Thiếu nữ Việt Nam

Thiếu nữ Việt Nam
quá dễ thương

Friday, November 27, 2009

Bích Câu Kỳ Ngộ - Tác giả Lê công Bình

Lê công Bình là em bà con với bà xả tôi. Ngày xưa Bình hay làm thơ, tôi thường gọi chọc là Bình Tiên Sinh. Sáng nay tình cờ tôi nhận được bài viết của Bình Tiên Sinh, bài dí dỏm dễ thương, làm tôi nhớ tới cái thuở ban đầu ấy! Cám ơn Bình Tiên Sinh đã cho anh một buổi sáng tươi tỉnh.

Sau đây là bài "Bích Câu Kỳ Ngộ" của Bình Tiên Sinh:



Anh Thaí mến:

Tin chị Yến ra đi, biết là anh rất bối rối, nên cũng không muốn goị điện thoại để chia buồn cùng anh; tuy vậy cũng cãm nhận sự mất mát lớn lao này. Nay có vài hàng chia buồn cùng anh và xin thành thật chia xẽ như sau:

"Gặp gở chừng như chuyện liêu trai
Ra đi chẳng hứa một ngày mai
Em ơi! lửa tắt bình khô rượu
Đời vắng em rồi say với ai ?.

Dù không liên lạc với nhau thừơng xuyên , em cũng được biết là anh và chị đã sống một cuộc sống rất là hạnh phúc, vợ thương chồng, chồng thương vợ, tình cảm lúc gặp gở , cũng như lúc chia tay, lúc nào cũng đằm thắm như một đóa hoa hồng Dalat thấm nhuần giọt sương mai đầu tiên cuả xứ hoa anh đào.

Sự gặp gở của anh chị cũng thật là thú vị, thơ mộng như chuyện liêu trai mà thi sĩ Vũ Hoàng Chương đã viết ở trên; sự gặp gở của anh chị cũng thật là lãng mạn như mối tình của thi sĩ thời Đường, Thôi Hộ với người con gái ở thôn trang. Thôi Hộ, ( T.H) trong tiết thanh minh, đi ngọan cảnh, thấy một vườn đào hoa nở tươi thắm , bèn gỏ cửa vào xin nước uống, đồng thời để thưởng hoa. Một người con gái mặt đẹp như hoa đào ra mở cửa hỏi rồi đem nước mời uống. Mối tình nẩy nỡ từ đó. Cái thú vị của một sĩ quan không quân tên cũng bắt đầu bằng T. H (Thái Huỳnh) đi lên Dalat, xứ hoa đào, một thành phố mà nhà thơ Phong Vũ đã goị:

"Xứ ngàn sương
Xứ ngàn hoa
Thời em đến
Thời em xa
Đến như cơn gió không hò hẹn
Xa tựa làn mây chẳng đợi chờ ".

"Chàng tuổi trẻ vốn giòng hào kiệt" và "hào hoa" nữa, giả vờ đi lạc vào nhà người "con gaí ở lầu hoa" ở 62 đừơng Hoàng Diệu, Dalat đề xin ly nứơc uống; rồi sau đó không những chàng tuổi trẻ "đem về một cành hoa" mà laị mang về "một ngừơi hoa". Cũng từ dạo ấy, "La vie en rose; ôi maù hoa đào, như môi hồng người mình yêu...

Sau ngày 29 thang 4 năm 1975; một lần nữa:

"Nhỗ neo rồi, thuyền ơi xin mặc sóng
Xô về đông bay dạt tới phương đoài...
.....
Lủ chúng ta lạc loài, dăm bảy đưá
Bị quê hương ruồng bỏ,giống nòi khinh
Bề vô tận xá gì phương hướng nữa
Thuyền ơi thuyền theo gió haỹ lênh đênh...
Thơ Vũ Hoàng Chương

San Antonio, vùng đất mới, biết bao chuyện thăng trầm, tuy vậy tình nghĩa vợ chồng vẫn mặn nồng như "cái thuở ban đâù lưu luyến ấy..".

Ba mươi bốn năm trên đất khách, cũng như Lưu Nguyễn, đã đến lúc
phải chia tay:

Lá đào rơi rắc lối Thiên Thai
Suối tiễn, oanh đưa luống ngậm ngùi
Nửa năm tiên cảnh
Một bước trần ai
Ước cũ, duyên thừa, có thế thôi!
Đá mòn, rêu nhạt
Nước chảy, huê trôi
Cái hạc bay vút tận trời
Trời đất từ đây xa cách mãi
Cửa động
Đầu non
Đường lối cũ
Nghìn năm thơ thẩn bóng trăng chơi
Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu.

Tại sao phải chia tay mà không sống với nhau cho đến răng long, đầu bạc?.

Thưa rằng:

“Mỹ nhân tự cổ như danh tướng.
Bất hứa nhân gian kiến bạc đầu”.

"Người đẹp từ xưa đến nay, như một danh tướng (đi đánh trận), không thể hứa với thiên hạ là sẽ gặp nhau lúc bạc đầu".

Em thành thật chia xẽ nỗi buồn với anh.

Lê Công Bình tiên sinh.
Seattle, Washington.
Thanksgving 2009.

No comments:

Post a Comment