Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Tuesday, March 23, 2010

Đi dự Lễ Hội Quan Âm năm 2010 tại chùa ViệtNam Houston

Em,

Lễ Hội Quan Âm đầu tiên ở chùa ViệtNam Houston, anh và em xông xáo bán ăn cho gian hàng chùa Bảo Quang San Antonio, rồi tất cả tiền thâu được cả vốn lẫn lời, phái đoàn chùa Bảo Quang cúng lại chùa ViệtNam.

Rồi những năm sau đó anh và em đều về Houston dự Lễ Hội Quan Âm. Mỗi lần về Houston dự Lễ Hội Quan Âm, lòng anh vui thơ thới vì anh thấy em vui.

Đối với em Mẹ Hiền Quan Thế Âm Bồ Tát là tất cả. Bất cứ nỗi lo âu nào, trong nhà hay ngoài xả hội, em đều cầu nguyện Phật Bà.

Năm rồi em đã ho và yếu, anh nghi lúc bây giờ em đã có cancer trong phổi, nhưng ông bác sĩ trị bịnh cho em xem hình phổi không ra, cancer đầy trong đó mà ông bác sĩ cứ nói vết sẹo! Hôm ấy trời trỡ lạnh bất thường, hai đứa mình phải mượn áo lạnh của anh chị Triết, vậy mà em vẫn đứng chắp tay hướng về lễ đài của Mẹ Hiền Quan Thế Âm Bồ Tát cho suốt buổi lễ. Nhìn em đứng chắp tay tập trung tư tưởng hướng về lễ đài với gương mặt trang nghiêm hiền thục, dễ thương làm sao.

Lễ Hội năm nay, Thứ Bảy nầy, anh sẽ đứng chổ hai đứa mình đứng năm rồi. Anh sẽ đứng chấp tay hướng về lễ đài một mình, em không còn đứng bên cạnh anh nữa. Năm nay anh không những chỉ hướng về lễ đài thôi mà anh còn hướng về tro cốt của em đang nằm phía sau lễ đài. Chao ôi! đau lòng cho anh quá, không biết lúc ấy lòng anh sẽ tan nát đến cỡ nào, liệu anh có đứng nỗi suốt buổi lễ? Điều mà anh phải làm là anh mang theo nhiều giấy để lau mắt và đừng để ai thấy anh khóc. Bất cứ người nào thấy anh khóc là em sẽ thấy, em sẽ giận anh lắm phải không em?

******************
******************

Hai đứa mình về chùa ViệtNam Houston dự Lễ Hội Quan Âm không biết bao nhiêu lần, vậy mà anh không hề nghĩ đến chuyện rải tro cốt của em sau lưng tượng Phật Bà ở chùa ViệtNam Houston, có lẽ vì trong đầu óc anh lúc nào cũng nghĩ đến chuyện rải tro cốt hai đứa mình ở ĐàLạt như ước nguyện của anh và em.

Nhưng rồi giờ chót, em viết cho anh mấy chử, dặn dò anh rải tro cốt em trên xứ Mỹ, chổ nào cũng được. Em khóc và trao cho anh miếng giấy đó, không nói lý do, anh đau lòng không dám hỏi vì em đang bịnh nặng!

Trời! trong cái rủi có cái may. Không được rải tro cốt em ở ĐàLạt, rồi như có đấng linh thiên chỉ dẫn để anh rải tro cốt em ở sau lưng tượng Phật Bà ở chùa ViệtNam Houston. Đây là điều ngoài sự mơ ước của anh và em, anh hết sức vui mừng và anh tin chắc em cũng vui như anh. Vì từ đây hằng năm anh có dịp về dự Lễ Hội Quan Âm và thăm tro cốt của em. Hằng năm có cả chục ngàn người về dự Lễ Hội, tưng bừng náo nhiệt, và anh tin rằng em cũng sẽ tháp tùng phái đoàn của Mẹ Hiền Quan Thế Âm Bồ Tát về dự lễ.

Nếu em tháp tùng Mẹ Hiền Quan Thế Âm Bồ Tát về dự lễ kỳ nầy, nếu có thể em cho anh gặp em, thử coi em ăn mặc ra sao, em bây giờ như thế nào. Anh nói em đừng cười anh nhé! Anh bảo đảm anh sẽ giữ khoảng cách giữa chư thiên và người trần tục, anh không dám có ý nghĩ gặp em riêng tư gì đâu!

******************
******************

Sáng nay anh đưa Thông lên phi trường để đi làm ở Canada, về nhà một mình, anh viết bài nầy, nhớ em vô vàn.

Em mất gần 5 tháng rồi! thời gian là liều thuốc xoa dịu vết thương lòng, nhưng sao thời gian như chưa có hiệu nghiệm cho anh? Điều nầy dễ hiểu quá phải không em? Trên đời nầy anh đâu có diễm phúc tìm được người đàn bà hiền thục thứ hai như em! như vậy vết thương lòng của anh sẽ không bao giờ có cơ hội được xoa dịu. Gặp được em là hồng phúc rồi, được một bây giờ lại đòi hai, anh tham quá phải không em? Không có người như em thì cũng tốt, anh sẽ ỡ vậy, vì anh còn thương em quá mà.

Em biết không? từ ngày em mất, chị bs Thanh là người đầu tiên làm mai cho anh. Chị Thanh nói:

- Bà Yến giao quyền sanh sát của ông cho tôi! Ông muốn gặp bà nào thì phải thông qua tôi. Bây giờ tôi giới thiệu ông con bạn tôi chưa chồng đang ở Miền Bắc, con bạn mà tôi đã dẫn về thăm bà Yến, gặp ông rồi đó.

Anh cười nói:

- Cám ơn chị, lòng tôi đang héo hon, tôi chưa nghĩ tới chuyện đó.

Rồi ở San Antonio cũng có người mai mối! Trong chuyến đi Miami, anh chị Đặng cũng muốn làm mai cho anh. Nhưng tim anh như còn đang nằm trong tay em, anh biết em muốn buông thả nó ra, có lẽ nó chưa chịu đi! Quên đi người hiền thục như em đâu có dễ dàng phải không em?

Anh còn nhớ ngày anh mới quen em, anh nói:
- Anh chỉ làm buồn em khi nào anh mất trí!

Và anh đã giử đúng lời nói, vì 45 năm qua chưa có người đàn bà nào hơn em, có thể làm anh mất trí, nên 45 năm anh thương em lúc cuối cũng như lúc đầu.

******************
******************

Mấy năm qua, anh từng nói với em, anh muốn đưa chú thím 5 Phúc đi du lịch với vợ chồng mình để vui chơi. Nhưng rồi Lucas bị bịnh và mất trong 3 năm, ngay sau đó em bị bịnh và mất, thời gian ấy trôi qua gần 5 năm.

Trời! 5 năm trôi qua bao nhiêu thay đổi. Tuần rồi anh gọi chú 5 Phúc mời chú thím đi cruise Alaska với anh và gia đình Thy. Chú Phúc cãm động và nói:

- Cám ơn anh Thái ơi! Giá thử anh cho em đi mấy năm trước thì em còn đi nỗi, bây giờ em ngồi không được quá hai giờ, vì ngồi lâu bàn toạ đau không chịu nỗi!

Trời! mới ngày nào hai đứa mình lên San Francisco ăn cơm với chú thím, mà bây giờ sức khoẻ chú như vậy! Chú Phúc lớn hơn anh 6 tuổi, vậy là anh chỉ còn 6 năm nữa thôi, phải không em?

Ân nghĩa của anh với chú Phúc, anh không bao giờ quên, vậy mà giờ đây anh hết cơ hội để đền đáp, thật đau lòng cho anh quá!

Nhớ ngày xưa vào một sáng Thứ Bảy, chú Phúc đang trong phòng hành quân của ông Tư Lệnh Không Quân, chú mỡ máy nghe khu trục bỏ bom. Một chiếc khu trục vừa bị bắn rớt ờ vùng Đức Hoà, Đức Huệ gần biên giới Miên.

Qua máy vô tuyến, chú Phúc hỏi tên phi công khu trục bị rớt, và được cho biết phi công tên Huỳnh thông Thái. Chú Phúc rã rời!

Trực thăng Mỹ ở Đức Hoà lên cấp cứu phi công và báo về nhà tìm không được phi công, vì lúc ấy VC đang lùng bắt nên anh đang trốn. Chú Phúc và anh em ở phi đoàn, ai cũng đinh ninh anh chết!

Rồi chiều hôm ấy anh bước vô nhà chú Phúc trong Tân Sơn Nhất, chú Phúc kêu lên:

- Trời! người về từ cỏi chết.

Anh và chú Phúc trò chuyện một lúc, rồi chú Phúc hỏi:

- Anh tính sao anh Thái?
- Tính cái gì chú 5?
- Anh có muốn bỏ khu trục không?

Anh về phi đoàn khu trục mới vài tháng, anh đã đi đám ma chôn anh Phi Đoàn Trưởng, chôn anh Trưởng Phòng Hành Quân. Rồi anh bạn ngũ chung phòng sĩ quan độc thân với anh vừa mất được một tuần thì tới phiên anh bị bắn rớt. Những chuyên nầy anh đã giấu kín em.

Vừa mới thoát chết, nghe chú Phúc mỡ đường cho bỏ khu trục, anh nói:

- Chú 5! bỏ khu trục có được không?
- Để em lo.

Thế rồi chú Phúc lo cho anh về Phi Đoàn 716 ở Tân Sơn Nhất. Nhà mình ở đầu đường Nguyễn minh Chiếu gần lăng cha cả. Được về Tân Sơn Nhất gần nhà, em khỏi phải lo sợ sống một mình giữa đêm khuya, anh mừng và âm thầm mang ơn chú Phúc.

Giờ đây chú Phúc đã già yếu! mộng ước đưa chú thím 5 đi du ngoạn không còn thực hiện được nữa rồi. Thôi thì Tháng Tư anh lái xe đi qua Thy, anh sẽ lái xe lên San Francisco thăm chú thím Phúc rồi anh về Thy sau.

Thôi em nhé! Anh sẽ báo cáo tiếp cho em về Hội Quan Âm 2010. tth

No comments:

Post a Comment