Cã ngày nay bà xả mệt mõi nằm vùi.
Đến chiều bà xả kêu đau ở thắt lưng, nhưng vì tôi mới gỡ thuốc dán ra nên phải chờ ít nhất 6 giờ sau tôi mới có thể dán thuốc dán cho bà xả được.
Không được dán thuốc dán, bà xả phải uống thuốc chống đau để phụ với morphine!
Bà xả thỉnh thoảng đi lại trong nhà, và đọc email của chị Thăng và chị Xuân - bạn học Sư Phạm Qui Nhơn. Cám ơn chị Thăng, chị Xuân đã giúp bà xả tôi tươi tỉnh đôi chút. tth
Monday, August 31, 2009
Sunday, August 30, 2009
Bà xả mệt mõi nằm vùi - Aug29
Cả ngày nay thỉnh thoảng bà xả đi lại trong nhà, rồi mệt mõi nằm vùi. Đến trưa có em gái tôi với mấy đứa con ghé thăm, bà xả ra tiếp chuyện được đôi chút rồi vô nằm.
Tối nay nhiều hơn hai tối trước, tôi phải dán ba miếng thuốc dán ở bụng, ở hông và ở thắt lung cho bà xả.
Đây là lần đầu tiên tôi phải dán ba miếng thuốc dán để nhụ với morphine! Và y tá dặn tôi chỉ được dán ba miếng là tối đa! Nếu bà xả vẫn con đau, bà xả phải uống thêm thuốc chống đau củ. tth
Tối nay nhiều hơn hai tối trước, tôi phải dán ba miếng thuốc dán ở bụng, ở hông và ở thắt lung cho bà xả.
Đây là lần đầu tiên tôi phải dán ba miếng thuốc dán để nhụ với morphine! Và y tá dặn tôi chỉ được dán ba miếng là tối đa! Nếu bà xả vẫn con đau, bà xả phải uống thêm thuốc chống đau củ. tth
Saturday, August 29, 2009
Bà xả mệt mõi chóng mặt nằm vùi Aug28
Tối hôm qua tôi phải dán hai miếng thuốc dán ở bụng và ở thắt lưng cho bà xả để phụ với morphine.
Tối hôm nay cũng như tối hôm qua, tôi phải dán hai miếng thuốc dán ở bụng và thắt lưng để phụ với morphine.
Bà xả nằm vùi cả ngày, đến chiều thì bà xả kêu chóng mặt, tôi tha dầu nóng cho bà xả.
Bà xả bảo tôi đè nhẹ vô bụng bà xả. Trời! trong bụng bà xả cả hai bên chổ gan và lá lách đều sưng cứng ngắt trong đó! May mà thuốc của hospice kiểm soát đau đớn cho bà xả quá hay, nếu không thì bà xả đau đớn rên la trông đau lòng lắm. Tôi cũng không quên tạ ơn Trời, Phật đã gia hộ cho bà xả trong vấn đề nầy.
Thấy bà xả nằm vùi mê mê tỉnh tỉnh, mà không hề có một tiếng than vãn, hoặc một tiếng kêu réo nặng nhẹ gì với chồng con, làm tôi nhớ tới câu chuyện Háo Nghĩa mới vừa hôm qua của anh Thanh, tôi thương bà xả làm sao! Ôi! cũng là hồng phúc cho tôi có được người vợ hiền thục cho tới giờ phút chót. tth
Tối hôm nay cũng như tối hôm qua, tôi phải dán hai miếng thuốc dán ở bụng và thắt lưng để phụ với morphine.
Bà xả nằm vùi cả ngày, đến chiều thì bà xả kêu chóng mặt, tôi tha dầu nóng cho bà xả.
Bà xả bảo tôi đè nhẹ vô bụng bà xả. Trời! trong bụng bà xả cả hai bên chổ gan và lá lách đều sưng cứng ngắt trong đó! May mà thuốc của hospice kiểm soát đau đớn cho bà xả quá hay, nếu không thì bà xả đau đớn rên la trông đau lòng lắm. Tôi cũng không quên tạ ơn Trời, Phật đã gia hộ cho bà xả trong vấn đề nầy.
Thấy bà xả nằm vùi mê mê tỉnh tỉnh, mà không hề có một tiếng than vãn, hoặc một tiếng kêu réo nặng nhẹ gì với chồng con, làm tôi nhớ tới câu chuyện Háo Nghĩa mới vừa hôm qua của anh Thanh, tôi thương bà xả làm sao! Ôi! cũng là hồng phúc cho tôi có được người vợ hiền thục cho tới giờ phút chót. tth
Friday, August 28, 2009
Háo Nghĩa - Nguyễn tam Thanh
Tình Bạn
Khi bác sĩ nhà thương đến giường bịnh báo cho vợ chồng tôi, bà xả tôi bị ung thư loại cực mạnh ở thời kỳ thứ tư, vô phương cứu chửa, anh chị Nguyễn tam Thanh Houston là một trong những người mà tôi báo tin đầu tiên.
Tôi báo tin cho anh chị Thanh khoảng 1 giờ chiều. Từ Houston về San Antonio phải mất ít nhất 3 giờ lái xe. Vậy mà khi bà xả tôi quyết định không trị liệu, vợ chồng tôi rời nhà thương về nhà khoảng 6 giờ 00 chiều, lúc bây giờ đã có anh chị Thanh ỡ nhà tôi với vài người bạn nữa.
*******************
*******************
Tôi quen biết anh chị Thanh từ 1975 tại thành phố San Santonio, qua tình đồng hương. Anh Thanh lúc bây giờ là y sĩ có phòng mạch ở San Antonio, làm chung với một người bạn.
Anh chị Thanh là Phật Tử, chúng tôi thường gặp nhau trong Chùa và thân tình từ đó.
Lúc bây giờ anh chị Thanh có hai cậu trai nhỏ tên Cu và Tí. Tôi có hai đứa con, một gái, một trai, Thy, Thông, cùng lứa tuồi với Cu, Tí.
Lúc ấy các con còn quá nhỏ, chúng nó rất mê đốt pháo, nên mỗi mùa hè vào dịp lễ Độc Lập Mỹ, hai gia đình chúng tôi thường xuống biển South Padre Island, nằm duới mũi “Cà Mau” Bownsville Texas của Mỹ.
Các con mê đốt pháo quá, nên hai gia đình chúng tôi đi tắm biển South Padre Island 7 năm liền. Mỗi lần đi chúng tôi thuê chung Condo 3 phòng ngũ, và ở luôn một hai tuần.
Kỹ niệm với anh chị Thanh, cười bễ bụng:
Một buồi chiều ở South Padre Island, hai gia đình vượt biên giới Mễ để qua thành phố Matamoros ăn dê nướng.
Vô nhà hàng dê nướng, anh Thanh đòi ăn Dái Dê, tôi ăn Dái Dê tiềm thuốc Bắc ở nhà hàng Côte d'Ivoire ở sông Saigon nhiều lần, nên tôi hiểu anh Thanh ngay.
Tôi gọi thằng bồi bàn rất trẻ, tôi nói “goat balls” nó không hiểu vì nó không biết tiếng Mỹ. Anh Thanh lấy giấy vẽ, nó cũng không hiểu. Tôi lôi nó vô restroom và chỉ của tôi.
Nó ôm bụng vừa cười, vừa chạy đi tìm ông manager nhà hàng. Ông manager đi ra ôm bụng cười và kêu lên nữa Mễ nữa Mỹ: “Amigo, baby goat no ball” (ông bạn ơi! Dê con không có dái).
Chị Thanh và bà xả tôi cũng cười đã luôn.
Thế rồi một buổi chiều:
Thế rồi một buổi chiều tin chị Thanh có bầu! Trời! gần 50 tuổi mà có bầu? nghe tin nầy tôi kêu trời, như sắp đứt gân máu! Chị Thanh than: “Ngoài ý muốn ông Thái ơi!”.
Thế rồi cháu Tèo ra đời, và cháu vừa thi ra trường bác sĩ. Phục quá anh chị Thanh ơi.
*******************
*******************
Tôi có rất nhiều kỹ niệm với anh chị Thanh. Và mới đây anh Thanh gởi tôi email có kèm theo bài viết của anh. Tôi “save” bài viết của anh vào laptop, vì bận quá nên chưa đọc vội.
Hôm nay rảnh rổi tôi đọc bài viết của anh Thanh, à thì ra anh có viết về vợ chồng tôi.
Trong bài viết của anh Thanh, có ba gia đình trong ba hoàn cảnh, thấy hoàn cảnh của hai gia đình kia, tôi hiểu ý anh Thanh cố tình cho vợ chồng tôi thấy cái may mắn của mình.
Tôi email cám ơn anh Thanh. Và đây là nguyên văn email trã lời của anh:
Huynh tien sinh
Qua la Huynh tien sinh thong minh tuyet dinh, doc chung tim den cua ban gia nay !
Dung y dung nhu Huynh tien sinh da thau la mot niem an ui nhe nhang ! Thay nguoi moi nghi toi ta !
Va cai chinh la chap nhan ("ngo") cang som cang de song
Chuc lanh
3T
Sau đây là chuyện Háo Nghĩa của anh Thanh:
HÁO NGHĨA
Tam Thanh
Theo luật thiên nhiên của Tạo Hóa, con người với tiến triển văn hóa, văn minh cũng thay đổi, biến chuyển do nhu cầu, sang kiến tiện nghi hưởng thụ.
Từ trần truồng rồi dần dà con người, theo thời, lấy lá, da thú, vải thô tới tơ lụa, quần áo kiểu cọ che thân.
Từ hốc đá tới hang núi, con người đã dựng mái che mưa đụn nắng, tới dựng chòi, lều, xây cất nhà cửa, villa, cao ốc.
Từ tối tăm tới ánh lửa đốt lá khô, củi gỗ, con người đã phát minh ra ánh sang điện đèn.
Từ lối mòn, con người đã lập ra đường xá giao thong, bánh xe chuyên chở, xe bò, xe ngựa, xe đạp, xe lửa, xe hơi, máy bay, phi thuyền không gian.
Từ cá nhân tới gia đình, nhóm, bộ lạc, làng xóm, tỉnh thành, xã hội dân tộc tiến tới nước non, xứ sở, quốc gia…
Từ trong nhà tới ngoài đời, sơn hà xã tắc, thẩy đều có luật, có lệ cho hoạt động cộng đồng đuợc xuông xẻ, công bằng lợi ích trong tự do trật tự, nên mới có luật gia đình, luật quốc gia, quốc tế.
Ở Á Châu, nước Tầu ảnh hưởng lớn tới các nước láng giềng về văn hóa, văn minh, trật tự xã hội với giai cấp thứ tự quân sư phụ, nghề nghiệp sĩ nông công thương, tam cung ngũ thường cho nam giới, tam tong tứ đức cho nữ giới, qua bao nhiêu thế kỷ gò bó trong khuôn mẫu cứng ngắc, cố định, bất di bất dịch.
Lời nào mà Khổng Khâu tức Khổng Tử, Vạn thế sư biểu, đã hạ bút long “viết” là khuôn vàng thước ngọc, là luật xử thế đời đời…cho tới cuối thế kỷ XX mới phần nào lỏng gốc, đổi thay , lộn đảo vì cách mạng văn hóa…
Các vua chúa gần như mạt ở trên thế gian này. Quân vương đi chỗ khác chơi nhường chỗ cho tổng thống do dân bầu ra, không còn ngôi cửu trùng thần thánh hóa nữa. Thật may không còn luật vua tàn bạo dã man chu di tam, cửu tộc…
Và nguyên thủ quốc gia không bắt buộc phải nêu gương đạo đức luân lý nữa ít hay không có cũng chẳng sao : nguyên thủ của đại cường quốc vào bậc nhất thế giới hứng tình kéo một nữ nhân viên vào phòng làm việc bầy trò khẩu dục; một mục sư lừng danh về thành tích tranh đấu nhân quyền khi ra tranh cử tổng thống mới bị lột mặt nạ, tố giác vì đã gian dâm với một phụ nữ tới có con; một chủ tịch nước suốt đời độc thân với công lao cách mạng lừng lẫy dựa trên thuyết độc tài ngoại lai nội trị tàn bạo vô nhân đạo suýt nữa được Hội Quốc Liên vinh danh vĩ nhân, thế giới nể vì, kính phục, khi nằm xuống cuộc đời tư tình ái, dâm độ, gian xảo, tàn ác ngoài mức tưởng tượng mới bị tố giác, lột trần ra, chẳng khác gì một bạo chúa thời trung cổ;một vị tổng thống nhậm chức không được bao lâu đã vội ly dị vợ để rước về làm đệ nhất phu nhân một giai nhân người mẫu đã từng qua tay không biết bao nhiêu dân chơi quốc tế; một đạo diễn vừa là tài tử lừng danh đã chính thức ôm vào lòng ăn ở với cô gái từng được nhận làm con nuôi lúc còn chập chững đi; một ông hoàng còn trẻ của một hoàng gia còn sót cao sang, quyền qúi cưới một trinh nữ đẹp như tiên, trước sự yêu mến, thèm ước của bao thế hệ, lại đi mê mẩn. công khai đắm đuối một bà nạ dòng hơn tuổi và sau này rước về làm vợ; ngoài ra còn không biết bao nhiêu lãnh đạo đảng phái, các phong trào, đoàn thể, cộng đồng, các dân biểu, thượng nghị sĩ, thống đốc do dân tín nhiệm về tài năng, đạo đức bầu lên đại diện tranh đấu cho quyền dân, ích nước…cũng bị khui đời tư gian dâm đồi trụy, tiền bạc lem nhem đến than tàn ma dại, mất mặt, mất chức, tan nhà nát cửa, gia dình mục rã…
Đáng lẽ ra, nguyên thủ quốc gia hay người đại diện dân phải giữ kỷ cương, tư cách đạo đức cho dân trông lên, người ta trông vào, chẳng những hoạt động cho nước mà còn cả giá trị đời tư nữa, nhưng nếu “lỡ” rồi thì cũng được rộng lượng tha thứ…
Từ những nước bé nhỏ xa xôi, chậm tiến tới những đại cường ở thế kỷ thứ XXI này, vấn đề dân chủ, nhân quyền luôn luôn là trọng điểm tranh luận, dĩ nhiên dựa trên tinh thần tự do càng ngày càng như đi tới tuyệt đối : tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận, tự do luyến ái v.v…
Trong lãnh vực tình cảm, gần như được tổng quát phương trâm “vui ở, buồn đi”. Câu “hết tình còn nghĩa” hình như đã biến hẳn trí nhớ mọi người. Thống kê vợ chồng ly dị ngày một cao, mặc dù cặp vợ chồng nào trước khi đặt bít ký vào giấy hôn thu cũng đã ăn ở với nhau rồi, biết rành đường đi lối về cũa nhau, không còn bị gò bó bởi phong tục bao đời, của áp lực gia đình, xã hội.
Cuộc đời ngắn ngủi, có là bao, không hợp thì tan, dại gì chịu khổ chịu sở, mang buổn, mang cực vào than, phải giải phóng khỏi những tập tục cổ lỗ sĩ đã bao đời trà đạp, chèn ép nhân vị, tự do con người, trong những khuôn phép bề ngoài giả tạo, có khi dã man.
Nhân sinh quan mỗi ngày mỗi thêm cởi mở, rộng lượng nhờ hiểu biết, thong cảm, tôn trọng tự do cá nhân, tư cách con người, quyền lựa chọn, không giả đạo đức, sống vui, sống thật.
Trước những trao đảo, xáo động, cách mạng tinh thần và lối sống gần như đưa tới thỏa mãn dục vọng trong vòng luật pháp chấp nhận, cũng vẫn còn khá nhiều kẻ bảo thủ giữ vững lập trường, tôn ti trật tự, luân thưòng đạo lý gia đình , xã hội.
Trong giới người Việt tỵ nạn cộng sản ở nước ngoài, mang văn minh, văn hóa gốc theo, vẫn còn một số bảo thủ, sống theo giáo dục nhân bản từ thủa nhỏ, bao đời truyền lại của một thể chế quốc gia tự do, mặc dù có thay đổi đôi chút vì hoàn cảnh chiến tranh tương tàn, bạo lực dã man, vì cách mạng xã hội từ quân chủ ra dân chủ, cơ giới hóa mọi ngành trong sinh hoạt hang ngày, tăng trưởng cởi mở bang giao quốc tế…khi phần nào nhập quốc văn minh tùy phong…
Chuyện đời không thiếu cái hay để noi gương, phục thiện, hướng thượng, tán than, nhưng cũng đầy rẫy cái dở để tránh, xa cách, không bắt chước và nhất là để so sánh với cái hay mà háo thiện mỹ.
(I)
Thời gian: 2008
Không gian: Bang Tây Hạ (Texas)
Thành phố Houston
Hoàn cảnh: một cặp vợ chồng già. Cụ ông trên tám chục, cụ bà kém khoảng mười tuổi, sống với nhau ở một căn nhà nhỏ riêng đủ tiện nghi. Có tám người con đã trưởng thành, người thành gia thất, người còn độc thân. đều đã có nghề nghiệp vững vàng với đời sống sung túc, sinh con đẻ cái. Đa số sống rải rác ở Houston, hai ba người ở hải ngoại vì công ăn việc làm .
Thân thế: cụ ông xuất thân ở môt gia đình gia giáo, tốt nghiệp trường y khoa Hà Nội năm 1952, chữ nghĩa đầy mình, thông thạo nhiều ngoại ngữ. Cụ bà từ một gia đình danh giá môn đăng hậu đối ở nhà lo buôn bán, gia đình con cái.
Sinh hoạt: khoảng tháng sáu, tháng bẩy. Trời nóng ran, khô ráo. Cái sân xi măng nhỏ, có cỏ mọc ngoài hang lối, ngăn cách mặt tiền một căn nhà nhỏ một từng khá cũ với lề đường. Bên trái là nhà, bên phải gar a xe mái tôn che và cổng sắt có khóa. Một chiếc xe hơi Nhật, có chỗ sơn đã tróc, rỉ sét ở giữa, hai bên ngổn ngang đồ lặt vặt.
Tiếng chuông thứ nhất reo.
Tới cái bấm chuông thứ ba mới nghe tiếng cửa bên hông gar a lịch kịch mở. Một ông cụ, thuộc loại nhỏ người, mặc áo thung hở nách thõng thẹo, quần đùi cháo long từ từ đi rq, dáng nhàn nhã, tự tại, phong cách nho nhã, ung dung, mắt không đeo kính nheo nheo vì nắng, trông không tới tuổi thật;
- Anh Th. hả ?
- Dạ, đàn em đây, đại huynh.
- Vào chơi.
Th. theo chân người bác sĩ đàn anh khá xa. Phòng khách nhỏ bên phải tối mờ mờ, loe lóe sang từ màn ảnh ti vi, kèm theo tiếng nhạc Việt. Một người ngồi ngả trên ghế bành, chiếc chăn mỏng phủ từ đùi xuống.
- Để em chào chị.
- khỏi anh ạ, Nhà tôi không nói được.
Ông bác sĩ già kéo tay người đàn em vào phòng làm việc, khu ăn sáng trước đổi lại ở giữa kê bàn gỗ trên đầy sách, cuốn mở, cuốn đóng và hai bên là kệ sách đủ loại.
- Ngồi đây để tôi rót nước anh uống.
- Thôi đại huynh. Em mới ở nhà tới.
Th. lần đầu gập người đàn anh này trong một bữa tiệc nhỏ do một vừa là đồng nghiệp trẻ, vừa là học viên chữ nho, tổ chức mừng ông thầy vừa được giải thưởng văn học danh dự do Hội Y sĩ Việt Nam thế giới trao tặng về tác phẩm biên khảo công phu bác học rộng lớn liên quan tới văn học Trung Hoa.
Qua những lời đồn đại, những tìm hiểu sơ khai, Th. được biết người bác sĩ lớn tuổi còn tráng kiện, toát ra chữ này, thời trẻ đẹp trai, thong minh, tài giỏi và rất đào hoa. Có giậy trường y khoa.
- thế đại huynh qua đây được bao lâu rồi ?
- Khởi thủy tôi chẳng muốn xuất ngoại. Tuổi lớn ở bên nhà cuộc sống cũng bình thản, không gập khó khăn, xách nhiễu…
Ông ngừng một lát, mắt mơ màng nhìn vào khoảng trống trước khi đắn đo:
- Các con, cháu tôi ở Mỹ này hết ! Năn nỉ ỉ ôi tụi tôi đành khăn gói qua đây, vậy mà cũng gần hai chục năm rồi. Riêng nhà tôi sau vài năm ở xứ này bị
tai biến mạch máu não, liệt nửa người bên phải và á khẩu từ hồi giờ.
- Một mình đại huynh lo cho đại tỉ liền từ mười mấy năm nay rồi ?
- Chứ còn ai nữa anh !
Th. Nhìn thẳng vào mắt người đàn anh, lòng đầy thán phục, kính nể tình vợ chồng, nghĩa phu thê lâu dài, bền bỉ tràn ngập hy sinh thương mến, tận tụy.
Ông hắng giọng:
- Ngoài ra các cháu cũng thường tạt về thăm hỏi, giúp đỡ chăm sóc cho mẹ. Ty xã hội cũng gửi người tới giúp tôi dọn dẹp nhà cửa và tắm rửa cho nhà tôi...
Trên đường về, Th. đã ngoài bẩy mươi,tự vấn lương tâm không hiểu vào trường hợp tương tự như của đàn anh, Th. có đủ sức, kiên nhẫn, can đảm, hy sinh, tình nghĩa, lương tri...với gương sáng chói lọi ngay trước mắt không...
(I I)
Anh Chị Bẩy, cùng cao ráo, có phần mình giây mảnh khảnh, anh một thời tung hoành trên nền trời Việt Nam, thuộc quân chủng lừng lẫy không quân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, có đôi chút kiêu binh xứng đáng, chị cô giáo đạihọc sư phạm, lầy nhau được hai mặt con, một gái năm tuổi, một trai ba tuổi thì mất miền nam Việt Nam, bỏ chạy khỏi nước kịp thời năm 1975, nhường đất trong uất ức, căm hờn bất đắc dĩ cho cộng sản.
Từ 1975 tới 2009, họ sống thoải mái ở môt căn nhà, một thành phố vùng tây nam bang Texas, tuy có sửa sang, tân trang và cất thêm phòng, chứ không chịu đổi nhà lớn hơn, ở khu khá hơn, mặc dù dư dả tiền bạc, sau bao năm cần cù làm ăn, anh chuyên viên phần mềm vi tính cho một hãng bảo hiểm và đầu tư tài chánh lớn, chị sửa quần áo cho một trung tâm thương mại, nghề mà chị theo học cả năm ở bên nhà, theo lời khuyến dụ của anh đã đoán trúng thế nào cũng mất nước khi Mỹ bỏ rơi, một nghề thực tế, dễ kiếm việc ở nơi xứ lạ quê người khi tiếng chưa thông, đường chưa biết, hầu tạm kiếm sống qua ngày...
Anh hơn chị mấy tuổi, nhưng cả hai anh chị cũng đã hửơng tiền an sinh xã hội rồi.
Khoảng năm 2007, chọ phát bệnh ho lai rai, những tưởng cảm cúm thường kéo dài như mọi khi, thuốc ho mua trên quầy uống không bớt được bao nhiêu, tính lì muốn trị lấy, ngại đi bác sĩ. Sau cùng khi nghe vợ ho khan rát tai, đứt ruột ngày đêm, anh mới lấy hẹn bắt, ép chị đi khám bệnh: kết qủa thử đàm, chụp hình phổi cho biết chị bị viêm phổi với loại trùng phổ thong mycobacterium nào đó rất khó trị, không phải bệnh lao. Theo toa, chị uống trụ sinh Zithromax ngày này qua tháng nọ.
Cùng trong thời gian trên, đứa cháu ngoại trai hai tuổi của chị bị phát giác có bệnh hoại huyết. Chị Bẩy tá hỏa bỏ hết, kể cả theo dõi bệnh phổi mặc dù đã được báo động nghi ngờ ung thư, để ngày đêm trông nom cháu không rời nửa bước khi ở nhà, khi đi từ phòng mạch này tới nhà thương kia, từ trung tâm y khoa này tới viện ung thư khác.
Được biết các hoá chất trị ung thư cũng như xạ tuyến sẽ hành hạ thân xác nên chị Bẩy nhất định quyết liệt từ chối, ai nói, ai khuyên, khóc lóc cũng không được. Chị hy vọng còn chút tàn dư sức khỏe để chăm sóc đứa cháu qúi ngày một yếu lần, ọp ẹp trong vòng tay bà ngoại. Hơn một lần chị bỏ ngoài tai những lời năn nỉ tha thiết của chồng con, gia đình anh chị em cùng bạn bè…Chị chỉ còn tin vào lời thành khẩn cầu nguyện Phật Bà Quan Âm đã từng cứu khổ, cứu nạn gia đình chị.
Sau hai năm trời kéo dài đau thương và cực nhọc, cháu ngoại trai không thoát khỏi tử thần, còn chị thì thân xác rã rời, kiệt quệ...nhưng tâm, thân thanh thản vì đã hy sinh hết mình, hết tâm hết sức, nay chỉ còn chờ ngày gập lại cháu ngoại...
(I I I)
Từ phòng trong vọng ra tiếng gọi the thé :
- Ông ! Ông đâu rồi ?
Buông ngay máy vi tính, ông hớt hơ hớt hải vừa chạy vào phòng vừa lên tiếng:
- Có tôi đây !
- Đái !
Nhanh nhẹn, gọn gàng, hưũ hiệu như một chuyên viên phục dịch y tế mặc dù ở tuổi tám mươi, ông nâng cặp mông đầy đặn nặng chĩu của bà và lùa cái bô bẹt dài vào phía dưới.
Bà thở phào nhẹ nhõm rồi cằn nhằn liền:
- Làm gì mà chậm như rùa ! Suýt nữa thì ướt mẹ nó hết !
Ông không trả lời, lau chùi sạch sẽ cho bà xong rồi lặng lẽ đi đổ bô.
Ngày đêm chẳng kể, ông sẵn sàng không than không van trông nom,hầu hạ bà từ ăn uống tới vấn đề vệ sinh dòng dã mười mấy năm trời, sau khi bà bị chứng xuất huyết não và liệt nửa mình nhưng không á khẩu. Đêm đêmthúc giấc bất thần ông còn phải ì ạch đổi thế nằm cho bà tránh hầm da, ẩm, lở loét. Con cái vèo qua thăm mẹ, người giúp của bộ xã hội không vừa ý bà, đàn ông thì bà không muốn, đàn bà lại không nữa vì tính ghen nguyên thủy.
Nên ông đành hy sinh chịu trận, chấp nhận trong gần như vô tư nghiệp chướng.
Bệnh liệt lâu năm, lết từ giường ra xe lăn tay, ê mình ê mẩy, đấm bóp, xoa nắn, bôi dầu nóng chẳng giúp được là bao, bà chỉ còn là một đống thịt biết nói, ăn nhiều, tính tình dễ bẳn gắt, cáu kỉnh, khó chịu, không gì vừa ý. Những thay đổi tâm tính vừa của tuổi lớn, vừa của bệnh tật kinh niên gây nên mà bà không hay. Riêng ông chữ nghĩa đầy mình ý thức được hoàn cảnh đau thương của bà nên ráng kiên nhẫn chịu đựng trong im lặng, giữ nghĩa vợ chồng, không phản ứng do tình thương và hiểu biết.
Ông đã đọc sách, tìm kiếm, tra cứu trên mạng lưới và cật vấn bác sĩ điều trị
về cách chăm sóc, phục hồi sức khỏe của những người bị liệt. Ông chẳng thà cực nhọc hứng và đổ bô còn hơn để bà mang ống và túi tiểu, hoặc tã dễ bị nhiễm trùng.
Trong căn phòng vắng lặng, thơm mùi hoa nhài từ bình xịt, mùi bà thường ưa thích, ông ngồi bên giường nhìn bà thiu thiu ngủ mà long dạ bào bọt thương thay cái nghiệp nặng cuối đời của bà từ một phụ nữ nhanh nhẹn, gọn ghẽ, bặt thiệp, duyên dáng, tươi tắn, có chút nhan sắc nay là một than thể mập phì, da dẻ bèo nhèo, nửa mặt phờ phạc, lệch lạc, nói ra là lệnh, gắt gỏng…
- Ông !
Ông giật bắn người, nhanh chóng trở lại với thực tế, sau những nỗi thương tâm cho thân phận người từng đầu gối tay ấp hay lả lướt trong vòng tay với điệu nhạc valse vi vút trong các buổi liên hoan:
- Gì bà ?
- Cầm cái gương với thỏi son ra đây.
Lâu lâu bà tỉnh khỏi lơ đờ và nhớ lại sửa soạn son phấn trang điểm ngày nào. Ông cầm gương gần mặt cho bà soi, tay hơi run run.Tay trái cầm thỏi son đã mở sẵn, bà nguệch ngoạc bôi lên cặp môi trễ, mép ướt nước bọt. Cơn ghen với qúa khứ trai gái liên miên của chồng nổi lên thình lình:
- Thế nào ?
Ông gật gù:
- Được ! Được lắm !
Dạ ông xót xa cho thân phận mình và vợ,mắt rưng rưng. Thương thay cho một cựu đại tá, từng là chỉ huy trưởng một đại đơn vị quân lực Việt Nam cộng hòa, cô đơn tỵ nạn nơi xứ người khi tuổi đã trọng, một thời từng sống huy hoàng nơi quê hương xứ sở, kẻ săn người đón, hào hoa phong nhã với không biết bao nhiêu em gái hậu phương, văn nghệ nõn nà , si tình sẵn sàng thiêu thân vi vút…Ông còn nổi tiếng với giọng ca tình cảm ấm cúng nữa trong những tiệc tùng sang trọng, truy hoan tưng bừng thâu đêm.
- Hôn !
Như người máy, ông thi hành lệnh của bà, người lạnh ngắt.
- Hát !
Ông hít hơi cất giọng khàn đục, gần như vỡ, chẳng còn phong độ thủa nào , từng được so sánh với ca sĩ tài danh Perry Como, nước mắt chẩy giòng…
Tam Thanh
Khi bác sĩ nhà thương đến giường bịnh báo cho vợ chồng tôi, bà xả tôi bị ung thư loại cực mạnh ở thời kỳ thứ tư, vô phương cứu chửa, anh chị Nguyễn tam Thanh Houston là một trong những người mà tôi báo tin đầu tiên.
Tôi báo tin cho anh chị Thanh khoảng 1 giờ chiều. Từ Houston về San Antonio phải mất ít nhất 3 giờ lái xe. Vậy mà khi bà xả tôi quyết định không trị liệu, vợ chồng tôi rời nhà thương về nhà khoảng 6 giờ 00 chiều, lúc bây giờ đã có anh chị Thanh ỡ nhà tôi với vài người bạn nữa.
*******************
*******************
Tôi quen biết anh chị Thanh từ 1975 tại thành phố San Santonio, qua tình đồng hương. Anh Thanh lúc bây giờ là y sĩ có phòng mạch ở San Antonio, làm chung với một người bạn.
Anh chị Thanh là Phật Tử, chúng tôi thường gặp nhau trong Chùa và thân tình từ đó.
Lúc bây giờ anh chị Thanh có hai cậu trai nhỏ tên Cu và Tí. Tôi có hai đứa con, một gái, một trai, Thy, Thông, cùng lứa tuồi với Cu, Tí.
Lúc ấy các con còn quá nhỏ, chúng nó rất mê đốt pháo, nên mỗi mùa hè vào dịp lễ Độc Lập Mỹ, hai gia đình chúng tôi thường xuống biển South Padre Island, nằm duới mũi “Cà Mau” Bownsville Texas của Mỹ.
Các con mê đốt pháo quá, nên hai gia đình chúng tôi đi tắm biển South Padre Island 7 năm liền. Mỗi lần đi chúng tôi thuê chung Condo 3 phòng ngũ, và ở luôn một hai tuần.
Kỹ niệm với anh chị Thanh, cười bễ bụng:
Một buồi chiều ở South Padre Island, hai gia đình vượt biên giới Mễ để qua thành phố Matamoros ăn dê nướng.
Vô nhà hàng dê nướng, anh Thanh đòi ăn Dái Dê, tôi ăn Dái Dê tiềm thuốc Bắc ở nhà hàng Côte d'Ivoire ở sông Saigon nhiều lần, nên tôi hiểu anh Thanh ngay.
Tôi gọi thằng bồi bàn rất trẻ, tôi nói “goat balls” nó không hiểu vì nó không biết tiếng Mỹ. Anh Thanh lấy giấy vẽ, nó cũng không hiểu. Tôi lôi nó vô restroom và chỉ của tôi.
Nó ôm bụng vừa cười, vừa chạy đi tìm ông manager nhà hàng. Ông manager đi ra ôm bụng cười và kêu lên nữa Mễ nữa Mỹ: “Amigo, baby goat no ball” (ông bạn ơi! Dê con không có dái).
Chị Thanh và bà xả tôi cũng cười đã luôn.
Thế rồi một buổi chiều:
Thế rồi một buổi chiều tin chị Thanh có bầu! Trời! gần 50 tuổi mà có bầu? nghe tin nầy tôi kêu trời, như sắp đứt gân máu! Chị Thanh than: “Ngoài ý muốn ông Thái ơi!”.
Thế rồi cháu Tèo ra đời, và cháu vừa thi ra trường bác sĩ. Phục quá anh chị Thanh ơi.
*******************
*******************
Tôi có rất nhiều kỹ niệm với anh chị Thanh. Và mới đây anh Thanh gởi tôi email có kèm theo bài viết của anh. Tôi “save” bài viết của anh vào laptop, vì bận quá nên chưa đọc vội.
Hôm nay rảnh rổi tôi đọc bài viết của anh Thanh, à thì ra anh có viết về vợ chồng tôi.
Trong bài viết của anh Thanh, có ba gia đình trong ba hoàn cảnh, thấy hoàn cảnh của hai gia đình kia, tôi hiểu ý anh Thanh cố tình cho vợ chồng tôi thấy cái may mắn của mình.
Tôi email cám ơn anh Thanh. Và đây là nguyên văn email trã lời của anh:
Huynh tien sinh
Qua la Huynh tien sinh thong minh tuyet dinh, doc chung tim den cua ban gia nay !
Dung y dung nhu Huynh tien sinh da thau la mot niem an ui nhe nhang ! Thay nguoi moi nghi toi ta !
Va cai chinh la chap nhan ("ngo") cang som cang de song
Chuc lanh
3T
Sau đây là chuyện Háo Nghĩa của anh Thanh:
HÁO NGHĨA
Tam Thanh
Theo luật thiên nhiên của Tạo Hóa, con người với tiến triển văn hóa, văn minh cũng thay đổi, biến chuyển do nhu cầu, sang kiến tiện nghi hưởng thụ.
Từ trần truồng rồi dần dà con người, theo thời, lấy lá, da thú, vải thô tới tơ lụa, quần áo kiểu cọ che thân.
Từ hốc đá tới hang núi, con người đã dựng mái che mưa đụn nắng, tới dựng chòi, lều, xây cất nhà cửa, villa, cao ốc.
Từ tối tăm tới ánh lửa đốt lá khô, củi gỗ, con người đã phát minh ra ánh sang điện đèn.
Từ lối mòn, con người đã lập ra đường xá giao thong, bánh xe chuyên chở, xe bò, xe ngựa, xe đạp, xe lửa, xe hơi, máy bay, phi thuyền không gian.
Từ cá nhân tới gia đình, nhóm, bộ lạc, làng xóm, tỉnh thành, xã hội dân tộc tiến tới nước non, xứ sở, quốc gia…
Từ trong nhà tới ngoài đời, sơn hà xã tắc, thẩy đều có luật, có lệ cho hoạt động cộng đồng đuợc xuông xẻ, công bằng lợi ích trong tự do trật tự, nên mới có luật gia đình, luật quốc gia, quốc tế.
Ở Á Châu, nước Tầu ảnh hưởng lớn tới các nước láng giềng về văn hóa, văn minh, trật tự xã hội với giai cấp thứ tự quân sư phụ, nghề nghiệp sĩ nông công thương, tam cung ngũ thường cho nam giới, tam tong tứ đức cho nữ giới, qua bao nhiêu thế kỷ gò bó trong khuôn mẫu cứng ngắc, cố định, bất di bất dịch.
Lời nào mà Khổng Khâu tức Khổng Tử, Vạn thế sư biểu, đã hạ bút long “viết” là khuôn vàng thước ngọc, là luật xử thế đời đời…cho tới cuối thế kỷ XX mới phần nào lỏng gốc, đổi thay , lộn đảo vì cách mạng văn hóa…
Các vua chúa gần như mạt ở trên thế gian này. Quân vương đi chỗ khác chơi nhường chỗ cho tổng thống do dân bầu ra, không còn ngôi cửu trùng thần thánh hóa nữa. Thật may không còn luật vua tàn bạo dã man chu di tam, cửu tộc…
Và nguyên thủ quốc gia không bắt buộc phải nêu gương đạo đức luân lý nữa ít hay không có cũng chẳng sao : nguyên thủ của đại cường quốc vào bậc nhất thế giới hứng tình kéo một nữ nhân viên vào phòng làm việc bầy trò khẩu dục; một mục sư lừng danh về thành tích tranh đấu nhân quyền khi ra tranh cử tổng thống mới bị lột mặt nạ, tố giác vì đã gian dâm với một phụ nữ tới có con; một chủ tịch nước suốt đời độc thân với công lao cách mạng lừng lẫy dựa trên thuyết độc tài ngoại lai nội trị tàn bạo vô nhân đạo suýt nữa được Hội Quốc Liên vinh danh vĩ nhân, thế giới nể vì, kính phục, khi nằm xuống cuộc đời tư tình ái, dâm độ, gian xảo, tàn ác ngoài mức tưởng tượng mới bị tố giác, lột trần ra, chẳng khác gì một bạo chúa thời trung cổ;một vị tổng thống nhậm chức không được bao lâu đã vội ly dị vợ để rước về làm đệ nhất phu nhân một giai nhân người mẫu đã từng qua tay không biết bao nhiêu dân chơi quốc tế; một đạo diễn vừa là tài tử lừng danh đã chính thức ôm vào lòng ăn ở với cô gái từng được nhận làm con nuôi lúc còn chập chững đi; một ông hoàng còn trẻ của một hoàng gia còn sót cao sang, quyền qúi cưới một trinh nữ đẹp như tiên, trước sự yêu mến, thèm ước của bao thế hệ, lại đi mê mẩn. công khai đắm đuối một bà nạ dòng hơn tuổi và sau này rước về làm vợ; ngoài ra còn không biết bao nhiêu lãnh đạo đảng phái, các phong trào, đoàn thể, cộng đồng, các dân biểu, thượng nghị sĩ, thống đốc do dân tín nhiệm về tài năng, đạo đức bầu lên đại diện tranh đấu cho quyền dân, ích nước…cũng bị khui đời tư gian dâm đồi trụy, tiền bạc lem nhem đến than tàn ma dại, mất mặt, mất chức, tan nhà nát cửa, gia dình mục rã…
Đáng lẽ ra, nguyên thủ quốc gia hay người đại diện dân phải giữ kỷ cương, tư cách đạo đức cho dân trông lên, người ta trông vào, chẳng những hoạt động cho nước mà còn cả giá trị đời tư nữa, nhưng nếu “lỡ” rồi thì cũng được rộng lượng tha thứ…
Từ những nước bé nhỏ xa xôi, chậm tiến tới những đại cường ở thế kỷ thứ XXI này, vấn đề dân chủ, nhân quyền luôn luôn là trọng điểm tranh luận, dĩ nhiên dựa trên tinh thần tự do càng ngày càng như đi tới tuyệt đối : tự do tín ngưỡng, tự do ngôn luận, tự do luyến ái v.v…
Trong lãnh vực tình cảm, gần như được tổng quát phương trâm “vui ở, buồn đi”. Câu “hết tình còn nghĩa” hình như đã biến hẳn trí nhớ mọi người. Thống kê vợ chồng ly dị ngày một cao, mặc dù cặp vợ chồng nào trước khi đặt bít ký vào giấy hôn thu cũng đã ăn ở với nhau rồi, biết rành đường đi lối về cũa nhau, không còn bị gò bó bởi phong tục bao đời, của áp lực gia đình, xã hội.
Cuộc đời ngắn ngủi, có là bao, không hợp thì tan, dại gì chịu khổ chịu sở, mang buổn, mang cực vào than, phải giải phóng khỏi những tập tục cổ lỗ sĩ đã bao đời trà đạp, chèn ép nhân vị, tự do con người, trong những khuôn phép bề ngoài giả tạo, có khi dã man.
Nhân sinh quan mỗi ngày mỗi thêm cởi mở, rộng lượng nhờ hiểu biết, thong cảm, tôn trọng tự do cá nhân, tư cách con người, quyền lựa chọn, không giả đạo đức, sống vui, sống thật.
Trước những trao đảo, xáo động, cách mạng tinh thần và lối sống gần như đưa tới thỏa mãn dục vọng trong vòng luật pháp chấp nhận, cũng vẫn còn khá nhiều kẻ bảo thủ giữ vững lập trường, tôn ti trật tự, luân thưòng đạo lý gia đình , xã hội.
Trong giới người Việt tỵ nạn cộng sản ở nước ngoài, mang văn minh, văn hóa gốc theo, vẫn còn một số bảo thủ, sống theo giáo dục nhân bản từ thủa nhỏ, bao đời truyền lại của một thể chế quốc gia tự do, mặc dù có thay đổi đôi chút vì hoàn cảnh chiến tranh tương tàn, bạo lực dã man, vì cách mạng xã hội từ quân chủ ra dân chủ, cơ giới hóa mọi ngành trong sinh hoạt hang ngày, tăng trưởng cởi mở bang giao quốc tế…khi phần nào nhập quốc văn minh tùy phong…
Chuyện đời không thiếu cái hay để noi gương, phục thiện, hướng thượng, tán than, nhưng cũng đầy rẫy cái dở để tránh, xa cách, không bắt chước và nhất là để so sánh với cái hay mà háo thiện mỹ.
(I)
Thời gian: 2008
Không gian: Bang Tây Hạ (Texas)
Thành phố Houston
Hoàn cảnh: một cặp vợ chồng già. Cụ ông trên tám chục, cụ bà kém khoảng mười tuổi, sống với nhau ở một căn nhà nhỏ riêng đủ tiện nghi. Có tám người con đã trưởng thành, người thành gia thất, người còn độc thân. đều đã có nghề nghiệp vững vàng với đời sống sung túc, sinh con đẻ cái. Đa số sống rải rác ở Houston, hai ba người ở hải ngoại vì công ăn việc làm .
Thân thế: cụ ông xuất thân ở môt gia đình gia giáo, tốt nghiệp trường y khoa Hà Nội năm 1952, chữ nghĩa đầy mình, thông thạo nhiều ngoại ngữ. Cụ bà từ một gia đình danh giá môn đăng hậu đối ở nhà lo buôn bán, gia đình con cái.
Sinh hoạt: khoảng tháng sáu, tháng bẩy. Trời nóng ran, khô ráo. Cái sân xi măng nhỏ, có cỏ mọc ngoài hang lối, ngăn cách mặt tiền một căn nhà nhỏ một từng khá cũ với lề đường. Bên trái là nhà, bên phải gar a xe mái tôn che và cổng sắt có khóa. Một chiếc xe hơi Nhật, có chỗ sơn đã tróc, rỉ sét ở giữa, hai bên ngổn ngang đồ lặt vặt.
Tiếng chuông thứ nhất reo.
Tới cái bấm chuông thứ ba mới nghe tiếng cửa bên hông gar a lịch kịch mở. Một ông cụ, thuộc loại nhỏ người, mặc áo thung hở nách thõng thẹo, quần đùi cháo long từ từ đi rq, dáng nhàn nhã, tự tại, phong cách nho nhã, ung dung, mắt không đeo kính nheo nheo vì nắng, trông không tới tuổi thật;
- Anh Th. hả ?
- Dạ, đàn em đây, đại huynh.
- Vào chơi.
Th. theo chân người bác sĩ đàn anh khá xa. Phòng khách nhỏ bên phải tối mờ mờ, loe lóe sang từ màn ảnh ti vi, kèm theo tiếng nhạc Việt. Một người ngồi ngả trên ghế bành, chiếc chăn mỏng phủ từ đùi xuống.
- Để em chào chị.
- khỏi anh ạ, Nhà tôi không nói được.
Ông bác sĩ già kéo tay người đàn em vào phòng làm việc, khu ăn sáng trước đổi lại ở giữa kê bàn gỗ trên đầy sách, cuốn mở, cuốn đóng và hai bên là kệ sách đủ loại.
- Ngồi đây để tôi rót nước anh uống.
- Thôi đại huynh. Em mới ở nhà tới.
Th. lần đầu gập người đàn anh này trong một bữa tiệc nhỏ do một vừa là đồng nghiệp trẻ, vừa là học viên chữ nho, tổ chức mừng ông thầy vừa được giải thưởng văn học danh dự do Hội Y sĩ Việt Nam thế giới trao tặng về tác phẩm biên khảo công phu bác học rộng lớn liên quan tới văn học Trung Hoa.
Qua những lời đồn đại, những tìm hiểu sơ khai, Th. được biết người bác sĩ lớn tuổi còn tráng kiện, toát ra chữ này, thời trẻ đẹp trai, thong minh, tài giỏi và rất đào hoa. Có giậy trường y khoa.
- thế đại huynh qua đây được bao lâu rồi ?
- Khởi thủy tôi chẳng muốn xuất ngoại. Tuổi lớn ở bên nhà cuộc sống cũng bình thản, không gập khó khăn, xách nhiễu…
Ông ngừng một lát, mắt mơ màng nhìn vào khoảng trống trước khi đắn đo:
- Các con, cháu tôi ở Mỹ này hết ! Năn nỉ ỉ ôi tụi tôi đành khăn gói qua đây, vậy mà cũng gần hai chục năm rồi. Riêng nhà tôi sau vài năm ở xứ này bị
tai biến mạch máu não, liệt nửa người bên phải và á khẩu từ hồi giờ.
- Một mình đại huynh lo cho đại tỉ liền từ mười mấy năm nay rồi ?
- Chứ còn ai nữa anh !
Th. Nhìn thẳng vào mắt người đàn anh, lòng đầy thán phục, kính nể tình vợ chồng, nghĩa phu thê lâu dài, bền bỉ tràn ngập hy sinh thương mến, tận tụy.
Ông hắng giọng:
- Ngoài ra các cháu cũng thường tạt về thăm hỏi, giúp đỡ chăm sóc cho mẹ. Ty xã hội cũng gửi người tới giúp tôi dọn dẹp nhà cửa và tắm rửa cho nhà tôi...
Trên đường về, Th. đã ngoài bẩy mươi,tự vấn lương tâm không hiểu vào trường hợp tương tự như của đàn anh, Th. có đủ sức, kiên nhẫn, can đảm, hy sinh, tình nghĩa, lương tri...với gương sáng chói lọi ngay trước mắt không...
(I I)
Anh Chị Bẩy, cùng cao ráo, có phần mình giây mảnh khảnh, anh một thời tung hoành trên nền trời Việt Nam, thuộc quân chủng lừng lẫy không quân Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, có đôi chút kiêu binh xứng đáng, chị cô giáo đạihọc sư phạm, lầy nhau được hai mặt con, một gái năm tuổi, một trai ba tuổi thì mất miền nam Việt Nam, bỏ chạy khỏi nước kịp thời năm 1975, nhường đất trong uất ức, căm hờn bất đắc dĩ cho cộng sản.
Từ 1975 tới 2009, họ sống thoải mái ở môt căn nhà, một thành phố vùng tây nam bang Texas, tuy có sửa sang, tân trang và cất thêm phòng, chứ không chịu đổi nhà lớn hơn, ở khu khá hơn, mặc dù dư dả tiền bạc, sau bao năm cần cù làm ăn, anh chuyên viên phần mềm vi tính cho một hãng bảo hiểm và đầu tư tài chánh lớn, chị sửa quần áo cho một trung tâm thương mại, nghề mà chị theo học cả năm ở bên nhà, theo lời khuyến dụ của anh đã đoán trúng thế nào cũng mất nước khi Mỹ bỏ rơi, một nghề thực tế, dễ kiếm việc ở nơi xứ lạ quê người khi tiếng chưa thông, đường chưa biết, hầu tạm kiếm sống qua ngày...
Anh hơn chị mấy tuổi, nhưng cả hai anh chị cũng đã hửơng tiền an sinh xã hội rồi.
Khoảng năm 2007, chọ phát bệnh ho lai rai, những tưởng cảm cúm thường kéo dài như mọi khi, thuốc ho mua trên quầy uống không bớt được bao nhiêu, tính lì muốn trị lấy, ngại đi bác sĩ. Sau cùng khi nghe vợ ho khan rát tai, đứt ruột ngày đêm, anh mới lấy hẹn bắt, ép chị đi khám bệnh: kết qủa thử đàm, chụp hình phổi cho biết chị bị viêm phổi với loại trùng phổ thong mycobacterium nào đó rất khó trị, không phải bệnh lao. Theo toa, chị uống trụ sinh Zithromax ngày này qua tháng nọ.
Cùng trong thời gian trên, đứa cháu ngoại trai hai tuổi của chị bị phát giác có bệnh hoại huyết. Chị Bẩy tá hỏa bỏ hết, kể cả theo dõi bệnh phổi mặc dù đã được báo động nghi ngờ ung thư, để ngày đêm trông nom cháu không rời nửa bước khi ở nhà, khi đi từ phòng mạch này tới nhà thương kia, từ trung tâm y khoa này tới viện ung thư khác.
Được biết các hoá chất trị ung thư cũng như xạ tuyến sẽ hành hạ thân xác nên chị Bẩy nhất định quyết liệt từ chối, ai nói, ai khuyên, khóc lóc cũng không được. Chị hy vọng còn chút tàn dư sức khỏe để chăm sóc đứa cháu qúi ngày một yếu lần, ọp ẹp trong vòng tay bà ngoại. Hơn một lần chị bỏ ngoài tai những lời năn nỉ tha thiết của chồng con, gia đình anh chị em cùng bạn bè…Chị chỉ còn tin vào lời thành khẩn cầu nguyện Phật Bà Quan Âm đã từng cứu khổ, cứu nạn gia đình chị.
Sau hai năm trời kéo dài đau thương và cực nhọc, cháu ngoại trai không thoát khỏi tử thần, còn chị thì thân xác rã rời, kiệt quệ...nhưng tâm, thân thanh thản vì đã hy sinh hết mình, hết tâm hết sức, nay chỉ còn chờ ngày gập lại cháu ngoại...
(I I I)
Từ phòng trong vọng ra tiếng gọi the thé :
- Ông ! Ông đâu rồi ?
Buông ngay máy vi tính, ông hớt hơ hớt hải vừa chạy vào phòng vừa lên tiếng:
- Có tôi đây !
- Đái !
Nhanh nhẹn, gọn gàng, hưũ hiệu như một chuyên viên phục dịch y tế mặc dù ở tuổi tám mươi, ông nâng cặp mông đầy đặn nặng chĩu của bà và lùa cái bô bẹt dài vào phía dưới.
Bà thở phào nhẹ nhõm rồi cằn nhằn liền:
- Làm gì mà chậm như rùa ! Suýt nữa thì ướt mẹ nó hết !
Ông không trả lời, lau chùi sạch sẽ cho bà xong rồi lặng lẽ đi đổ bô.
Ngày đêm chẳng kể, ông sẵn sàng không than không van trông nom,hầu hạ bà từ ăn uống tới vấn đề vệ sinh dòng dã mười mấy năm trời, sau khi bà bị chứng xuất huyết não và liệt nửa mình nhưng không á khẩu. Đêm đêmthúc giấc bất thần ông còn phải ì ạch đổi thế nằm cho bà tránh hầm da, ẩm, lở loét. Con cái vèo qua thăm mẹ, người giúp của bộ xã hội không vừa ý bà, đàn ông thì bà không muốn, đàn bà lại không nữa vì tính ghen nguyên thủy.
Nên ông đành hy sinh chịu trận, chấp nhận trong gần như vô tư nghiệp chướng.
Bệnh liệt lâu năm, lết từ giường ra xe lăn tay, ê mình ê mẩy, đấm bóp, xoa nắn, bôi dầu nóng chẳng giúp được là bao, bà chỉ còn là một đống thịt biết nói, ăn nhiều, tính tình dễ bẳn gắt, cáu kỉnh, khó chịu, không gì vừa ý. Những thay đổi tâm tính vừa của tuổi lớn, vừa của bệnh tật kinh niên gây nên mà bà không hay. Riêng ông chữ nghĩa đầy mình ý thức được hoàn cảnh đau thương của bà nên ráng kiên nhẫn chịu đựng trong im lặng, giữ nghĩa vợ chồng, không phản ứng do tình thương và hiểu biết.
Ông đã đọc sách, tìm kiếm, tra cứu trên mạng lưới và cật vấn bác sĩ điều trị
về cách chăm sóc, phục hồi sức khỏe của những người bị liệt. Ông chẳng thà cực nhọc hứng và đổ bô còn hơn để bà mang ống và túi tiểu, hoặc tã dễ bị nhiễm trùng.
Trong căn phòng vắng lặng, thơm mùi hoa nhài từ bình xịt, mùi bà thường ưa thích, ông ngồi bên giường nhìn bà thiu thiu ngủ mà long dạ bào bọt thương thay cái nghiệp nặng cuối đời của bà từ một phụ nữ nhanh nhẹn, gọn ghẽ, bặt thiệp, duyên dáng, tươi tắn, có chút nhan sắc nay là một than thể mập phì, da dẻ bèo nhèo, nửa mặt phờ phạc, lệch lạc, nói ra là lệnh, gắt gỏng…
- Ông !
Ông giật bắn người, nhanh chóng trở lại với thực tế, sau những nỗi thương tâm cho thân phận người từng đầu gối tay ấp hay lả lướt trong vòng tay với điệu nhạc valse vi vút trong các buổi liên hoan:
- Gì bà ?
- Cầm cái gương với thỏi son ra đây.
Lâu lâu bà tỉnh khỏi lơ đờ và nhớ lại sửa soạn son phấn trang điểm ngày nào. Ông cầm gương gần mặt cho bà soi, tay hơi run run.Tay trái cầm thỏi son đã mở sẵn, bà nguệch ngoạc bôi lên cặp môi trễ, mép ướt nước bọt. Cơn ghen với qúa khứ trai gái liên miên của chồng nổi lên thình lình:
- Thế nào ?
Ông gật gù:
- Được ! Được lắm !
Dạ ông xót xa cho thân phận mình và vợ,mắt rưng rưng. Thương thay cho một cựu đại tá, từng là chỉ huy trưởng một đại đơn vị quân lực Việt Nam cộng hòa, cô đơn tỵ nạn nơi xứ người khi tuổi đã trọng, một thời từng sống huy hoàng nơi quê hương xứ sở, kẻ săn người đón, hào hoa phong nhã với không biết bao nhiêu em gái hậu phương, văn nghệ nõn nà , si tình sẵn sàng thiêu thân vi vút…Ông còn nổi tiếng với giọng ca tình cảm ấm cúng nữa trong những tiệc tùng sang trọng, truy hoan tưng bừng thâu đêm.
- Hôn !
Như người máy, ông thi hành lệnh của bà, người lạnh ngắt.
- Hát !
Ông hít hơi cất giọng khàn đục, gần như vỡ, chẳng còn phong độ thủa nào , từng được so sánh với ca sĩ tài danh Perry Como, nước mắt chẩy giòng…
Tam Thanh
Thursday, August 27, 2009
Y tá đến khám tổng quát cho bà xả - Aug27
Sáng nay y tá đến khám tổng quát cho bà xả.
Y tá cho biết huyết áp của bà xả khá thấp!
Tôi cho y tá biết mấy ngày nay tôi phải cho bà xả uống thuốc chống dau, dán thuốc dán, mỗi ngày một hai lần để phụ với morphine 15mg.
Y tá nói hiện tại chưa cần tăng "dose" của morphine. Khi nào bà xả phải uống thuốc chống đau, hoặc dán thuốc dán để phụ với morphine mỗi ngày từ 5 lần trở lên, lúc đó y tá sẽ tăng "dose" của morphine.
Bà xả hỏi y tá tại sao mấy ngày nay ban ngày bà xả ngũ vùi, mệt mõi mơ màng. Y tá cho biết tại vì bướu ung thư phát triển nên lấy hết chất bổ trong người, làm bà xả mệt mõi ngũ nhiều. Y tá nói thuốc và morphine cũng góp phần làm bà xả yếu mệt, nhưng cancer đóng vai chánh!
Chúng tôi yêu cầu y tá cho người đến tắm gội cho bà xả, vì dạo nầy bà xả gầy yếu quá sức, tôi sợ bà xả té. Tôi tình nguyện làm y tá tắm gội cho bà xả, nhưng bà xả lắc đầu không tin tưởng! Vậy là mỗi tuần sẽ có y tá đến tắm gội cho bà xả vào ngày Thứ Ba và Thứ Sáu.
Chúng tôi cũng yêu cầu hospice đem tả và bô đi cầu tới nhà, chuẩn bị cho lúc bà xả quá yếu!
Tội nghiệp con y tá! nó ngồi suy nghĩ rồi cho biết nó đang moi óc tìm cho ra con y tá có tánh tình nhẹ nhàng hiền lành để đến nhà săn sóc cho bà xả. Vì khi nó đã chọn thì y tá đó sẽ lo cho bà xả luôn không thay đổi.
Nói chung chung chúng tôi rất hài lòng những gì hospice đã lo chăm sóc cho bà xả trong thời gian qua. Ôi! cũng là hồng phúc của Chư Phật ban cho người hiền thục như bà xả. tth
Y tá cho biết huyết áp của bà xả khá thấp!
Tôi cho y tá biết mấy ngày nay tôi phải cho bà xả uống thuốc chống dau, dán thuốc dán, mỗi ngày một hai lần để phụ với morphine 15mg.
Y tá nói hiện tại chưa cần tăng "dose" của morphine. Khi nào bà xả phải uống thuốc chống đau, hoặc dán thuốc dán để phụ với morphine mỗi ngày từ 5 lần trở lên, lúc đó y tá sẽ tăng "dose" của morphine.
Bà xả hỏi y tá tại sao mấy ngày nay ban ngày bà xả ngũ vùi, mệt mõi mơ màng. Y tá cho biết tại vì bướu ung thư phát triển nên lấy hết chất bổ trong người, làm bà xả mệt mõi ngũ nhiều. Y tá nói thuốc và morphine cũng góp phần làm bà xả yếu mệt, nhưng cancer đóng vai chánh!
Chúng tôi yêu cầu y tá cho người đến tắm gội cho bà xả, vì dạo nầy bà xả gầy yếu quá sức, tôi sợ bà xả té. Tôi tình nguyện làm y tá tắm gội cho bà xả, nhưng bà xả lắc đầu không tin tưởng! Vậy là mỗi tuần sẽ có y tá đến tắm gội cho bà xả vào ngày Thứ Ba và Thứ Sáu.
Chúng tôi cũng yêu cầu hospice đem tả và bô đi cầu tới nhà, chuẩn bị cho lúc bà xả quá yếu!
Tội nghiệp con y tá! nó ngồi suy nghĩ rồi cho biết nó đang moi óc tìm cho ra con y tá có tánh tình nhẹ nhàng hiền lành để đến nhà săn sóc cho bà xả. Vì khi nó đã chọn thì y tá đó sẽ lo cho bà xả luôn không thay đổi.
Nói chung chung chúng tôi rất hài lòng những gì hospice đã lo chăm sóc cho bà xả trong thời gian qua. Ôi! cũng là hồng phúc của Chư Phật ban cho người hiền thục như bà xả. tth
Bó Hoa Tình Bạn Sư Phạm Qui Nhơn - Phòng 5
Click Vào Đây - Để xem Bó Hoa Tình Bạn Sư Phạm Qui Nhơn - Phòng 5.
Sau khi "Click Vào Đây", một screen khác sẽ hiện lên với hàng chử "Click here to start download ", rồi click vào hàng chử nầy.
Chị Sâm San Jose - bạn học Sư Phạm Qui Nhơn với bà xả - gởi tôi bó hoa nầy đã hai tuần. Vì quá bận rộn nên hôm nay tôi mới post được. Tôi rất mong các chị thông cảm.
Tôi thành thật cám ơn chị Sâm và tất cả các chị Phòng 5, đã quan tâm theo dõi sức khoẻ và gởi bó hoa cho bà xả tôi.
***************
***************
Cơ thể bà xả đã quen dần với morphine 15mg, nên hai ngày nay thuốc morphine 15mg không còn hũu hiệu tốt cho cơ thể bà xả.
Đúng ra morphine phải có hiệu lực 12 giờ, hai ngày nay thuốc morphine viên 15mg nầy chỉ có hiệu lực trong 3 giờ, hoặc 6 giờ là tối đa. Vì vậy bà xả phải uống thuốc chống đau củ, hoặc tôi phải dán thuốc dán để phụ với morphine.
Ngày mai Thứ Năm y tá đến, tôi sẽ cho y tá biết để nó tăng "dose" morphine lên. tth
Sau khi "Click Vào Đây", một screen khác sẽ hiện lên với hàng chử "Click here to start download ", rồi click vào hàng chử nầy.
Chị Sâm San Jose - bạn học Sư Phạm Qui Nhơn với bà xả - gởi tôi bó hoa nầy đã hai tuần. Vì quá bận rộn nên hôm nay tôi mới post được. Tôi rất mong các chị thông cảm.
Tôi thành thật cám ơn chị Sâm và tất cả các chị Phòng 5, đã quan tâm theo dõi sức khoẻ và gởi bó hoa cho bà xả tôi.
***************
***************
Cơ thể bà xả đã quen dần với morphine 15mg, nên hai ngày nay thuốc morphine 15mg không còn hũu hiệu tốt cho cơ thể bà xả.
Đúng ra morphine phải có hiệu lực 12 giờ, hai ngày nay thuốc morphine viên 15mg nầy chỉ có hiệu lực trong 3 giờ, hoặc 6 giờ là tối đa. Vì vậy bà xả phải uống thuốc chống đau củ, hoặc tôi phải dán thuốc dán để phụ với morphine.
Ngày mai Thứ Năm y tá đến, tôi sẽ cho y tá biết để nó tăng "dose" morphine lên. tth
Wednesday, August 26, 2009
Khoảng Lặng Phía Sau Thầy - Mừng nhà giáo VN
Click Vào Đây - Nhạc phẩm Khoảng Lặng Phía Sau Thầy - Mừng nhà giáo VN
Tuesday, August 25, 2009
Bà xả đau đớn nằm vùi Aug25
Mỗi đêm đúng 9 giờ bà xả phải uống morphine viên. Lúc 8:30 tối hôm qua, chưa kịp uống morphine, bà xả bị đau ở bụng và ở thắt lưng. Tôi dán hai miếng thuốc dán ở bụng và ở thắt lưng cho bà xả.
Vậy là cơ thể của bà xả đã quen dần với morphine viên 15mg, thuốc nầy không còn hiệu lực 12 giờ nữa rồi! Tôi sẽ theo dõi ngày hôm nay và ngày mai, nếu cơn đau của bà xả tiếp tục diễn ra trước 9 giờ tối, tôi sẽ đề nghị với y tá để tăng “dose” morphine 15mg lên.
Đêm qua bà xả khó ngũ, bà xả thức dậy khoảng 2 giờ sáng để uống thêm thuốc ngũ, sau đó bà xả ngũ được tới sáng.
Sáng nay bà xả uống morphine lúc 9 giờ, đến 12 giờ trưa thì bà xả bị đau trong bụng! Bà xả phải uống thêm thuốc chống đau củ.
*************
*************
Có hai em bà xả Tuyết & Sương ở Dallas về thăm cả tuần nay, sáng mai Tuyết & Sương về lại Dallas.
Sáng nay Tuyết & Sương gọi về VN nói chuyện với gia đình Liên – em bà xả. Tôi ngồi nói chuyện với vợ chồng Phúc & Liên khá lâu. Tôi cố gài cho bà xả nói chuyện điện thoại với Liên, nhưng bà xả nhất định không nói và vô giường nằm vùi. Bà xả biết Liên rất yếu đuối, dễ xúc động khóc than.
Tội nghiệp! bà xả thương các em lắm, nhất là Liên. Vậy mà sáng nay với sự cương nghị lộ hẵn trên nét mặt, bà xả nhất quyết không nói chuyện với Liên, bỏ đi vô giường nằm! Trời! hơn bốn mươi năm chung sống, giờ nầy tôi mới biết tôi chưa hiểu hết bản lỉnh của bà xả.
Bà xả là một Phật Tử thuần thành, bà xả nghe rất nhiều băng giảng về giáo lý nhà Phật. Giờ phút nầy đối với bà xả rất trọng đại, bà xả không muốn nghe ai khóc than níu kéo, bà xả muốn dành tất cả thì giờ còn lại để tịnh tâm thanh thản ra đi.
Hơn bốn mươi năm chung sống, và mới đây, bà xả mô tả tình vợ chồng của hai đứa tôi bằng một câu ngắn gọn: “Em hiểu anh và chính nhờ vậy mà giờ phút nầy em rất tự tại”.
Trời! câu nói ngắn gọn nầy, là một sự an ủi vô giá cho cuối đời tôi. Tôi rất vui mừng nhìn thấy bà xả thoả mãn chấp nhận tịnh tâm.
Con đường nầy rồi ai cũng phải đi qua. Một người đàn bà hiền thục như bà xả, có được con đường ngắn gọn, không kéo dài lê thê vô vọng. Ôi! đó cũng là niềm an ủi cho tôi trong sự đau đớn vô cùng tận nầy! tth
Vậy là cơ thể của bà xả đã quen dần với morphine viên 15mg, thuốc nầy không còn hiệu lực 12 giờ nữa rồi! Tôi sẽ theo dõi ngày hôm nay và ngày mai, nếu cơn đau của bà xả tiếp tục diễn ra trước 9 giờ tối, tôi sẽ đề nghị với y tá để tăng “dose” morphine 15mg lên.
Đêm qua bà xả khó ngũ, bà xả thức dậy khoảng 2 giờ sáng để uống thêm thuốc ngũ, sau đó bà xả ngũ được tới sáng.
Sáng nay bà xả uống morphine lúc 9 giờ, đến 12 giờ trưa thì bà xả bị đau trong bụng! Bà xả phải uống thêm thuốc chống đau củ.
*************
*************
Có hai em bà xả Tuyết & Sương ở Dallas về thăm cả tuần nay, sáng mai Tuyết & Sương về lại Dallas.
Sáng nay Tuyết & Sương gọi về VN nói chuyện với gia đình Liên – em bà xả. Tôi ngồi nói chuyện với vợ chồng Phúc & Liên khá lâu. Tôi cố gài cho bà xả nói chuyện điện thoại với Liên, nhưng bà xả nhất định không nói và vô giường nằm vùi. Bà xả biết Liên rất yếu đuối, dễ xúc động khóc than.
Tội nghiệp! bà xả thương các em lắm, nhất là Liên. Vậy mà sáng nay với sự cương nghị lộ hẵn trên nét mặt, bà xả nhất quyết không nói chuyện với Liên, bỏ đi vô giường nằm! Trời! hơn bốn mươi năm chung sống, giờ nầy tôi mới biết tôi chưa hiểu hết bản lỉnh của bà xả.
Bà xả là một Phật Tử thuần thành, bà xả nghe rất nhiều băng giảng về giáo lý nhà Phật. Giờ phút nầy đối với bà xả rất trọng đại, bà xả không muốn nghe ai khóc than níu kéo, bà xả muốn dành tất cả thì giờ còn lại để tịnh tâm thanh thản ra đi.
Hơn bốn mươi năm chung sống, và mới đây, bà xả mô tả tình vợ chồng của hai đứa tôi bằng một câu ngắn gọn: “Em hiểu anh và chính nhờ vậy mà giờ phút nầy em rất tự tại”.
Trời! câu nói ngắn gọn nầy, là một sự an ủi vô giá cho cuối đời tôi. Tôi rất vui mừng nhìn thấy bà xả thoả mãn chấp nhận tịnh tâm.
Con đường nầy rồi ai cũng phải đi qua. Một người đàn bà hiền thục như bà xả, có được con đường ngắn gọn, không kéo dài lê thê vô vọng. Ôi! đó cũng là niềm an ủi cho tôi trong sự đau đớn vô cùng tận nầy! tth
Mùa Thu Tình Mẹ & Lúa Mùa Duyên Thắm - Trung Hậu
Click Vào Đây - Nhạc phẩm Mùa Thu Tình Mẹ & Lúa Mùa Duyên Thắm/Ca sĩ Trung Hậu
Bà xả mệt mõi nằm vùi Aug24
Tối qua bà xả uống morphine viên, khoảng 1 giờ sau bà xả bị đau ở thắt lưng, tôi dán thuốc dán ở thắt lưng cho bà xả.
Mấy tuần nay, từ ngày uống morphine viên, bà xả chĩ bị đau ỡ bụng, đây là lần đầu bà xả bị đau ở thắt lưng, và tôi phải dán thuốc dán ở thắt lưng đễ phụ với morphine!
Tối qua bà xả không ngũ được, trằn trọc mãi cho tới gần nữa đêm, bà xả phải uống thêm thuốc ngũ mới ngũ được.
Sáng nay, bà xả không nóng sốt nhưng mệt mõi nằm vùi. tth
Vua lục phá Aiden, lấy đồ cài tóc của mẹ, cài lên đầu. Aiden lục phá trong nhà, áo dơ quá cở!
Sáng nay Aiden nghe Thy nói chuyện với bà xả, nó tưởng mẹ nó nói chuyện với tôi, nó nhìn mẹ và nói lớn "no no", nó muốn ám chỉ tôi.
Mấy tuần nay, từ ngày uống morphine viên, bà xả chĩ bị đau ỡ bụng, đây là lần đầu bà xả bị đau ở thắt lưng, và tôi phải dán thuốc dán ở thắt lưng đễ phụ với morphine!
Tối qua bà xả không ngũ được, trằn trọc mãi cho tới gần nữa đêm, bà xả phải uống thêm thuốc ngũ mới ngũ được.
Sáng nay, bà xả không nóng sốt nhưng mệt mõi nằm vùi. tth
Vua lục phá Aiden, lấy đồ cài tóc của mẹ, cài lên đầu. Aiden lục phá trong nhà, áo dơ quá cở!
Sáng nay Aiden nghe Thy nói chuyện với bà xả, nó tưởng mẹ nó nói chuyện với tôi, nó nhìn mẹ và nói lớn "no no", nó muốn ám chỉ tôi.
Monday, August 24, 2009
Bà xả tươi tỉnh đôi chút Aug23
Đêm qua bà xả ngũ ngon giấc tới 4:30 sáng.
Sáng nay uống morphine viên, bà xả không đau đớn.
Bà xả bị nóng sốt rồi tự nó hết, không cần uống thuốc.
Bà xả tươi tỉnh đôi chút, trò chuyện với hai em Tuyết & Sương và cháu Nam.
Cháu Nam gọi bà xả bằng Cô ruột, dắt vợ đến thăm bà xả.
Bà xả và hai em Tuyết & Sương.
Bà xả rước thợ cắt tóc về từ Dallas. Bảo đảm từ nay bà xả chụp hình sẽ tươi đẹp!
Vua lục phá Aiden, đang lục phá trong nhà.
Vua lục phá Aiden, đang lục phá ngoài đường.
Vua lục phá Aiden, đang ngồi mưu tính gì nữa đây?
Click Vào Hình để xem hình lớn.
Kira năm nay lên lớp 2, nhưng Hiệu Trưởng thấy Kira giỏi, cho Kira lên lớp 2 & 3. Kira đang đứng trước lớp 2 & 3 của nó.
Tôi nghiệp Kira! trước khi đi học, nó gọi Bà Ngoại đòi về thăm Ngoại trước khi đi học. Bà ngoại không cho.
Bà Ngoại nói với Kira, nó về rồi đi làm bà ngoại buồn. Kira đề nghị với Bà Ngoại, nó chỉ đứng ngoài phòng nhìn Bà Ngoại rồi nó đi, Ngoại sẽ không thấy nó nên Ngoại đâu có buồn! Bà xả khóc vì nghe nó nói thấy thương quá!
Sáng nay uống morphine viên, bà xả không đau đớn.
Bà xả bị nóng sốt rồi tự nó hết, không cần uống thuốc.
Bà xả tươi tỉnh đôi chút, trò chuyện với hai em Tuyết & Sương và cháu Nam.
Cháu Nam gọi bà xả bằng Cô ruột, dắt vợ đến thăm bà xả.
Bà xả và hai em Tuyết & Sương.
Bà xả rước thợ cắt tóc về từ Dallas. Bảo đảm từ nay bà xả chụp hình sẽ tươi đẹp!
Vua lục phá Aiden, đang lục phá trong nhà.
Vua lục phá Aiden, đang lục phá ngoài đường.
Vua lục phá Aiden, đang ngồi mưu tính gì nữa đây?
Click Vào Hình để xem hình lớn.
Kira năm nay lên lớp 2, nhưng Hiệu Trưởng thấy Kira giỏi, cho Kira lên lớp 2 & 3. Kira đang đứng trước lớp 2 & 3 của nó.
Tôi nghiệp Kira! trước khi đi học, nó gọi Bà Ngoại đòi về thăm Ngoại trước khi đi học. Bà ngoại không cho.
Bà Ngoại nói với Kira, nó về rồi đi làm bà ngoại buồn. Kira đề nghị với Bà Ngoại, nó chỉ đứng ngoài phòng nhìn Bà Ngoại rồi nó đi, Ngoại sẽ không thấy nó nên Ngoại đâu có buồn! Bà xả khóc vì nghe nó nói thấy thương quá!
Sunday, August 23, 2009
Bà xả đau đớn, nóng sốt - Aug22
Sáng nay bà xả uống thuốc morphine viên lúc 9 giờ 00, đến 11 giờ 00 bà xả kêu đau ỡ bụng, tôi dán một miếng thuốc dán ỡ bụng bên phải cho bà xả. Cã tuần nay, đây là lần đầu tôi phải dán thuốc dán để phụ với thuốc morphine viên.
Dán thuốc dán xong, bà xả than nóng sốt, tôi đo nhiệt độ 101.5F, tôi cho bà xả uống thuốc trị nóng sốt.
Bà xả mệt mõi nằm vùi.
Dán thuốc dán xong, bà xả than nóng sốt, tôi đo nhiệt độ 101.5F, tôi cho bà xả uống thuốc trị nóng sốt.
Bà xả mệt mõi nằm vùi.
Friday, August 21, 2009
Bà xả tiếp Thầy Trù Trì Chùa Bảo Quang và phái đoàn
Tối hôm qua, Thầy Thích Trung Nghiêm Trù Trì Chùa Bảo Quang, Thầy Pasang Phó Trù Trì và phái đoàn đến tư gia Niệm Phật A Di Đà cho bà xả tôi.
Tôi chân thành cảm tạ Thầy Trung Nghiêm, Thầy Pasang và quý anh chị Chùa Bảo Quang đã bỏ thì giờ quý báu đến tư gia Niệm Phật A Di Đà cho bá xả tôi.
*************
*************
Đêm qua bà xả ngũ được, sáng nay nhờ uống morphine viên bà xả không đau đớn, nhưng mệt mõi nằm vùi.
Bà xả đang thưa với Thầy Trung Nghiêm Trù Trì Chùa Bảo Quang, để xin Thầy làm lễ trong vòng 1 giờ, vì sắp tới giờ bà xả phải uống thuốc morphine. Uống thuốc morphine trể thì bà xả bị đau đớn không sao chịu nỗi.
Thầy Trung Nghiêm Trù Trì Chùa Bảo Quang, Thầy Pasang người Tây Tạng Phó Trù Trì và Phật Tử Chùa Bảo Quang đang làm lễ Niệm Phật A Di Đà cho bà xả.
Bà xả đang làm lễ
Click Vào Đây - Để xem thêm hình, click vào hình để xem hình lớn
Bà xả không nóng sốt, nhưng mệt mõi nằm vùi Aug20
Sáng hôm nay bà xả không nóng sốt. Nhờ uống thuốc morphine viên, bà xả không đau đớn, nhưng mệt mõi nằm vùi.
Ngày hôm qua hospice gởi máy và thuốc đến nhà, máy và thuốc nầy sẽ giúp thông khí quản của bà xả, vì mấy ngày nay bà xả bị đàm nhiều, khó thở.
Sáng nay y tá đến nhà chỉ bà xả cách xài máy. Tôi đọc thấy thuốc thông khí quản nầy có nhiều "side effects" chẵng hạn như làm nhức đầu, chóng mặt, nôn mữa, khô cổ, ho, đau cổ và mờ mắt!
Tôi cho bà xả biết những "side effects" đó, bà xả có vẻ nản chí. Bà xả xài máy và thuốc thông khí quản sáng nay, bà xả không thấy thuốc giúp đở gì hết, mà "side effects" nhiều quá, chắc là bà xả dẹp nó qua một bên!
Vì tôi là "y sĩ bói toán", nên bịnh nhân quyết định, tôi phải nghe theo, không có quyền cãi lại! tth
Chú thiếm Mỹ & Trúc từ giã bà xả để về lại Đức.
Ý tá chỉ bà xả cách xài máy thông khí quản.
Ngày hôm qua hospice gởi máy và thuốc đến nhà, máy và thuốc nầy sẽ giúp thông khí quản của bà xả, vì mấy ngày nay bà xả bị đàm nhiều, khó thở.
Sáng nay y tá đến nhà chỉ bà xả cách xài máy. Tôi đọc thấy thuốc thông khí quản nầy có nhiều "side effects" chẵng hạn như làm nhức đầu, chóng mặt, nôn mữa, khô cổ, ho, đau cổ và mờ mắt!
Tôi cho bà xả biết những "side effects" đó, bà xả có vẻ nản chí. Bà xả xài máy và thuốc thông khí quản sáng nay, bà xả không thấy thuốc giúp đở gì hết, mà "side effects" nhiều quá, chắc là bà xả dẹp nó qua một bên!
Vì tôi là "y sĩ bói toán", nên bịnh nhân quyết định, tôi phải nghe theo, không có quyền cãi lại! tth
Chú thiếm Mỹ & Trúc từ giã bà xả để về lại Đức.
Ý tá chỉ bà xả cách xài máy thông khí quản.
LK Chuyện Tình Không Suy Tư & Phố Đêm - Thiên Kim, Y Phụng
Click Vào Đây - LK Chuyện Tình Không Suy Tư & Phố Đêm/Ca sĩ Thiên Kim, Y Phụng
Thursday, August 20, 2009
Bà xả mệt mõi nằm vùi - Aug19
Chỉ uống morphine, không có uống gì thêm, đêm qua bà xả ngũ ngon không đau đớn, sáng nay bà xả cũng không đau đớn, nhưng bà xả mệt mõi nằm vùi.
Ngày mai vợ chồng chú Mỹ & Trúc về lại Germany, sau hơn hai tháng sang đây nuôi bà xả tôi. Tội nghiệp! vợ chồng chú Mỹ, lo hết chuyện trong nhà cho vợ chồng tôi, từ nấu ăn, giặt giũ, lau nhà.
Sáng nay có hai em của bà xả Tuyết, Sương, ở Dallas về thăm một tuần. Vậy là ngày mai vợ chồng chú Mỹ đi, có Tuyết, Sương, bà xả sẽ đỡ buồn.
Tuyết, Sương ở Dallas về thăm bà xả.
Ngày mai vợ chồng chú Mỹ & Trúc về lại Germany, sau hơn hai tháng sang đây nuôi bà xả tôi. Tội nghiệp! vợ chồng chú Mỹ, lo hết chuyện trong nhà cho vợ chồng tôi, từ nấu ăn, giặt giũ, lau nhà.
Sáng nay có hai em của bà xả Tuyết, Sương, ở Dallas về thăm một tuần. Vậy là ngày mai vợ chồng chú Mỹ đi, có Tuyết, Sương, bà xả sẽ đỡ buồn.
Tuyết, Sương ở Dallas về thăm bà xả.
Lúc Aiden về thăm bà ngoại, mỗi lần Aiden vặn phá TV, tôi kêu Aiden, nó nhìn tôi rồi tôi nói "no no", vừa nói tôi vừa lắc ngón tay trỏ cho nó thấy.
Thế là khi về lại Cali, mỗi lần mẹ nó không cho nó làm cái gì, nó nhìn mẹ nó vừa lắc ngón tay trỏ vừa nói "no no" y như tôi làm cho nó.
Trong hình nầy, Aiden vô sở của Chinh, đang tìm phá hệ thống thoát nước trên sân cỏ, bị mẹ nó la. Nhìn kỹ ngón tay trỏ của Aiden, nó đang lắc ngón tay trỏ và nói "no no" đấy.
Click Vào Đây - Để xem thêm hình Aiden, nhìn hình Aiden bà xả phải bật cười.
Wednesday, August 19, 2009
Bà xả nóng sốt, nằm vùi - Aug18
Đêm qua bà xả uống một viên morphine 15mg, rồi ngũ đuợc và không đau đớn.
Sáng nay bà xả uống một viên morphine 15mg, bà xả không đau đớn nên không cần dán thêm thuốc dán.
Sáng nay uống morphine xong, bà xả bị nóng sốt 101.5F. Tôi cho bà xả uống thuốc trị nóng sốt.
Bà xả uống thuốc trị nóng sốt, một lúc sau tôi đo nhiệt độ 102F. Vậy là thuốc trị nóng sốt không hiệu lực. Tôi gọi y tá, y tá hẹn 2 giờ sẽ đến nhà khám bà xả.
2 giờ chiều, y tá đến khám bà xả. Áp huyết bà xả khá thấp, bà xả hết nóng sốt. Y tá cho biết nóng sốt là do các bướu cancer gây ra.
Vì đang uống morphine viên 15mg, thỉnh thoảng bà xả mới xài thuốc dán, hoặc thuốc chống đau củ. Khi nào bà xả phải xài nhiều thuốc dán, hoặc thuốc chống đau củ, điều nầy chứng tỏ morphine 15mg không đủ sức, lúc bấy giờ y tá sẻ tăng morphine cao hơn 15mg.
Bà xả than phiền thuốc morphine làm bà xả lừ đừ mệt mõi. Y tá nói morphine là thuốc chống đau hiệu nghiệm, không muốn đau thì phải xài morphine, xài morphine thì bị lừ đừ mệt mõi, không còn chọn lựa nào khác!
Bà xả than thở khó và ho nhiều vì đàm nhiều quá. Y tá sẽ gởi tới nhà máy mang vào mặt, với thuốc đặc biệt để giúp bà xả thở, khi nào cần thì bà xả mang máy vô, không cần thì lấy máy ra. tth
Sáng nay bà xả uống một viên morphine 15mg, bà xả không đau đớn nên không cần dán thêm thuốc dán.
Sáng nay uống morphine xong, bà xả bị nóng sốt 101.5F. Tôi cho bà xả uống thuốc trị nóng sốt.
Bà xả uống thuốc trị nóng sốt, một lúc sau tôi đo nhiệt độ 102F. Vậy là thuốc trị nóng sốt không hiệu lực. Tôi gọi y tá, y tá hẹn 2 giờ sẽ đến nhà khám bà xả.
2 giờ chiều, y tá đến khám bà xả. Áp huyết bà xả khá thấp, bà xả hết nóng sốt. Y tá cho biết nóng sốt là do các bướu cancer gây ra.
Vì đang uống morphine viên 15mg, thỉnh thoảng bà xả mới xài thuốc dán, hoặc thuốc chống đau củ. Khi nào bà xả phải xài nhiều thuốc dán, hoặc thuốc chống đau củ, điều nầy chứng tỏ morphine 15mg không đủ sức, lúc bấy giờ y tá sẻ tăng morphine cao hơn 15mg.
Bà xả than phiền thuốc morphine làm bà xả lừ đừ mệt mõi. Y tá nói morphine là thuốc chống đau hiệu nghiệm, không muốn đau thì phải xài morphine, xài morphine thì bị lừ đừ mệt mõi, không còn chọn lựa nào khác!
Bà xả than thở khó và ho nhiều vì đàm nhiều quá. Y tá sẽ gởi tới nhà máy mang vào mặt, với thuốc đặc biệt để giúp bà xả thở, khi nào cần thì bà xả mang máy vô, không cần thì lấy máy ra. tth
Monday, August 17, 2009
Câu chuyện chân tình của chị Bình làm hoe mắt tôi - Aug17
Sáng nay tôi nhận được câu chuyện của chị Bình - bạn học Đàlạt của bà xả - qua email.
Trong chuyện chị nhắc đến mẹ vợ tôi, làm tôi nhớ đến:
- Ngày tôi đi học bay khu trục ở Mỹ về, lúc bấy giờ đám hỏi vừa xong, tôi bay khu trục bị VC bắn rớt.
Bị VC rượt bắt trong rừng, nhờ trực thăng Mỹ cứu thoát trong đường tơ kẻ tóc, tôi thoát chết và gầy hẵn đi.
Rớt máy bay thoát chết, tôi lật đật bay lên Đàlạt thăm vợ sắp cưới và để làm rễ, tuy nhiên tôi dấu kín vụ bị rớt may bay.
Mới bước vô nhà để làm rễ, tôi gặp mẹ vợ, với tất cả những gì tôi có thễ làm để tỏ ra kính trọng, tôi đem ra xài hết để chào hõi mẹ vợ.
Chào hõi mẹ vợ vừa xong, mẹ vợ phán cho tôi một câu: “Sao con hư vậy?”
Trời! tôi như vỏ sỉ bị đánh đo ván. Tôi không trã lời câu hỏi của mẹ vợ, tôi buồn lủi thủi đi tìm bà xả rồi tôi than: “ Anh làm gì mà mẹ mắng anh hư?”
Bà xả cười nói: “Người Huế, hư là gầy. Mạ nói tại sao anh gầy, chứ đâu phải nói anh hư đốn!”
Tôi như chàng vỏ sỉ bị đo ván, vừa đứng dậy mạnh hơn bao giờ hết, tôi vừa cười tình với bà xả, vừa thẹn thùng vì hiễu lầm mà vô lể, không trã lời câu hỏi của mẹ vợ!
*************
*************
Đúng như trong chuyện của chị Bình, tôi về làm rễ từ 1967 – 1975, ba mẹ vợ tôi chưa nói câu nào làm buồn lòng tôi. Nhất là mẹ vợ, tôi chưa thấy bà la hét ai trong nhà.
Tôi chân thành cám ơn chị Bình, đã cho vợ chồng tôi có dịp ôn lại những kỹ niệm đẹp ngày xưa. Tth
Sau đây là câu chuyện của chị Bình :
VIẾT CHO BẠN MANG TÊN MỘT LOÀI CHIM
Chu Nguyễn Bình Phương
“Những ngày vui còn lại tiếng Ngày Xưa .
Kỷ niệm đẹp chết nằm trong dĩ vãng
Ôi những năm, những ngày và những tháng
Của tuổi xuân ,của giấy mực,văn bài
Tuổi xuân đi giấy mực cũng nhòe phai .
Rứa là hết, chẳng còn chi nữa hết ,
Có còn chăng lòng lưu luyến bùi ngùi .
Tường ngói phai, thầy cũ,những ngày vui ,
Đem trao lại đàn chim non dại khác” .
Bài thơ trên của Thi sĩ Trúc Khanh với tựa đề : Có Một Đàn Chim .Bài thơ này đã theo B. khi cô bé mới học lớp Đệ Thất Trường Phương Mai Đalạt rồi sau đó là Trường Quang Trung và sau cùng là Trường Bùi Thi Xuân ,một trường Nữ Trung Học nổi tiếng tai Đalạt .
Y và B cùng học một lớp với nhau cho đến năm Đệ Nhị . Những năm đầu thì chúng mình chưa thân nhau, nhưng đến năm Đệ Nhị thì thật là gắn bó: cùng học chung lớp Toán do Anh Liêm dạy . Anh Liêm là bạn học Lyceé Yersin của Anh Lân ở cùng xóm Nghệ Tĩnh với B . Khởi đầu là do Anh Lân kèm Toán cho B,khi Y biết B có người kèm Toán riêng thì Y đề nghị B nhờ Anh Lân dạy tư Toán cho cả bọn con gái tui mình . Anh Lân vì bận việc nên giới thiệu Anh Liêm dạy lớp Toán đặc biệt này . Y còn nhớ không ?Lúc đầu tiên tụi mình đi học tư Toán rất xa,tuốt trên Số 6 lận vì nhà Anh Liêm trên đó .Mỗi lần đi học thêm ,tụi mình thường đi ngang qua Số 4 có quán Bún Bò Huế Đặc Biệt ngon lắm nhưng hai đứa mình nhát hít không dám ăn quà ngoài đường nên mỗi lần đi học Toán ngang qua chỉ hít hơi bún bò thôi! Rõ hai con bé nhát khỉ hả!
Y còn nhớ không, cuối cùng tụi mình tổ chức được một lớp Toán riêng gồm có các bạn sau đây:Minh Châu con Bác Đặng Cao Sách và Bác Sách làm ở Ty Ngân Khố, Ngọc Uyển ,Kim Chi,Mai , Y và B. Tất cả là sáu nữ sinh xinh đẹp. Hí hí tự khen mình! .Lần đầu tiên tụi mình thuê một phòng nhỏ ở đường Phan Đình Phùng cho lớp Toán riêng của tụi mình . Bây giờ nghĩ lại lúc tụi mình còn nhỏ mà cũng biết kiếm địa điểm gần như trung tâm để Anh Liêm và các bạn đến chỗ học thuận tiện thì ra tụi mình cũng khôn ghê chứ,phải không Y ? Sau vài tháng Ba Mạ Y thương tình cho tui mình mượn một phòng nhỏ ở tầng trệt kế phòng ăn của gia đình . .Được tin này cả đám vui mừng hớn hở vì khỏi phải đóng tiền phòng , cả lũ dắt nhau vào cám ơn Hai Bác rối rít .Và từ đó Y là người đi học gần nhất .
Đến nhà Y học Toán nên cả đám con gái được gặp Bác Gái thường xuyên hơn …Và B đã là con cóc biết mở miệng và lém lĩnh ra nhiều .Mộĩ lần B gặp Bác Gái ,Bác thường hỏi thăm về gia đ`inh B. Khi Bác biết B ở gần Viện Đại Học Đalạt ,Bác nói: Cháu về xin với Ba Mẹ đến ở nhà Bác học thi với Y cho có ban. Thế là thỉnh thoảng B lai đến nhà Y ở lại học thi chung .Ở nhà Y không phải chỉ học không thôi mà Hai Bác còn cho ăn cơm nữa ,Y có nhớ không ? B bây giờ vẫn còn nhớ: bánh mì nóng hổi được gói trong khăn vải để vào một rổ mây với một cái dao để cắt bánh mì vào mổi sáng . Tài nấu nướng của Bác gái thật tuyệt vời, riêng B thích nhất là món ragout của Bác. .Có điều mà B còn nhớ tới bây giờ là món đậu hũ đường bao giờ cũng vắt vào mấy giọt chanh tươi . Nơi gia đình Y có một niềm ấm áp ,thân mật của một gia đình đông con, trù phú . Vì đông các các anh chị em nên lúc nào không khí gia đình đầm ấm, vui vẻ. .Bác Gái luôn chăm chút cho các con,hình ảnh một Người Mẹ Việt Nam dịu hiền.
Năm đó hai đứa mình may mắn đều thi đậu cả .Thật vui Y hỉ! Sau đó Y thi đậu vào Sư Phạm Quy Nhơn ,Y ở Qui Nhơn tới 2 năm . Có phải thời gian đó Y đã gặp được y’ trung nhân phải không ?Tuy Y kín đáo nhưng B cũng đóan Y đã có người yêu trong binh chủng Không Quân Mỗi lần tụi mình gặp nhau chỉ vào dịp Hè khi tụi mình trở về Đalat .
Nhưng sau đó thì tứ tán khắp bốn phương trời. Sau đám cưới B đi Cần Thơ theo chồng, anh cũng là Sĩ Quan Không Quân :. Trước đó, anh cũng là Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử Khuôn Vương Xá trên ngon đồi phía sau nhà Y.
.Nói về Khuôn Vương Xá thì B còn nhớ Hai Bác là một trong những gia đình Phật Tử thuần thành:Hai Bác và toàn thể các anh chị trong gia đình một lòng theo chân Đức Phật, không những tinh thông về Phật pháp, hết lòng tôn kính quý Chư Tăng, Ni và còn rộng lòng giúp đỡ về mọi mặt cho Khuôn Vương Xá . Bác trai là nhà thầu xây cất nổi tiếng tại Tỉnh Đalat nên Bác là người duy nhất giúp cho Khuôn Vương Xá càng ngày càng phát triển hơn lên . Vì vậy khi nhắc đến Khuôn Vương Xá là mọi người liên tưởng tớiHai Bác ,một người đã dày công xây dựng Khuôn Hội tại địa phương .
Ngoài ra ngay cả chùa nổi tiếng của tỉnh Đalat là chùa Linh Sơn Bác cũng là người có công lớn trong việc trùng tu chùa cũng như trong ngày đúc chuông trọng đại . Hai Bác thường giúp đỡ cho những người nghèo khó,cô quả và cô nhi rất cụ thể như gạo mắm để họ sống được qua giai đoạn khó khăn . Do gương sống của Hai Bác thấm nhuần Phật pháp nên Y đã thấu hiểu được lý duyên sinh và lẽ vô thườngcủa Đạo Pháp vì vậy dù ở bất cứ hoàn cảnh nào Y vẫn bình tâm chấp nhận . B con nhớ nhà Y ở đường Hoàng Diệu mà ngày xưa người ta thường gọi là đường Lò Gạch . B có tò mò xem có cái lò gạch nào không mà không thấy .
Một lần B về Dalat để sinh cháu đầu lòng . Thế là tụi mình gặp nhau và Y có hỏi B về một anh chàng Không Quân mà Y đã quen . Y nói : B cho Y biết về anh chàng Không Quân của B ra sao ? Có “hào hoa” lắm không ? B nói với Y như sau: Khi người ta đã chọn được người vừa ý rồi thì họ rất thương vợ và chung tình lắm,Y đừng lo! B chỉ biết lấy chuyện của mình và nói với Y và cũng may mắn cho cả hai đứa là cả hai anh chàng Không Quân đều chung tình và hết lòng thương yêu vợ con . Y ơi,vậy là tụi mình may mắn gặp được hai ông chồng tốt “hết xẩy”. Lucky quá hả! Sau đó tụi mình xa nhau biền biệt
…Năm 1972,B có gặp lại Y một lần duy nhất tại nhà của hai người ở Nguyễn Minh Chiếu,lúc đó Y có cháu gái đầu lòng. BP dọn vào Saigon năm 1973,lúc đó BP có tất cả là 5 con hai trai ba gái . Cả hai ông xã đều là Không Quân và hai ba xã đều là giáo viên . Vào Saigòn còn lạ nước lạ cái nên sau đó quên hẳn bạn hiền .Rồi 30/4/75 ập tới,THY thoát được,BPmắc cạn để rồi đi tù gần chin năm trời và,B vừa thăm nuôi chồng với một đàn con .
Cũng may Trời còn thương BP và 5 cháu đến được nước Mỹ năm 1991 theo diện HO .Vì có cậu em trai ở Indiana nên gia đình định cư tại đây . Năm 1995,B về VN thăm cha mẹ,tháng 10 / 95 cha B qua đời . Năm 1997,B vềVN thăm Mẹ . B ghé lại thăm Cúc(Long Hoa) ,Cúc báo tin Bác Gái qua đời,B có đến viếng Bác và dâng lên nén hương lòng để cảm tạ Người đã cho chúng ta khoảng thời gian kỷ niệm cuả một thời tuổi trẻ. Đây là điều may mắn trong đời B còn được gặp Bác lần cuối cùng ...Lúc này gia đình Y đã dọn về đường Hai Bà Trưng ,lần này B có gặp Y một thoáng vì nhà đang có đại sự nên B không dám ở lâu, tụi mình chỉ nói vài ba câu rồi từ giã nhau . Y ở San Antonio Texas,B ở Indiana rồi California –San Jose . Chúng ta găp nhau ngỡ ngàng khi có buổi Họp Mặt Bùi Thị Xuân-Trần Hưng Đạo . Vài giờ ròi lại chia tay.Y có việc bận thăm con thăm cháu .
Và mới nhất là năm 2007,chúng ta mấy cặp có duyên may được ngồi chung bàn ăn với nhau bữa cơm thanh đạm . B con nhớ hôm đó có bốn cặp : cặp Thái Yến (từ San Antonio,TX),cặp Hoành Lý(từ Michigan),cặp Trực Nguyệt(từ Arizona)và cặp Bình Phương(San Jose) .B và Y là bạn xưa của tuổi hoa niên ,một thời con gái mông mơ của xứ Đalat sương mù,xứ Hoa Anh Đào mà những ai đã đặt chân đến đều yêu cảnh yêu người . Y là một nữ sinh Bùi Thị Xuân dịu dàng duyên dáng ,một cô giáo xinh đẹp tận tụy yêu thương học sinh của mình,một người vợ hiền thục ,đảm đang suốt một đòi hy sinh cho chồng con,bao giờ cũng chịu cực trước và vui sau niềm vui của mọi người . Y một người Mẹ thương con hơn chính bản thân của mình và luôn mong muốn cho con được hạnh phúc dù cho năm tháng của cuộc đời mình có ngắn lại cũng vẫn hài lòng .Y một Bà Ngoại rất “mê”c ác cháu của mình ,mong cháu mau lớn khôn, học giỏi cho Ba Mẹ cháu yên tâm làm viêc. Y một người bạn rất chân tình,thương người ,luôn giúp đỡ bạn bè khi gặp cảnh sa cơ đau lòng trước những người cùng khổ ,Ycó tâm lành như Đấng Từ Bi..
Yến ơi,Yến mang tên của một loài chim nhỏ và Con Chim Nhỏ này chính là Cánh Én đã mang lại Mùa Xuân cho Anh Thái và các con cùng các cháu thương yêu .Bình nhìn Yến nựng nịu Cháu Ngoại với nụ cười trên môi ,hòa vui cùng bạn bè đến nhà thăm : Yến đã thấm nhuần nghĩa Vô Thường và sáng Lý Duyên Sinh của Đức Phật rồi vây. Bình chúc Yến mãi mãi Bình Yên nhé! Gửi đến Yến ,một Người Bạn Thân của Tuổi Hoa Niên : Yến rất yêu thương!
San Jose, Tháng 5 ngày 11 năm 2009
Chu Nguyễn BìnhPhương
Bà xả đau đớn nằm vùi Aug17
Lúc 9 giờ tối hôm qua, bà xả uống một viên morphine 15mg, ngoài ra không có thuốc dán, thuốc chống đau nào khác.
Cả đêm bà xả không đau đớn, ngũ ngon đến khoảng 3 giờ sáng, lần đầu tiên tôi nghe bà xả thỡ mạnh như ngáy, tôi giật mình thức giấc.
Tôi thức giấc, nằm trằn trọc mãi cho tới hơn 4 giờ sáng, vì tôi không biết bà xả ngáy vì ngũ ngon hay là bị nghẹt thỡ. Chưa bao giờ tôi nghe bà xả ngủ ngáy, nên tôi lo nhưng không dám đánh thức làm mất giấc ngủ bà xả. Chắc là đàm nhiều trong phổi, làm bà xả thở như ngáy!
Sáng nay vừa thức dậy, bà xả kêu đau trong bụng, tôi dán hai miếng thuốc dán ở hai bên bụng. Tội nghiệp! tôi vừa dán thuốc dán xong, bà xả đau quá, bảo tôi gỡ ra dán lại lên cao một chút.
Tôi bảo bà xả bình tĩnh, chờ vài phút thuốc sẻ thấm, đâu có cần gỡ ra dán lại kéo lên chút xíu như vậy. Tội nghiệp! bà xả đau quá nên có vẻ lính quýnh.
Sáng nay dán thuốc dán, uống morphine viên, sau đó bà xả bị nóng sốt 100.9F. Tôi cho bà xả uống thuốc trị nóng sốt, sau đó bà xả nằm vùi.
Cơ thể bà xả bây giờ biến chuyển rất bất thường, làm nghề y sĩ "bói toán" như tôi, không tài nào đoán được, nên bị quây chóng mặt!
*************
*************
Sáng nay vợ chồng tôi ngồi ăn sáng. Tôi nói: "May quá em đau lúc anh đã về hưu". Hai vợ chồng tôi nhìn nhau cười thoả mản.
Hai đứa tôi cùng đồng ý rằng xứ Mỹ nầy, nếu cả vợ chồng còn đi làm để trã nợ nhà, nợ xe, thì không thễ nào ai lo cho ai được hết! May quá vợ chồng tôi đã thoát qua cảnh đó và chúng tôi cũng không quên tạ ơn Trời, Phật. tth
Cả đêm bà xả không đau đớn, ngũ ngon đến khoảng 3 giờ sáng, lần đầu tiên tôi nghe bà xả thỡ mạnh như ngáy, tôi giật mình thức giấc.
Tôi thức giấc, nằm trằn trọc mãi cho tới hơn 4 giờ sáng, vì tôi không biết bà xả ngáy vì ngũ ngon hay là bị nghẹt thỡ. Chưa bao giờ tôi nghe bà xả ngủ ngáy, nên tôi lo nhưng không dám đánh thức làm mất giấc ngủ bà xả. Chắc là đàm nhiều trong phổi, làm bà xả thở như ngáy!
Sáng nay vừa thức dậy, bà xả kêu đau trong bụng, tôi dán hai miếng thuốc dán ở hai bên bụng. Tội nghiệp! tôi vừa dán thuốc dán xong, bà xả đau quá, bảo tôi gỡ ra dán lại lên cao một chút.
Tôi bảo bà xả bình tĩnh, chờ vài phút thuốc sẻ thấm, đâu có cần gỡ ra dán lại kéo lên chút xíu như vậy. Tội nghiệp! bà xả đau quá nên có vẻ lính quýnh.
Sáng nay dán thuốc dán, uống morphine viên, sau đó bà xả bị nóng sốt 100.9F. Tôi cho bà xả uống thuốc trị nóng sốt, sau đó bà xả nằm vùi.
Cơ thể bà xả bây giờ biến chuyển rất bất thường, làm nghề y sĩ "bói toán" như tôi, không tài nào đoán được, nên bị quây chóng mặt!
*************
*************
Sáng nay vợ chồng tôi ngồi ăn sáng. Tôi nói: "May quá em đau lúc anh đã về hưu". Hai vợ chồng tôi nhìn nhau cười thoả mản.
Hai đứa tôi cùng đồng ý rằng xứ Mỹ nầy, nếu cả vợ chồng còn đi làm để trã nợ nhà, nợ xe, thì không thễ nào ai lo cho ai được hết! May quá vợ chồng tôi đã thoát qua cảnh đó và chúng tôi cũng không quên tạ ơn Trời, Phật. tth
Chuyện cười ra nước mắt Aug16
Sáng nay bà xả vô blog, xem hình bà xả ngồi với chị Thanh, chị Kiều, tôi post ngày hôm qua.
Rồi bà xả nhìn tôi, nói một cách hết sức bình thãn:
- Gương mặt em trong hình, có vẽ bịnh hoạn quá!
Tôi nhìn bà xả và kêu lên:
- Trời...trời...trời! Hay là morphine làm em phê quá nên quên hết thực tại!
Lúc bấy giờ bà xả mới thức tỉnh. Tội nghiệp! bà xả đi qua đi lại cuời một mình thật lớn.
Thằng Thông thấy mẹ nó cười lớn, nó hỏi tôi, tôi kễ lại từ đầu cho nó nghe. Thông cười và nói:
- Mai mốt mẹ nằm trong nhà quàn, mẹ thức dậy bắt nhà quàn trang điểm làm đẹp.
Bà xả và tôi cười.
**********************
**********************
Tối hôm qua, bà xả uống một viên morphine 15mg lúc 9 giờ tối, rồi cả đêm bà xả không đau, không chóng mặt, bớt ho. Tuy nhiên đêm qua bà xả không ngũ được.
Sáng nay bà xả chỉ uống một viên morphine 15mg, rồi cã ngày bà xả không đau đớn gì hết, và cũng không chóng mặt.
Trời! morphine trị đau đớn tài tình như vậy sao? Thão nào trên thế gian nầy, biết bao nhiêu người chết đứng, chết ngồi vì ghiền nó!
Cã ngày nay bà xả thỉnh thoảng tươi tỉnh, nói chuyện điện thoại, đi lại trong nhà, rồi nằm vùi. tth
Rồi bà xả nhìn tôi, nói một cách hết sức bình thãn:
- Gương mặt em trong hình, có vẽ bịnh hoạn quá!
Tôi nhìn bà xả và kêu lên:
- Trời...trời...trời! Hay là morphine làm em phê quá nên quên hết thực tại!
Lúc bấy giờ bà xả mới thức tỉnh. Tội nghiệp! bà xả đi qua đi lại cuời một mình thật lớn.
Thằng Thông thấy mẹ nó cười lớn, nó hỏi tôi, tôi kễ lại từ đầu cho nó nghe. Thông cười và nói:
- Mai mốt mẹ nằm trong nhà quàn, mẹ thức dậy bắt nhà quàn trang điểm làm đẹp.
Bà xả và tôi cười.
**********************
**********************
Tối hôm qua, bà xả uống một viên morphine 15mg lúc 9 giờ tối, rồi cả đêm bà xả không đau, không chóng mặt, bớt ho. Tuy nhiên đêm qua bà xả không ngũ được.
Sáng nay bà xả chỉ uống một viên morphine 15mg, rồi cã ngày bà xả không đau đớn gì hết, và cũng không chóng mặt.
Trời! morphine trị đau đớn tài tình như vậy sao? Thão nào trên thế gian nầy, biết bao nhiêu người chết đứng, chết ngồi vì ghiền nó!
Cã ngày nay bà xả thỉnh thoảng tươi tỉnh, nói chuyện điện thoại, đi lại trong nhà, rồi nằm vùi. tth
Sunday, August 16, 2009
Bà xả tiếp khách Aug15
Sáng hôm qua bà xả uống thuốc chống đau morphine viên, bà xả bị chống mặt, lừ đừ khó chịu.
May quá chiều hôm qua, anh chị bs Thanh về thăm, anh Thanh chích cho bà xả và tôi mỗi người một mũi thuốc bổ. Nhờ mũi thuốc bổ của anh Thanh, bà xả hết chống mặt, tươi tỉnh trò chuyện, cười giỡn với anh chị Thanh và chị Thanh Kiều.
Cám ơn anh chị Thanh và chị Thanh Kiều đã cho bà xả tôi một buổi chiều đầy sức sống.
Cũng nhờ mũi thuốc bổ ngày hôm quan, đêm qua bà xả ngũ ngon, sáng nay bà xả dậy sớm cuốn tóc làm dáng, để vui đùa lại với anh chị Thanh và chị Kiều sáng nay.
Sáng nay trong khi chờ đợi cho tới 9 giờ để uống thuốc morphine viên, bà xả kêu đau ỡ bụng bên phải, tôi dán hai miếng thuốc dán ở bụng bên phải cho bà xả.
Vậy là thuốc morphine viên 15mg có hiệu lực những chổ đau đớn khác trong người bà xả, ngoại trừ chổ gan. Chổ gan ỡ bụng bên phải, thuốc morphine viên 15mg chỉ đủ sức chống đau 3, 4 giờ, rồi sau đó tôi phải dán thuốc dán để phụ thêm.
Nói chung sự đau đớn của bà xả, hospice có đủ thuốc để kiểm soát, vợ chồng tôi rất hài lòng. tth
Chị Thanh nghe tin Mít trị được cancer (!), chị vội vã mang mít về cho bà xả.
Từ trái qua: anh Thanh, chị Kiều, Anh Bảy, chị Thanh, Trúc, đang thưởng thức Mít, Nhãn của anh chị Thanh mang về.
Tấm hình nầy đễ đời đấy! tôi phải đem tấm hình nầy lên chùa Phước Huệ xin xăm để đoán tương lai. tth
Chị Thanh nghe tin Xôi Bắp trị được cancer (!), sáng nay chị làm Xôi Bắp để ăn sáng, trị bịnh cho bà xả tôi. Cám ơn chị Thanh ơi.
Click Vào Đây - Để xem thêm hình, click vào hình để xem hình lớn.
Em Đến Thăm Anh Một Chiều Mưa - Vũ Khanh
Click Vào Đây - Nhạc phẩm Em Đến Thăm Anh Một Chiều Mưa/Ca sĩ Vũ Khanh
Saturday, August 15, 2009
Bà xả đau đớn nằm vùi Aug14
Tối hôm qua bà xả đổi qua uống thuốc chống đau mới lần đầu tiên - morphine viên - lúc 9 giờ tối.
Đến 12 giờ khuya thì bà xả bị đau, bà xả phải uống lại thuốc chống đau củ. Vậy là thuốc morphine viên nầy chỉ có hiệu lực 3 giờ, đúng ra thuốc phải có hiệu lực 12 giờ như y tá đã nói với tôi.
Sáng nay tôi gọi y tá cho nó biết thuốc morphine viên chỉ có hiệu lực 3 giờ. Y tá nói tạm thời cho bà xả uống thuốc morphine 15mg, "dose" nầy rất yếu, cho cơ thể bà xả quen dần trong vài ngày rồi nó tăng "dose" lên.
Mặc dù thuốc morphine viên "dose" rất yếu 15 mg, vậy mà nó đũ làm bà xả chóng mặt, thuốc nầy là chất á phiện mà!
Để chống đau trong lúc chờ tăng "dose" thuốc morphine viên, y tá bảo bà xả uống hai viên thuốc chống đau củ, mỗi lần đau thì uống, bao nhiêu lần một ngày cũng được! Bà xả làm y vậy, và cảm thấy hết đau.
Từ tối hôm qua tới nay, vì uống thuốc morphine viên nên tôi không còn xài thuốc dán nửa.
Có chất morphine trong người, nên bà xả lừ đừ, nằm vùi! tth
Đến 12 giờ khuya thì bà xả bị đau, bà xả phải uống lại thuốc chống đau củ. Vậy là thuốc morphine viên nầy chỉ có hiệu lực 3 giờ, đúng ra thuốc phải có hiệu lực 12 giờ như y tá đã nói với tôi.
Sáng nay tôi gọi y tá cho nó biết thuốc morphine viên chỉ có hiệu lực 3 giờ. Y tá nói tạm thời cho bà xả uống thuốc morphine 15mg, "dose" nầy rất yếu, cho cơ thể bà xả quen dần trong vài ngày rồi nó tăng "dose" lên.
Mặc dù thuốc morphine viên "dose" rất yếu 15 mg, vậy mà nó đũ làm bà xả chóng mặt, thuốc nầy là chất á phiện mà!
Để chống đau trong lúc chờ tăng "dose" thuốc morphine viên, y tá bảo bà xả uống hai viên thuốc chống đau củ, mỗi lần đau thì uống, bao nhiêu lần một ngày cũng được! Bà xả làm y vậy, và cảm thấy hết đau.
Từ tối hôm qua tới nay, vì uống thuốc morphine viên nên tôi không còn xài thuốc dán nửa.
Có chất morphine trong người, nên bà xả lừ đừ, nằm vùi! tth
Friday, August 14, 2009
Y tá giải quyết thoả đáng về sự đau đớn của bà xả - Aug13
Sáng nay y tá đến khám tổng quát cho bà xả:
- Huyết áp của bà xả khá thấp, y tá khuyên uống nhiều nước, với hy vọng huyết áp tăng lên đôi chút.
- Bà xả ho có rất nhiều đàm, y tá khuyên uống nước nhiều để giúp khi ho đàm ra dễ dàng.
Thuốc dán chống đau lâu nay tôi dán cho bà xả, chỉ được giữ 12 giờ, sau 12 giờ thì phải gở ra, vì để lâu sẽ hại tim. Gở thuốc dán ra, và phải chờ 12 giờ mới được dán lại.
Tôi cho y tá biết vì phải chờ 12 giờ mới được dán thuốc dán lại, nên hai ngày nay bà xả đau dữ lắm, vì thuốc uống chống đau không giúp được nhiều!
Tôi hỏi y tá kễ từ nay khi bà xả đau, tôi có thể dán thuốc dán bất cứ lúc nào được không? Y tá bảo tôi phải chờ ít nhất 6 giờ, vậy là y tá giảm từ 12 giờ xuống 6 giờ.
Để giải quyết sự đau đớn của bà xả, y tá sẻ cho bà xả uống thuốc chống đau loại morphine viên! Muốn cấp cho bà xả loại thuốc nầy, y tá phải gọi bác sỉ của hospice để xin phép.
Loại thuốc morphine viên nầy, bà xả sẻ bắt đầu uống tối nay với “dose” nhẹ 15 mg, và “dose” có thể tăng dần tới 60 mg (maximum 200mg)! Loại morphine viên nầy khi uống vô, phải cần một thời gian để thuốc có hiệu lực. Vì vậy cứ 12 giờ, bà xả phải uống 1 viên thuốc morphine, phải uống đều đặn, đúng giờ không được ngưng.
Nếu bà xả quen dần với thuốc morphine viên, và thuốc không còn hiệu lực, họ sẽ đổi sang loaị morphine nước, loại nầy mạnh hơn và có hiệu lực cấp thời.
Sau khi nói chuyện với y tá, tôi yên tâm vì hospice có đũ loại thuốc để kiểm soát đau đớn.
********************
********************
Sáng nay bà xả thức dậy kêu đau ỡ bụng bên phải, y như sáng hôm qua, tôi dán hai miếng thuốc dán ỡ bụng bên phải cho bà xả.
Đặc biệt tối hôm qua, bà xả thức giấc đi restroom khoảng 1 giờ sáng, lần nầy không ho gì hết. Điều nầy hơi lạ, thường thì mỗi lần đi restroom, bà xả ho cong người luôn! Cả ngày hôm nay bà xả ho tương đối ít hơn mọi khi.
Bà xả ăn sáng, ăn trưa rồi nằm vùi. tth
- Huyết áp của bà xả khá thấp, y tá khuyên uống nhiều nước, với hy vọng huyết áp tăng lên đôi chút.
- Bà xả ho có rất nhiều đàm, y tá khuyên uống nước nhiều để giúp khi ho đàm ra dễ dàng.
Thuốc dán chống đau lâu nay tôi dán cho bà xả, chỉ được giữ 12 giờ, sau 12 giờ thì phải gở ra, vì để lâu sẽ hại tim. Gở thuốc dán ra, và phải chờ 12 giờ mới được dán lại.
Tôi cho y tá biết vì phải chờ 12 giờ mới được dán thuốc dán lại, nên hai ngày nay bà xả đau dữ lắm, vì thuốc uống chống đau không giúp được nhiều!
Tôi hỏi y tá kễ từ nay khi bà xả đau, tôi có thể dán thuốc dán bất cứ lúc nào được không? Y tá bảo tôi phải chờ ít nhất 6 giờ, vậy là y tá giảm từ 12 giờ xuống 6 giờ.
Để giải quyết sự đau đớn của bà xả, y tá sẻ cho bà xả uống thuốc chống đau loại morphine viên! Muốn cấp cho bà xả loại thuốc nầy, y tá phải gọi bác sỉ của hospice để xin phép.
Loại thuốc morphine viên nầy, bà xả sẻ bắt đầu uống tối nay với “dose” nhẹ 15 mg, và “dose” có thể tăng dần tới 60 mg (maximum 200mg)! Loại morphine viên nầy khi uống vô, phải cần một thời gian để thuốc có hiệu lực. Vì vậy cứ 12 giờ, bà xả phải uống 1 viên thuốc morphine, phải uống đều đặn, đúng giờ không được ngưng.
Nếu bà xả quen dần với thuốc morphine viên, và thuốc không còn hiệu lực, họ sẽ đổi sang loaị morphine nước, loại nầy mạnh hơn và có hiệu lực cấp thời.
Sau khi nói chuyện với y tá, tôi yên tâm vì hospice có đũ loại thuốc để kiểm soát đau đớn.
********************
********************
Sáng nay bà xả thức dậy kêu đau ỡ bụng bên phải, y như sáng hôm qua, tôi dán hai miếng thuốc dán ỡ bụng bên phải cho bà xả.
Đặc biệt tối hôm qua, bà xả thức giấc đi restroom khoảng 1 giờ sáng, lần nầy không ho gì hết. Điều nầy hơi lạ, thường thì mỗi lần đi restroom, bà xả ho cong người luôn! Cả ngày hôm nay bà xả ho tương đối ít hơn mọi khi.
Bà xả ăn sáng, ăn trưa rồi nằm vùi. tth
Wednesday, August 12, 2009
Bà xả rất đau đớn Aug12
Sáng nay bà xả thức giấc, vừa ngồi dậy thì ho cong người. Vừa ho vừa ôm bụng bên phải, bà xả rên ư ư có vẻ đau đớn lắm!
Bà xả là người vợ hiền thục, thương chồng con vô bờ bến, có đau đớn mấy bà xả cũng cố cắn răng chịu đựng âm thầm, vì sợ đau lòng chồng con. Hôm nay sự đau đớn vượt quá xa sức chịu đựng của bà xả! nên lần đầu tiên trong bốn mươi hai năm chung sống, tôi nghe bà xả rên trước mặt tôi!
Trời! cơn đau đớn của ung thư gan, chỉ nghĩ tới là tôi sợ ớn da gà! Vậy mà hơn ba tháng nay, giữa đêm khuya, thỉnh thoảng tôi nghe bà xả rên ư ư, tôi hỏi em đau phải không, bà xả nói trớ là bị đàm trong cổ, chứ không có đau. Sáng nay thì bà xả không nói trớ nửa, xác nhận đau lắm trong bụng bên phải chổ gan!
Suy đoán ra sự chịu đựng đau đớn trong âm thầm của bà xả lâu nay, tôi thương bà xả quá! nước mắt tôi ràn rụa!
Tôi dán hai miếng thuốc dán ở bụng bên phải cho bà xả, bà xả hết đau và nằm vùi. Đây là lần đầu tiên tôi dán hai miếng thuốc dán cùng một chỗ!!
Bà xả là người vợ hiền thục, thương chồng con vô bờ bến, có đau đớn mấy bà xả cũng cố cắn răng chịu đựng âm thầm, vì sợ đau lòng chồng con. Hôm nay sự đau đớn vượt quá xa sức chịu đựng của bà xả! nên lần đầu tiên trong bốn mươi hai năm chung sống, tôi nghe bà xả rên trước mặt tôi!
Trời! cơn đau đớn của ung thư gan, chỉ nghĩ tới là tôi sợ ớn da gà! Vậy mà hơn ba tháng nay, giữa đêm khuya, thỉnh thoảng tôi nghe bà xả rên ư ư, tôi hỏi em đau phải không, bà xả nói trớ là bị đàm trong cổ, chứ không có đau. Sáng nay thì bà xả không nói trớ nửa, xác nhận đau lắm trong bụng bên phải chổ gan!
Suy đoán ra sự chịu đựng đau đớn trong âm thầm của bà xả lâu nay, tôi thương bà xả quá! nước mắt tôi ràn rụa!
Tôi dán hai miếng thuốc dán ở bụng bên phải cho bà xả, bà xả hết đau và nằm vùi. Đây là lần đầu tiên tôi dán hai miếng thuốc dán cùng một chỗ!!
Bà xả đau đớn nhưng tâm trí tươi tỉnh Aug11
Sáng hôm qua tôi dán thuốc dán chống đau cho bà xả khoảng 10 giờ sáng. Thuốc dán chỉ được giữ 12 giờ, nên tôi phải gở ra lúc 10 giờ tối. Đến 1 giờ sáng thì bà xả bị đau trỡ lại, nhưng tôi không được dán thuốc dán, vì phải chờ 12 giờ mới được dán trỡ lại!
Để thay thế thuốc dán, bà xả phải uống thuốc chống đau, nhưng thuốc uống chống đau tối hôm qua không giúp được nhiều!
Y tá giải thích là thuốc dán chỉ được giữ 12 giờ, rồi nghĩ 12 giờ, vì nếu để lâu hơn 12 giờ thì hại tim!
Tôi thấy vô lý! gan, phổi, thận của bà xả đã te tua rồi! bây giờ bà xả phải gồng chịu đau đớn vì sợ hại tim để làm gì? Thứ Năm nầy tôi sẽ đặt câu hỏi với y tá.
************
************
Sáng nay bà xả bị đau ở bụng, tôi dán một miếng thuốc dán ở bụng cho bà xả.
Bà xả thỉnh thoảng đi lại trong nhà, trò chuyện với gia đình rất tươi tỉnh, ăn uống khá nhiều. tth
Để thay thế thuốc dán, bà xả phải uống thuốc chống đau, nhưng thuốc uống chống đau tối hôm qua không giúp được nhiều!
Y tá giải thích là thuốc dán chỉ được giữ 12 giờ, rồi nghĩ 12 giờ, vì nếu để lâu hơn 12 giờ thì hại tim!
Tôi thấy vô lý! gan, phổi, thận của bà xả đã te tua rồi! bây giờ bà xả phải gồng chịu đau đớn vì sợ hại tim để làm gì? Thứ Năm nầy tôi sẽ đặt câu hỏi với y tá.
************
************
Sáng nay bà xả bị đau ở bụng, tôi dán một miếng thuốc dán ở bụng cho bà xả.
Bà xả thỉnh thoảng đi lại trong nhà, trò chuyện với gia đình rất tươi tỉnh, ăn uống khá nhiều. tth
Tuesday, August 11, 2009
Bà xả nằm vùi Aug10
Sáng nay bà xả kêu đau ở thắt lưng và bụng. Tôi dán hai miếng thuốc dán ở hai nơi đó cho bà xả.
Ăn sáng xong, bà xả kêu lạnh rung, bảo tôi thoa dầu nóng ở dọc xương sống. Thoa dầu nóng cho bà xả xong, tôi đo nhiệt độ 100.9F.
Vậy là bà xả bị nóng lạnh! Tôi không cho uống thuốc gì hết, rồi nhiệt độ tự nó giãm dần. Tuần rồi bà y tá cho tôi biết, nóng sốt kiểu đó là do các bướu cancer gây ra.
Tuần tới 8/20 là chú thiếm Mỹ về lại Đức. Chú thiếm Mỹ qua nuôi bà xả tôi hơn hai tháng rồi. Tội nghiệp! chú thiếm nấu cơm cho chúng tôi ăn mấy tháng nay, không cho chúng tôi ăn tiệm, vì ăn cơm nhà ngon miệng hơn.
Vậy là tôi sắp trỡ lại cảnh trưa nhà hàng tối buffet, rồi trưa buffet tối nhà hàng! cứ vậy mà sống qua ngày!
***************
***************
Tôi và bà xả cười ngất khi nghe Thy kễ chuyện về Aiden:
Vừa rồi Aiden về San Antonio thăm bà ngoại. Aiden vừa biết đi chập chững, thế là trong nhà tôi cái gì Aiden rờ được, là nó bấm, kéo, mỡ ..........thậm chí cái nút để mỡ lò nướng trong bếp, nó củng kéo sút ra. Khi nó rờ tới TV, tôi kêu Aiden, nó nhìn tôi, tôi vừa nói "no no" vừa lắc ngón tay trỏ của tôi cho nó thấy.
Vừa rồi ở nhà Thy, Thy chỉ nó mắt, tóc, miệng... đễ dạy nó nói. Khi Thy chỉ lổ mủi và nói "nose", nó nhớ tới "no no" của tôi, nó nhìn Thy rồi nói "no no" và lắc ngón tay trỏ qua lại y như tôi làm cho nó! Thy cười đã luôn.
Mỗi lần Thy cho Aiden ăn, Thy bảo nó ngồi xuống. Rồi sau đó mỗi lần nó thấy Thy cầm đồ ăn, dù rằng nó đứng cách Thy rất xa, nó cũng lật đật ngồi xuống để hy vọng được ăn! Thy thấy thương nó quá.
***************
***************
Hôm nay tôi nhận được hai tấm hình cũ gởi từ VN bởi Liên, em gái bà xả.
Cám ơn dì Liên đã gởi hai tấm hình.
Click vào hình để xem hình lớn.
Ngày xưa ở VN có lúc tôi lái máy bay khu trục A1 Skyraider. Đối với phi công Mỹ, họ rất nễ phục phi công lái Skyraider. Vì máy bay nầy là loại cánh quạt có sức torque rất mạnh, rất khó giữ máy chạy thẳng khi cất cánh. Nhất là lúc đáp không được, phi công tống ga bay lại, không khéo sẽ bị torque quật máy bay xuống đất!
Nhìn hình tôi mặc áo tốt nghiệp hai năm đại học đứng cạnh bà xả, tôi giật mình! Vì tôi không ngờ bà xả lúc ấy tròn vo "gồ" như chiếc Skyraider. Thão nào phi công Chị Bảy bị torque quật nghiêng ngửa, tả tơi!
Nhìn hình tôi mặc áo bay đỏ, mang giày da chồn, đứng cạnh bà xả trước nhà. Lúc nầy là lúc tôi ở Phi Đoàn 514 bay A1, bị torque quật ngày đêm nên gầy quá!
Hình thứ hai, bốn cô ngồi trước nhà, từ trái qua: Trúc vợ chú Mỹ Germany, Tuyết em bà xả Dallas, Marie em tôi San Antonio, Liên em bà xả VN.
Hình ba em gái và một em trai của bà xả, từ trái qua: Liên VN, Sương Dallas, Tuyết Dallas, Cường VN.
Hình tắm biển bà xả với Thy, Thông, Tuyết, Liên, Sương.
Ăn sáng xong, bà xả kêu lạnh rung, bảo tôi thoa dầu nóng ở dọc xương sống. Thoa dầu nóng cho bà xả xong, tôi đo nhiệt độ 100.9F.
Vậy là bà xả bị nóng lạnh! Tôi không cho uống thuốc gì hết, rồi nhiệt độ tự nó giãm dần. Tuần rồi bà y tá cho tôi biết, nóng sốt kiểu đó là do các bướu cancer gây ra.
Tuần tới 8/20 là chú thiếm Mỹ về lại Đức. Chú thiếm Mỹ qua nuôi bà xả tôi hơn hai tháng rồi. Tội nghiệp! chú thiếm nấu cơm cho chúng tôi ăn mấy tháng nay, không cho chúng tôi ăn tiệm, vì ăn cơm nhà ngon miệng hơn.
Vậy là tôi sắp trỡ lại cảnh trưa nhà hàng tối buffet, rồi trưa buffet tối nhà hàng! cứ vậy mà sống qua ngày!
***************
***************
Tôi và bà xả cười ngất khi nghe Thy kễ chuyện về Aiden:
Vừa rồi Aiden về San Antonio thăm bà ngoại. Aiden vừa biết đi chập chững, thế là trong nhà tôi cái gì Aiden rờ được, là nó bấm, kéo, mỡ ..........thậm chí cái nút để mỡ lò nướng trong bếp, nó củng kéo sút ra. Khi nó rờ tới TV, tôi kêu Aiden, nó nhìn tôi, tôi vừa nói "no no" vừa lắc ngón tay trỏ của tôi cho nó thấy.
Vừa rồi ở nhà Thy, Thy chỉ nó mắt, tóc, miệng... đễ dạy nó nói. Khi Thy chỉ lổ mủi và nói "nose", nó nhớ tới "no no" của tôi, nó nhìn Thy rồi nói "no no" và lắc ngón tay trỏ qua lại y như tôi làm cho nó! Thy cười đã luôn.
Mỗi lần Thy cho Aiden ăn, Thy bảo nó ngồi xuống. Rồi sau đó mỗi lần nó thấy Thy cầm đồ ăn, dù rằng nó đứng cách Thy rất xa, nó cũng lật đật ngồi xuống để hy vọng được ăn! Thy thấy thương nó quá.
***************
***************
Hôm nay tôi nhận được hai tấm hình cũ gởi từ VN bởi Liên, em gái bà xả.
Cám ơn dì Liên đã gởi hai tấm hình.
Click vào hình để xem hình lớn.
Ngày xưa ở VN có lúc tôi lái máy bay khu trục A1 Skyraider. Đối với phi công Mỹ, họ rất nễ phục phi công lái Skyraider. Vì máy bay nầy là loại cánh quạt có sức torque rất mạnh, rất khó giữ máy chạy thẳng khi cất cánh. Nhất là lúc đáp không được, phi công tống ga bay lại, không khéo sẽ bị torque quật máy bay xuống đất!
Nhìn hình tôi mặc áo tốt nghiệp hai năm đại học đứng cạnh bà xả, tôi giật mình! Vì tôi không ngờ bà xả lúc ấy tròn vo "gồ" như chiếc Skyraider. Thão nào phi công Chị Bảy bị torque quật nghiêng ngửa, tả tơi!
Nhìn hình tôi mặc áo bay đỏ, mang giày da chồn, đứng cạnh bà xả trước nhà. Lúc nầy là lúc tôi ở Phi Đoàn 514 bay A1, bị torque quật ngày đêm nên gầy quá!
Hình thứ hai, bốn cô ngồi trước nhà, từ trái qua: Trúc vợ chú Mỹ Germany, Tuyết em bà xả Dallas, Marie em tôi San Antonio, Liên em bà xả VN.
Hình ba em gái và một em trai của bà xả, từ trái qua: Liên VN, Sương Dallas, Tuyết Dallas, Cường VN.
Hình tắm biển bà xả với Thy, Thông, Tuyết, Liên, Sương.
Monday, August 10, 2009
Bà xả nằm vùi Aug9
Sáng nay bà xả đau ở thắt lưng, tôi dán thuốc dán ở thắt lưng cho bà xả.
Bà xả dạo nầy ho lâu và đàm rất nhiều. Mỗi lần bà xả trỡ mình, hoặc đi restroom, là ho cong người, trông rất đau lòng.
Lâu nay mỗi lần bà xả ho là tôi cho bà xả uống nước cho thấm cổ. Uống nước thấm cổ hiệu nghiệm rất tốt, nhờ vậy bà xả có đường thoát tạm thời, nếu không chắc bà xả ho đứt hơi luôn.
Dạo nầy bà xả gầy quá sức, mà lại không thích ăn gì hết, nên rất khó mua thức ăn cho bà xả. tth
Kira 7 tuổi mà trông lớn quá, vô địch Tennis Thế Giới trong tương lai đấy.
Nhìn hình Kira, Aiden bà xả tươi tỉnh hẳn.
Bà xả dạo nầy ho lâu và đàm rất nhiều. Mỗi lần bà xả trỡ mình, hoặc đi restroom, là ho cong người, trông rất đau lòng.
Lâu nay mỗi lần bà xả ho là tôi cho bà xả uống nước cho thấm cổ. Uống nước thấm cổ hiệu nghiệm rất tốt, nhờ vậy bà xả có đường thoát tạm thời, nếu không chắc bà xả ho đứt hơi luôn.
Dạo nầy bà xả gầy quá sức, mà lại không thích ăn gì hết, nên rất khó mua thức ăn cho bà xả. tth
Kira 7 tuổi mà trông lớn quá, vô địch Tennis Thế Giới trong tương lai đấy.
Nhìn hình Kira, Aiden bà xả tươi tỉnh hẳn.
Sunday, August 9, 2009
Bà xả tươi tỉnh đôi chút Aug8
Sáng nay bà xả đau ở thắt lưng, tôi dán thuốc dán ở thắt lưng cho bà xả.
Hôm nay bà xả nhận được thư của một số bạn Sư Phạm Qui Nhơn ngày xưa, bà xả vui lắm.
Tôi dọn cơm trưa, bà xả vừa đọc thư vừa ăn, rồi mê quá ngưng ăn luôn để đọc thư.
Tôi phải nhắc bà xả ăn cho xong, không thì cơm nguội hết. Bà xả ăn xong, ngồi đọc thư tiếp.
Ăn xong tôi xem TV, bà xả đem thư ra đọc lại, có vẻ thích thú lắm.
Sau đó bà xả có vẻ tươi tỉnh, bà xả đi cuốn tóc làm dáng, chắc là để nhớ lại các nàng nội trú Sư Phạm Qui Nhơn, "vô tư, mơ mộng, yêu đời" ngày nào, phải không các O Sư Phạm?
Tôi chân thành cám ơn các O Sư Phạm đã quan tâm viết thư thăm hỏi, cầu chúc cho bà xả tôi.
Các O đã cho bà xả tôi một ngày đầy sức sống, tôi xin đa tạ các O:
- O Sâm San Jose, O Xuân Lê San Jose, O Hồng Loan Hawaii
- O Tư phòng 7
- O Mỹ Châu phòng 1. Bà xả tôi thấy hình ông xả của O Mỹ Châu, bà xả nói giống người bạn không quần nào của tôi, tôi cũng thấy quen quen mà nhớ không ra! tth
Hôm nay bà xả nhận được thư của một số bạn Sư Phạm Qui Nhơn ngày xưa, bà xả vui lắm.
Tôi dọn cơm trưa, bà xả vừa đọc thư vừa ăn, rồi mê quá ngưng ăn luôn để đọc thư.
Tôi phải nhắc bà xả ăn cho xong, không thì cơm nguội hết. Bà xả ăn xong, ngồi đọc thư tiếp.
Ăn xong tôi xem TV, bà xả đem thư ra đọc lại, có vẻ thích thú lắm.
Sau đó bà xả có vẻ tươi tỉnh, bà xả đi cuốn tóc làm dáng, chắc là để nhớ lại các nàng nội trú Sư Phạm Qui Nhơn, "vô tư, mơ mộng, yêu đời" ngày nào, phải không các O Sư Phạm?
Tôi chân thành cám ơn các O Sư Phạm đã quan tâm viết thư thăm hỏi, cầu chúc cho bà xả tôi.
Các O đã cho bà xả tôi một ngày đầy sức sống, tôi xin đa tạ các O:
- O Sâm San Jose, O Xuân Lê San Jose, O Hồng Loan Hawaii
- O Tư phòng 7
- O Mỹ Châu phòng 1. Bà xả tôi thấy hình ông xả của O Mỹ Châu, bà xả nói giống người bạn không quần nào của tôi, tôi cũng thấy quen quen mà nhớ không ra! tth
Saturday, August 8, 2009
Cuốn Album dã chiến của Sư Phạm Qui Nhơn Khoá 2
Tôi vừa nhận cuốn album của chị Sâm - San Jose, bạn học Sư Phạm Qui Nhơn với bà xả.
Nghe tin bà xả tôi đau, chị Sâm vội vã gom góp hình ảnh cũ từ các bạn, rồi thực hiện cuốn album dã chiến.
Nhận được cuốn album của chị Sâm với bao nhiêu hình ảnh kỹ niệm cũ, trong giai đoạn cực kỳ khó khăn nầy, thật là một niềm vui vô bờ bến cho bà xả tôi, và đó cũng là những gì mà vợ chồng tôi mong chờ trong giờ phút nầy thôi!
Tôi chân thành cám ơn chị Sâm San Jose, Hà gia Thế ("à thì ra Thế") LA, và tất cả các chị đã phụ giúp và đóng góp hình ảnh để tạo cuốn album nầy.
Tôi xin đăng nguyên văn lời nói đầu của chị Sâm trong cuốn album:
Yến thân thương,
Ở tuổi chúng mình đều như những chiếc lá vàng từ từ rơi rụng hết! Các bạn ở VN và các tiểu bang đang cầu nguyện một sự nhiệm mầu đến với Yến - Bằng không - Hiền lành, thuần thành như Yến - Rán nhất tâm chánh niệm Yến đọc hay nghe Kinh Dược Sư, Kinh Pháp Hoa, Kinh A Di Đà để được theo chân ngài...
Album này như những nụ hôn, những vòng tay thương yêu, ôm chặt của đám bạn SPQN khoá 2 Yến nhé.
Thương,
Sâm và các bạn P.5.
Aug. 1, 2009
Có hai hình album, click vào từng cái một để xem.
Muốn xem hình lớn thì làm như sau:
1. Click vào hình album
2. Đè và giữ hai keys Ctrl và Shift cùng một lúc
3. Trong khi đè giữ hai keys Ctrl và Shift, rồi đè thêm key dấu cộng (+) để tăng lớn, key dấu trừ (-) để làm nhỏ. Càng đè nhịp nhịp dấu + hình càng lớn. Muốn trở lại nhỏ thì nhịp dấu -.
Nghe tin bà xả tôi đau, chị Sâm vội vã gom góp hình ảnh cũ từ các bạn, rồi thực hiện cuốn album dã chiến.
Nhận được cuốn album của chị Sâm với bao nhiêu hình ảnh kỹ niệm cũ, trong giai đoạn cực kỳ khó khăn nầy, thật là một niềm vui vô bờ bến cho bà xả tôi, và đó cũng là những gì mà vợ chồng tôi mong chờ trong giờ phút nầy thôi!
Tôi chân thành cám ơn chị Sâm San Jose, Hà gia Thế ("à thì ra Thế") LA, và tất cả các chị đã phụ giúp và đóng góp hình ảnh để tạo cuốn album nầy.
Tôi xin đăng nguyên văn lời nói đầu của chị Sâm trong cuốn album:
Yến thân thương,
Ở tuổi chúng mình đều như những chiếc lá vàng từ từ rơi rụng hết! Các bạn ở VN và các tiểu bang đang cầu nguyện một sự nhiệm mầu đến với Yến - Bằng không - Hiền lành, thuần thành như Yến - Rán nhất tâm chánh niệm Yến đọc hay nghe Kinh Dược Sư, Kinh Pháp Hoa, Kinh A Di Đà để được theo chân ngài...
Album này như những nụ hôn, những vòng tay thương yêu, ôm chặt của đám bạn SPQN khoá 2 Yến nhé.
Thương,
Sâm và các bạn P.5.
Aug. 1, 2009
Có hai hình album, click vào từng cái một để xem.
Muốn xem hình lớn thì làm như sau:
1. Click vào hình album
2. Đè và giữ hai keys Ctrl và Shift cùng một lúc
3. Trong khi đè giữ hai keys Ctrl và Shift, rồi đè thêm key dấu cộng (+) để tăng lớn, key dấu trừ (-) để làm nhỏ. Càng đè nhịp nhịp dấu + hình càng lớn. Muốn trở lại nhỏ thì nhịp dấu -.
Friday, August 7, 2009
Y tá đến khám tổng quát bà xả - Aug6
Sáng nay ăn sáng xong, bà xả kêu đau ở thắt lưng, tôi dán một miếng thuốc dán ở thắt lưng cho bà xả.
Khoảng 10 giờ 30 y tá đến khám tổng quát cho bà xả. Áp huyết của bà xả giảm và hơi thở không thông suốt lắm!
Tuần rồi bà xả bị nóng sốt mấy ngày liên tiếp. Có lúc nhiệt độ của bà xả lên tới 101.7F, rồi trong năm mười phút nhiệt độ tự nó giãm dần xuống bình thường, khỏi uống thuốc gì hết!
Đặc biệt nóng sốt thường xảy ra gần giờ ăn trưa, tôi không cho bà xả uống thuốc trị nóng sốt, mà lật đật cho bà xả ăn trưa. Sau khi ăn trưa, cơn nóng sốt hết hẳn. Chắc là mấy cái bướu cancer đói bụng, nên nó hành bà xả! Tôi chĩ làm bs bói toán vậy thôi!
Sáng nay tôi hỏi y tá về sự nóng sốt kỳ lạ nầy. Y tá cho biết đó là nóng sốt gây ra bởi các bướu cancer, vì nếu nóng sốt gây ra bởi infection thì nó không tự giãm, mà phải uống thuốc nhiệt độ mới giảm.
Cả ngày nay bà xả nằm vùi, thỉnh thoảng đi lại trong nhà nhưng đi rất ít. tth
Y tá đang khám tổng quát cho bà xả.
Có chàng y tá mới đang học nghề. Nó có nhiều năm kinh nghiệm trong nhà thương, nhưng mới chuyển sang hospice.
Khoảng 10 giờ 30 y tá đến khám tổng quát cho bà xả. Áp huyết của bà xả giảm và hơi thở không thông suốt lắm!
Tuần rồi bà xả bị nóng sốt mấy ngày liên tiếp. Có lúc nhiệt độ của bà xả lên tới 101.7F, rồi trong năm mười phút nhiệt độ tự nó giãm dần xuống bình thường, khỏi uống thuốc gì hết!
Đặc biệt nóng sốt thường xảy ra gần giờ ăn trưa, tôi không cho bà xả uống thuốc trị nóng sốt, mà lật đật cho bà xả ăn trưa. Sau khi ăn trưa, cơn nóng sốt hết hẳn. Chắc là mấy cái bướu cancer đói bụng, nên nó hành bà xả! Tôi chĩ làm bs bói toán vậy thôi!
Sáng nay tôi hỏi y tá về sự nóng sốt kỳ lạ nầy. Y tá cho biết đó là nóng sốt gây ra bởi các bướu cancer, vì nếu nóng sốt gây ra bởi infection thì nó không tự giãm, mà phải uống thuốc nhiệt độ mới giảm.
Cả ngày nay bà xả nằm vùi, thỉnh thoảng đi lại trong nhà nhưng đi rất ít. tth
Y tá đang khám tổng quát cho bà xả.
Có chàng y tá mới đang học nghề. Nó có nhiều năm kinh nghiệm trong nhà thương, nhưng mới chuyển sang hospice.
Thursday, August 6, 2009
Bà xả nằm vùi Aug5
Sáng nay ăn sáng xong, bà xả kêu đau ở thắt lưng và bên hông, tôi dán hai miếng thuốc dán ở hai bên thắt lưng, kéo dài ra bên hông. Đây là lần đầu tiên bà xả kêu đau ở bên hông!
Lâu nay tôi ép bà xả ăn chuối mỗi ngày, hy vọng chuối sẽ giúp bắp thịt bà xả để đi lại.
Rồi sáng nay, ngồi ăn sáng, bà xả cười nói:
- Mấy ngày nay em thấy khoẻ chắc nhờ ăn chuối!
Tôi kêu lên:
- Trời! vậy anh phải post cho thiên hạ biết, chuối trị được cancer!
Tôi chỉ nói đùa cho vui, nào ngờ đâu ngay sau đó tôi nhận được email của người quen, kèm theo toa thuốc nói chuối trị được cancer!!
Hiện giờ tôi có hằng trăm toa thuốc ta đễ trị cancer, tôi bối rối nhức đầu quá. Chắc tôi phải thỉnh Hoài Linh đội khăn Hầu Thánh đễ nhờ Thánh chĩ dạy chọn cho đúng thuốc!
Cả ngày hôm nay, bà xả thỉnh thoảng đi lại trong nhà, rồi nằm vùi. tth
LK Giọt lệ đài trang & Chỉ có bạn bè thôi - Trung Hậu,Thái Châu
Click Vào Đây - Nhạc phẩm LK Giọt lệ đài trang & Chỉ có bạn bè thôi/Ca sĩ Trung Hậu,Thái Châu
Wednesday, August 5, 2009
Bà xả tươi tỉnh Aug4
Sáng nay bà xả đau ở thắt lưng, tôi dán thuốc dán ở thắt lưng cho bà xả.
Đặc biệt mấy ngày nay bà xả bị nóng sốt, nhưng hôm nay thì không có.
Bà xả có vẽ tươi tỉnh, ăn trưa xong ngồi trò chuyện với Trúc một lúc lâu.
Rồi bà xả điện thoại thăm ông bà sponsor Mỹ, và vài bạn bè rất lâu.
Lâu nay tôi thực tập bói toán để chẫn bịnh cho bà xả, nhưng hôm nay tôi không bói nổi, vì không biết cái gì làm bà xả tươi tỉnh, điện thoại trò chuyện rất lâu mà không mệt.
Chắc là nhờ cười giỡn với chị Hường ngày hôm qua? Có thể lắm!
Hay là nhờ ăn nhãn tươi Florida của chị Hường đem về? Chắc tôi phải email báo động bạn bè, nhãn Florida trị được cancer!
Hay là nhờ bác sỉ T. khám ngực ngày hôm qua, và vui quá vì bs không tìm thấy bứu nào trong ngực?
Cái nghề chẫn bịnh bằng bói toán nầy, coi bộ khó ăn quá! Chắc tôi phải bắt chước Hoài Linh, đội khăn Hầu Thánh, nhờ Thánh chẫn bịnh chắc ăn hơn! tth
Đặc biệt mấy ngày nay bà xả bị nóng sốt, nhưng hôm nay thì không có.
Bà xả có vẽ tươi tỉnh, ăn trưa xong ngồi trò chuyện với Trúc một lúc lâu.
Rồi bà xả điện thoại thăm ông bà sponsor Mỹ, và vài bạn bè rất lâu.
Lâu nay tôi thực tập bói toán để chẫn bịnh cho bà xả, nhưng hôm nay tôi không bói nổi, vì không biết cái gì làm bà xả tươi tỉnh, điện thoại trò chuyện rất lâu mà không mệt.
Chắc là nhờ cười giỡn với chị Hường ngày hôm qua? Có thể lắm!
Hay là nhờ ăn nhãn tươi Florida của chị Hường đem về? Chắc tôi phải email báo động bạn bè, nhãn Florida trị được cancer!
Hay là nhờ bác sỉ T. khám ngực ngày hôm qua, và vui quá vì bs không tìm thấy bứu nào trong ngực?
Cái nghề chẫn bịnh bằng bói toán nầy, coi bộ khó ăn quá! Chắc tôi phải bắt chước Hoài Linh, đội khăn Hầu Thánh, nhờ Thánh chẫn bịnh chắc ăn hơn! tth
Tuesday, August 4, 2009
Bà xả tiếp bạn Bùi thị Xuân Đalạt Aug3
Ngày hôm qua bà xả uống thuốc chống đau, khỏi cần thuốc dán, cầm cự cho tới tối thì bà xả kêu đau ở lưng, tôi dán thuốc dán ở thắt lưng cho bà xả.
Sáng hôm nay bà xả kêu đau ở ngực bên phải. Đây là lần đầu tiên tôi nghe bà xả kêu đau ở ngực.
Thế là tôi phải đóng vai bác sỉ, làm "mammogram" khám ngực cho bà xả trước khi tôi dán thuốc dán.
Khi tôi khám ngực, bà xả nhìn tôi ngạc nhiên có vẻ nghi ngờ dụng ý của tôi, tôi phải làm mặt nghiêm để tỏ ra serious, lúc bấy giờ bà xả mới tin tôi là bác sỉ thứ thiệt(!).
Tôi khám ngực không thấy bướu nào trong đó, tôi cười báo tin mừng cho bịnh nhân. Nhưng tôi phải dán thuốc dán chống đau ở ngực cho bịnh nhân, vì tôi thuộc hạng bác sỉ, bịnh nhân biểu đâu thì làm đó, không có quyền cãi!
***********
***********
Hôm nay bà xả nhận được email của chị Trần phượng Liên Richmond Virginia, bạn học Sư Phạm Qui Nhơn. Hơn 40 năm bà xả mới được tin chị Phượng Liên, bà xả rất vui mừng. Cám ơn chị Phượng Liên và cám ơn "à thì ra Thế" đã bắt liên lạc được với chị Phượng Liên.
Trưa hôm nay bà xả tiếp bạn chí thân, chị Hường Bùi thị Xuân Đàlạt và ông xả KQ Thuyên về từ Houston.
Anh chị Thuyên mới đi Florida họp mặt Phi Đoàn khu trục 520 về. Đúng ra chuyến họp mặt PD 520 nầy có mặt vợ chồng tôi. Chúng tôi đã mua vé máy bay, nhưng giờ chót vì bà xả bịnh nên chúng tôi không đi.
Anh chị Thuyên đi Florida, vẫn nhớ tới vợ chồng tôi, mua nhãn tươi về cho chúng tôi. Cám ơn anh chị Thuyên, đã mua nhãn cho, còn phải lái xe đem lên tận nhà. tth
Anh chị Thuyên vừa ở Florida về, đen nhãn Florida tặng chúng tôi.
Bà xả và vợ chồng chú Mỹ & Trúc đang thưởng thức nhãn Florida.
Bị bắt quả tang, tôi sắp gọi 911, may quá chị Thuyên ngóc đầu lên hứa tuần tới sẽ đem thêm nhãn, nên tôi lơ đi!
Có bắt được quả tang gì đi nữa, tôi vẫn phải cám ơn chị Hường vô vàn, nhờ chị mà bà xả có một ngày đầy sức sống, đúng như mơ ước dành thì gian còn lại để vui chơi với gia đình và bạn bè của vợ chồng tôi. Cám ơn anh chị Thuyên ơi!
Monday, August 3, 2009
Bà xả nằm vùi Aug2
Sáng nay bà xả uống thuốc chống đau, nên không cần dán thuốc dán.
Mấy ngày nay bà xả bị nóng sốt khoảng 100.9F, tôi không cho uống thuốc, để xem coi nhiệt độ có tăng nửa không. Rồi nhiệt độ tự nó giãm dần, không phải uống thuốc gì hết!!
Tôi chờ tới Thứ Năm y tá tới khám tổng quát, tôi sẽ hỏi về sự nóng sốt kỳ lạ nầy.
Bà xả thỉnh thoảng đi lại trong nhà, nói chuyện điện thoại với con gái và bạn, rồi nằm vùi.
Bà xả vẫn ăn một này ba bửa, nhưng rất ít.
Tinh thần của bà xả còn hết sức minh mẫn, chỉ có cơ thể gầy yếu dần thôi! tth
Mấy ngày nay bà xả bị nóng sốt khoảng 100.9F, tôi không cho uống thuốc, để xem coi nhiệt độ có tăng nửa không. Rồi nhiệt độ tự nó giãm dần, không phải uống thuốc gì hết!!
Tôi chờ tới Thứ Năm y tá tới khám tổng quát, tôi sẽ hỏi về sự nóng sốt kỳ lạ nầy.
Bà xả thỉnh thoảng đi lại trong nhà, nói chuyện điện thoại với con gái và bạn, rồi nằm vùi.
Bà xả vẫn ăn một này ba bửa, nhưng rất ít.
Tinh thần của bà xả còn hết sức minh mẫn, chỉ có cơ thể gầy yếu dần thôi! tth
Liên khúc Các Loài Hoa - Trung Hậu, Hà Mỹ, Linh Trang, Tuyết Nga, Nhã Ca
Click Vào Đây - Liên khúc Các Loài Hoa/Ca sĩ - Trung Hậu, Hà Mỹ, Linh Trang, Tuyết Nga, Nhã Ca
Sunday, August 2, 2009
Bà xả thỉnh thoảng tươi tỉnh với kỹ niệm xưa - Aug1
Hôm nay bà xả nhận được hai cuốn nguyệt san Sư Phạm Qui Nhơn từ chị Hiếu California. Chị Hiếu là bạn Sư Phạm Qui Nhơn với bà xả, chị Hiếu có biệt danh là "Chị Cả toàn thời gian" - lúc nào cũng làm vẽ chị cả.
Bà xả chỉ xem lướt qua nguyệt san để tìm hình ảnh kỹ niệm xưa, bà xả không còn sức để đọc bài viết trong nguyệt san. Tội nghiệp! hình ảnh những khuôn mặt xưa, đủ giúp bà xả tôi được những giờ phút tươi tỉnh. Đó cũng là mơ ước còn lại của bà xả và tôi.
Thay vì nằm nhà thương, mổ xẻ, điều trị trong tiều tuỵ đau đớn, rồi cũng chẳng tới đâu. Bà xả quyết định không điều trị, vì bà xả muốn dành những thời giờ còn lại để vui chơi với gia đình và bạn bè.
Chính vì vậy những email thăm hỏi, những hình ảnh xưa đến từ thân bằng quyến thuộc, bạn hữu xa gần, đó chính là những gì mà bà xả và tôi mong đợi để làm niềm vui trong giai đoạn cực kỳ khó khăn nầy.
Sáng hôm nay bà xả cũng nhận được email của Thế từ California, Thế là bạn Sư Phạm Qui Nhơn. Thế cho biết vừa tìm được tấm hình đám cưới Thế có bà xả và tôi ngồi trong bàn danh dự của cô Dâu chú Rể. Bà xả ngồi bóp trán suy nghĩ, vẫn không nhớ có dự đám cưới Thế. Bà xả đang chờ xem hình đó Thế ơi!
Tôi chân thành cám ơn chị cả Hiếu và Thế đã cho bà xả tôi những giờ phút tươi tỉnh, đầy sức sống.
***************
***************
Sáng hôm nay bà xả đau ớ thắt lưng và chỉ dán một miếng thuốc dán ở thắt lưng.
Hôm nay bà xả ăn uống tương đối nhiều hơn mọi khi. Bà xả thỉnh thoảng đi lại trong nhà rồi nằm vùi. tth
Saturday, August 1, 2009
Bà xả vui cười đọc email của bạn xưa July31
Sáng nay bà xả đọc email của chị Xuân FL, bạn học Sư Phạm ngày xưa. Chị Xuân nhắc lại kỹ niệm mỗi lần ra giếng nước để đánh răng, rữa mặt. Bà xả cười lớn vì nhớ tới Hà Mỹ đang ở VN.
Hà Mỹ là bồ tèo của bà xả. Ngày xưa lúc ở nội trú trong Sư Phạm, mỗi lần bà xả ra khỏi phòng mà không rũ Hà Mỹ theo là chết với Hà Mỹ, Hà Mỹ sẽ đay nghiến!
Chuyến về VN cuối năm 2007, tôi và bà xả có dịp đi chơi với Hà Mỹ mấy ngày ở Saigon. Thấy hai người khắn khít quá, tôi chọc hai người chắc có "vấn đề đỗi hệ". Hai người cười.
Tôi chân thành cám ơn chị Xuân đã làm cho bà xả tôi vui cười lớn ngày hôm nay.
Tôi cũng chân thành cám ơn chị Xuân, đêm đêm niệm Phật cầu nguyện cho bà xả tôi.
***********
***********
Ngày hôm nay, bà xả đau ở thắt lưng, tôi chỉ dán một miếng thưốc dán ở thắt lưng.
Chiều hôm nay bà xả ăn nhiều, hai chén cơm lưng, chắc là nhờ ăn với cá khô.
Thỉnh thoảng bà xả bị lạnh trong xương sống, tôi phải thoa dầu nóng ở xương sống cho bà xả. tth
Subscribe to:
Posts (Atom)