Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Sunday, April 4, 2010

Anh gặp em trong Lễ Hội Quan Âm năm 2010

Em,

Trong bài viết “Đi dự Lễ Hội Quan Âm năm 2010 tại chùa ViệtNam Houston”, anh post trong blog nầy ngày March 23, 2010, anh có yêu cầu em cho anh gặp để anh xem em bây giờ ra sao.

Chiều hôm qua Thứ Bảy April 3. 2010, anh ngũ trưa tới hơn 4 giờ anh mới dậy, anh gặp em. Anh đang ngồi với một nhóm người, em như tắm gội ở đâu vừa xong đi ra, em ăn mặc áo sơ mi dài tay và quần tây, màu nâu sồng láng mướt sang trọng, tóc em búi cao thẳng lên khác lạ.

Em tìm chổ ngồi một mình, cách xa anh như cố tình giử khoảng cách. Thấy em anh thương quá, anh đi lại ngồi gần em, rồi anh thức giấc tĩnh mộng, tiếc nuối cuộc gặp gỡ quá ngắn ngủi. Anh tham quá phải không em? Anh mong gặp để xem em bây giờ ra sao, em cho anh gặp, rồi lại than gặp gỡ quá ngắn ngủi! Hơn nữa cũng tại anh đi lại ngồi gần em, nếu không thì em cho anh gặp lâu hơn phải không em? Anh thật đáng tội!

Sau khi gặp em, anh thức dậy ra nhà hàng Mỹ ăn cơm tối thì Thu con O Đội gọi anh, cho biết Thu đã về tới Houston, Thu hẹn anh sáng Thứ Hai April 5, 2010 anh sẽ xuống Houston đón vợ chồng Thu về San Antonio chơi vài ngày, vì Thu muốn thăm chổ ở của em. Thu cho biết chiều hôm nay Thu vô chùa ViệtNam Houston viếng Phật Ngọc, và chiều hôm nay ở chùa có lễ lớn lắm. Thu có cầu nguyện cúng vái cho em. Anh cũng có lập sớ cầu siêu và cúng dường để chùa ViệtNam cúng cầu siêu cho em.

Anh vô website của chùa ViệtNam xem chương trình lễ, coi chiều hôm nay lễ gì. Anh giật mình vì 4 giờ chiều hôm nay có lễ “Đăng Đàn Chẩn Tế Âm Linh Cô Hồn “. Trời! giờ lễ nầy đúng vào giờ em cho anh gặp! Anh gặp em trong dáng điệu nghiêm trang, áo quần láng mướt sang trọng, anh vui quá, nhưng rất tiếc hai đứa mình chưa có trò chuyện gì hết!

Chiều Thứ Bảy April 3, 2010 là lễ chót của Lễ Hội Quan Âm năm 2010 tại chùa ViệtNam Houston, trưa Chủ Nhật April 4, 2010 là lễ bế mạc.

Anh cám ơn em, còn nhớ lời yêu cầu của anh, em đã cố gắng cho anh gặp vào lễ chót, dù rằng anh biết em theo phái đoàn nên rất bận rộn.

Rồi sáng hôm nay Chủ Nhật, trời gần sáng, anh còn đang ngũ, có tiếng em gọi anh rất rỏ từ trong góc phòng, chổ tấm hình thờ của em. Nghe tiếng em gọi, anh trã lời như lúc em còn sinh thời: “Cái gì em?”. Rồi anh thức giấc, tĩnh mộng, nhớ thương em vô vàn!

Anh không biết em gọi anh để nói gì! Chắc là em muốn nói "good bye" để theo phái đoàn về lại trên ấy, nhưng vì em nghẹn ngào nên lặng thinh? Sáng nay Chủ Nhật anh bỏ đánh tennis, anh lên chùa Bảo Quang dự lễ hằng tuần, và đốt nhang cầu Chư Phật gia hộ cho em.

*****************
*****************

Mấy ngày nay anh đọc chuyện “Rừng Khóc Giữa Mùa Xuân”, chuyện có thật, được nhà văn Phạm Tín An Ninh viết lại nên cãm động dễ thương, làm anh nhớ thương em vô vàn.

Trong chuyện, anh thương xót cho sự bất hạnh của các cô gái VN thời chinh chiến, lớn lên may mắn có được người chồng lính, để rồi đêm ngày ngồi chờ điện tín của chồng. “Chỉ khi nào tiểu đoàn về hậu cứ dưỡng quân, anh đánh điện tín để tôi lên với anh.”

Một năm đơn vị chồng có bao nhiêu lần dưỡng quân? Chắc là không quá mấy đầu ngón tay! Và thời gian “lên với anh” là bao lâu? chiến trường đang sôi bỏng, dưỡng quân vài ngày là phúc đức rồi phải không em?

Trời! Một thiếu phụ son trẻ, thủ tiết ngồi chờ điện tín của chồng để “lên với anh!” vài ngày, rồi sau đó về nhà chồng làm dâu tiếp!

Thật là nghiệt ngã éo le! Chồng bị thương và có tật đi khập khiễng, trong nỗi lo sợ hãi hùng nầy lại trộn lẫn với niềm vui, vì đây là dịp may duy nhất “được gần anh lâu dài”.

Đọc chuyện nầy làm anh nhớ đến cái diễm phúc của hai đứa mình.
Đám cưới hai đứa mình xong, anh và em mỗi đứa mỗi nơi. Anh bay khu trục ở Biên Hoà, em dạy ở Di Linh Lâm Đồng, nhà hai đứa mình ở đường Nguyễn minh Chiếu gần Lăng Cha Cả thì bỏ trống!

Rồi như có đấng linh thiêng phù hộ. Anh rớt khu trục thoát chết, và chú 5 Phúc lo cho anh về Phi Đoàn 716 Tân Sơn Nhất.
Sau đó em được hoán chuyển về dạy ở trường Trương minh Giảng gần nhà. Mọi việc diễn tiến thuận lợi cho anh và em nhanh chóng đến độ ngoài sự tưỡng tượng của anh.

Em là vua nhát, nếu em ngũ ỡ nhà một mình chỉ một đêm thôi, anh bảo đảm trong nhà sẽ bay mùi không thỡ được. Và anh làm sao yên tâm, vì thương em quá.

Nói chung, mọi việc như có Chư Phật sắp xếp, diễn tiến hết sức tốt đẹp cho cuộc sống anh và em, thật là hồng phúc cho hai đứa mình, phải không em? Chắc là nhờ sự hiền thục của em, nên Chư Phật gia hộ cho hai đứa mình đó.

*****************
*****************

Thông hiện về nhà nghĩ hai tuần, nhưng anh vẫn thấy nó làm việc hùn hụt qua laptop. Nó khoe “project” ở Canada nó đã làm xong, xếp của nó thích lắm. Thứ Năm tuần rồi, hảng đãi tiệc ăn mừng nó làm xong “project” trong thời gian ngắn kỹ lục, nó vui uống rượu nhiều suýt bị bịnh!

Thôi em nhé, sáng sớm ngày mai anh đi Houston đón vợ chồng Thu con O Đội về San Antonio chơi vài ngày. Anh sẽ báo cáo em sau. tth

No comments:

Post a Comment