Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Sunday, July 5, 2015

Tham quan Breckenridge Colorado - Chị Bảy



Tham quan Breckenridge Colorado.

Kira và Aiden vừa bắt đầu nghĩ hè năm 2015, Thy đưa gia đình đi Breckenridge Colorado nghĩ hè và mừng sinh nhật 50 tuổi của Chinh luôn thể. Tôi bay từ San Antonio Texas, gia đình Thy bay từ San Diego Ca, và gặp nhau ở phi trường Denver Colorado. Má Chinh và các em các cháu của Chinh cũng lần lượt bay về phi trường Denver, và hẹn gặp nhau ở Breckenridge.


Tôi gặp gia đình Thy ở phi trường Denver.
Gia đình đứng chờ xe bus của hảng cho thuê xe Avis đến đón về hảng lấy xe. 

Chờ xe bus của hảng cho thuê xe Avis.
Từ trái: Kira, Thy, Aiden, Chinh.

Ngồi chờ Thy sắp hàng lấy xe.

Thy sắp hàng chờ lấy xe. Thy sắp hàng chờ hai giờ mới thuê được chiếc xe hơi vì khách đông quá! 

Breckenridge rộng 5.0 sq mi (12.8 km2) ở phía Tây Nam phi trường Denver khoảng 2 giờ lái xe. Breckenridge là thành phố trượt tuyết nổi tiếng ở Colorado. Breckenridge ở cao độ 9600 ft (2926m) so với mặt biển.


Mùa Hè nhưng đỉnh núi ở Breckenridge còn tuyết.

Từ Denver đi Breckenridge, xe phải chạy qua một đường hầm khá dài.

Trên đường đi Breckenridge, Thy dừng xe cho gia đình chụp hình hồ nước quá đẹp.

Tôi và Kira bên hồ nước. Kira 13 tuổi mà cao quá.

Chinh và Kira bên hồ nước.

Từ phi trường Denver, Thy thuê xe đưa gia đình Thy và tôi đi Breckenridge. Gia đình đã thuê sẵn một cái nhà nằm trong rừng thông ở Breckenridge. Nhà nầy có ba tầng, 6 phòng ngũ, 4 phòng tắm, hai phòng khách rộng lớn, có bàn bi da, có phòng tắm hơi, có bồn tắm nước nóng. Khi gia đình Thy và tôi đến Breckendrige thì đã có má của Chinh và gia đình em gái Chinh trong nhà từ hôm trước. Nhà đầy đủ tiện nghi và còn mới, gia đình thuê với giá $5000USD/một tuần.

Nhà gia đình thuê nhà trong rừng thông ở Breckenridge.
Từ trái: Thuỹ em Chinh, Thy, Nga em chinh.

Ngày xưa khi chúng tôi lái máy bay trên 10000 ft thì phải mang mặt nạ thở bằng bình dưỡng khí, vì với cao độ nầy trở lên sẽ thiếu dưỡng khí sẽ làm phi công buồn ngũ rất nguy hiểm!

Breckenridge ở cao đ 9600 ft. Với cao độ nầy dưỡng khí rất loãng, khi tôi vừa bước vô nhà ở Breckenridge, người tôi lâng lâng nhức đầu rất khó chịu. Mấy người em của Chinh, có người bị ói, nhức đầu. Aiden con trai của Chinh thì mấy ngày đầu, nó kêu đau bụng và khóc vì áp suất trong người nó và áp suất bên ngoài sai biệt quá cao.

Với cao độ 9600 ft, những bịch kẹo, bịch đồ ăn bằng nylon… được đóng kín ở dưới thấp với áp suất cao rồi được đưa lên cao độ nầy, thì bị phình ra tròn vo vì áp suất bên ngoài giảm đi rất nhiều.  

**************

Nhìn những bịch đồ ăn bị phình ra tròn vo trong tiệm thực phẩm ở Breckeridge, làm tôi liên tưởng tới lần tôi đi câu cá ở biển sâu (deep sea fishing) ở South Padre Island Texas với anh bs Thanh bồ tèo của tôi. Lần ấy chúng tôi trả $70USD/1 người, để đi câu bằng tàu to lớn chứa khoảng 40 người. 

Tàu chạy thẳng từ bờ bốn giờ liền để ra hải phận quốc tế. Khi tàu đến hải phận quốc tế thì chủ 
tàu kéo cờ Mỹ lên và cho tàu chạy quanh cho du khách câu trong bốn giờ, sau đó tàu chạy thẳng vào bờ bốn giờ nữa. Tổng cộng chuyến đi câu là mười hai giờ liền. Tôi và anh Thanh mữa đã luôn!

Lần ấy chúng tôi đi câu cá Hồng (Red Snapper). Cá nầy sống dưới đáy biển cực kỳ sâu. Chúng tôi phải dùng cần câu điện để kéo cá cho lẹ vì sâu quá. Cá Red Snapper sống dưới đáy biển với áp suất rất cao. Khi chúng tôi kéo con cá Red Snapper dưới đáy biển lên tàu, thì bụng con cá bị phình ra tròn vo, hai mắt con cá bị lồi ra ngoài, vì áp suất trong thân con cá là áp suất của đáy biển, cao hơn áp suất trên mặt biển rất nhiều. 

Nếu con cá không đủ kích thước để giữ thì chúng tôi phải thả nó xuống biển. Muốn thả con cá xuống biển thì chúng tôi phải dùng cây kim nhỏ chích bụng con cá cho xẹp rồi mới thả nó xuống biển. Nếu không thì con cá sẽ không chìm và sẽ chết. 

Lần đi câu ấy tôi và anh Thanh mữa đã luôn. Khi tàu rời bờ để chạy thẳng ra hải phận quốc tế. Tàu đi được một giờ thì ông già Thanh bắt đầu mữa. Tôi và anh Thanh gọi nhau bằng ông già, theo kiểu dân chơi Sàigòn lúc trẻ ngày xưa! Già Thanh, già Thái...để như ta đây người lớn!


Ông già Thanh đi tìm chổ nằm, nhưng ông già mắc cở nên đi xuống hầm máy tàu, gần nhà cầu, ông già nằm liệt xuống sàn tàu ẩm ướt. Tôi lúc bây giở thì còn tỉnh táo.


Sau 4 giờ chạy với tốc độ nhanh, tàu ra đến hải phận quốc tế, nơi đây biển cực kỳ sâu. Nhìn nước biển màu xanh đen mà tôi chưa từng thấy. Chủ tàu ra lệnh nhân viên chuẩn bị cho du khách câu. Có người móc mồi, du khách chỉ quăng mồi có lưởi câu với chục chì to bằng nắm tay xuống biển. Khi cá cắn câu, du khách chỉ bấm nút điện để máy kéo cá lên.


Tôi câu được một con cá Red Snapper khoảng 2 lbs. Tôi bỏ con cá vô thùng nước đá (Ice Chest) và tôi bắt đầu mữa. Nhưng tôi tiếc $70USD tiền tàu nên tôi vừa mữa vừa câu.


Tàu to lớn nầy có Radar tìm cá. Mỗi lần ông lái tàu thấy đàn cá hiện lên trong màn radar, tức thì ông quăng lon bia không xuống biển để đánh dấu và ông sang số cho tàu chạy ngược (reverse) để thắng tàu lại cho du khách câu quanh lon bia. Mỗi lần ông reverse, trời! chiếc tàu to lớn như con trâu điên bị cắt cổ. Nó nhảy dựng lên, gục gục trên mặt biển. Mỗi lần như vậy, tôi mữa ra mật xanh.    


Tôi tiếp tục vừa mữa vừa câu. Một cô Mỹ trắng trẻ đẹp đến gần tôi nhìn tôi mữa và cô cười. Cô chỉ miếng thuốc dán tròn bằng đầu ngón tay mà cô dán gần lỗ tai, rồi cô nói với tôi:


- Sao mầy không đi bác sĩ để lấy thuốc dán chống say sóng như tao nè? 


Tôi bỏ câu và dẫn cô gái đi xuống hầm tàu với tôi. Tôi chỉ ông già Thanh đang nằm liệt trên sàn tàu ẩm ướt và nói:


- Bác sĩ của tao nằm kìa!


Cô gái ngoe nguẩy bỏ đi! Tôi hối hận đã làm cô gái không vui. Đúng ra tôi nên lịch sự xin cô dán cho tôi miếng thuốc dán cho cô vui. Thật ra thì khi ăn sáng, tôi và ông già Thanh đã uống đủ thứ thuốc chống say sóng rồi!


Thành tích của chuyến đi câu. Sau 4 giờ câu ở hải phận quốc tế
, chủ tàu cho ngừng câu để du khác khoe thành tích trước khi tàu trở về. Mọi người mở nắp Ice Chest to lớn để khoe cá. Trời! Ice Chest của ai cũng đầy cá, riêng Ice Chest to lớn của tôi chỉ có một con duy nhất!

Tôi làm mặt tỉnh và nói lớn: "Ai bán cá tôi mua?". Trời! Ùn ùn ai cũng muốn bán cá để gỡ tiền tàu! Tôi chỉ những con cá to nhất trong Ice Chest của họ: "Con nầy...con nầy... bao nhiêu...bao nhiêu...?" Thế là trong phút chốc, Ice Chest to lớn của tôi đầy nhóc cá to. Cá to chọn lọc mà chỉ có $80USD một Ice Chest to lớn, rẻ rề!


Lên bờ, tôi và ông già Thanh khiêng Ice Chest cá, đi bộ về Condo gần đó. Hai đứa tôi vươn vai đi như kẻ chiến thắng. Hai bà xả thấy chúng tôi về, dẫn bầy con ra mừng. Hai đứa tôi làm mặt tỉnh. Mấy đứa con mở nắp Ice Chest rồi hò hét khi thấy đầy nhóc cá. Hai bà kêu lên:

- Sao câu hay vậy?


Tôi làm mặt tỉnh, nói chận ông già Thanh:


- Dân câu nhà nghề mà!


Hai bà vui ra mặt.


Chiều hôm ấy, tôi mổ bụng cá lấy hết đồ lòng ra rồi tôi nhét muối xả ớt vô bụng cá. Tôi gói cá bằng giấy nhôm rồi nướng. Trời! Cá Red Snapper còn tươi, nướng cuốn bánh tráng rau sống chấm nước mắm, ăn ngon thấu trời đất. Chúng tôi ăn cá nướng no tới lổ mũi. Mấy ngày sau, các con thấy cá là tụi nó le lưởi, ngán không dám ăn nữa!


Ăn cá xong, tôi khai thật rằng hai đứa tôi trả $140USD để xuống tàu mữa. Cá nầy là cá tôi mua của du khách trên tàu. Tôi kể chuyện ông già Thanh nằm trên sàn tàu ẩm ướt và chuyện cô gái khoe thuốc dán chống say sóng. Cả nhà cười ra nướt mắt.


Kỹ niệm chuyến đi câu nầy, tôi và ông già Thanh sẽ mang theo xuống tuyền đài!  

          
**************

Rafting. Trước khi đi Breckenridge, Thy gọi hỏi tôi có muốn đi Rafting không, để Thy mua vé trước. Tôi đã thấy nhiều Rafting trong TV, rất nguy hiểm, nên tôi chần chừ. Thy nói Rafting nầy, trên sông nước chảy êm không nguy hiểm. Tôi xiêu lòng và Thy mua vé Rafting cho tôi.

Sáng sớm hôm ấy, gia đình gồm có 16 người, 9 người lớn và 7 đứa nhỏ từ 7-14 tuổi, đi Rafting ở Canon. 


Canon là một thành phố phía Nam Breckenridge, cách Breckenridge hai giờ lái xe. Người dân Canon sống nhờ làm việc cho nhà tù và sống nhờ du khách. Canon có 13 nhà tù với 36000 tù nhân. Những tù nhân liên bang nổi tiếng như Unabomber, Tim McVeigh... đều được nhốt ở đây.


Canon có cao độ 5332 ft so với mặt biển. Với cao độ nầy chúng tôi cãm thấy rất dễ chịu. Tôi đi Rafting rồi ăn trưa ở Canon cả ngày, tôi cãm thấy rất khoẻ.



Gia đình ngồi chờ đi Rafting.

Du khách mặc áo phao, đội mũ an toàn, chuẩn bị đi Rafting. 


Du khách lên xe bus để xe đưa xuống bờ sông.

Tour guide đang hướng dẫn cách cấp cứu dưới nước.

Tour guide dẫn 8 người trong xuồng của tôi xuống xuồng.
Từ phải: Chinh và Aiden, bs Thanh em Chinh và cháu, Thái, con gái của Thuỹ, Nga và con trai.

 
Gia đình phụ tour guide khiêng xuồng xuống sông.

Chị Bảy chào tay để lên xuồng!

  Xuồng ra sông, ai nấy "hồ hởi" lắm!

Xuồng đang gặp sóng gió mà ai nấy cười vui lắm!
Hàng đầu từ trái: Chinh, Aiden, Thanh.
 Thái ngay sau Thanh, Nga ngay sau Thái.  

Rafting nguy hiểm chết người. Khi gia đình lên xe bus để xe đưa xuống bờ sông, ông tour guide Rafting đứng trên xe bus chỉ cách cấp cứu khi du khách bị rớt xuống sông. Ông chỉ cách khi xuồng bơm hơi bị lật úp, thì du khách làm sao chui ra khỏi xuồng để ngoi lên mặt nước thở. Nhìn gương mặt khẩn trương của ông tour guide, tôi hình dung được sư nguy hiểm chết người của trò chơi nầy. Nhưng khi lên xuồng bơm hơi đi Rafting, du khách vui quá, không ai còn nghĩ tới nguy hiểm.

Đi Rafting xong, chúng tôi lên xe bus để trở về chổ đậu xe. Trên đường trở về chổ đậu xe, tài xế chỉ chúng tôi một chiếc xuồng Rafting bị lật và du khách đang bơi lặn hụp. Vì xe bus chạy nhanh, nên không ai thấy rỏ và biết được sự nguy hiểm của trò chơi chết người nầy, cho tới chiều tối khi tôi đưa gia đình đi ăn phở.



Tôi đưa gia đình đi ăn phở.
Hình dưới cùng bên phải vô: Micheal chồng của Thuỹ, con gái Micheal.

Khi tôi đưa gia đình đi ăn phở, tôi gặp một anh chạy bàn người Việt Nam. Tôi khoe với anh, chúng tôi mới đi Rafting về. Anh nói:

- Tôi tính đi Rafting trước khi tôi về Việt Nam chơi hai tháng, nhưng tuần trước có 4 người chết vì Rafting, nên tôi sợ quá không đi.


Nghe anh nói, người tôi rã rời! Tour guide khoe với chúng tôi, áo phao mà chúng tôi mặc khi Rafting là loại áo phao được design để người mặc lúc nào đầu cũng trên mặt nước để thở. Thế thì tại sao có người chết?


Thật ra áo phao đó ăn thua gì với sức mạnh của nước cuốn. Nước có khuynh hướng hút cuốn người bơi xuống đáy sông với sức cực kỳ mạnh
. Mà đáy sông thì toàn là đá to lồi lỏm, đáy sông là chân núi mà! Tuyết trên núi tan và chảy xuống chân núi, tạo nên dòng sông có nước lạnh buốt và sức chảy của nước cuồn cuộn cực kỳ mạnh. Nước tuyết tan đổ dc núi mà! 


Đây là dòng suối cạnh nhà chúng tôi thuê. Chỉ một lượng nước nhỏ của tuyết tan trên núi đổ xuống, đủ tạo nên dòng suối có vẽ dữ dằn như vậy. Hình dung lượng nước khổng lồ của tuyết tan từ trên núi cao đổ dốc xuống chân núi rộng lớn tạo nên dòng sông mà chúng tôi đi Rafting, thì nước của dòng sông nầy sẽ cuộn xoáy cở nào. Nước của tuyết tan nầy đủ lạnh để làm tê cứng tay chân, đây cũng là lý do du khách bị té xuống sông cực lạnh nầy sẽ bơi không dễ dàng! Hơn nữa, nhìn đá của dòng suối nầy, đáy sông mà chúng tôi đi Rafting có đá to và nhiều hơn vậy!   

Trước khi du khách lên xe bus để ra bờ sông đi Rafting, hảng Rafting bắt mỗi người điền vào tờ giấy và ký tên, để hảng Rafting hoàn toàn không có trách nhiệm trong chuyến đi nầy. Cha mẹ thì ký tên cho con vị thành niên. Trời! Nếu chuyến đi không suông sẻ, thì cha mẹ làm sao sống khi biết mình vừa ký giấy khai tử cho con, cháu!


Theo tour guide thì Rafting có 6 levels:


Level 1 - Khúc sông nầy có sức cuốn nhỏ, chỉ cần sự lèo lái nhẹ.

Level 2 - Khúc sông nầy có đá lồi lỏm với sức cuốn khá, cần sự lèo lái khá.
Level 3 - Khúc sông nầy có tên Whitewater vì có nước cuộn và độ rớt với bọt nước trắng xoá, nhưng ít thôi chưa nguy hiểm.
Level 4 - Khúc sông nầy có tên Whitewater, có sóng nhồi trung bình, có đá và độ rớt khá nguy hiểm, có thể bị thương, cần sự lèo lái giỏi.  
Level 5 - Khúc sông nầy có tên Whitewater, có sóng to lớn và cuộn mạnh, có đá và độ rớt cao rất nguy hiểm, có thể chết, cần sự lèo lái chính xác.  
Level 6 - Khúc sông nầy có tên Whitewater, được coi là khúc sông tự tử với sóng to và cực kỳ mạnh, đá cực kỳ to và nhiều, độ rớt cực kỳ cao....Không còn lèo lái gì được nữa, chỉ nhắm mắt đưa chân!  

Chúng tôi đi từ Leve 1 tới hết 
Level 3 thì lên bờ. Chổ tài xế chỉ chiếc xuồng bị lật và du khách bơi lặn hụp là Level 4.  

Từ đây nếu có ai rủ tôi đi Rafting, bất cứ level nào, tôi sẽ lắc đầu cám ơn!  

Nói chung chung về chuyến tham quan Breckenridge Colorado. Phi trường Denver Colorado tôi đã ghé qua nhiều lần, nhưng lần nào cũng chỉ quá cảnh đổi máy bay rồi đi, chứ tôi chưa vô phố Denver. Lần nầy tôi đến Colorado một tuần lễ, nhưng tôi cũng không tha thiết vô phố Denver.

Chủ đích của chuyến đi nầy là gia đình muốn nằm trụ trong nhà trong rừng thông ở Breckenridge để thư giãn tâm hồn và vui chơi với con cháu. tth     

Click Vào Đây - Để xem thêm hình. Click vào hình để xem hình lớn.

Wednesday, June 24, 2015

Tình Tự Mùa Xuân - Ngọc Hạ


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Tình Tự Mùa Xuân/Ca sĩ Ngọc Hạ


Monday, June 22, 2015

Ngày Father's Day làm tôi vui vui - Chị Bảy


Bà xả tôi mất đã hơn năm năm rồi. Năm năm qua, tôi lang bạt giang hồ khắp nơi, nên ngày lễ Father's Day tôi đâu có ở nhà. Năm nay Thông biết tôi đang ở nhà ở San Antonio, nó nhắn tin nó sẽ về từ Austin Texas để đưa tôi đi ăn dinner để mừng ngày Father's Day.

Thông đưa tôi ra nhà hàng ăn beef steak, rồi về nhà nó hỏi tôi về những ngày chót của Tháng Tư Năm 1975. Tôi kể cho nó nghe tôi đưa gia đình vô văn phòng của người bạn trong phi đoàn, ở mấy tuần trong một văn phòng nhỏ với hai bà và bảy đứa nhỏ, thiếu mọi tiện nghi, vậy mà bà xả tôi và bà xả của người bạn không hề than vãn. Nhờ vậy mà ngày 29 tháng 4, 1975, chúng tôi qua căn cứ Mỹ ở Thái Lan bằng máy bay trọn vẹn.

Thông cám ơn tôi đã đưa gia đình qua Mỹ. Nó nói, năm 1994 nó về Việt Nam thăm bà ngoại một mình với một người bạn VN. Người bạn nầy bà con bên bà xả tôi. Lúc nó về Sàigòn, nó thấy người dân lúc bây giờ nghèo xơ xác! Có người hỏi nó, bên Mỹ người ta lót đường bằng vàng phải không? Nó cười! Rồi có người hỏi nó lương bên Mỹ bao nhiêu? Nó nói khoảng 40000-50000USD một năm, người dân kêu trời vì nhiều quá. Nhìn cảnh nghèo khổ của người dân Việt Nam năm 1994, nó thương tôi đã đưa gia đình đi kịp thời. Nó làm tôi vui vui.

Nói chuyện với Thông xong, tôi sắp đi ngũ thì Thy, Chinh, Kira, Aiden điện thoại chúc tôi Father's Day. Kira và Aiden nói dễ thương làm sao.

Thông đưa tôi ra nhà hàng ăn beef steak để mừng ngày Father's Day.

Saturday, June 20, 2015

Em Về Với Người - Hạ Vy



Click Vào Đây - Nhạc phẩm Em Về Với Người/Ca sĩ Hạ Vy

Thursday, June 18, 2015

Thầy D Phạm Đăng Luân thăm viếng San Antonio - Chị Bảy


Thầy D Phạm Đăng Luân cựu Phi Đoàn Trưởng trực thăng 219, lâu nay về Việt Nam mua nhà và sống ở Nha Trang. Nhân chuyến trở về Mỹ thăm con ở Virginia và đi đám cưới người cháu ở California, Luân về San Antonio thăm tôi. Mấy năm qua, Luân và tôi thỉnh thoảng gặp nhau ở Sàigòn hoặc Nha Trang.

Về San Antonio, tôi đưa Luân đến thăm trường củ Lackland. Lackland là căn cứ Không Quân Mỹ. Ngày xưa tất cả phi công VNCH qua Mỹ học bay, đều phải qua trường Anh Ngữ Lackland. Sau khoá Anh Ngữ, các khoá sinh sẽ được gởi đi học bay. Các trường dạy bay ở khác thành phố, khác tiểu bang tuỳ theo loại phi cơ khu trục, vận tải hoặc trực thăng.

Riêng tôi thì tôi học bay khu trục ở căn cứ Không Quân Randolph ở San Antonio Texas, rồi họ gởi tôi qua căn cứ Không Quân Eglin ở tiểu bang Florida để học bỏ bom. Luân thì học bay trực thăng ở Fort Worth Texas.

Điều làm tôi suy gẫm cuộc đời là trường Anh Ngữ Lackland bây giờ đang huấn luận Anh Ngữ cho các phi công Việt Nam đương thời. "Không có ai là kẻ thù muôn đời, cũng không có ai là bạn muôn đời", có lẽ câu nầy đúng!    

Tôi đưa Luân đi tàu chạy quanh thành phố cho Luân tham quan.

Đi tàu xong, tôi đưa Luân đến bờ sông ngồi ăn cơm tối. Chúng tôi ăn thức ăn của người Mễ Tây Cơ.

Tôi đưa Luân lên Austin thủ đô của Texas để Luân thăm Toàn. Austin cách San Antonio 70 miles về phía Bắc. Toàn là người em kết nghĩa của Luân ở Nha Trang. Toàn mới qua Mỹ 4 năm theo diện theo vợ. Toàn mời chúng tôi ra bờ sông ăn cơm chiều.

Nói chung chung về chuyến thăm tôi của Thầy D Luân. Tôi đi lang bạt giang hồ đóng cửa nhà tám tháng và mới trở về Mỹ. Nghe Luân đến thăm, trời! Tôi lau chùi ba nhà tắm và sàn gỗ nhà muốn khùng luôn. Tôi là vua làm biếng, mỗi ngày tôi làm một chút, mất ba tuần tôi mới lau xong cái nhà để tiếp khách.

Phòng ngũ thì tôi chỉ dọn sạch một phòng cho khách thôi, còn ba phòng của thằng con trai thì tôi đóng cửa lại che mắt khách. Vậy mà khi Luân cần bàn ủi, tôi đâu biết bàn ủi ở đâu vì tôi bỏ áo quần cho tiệm giặt. Tôi đưa Luân đi tìm bàn ủi, tôi mở cửa các phòng của thằng con trai, trời! Luân lắc đầu! Cả ba phòng đồ đạc ngổn ngang chật cứng. Nó mua nhà ở Austin mấy năm rồi và nó hứa sẽ dọn hết đồ để tôi cho thợ sơn bên trong nhà và mướn người lau nhà, nhưng nó cứ hẹn lần! Nó không cho tôi mướn người lau nhà vì nó sợ mất đồ của nó! Tôi chịu thua!
   
Vô nhà tôi, Luân than nhà rộng mà có hai đứa, phải chi có thêm hai cô nàng thì vui biết mấy. Nghe Luân nói tôi chỉ cười và sợ thất kinh, vì đem hai cô nàng về nhà tôi, rồi bà xả tôi bẻ giò hai cô thì tôi vô tù! Nói đùa chứ lúc bà xả tôi bị bịnh nặng, bà xả dặn dò và bật đèn xanh cho tôi rồi, nhưng tôi tìm chưa ra! Tìm người như bà xả tôi, có lẽ tôi phải chờ kiếp sau! tth     



Wednesday, June 10, 2015

Mình Ơi - Ngọc Hạ


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Mình Ơi/Ca sĩ Ngọc Hạ


Saturday, June 6, 2015

Hong Lại Tình Đầu - Vũ Khanh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Hong Lại Tình Đầu/Ca sĩ Vũ Khanh

Friday, June 5, 2015

Có nên làm Power Of Attorney? (Giấy uỷ quyền) - Chị Bảy


Mới đây tôi xuống Houston và đi thăm chị bạn. Chị nầy đang bị Coma, nằm bất động hả miệng trừng mắt mà không còn biết gì hết! Chị ăn uống bằng ống. Người duy nhất thăm nom và lo cho chị là đứa con trai có gia đình và còn rất trẻ.

Đứa con trai nầy nói với tôi, rằng nó hên quá sức. Vì trước khi má nó bị Coma, má nó có làm Power Of Attorney cho nó. Rồi khi má nó bị Coma, nó đi làm cái gì cho má nó, chổ nào cũng hỏi nó Power Of Attorney.

Nên nhớ di chúc của mẹ (Will) thì có giá trị khi mẹ chết. Power Of Attorney của mẹ thì có giá trị khi mẹ sống.

Trường hợp nầy nếu mẹ không làm Power Of Attorney cho đứa con trai thì đứa con trai của bà bị trói tay. Như nó muốn đưa mẹ nó đi trị bịnh ở đâu và cho phép bác sĩ làm cái gì thì nó không có quyền, vì nó không có Power Of Attorney! Nếu mẹ nó có tiền trong bank, hoặc có nhà hay xe hơi, nó cần tiền để lo cho mẹ nó thì nó không lấy tiền trong bank của mẹ nó được, hoặc bán nhà, hoặc bán xe của mẹ nó được vì nó không có Power Of Attorney, mặc dù nó có di chúc (Will) về tài sản mẹ cho nó thừa hưởng 100%. Di chúc (Will) chỉ có giá trị khi mẹ nó chết.

Trường hợp nầy nếu là vợ chồng cũng vậy, nếu cái nhà có tên hai người, một người bị Coma thì người còn lại dù cần tiền cũng không bán nhà được, vì muốn bán nhà thì phải có hai chử ký, mà một người bị Coma thì đâu có ký tên được nữa! Trường hợp nầy Power Of Attorney cho phép người còn lại toàn quyền.

Phài cẩn thận! Power Of Attorney có quyền lực tối đa, nếu làm Power Of Attorney cho đứa con và khi cha mẹ còn khoẻ mạnh mà đứa con nghiện ngập thì nó có thể âm thầm bán hết tài sản của cha mẹ! Trường hợp nầy thì giấu Power Of Attorney trong safety box của nhà bank rồi cho người tin cậy biết.

Có hai loại Power Of Attorney mà luật sư làm cho tôi, một uỷ quyền về tài sản (Statutory Durable Power Of Attorney), một uỷ quyền về sức khoẻ thuốc men (Power Of Attorney For Health Care). Click vào link dưới đây để biết thêm chi tiết. tth

Click Vào Đây - Để tìm hiểu về di chúc.


            

Friday, May 29, 2015

Chờ Đông - Bảo Khánh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Chờ Đông/Ca sĩ Bảo Khánh


Wednesday, May 27, 2015

Sức khoẻ của tôi tuyệt vời - Chị Bảy


Sau tám tháng lang bạt giang hồ, tôi trở về Mỹ và ông bác sĩ gia đình của tôi người Mỹ gốc Pháp nhìn tôi và ông kêu trời. Vì mỗi sáu tháng tôi phải đi khám sức khoẻ định kỳ một lần, bây giờ thì mọi khám định kỳ của tôi đều bị trể hẹn, nên ông gởi tôi đi khám định kỳ đủ thứ hết.

Ông gởi tôi đi thử máu để khám đủ thứ bịnh nào là si đa, cao mở, tiểu đường...Rồi ông gởi tôi vô nhà thương để họ chích nuclear vô máu tôi để họ chụp hình tim tôi đủ kiểu và họ dùng ultra sound khám bắp thịt tim và lượng máu trong tim của tôi. Sau cùng ông gởi tôi đi nội soi ruột già để khám colon cancer. Kết quả là sức khoẻ tôi mọi thứ tốt tuyệt vời. Ông bác sĩ tim khen tim tôi như tim trai tơ. Ông bác sĩ ruột khen ruột tôi sạch và ngay như ruột ngựa! Tôi vui quá và tôi xuống Houston để vui chơi với bạn bè.

Xuống Houston tôi vui buồn lẫn lộn. Xuống Houston tôi ở nhà anh chị BS Thanh, bồ tèo của tôi. Anh Thanh kể cho tôi, rằng anh mới đi Cali thăm bà chị ruột và ông anh ruột.

Bà chị của anh, già nằm một chổ trong viện dưỡng lão, ông chồng ở nhà nhưng già không lái xe được. Ông chồng muốn đi thăm vợ mà không có ai chở đi, ngồi buồn ủ rủ! Ông anh ruột của anh Thanh thì hoàn cảnh cũng y như bà chị. Sau khi thăm chị và anh, anh Thanh trở về nhà, bị stress chán đời, bị sụt cân.

Nghe anh Thanh kể chuyện chán đời, tôi cũng bị stress. Rồi bà tổ (tôi gọi chị Thanh là bà tổ) rủ tôi đi thăm một bà vợ của một anh sĩ quan chiến tranh chánh trị KQ, đàn anh của tôi. Chị nầy đã ly dị chồng, đang nằm ở viện dưỡng lão không còn biết gì nữa. Chị nằm trong viện dưỡng lão mà không có ai thăm nom thường xuyên để cho tiền y tá, nên họ để chị bị lở lói ở cổ và ở lưng. Chị được thăm nom bởi một đứa con trai. Đứa con trai nầy có vợ con và đang đi làm. Nghe chúng tôi tới thăm má nó, nó xin nghĩ để về tiếp chúng tôi ở viện dưỡng lão.

Đứa con trai nầy cở tuổi con trai tôi, nó ngơ ngác không biết phải làm gì cho má nó. Nó sắp ly dị vợ! Tôi không biết có phải hoàn cảnh của mẹ mà đưa gia đình nó đến như vậy? Nhìn nó tôi nghĩ đến hai đứa con của tôi, tôi thương nó quá sức.

Chị Thanh hỏi nó, nếu mẹ chết thì nó làm sao? Nó nói, rằng nó đưa mẹ đi thiêu chứ không có đám ma gì hết! Nghe nó nói, lòng anh chị Thanh và tôi buồn rã rời! Chị Thanh khuyên nó nên lên chùa xin Thầy làm lễ trước khi thiêu. Nó đồng ý làm theo lời chị Thanh dặn, nhưng nó có vẽ lo ngại không có tiền. Tôi đóng góp chút ít đưa chị Thanh giữ và chị Thanh hứa sẽ quyên góp bạn bè thêm.

Đi Houston tôi gặp bạn bè tôi vui nhưng gặp hoàn cảnh của chị bạn, tôi nghĩ đến thân tôi. Tôi lúc nào cũng tranh đấu không chấp nhận nằm chờ chết. Tôi đã bàn với anh Thanh, và anh chị Thanh có vẽ đồng ý với tôi rồi. Ai muốn biết tôi sẽ làm gì khi tôi không còn lo cho tôi được nữa thì click vào link dưới đây. tth

Click Vào Đây - Để xem ý định cuối đời của tôi.

 

Saturday, May 23, 2015

Đi Trong Hương Tràm - Vân Khánh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Đi Trong Hương Tràm/Ca sĩ Vân Khánh


Wednesday, May 20, 2015

Cô Gái Đến Từ Ngày Hôm Qua - Thu Phương, Bảo Khánh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Cô Gái Đến Từ Ngày Hôm Qua/Ca sĩ Thu Phương, Bảo Khánh


Monday, May 18, 2015

Chim Hót Trong Lồng - Nhật Tiến


Tình cờ một người bạn forward một email cho tôi, trong email nói đến nhà văn Nhật Tiến gặp cướp Thái Lan trong chuyến vượt biên năm 1979, làm tôi liên tưởng tới năm 1965, nửa thế kỷ trôi qua nhanh!

Năm 1965 tôi được sang Mỹ để học chuyển tiếp từ phi công quan sát sang phi công chiến đấu khu trục. Tôi giã từ người yêu đang học Sư Phạm Qui Nhơn để tôi đi Mỹ một năm, lòng tôi lo buồn đủ thứ. Hành trang đi Mỹ của tôi lúc ấy, ngoài áo quần tôi chỉ có duy nhất một quyển sách "Chim Hót Trong Lồng" của nhà văn Nhật Tiến. Lúc bây giờ "Chim Hót Trong Lồng" có tên là "Nhật Ký Viết Cho Má".

Sang Mỹ mỗi lần tôi đọc "Chim Hót Trong Lồng", lần nào nước mắt tôi cũng nhạt nhoà, vậy mà tôi cứ đọc đi đọc lại say mê! Có lần tôi cho thằng Châu râu mượn "Chim Hót Trong Lồng", tôi rình coi khi nó đọc xong và nó cũng khóc! "Giặc lái ác ôn!", mà trái tim cũng mềm nhũn như ai! tth

Ai muốn đọc "Chim Hót Trong Lồng" thì click vào link dưới đây.

Click Vào Đây - Để đọc "Chim Hót Trong Lồng" của Nhật Tiến. Có tất cả 14 trang, click từng trang mà đọc.

Chú Ý: Nếu click lần đầu không vô thẳng được "Chim Hót Trong Lồng" thì làm lại lần thứ 2.

    

Thursday, May 14, 2015

Tôn Nữ Còn Buồn - Như Quỳnh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Tôn Nữ Còn Buồn/Ca sĩ Như Quỳnh


Monday, May 11, 2015

Thăm viếng nơi rải tro cốt bà xả - Chi Bảy


Sau tám tháng lang bạt giang hồ, tôi trở về Mỹ và lái xe từ San Antonio xuống Houston thăm viếng nơi tôi rải tro cốt bà xả tôi ở Chùa ViệtNam ở Houston TX. Trên đường về Chùa ViệtNam Houston, tôi lái xe thẳng về nhà anh chị BS Thanh, bồ tèo của tôi. Tôi dự trù đi về hai ngày, nhưng anh chị Thanh giữ tôi lại Houston tất cả bốn ngày.

Sau lưng tượng Phật Bà là nơi tôi rải tro cốt bà xả tôi.

Nơi tôi rải tro cốt bà xả tôi.

Anh Thanh nơi tôi rải tro cốt bà xả tôi.

Trở về Chùa ViệtNam Houston lần nầy, tôi sững sờ khi nhìn Chùa ViệtNam vì Chánh Điện bây giờ chỉ còn là một bãi đất trống. Mái chánh điện đã bị sập vào giữa đêm khuya nên không có ai bị thương. Các tượng trong chánh điện thì còn nguyên.

Đứng từ cổng chùa nhìn vô, tôi có thể nhìn thấy hội trường phía sau vì Chánh Điện bây giờ là một bãi đất trống, đang chờ xây dựng lại. 

Tôi biết ngôi chùa ViệtNam Houston từ lúc còn là 10 mẫu đất trống, rồi lúc bây giờ Thượng Toạ Thích Nguyên Hạnh dựng lên một lều vải trên 10 mẫu đất nầy và Thượng Toạ sống và làm lễ trong lều. Sau đó Phật Tử khắp nơi nhất là ở Houston giúp tài chánh để Thầy Nguyên Hạnh tạo dựng lên ngôi Tam Bảo quá sức khang trang. 

Khi tôi cho nhà thầu khởi công xây ngôi chùa Bảo Quang ở San Antonio với sự đở đầu của Thầy Thích Nguyên Hạnh thì lúc bây giờ chùa ViệtNam Houston chưa xây xong. Một nữ Phật Tử tên Chi (sau nầy cô Chi đi tu) đúc tượng Phật Bà cao lớn cho chùa ViệtNam Houston. Tôi thấy tượng Phật Bà cô Chi đúc cho chùa ViệtNam tôi thích quá nên tôi xin Thầy Thích Nguyên Hạnh thỉnh giùm tôi một tượng Phật Bà vừa tầm. Sau đó chính Thầy Thích Nguyên Hạnh chở tượng Phật Bà do cô Chi đúc về chùa Bảo Quang.

Khi chùa ViệtNam xây xong, tôi chứng kiến cô Chi đúc các con rồng rất dài và to lớn nằm trên mái đòn giông của Chánh Điện chùa ViệtNam Houston. Đòn giông là xương sống của ngôi chánh điện, theo tôi nghĩ những con Rồng rất dài và to lớn nặng trĩu nằm trên xương sống của Chánh Điện quá sức chịu đựng nên Chánh Điện chịu không nỗi và bị cụp xương sống! Dù sao một tai nạn to lớn như vậy mà không có thương vong và nhất là các tượng Phật còn nguyên, thật là mầu nhiệm. 

Các tượng Phật trong chánh điện còn nguyên, được Hoà Thượng Viện Chủ che mái tôn để ngoài trời trong sân phía trước chùa.

Trước khi tôi đến chùa ViệtNam Houston, tôi gọi lên chùa và được biết Thầy Viện Chủ Thích Nguyên Hạnh và Thầy Viện Phó Thích Nguyên Đạt đi làm Phật sự xa không có nhà. Tôi lo lắng vì chùa có tai biến như vậy mà lâu nay tôi không hay biết để về thăm Thầy Viện Chủ, lòng tôi rất khó xử. Vậy mà sáng hôm sau, tôi vô chùa để cúng dường thì chú tiểu cho tôi biết có Thầy Viện Chủ ở nhà và đang ăn trưa. Chú tiểu đưa tôi vô phòng ăn gặp Thầy Viện Chủ.

Trong phòng ăn, có Thầy Thích Minh Ấn trù trì chùa Bảo Quang ngày xưa, ngồi cạnh bên phải Thầy Viện Chủ. Tôi với Thầy Minh Ấn có quá nhiều kỹ niệm. Ngoài Thầy Minh Ân còn có bốn Thầy nữa đang dùng cơm với Thầy Viện Chủ.   

Thấy tôi, Thầy Viện Chủ lên tiếng giới thiệu với các Thầy, chị Thái là người duy nhất được rải tro cốt sau lưng tượng Phật Bà. Tôi tiếp lời Thầy Viện Chủ để cám ơn Thầy Viện Chủ đã rải tro cốt cho bà xả tôi. Rồi một vị sư ngồi đối diện với Thầy Viện Chủ lên tiếng, tướng ông Thái ngon lành quá. Thầy Minh Ấn lên tiếng, anh Thái là phi công mà! Tôi cười! Tôi cúng dường chùa và Hoà Thượng Viện Chủ rồi tôi xin cáo từ.      

****************************

Ăn sáng tại nhà anh chị Thanh.
Từ trái: Anh chị KQ Bích, chị Nghiêm, chị Hạnh, anh chị Thanh, KQ63A Nghiêm.

Từ trái: Anh chị KQ Bích, chị Nghiêm, chị Hạnh, anh chị Thanh, Thái.

Thầy D đãi cơm tối Chị Bảy. Biết tôi xuống Houston, Thầy D Triết và Châu tập họp các anh chị KQ63D đãi cơm tối tôi tại nhà hàng Tây Đô. Tôi cám ơn các anh chị KQ63D Houston. tth  

Từ trái Thầy D Cố Đạo Định, Thầy D Đức và chị Đức.
  
Từ trái Thầy D: Diêu, Triết, Định, Đức.

Từ trái: Anh chị Đức, anh chị Châu.

Từ trái: Châu, Thái, Diêu, Triết.

6 con D xồm.
Từ trái: Định, Châu, Thái, Diêu, Triết, Đức.

Ăn tối xong, tôi mời phái đoàn đi ăn chè uống cà phê. Chúng tôi đùa cười đã luôn.  
./.

Tuesday, May 5, 2015

Saturday, May 2, 2015

Cám Ơn - Mai Thiên Vân, Tuấn Quỳnh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Cám Ơn/Ca sĩ Mai Thiên Vân, Tuấn Quỳnh


Thursday, April 30, 2015

Lái xe đi Dallas thăm hai em bà xả - Chị Bảy


Trở về nhà sau tám tháng lang bạt giang hồ, tôi lái xe từ San Antonio đi Dallas thăm hai em bà xả, chuyến đi và về nầy 600 miles, mà tôi thấy khoẻ re như thời trai trẻ!

Mấy ngày nay gần ngày 30 tháng 4, tôi cố tìm việc làm cho bận rộn để tránh lo buồn. Tôi đi khám răng, thử máu, khám tim và khám mắt.

Kết quả thử máu, máu tôi tốt tuyệt vời.

Ông bác sĩ tim cho khám tim tôi đủ kiểu, mất nguyên một buổi chiều: Treadmill Test, Nuclear Test và Echocardiography. Treadmill Test họ cho tôi đi bộ trên máy rồi dùng kế động ký để đo nhịp đập của tim. Nuclear Test họ bơm chất nuclear (phóng xạ) vô máu tôi rồi họ chụp đủ thứ hình xung quanh tim tôi. Echocardiography Test họ dùng Ultrasound để khám bắp thịt tim và lượng máu trong tim. Kết quả tim tôi tốt như tim trai tơ!      

Khi tôi mổ mắt để chỉnh khỏi đeo kiếng, ông bác sĩ dặn tôi tuần sau trở lại tái khám, nhưng tôi nói tôi đi oversea một năm, ông kêu trời! Bây giờ tôi trở về tái khám, mắt tôi tốt tuyệt vời.

Tuần tới tôi còn một cái test chót đó là Colon Cancer (khám cancer ruột già). Hơn 10 năm về trước tôi đã khám Colon Cancer một lần. Lần ấy họ không chụp thuốc mê tôi, mà họ thọc camera vô ruột tôi để tìm kiếm cancer. Trời! lúc ấy tôi bị đau thấu trời đất, tôi nắm đùi cô y tá tôi nhéo bầm luôn. Tôi thề sẽ không bao giờ khám Colon Cancer lần thứ hai. Nhưng ông bác sĩ gia đình của tôi khuyên tôi đi khám và ông nói bây giờ họ chụp thuốc mê cho tôi ngũ nên tôi sẽ không thấy đau. Trong tâm tôi nếu tôi bị cancer là tôi tự xử, tôi không trị gì hết, vậy thì tôi khám làm gì! Nhưng tôi đi khám vì nể ông bác sĩ, ông lo cho tôi quá dễ thương.  

Thời tiết Texas vào cuối tháng April còn lành lạnh, có những đêm tôi phải choàng áo ấm. Trong nhà tôi cũng chưa hút bụi và lau khử trùng sàn gổ. Con trai tôi có nhà ở Austin và tôi mong chờ nó dọn hết đồ đạc trong 3 phòng của nó, rồi tôi kêu thợ đến sơn bên trong nhà. Tôi sẽ mướn người đến làm vệ sinh trong nhà, vì tôi không thể nào lau chùi ba nhà vệ sinh và tất cả đồ đạc. Tôi già quá và cũng làm biếng quá sức! Mấy năm nay tôi muốn mướn người làm vệ sinh trong nhà, nhưng con trai tôi không cho vì nó sợ mất đồ đạc của nó! Tôi chịu thua. tth

Từ trái qua: Tuyết em bà xả, Vân Anh con gái Phong, Marie em tôi ở San Antonio, Sương em bà xả, Phong kêu bà xả bằng cô ruột. Gia đình ăn cơm tối ở Dallas.

Gia đình ăn cơm tối ở Dallas.

Wednesday, April 29, 2015

Sài Gòn Nỗi Nhớ - Hồ Hoàng Yến


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Sài Gòn Nỗi Nhớ/Ca sĩ Hồ Hoàng Yến

Monday, April 27, 2015

Huế Đã Xa Rồi - Như Quỳnh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Huế Đã Xa Rồi/Ca sĩ Như Quỳnh


Thursday, April 23, 2015

Xe lửa Maglev - Chị Bảy


Xe lửa Maglev (Magnetic Levitation) nổi lơ lửng trong không khí trên đường hướng dẫn dùng nguyên tắc của từ trường để thay thế động cơ, bánh thép và đường rầy xe lửa.

Làm sao một chiếc xe lửa dài 16 toa và chứa 1000 hành khách có thể nổi lơ lửng trong không khí trên đường hướng dẫn? Họ dùng nam châm điện (Electromagnetic). Sau đây là cách tạo ra nam châm điện:


Nam châm điện. Quấn quanh lõi sắt bằng dây đồng dẫn điện. Cho một dòng điện chạy qua dây đồng, thì lõi sắt thành nam châm điện. Chỉ cần dòng điện của một cục pin nhỏ thì lõi sắt nam châm điện nầy có thể nâng một vật kim loại 7 lbs (3.2kg).   

Xe lửa Maglev. Xe lửa Maglev khác với xe lửa cao tốc xài bánh xe và đường rầy (cổ điển), là xe lửa Maglev không dùng động cơ, không dùng bánh xe và đường rầy. Xe lửa Maglev dùng từ trường trong đường hướng dẫn để đẩy xe chạy lơ lửng trong không khí với tốc độ hiện có từ 600+ km/giờ và có thể nhanh hơn nhiều.

Xe lửa Maglev được nâng lên và đẩy tới bằng từ trường như thế nào?

Cục nam châm lúc nào cũng có cực Bắc (N) và cực Nam (S). Có hai cục nam châm, nếu đưa cực N của cục nam châm nầy gần cực N của cục nam châm kia thì từ trường đẩy hai cục nam châm ra xa. Cũng vậy nếu cùng hai cực S thì nó đẩy nhau ra xa. Ngược lại nếu nó có hai cực khác nhau N gặp S thì hai cục nam châm kéo hút lại dính với nhau. Tóm lại hai cục nam châm có đặc tính cùng cực thì đẩy, khác cực thì kéo hút. Đây là nguyên tắc mà người Đức và người Nhật áp dụng cho xe lửa Maglev.

Người Nhật và người Đức áp dụng nguyên tắc đẩy và kéo hút của nam châm điện cho xe lửa Maglev. Để tạo ra một từ trường đủ mạnh để đẩy và kéo hút chiếc xe lửa Maglev dài 16 toa và nặng 70 tấn lơ lửng trên đường hướng dẫn thì cần dòng điện từ 70-140kw.

Có hai loại xe lửa Maglev được coi như thành công nhất hiện nay:

1. Electromagnetic suspension (EMS).

Loại xe lửa EMS nầy có hai cánh tay hình chử C, phần trên của hai cánh tay dính vô xe lửa, phần dưới của hai cánh tay và bên trong có nam châm. Hai đường rầy bằng thép nằm giữa phần trên và phần dưới của hai cánh tay. Khi dòng điện được kết nối thì từ trường kéo hút nâng xe lửa EMS lên khỏi hai đường rầy thép khoảng 15 millimetres (0.59 in).

Loại xe EMS nầy người Đức đã làm cho Shanghai Trung Quốc vào năm 2004, và xe lửa nầy dài 153m chứa 574 hành khách, với vận tốc 431km/giờ (268mph).  

Vậy là xe lửa Maglev EMS dùng lực của từ trường để kéo hút nâng xe lửa lơ lững trong không khí trên đường rầy thép.

2. Electrodynamic suspension (EDS).


Loại xe lửa EDS không dùng đường rầy thép như loại EMS mà dùng đường hướng dẫn như hình trên. Loại nầy được người Nhật đang chạy thử và đã đạt được tốc độ 603km/giờ. Nhưng người Nhật chưa thật sự xữ dụng loại xe lửa EDS để chở khách và còn tiếp tục chạy thử. 

Đây là nguyên tắc dùng từ trường đẩy và kéo hút của loại xe lửa EDS để nâng xe lửa lên: 

Nhìn bên trái, cực S của đường hướng dẫn và cực S của xe lửa Maglev, vì hai cực giống nhau nên từ trường đẩy xe lửa lên, trong khi đó hai cực N và S vì hai cực khác nhau nên từ trường kéo hút xe lửa lên. Vậy là bên trái có lực đẩy lên và lực kéo hút lên.  
Nhìn bên phải, cực N của đường hướng dẫn và cực N của xe lửa Maglev, vì hai cực giống nhau nên từ trường đẩy xe lửa lên, trong khi đó hai cực N và S vì hai cực khác nhau nên từ trường kéo hút xe lửa lên. Vậy là bên phải có lực đẩy lên và lực kéo hút lên.  

Vậy là bên trái, bên phải đều có lực đẩy lên và lực kéo hút lên với sự cân bằng tuyệt đối của hai bên. Chính nhờ sự cân bằng nầy mà xe lửa được nâng lên lơ lửng trong không khí và được căng giữ ngay chính giữa trên đường hướng dẫn, nhờ vậy xe lửa tránh được sự va chạm vào hai bên thành của đường hướng dẫn.      

Đây là nguyên tắc dùng từ trường đẩy và kéo hút để đưa xe lửa chạy tới: 

Nhìn hai làn dưới đường hướng dẫn, có hai dãy nam châm điện cực N màu đỏ và S màu xanh nằm gần nhau. Nhìn cực N và S trên xe lửa, nếu cùng cực với đường hướng dẫn thì từ trường đẩy, khác cực thì từ trường kéo hút. Cứ thế mà vận tốc xe lửa cứ tăng dần.  

So sánh xe lửa Maglev và xe lửa cổ điển: 

Vận tốc. Xe lửa cổ điển có sự ma sát giữa bánh xe và đường rầy, nên loại xe nầy nếu chạy cao tốc thì tạo ra sư hư mòn bánh xe và đường rầy, sự ma sát nầy cản trở xe lửa cổ điển chạy nhanh hơn nữa! Xe lửa Maglev chỉ có sự ma sát với không khí, nên vận tốc xe nầy hiện đạt tới 500km/giờ và trong tương lai vận tốc xe nầy có thể so sánh với máy bay.

Bảo trì. Xe lửa Maglev có sự ma sát với không khí như máy bay, sự hư mòn không đáng kể, nên cần sự bảo trì tối thiểu. 

Thời tiết. Xe lửa Maglev không bị ảnh hưởng nhiều bởi tuyết, nước đá, cực kỳ lạnh, mưa, gió mạnh. Xe lửa Maglev tăng giảm tốc độ trong thời tiết trơn trợt lẹ nhơn xe lửa cổ điển.

Đường rầy. Đường hướng dẫn của xe lửa Maglev thì không thể so sánh với đường rầy xe lửa cổ điển, vì đường hướng dẫn đắc tiền hơn nhiều.

Trọng lượng chở hàng. Xe lửa cao tốc cổ điển đòi hỏi đường rầy có sức chịu đựng đặc biệt. Xe lửa Maglev thì nhẹ hơn nhiều nên chở được nhiều hàng.

Sự ồn ào. Xe lửa Maglev chỉ có sự ma sát với không khí nên êm hơn xe lửa cổ điển nhiều.

Thắng. Thắng là một trở ngại cho xe lửa cao tốc cổ điển. Xe lửa Maglev thì không có vấn đề nầy./. tth 
   

Click Vào Đây - Để xem xe lửa Maglev EDS của Nhật Bản.
Click Vào Đây - Để xem xe lửa Maglev EMS của Đức.    


Saturday, April 18, 2015

Lá Thư Trần Thế - Bão Khánh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Lá Thư Trần Thế/Ca sĩ Bão Khánh


Tuesday, April 14, 2015

Sầu Cố Đô - Khánh Lâm


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Sầu Cố Đô/Ca sĩ Khánh Lâm


Sunday, April 12, 2015

Cựu Tổng Thống George W. Bussh trở về Mỹ sau bốn năm ở Himalayas Tây Tạng trong đó có hai năm tìm hiểu rồi hai năm tu với pháp danh Gomtesh.


Tôi hết sức ngạc nhiên khi nhận được tin nầy qua email của Thầy D Nguyễn Tái Hiệp. Lúc đầu tôi nghi ngờ, vì mới đây khi tôi còn ở Việt Nam tôi có nhận được email của ông George W. Bush vận động quyên tiền cho Đảng Cộng Hoà. Nghĩ lại tôi thấy cũng đúng, vì mấy năm qua tôi không thấy email của ông, rồi trước khi tôi về Mỹ thì tôi nhận được email của ông vận động quyên tiền. Và tôi tìm hiểu thêm qua mạng, đây là nguồn tin từ tạp chí The Onion. Điều lạ là các báo chí Mỹ không thấy nói đến. Tôi post tin nầy ra đây với mọi sự dè dặt. tth



Ông đã xuất hiện trên bải biển Jacksonville, Florida, trên môt chiếc thuyền gổ tự chế, với diện mạo an vui, điềm đạm. Khi trò chuyện với những nguời bu quanh. Họ đang quan sát ông với sự kinh ngạc.
"Gần 4 năm đã trôi qua kể từ khi tôi ra đi để tìm giải đáp cho những huyền bí của cuộc sống, và bây giờ thời gian lại trả tôi về quê quán của mình." Vị Tổng Thống thứ 43 của Hoa Kỳ đã nói như thế.  Cùng đứng bên cạnh ông là một tu sĩ trẻ mà ông đã kết bạn trong 2 năm tu học ở Tây Tạng, và con sơn dương mà ông xem như một đạo hữu. 
"Tôi trở về đây sau khi đã ngộ đạo  để hướng dẫn chúng sinh cùng tinh tấn trên bước đường Chân, Thiện, Mỹ."
Vị cựu Thống Đốc 66 tuổi của tiểu bang Texas nói tiếp: "Thấy được con đường sáng trước mặt là hòa nhập vào Hiện Thực (Thực Tế) của mình và đồng hóa với Viên Giác (Tâm Thức Toàn Vẹn, Thuần Túy) của mình."
George kể lại rằng ông đã vân du khắp vùng Tây Tạng trong nhiều tháng trước khi quyết định dồn hết tâm tư vào công trình tu tập và phát huy "Thiền Đốn Ngộ."
Sau đó, ông đã ẩn tu trong vòng một năm trời trên đỉnh Hy Mã Lạp Sơn đầy gió tuyết. Hình như ông đã mất ba ngón chân trong thời gian này vì thời tiết quá khắc nghiệt !
Đặc biệt nhất là ông nhắc nhở mọi người đừng gọi ông là George Bush nữa mà hãy xử dụng "pháp danh" của ông.
"Chức vị Tổng Thống, vị hiền thê, và hai cô con gái của tôi đã hiện hữu ở một bình diện mà ở mức độ tâm linh ngày hôm nay thì tôi không nhận ra."
"Giờ đây, tôi Gomtesh là một con người chân thật hơn.
Với tất cả mọi lổi lầm quá khứ đã được xóa bỏ, và hiện đang dấn thân vào cuộc sống của thế giới phi vật chất."
George vừa dứt lời thì nhắm mắt và hít thở sâu như để mời gọi mọi người xung quanh hãy yên lặng và "chứng nghiệm sự bao la của vũ trụ."
Khi được hỏi về hàng nghìn sinh mệnh đã hy sinh trong cuộc chiến Iraq, George nhắc nhở mọi người rằng:
"Sự chết không hề là điểm kết thúc của cuộc sống,
mà chỉ là một trạng thái hiện hữu mới mà thôi."

Ông tiếp lời: "Khi bạn là Tổng Tư Lệnh của một siêu cường quốc,đôi khi bạn phải đối diện với những quyết định khó khăn. Bây giờ thì ai cũng có thể phê phán dễ dàng mọi hành động quá khứ... Nhưng khi đất nước chúng ta bị tấn công thì không ai có thể làm khác hơn được. T
 ôi sẽ làm y như vậy nếu tình thế lại xảy ra như vậy."
"Hình như cuộc hành trình của tôi vẫn chưa chấm dứt." 
Ông nói thêm sau môt vài giây im lặng, 
rồi sau đó cùng các bạn đồng hành leo trở lên thuyền để chèo ra biển.




George W. Bush return to America after spending 4 years in the
                                    Himalayas. 

Cựu Tổng Thống Mỹ George W. Bush  đã lên núi Hy Mã Lạp Sơn  tu trên núi cao tuyết lạnh và tu ở đó trong 4 năm, nay Ngài về với cái tên Gomtesh và đã giác ngộ ... 
Xin mời đọc câu chuyện lý thú tuyệt vời này của một vị cưu TT Mỹ đã tu Thiền Định của  Phật giáo Tây Tạng ra sao ? trên ...núi...tuyết... ??? 

George W. Bush Returns To America After Spending 4 Years In The Himalayas

September 25, 2012 |  ISSUE 48•39 |  More News
The 43rd president of the United States, George W. Bush, who now wishes to be called Gomtesh.
JACKSONVILLE, FL—Garbed in unwashed robes and wearing a long, gray, wispy beard, former president  George W. Bush returned to the United States this morning after spending four years on a spiritual journey in the Himalayas.
Sources said Bush, who hasn’t been seen in America since abandoning his Crawford, TX ranch and Secret Service detail at the end of his presidency, appeared on the shore in Jacksonville, FL, emerging from what appeared to be a crude self-built wooden boat and exhibiting a gentle, placid countenance as he addressed surprised onlookers.
“Nearly four years have passed since I embarked on my search for the answers to life's mysteries, and now the complex passages of time have returned me here once more, to my homeland,” said the bedraggled yet serenely smiling 43rd president of the United States, accompanied by a young monk named Dawa whom he met during his two years studying in a Tibetan monastery, and by a mountain goat he reportedly adopted as a spiritual companion. “I return to my home enlightened by the wisdom of 10,000 lifetimes, so that I might guide all idle souls along the oft secluded path of generosity, truth, and righteousness.”
A file photo of Bush while he was living a nomadic existence in the Himalayas.
“I am but a gently falling leaf, buoyed by mountain winds,” the 66-year-old former Texas governor continued. “To see the way forward is to be connected to your own reality and be one with your consciousness—complete and pure, unburdened and without want."
By his own account, Bush trekked across the Tibetan countryside for several months before deciding to devote his life to the study and teaching of transcendental meditation, later spending a year in seclusion during which he scaled Himalayan peaks while “guided only by the loudly whispering wind and harsh, merciless snow.” Sources reported the famed Republican is missing three toes from frostbite he suffered during his travels before mastering the ability to raise and lower his body temperature at will.
Throughout the makeshift press conference, the former president refused to respond to the name George Bush, repeatedly reminding onlookers that he now preferred to be called “Gomtesh,” a moniker reportedly bestowed upon him by members of the monastery after he “passed through to another realm of being.”
“My presidency, my wife, my daughters, and my name are all elements of a plane of existence that my fully realized soul no longer comprehends,” said Bush, describing the vows of renunciation he took upon entering the monastery, which required him to disown all vestiges of his former life. “Now I, Gomtesh, am a truer being, forgiven the sins of my past life and devoted to a life beyond the material world.”
Bush then closed his eyes and drew a deep breath, hushing bystanders who attempted to speak by telling them to “experience for a moment the expression of the universe.”
While several of the onlookers on site for Bush’s arrival were vocally critical of the former president’s administration, they admitted they were nonetheless impressed by his seeming connectedness to a higher spiritual force.
“I can’t say I ever agreed with the guy when he was in office, but he really seems be on some higher spiritual plane now,” Jacksonville resident Sean Davis said. “When someone asked him about his views on the upcoming election, he talked for 30 minutes about how power is but a raw diamond, precious when handled by an expert cutter yet, in the wrong hands, often impure and corrupting. Or something like that. It was beautiful.”
“Even being in his presence just felt…illuminating,” Davis added.
Though the former president remained relatively elusive while commenting on his eight years in office and discussing his political legacy, when asked about the thousands of casualties in the Iraq War, he reminded those gathered that “dying was not the end of life’s journey, but merely a new state of existence.”
“We are all eternal beings waiting to accept the true nature of death, which, in many ways, is merely a new beginning for the human soul,” Bush said. “And, you know, just to clarify, we know those soldiers did not die in vain because that would be saying that invading Iraq was the wrong decision, and I don’t believe that it was. When you’re the commander in chief of the most powerful nation on earth, sometimes you have to make difficult choices, and not everyone’s going to like those choices, but I’d like to see anyone else here make the call, because, I’ll tell you first hand, it’s a tough one. People who criticize the decision now speak with the benefit of a hindsight none of us had when our country was being attacked. The fact is, Saddam Hussein was a bad guy, and I think anyone would have made the same call I did, even if there were never any weapons of mass destruction. I would do it all again if I had to.”
“Aw, dammit,” Bush added after a pause. “Well, folks, it appears my journey is not yet complete.”
The former president and his companions then reboarded their vessel and drifted back out to sea.
Source:
http://www.theonion.com/articles/george-w-bush-returns-to-america-after-spending-4,29688/
Sống

Sống tủi làm chi đứng chật trời
Sống nhìn thế giới hổ chăng ai
Sống làm nô lệ cho người khiến
Sống chịu ngu si để chúng cười
Sống tưởng công danh, không tưởng nước
Sống lo phú quý chẳng lo đời,
Sống mà như thế đừng nên sống !
Sống tủi làm chi đứng chật trời?

Saturday, April 11, 2015

Trở về nhà sau tám tháng lang bạt giang hồ - Chị Bảy


Sau tám tháng lang bạt giang hồ, tôi quyết định trở về nhà ở San Antonio Texas trước ngày April 15, 2015 để cho kịp khai thuế. Ngày April 15 là hạn chót để khai thuế mỗi năm cho những ai có số lương trên mức ấn định, nếu thấp hơn thì khỏi khai. Tôi có thể khai thuế oversea, nhưng nhà bank lo lương của hảng tôi về hưu cứ thay đổi hoài. Tôi có bốn đầu lương, ba đầu lương kia thì tôi có thể vô Online để lấy mẩu thuế 1099, nhưng nhà bank của hảng tôi về hưu mới thay đổi nữa nên họ gởi 1099-R về nhà tôi rồi. Đối với sở thuế vụ IRS của Mỹ, tôi thật sự sợ họ hơn sợ con Cọp.

Sau hơn 20 giờ bay trên trời và hơn 10 giờ chờ đợi, tôi về đến nhà ở Texas lúc gần nữa đêm. Lần nầy nhờ tôi vô online lựa chổ ngồi sát cửa sổ, phía trước trống trơn để tôi nằm duỗi thằng cẳng và tôi trả thêm $219 USD, nên chuyến bay từ Hồng Kông về Chicago tôi rất thoải mái. Nhưng tôi chờ ở Chicago gần 8 giờ để bay về San Antonio, chờ lâu quá!

Tôi có tật vô mạng mua vé máy bay, nếu giá tiền rẻ và ngày giờ đi và ngày giờ đến tốt thế là được rồi. Nhưng bây giờ tôi phải để ý từng chặng bay vì tuổi già rồi, chờ lâu quá mệt rã rời. Tôi chỉ cần hai ba giờ chờ đợi để trừ hao máy bay tới trể cho chuyến bay connection là đủ rồi. Đối với người Việt Nam mới đi Mỹ, họ cần thời gian chờ đợi dài để đổi chuyến bay.

Sau tám tháng, bên ngoài nhà tôi trông rất gọn gàng sạch sẽ. Tôi đưa tiền cho ông Mỹ đối diện nhà tôi, nhờ ông gọi ông thợ cắt cỏ nếu cỏ nhà tôi cao, ông giúp tôi tuyệt vời. Mùa Đông lá cây rụng đầy sân trước nhà, thế mà ông cho ông thợ cắt cỏ hốt lá cây sạch trơn, làm mát mắt tôi.

Sau tám tháng, bên trong nhà tôi trông cũng khá sạch sẽ. Cậu con trai biết tôi sắp về, nên nó dọn phòng khách sạch trơn. Nhưng các phòng của nó thì còn đồ đầy cứng, lượm thượm. Nó có nhà rồi, tôi phải bắt nó dọn hết đồ của nó đi để tôi cho thợ tới sơn nhà. Vì lâu quá bên trong nhà tôi chưa được sơn!

Tôi cần ít nhất một tuần để quen giờ bên Mỹ. Việt Nam đi trước Texas 12 giờ, nên ngày bên Việt Nam là đêm bên Texas. Mấy ngày đầu tôi về lại Texas, đêm tôi thức đi như ma! tth  
             

Sunday, April 5, 2015

Ước Ao - Vũ Khanh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Ước Ao/Ca sĩ Vũ Khanh



Wednesday, April 1, 2015

Tâm Tình Gửi Huế - Vân Khánh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Tâm Tình Gửi Huế/Ca sĩ Vân Khánh