Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Saturday, June 28, 2014

Mổ Cataract - Chị Bảy


Năm 2012 tôi đi khám bác sĩ để mua kiếng đeo mắt mới, vì kiếng tôi đang đeo làm tôi bị mờ không thấy rõ lắm. Ông bác sĩ khám mắt cho tôi biết, mắt tôi có cataract và tôi cần mổ cataract trước khi mua kiếng. Thế là tôi vô internet tìm bác sĩ mổ cataract có nhiều bịnh nhân khen nhất.

Tôi tìm được trong internet một bà bác sĩ mổ mắt ở San Antonio, có nhiều bịnh nhân cho 5 sao (5 stars) với lời khen làm tôi tin tưởng. Khám mắt tôi, bà bác sĩ kêu lên, cataract mắt của tôi còn nhỏ lắm, 10 năm nữa cũng không sao! Rồi bà cho tôi toa mua kiếng mới.

Tôi có hai insurance cho sức khoẻ, Medicare và Humana PPO của hảng tôi về hưu. Đáng lẽ tôi không phải trả tiền gì hết, nhưng bà bác sĩ nầy ghét ông Obama nên bà không nhận bảo hiểm Medicare, báo hại tôi phải móc túi trả tiền trước! Sau đó bà cho y tá đòi tiền Medicare và Humana trả lại tôi, nhưng insurance trả lại không đủ, tôi mất khá nhiều tiền. Tôi nghĩ con mắt tôi quan trọng hơn đồng tiền nên tôi làm thinh.

Rồi năm 2013 tôi tái khám mắt với bà bác sĩ, tôi kể cho bà nghe tôi vừa bị sưng mắt nặng nề ở Việt Nam và yêu cầu bà khám và cho tôi thuốc để tôi tiếp tục trị mắt tôi. Bà khám mắt và không nói gì và cũng chẳng cho thuốc gì. Tôi móc túi trả tiền, và lần nầy tôi thấy đau lòng vì tiền mất tật mang. Tôi hứa lòng mình sẽ từ biệt bà bác sĩ và sẽ không bao giờ trở lại.

Năm nay 2014 văn phòng bà bác sĩ gởi thư nhắc tôi tới ngày khám mắt. Tôi không trả lời và âm thầm vô internet tìm bác sĩ mổ mắt khác. Trời! Lần nầy tôi tìm thấy một ông bác sĩ mổ cataract có hơn 61 bịnh nhân cho ông 5 sao với những lời khen tuyệt vời. Cũng theo website của ông, ông mổ trên 1500 cataracts. Thế là tôi tìm đến phòng mạch ông bác sĩ. Ông bác sĩ tên Nader Iskander và ông có nước da ngâm ngâm như Ấn Độ, khoảng 50 tuổi, người vừa tầm và nhanh nhẹn.

Tôi nghĩ tôi đã trên 70 rồi, còn chờ gì nữa, nhất là những lời khen của trên 60 bịnh nhân về ông bác sĩ làm tôi tin rằng dịp may cho tôi đã đến, nên tôi quyết định xin ông bác sĩ mổ cataract. Gặp ông bác sĩ, tôi đòi mổ cataract, nhưng ông muốn nói chuyện với bác sĩ mắt của tôi lâu nay, tôi nói tôi không có. Ông có vẽ lưỡng lự không muốn mổ cataract cho tôi. Có phải tại vì Cataract của tôi còn nhỏ quá? Tôi không biết và không dám hỏi vì sợ ông sẽ nói như bà bác sĩ! Rồi ông bác sĩ hỏi tôi:

- Ông bao nhiêu tuổi?
- Tuổi thiệt của tôi là 75!
- Trời! Tôi tưởng ông 55 tuổi, vậy là ông "qualify" để mổ cataract. Tại sao ông trẻ hơn tuổi nhiều vậy?
- Nhờ tôi chơi tennis!

Cô y tá Mỹ trắng trẻ đẹp nhìn tôi cười rồi gật gật đầu, như đồng ý tôi trông trẻ là nhờ thể thao!

Ông bác sĩ bắt đầu giảng cho tôi về Cataract:

Cataract (Cườm khô) còn gọi là đục thuỷ tinh thể, nguyên nhân thường gặp nhất là do lão hoá.

Thuỷ tinh thể là cấu trúc trong mắt có chức năng như một thấu kính giúp hội tụ ánh sáng trên võng mạc. Võng mạc là lớp nhận cảm ánh sáng và gởi tính hiệu thị giác lên não. Ở mắt bình thường, ánh sáng đi xuyên qua thuỷ tinh thể và hội tụ trên võng mạc. Thuỷ tinh thể phải trong suốt để tạo ảnh rỏ nét.

Thuỷ tinh thể được cấu tạo chủ yếu là nước và protein. Các protein được sắp xếp trật tự để cho ánh sáng xuyên qua và hội tụ trên võng mạc. Một số trường hợp protein tập trung thành đám, làm ánh sáng đi qua bị tán xạ, tạo ra những vùng mờ đục trong thuỷ tinh thể cản ánh sáng đến võng mạc và giảm thị lực. Tình trạng nầy gọi là đục thuỷ tinh thể.

Đục thuỷ tinh thể là một trong những nguyên nhân gây mù chiếm vị trí hàng đầu trên thế giới cũng như tại Việt Nam nếu không được phẫu thuật sẽ dẫn đến mù hoàn toàn làm tăng gánh nặng cho bản thân, gia đình và xã hội!

Sau khi lấy thuỷ tinh thể bị đục, bác sĩ sẽ đặt một thấu kính nhân tạo trong suốt vào vị trí của thuỷ tinh thể. Thấu kính nhân tạo nầy sẽ là một phần của mắt bạn suốt đời nhưng bạn không cần phải chăm sóc cho nó.

*****************

Ông bác sĩ giảng cho tôi về cataract xong. Ông hỏi tôi có muốn làm L.R.I. không. Tôi nói tôi không hiểu LRI là gì. Ông nói LRI (Limbal Relaxing Incissions) là một lối chỉnh (correction) cho con mắt thấy xa rỏ mà không cần đeo kính. LRI thường được làm khi mổ cataract. LRI giống như mổ mắt dùng LASIK mà giới trẻ đang mổ để khỏi đeo kiếng. LRI rẻ tiền hơn LASIK nhiều vì sẵn mổ cataract rồi làm luôn, nhưng insurance sẽ không trả tiền cho LRI.

Ông nói thêm, Medicare sẽ trả cho tôi 80% và Humana bao chót 20% còn lại, đó là cho mổ cataract. Còn LRI thì tôi phải trả $800 USD cho mỗi con mắt, vị chi là tôi phải móc túi trả $1600 USD cho hai con mắt để làm LRI, ngoài ra tôi không phải trả gì thêm! Tôi hỏi ông bác sĩ:

- Sau khi làm LRI tôi lái xe không cần đeo kiếng?
- Đúng vậy.
- Tôi chơi tennis cũng không cần đeo kiếng luôn?
- Đúng vậy.
- Còn đọc sách và computer?
- Nếu đọc chữ nhỏ thì ông phải dùng kiếng. Ông có thể mua kiếng lão rẻ tiền trong tiệm, khỏi cần toa bác sĩ.
- Nếu lái xe, chơi tennis không cần đeo kiếng, nói chung là khi ra đường tôi không cần đeo kiếng thì tôi sẽ còn 35 tuổi chứ không phải 55 tuổi như ông nói! Vậy là tôi chơi luôn, xin bác sĩ mổ cataract và làm LRI cho tôi.

Ông bác sĩ cười!

Mổ Cataract và làm LRI. Ông bác sĩ hẹn ngày để mổ Cataract và làm LRI mắt bên phải của tôi trước vì cataract mắt bên phải nặng hơn. Trước khi mổ, ông cho toa để tôi mua 3 thứ thuốc nhỏ mắt, trong đó có thuốc trụ sinh. Tôi nhỏ mắt 3 ngày trước khi mổ và sau khi mổ tôi tiếp tục nhỏ mắt 1 tháng. Ngoài ra tôi có mua khăn giấy ướt loại sát trùng, tôi lau mắt phải bên ngoài và lông nheo hai lần một ngày trong 7 ngày trước khi mổ.

Mổ mắt như mổ gà. Mỗi tuần ông bác sĩ chỉ mổ một ngày và bịnh nhân trung bình 20-22 người. Thời gian mổ khoảng 15 phút, thời gian nhỏ thuốc chờ đợi, thời gian bịnh nhân ngũ mê sau khi mổ, tổng cộng từ 2-3 giờ.

Ngày mổ tôi vô đúng giờ hẹn, họ đưa tôi vô ngồi ghế có vách ngăn hai bên, có tất cả 3 ngăn như vậy, và tôi ngồi ở ngăn đầu.

Một y tá thứ 1 tới nhỏ mắt phải của tôi, và nhỏ tất cả 4 thứ thuốc khác nhau, thuốc tràn ra má và tôi lau liên tục! Nhỏ thuốc xong, họ đưa tôi qua ngăn thứ 2. Một y tá thứ 2 tới nhỏ 4 thứ thuốc như lần đầu và họ đưa tôi qua ngăn thứ 3. Một y tá thứ 3 tới nhỏ 4 thứ thuốc như hai lần đầu và họ đưa tôi vô phòng nằm chờ.

Tại sao họ di chuyển tôi từng ngăn và mỗi ngăn có một y tá khác nhau nhỏ thuốc, y như nhà máy mổ gà dây chuyền? Chắc là mỗi y tá nhỏ thuốc khác nhau và làm dây chuyền như vậy sẽ tránh được thiếu sót, thiếu sót nhỏ thuốc tê thì đổ nợ!

Từ ngăn thứ 3, họ đưa tôi vô phòng nằm trên ghế mổ để chờ bác sĩ. Trong phòng chờ nầy có 3 bịnh nhân nằm chờ trước tôi. Rồi 3 bịnh nhân nầy lần lượt được đưa vào phòng mổ trước tôi.

Lúc bây giờ mắt phải của tôi tê tê, và ông bác sĩ tới đặt khung sắt để banh mắt phải tôi rộng ra, tôi cảm thấy đau đau. Y tá chuẩn bị đưa tôi vô phòng mổ và họ bắt đầu tim thuốc mê vào gân tay tôi. Tôi ngũ mê từ đó!

Tôi tỉnh dậy thì tôi thấy y tá và ông anh tôi đang đứng kế bên, sẵn sàng đẩy tôi ra xe để anh tôi đưa tôi về nhà. Chúng tôi về nhà anh tôi trước, rồi tôi lái xe về nhà. Nhà anh tôi rất gần nhà tôi.

Mắt phải tôi trông rõ tuyệt vời. Mới mổ một con mắt phải mà tôi có thể nhìn xa rất rõ. Tôi lái xe không cần đeo kiếng. Về nhà tôi che con mắt trái, mắt phải tôi trông xa và gần tuyệt vời. Nếu tôi che con mắt phải thì mắt trái tôi trông mù mờ, thua xa con mắt phải. Tôi mừng quá sức. Tôi nghĩ nếu bác sĩ mổ con mắt trái tôi xong và mắt trái tôi trông rõ như mắt phải là tôi trúng số độc đắc! Sau hai tuần, bác sĩ cho tôi ngày hẹn để ông mổ Cataract và làm LRI mắt trái.

Mổ Cataract và làm LRI mắt trái, tôi suýt bị đứt gân máu. Mổ Cataract và làm LRI mắt trái xong, về nhà mắt trái tôi thấy mờ mờ như có mây mù trong mắt trái, hiện tượng nầy chưa hề có khi mổ con mắt phải. Tôi che con mắt phải và mắt trái tôi thấy thua xa lúc trước khi mổ. Trời! Vậy là tôi trở thành Tướng Độc Nhãn của Do Thái? Tôi gần như bị đứt gân máu và lo quá sức! Tôi chờ ngày hôm sau vì bác sĩ có hẹn tôi tái khám sau khi mổ.

Tái khám sau khi mổ. Tôi nói với bác sĩ, tình trạng mắt trái tôi như có mây mù trong mắt. Ông nói không sao, vì đó là chuyện bình thường sau khi mổ. Sau khi mổ, mắt có thể bị sưng và làm tăng áp suất trong mắt, gây ra mắt thấy mù mờ. Ông sẽ nhỏ thuốc giảm áp suất và tôi sẽ thấy khá hơn nhiều. Rồi ông cho tôi chai thuốc giảm áp suất đem về nhà nhỏ trong 7 ngày, sau đó đến gặp ông tái khám.

Sau khi mổ hai ngày, mắt trái tôi thấy rõ gần bằng mắt phải. Tôi tiếp tục nhỏ 3 thứ thuốc bác sĩ cho, cộng thêm với thuốc giảm áp suất. Mắt trái tôi tiến triển tốt đẹp. Nếu tôi che mắt phải, mắt trái trông rõ gần bằng mắt phải. Đây là mới mổ mắt có hai ngày. Nếu tôi nhỏ hết thuốc sau một tháng, thì hai mắt tôi sẽ tốt cỡ nào! Vậy là tôi trúng số độc đắc.

Tôi thật không ngờ, với tuổi nầy mà mắt tôi trông rõ như thời tôi lái máy bay. Rồi đây tôi ra sân tennis, tôi dạo phố, không còn đeo kiếng nữa, liệu có ai đoán nổi tuổi của tôi! Tôi đang ngồi ôm latop viết bài nầy mà tôi không có đeo kiếng, làm tôi sướng tê người! Tuy nhiên nếu tôi đọc chữ thật nhỏ thì tôi phải đeo kiếng, chỉ dùng kiếng lão rẻ tiền là được rồi. tth 

Click Vào Đây - Để xem DR Nader Iskander, bác sĩ phụ tá và bịnh nhân nói chuyện về mổ cataract.    

  


Tuesday, June 24, 2014

Monday, June 23, 2014

Thăm em cháu bà xả ở Dallas - Chị Bảy


Tôi lái xe lên Dallas với Marie em gái tôi để thăm em cháu của bà xả tôi, vì lâu quá tôi không gặp. Xa lộ 35 từ San Antonio đi Dallas khi ngang qua thủ đô Austin của Texas, lúc nào cũng bị kẹt xe , ngoài ra xa lộ nầy lúc nào cũng đầy xe truck 18 bánh. Vì xa lộ nầy là trục chở hàng từ xứ Mễ Tây Cơ ngang qua San Antonio đi lên các thành phố ở phía Bắc.

Đó là chưa kể lúc trường đại học ở Austin khai trường. Lúc bà xả tôi còn, có một lần tôi lái xe từ Dallas về San Antonio vào một chiều Chũ Nhật và sáng hôm sau Thứ Hai là ngày khai trường của đại học Austin. Trời! Hàng chục ngàn chiếc xe đủ loại, nối đuôi nhau trên đoạn đường 300 miles từ Dallas về Austin, chạy nhích nhích 15-20 miles/giờ. Về tới nhà đầu tôi nặng trĩu như sắp bị nỗ tung. Tôi sợ lái xe đi Dallas từ đó! tth  

Tôi đưa gia đình ra nhà hàng ăn cơm tối.
Từ trái: chị Hằng chị dâu bà xả, Marie em gái tôi, Oanh cháu dâu của bà xả, ngồi Tuyết, Sương em bà xả.

Từ trái: Oanh & Phong gọi bà xả tôi bằng cô ruột, chị Hằng, Marie, Tuyết, Sương.

Từ trái: Thái, chị Hằng, Marie, Tuyết, Sương, Oanh.

Tuyết, Sương.


  

Friday, June 20, 2014

Nữa Đêm Ngoài Phố - Thanh Thuý


Click Vào Đây - Để xem nhạc phẩm mà lúc còn đi học, khi xem đại nhạc hội ở Sàigòn, tôi bis bản nhạc nầy to họng nhất trong rạp, bắt buộc Thanh Thuý phải ca bản nhạc nầy thôi!


Wednesday, June 18, 2014

Mùa Xuân Không Còn Nữa - Ngoc Anh


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Mùa Xuân Không Còn Nữa/Ca sĩ Ngoc Anh

Tuesday, June 17, 2014

T.T.KH nàng là ai - Thế Nhật


Tôi lục lọi trong internet, một bất ngờ thích thú cho tôi, được đọc "bật mí" về nhà thơ T.T. KH. Một bất ngờ thêm cho tôi là nhà của T.T.KH năm 1975 ở cùng đường Nguyễn Minh Chiếu (Nguyễn Trọng Tuyễn bây giờ) với nhà tôi. 

Rồi tôi có đọc bài đính chính của bà Trần Thị Vân Chung chối mình là T.T.KH và trách bà bạn D.T.L đã nói cho Thế Nhật danh tánh mình. Sự trách móc bạn thân và không dám nhận mình là T.T.KH của bà Chung, không làm tôi ngạc nhiên. Vì T.T.KH sanh 1919, cái tuổi đó thời đó nhất là ngoài Bắc, gái đã có chồng danh giá thì làm sao dám tiết lộ tin động trời...

Trong "Bài Thơ Cuối Cùng" của T.T.KH có những câu trách người yêu dưới đây, cho tôi thấy bà Vân Chung sợ tiết lộ danh tánh đến mức bà muốn chết! Và sau bài thơ trách móc người yêu nầy, bà sợ quá chấm dứt luôn, không làm thêm bài thơ nào nữa! Điều nầy làm cho tôi tin những gì bà D.T.L nói.

"Bài thơ đan áo nay rao bán
Cho khắp người đời thóc mách xem
Là giết đời nhau đấy biết không?   
....................................................
Nếu không yên được thì tôi chết "

Ai muốn biết tên thật của nhà thơ T.T.KH và tên người yêu của nàng là ai thì click vào link dưới đây. tth

Click Vào Đây - Để biết T.T.KH là ai, do sự tiết lộ của Thế Nhật (Thế Phong và Trần Nhật Thu), nhà xuất bản Văn Hoá - Thông Tin. Sau khi click, nhìn vào bên trái sẽ thấy có tất cả 9 chương, click vào từng chương mà đọc.

Click Vào Đây - Để nghe thơ Hai Sắc Hoa Ti-Gôn của T.T.KH do Hồng Vân ngâm.

  

Wednesday, June 11, 2014

Em Biết Anh Đi Chẳng Trở Về - Thanh Tuyền


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Em Biết Anh Đi Chẳng Trở Về/Ca sĩ Thanh Tuyền

Tuesday, June 10, 2014

Cáo Phó của gia đình chị Tôn Nữ Thanh Huệ

Cáo Phó

Trong niềm thương tiếc vô bờ bến, toàn thể gia đình chúng tôi trân trọng báo tin cùng thân bằng quyến thuộc và bạn hữu xa gần,
Chồng cha chúng tôi là

Ông Charles Parker

Sinh ngày 20 tháng 2 năm 1943 tại USA
Mãn phần ngày 7 tháng 6 năm 2014
Vào lúc 9:32 tối tại tư gia Danville California, USA.

HƯỞNG THỌ 71 TUỔI

Vì theo ước muốn của người quá vãng, gia đình chúng tôi xin được tổ chức tang lễ riêng tư trong khuôn khổ gia đình.

Tuy nhiên cũng theo ước muốn của người quá vãng, chúng tôi sẽ có lễ tưởng niệm (memorial service) và rất mong sự hiện diện của thân bằng quyến thuộc, bạn hữu xa gần   

 vào ngày 28 tháng 6, 2014 lúc 15:00 tại nhà thờ  

Community Presbyterian Church
222 W EL Pintado RD
Danville CA 94526
DT (925) 837-5525

TANG GIA ĐỒNG KHẤP BÁO

Tôn Nữ Thanh Huệ và các con.

 CÁO PHÓ NẦY XIN THAY THẾ THIỆP TANG
XIN MIỄN PHÚNG ĐIẾU




Phân Ưu

Tôi quá sức đau lòng về sự ra đi vội vã của Charles vì tôi mới dùng cơm với Charles ở nhà hàng vào gần giữa tháng May. Dù sao tôi bao giờ cũng đồng ý với Charles về quality life, đời sống mà không có quality thì kéo dài làm gì! Tôi cầu chúc linh hồn Charles sớm về với Chúa và thành tâm phân ưu cùng chị Thanh Huệ và tang quyến.

CLick Vào Đây - Để đọc bài viết của hiền thê của Charles. 


Huỳnh Thông Thái 

Friday, June 6, 2014

Biển Nỗi Nhớ Và Em - Thu Phương


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Biển Nỗi Nhớ Và Em/Ca sĩ Thu Phương

Thursday, June 5, 2014

Tình đồng hương từ thuở hàn vi - Chị Bảy


Mỗi lần tôi trở về San Antonio sau chuyến lang bạt giang hồ, anh chị Nguyễn Lê Quang thường mời tôi ăn cơm tối để xem dung nhan tôi già trẻ ra sao! Tôi quen anh chị Nguyễn Lê Quang từ 1975 tại San Antonio. Cái thuở hàn vi ấy, chúng tôi làm lại cuộc đời từ số 0. Anh Quang có nghề kiến trúc từ VN, còn tôi thì vừa đi học computer programmer vừa đi làm.

Mặc dù chúng tôi rất bận rộn kiếm tiền nuôi vợ con, nhưng chúng tôi cũng cố hợp tác với một số ít anh chị khác, lập ra Hội Phật Giáo San Antonio. Mỗi sáng Thứ Bảy chúng tôi thuê nhà thờ Tin Lành của Mỹ rồi thỉnh tượng Phật từ kho ra lập bàn thờ làm lễ Phật. Lễ xong chúng tôi thỉnh tượng Phật vào kho cất, để Chũ Nhật người Mỹ làm lễ Chúa. Cái thuở ban đầu hàn vi ấy chúng tôi rất thương nhau. Bây giờ thì chúng tôi về hưu và tuổi đã trên dưới thất thập! Trong chùa những cụ ông cụ bà của thuở hàn vi ấy, bây giờ đã về với Phật hết rồi, và chúng tôi lên thế ở hàng bô lão!  tth

Anh chị Nguyễn Lê Quang.
 
Thái và anh chị Quang.
 
Anh Quang đang lựa món ăn hải sản bổ dương? 

Kira và Aiden theo ba mẹ ra phi trường San Diego đón ông Ngoại.
Qua San Diego kỳ nầy, tôi ngạc nhiên khi trông thấy Kira vì Kira cao đứng ngang tai tôi! Kira hiện chơi bóng chuyền cho trường.
   
Gia đình Thy đang ăn hải sản ở San Diego.
 
Aiden dễ thương quá!
 

Monday, June 2, 2014

Sao Chưa Thấy Hồi Âm - Hạ Vy


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Sao Chưa Thấy Hồi Âm/Ca sĩ Hạ Vy

Sunday, June 1, 2014

Con sâu ở xứ Trung Mỹ - Chị Bảy


Xứ Trung Mỹ Costa Rica mà tôi có dịp đi qua trong chuyến tham quan kênh đào Panama bằng cruise ship vừa rồi, những con sâu trong xứ nầy có hình đáng kỳ lạ để tự vệ. Nó có hình dáng y như lá cây, y như con rắn, chủ yếu là để tự vệ sinh tồn, chứ không làm hại ai. tth

Trông y như con rắn, nó có thể phóng đầu tới như rắn mổ, nhưng nó không cắn được ai mà chỉ doạ nạt ai muốn hại nó thôi vì nó chính là con sâu. Con sâu này không có chất độc.
 
Chính nó là con sâu chứ không phải con rắn, mặt trông hiền từ.
Nhưng khi tự vệ thì nó rút chân vô giấu kín, vươn mình ra dài để giả rắn, đầu nó sưng lên y như đầu con rắn, mặt trông dữ tợn! Nếu một buổi chiều trời âm u sắp sụp tối, tôi thấy rỏ ràng nó là con sâu, rồi đột nhiên nó biến thành con rắn, tôi tưởng hồn ma hiện về báo oán, chắc là tôi đứt gân máu tại chổ! 
 
Cùng một loại sâu nhưng khác màu.
Mấy con chim ăn thịt sâu mà thấy mấy con sâu nầy, chắc là chim sợ khiếp bay vút xịt khói!
 
 

Thursday, May 29, 2014

Xe hơi không người lái - Chị Bảy


September 26, 2012 tôi có post Google đang thử nghiệm xe hơi không người lái ở California và Nevada. Thời gian thử nghiệm đã xong, bây giờ Google đang thời kỳ sản xuất xe không người lái.

Không tay lái, không chân ga, không tài xế, không thắng, không thành vấn đề? 

Google đang sản xuất 200 chiếc xe hai chổ ngồi, mới nhìn giống như xe trong phim hoạt hoạ. Xe nầy chưa bán ra thị trường, nhưng sẽ chạy trên đường phố trà trộn với xe có người lái vào năm 2015! Xe trông rất đơn giản, không có tay lái, không có chân ga, không có thắng, chỉ có nút bấm chạy và nút bấm thắng khẩn cấp. Tốc độ của xe 25mph.

An toàn. Nếu so với xe có người lái thì xe nầy an toàn hơn vì xe có hệ thống sensors có thể cảm nhận chung quanh 200 yards bán kính. Có một cặp vợ chồng ngồi trên xe không người lái và cho cảm tưởng, rằng khi đến khúc quanh cua, xe tự giảm tốc độ làm họ ngạc nhiên sửng sờ!

Lợi ích cho ai? Trước mắt xe không người lái lợi ích cho người mù, người già, người nghiện rượu... tth  

Click Vào Đây - Để xem xe không người lái mà Google đang sản xuất đợt đầu.

Click Vào Đây - Để xem lại thời kỳ Google thử nghiệm mà tôi post 2012.

Wednesday, May 28, 2014

Người Tình Không Đến - Như Quỳnh


Tôi mê bản nhạc nầy và tôi nghe không biết mấy lần rồi! Tôi post lại nghe nữa! tth

Click Vào Đây - Nhạc phẩm Người Tình Không Đến/Ca sĩ Như Quỳnh

Tuesday, May 27, 2014

Mưa Hồng - Thiên Tôn


Click Vào Đây - Nhạc phẩm Mưa Hồng/Ca sĩ Thiên Tôn

Saturday, May 24, 2014

Mùa Xuân Xôn Xao - Hạ Vy, Duy Trường


CLick Vào Đây - Nhạc phẩm Mùa Xuân Xôn Xao/Ca sĩ Hạ Vy, Duy Trường

Friday, May 23, 2014

Đi San Francisco thăm Đại Tá KQ Phan Quang Phúc - Chị Bảy


Tôi đi Cruise Ship tham quan kênh đào Panama về, tàu cặp bến Lauderdale Florida. Tôi bay từ Lauderdale Florida về Orange County California. Vì tàu cruise ship cặp bến, hằng ngàn du khách đi máy bay tăng bất thường làm bao nhiêu chuyến bay xáo trộn. Tôi đã có boarding pass để lên máy bay đi Orange County, vậy mà khi tôi gởi hành lý, hảng máy bay cho tôi biết chuyến bay của tôi thay đổi và trể. Thay vì tôi đến Orange County lúc 14 giờ, tôi đến Orange County lúc 22 giờ.

Đi tàu thuỷ 15 ngày tôi mệt mỏi bây giờ ngồi chờ máy bay cả ngày, tôi thật chán ngán. Tôi gọi KQ63D Hiền bồ tèo của tôi ở Orange County, bảo Hiền tôi về trể lắm đừng đón tôi nữa, để tôi đi taxi và ở hotel. Hiền không chịu, nhất định đón tôi đưa về nhà nó ngủ.

Tôi về nhà Hiền gần nữa đêm, trời! chị Hiền nấu cơm chờ tôi. Chị cho tôi ăn cơm canh rau với cá chiên, ngon quá, người tôi tỉnh hẳn. Rồi chị bảo tôi đưa áo quần dơ trên tàu cho chị giặt. Chị Hiền đối xử với tôi lúc nào cũng vậy, chị nấu ăn vừa lẹ vừa ngon. Ngày xưa bà xả tôi thường phục tài nấu ăn của chị. Hôm nay chị đã làm ấm lòng tôi. Cám ơn chị Hiền ơi.

Tôi mời anh chị Hiền và vài bồ tèo của tôi đi ăn cơm tối cho vui.
 
Từ trái qua: anh KQ Hùng cựu Phi Đoàn Trưởng 518, chị Điềm, anh Điềm cựu Phi Đoàn Trưởng 520, KQ63D Hiền.
 
Từ trái: KQ63D Thuỹ, chị Thuỹ, chị Hiền, Thái, KQ62B Ẫn.
 
Một buổi sáng, tôi đang ngồi ăn trưa với Hiền và anh Hùng ở nhà hàng. Tôi điện thoại thăm Đại Tá Phúc cựu Tư Lệnh Phó Sư Đoàn 2 Không Quân Nha Trang. Trời! Nghe tiếng tôi ông Phúc khóc và cho tôi biết con gái lớn của ông khoảng 51 tuổi, bị suyễn và chết năm rồi. Cháu gái nầy có chồng con và rất hiếu thảo. Tôi rã rời! Tôi hứa sẽ lái xe lên thăm ông Phúc. Tội nghiệp! Ông Phúc nói với giọng rất yếu: "Nếu anh lên mà em yếu quá thì anh tha lổi cho em miễn tiếp anh nhé". Nghe câu nói nầy tôi quá lo cho sức khoẻ ông Phúc, và tôi nói với ông Phúc tôi ghé thăm 5 phút là tôi vui rồi.    
 
Tôi lái xe từ Orange County lên San Francisco thăm ông Phúc. Tôi rủ Hiền và anh Hùng đi với tôi, hai người nầy cũng muốn thăm ông Phúc. Riêng tôi, tôi rất thương ông Phúc, ông là người em bà con với tôi.
 
Từ Orange County lên San Francisco khoảng 500 miles (800km), vì thường bị kẹt xe khi đi ngang Los Angeles và khi vô San Francisco, nên tôi mất gần 9 tiếng lái xe, tính luôn giờ ăn trưa và ngừng cho Hiền hút thuốc. Năm rồi sau lần lên thăm ông Phúc, tôi tự hứa sẽ không lái xe lên San Francisco thăm ông Phúc nữa vì xa quá mà tôi thì già rồi! Nhưng ông Phúc đang có chuyện buồn, tôi nhất định phải đi.      

Sáng sớm chị Hiền cho uống cà phê, ăn xôi lạp xưởng ở nhà. Nhưng khi tôi đón anh Hùng lên xe, tôi ghé tiệm cho anh Hùng ăn sáng uống cà phê.   
Hiền điên và Chị Bảy uống thêm cà phê với anh Hùng và sắp lên đường đi San Francisco.
 
Trên đường đi San Francisco, tôi ghé Rest Area ăn trưa và cho Hiền hút thuốc.
Chúng tôi ăn trưa với xôi lạp xưởng của chị Hiền gói theo. Xôi lạp xưởng chị Hiền làm ngon thấu trời!
 
Lâu lắm tôi mới chụp hình với người cao hơn tôi, anh Hùng lai Tây nên tôi phải chịu thua!

Tôi hẹn với ông Phúc rồi, vậy mà khi tôi gần đến, tôi gọi thì ông Phúc nói ngày mai anh đến hả. Tôi giật mình và cho ông biết trong vòng 30 phút tôi tới. Ông nói tại ông vừa ngũ dậy nên không nhớ gì hết. Ông nói sẽ thay áo quần chờ tôi. Tội nghiệp ông Phúc, trong người ông đủ thứ bệnh và hiện tại ông không ăn được gì hết. Ông Phúc năm nay trên 80 rồi!

Mấy năm trước mỗi lần tôi lên thăm, ông Phúc ra nhà hàng ăn cơm với tôi và đứng chụp hình, nhưng lần nầy ông đứng chụp hình không nổi. Ông trông gầy yếu quá sức. Ông đang bị suyễn nặng và thiếu hồng huyết cầu nặng. Ông hiện không ăn uống được. Có lúc đang nói chuyện, tôi thấy ông khó thở tôi sợ ông chịu không nổi, làm tôi lo quá. Có lẽ đây là lần chót tôi gặp ông Phúc. Con đường nầy rồi sẽ tới phiên tôi!   
 
Anh Hùng rất mừng gặp lại ông Phúc. 
Có lúc ông Phúc là Phi Đoàn Trưởng của anh Hùng 1963 ở Pleiku.
Click vào hình để xem hình lớn.
 
Hiền theo tôi lên thăm ông Phúc cũng vài lần rồi. Những lần trước chúng tôi ra nhà hàng ăn cơm với ông Phúc, lần nầy thì tôi chịu thua! 

Chúng tôi thăm ông Phúc chừng 15 phút thì chúng tôi xin ra về để ông nghĩ.
  
Thăm Thầy D Bắc Cali. Tôi bàn với Hiền và anh Hùng trước. Thăm ông Phúc xong, chúng tôi sẽ ghé San Jose thăm bạn bè hai đêm. Tôi gọi Thầy D Nguyễn Tiến Xương, báo tin tôi với Hiền, anh Hùng sẽ ngũ nhà Xương một đêm. Trời! Tôi đâu biết Xuơng có vợ chồng con trai ở chung, nên Xương chỉ có một phòng trống cho ba đứa tôi. Tội nghiệp Xương thương chúng tôi nên không từ chối chổ ngũ. Hiền trải nệm nằm trên thảm, tôi và anh Hùng ngũ chung giường.

Tôi ngũ chung giường với anh Hùng và tôi suýt bị đứt gân máu. Chúng tôi đắp chung mền, mà đi ngũ anh Hùng có tật không mặc áo quần gì hết, Tây mà! Đêm khuya tôi nghe anh Hùng trở mình, tôi xây mặt chổ khác, úp mặt vô gối cầu nguyện. Anh Hùng mà quay qua ôm tôi, chắc là tôi đứt gân máu! 
.
Từ trái: chị Xương chị Dũng.
Hai nàng dâu trong Chuồng D, đang chuẩn bị cho tiệc tối nay. Tối nay Xương có mời một số bạn bè đến ăn cơm cho chúng tôi gặp. 
 
Bửa cơm tối tại nhà Xương.
Từ trái: anh KQ Hùng, KQ63D Bắc, Đại Tá phi công Nguyễn Hồng Tuyền, KQ63D Dũng. 
 
Từ trái: KQ63D Minh, KQ63D Hiền, KQ62C Lộc, KQ Hùng.
 
Từ trái: KQ63D Dũng, KQ63D Ẫn, KQ63D Xương, KQ63G Hiệp, KQ63A Tứ.  
 
Từ trái: Minh, Hiền, Thái, Lộc, Hùng.
 
Từ trái: Chị Xương, chị Tuyền, chị Minh, chị Dũng, chị Bắc, chị Tứ.
 
Từ trái: chị Minh, chị Tuyền, chị Dũng.
 
Từ trái: chị Bắc, chị Tứ, chị Xương, chị Minh.
 
Hiền điên có tí rượu vô, đi ca hát quậy các bà!
 
Trận tennis để đời. Trong nhà Xương, chúng tôi có thách đố trận tennis giữa Thái - Hiền VS Xương - Ẫn. Cậu 2 Ẫn có vẽ chắc ăn lắm. Thế là chúng hứa đánh một trận 3 sets, ai thua trả cơm trưa và cà phê 100%.
 
Chúng tôi dậy sớm, ăn sáng uống cà phê, chuẩn bị ra sân.
 
Từ trái: Ẫn, Thái, Xương, Hiền.
 
Anh Hùng là nhân chứng lịch sử trận tennis để đời nầy.
 
Chúng tôi đánh 3 sets. Ai thắng 2 sets thì coi như vô địch.
 
Set đầu mới vô tôi và Hiền dẫn 4 - 0. Anh Hùng ngạc nhiên, kêu trời! Rồi tôi và Hiền thua một game 4 -1. Anh Hùng lo sợ tôi và Hiền ỷ y có thể thua luôn. Nhưng chúng tôi đi luôn, Thái - Hiền thắng set đầu 6 -1.
 
Set thứ nhì ngang ngữa 2 -2. Rồi Thái - Hiền đi luôn thắng 6 -2. 
 
Trên xe lúc chúng tôi ra nhà hàng Paloma để ăn trưa, tội nghiệp cậu 2 Ẫn than, rằng nếu để tôi đứng với cậu 2 Ẫn thì chưa chắc cậu 2 thua. Vậy là cậu 2 coi tôi hơn Xương! làm tôi nở mũi! Cám ơn cậu 2!  
 
Từ trái: anh Đan Hoài Bữu cùng phi đoàn khu trục 514 với tôi ngày xưa, Thái, Ẫn, Lộc, Hùng, Bắc, Chính, chị Chính, chị Lộc.   
 
Ẫn và Xương thua độ bữa ăn trưa nầy.
 
Tôi thấy bạn bè quen thân vui vẽ, ai cũng kéo ghế ngồi vào bàn, sau cùng tôi đếm 18 người trong bàn. Tội nghiệp cậu 2 Ẫn, năm 1975 ở tù trên 10 năm và mới qua sau nầy, tôi nhìn mặt cậu 2 Ẫn (áo xanh bên trái), cậu 2 như sắp cắn lưỡi nên tôi cho Hiền hay tôi sẽ lãnh bữa ăn nầy. Tôi nói lớn cho mọi người trong bàn nghe:
 
- Hôm nay trong bàn nầy có anh chị KQ Nguyễn Phú Chính đang làm mai mối cho tôi (chị Chính mặc áo tím và tôi đứng vịn vai hai người trong hình), nên bữa ăn nầy cho tôi mời tất cả để coi như là ra mắt hai họ và đãi ông bà mai. Cô dâu sẽ được trình diện vào dịp khác.
 
Trong bàn chỉ có Hiền điên, anh Hùng là biết chuyện. Tất cà còn lại tưởng thiệt. Riêng cậu 2 Ẫn thở phào nhẹ nhõm. 
 
Thắng trận tennis nầy làm tôi nhớ đến năm nào cũng tại San Jose, tôi và Hiền điên thắng Triết và ông Hoàng Sihanook Bạch ở Canada một chầu ăn và cà phê 100%. Thắng ông Hoàng xứ chùa tháp, tôi sướng làm sao, nhất là lúc ông Hoàng móc bóp trả tiền cơm và cà phê 100%, tôi ngồi nhịp đùi cười mĩm chi, vì ông Hoàng là đại gia ở Canada!
 
Đi thăm chị Thanh Huệ và Charlie. Ăn trưa ở Paloma xong, chúng tôi kéo nhau đi thăm chị Thanh Huệ và Charlie. Charlie không khoẻ lắm vậy mà ngồi tiếp chúng tôi suốt buổi. 
 
Phía sau nhà chị Thanh Huệ.
Từ trái: Thái, Dũng, Charlie, chị Dũng, Ẫn, chị Minh, chị Thanh Huệ, Hiền, Minh.
 
Đaị tá phi công khu trục kỳ cựu Nguyễn Hồng Tuyền mời chúng tôi cơm tối. Charlie thích ăn beef steak nên anh Tuyền đưa ra nhà hàng Ý gần nhà Charlie.
Từ trái vô và vòng qua phải: Hiền, ĐT Tuyền, anh chị Dũng, anh chị Minh, Charlie và chị Thanh Huệ, chị Tuyền.
 
Thái, Hiền đang ăn sáng tại nhà anh chị Minh.
 
Đêm thứ nhì ở San Jose, anh chị Minh mời tôi và Hiền về ngũ nhà anh chị, còn anh Hùng thì về ngũ ở nhà con trai của anh. Sáng sớm chị Minh nấu xôi bắp muối mè đãi chúng tôi, ăn ngon thấu trời đất! Chị còn làm cho chúng tôi ba dĩa xôi bắp đem theo ăn dọc đường về Orange County. 
 
Nói chung chung về chuyến đi San Francisco thăm ông Phúc lần nầy
 
Lúc 6 giờ sáng tôi phải lái xe gần 500 miles (800km) đi thăm ông Phúc, vậy mà 2 giờ sáng tôi thức giấc rồi tôi mở đèn viết blog luôn cho tới lúc ra xe đi thăm ông Phúc. Tôi kéo vali ra xe, người tôi lâng lâng vì thiếu ngũ. Tôi cứ tưởng tôi còn ở tuổi 35, nhưng lần nầy thì tôi giật mình và lo lo.
 
Tôi lo vì sau khi đi thăm ông Phúc về tôi sẽ lái xe từ Orange County về San Antonio Texas. Đoạn đường nầy gần 2000 miles (3200km). Tôi dự trù lái 1000 miles thì tôi mướn hotel ngũ đêm, rồi sáng hôm sau đi tiếp. Tôi lái xe Texas - Cali và Cali - Texas vài lần rồi, nhưng lần nầy tôi lo vì sức khoẻ của tôi hình như không còn như xưa! Hơn nữa Hiền điên hứa đi xe qua Texas với tôi, nhưng giờ chót nó không đi vì có em vợ từ VN qua chơi!
 
Rồi chị Hiền khuyên tôi gởi xe về Texas, chứ đừng lái. Nhờ chuyến lái xe đi San Franciso nầy mà tôi thức tỉnh, nghe lời chị Hiền. Sau cùng tôi quyết định gởi xe về Texas với giá $690USD. Tôi thì bay về Texas. Tội nghiệp chị Hiền, khi biết tôi gởi xe, chị mừng quá và kêu lên: "Cám ơn Trời Phật". Tối Thứ Sáu họ đến nhà con gái Thy ở San Diego lấy xe, chiều Thứ Hai họ giao xe tận nhà tôi ở San Antonio.
 
Có lẽ tôi sẽ không bao giờ đem xe qua Cali nữa. Vì tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại ông Phúc, vậy thì tôi đâu cần đem xe qua Cali làm gì! Thân đã tàn sức đã tận, mà tâm hồn lúc nào cũng lâng lâng cái trẻ trung, khổ quá! Thật ra không phải tôi ỹ sức, mà tôi vì ân nghĩa.
 
Ân nghĩa của tôi với ông Phúc làm sao tôi quên được. Tôi còn nhớ rỏ vào một tối Thứ Bảy 1967 tại nhà ông Phúc trong căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất. Tôi bước vô nhà ông Phúc, thấy tôi ông Phúc kêu lên:
 
- Người về từ cỏi chết.
 
Tôi cười và ông Phúc mời tôi ngồi. Ông Phúc nói tiếp:
 
- Hồi sáng em ngồi trong phòng hành quân của ông Tư Lệnh Không Quân, em mở máy nghe máy bay khu trục đánh giặc. Em nghe một chiếc A1 bị bắn rớt ở Đức Huệ. Em hỏi tên phi công, khi em nghe tên Huỳnh Thông Thái em rã rời. Rồi trực thăng Mỹ báo về không tìm được phi công, em tưởng anh chết. Tại sao vậy?
 
- Tôi bị bắn tắt máy và tôi đáp bụng trong rừng tràm. Tôi chạy ra xa khỏi máy bay và tôi trốn trong rừng tràm dưới sình lầy. Khi trực thăng Mỹ tới, tôi không dám đứng dậy ngay vì sợ bị địch bắn, nên trực thăng không tìm thấy tôi. Tôi không đem theo radio cứu cấp và súng trái sáng nên tôi cũng không liên lạc được!             
 
- Rồi làm sao trực thăng tìm anh?
 
- Anh xạ thủ Mỹ đen quăng xuống rừng trái khói đỏ, thấy khói đỏ địch quân bỏ chạy tránh xa trái khói đỏ, vì họ tưởng sắp bỏ bom. Tôi chạy lại đứng ngay trái khói đỏ và trực thăng rà xuống vớt tôi về.
 
- Bây giờ anh tính sao?
 
- Tính cái gì chú 5? (Tôi gọi ông Phúc theo thứ trong nhà)
 
- Anh tính bỏ khu trục không?
 
- Bỏ được không chú 5?
 
- Anh để em lo.
 
Tôi cười. Ngồi chơi với ông Phúc không lâu thì tôi xin về.
 
Trời! Lúc bây giờ phi đoàn tôi máy bay rớt liên miên. Ông Phi Đoàn Trưởng của tôi vừa rớt máy bay chết vài tuần, thì anh Trưởng Phòng Hành Quân Phi Đoàn tôi bị rớt máy bay chết, rồi anh phi công ở chung phòng với tôi trong lầu Bắc Tiến bị rớt máy bay chết, một tuần sau thì tới phiên tôi. Tôi và bồ tèo Thẫm tiên đoán thế nào cũng tới phiên mình, mà tới phiên tôi thật, nhưng tôi chưa chết!
 
Tôi chưa chết, không có nghĩa là tôi không chết. Biết điều nầy, nên khi nghe ông Phúc nói bỏ khu trục, tôi nghĩ tới Yến, vị hôn thê mà tôi mới làm đám hỏi xong. Tôi bớt lo sợ cho Yến.
 
Chừng vài tuần sau thì ông Phúc đưa tôi ra khỏi phi đoàn khu trục ở Biên Hoà, về phi đoàn không ảnh và trắc giác ở Tân Sơn Nhất.
 
Ba tôi cho tôi cái nhà ở đầu đường Nguyễn Minh Chiếu (Nguyễn Trọng Tuyễn bây giờ), gần căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất. Được về gần nhà, vợ chồng tôi sống hạnh phúc trên 40 năm là nhờ ông Phúc.     
 
Cho tới bây giờ tôi còn thắc mắc, không biết đấng linh thiên nào đã xui khiến ông Phúc lúc ấy mở máy nghe máy bay khu trục đánh giặc để rồi ông cảm thương tôi. Dù thế nào, việc làm và tình thương của ông Phúc dành cho tôi, tôi sẽ mang ơn nầy xuống tuyền đài. Lần nầy tôi lên thăm ông Phúc, thấy ông làm tôi nhớ tới bà xả tôi lúc tháng ngày chót của bà xả. Đành rằng con đường nầy rồi ai cũng phải qua và đó là lẽ thường của cuộc đời, nhưng tôi thương ông Phúc quá sức, tôi buồn rã rượi! tth