Saturday, April 10, 2010
Tiếp đón vợ chồng Thu và anh gặp em
Vợ chồng Thu thăm tro cốt của em
Vợ chồng Thu đứng trước bàn thờ với bài vị của em. Ba tấm hình sát số 4 theo thứ tự từ trái qua như sau: Mạ Đàlạt, em, Má Saigon. Click vào hình để xem hình lớn.
Click Vào Đây - Để xem thêm hình, click vào hình để xem hình lớn.
Em,
Ngày Thứ Hai April 5, 2010 anh lái xe xuống Houston đón vợ chồng Thu con O Đội Nha Trang về San Antonio thăm chổ ở củ của em.
Thu về Houston ở nhà người quen. Trời! nhà người quen nầy ở phía Bắc Houston khoảng 50 miles, chổ nầy anh và em chưa bao giờ tới dù rằng hai đứa mình đi Houston thường xuyên từ 1975.
Đón vợ chồng Thu, anh đưa Thu vô chùa ViệtNam thăm tro cốt của em, anh thấy có ai cắm nhang chổ tro cốt của em, anh lấy nhang còn lại vất ra lộ, sợ Quý Thầy thấy vì lo sợ cháy!
Anh gặp Thầy Minh Tân đang dọn dẹp xung quanh lễ đài gần tro cốt của em. Thầy Minh Tân biết anh đi thăm tro cốt của em, Thầy nói: “Từ đây Lễ Hội Quan Âm mỗi năm, anh Thái bắt buộc phải về rồi, vì tro cốt chị ở đây mà!”. Anh cười đồng ý.
Anh và Thu vô chánh điện lễ Phật và cầu nguyện cho em. Anh có thăm Hoà Thượng Viện Chủ, Hoà Thượng cũng đang coi dọn dẹp.
Thăm tro cốt em xong, anh đưa vợ chồng Thu đi ăn trưa và đi chợ Hồng Không mua ít bánh, rồi về tới San Antonio gần 7giờ tối. Anh ngồi và lái xe suốt gần 13 giờ, ngày hôm sau anh bị đau lưng. Lần đầu tiên anh bị đau lưng, anh già quá rồi mà anh cứ tưởng còn ngon, khổ thiệt!
Đêm đầu ở nhà mình, anh và vợ chồng Thu trò chuyện tới khuya, toàn nói chuyện về em, chuyện nào Thu cũng đề cao em hết và anh đồng ý với Thu.
Ngày thứ nhì:
Anh đưa vợ chồng Thu đi thăm chùa Bảo Quang, rồi đến nhà Định thăm và anh rủ Định đi ăn trưa, sau đó anh đưa vợ chồng Thu về nhà nghĩ.
Ba giờ chiều, anh đưa vợ chồng Thu thăm thành Alamo và đi tàu trên dòng sông San Antonio. Đến tối anh kêu Út ra nhà hàng China Sea ăn cơm tối với vợ chồng Thu. Ăn xong anh đưa vợ chồng Thu về nhà nói chuyện khá khuya, cũng toàn chuyện về em, làm anh nhớ thương em làm sao!
Ngày thứ ba:
Sáng sớm anh đưa vợ chồng Thu đi ăn sáng uống cà phề, rồi về lại Houston. Kỳ nầy anh ngũ lại nhà Nhã ở Houston, không dám lái về lại San Antonio ngay, anh sợ bị đau lưng trỡ lại.
Anh gặp em trong bửa cơm gia đình:
Tối hôm ấy, anh ngũ ở nhà Nhã, khoảng 3 giờ sáng anh gặp em với Ba Mạ Đàlạt trong bửa cơm ở nhà hàng. Ngồi quanh bàn tròn rộng lớn, Mạ ngồi giữa, sát bên Mạ, một bên là Ba, một bên là em. Em ngồi cách anh mấy ghế trống!
Ba nhìn em với niềm vui quá sức, Ba đứng dậy đi về phía em, anh tưởng Ba đến hôn em, nhưng Ba đi luôn qua ghế em không dừng lại, chắc là Ba sợ em bị rầy. Anh nhìn em chăm chú, em mặc áo trắng ngà láng mướt, gương mặt em trắng đẹp phúc hậu, tóc em chải như xưa. Anh nói:
- Em dễ thương quá!
Em không trả lời câu nói của anh, em chỉ vào phía dưới bả vai bên phải của em và nói như tránh lãng sang chuyện khác:
- Anh, em đau chổ nầy!
Anh nói:
- Coi chừng em bị đau phổi!
Rồi anh thức giấc nhớ em, trằn trọc mãi không sao ngũ lại được. Đây là lần đầu tiên em cho anh gặp và em trò chuyện với anh, anh cám ơn em. Đây cũng là lần đầu tiên anh gặp Ba Mạ. Chắc là Ba Mạ gặp em vui quá, nên mới cho anh gặp chứ gì?
Lâu nay anh thanh phiền, em cho anh gặp mà không có trò chuyện gì hết! Lần nầy em cho anh gặp trong bửa cơm gia đình với trang phục trần tục, có cả Ba Mạ, nên em mới dám trò chuyện với anh? Em cố sắp đặt để làm vui lòng anh phải không em?
Tội nghiệp em quá! Anh biết em bị đau chổ ấy vì em bị cancer phổi mà, nhưng đó là chuyện xưa rồi phải không em? Bây giờ khi nào em với trang phục Chư Thiên, em đâu còn lo đau bịnh gì nữa. Anh mừng cho em.
Vừa rồi anh than với Thu con O Đội, rằng lần trước anh gặp em anh mừng quá, anh đi lại ngồi gần kế em, em cho anh thức giấc tĩnh mộng liền, làm anh cụt hứng.
Thu nói chắc là em sợ anh ôm vai bất tử và Thu dặn anh phải cẩn thận, không khéo em sẽ thành Tiên bị phạt giáng trần. Nghe Thu nói anh giật mình, anh hứa với em từ đây anh sẽ giữ khoảng cách giữa hai đứa mình mỗi lần gặp nhau. Em vui chưa?
************
************
Ngày thứ tư:
Sáng sớm Nhã dọn ăn sáng và cà phê cho anh. Trước khi về lại San Antonio, anh ghé mời anh chị Kháng phụ tá Hoà Thượng Viện Chủ ra nhà hàng ăn cơm trưa để anh cám ơn anh Kháng đã giúp ý kiến chổ rải tro cốt của em.
Anh vô nhà anh Kháng, tán gẩu đã rồi kéo nhau đi ăn. Đang đứng trước sân cỏ nhà anh Kháng, chưa lên xe, anh bị chóng mặt và mữa. Tất cả kéo vô nhà lại, chị Kháng đưa dầu cho anh thoa. Thoa dầu xong, không thấy bớt, anh xin lỗi anh chị Kháng để hẹn lại dịp khác. Anh Kháng lái xe anh, chở anh về nhà Nhã, chị Kháng lái xe theo để chở anh Kháng về.
Về nhà Nhã, Nhã nấu cháo cho anh ăn, rồi anh đi ngũ đến chiều, thức dậy anh cảm thấy khoẻ hẳn, anh gọi anh chị Kháng mời đi ăn tối với vợ chồng nhã. Anh chị Kháng cười nói: “Anh nhất định mời tụi tôi ăn cho được phải không?”. Anh cười.
Ngày thứ năm:
Sáng sớm trước khi về lại San Antonio, anh ghé chùa VN thăm tro cốt của em. Trên đường đến chùa, nước mắt anh cứ ràn rụa vì nhớ em. Nếu đà nầy cứ tiếp tục, có lẽ cuộc đời còn lại của anh sẽ không còn bao lâu. Có vợ chồng Thu về thăm, anh cố tình đùa giỡn cho nguôi nguây, nhưng nguôi nguây cũng chẳng được lâu!
Trong chuyến lái xe đi qua Thy tới đây, anh dự trù đi vài tháng, nếu tinh thần anh còn tiếp tục suy sụp, anh sẽ tính chuyện đi “oversea” qua Âu Châu và Á Châu thử coi có cứu vản tinh thần của anh có được không! Nếu không được cũng chẳng sao, anh cũng như em rất “tự tại” rồi, không còn gì để nuối tiếc. Cám ơm em đã cho anh 45 năm tràn đầy yêu thương hạnh phúc, anh “quá đã” rồi! Thương em lắm.
Anh chị bs Thanh gỡi lời cám ơn em:
Anh gọi anh bs Thanh, khoe lần trước anh gặp em. Khi anh nói em búi tóc thẳng lên, khác lạ. Anh Thanh hỏi:
- Giống tóc Phật Bà phải không?
- Trời! ông già ơi (anh với anh Thanh gọi nhau bằng ông già), vậy mà tôi không nghĩ ra, bây giờ ông già nói tôi mới nhớ và đang giật mình đây, giống y kiểu tóc ấy.
Anh Thanh nói tiếp: “Ghê chưa, đệ tữ của Phật Bà mà”. Rồi anh Thanh kễ chuyện mới đây về cháu Tèo con trai út của anh:
- "Thằng Tèo thi y khoa đậu rồi, nó nạp đơn xin đi thực tập ở nhà thương, không nơi nào nhận nó, trong khi cô vợ sắp cưới cùng lớp y khoa với Tèo thì được nhận đi thực tập. Tèo buồn khóc, vợ chồng tôi lo quá vì còn mấy ngày nữa là vợ chồng tôi đưa vợ chồng Tèo về VN chơi tám tuần. Bà xả tôi định huỷ bỏ chuyến về VN và chịu mất tiền mấy ngàn US.
Rồi vợ chồng tôi dẫn Tèo vô cầu nguyện Phật Bà và chị Thái hai ngày liền, thế là mấy ngày sau có nhà thương ở Miền Bắc kêu Tèo lên phỏng vấn. Phỏng vấn xong, Tèo gọi về báo Tèo đã được nhận cho thực tập. Tôi mừng quá nhảy gần đụng trần nhà luôn.
Ông già thấy bà Thái linh thiên chưa? Khi nào ông già đi thăm bà Thái cho tôi gởi lời cám ơn nhé."
Anh Thanh nói làm anh nỗi da gà! Em đã âm thầm giúp cháu Tèo? Anh cám ơm em và anh chị Thanh cám ơn em. Ngày xưa chị Thanh bị “accident” nên có cháu Tèo, em là người bồng cháu Tèo lúc mới sanh, hai đứa mình thương Tèo lắm, nên em giúp cháu Tèo anh không ngạc nhiên.
Sau khi anh Thanh nói, anh nhớ ra lúc anh đưa Thu vô thăm tro cốt em, anh thấy có nhang của ai cắm chổ tro cốt em, đúng là nhang của ông già Thanh chứ không còn ai khác! Chắc là lọ đèn cầy hôm nào cũng của ông già Thanh! Chiều nay anh gọi anh Thanh để hỏi về vụ nhang đèn, nhưng anh chị và vợ chồng cháu Tèo đang trong máy bay trên đường về VN.
Nghe anh Thanh diễn tả nỗi vui mừng của anh chị về cháu Tèo, và anh chị tõ lòng biết ơn em, làm anh hãnh diện và vui phơi phới. Vì anh tin rằng em đã đạt được ước nguyện của em, đang ở nơi Tây Phương Cực Lạc dưới sự hướng dẫn của Chư Phật. Anh mừng cho em và thương em lắm. Kỳ sau em có cho anh gặp thì cho anh gặp lâu lâu, anh hứa sẽ không lại gần em như vừa rồi. Chắc là em sợ anh lại gần ôm vai em ẩu, Chư Phật sẽ rầy em chứ gì? tth
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment