù cho tốn tiền với BS Hughes mà tôi yên tâm lắm. Cũng như lúc trước tôi mỗ Thyroid, cũng cháu BS Hoàn giới thiệu tôi BS Newsman, cũng giảng sư Đại Học Y Khoa, và ông Newsman mỗ Thyroid cho tôi tuyệt vời. Tôi hy vọng kỳ nầy BS Hughes mỗ cataract cho tôi cũng tuyệt vời như vậy. Tôi tin bà xả tôi sẽ đứng sau lưng âm thầm lo cho tôi mà. Cám ơn em. tth 

Anh chị KQ63D Nguyễn Đức Hiền làm cơm tiển đưa Chị Bảy về lại mái nhà kỷ niệm. Từ trái vô: anh chị KQ63D Lương Ngọc Anh, anh chị Hiền.