Hình 1 và 2 để ý Hoa Phúng Điếu của KQ63D
Tường Trình Chuyến Đi Dự Lễ An Táng Chị KQ63D Vỏ huỳnh Ánh
Tối Jan 21, 2009 tôi ở Houston mới về nhà, Ánh gọi báo chị Ánh đã ra đi vĩnh viễn, tôi rã rời. Sáng hôm sau, tôi quay quần cả ngày lo đặt vòng hoa phúng điếu, mua vé máy bay và post tin trong Blog cho anh em. Còn mấy ngày là Tết, tôi đi đám ma mà bỏ vợ ở nhà ăn Tết một mình thì tôi đau lòng quá. Tôi đề nghị đưa vợ tôi lên Dallas ăn Tết với mấy cô em vợ, vợ tôi đồng ý, thế là chiều Jan 22, 2009 tôi lái xe đưa vợ tôi lên Dallas rồi tôi bay từ Dallas lên Minnesota.
Bốn giờ sáng tôi lái xe lên phi trường Dallas, theo dự trù thì 6: 00 sáng máy bay cất cánh, nhưng đến 7:00 máy bay mới cất cánh vì phải chờ sửa lại hệ thống điện. Tôi có chuyến bay connection ở Chicago cất cánh lúc 9:00 sáng, vậy mà 8:40 tôi mới ra máy bay. Vừa ra máy bay tôi cắm đầu chạy vì chuyến bay connection của tôi ở khác building, vậy mà trong vòng 10 phút tôi đã chạy từ building C qua building B và phải qua một cầu dài. Đến nơi thì còn 5 phút là đúng 9:00 giờ và họ sắp đóng cửa máy bay, hình như họ biết chuyến bay của tôi mới đáp nên họ có ý chờ. Cô Mỹ trắng scans boarding pass của tôi, thấy tôi thở cô chọc tôi: “you are strong man!”, tôi nói chọc cô: “strong and dirty old man, believe me”, cô lườm tôi rất tình tứ hình như muốn thử lời nói của tôi!
Từ Chicago đi Minneapolis rất đúng giờ, cháu của Ánh ra đón tôi, tôi không dám thuê xe vì tôi sợ không có kinh nghiệm lái trên tuyết. Trời Minneapolis không mây, nắng tốt vậy mà lạnh buốt xương 12F, khi mặt trời lặng thì nhiệt độ giảm dần tới -15F. Nghe nói ngày mai lạnh hơn! Chưa có gì chán đời bằng đứng ngoài trời gió lạnh -30F, -40F.
Lễ phát tang rất đông, tôi có gặp Đ/tá Di ở Sư Đoàn I KQ Đà Nẵng, ông mặc áo tràng có vẽ tu hành lắm. Tôi cũng gặp khoảng 5, 6 anh KQ, họ nhận ra tôi, nhưng có người tôi không biết họ trước kia.
Sau lễ phát tang chúng tôi ra về, bước ra khỏi nhà quàng, tuyết khắp nợi, Ánh vội vàng nắm tay tôi có vẽ âu yếm, sợ tôi té. Tôi nhìn Ánh ngạc nhiên, thấy tôi nhìn, Ánh giật mình và kêu lên: “Xin lỗi Thái ơi! Tao cứ tưởng tao đi với bà xả, mỗi lần bước lên tuyết là tao lo nắm tay, sợ bà xả té”. Tôi nhìn Ánh cười, không nói gì nhưng tôi âm thầm lo cho tối nay, vì tôi sẽ ngũ chung gường với Ánh tối nay. Đêm khuya Ánh tưởng tôi là bà xả, xây qua ôm tôi cứng ngắc, lúc bây giờ chắc tôi đứt gân máu! Nhưng không sao, nếu cần tôi sẽ rút đại bác Tapir của tôi ra chống đở, lúc bây giờ không chừng người đứt gân máu sẽ là Ánh chứ không phải tôi.
Ngày mai trong lễ cầu siêu và hoả táng, Ánh yêu cầu tôi đại điện KQ63D có bài điếu văn, tôi thấy không có gì trở ngại. Tôi sẽ tường trình lễ hoả táng tối mai. tth
Tối Jan 21, 2009 tôi ở Houston mới về nhà, Ánh gọi báo chị Ánh đã ra đi vĩnh viễn, tôi rã rời. Sáng hôm sau, tôi quay quần cả ngày lo đặt vòng hoa phúng điếu, mua vé máy bay và post tin trong Blog cho anh em. Còn mấy ngày là Tết, tôi đi đám ma mà bỏ vợ ở nhà ăn Tết một mình thì tôi đau lòng quá. Tôi đề nghị đưa vợ tôi lên Dallas ăn Tết với mấy cô em vợ, vợ tôi đồng ý, thế là chiều Jan 22, 2009 tôi lái xe đưa vợ tôi lên Dallas rồi tôi bay từ Dallas lên Minnesota.
Bốn giờ sáng tôi lái xe lên phi trường Dallas, theo dự trù thì 6: 00 sáng máy bay cất cánh, nhưng đến 7:00 máy bay mới cất cánh vì phải chờ sửa lại hệ thống điện. Tôi có chuyến bay connection ở Chicago cất cánh lúc 9:00 sáng, vậy mà 8:40 tôi mới ra máy bay. Vừa ra máy bay tôi cắm đầu chạy vì chuyến bay connection của tôi ở khác building, vậy mà trong vòng 10 phút tôi đã chạy từ building C qua building B và phải qua một cầu dài. Đến nơi thì còn 5 phút là đúng 9:00 giờ và họ sắp đóng cửa máy bay, hình như họ biết chuyến bay của tôi mới đáp nên họ có ý chờ. Cô Mỹ trắng scans boarding pass của tôi, thấy tôi thở cô chọc tôi: “you are strong man!”, tôi nói chọc cô: “strong and dirty old man, believe me”, cô lườm tôi rất tình tứ hình như muốn thử lời nói của tôi!
Từ Chicago đi Minneapolis rất đúng giờ, cháu của Ánh ra đón tôi, tôi không dám thuê xe vì tôi sợ không có kinh nghiệm lái trên tuyết. Trời Minneapolis không mây, nắng tốt vậy mà lạnh buốt xương 12F, khi mặt trời lặng thì nhiệt độ giảm dần tới -15F. Nghe nói ngày mai lạnh hơn! Chưa có gì chán đời bằng đứng ngoài trời gió lạnh -30F, -40F.
Lễ phát tang rất đông, tôi có gặp Đ/tá Di ở Sư Đoàn I KQ Đà Nẵng, ông mặc áo tràng có vẽ tu hành lắm. Tôi cũng gặp khoảng 5, 6 anh KQ, họ nhận ra tôi, nhưng có người tôi không biết họ trước kia.
Sau lễ phát tang chúng tôi ra về, bước ra khỏi nhà quàng, tuyết khắp nợi, Ánh vội vàng nắm tay tôi có vẽ âu yếm, sợ tôi té. Tôi nhìn Ánh ngạc nhiên, thấy tôi nhìn, Ánh giật mình và kêu lên: “Xin lỗi Thái ơi! Tao cứ tưởng tao đi với bà xả, mỗi lần bước lên tuyết là tao lo nắm tay, sợ bà xả té”. Tôi nhìn Ánh cười, không nói gì nhưng tôi âm thầm lo cho tối nay, vì tôi sẽ ngũ chung gường với Ánh tối nay. Đêm khuya Ánh tưởng tôi là bà xả, xây qua ôm tôi cứng ngắc, lúc bây giờ chắc tôi đứt gân máu! Nhưng không sao, nếu cần tôi sẽ rút đại bác Tapir của tôi ra chống đở, lúc bây giờ không chừng người đứt gân máu sẽ là Ánh chứ không phải tôi.
Ngày mai trong lễ cầu siêu và hoả táng, Ánh yêu cầu tôi đại điện KQ63D có bài điếu văn, tôi thấy không có gì trở ngại. Tôi sẽ tường trình lễ hoả táng tối mai. tth
No comments:
Post a Comment