Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Saturday, June 9, 2012

Thần Giao Cách Cảm? - Chị Bảy



Năm 1975 vừa định cư ở San Antonio, một số Phật Tữ ít oi lập ra Hội Phật Giáo San Antonio để cố níu kéo đạo Phật của cha ông. Tôi cũng tham gia trong số Phật Tữ ít oi đó. Lúc đầu chúng tôi mượn phòng họp của Apartment để lễ Phật. Nhưng phòng họp nầy không được yên tịnh trang nghiêm, nên chúng tôi mướn nhà thờ Tin Lành để lễ Phật.

Nhà thờ Tin Lảnh rất rộng rãi khang trang, chúng tôi thích lắm. Sáng Thứ Bảy chúng tôi thỉnh tượng Phật ra làm lễ. Lễ xong chúng tôi thỉnh tượng Phật vào kho cất, để sáng Chủ Nhật người Mỹ làm lễ Chúa. Nhà thờ có bếp nấu ăn rất rộng sạch sẽ. Sau mỗi lễ chùa chúng tôi đều có ăn cơm chay vui lắm. Nhưng làm lễ Phật trong nhà thờ Tin Lành được vài năm thì chúng tôi bị nhà thờ đuổi vì tội nấu cơm chay trong nhà thờ!

Bị nhà thờ đuổi, tôi đại diện anh em đi tìm mua nhà để sửa thành chùa. Cái buổi ban đầu đầy ngơ ngác ấy, chúng tôi lo đầu tắt mặt tối, vừa đi học ở Đại Học vừa đi làm full time để kiếm tiền nuôi vợ con và giúp gia đình bên nhà. Chúng tôi nghèo xơ xác. Vậy mà chúng tôi cũng gồng, mỗi người bỏ vô vài ngàn cúng chùa. Với số tiền nầy đủ cho tôi mướn luật sư và "down payment" để mua cái nhà sàn cũ kỹ trong khu bình dân. Phần tiền còn lại của cái nhà khoản 20 ngàn USD thì luật sư làm giấy nợ mượn nhà băng và chúng tôi nay lưng ra ký hứa trả góp.

Ngôi nhà sàn tôi mua rộng khoảng 1500 SQF, có hai phòng ngũ nhõ xíu và một phòng khách cũng nhõ xíu, một nhà bếp. Một phòng ngũ tôi cho sửa sang cho Thầy Trù Trì ngũ. Còn phòng ngũ thứ hai tôi cho phá vách sát nhập với phòng khách để làm Chánh Điện. Chánh Điện nầy ngồi được khoảng 15 người, được dành cho các cụ và các bà. Các ông thì chúng tôi che lều xếp ghế cho ngồi ngoài sân phía trước ngó vô làm lễ. Cũng xong!

Được ngôi chùa nghèo xơ xác, vậy mà các cụ vui quá sức. Có Cụ nói: "Ông Thái ơi! Nhìn thấy ngôi Chùa rồi có chết tôi cũng vui!" Câu nói dễ thương làm sao và nung đúc tinh thần hăng say cho chúng tôi. Trong cái buổi ban đầu ấy, các cụ ông, cụ bà, có miệng cũng như câm. Ở nhà thì con cháu nói tiếng Mỹ, ra đường ai cũng nói tiếng Mỹ, chỉ có trong chùa là nói tiếng Việt. Nên các cụ lấy ngôi chùa làm niềm vui, để họp mặt tâm sự đủ thứ chuyện cho đỡ nhớ nhà. Nhìn các bà cụ tôi nhớ Má tôi quá sức. Vì tôi mới bỏ Má tôi ra đi, không bao giờ nghĩ sẽ có cơ hội trở lại! Mà thật! Ba Má tôi mất hết mà lúc ấy tôi chưa dám về! 

Lúc tôi còn nhõ Má tôi thường bảo tôi chèo xuồng đưa Má tôi đi chùa. Ông Cố nội tôi lập ra ngôi chùa Thiên Phước cho cả làng. Phước là tên của Ông Cố tôi. Chùa cách nhà Ông Cố tôi một con sông. Ông Cố chết, Ba tôi là trưởng nam nên Ông Nội giao Ba tôi giữ nhà Ông Cố. Có thể đi chùa bằng đường bộ, nhưng Má tôi thích đi xuồng băng qua sông gần hơn. Nhìn các bà cụ trong chùa ở Mỹ làm tôi liên tưởng đến lúc tôi đi chùa với Má tôi, đây là động lực chính thúc đẩy tôi xả thân làm việc chùa.

Từ cái chùa nghèo xơ xác trong cái nhà sàn, tôi mơ ước một ngôi chùa rộng lớn khang trang. Hoà Thượng Thích Nguyên Hạnh Viện Chủ Chùa ViệtNam Houston khuyến khích tôi mua đất xây chùa. Hoà Thượng nói đúng ý tôi nên tôi hăng hái mua được một mẫu đất trống trong khu trung tâm an ninh yên tịnh. Tôi phải bán ngôi chùa củ để có đủ tiền xây chùa mới. Chùa mới rất khang trang, Chánh Điện có thể ngồi 200 người. Một hội trường phía sau có thể chứa 400 người, đây cũng là phòng ăn có nhà bếp rộng lớn. Chùa có cổng Tam Quan với sáu cột tròn mái ngói cong và bước lên năm cấp theo đúng kiểu Chùa.  

Chùa mới chưa xây xong, tôi lo đi mượn tiền không lời của Phật Tữ để mua những lô đất xung quanh chùa, để trừ hậu hoạ. Vì tôi rất lo sợ người Mỹ ở sát chùa, chùa làm ồn ào, họ thưa gởi thì phiền lắm. Sau cùng tôi mua hết các lô đất ba phía quanh chùa. Phía trước chùa bên kia đường, có gần ba mẫu đất tôi cũng đốc thúc một BS Phật Tữ cho mượn tiền mua luôn. Vi chi chùa có được gần sáu mẫu đất vuông vứt trên dóc cao rất đẹp.
  
Tôi khổ triền miên vì làm việc chùa! Hoà Thượng Thích Tịnh Từ Viện Chủ Tu Viện Kim Sơn bên Cali, có lần về San Antonio. Gặp Hoà Thượng tôi khoe, tôi sắp mua đất xây chùa, Hoà Thượng nói, xây chùa khổ lắm, con làm không nỗi đâu! Tôi nhìn Hoà Thượng thắc mắc trong âm thầm, có gì đâu mà không nỗi, rồi tôi cứ làm. Để rồi tôi khổ triền miên!

Taị sao tôi làm việc chùa mà tôi khổ triền miên cả chục năm? Khi Hoà Thượng Thích Tịnh Từ nói làm chùa khổ lắm, tôi tưởng khổ vì tài chánh, vì sức lực mà tôi không nghĩ đến khổ vì lòng người. Mà còn nữa, tôi có nghe nói xây chùa Ma Quỷ sẽ phá dữ lắm! Chưa hết, còn một chuyện bí mật mà tôi dấu kín lâu nay.

Đây là chuyện bật mí! Ngôi chùa nghèo xơ xác của chúng tôi trong căn nhà sàn ấy, mỗi lần thức ăn và trái cây được dọn lên bàn thờ Phật, chưa đốt nhang cúng Phật thì ôi thôi! chuột tràn ngập trên bàn thờ ăn phá. Bất kể có người đứng kế bên chúng cũng không sợ! Nhà sàn trong khu bình dân mà! Tôi bàn với vài ông lớn tuổi trong chùa về vấn đề chuột. Ai cũng lắc đầu không có ý kiến! Họ hiểu luật Nhân Quả hơn tôi? Tôi lên bàn thờ Phật đốt nhang giải thích việc tôi sẽ làm. Rồi tôi mua thuốc chuột rải xung quanh chùa cho chuột ăn. Sau đó ngôi chùa nghèo xơ xác của chúng tôi không còn một con chuột và bàn thờ Phật tự nhiên được trang nghiêm sạch sẽ. Không một ai thắc mắc tại sao chuột mất hết. Họ không muốn dính vô sự việc đầy nhân quả ấy? Tôi cũng làm thinh không nói gì!

Rồi mới đây tôi xem phim Hàn Quốc "Xuân Hạ Thu Đông....rồi Xuân". Trong phim chú tiểu nhõ xíu, ham vui bắt cá, ếch, rắn, cột đá rồi thả xuống nước cho bơi. Chú tiểu bị Sư Phụ thấy và la rầy, bắt đi gỡ đá để thả chúng. Sau cùng con ếch được thả còn sống, con cá và con rắn bị chết thê thảm. Hai con vật nhõ bé không đáng kể ấy chết đi, vậy mà tạo nên cái nghiệp nhân quả làm te tua cuộc đời chú tiểu. Ngay cả lúc chú tiểu ở tù ra, oan hồn con rắn lộn kiếp theo chú tiểu suốt cuộc đời còn lại.

Nhìn chú tiểu trong phim tôi liên tưởng tới tôi. Oan hồn các con chuột theo phá tôi nên tôi mới khổ vì làm việc chùa? Nếu đúng vậy thì lúc ấy tôi phải làm sao? Để chuột tràn ngập trên bàn thờ Phật, hổn láo ăn trước Phật, làm ô uế chổ thờ Phật mà tôi vui được sao?

Mới hôm qua đây, Hoà Thượng Thích Nguyên Hạnh đã nói trong lễ phát tang cho Bà Cụ Bùi Thị Kiễm 100 tuổi ở San Antonio. Hoà Thượng nói, nếu Hoà Thượng có phải làm chó mèo để cho Mẹ Hoà Thượng được lên Tây Phương Cực Lạc, Hoà Thượng cũng vui. Tôi cũng vậy, nếu tôi bị khổ vì giết mấy con chuột để cho bàn thờ Phật được trang nghiêm sạch sẽ, thì tôi vui vẽ chấp nhận không than oán! Hơn thế nữa, tôi nhờ mấy chục năm làm việc chùa, mà bà xả tôi được Chư Phật tiếp dẫn về Tây Phương Cực Lạc. Điều nầy tôi hết sức mãn nguyện rồi. Riêng thân tôi, tôi không mơ ước gì nữa!

Bà cụ Bùi Thị Kiễm cựu Hội Trưởng Hội Phật Giáo San Antonio. Lúc tôi mua đất xây chùa mới thì sóng gió trong chùa nỗi lên. Hoà Thượng Nguyên Hạnh về họp và đề cử Bà Cụ Kiễm làm Hội Trưởng Hội Phật Giáo, để nhờ cái đức của người lớn tuổi để cho tôi xây chùa cho xong. Cụ nhận lời buổi sáng trong buổi họp. Đến tối thì Cụ gọi tôi xin từ chức và con gái lớn của Cụ gọi hỏi tội tôi:

- Anh làm gì mà người ta gọi xỉa xói mẹ tôi?

- Tôi làm gì đâu! Hoà Thượng yêu cầu Bà Cụ làm Hội Trưởng đề nhờ tuổi tác và đức của Cụ để tôi xây chùa cho xong. Nếu chị không bằng lòng thì không sao. Đây là việc chung mà.

Một lúc sao, không biết chị nói chuyện với ai, chị gọi lại tôi và xin lỗi. Chị cho biết Bà Cụ sẽ làm Hội Trưởng và xin tôi yên tâm!

Bà Cụ Kiễm làm Hội Trưởng Hội Phật Giáo San Antonio cả chục năm. Từ ngày tôi hết làm việc chùa, Cụ cũng xin thôi làm Hội Trưởng. Cụ năm nay đúng 100 tuổi Tây. Lúc bà xả tôi bịnh nặng, Cụ đã trên 90, vậy mà Cụ cũng bắt cháu chở đến thăm vợ tôi. Rồi đám tang vợ tôi Cụ cũng có mặt. Lúc nào Cụ cũng dặn dò tôi đi đâu thì đi, nhưng khi nghe Cụ mất thì tôi phải về lo chung sự cho Cụ.

Vừa rồi tôi đang ở nhà con gái ở San Diego, tôi dự trù chuyến nầy qua ở với con sáu tháng. Mới ở với con hơn một tháng, tự mhiên tôi bồn chồn muốn về. Rồi tôi lấy lý do về khám mắt cho con gái đừng buồn. Tôi về nhà được vài ngày thì chị con gái lớn của Cụ báo tin Cụ mất và yêu cầu tôi lo chung sự cho Cụ.

Có bốn Bà Cụ trong Chùa, không kiêng cữ dù rằng lúc các Cụ còn khoẻ mạnh, các Cụ dặn dò tôi đi đâu thì đi nhưng khi các Cụ mất tôi phải về lo chung sự cho các Cụ. Tôi hứa nhưng lo sợ thất hứa! Vậy mà Chư Phật gia hộ tôi, Cụ nào mất tôi cũng về sát ngày! Dạo nầy tôi đi như chim, vậy mà cả bốn Cụ xong hết rồi! tôi không thất hứa một Cụ nào, và lần nào tôi cũng về trước chỉ có vài ngày. Trời! Cái gì vậy? Thần Giao Cách Cảm? ./. tth 

Cụ Bà Bùi Thị Kiểm 100 tuổi.

Hoà Thượng Thích Nguyên Hạnh trong lễ động quan Cụ Kiểm.

Thầy Thích Trung Nghiêm về cúng Cụ Kiểm.
Tôi mời Thầy ra nhà hàng ăn chay. 



   

No comments:

Post a Comment