Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Friday, January 23, 2009

Thương Tiếc Chị KQ63D Vỏ huỳnh Ánh

Thương tiếc chị KQ63D Vỏ Huỳnh Ánh.

Trưa 1/19/2009 vợ chồng tôi đang ăn trong nhà hàng, chị Vỏ huỳnh Ánh gọi thăm vợ chồng tôi, chị nói chuyện với vợ tôi khá lâu, rồi tối hôm đó chị bị té trong nhà vệ sinh của club tập thể dục ở Minnesota và đành đoạn bỏ gia đình, bạn bè ra đi vĩnh viễn. Chao ôi! sao mà nghiệt ngã đau lòng cho vợ chồng tôi quá, vì trưóc khi ra đi vĩnh viễn, chị đã gọi thăm vợ chồng tôi như để từ biệt, mà vợ chồng tôi thật vô tình không hiểu.

Nhớ lại năm 2008, anh chị Vỏ huỳnh Ánh mời vợ chồng tôi lên nhà anh chị ở Minnesota chơi, vì bận đi Yellow Stone, vợ chồng tôi cứ hẹn lần, chị Ánh diện thoại la vợ chồng tôi quá sức. Rồi tháng Tám 2008, vợ chồng tôi lật đật bay từ Texas và anh chị Nguyễn minh Đức bay từ Georgia, chúng tôi lên nhà anh chị Ánh ở bảy ngày. Anh chị Ánh thuê xe van tám chổ, chở chúng tôi đi chơi suốt bảy ngày. Tôi nghĩ có đấng linh thiên nào đó đã xui khiến để vợ chồng tôi và anh chị Đức lên thăm chị lần cuối, vì tôi và Đức quen thân với anh chị Ánh từ năm 1963, lúc chúng tôi còn ở Quân Trường Không Quân Nha Trang.

Năm 1963 khi vừa khám sức khoẻ để gia nhập Không Quân xong, tôi đưa Ánh và một số Thầy D về nhà tôi ở Thủ Thừa Long An chơi một ngày, tôi thân tình với Ánh từ đó. Khi ở Quân Trường Không Quân Nha Trang, Ánh là người duy nhất của khoá có vợ nhưng chưa có con, và chị Ánh là Cô Mụ ở Nha Trang. Chị làm ra tiền, nên vợ chồng Ánh là chủ nợ không lấy lời của một số Thầy D trong lúc còn học bay, trong đó có tôi. Cách đây khoảng hai chục năm, anh chị Ánh dẫn ba con nhỏ về San Antonio thăm vợ chồng tôi, gặp lại ông bà chủ nợ ngày xưa, tôi vui mừng nhường master bedroom cho anh chi. Trong chuyến lên nhà anh chị 2008, anh chị nhường master bed room cho vợ chồng tôi, tôi áy náy từ chối, anh chị nhắc lại chuyện xưa và nhất định không chịu.

Suốt bảy ngày ở nhà anh chị Ánh, chị ân cần lo cho chúng tôi từng miếng ăn, nước uống, lúc ở nhà cũng như lúc đi chơi. Khi ra mall mua sắm, vợ tôi và chị Đức mua áo quần, chị Ánh cứ giành trả tiền! Vợ tôi khóc nhiều sáng nay, khi nhắc lại kỹ niệm ấy.

Khi lên thăm anh chị Ánh, vợ chồng tôi đã chứng kiến, Chị với tuổi thất thập mà mỗi ngày vẫn lên viện dưỡng lảo đút cơm cho mẹ chồng trên 90 tuổi, mỗi lần như vậy chị phải đứng ba bốn tiếng đồng hồ, chân cẳng rã rời, nhưng chị không một lời than vãn. Chị là nàng dâu hiếu thảo, người vợ hiền thục đảm đang, người mẹ với tấm lòng bao la, người bạn chân tình, một Phật Tử thuần thành. Với bao nhiêu nhân lành đó, chị đã hưởng được hồng quả mà người đời ai cũng mơ ước, đó là ra đi không một chút đau đớn, tuy nhiên chúng tôi thì đau lòng quá vì chị bỏ gia đình, bạn bè hơi sớm và đột ngột.

Vĩnh biệt chị, xin chi thanh thản ra đi, cầu nguyện Chư Phật gia hộ cho hương linh chị sớm siêu thoát và về với Phật.
tth

No comments:

Post a Comment