Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Saturday, March 6, 2010

Đi du lịch thiếu em

Em,

Em mất hơn ba tháng rồi, tinh thần anh cứ suy sụp dần, anh tìm cách đi du lịch để nguôi nguây. Anh rũ anh Ánh đi Georgia thăm anh Đức, với hy vọng cười giởn cho thư giản tinh thần.

Anh bay từ San Antonio, anh Ánh bay từ Minnesota, đáp ở phi trường Jackson Ville Florida. Anh chị Đức từ Savannah Georgia lái xe lên Jackson Ville đón anh và anh Ánh.

Lần đầu tiên anh đi du lịch xa không có em. Sáng sớm Thông đưa anh lên phi trường, anh vô tới cổng lên máy bay sớm, ngồi chờ lên máy bay, anh nhớ tới em.

Mùa hè năm rồi hai đứa mình đã mua vé máy bay, dự định đi họp mặt Phi Đoàn 520 ở Miami Forida với anh chị Thẩm. Hai đứa mình đự định chuyến đi nầy sẽ vô vườn trái cây của người ViệtNam ở Miami ăn nhãn, mãng cầu dai, mít….cho đã. Nhưng rồi em bị bịnh nên anh huỷ bỏ chuyến đi.

Hôm nay anh ngồi chờ lên máy bay để đi Forida, anh nhớ tới chuyến đi Florida hụt với em, nước mắt anh cứ ràn rụa! Cô Mỹ trắng trẽ đẹp làm cho Airline len lén nhìn anh lau nước mắt, không biết cô ấy nghĩ gì về anh? Chắc cô ta tưởng anh thất tình! Mà anh thất tình thiệt phải không em? Thương em quá mà.

Từ phi trường Jackson Ville về nhà anh chị Đức mất 2 giờ lái xe. Về đến nhà, chị Đức đải cơm tối cho ăn lẫu đồ biển. Có anh chị Minh PD520 tham dự cơm tối, anh chị Minh ở khá gần nhà anh chị Đức. Ngoài ra trong bửa cơm còn có anh Trạng bà con cô cậu ruột với Đức, nhà anh Trạng sát bên nhà Đức, mỗi nhà có khoảng 2.5 mẫu đất, đây là vùng ngoại ô nên rất thanh tịnh.

**************
**************

Ngày thứ nhì.

Chị Đức cho ăn sáng uống cà phê xong, anh chị Đức đưa anh và Ánh ra phố Savannah. Đầu tiên anh chị Đức cho xem một toà nhà cổ kín cạnh bờ sông thơ mộng, xây bằng gạch đõ, có song sắt to lớn ở cửa chánh và tất cả cửa sổ, đây là toà nhà nhốt người da đen nô lệ ngày xưa!

Nhìn toà nhà nầy, anh xót xa liên tưởng tới tiểu bang Missisipi, Georgia, South Carolina….đây là những tiểu bang kỳ thị chủng tộc hàng đầu, người Mỹ chủ đồn điền Miền Nam mà!

Năm 1966 anh học bay bỏ bom ở Florida, anh đá banh chơi với Không Quân Mỹ trong căn cứ. Khi đội banh của Không Mỹ ở Florida sang đá với đội banh Mỹ bên Missisipi, họ chọn vài người VN theo đá giùm họ.

Tối hôm ấy Không Quân Mỹ ở Florida đưa nguyên đội banh vô “bar” ở Missisipi nhậu. Khi bước vô “bar’, chủ “bar” thấy vài người VN, họ chận lại và chỉ ra ngoài cửa nói lớn “out”, họ đuổi người VN ra! vì họ tưởng là người Mễ. Sĩ quan Không Quân Mỹ đến giới thiệu đây là sĩ quan VN, nên chủ “bar” xin lỗi mời vô! Đây là hình ãnh kỳ thị chủng tộc cực kỳ nặng nề ở các tiểu bang Miền Nam lúc bây giờ. Lúc bây giờ ở các tiểu bang Miền Nam, “bar” và nhà hàng của người Mỹ trắng thì Mỹ đen và người Mễ không được vô, trên xe “bus” người Mỹ đen và người Mễ không được ngồi phía trước!

Xem toà nhà nhốt nô lệ da đen xong, anh chị Đức cho xem thành Fort Pulaski trong chiến tranh Nam Bắc của nước Mỹ ngày xưa vào Năm 1862. Thành nầy xây rất kiên cố, có rất nhiều súng cannon để thũ thành, vậy mà trong vòng 30 giờ pháo kích của các tàu đậu từ ngoài biển, Đại Tá chỉ huy thành đầu hàng chính phủ Liên Bang để cứu sinh mạng binh sĩ trong thành.

Xem thành Fort Pulaski xong, anh chị Đức đưa anh và anh Ánh ra phố ăn trưa và ngắm biển.

**************
**************

Ngày thứ ba.

Gần 10 giờ sáng mọi người trong nhà mới thức dậy, chị Đức cho ăn sáng xong, Đức và anh Minh PD520 đưa anh và Ánh đi tìm mua cua sống về nhậu. Vì đang Mùa Đông nên tụi anh quần tìm tới chiều mà không mua được cua.

Đến gần tối thì chổ bán cua gọi anh chị Minh báo có cua mới lên tàu, anh Minh mua một thùng nước đá to lớn đầy cua và mang đến nhà anh chị Đức, vừa đúng lúc chị Đức nấu cà ri bằng thịt ốc khổng lồ (conch) và làm cá hấp xong.

Tụi anh ăn cà ri “conch”, cá hấp cuốn bánh tráng, cua xóc tỏi. Chị Đức nấu cà ri “conch” ngon như nhà hàng ở Bahama mà gia đình mình ăn ngày xưa. Đức làm cua xóc tỏi với bưa, ăn ngon thấu trời. Anh ăn cua nhiều đến nỗi mấy ngày sau thấy cua anh còn sợ.

Đến tối anh với Ánh, Đức đấu láo tới ba giờ sáng mới ngũ.

**************
**************

Ngày thứ tư.

Anh chị Đức lái xe đưa anh và anh Ánh đi Miami Florida, từ nhà anh chị Đúc tới Miami mất 9 giờ lái xe. Đức lái xe, Anh và Ánh ngồi phía sau, Đức để nhạc VN, nghe nhạc VN anh nhớ em mắt anh hoe lệ, anh nhìn sang anh Ánh, Ánh đang nhắm mắt hình như có cùng một tâm sự như anh. Hai Thầy D mới mất vợ, cố đi du lịch để nguôi nguây, nhưng nguôi nguây không dễ dàng như anh tưởng!

Tụi anh ăn cơm tối ở nhà hàng Peru ở Miami, người Peru nấu ăn cũng giống VN, ngon lắm.

Tụi anh ngũ hotel ở Miami, anh chị Đức một phòng một giường, anh và anh Ánh một phòng hai giường.

**************
**************

Ngày thứ năm.

Sáng sớm rời hotel, tụi anh đến thăm anh chị Huỳnh công Đặng PD520. Anh Đặng là người tổ chức hội ngộ PD520 năm rồi mà hai đứa mình đi hụt, anh chị Đặng nhắc tới em, làm lòng anh se thắt.

Anh chị Đặng đưa tụi anh tới ngôi chùa mà anh chị đang trông coi. Chùa chưa có Thầy Trù Trì, nên chị Đặng lo tất cả bên trong, anh Đặng lo bên ngoài. Anh nói đùa: “Chắc là Phi Công ngày xưa gây tội ác nhiều quá nên bây giờ đi đâu cũng nghe Phi Công lo chùa?”. Mọi người cười!

Tụi anh ăn trưa điểm xấm ở nhà hàng với anh Đặng, rồi đi Key West, từ Miami đi Key West khoảng 3 giờ lái xe. Đường đi Key West rất nhỏ, một “lane” đi và một “lane” về, nên không thể qua mặt.

Key West là một đảo nhỏ nằm dưới chót nhất của nước Mỹ về phía Đông, về phía Tây của nước Mỹ thì có mũi ở Brownsville ở Texas. Mũi Brownsville nầy ngày xưa gia đình mình với gia đình anh chị bs Thanh đi tắm biển South Padre Island 7 năm liền, lúc các con còn nhõ.

Đi Key West là phải ngắm mặt trời lặn, tụi anh hên hết sức vì hôm ấy trời nắng tốt, vừa đến Key West thì mặt trời vừa lặn xuống gần mặt biển, trông hết sức đẹp, tụi anh chụp hình lia lịa.

Thành phố Key West rất dễ thương, đây là một cái đảo nhỏ, hình bầu dục, chiều dài khoản 6 miles, chiều ngang khoảng 4 miles. Phố xá sạch sẽ, du khách đi bộ tấp nập trong phố, dù là đang mùa đông, nếu là mùa hè chắc là du khách đông chen chúc.

Anh nhất định tìm hotel sát mặt biển, sau cùng anh thuê được một “suite” của Travel Loge có hai phòng, trông ra biển thơ mộng làm sao! Anh dự định ỡ lại Key West hai đêm, nhưng anh Đức và Ánh đòi về.

Em biết không? Anh cho Thy biết anh đi Key West, Thy nói Key West là chổ Thy và Chinh đi “honey moon”. Thy rất thích Key West. Tiếc quá, phải chi còn em, anh đưa em ra đây mướn hotel “ocean front” một tuần, để tụi mình hưởng tuần trăng mật lại!

**************
**************

Ngày thứ sáu.

Tụi anh rời Key West trỡ lại Miami ghé nhà anh chị Đặng, mời anh chị Đặng đi ăn trưa ở nhà hàng Cuba. Người Cuba nướng gà, nấu cơm nước dừa với tí muối, ăn với đậu đen, khoai mì, ngon và lạ, ai cũng thích. Ăn trưa xong, anh chị Đặng đưa tụi anh đi ngắm biển Miami, biển Miami quá đẹp, nước biển trong xanh.

Ngắm biển Miami xong, trỡ về nhà anh chị Đặng, tụi anh từ giã ra về, anh Đặng nhất định giữ lại không cho về, nên tụi anh ngũ lại nhà anh chị Đặng. Đến tối tụi anh nhờ anh Đặng đưa ra nhà hàng VN ăn phở. Ăn phở, anh uống một chai bia để tiếp anh Đặng.

Trời! Anh đang mệt, uống một chai bia, về đến nhà anh Đặng mắt anh mỡ không ra, anh chạy thẳng vô phòng để nguyên áo quần, anh lăn ra ngũ, trong khi mọi người trò chuyện ở phòng khách. Đến 12 giờ khuya, anh tĩnh rượu, anh đi ra phòng khách thì mọi người đã đi ngũ, anh trở vào phòng thay áo quần và ngũ tiếp.

Sáng hôm sau, anh Đặng nhìn anh kêu trời và nói: "Tôi giữ ông ngũ lại để tụi mình tâm sự, chưa nói lời nào, ông lăn ra ngũ thì chơi với ai!”. Anh cười và đỗ thừa vì tiếp rượu anh Đặng nên mới ra nông nỗi, anh Đặng chịu thua.

**************
**************

Ngày thứ bảy.

Mọi người trong nhà thức dậy sớm, chị Đặng đi mua bánh Cuba để ăn sáng, anh Đặng pha cà phê. Bánh Cuba có nhưn ổi, nhưn dừa… ăn ngon ra phết.

Ăn sáng xong tụi anh cám ơn anh chị Đặng và ra về.

Từ Miami tụi anh chạy thẳng về nhà hàng Tàu ở Savannah Georgia và hẹn anh chị Minh mập ỏ đó để ăn “buffet“.

Ăn “buffet” xong, về nhà anh chị Đức, tắm xong anh lăn ra ngũ, trong khi Đức và Ánh trò chuyện ở phòng khách.

Từ dạo em bị bịnh, em ngũ sớm anh ngũ sớm theo em, nên dạo nầy trời sụp tối là anh buồn ngũ như gà! Nhưng 4, 5 giờ sáng là anh thức, vì dạo em bị bịnh em cũng thức giờ ấy. Anh chưa muốn thay đổi giờ giấc ngũ, vì anh muốn mỗi sáng thức sớm, anh có được yên tịnh để nhớ đến em. Nhưng mỗi sáng như vậy mắt anh hoe lệ, người anh mềm nhũn, tinh thần anh suy sụp. Có lẽ rồi đây anh phải thay đổi giờ giấc ngũ để lấy lại tinh thần vươn lên mà sống, em đâu có muốn thấy anh uỹ mị như vậy phải không em?

**************
**************

Ngày thứ tám.

Ăn sáng xong anh và Đức đánh tennis, Ánh ngồi làm khán giả. Ánh và Đức khen anh đánh tennis hay, anh cũng đồng ý vì từ dạo em mất anh đánh tennis trong “league” của Mỹ nên tiến bộ hơn nhiều.

Đánh tennis xong, tụi anh đến nhà anh chị Minh. Anh chị Minh mời ăn cơm tối, chị Minh nấu canh chua, cá kho, ăn ngon thấu trời.

Ăn cơm ở nhà anh chị Minh xong, tụi anh vội vã về nhà ngũ chuẩn bị cho ngày mai thức sớm ra phi trường về nhà.

**************
**************

Ngày thứ chín.

Ba giờ sáng cả nhà thức dậy, anh chị Đức chuẩn bị đưa anh và Ánh ra phi trường Jacksson Ville Florida. Máy bay anh đáp ở Nashville Tennessee, từ đấy anh đổi máy bay để về San Antonio.

Anh đến Nashville Tennessee sớm, ngồi chờ hai giờ để về San Antonio, rảnh rổi anh viết bài nầy tại phi trường Nashville.

Tối nay Thông cũng về nhà, nó đuợc huấn luyện một tuần tại Houston cho việc làm mới. Thứ Hai tuần tới nó sẽ đi Canada để bắt đầu làm việc.

Tuần tới Thông đi Canada làm việc một tuần, rồi nó được nghĩ một tuần. Sau đó Thông làm hai tuần liên tiếp, rồi được nghĩ hai tuần liên tiếp. Nó rất thích chương trình làm việc như vậy, vì nó có thì giờ chụp hình.

Thôi em nhé, cuối tháng nầy anh sẽ đi Houston dự Hội Quan Âm và thăm tro cốt của em. tth



Key West mặt trời lặn. Click vào hình để xem hình lớn.


Ăn cơm tối đầu tiên ở nhà Đức. Từ trái qua: Trạng, Minh, chị Minh, chị Đức, Đức, Ánh.


Hội nghị bàn tròn bàn Phật sự tại sân sau chùa Phước Huệ Florida. Từ trái qua: chị Đặng, chị Đức, Ánh, Thái, Đặng.

Click Vào Đây - Để xem thêm hình, click vào hình để xem hình lớn.

No comments:

Post a Comment